Edit: Khuynh Khuynh
____________________________
Sau khi người thanh niên mang bộ đội đặc công đi rồi, Phong Thất Hiên mới bước vào căn biệt thự.
Hắn nhìn nhìn bốn phía, đốt một điếu thuốc lá, cuối cùng đứng ở vị trí Phượng Khuynh Ca tiến vào không gian, ngữ khí lười biếng nói: "Bảo bối, anh biết em đi vào không gian, hoặc là em đi ra, hoặc là anh đi vào, em tự mình chọn đi."
Vừa dứt lời, Phượng Khuynh Ca từ trong trống rỗng xuất hiện, tức giận liếc hắn một cái, cầm tay hắn tiến vào không gian.
Trong không gian, Phượng Tử Thịnh cùng Mạnh Lâm Phong đang đứng trước bức tường trong phòng, hai người đều chuyên chú thưởng thức mấy bức xuân cung đồ.
Khi bọn họ nhìn thấy Phượng Khuynh Ca mang Phong Thất Hiên vào nơi này, sắc mặt hai người rất khó coi.
"Tiểu Ca, em quen biết Phong thị tổng tài khi nào vậy?" Phượng Tử Thịnh kiềm nén tức giận nói.
"Chuyện này nói đến rất dài." Phượng Khuynh Ca ôm lấy cánh tay Phượng Tử Thịnh, làm nũng nói: "Anh hai đừng tức giận! Chúng ta từ từ nói."
"Nếu không phát sinh chuyện hôm nay, em có phải vĩnh viễn cũng không nói cho anh hai biết bí mật này?" Phượng Tử Thịnh nghĩ đến Phong Thất Hiên là người ngoài lại biết được bí mật của Phượng Khuynh Ca, anh liền cảm thấy khó chịu trong lòng. Anh không muốn phát hoả với Phượng Khuynh Ca, chỉ có thể áp chế ở trong lòng.
Phượng Khuynh Ca cầm tay Phượng Tử Thịnh, từng chút từng chút gỡ bàn tay anh ra, để trên mặt của mình cọ cọ.
Trong lòng bàn tay của anh tất cả đều là dấu móng tay, nghiêm trọng hơn còn có hai dấu bị tróc cả da, chảy máu. Cô dùng ma khí đè lại miệng vết thương của anh, chỉ thấy tia khí màu đen theo đó thoát ra, tiếp theo miệng vết thương dùng tốc độ có thể thấy được khép lại.
Phượng Tử Thịnh vừa mới bắt đầu còn vây trong trạng thái khiếp sợ thì giờ đã chấn kinh rồi. Đây là cái năng lực gì? Ma pháp trong truyền thuyết sao?
"Anh hai bình tĩnh sao?" Phượng Khuynh Ca ôn nhu nói: "Kỳ thực không phải em có ý dấu diếm, quả thực đây là chuyện khó có thể tưởng tượng được."
Thời điểm Phượng Khuynh Ca đối với Phượng Tử Thịnh giải thích, Phong Thất Hiên dừng lại trước mấy cây gậy sắt đã từng dùng qua, cầm trên tay thưởng thức một chút.
Phượng Khuynh Ca xem nhẹ chuyện trọng sinh, cô chỉ nói lúc vô tình lấy được không gian của công chúa ma giới, cả chuyện phải tu luyện nam nữ hợp hoan thuật.
Kỳ thực chuyện cô dấu diếm cũng không nhiều, chỉ cần giải thích được không gian trống rỗng này tồn tại, còn cách cô phải tu luyện ma khí như thế nào.
"Ý của em là bọn anh có thể cùng em song tu?" Mạnh Lâm Phong chờ mong nhìn cô.
"Cái gì chúng ta? Lâm Phong, Tiểu Ca không thích hợp với cậu, cậu không cần dây dưa con bé." Phượng Tử Thịnh bất mãn nói.
"Tiểu Ca đã đem tôi ăn sạch, làm sao ca vứt bỏ tôi? Trước kia là Tư Mã Xuyến dùng thuật thôi miên khống chế tôi, tôi cũng không phải cố ý làm tổn thương Tiểu Ca."
Mạnh Lâm Phong uỷ khuất nhìn Phượng Khuynh Ca: "Tiểu Ca, em tha thứ cho anh được không?"
Phượng Khuynh Ca không nhìn ánh mắt chờ mong của Mạnh Lâm Phong. Trong suy nghĩ của cô, Mạnh Lâm Phong là đàn ông của Tư Mã Xuyến, cô không định cùng hắn ở cùng một chỗ.
"Chuyện về không gian đã giải thích rõ ràng, vậy bây giờ Tiểu Ca đã có thể nói cho anh ai biết vì sao Phong tổng lại biết được không gian này không? Còn có, chỗ này tại sao lại có danh thiếp của Phong tổng?"
Phượng Tử Thịnh từ vách tường kẹp lên một tấm danh thiếp của Phong Thất Hiên.