Edit: Khuynh Khuynh
______________________________
Một biệt thự trong tiểu khu Khang Nguyên, Tư Mã Xuyến mặc lễ phục dạ hội màu đỏ, mái tóc mềm mại quấn cao lên, giống như một công chúa tao nhã hướng tới Phượng Tử Thịnh đang ngồi trên ghế sofa.
Cô đeo trên người trang sức thanh nhã, cặp mắt nhu mị như ẩn chứa ngàn vạn ngôn ngữ.
Cô ngồi bên cạnh Phượng Tử Thịnh, chéo chân lên, kia cặp chân dài nhỏ hoàn toàn lộ ra trước mặt Phượng Tử Thịnh, theo động tác của cô, chiếc quần lót nhỏ thêu hoa hồng lộ ra một khe hở, vài sợi *** bướng bỉnh vươn lên, bên trong còn dính vài giọt chất lỏng trong suốt.
Phượng Tử Thịnh chỉ nhìn thoáng qua, mày kiếm hơi nhíu lại, trong mắt hiện lên khinh thường.
Trước kia nghe nói qua Tư Mã Xuyến thích nhất là cùng Phượng Khuynh Ca ganh đua so sánh, chỉ cần Phượng Khuynh Ca mua quần áo gì cô ta cũng phải có một bộ như vậy, Phượng Khuynh Ca sử dụng nước hoa gì, mỹ phẩm gì, cách trang điểm gì, ngay cả động tác của con bé như thế nào cô ta cũng phải bắt chước một chút.
Gần đây cô ta ở trong xã hội thượng lưu ngày càng có danh tiếng, rất nhiều thiếu gia công tử đều thần phục dưới váy cô ta, các yến hội không tránh được sẽ mời cô ta, mà người nào đó cũng không bao giờ chịu vắng mặt.
Trên thực tế là như thế nào?
Bất quá chỉ là một gái hồng lâu nổi danh mà thôi. Người chân chính có địa vị sẽ không đem cô ta để vào trong mắt, coi trọng cô ta chỉ là mấy hoa hoa công tử muốn chiếm tiện nghi mà thôi.
Nghe nói bên cạnh cô ta có một người đàn ông vừa cao vừa đen, người kia giống như bảo tiêu bảo vệ cô. Loại phụ nữ như vậy sao có thể cùng Tiểu Ca đánh đồng?
Buồn cười là cô ta lại không tự mình hiểu lấy.
Tư Mã Xuyến tham lam nhìn Phượng Tử Thịnh. Người đàn ông trước mắt hoàn toàn không thua kém Mạnh Lâm Phong, thậm chí so với anh ta còn muốn tuấn mỹ hơn vài phần.
Hơn nữa hắn còn là anh trai Phượng Khuynh Ca, nếu có thể thu phục hắn, con tiện nhân Phượng Khuynh Ca kia chắn chắn sẽ bị tức chết. Gần đây cô cùng Phượng Khuynh Ca đối nghịch khắp nơi, chính là muốn cho mọi người biết cô so với Phượng Khuynh Ca còn mạnh hơn vô số lần.
Rốt cuộc ông trời không phụ lòng người, bây giờ mọi người đều bắt đầu khen ngợi cô, hạ thấp đi Phượng Khuynh Ca.
Chính là vì sao cô không hiểu được lòng của người đàn ông này? Thuật đọc tâm của cô đối với hắn không hiệu quả sao? Ân, đây đúng là chuyện không ổn mà.
Tư Mã Xuyến có chút buồn bực, nhưng là cũng không để trong lòng. Thuật đọc tâm của cô không phải đối với tất cả mọi người đều có hiệu quả, chỉ có thể trách cô vận khí không tốt, không thể hiểu biết tâm lý con mồi, như vậy trong quá trình thu phục sẽ rất khó khăn.
Bất quá không có vấn đề gì, đọc tâm thuật không sử dụng được, vậy thì dùng thuật thôi miên.
“Tư Mã tiểu thư, cô không phải nói có chuyện liên quan đến Tiểu Ca muốn cho tôi biết sao?” Phượng Tử Thịnh lãnh đạm nói.
Tư Mã Xuyến “thâm tình” nhìn Phượng Tử Thịnh, ánh mắt đó giống như đang nhìn người đàn ông mà mình yêu nhất.
Cô bĩu môi, có chút làm nũng nói: “Anh vội làm gì? Chẳng lẽ em khiến anh chán ghét như vậy sao? Trừ bỏ bàn về cô ta, chúng ta không còn chuyện khác để bàn?”
Trong mắt Phượng Tử Thịnh hiện lên khinh miệt.
Cô ta đang làm gì?
Mắt bị rút gân?
[yêu anh quá đi.....nói chính xác rồi]
Tư Mã Xuyến thấy thế, vẻ mặt vi cáu. Rượu mời không uống lại muốn rượu phạt, đợi lát nữa cho anh sáng mắt.