Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khí Vận Chi Tử, Phản Diện Chi Lộ

Chương 54: Quỷ Dị Lãnh Vô Yên




Chương 54: Quỷ Dị Lãnh Vô Yên

Âu Dương Huyền trừng mắt nhìn nàng

“Thỏa thuận giữa ta và ngươi là để họ rời Linh Hư Thành, không phải là g·iết bọn họ”

“Thế thì sao ?"

U Nạp Lan nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm trả lời.

"Đối với ngươi mà nói, bọn họ đâu còn nằm trong kế hoạch, cho dù là c·hết cũng chẳng qua là c·hết hai con cờ mà thôi"

Ngừng một lúc, nàng nói tiếp:

"Hay là nói, thiếu chủ Dương Huyền động lòng rồi?”

Nam tử hừ lạnh.

“Thạch Vân là người của ngươi. Ta không tin ngươi không có cách truy tung gã. Nói cho ta biết hắn hiện giờ đang ở đâu ?”

“Âu Dương Huyền, vì sao ta phải nói cho ngươi. Nếu ta nhớ không nhầm, ta cũng không nợ ngươi thứ gì”

“Ngươi rốt cuộc muốn gì, nói thẳng ra đi”

U Nạp Lan giống như đang chờ câu này, tay ngọc đặt tách trà lên bàn, đứng dậy nói:

“Tốt, ta cũng là một kẻ rất dễ nói chuyện. Như vậy đi, đồng ý làm một chuyện cho ta, ta liền nói cho ngươi biết. Một điều kiện đổi lấy hai mạng người. So với ba điều kiện ngày đó ngươi đòi ta chính là rất rẻ phải không ?”

Âu Dương Huyền lần đầu rơi vào trầm mặc.

Nếu hắn bỏ mặc Lãnh Vô Yên không cứu, khả năng xảy ra biến số không lường được là rất cao, nguy hiểm nhất là tên kia để lộ ra chuyện hắn liên quan đến việc này.

Nhưng nếu đồng ý với U Nạp Lan, vậy chẳng khác nào đặt điểm yếu vào tay đối phương.

Nữ nhân này như con độc xà, hơi không cẩn thận liền bị nàng cắn một ngụm.

Rốt cuộc là nên cứu hay không cứu ?

. . . . .

Lãnh Vô Yên cảm thấy mình đang nằm mơ, bởi vì trong cơn mơ ấy, nàng nhìn thấy phụ thân ngã xuống, trên ngực vẫn lưu lại một dấu đao.

Nhưng rồi…nàng sớm nhận ra, đây vốn dĩ không phải là mơ, mà là một hồi ác mộng.

“Không…không....phụ thân, đừng... người tỉnh lại đi”

Lãnh Vô Yên không ngừng lay động, không ngừng gào thét, nhưng người dưới đất đã không còn hơi thở.

Lồng ngực nàng quặn đau, cả người dường như rơi vào hố sâu vạn trượng.

Trong thoáng chốc, nàng nhớ lại rất nhiều chuyện.

Mẫu thân mất từ khi nàng còn rất nhỏ, chỉ có hai cha con nàng nương tựa vào nhau.

Rất nhiều đêm, nàng khóc vì nhớ mẫu thân, chỉ có phụ thân ở đó ôm nàng vào lòng.

Đối với nàng, phụ thân là người thân duy nhất, là tất cả những gì nàng có trên cuộc đời này.

Nhưng phụ thân c·hết rồi, phụ thân đ·ã c·hết rồi.

“Không…Phụ thân…Xin người. Làm ơn… làm ơn tỉnh lại đi”

Nàng ôm lấy Lãnh Mục Hàm, gào lên trong tuyệt vọng, nước mắt rơi xuống, thẫm đẫm lên khuôn mặt vô hồn của nam tử.

Nhưng dù nàng có gào khóc thế nào, lão cũng không trả lời.

Từ trong bóng tối, một kẻ đi tới, lộ ra khuôn mặt bị che đi bởi một tấm mặt nạ.

Gã chính là Thạch Vân.

