Edit: Khuynh Khuynh
_________________________________
A Nhiên nghi hoặc nhìn viên thuốc trong tay Phượng Khuynh Ca, khuôn mặt anh tuấn nhăn lại một chút, thản nhiên lắc đầu: "Tôi không cần."
Dã thú có tôn nghiêm của dã thú, nếu Tư Mã Xuyến cùng đàn ông khác có liên quan, hắn sẽ giết người đàn ông kia, đây mới là những chuyện cường giả nên làm.
Tư Mã Xuyến nghe xong lựa chọn này của A Nhiên, lén lút thở phào nhẹ nhõm. Cô ta oán hận trừng Phượng Khuynh Ca, đầu ngón tay chậm rãi dời vào trong túi lấy gì đó.
Phượng Khuynh Ca cầm lấy tay Tư Mã Xuyến, nói: "Trong quần áo có thứ gì tốt, lấy ra cho mọi người cùng thưởng thức một chút đi!"
Tư Mã Xuyến chữ "không" còn chưa nói ra, Phượng Khuynh Ca đã lấy tốc độ cực nhanh kéo quần áo cô ta, chỉ nghe "....Xoảng...." một tiếng, một cây súng màu đen rơi xuống.
Phượng Khuynh Ca xoay người nhặt lên, trong mắt hiện lên ngạc nhiên. Tư Mã Xuyến cư nhiên còn có thể có súng ống, cái này tuyệt đối không phải mặc hàng bình thường, cho dù có phương pháp cũng không biết mấy thứ này, Mạnh gia có bản lĩnh như vậy sao?
Phượng Khuynh Ca cầm súng đưa cho Phượng Tử Thịnh, Phượng Tử Thịnh nhíu mày nói: "Anh không có cái loại này, anh tin tưởng Mạnh gia cũng không có được."
"Tư Mã tiểu thư có bản lĩnh như vậy sao, thứ này từ đâu có được?" Phượng Khuynh Ca hé miệng cười: "Chẳng lẽ cô có liên quan tới hắc đạo?"
Tư Mã Xuyến đắc ý ngửa đầu. Lúc này cô ta có lại tin tưởng, nhìn về phía Phượng Khuynh Ca trừ bỏ ghen ghét còn có khinh thường.
Chính là một cây súng mà thôi, cô ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Nghĩ đến đây, cô ta liền cười lạnh: "Phượng Khuynh Ca, bây giờ cô đã biết lợi hại của tôi đi? Cô dám đánh tôi, tôi nhất định để cho lão đại hắc bang làm cô. Trong tay hắn có mấy ngàn thuộc hạ, cô nói bọn họ có thể thoả mãn cô không?"
Phượng Khuynh Ca ngăn lại động tác của Phượng Tử Thịnh, dùng ánh mắt như nhìn người chết nhìn Tư Mã Xuyến. Vừa rồi lúc cầm tay cô ta, cô đã truyền vào thân thể cô ta một ít ma khí, nếu Tư Mã Xuyến ngoan ngoãn nghe lời thì không sao, một khi cùng cô đối nghịch, thân thể của cô ta sẽ đau đớn đến tê tâm phế liệt.
Lúc này, sắc mặt cô ta tái nhợt, ngồi dưới đất vỗ về ngực, miệng thì thào tự nói: "Như thế nào lại đau? Chẳng lẽ vừa rồi bị nội thương?"
A Nhiên đứng bên cạnh Tư Mã Xuyến, nâng cô ta dậy. Tư Mã Xuyến dựa trên vai A Nhiên, nói: "A Nhiên, chúng ta đi."
Thời điểm nói chuyện cô ta nhìn vào mắt A Nhiên, đôi mắt tinh thuần của A Nhiên loé loé, lập tức u tối. Hắn đờ đẫn bước đi: "Được."
"Cô lại dùng thuật thôi miên?" Phượng Tử Thịnh chán ghét nhìn Tư Mã Xuyến: "Chẳng lẽ cô đối với Mạnh Lâm Phong cũng dùng phương pháp như vậy?"
"Đó là đương nhiên, nếu không tôi làm sao có thể coi trọng loại phụ nữ này." Đứng trước cửa là một người đàn ông, đúng là biểu tình lạnh nhạt Mạnh Lâm Phong.
Mạnh Lâm Phong bước vào trong, lúc đi đến chỗ Phượng Khuynh Ca thì dừng lại một chút. Hắn si mê nhìn Phượng Khuynh Ca, há miệng nói: "Tiểu Ca, những chuyện trong khoảng thời gian đó anh đều nhớ rõ, anh đối với em làm chuyện như vậy, cũng không thể không phụ trách."
"Anh cũng làm Tư Mã Xuyến vô số lần đi? Anh như thế nào không phụ trách? Tôi chỉ cùng anh một lần, không đúng, là cùng ba người một lần. Hơn nữa, lần đó chính là ngoài ý muốn, tôi cũng không có báo anh cưỡng gian."
Phượng Tử Thịnh nghe Mạnh Lâm Phong nói như vậy đã muốn mất hứng, anh ôm lấy bả vai Phượng Khuynh Ca liền hôn lên. Phượng Khuynh Ca biết anh đang ghen, cũng không có ngăn cản, còn có ý đón hùa động tác của anh. Phượng Tử Thịnh hôn hôn, cư nhiên động tình, bắt đầu cởi bỏ quần áo của Phượng Khuynh Ca.
"Này, anh hai, anh không phải muốn ở đây biểu diễn xuân cung sống chứ?" Phượng Khuynh Ca bật cười.
Thật sự là bình dấm chua mà, cư nhiên dùng loại phương pháp này để chứng tỏ quyền sở hữu.