Trái ngược với cảm xúc đau khổ của nữ tử, hắn chẳng hề thấy động lòng. Chưa nói n·gười c·hết trong tay hắn trước giờ không ít. Lão già này chỉ là phàm nhân, trong mắt hắn cùng kiến cỏ chính là giống nhau.

“Đừng khóc nữa. Rất nhanh thôi, ngươi liền đoàn tụ với lão”

Lãnh Vô Yên ôm lấy xác của phụ thân, ánh mắt đờ đẫn nhìn bóng đen trước mặt:

“Tại sao ? Chúng ta rốt cuộc đã làm gì sai ? Tại sao cứ hết lần này tới lần khác đối xử với chúng ta như vậy? Tại sao ? Tại sao chứ ?”

Nàng nhớ tới Cố Ninh, nhớ tới Lâm Thiên Vũ, nhớ tới Âu Dương Phong, nhớ tới Âu Dương Huyền.



Tất cả bọn chúng, lũ tu luyện giả.

Trong thoáng chốc, một cơn uất hận dấy lên trong lòng, giống như một ngọn lửa đốt cháy sợi xiềng xích cuối cùng. Có thứ gì đó bên trong nàng đang muốn thoát ra.

“Các người đều giống nhau, đều giống nhau, đều đáng c·hết”

Thạch Vân nhíu mày. Tu luyện giả có giác quan thứ sáu cao hơn phàm nhân, đương nhiên rất n·hạy c·ảm với nguy hiểm. Vừa rồi trong thoáng chốc, hắn cảm thấy nữ nhân này có điểm gì đó bất thường

Hắn không muốn đêm dài lắm mộng, thân hình liền động, vuốt trảo hướng tới trái tim Lãnh Vô Yên, dùng một chiêu giải quyết hậu họa.

Ngay khi vuốt trảo chỉ còn cách trái tim có một thước, nữ tử chợt ngẩng đầu, trong con ngươi ánh lên sắc xanh tà dị.

Chiếc khăn buộc tóc rơi xuống, khiến mái tóc của nàng tung bay. Từ trên người nàng dần hiện lên những hoa văn kỳ quái, tựa như ngọn lửa lại như dây mây.

“CHẾT ĐI” – Nàng mở miệng.

Một luồng sắc xanh tỏa ra từ người bắt đầu bao trùm lấy bốn phía. Ánh lục đi đến đâu, mặt đất cây cỏ như bị hút hết sức sống, trở nên khô héo và tàn lụi.

Thạch Vân kinh hoàng, vội vã lùi lại. Nhưng tốc độ ánh lục quá nhanh, chưa tới nửa nhịp đã bao phủ lấy gã.

Ngay lập tức, cả người liền cảm thấy toàn thân bỏng rát, máu huyết sôi lên. Tấm áo choàng vốn là một kiện Hoàng Cấp Pháp Khí liền cứ như vậy tan rã.

Gã lập tức sử dụng bí thuật. Thân hình hư không tiêu thất, lúc hiện ra đã cách đó hơn trăm mét. Mặc dù thoát khốn nhưng chiêu vừa rồi gây ra ảnh hưởng không nhỏ tới cơ thể.

Miệng gã ho khu khụ, ánh mắt kinh hoàng nhìn về phía nữ tử tóc xanh.

“Đây rốt cuộc là cái thứ gì ? Nàng ta chỉ là phàm nhân, làm sao có thể ?”

Nhưng không chờ cho hắn hoàn hồn, nử tử bắt đầu động.

Thân hình nàng phiêu hốt giữa không trung. Từng hoa văn trên cơ thể không ngừng phát sáng. Từ trên cao, một bóng hình khổng lồ dần xuất hiện.

Đó là một cây đại thụ cổ xưa, cành cây đã có chút khô héo. Phần rễ rất dài, tựa như những cái xúc tu đang không ngừng uốn lượn.

Thân cây lớn tới mức bao trùm cả một khu vực, thậm chí nếu nhìn kỹ còn có thể trông thấy từng đường vân khắc trên đó.

Thạch Vân sợ hãi la to:

“Hư Ảnh Ngưng Thực ! Không thể nào, đây là năng lực chỉ có cường giả Hiển Thánh mới làm được. Nữ nhân này...làm sao có thể ?”

Cường giả muốn thành Thánh trước phải trải qua giai đoạn Thoát Phàm.

Mà giai đoạn này lại phân làm Tụ Đan, Linh Thân, Thần Môn tam đại cảnh giới.

Chẳng thế mới có bài thơ:

Trước Thì Tụ Đan, Sau Lại Phá Kén.

Linh Thân Sơ Hiện, Khai Mở Môn Thần.

Trảm Đi Cửu Xích, Thoát Kiếp Phàm Trần.

Lấy Thân Nhập Thánh, Chân Ngự Thiên Hành.

Hiển Thánh Cường Giả, đã chém đứt cửu đại gông xiềng phong bế Thần Môn, trở thành tồn tại ngao du hư không. Mà một trong những năng lực của họ chính là Hư Ảnh Ngưng Thực.

Trong thoáng chốc, Thạch Vân sinh ra một cảm giác hối hận, hối hận vì đã g·iết phụ thân của nàng.

Đáng tiếc trên đời không có thuốc cho chữ hối hận.

…..

Cách xa Linh Hư Thành, trên một con đường mòn, có một cỗ xe ngựa đang chuyển động. Cỗ xe làm từ gỗ nâu, nhìn rất cổ xưa. Hai bên thành treo đèn lồng màu trắng ngà, bên trong thắp một ngọn lửa xanh rờn như ma trơi.

Ở chỗ người cầm lái, có hai người đang ngồi. Bọn họ có khuôn mặt giống hệt nhau, nhưng trang phục trên thân thì lại hoàn toàn trái ngược. Người bên trái mặc áo xanh, mũ đen mà người bên phải lại mặc áo đỏ mũ trắng.

Khuôn mặt họ cứng đờ không hề có tý cảm xúc, phảng phất như hai cái tượng gỗ chứ không phải con người.

Đột nhiên, dị ảnh thân cây khổng lồ hiện ra. Hai bóng người chậm rãi quay đầu, đồng điệu như hai cái máy.

….

Bên trong Linh Hư thành, một nữ tử xuất hiện từ hư vô.

Nàng đứng trước cửa Âu Phủ, nhưng hai gã cận vệ lại hoàn toàn không nhìn thấy. Toàn thân nàng là một màu trắng tinh thuần, phía trên mi tâm điểm một bông hoa. Khí chất toát ra tựa như tiên tử trên trời, không ăn khói lửa nhân gian.



Nữ tử bước thêm một bước, không gian xung quanh chợt thay đổi, biến thành khung cảnh sương phòng của nữ nhân.

Ở trên giường, một nữ tử tóc lam, hai tay đang cầm lấy một viên đá đỏ rực như lửa. Mà bên cạnh nàng là một nam tử cùng một lão già, chính là Âu Dương Phong cùng Âu Chấn Mục.

“Viên Nhi, Hỏa Lân Thạch này rốt cuộc từ đâu mà có” – Nam tử lên tiếng.

“Muội cũng không biết, lúc tỉnh dậy đã thấy nó trên giường”

“Thấy nó trên giường ?” – Âu Dương Phong nhíu mày. Từ lúc trở về, hắn luôn cảm thấy trong chuyện này có ẩn tình, giống như bị ai đó sắp xếp.

“Dù thế nào, xem chừng vật này không phải giả. Viên Nhi, hấp thụ nó đi” – Âu Chấn Mục chợt lên tiếng. Lão biết thứ này từ đâu ra, nhưng đương nhiên sẽ không nói.

Âu Viên Viên thầm gật đầu, đang tính bắt quyết tu luyện. Đột nhiên chớp mắt một cái, không gian xung quanh đã thay đổi, biến thành một nơi xa lạ, mà trước mặt nàng không biết từ lúc nào xuất hiện một nữ nhân.

Nàng đeo mạng che mặt, chỉ lộ ra ánh mắt sâu thẳm như tinh tú trên trời. Nữ nhân đứng đó tựa như ánh trăng trong đêm rằm, tinh xảo mà ưu nhã.

“Tiền bối… là ai ? Đây là chỗ nào” – Âu Viên Viên phát giác cơ thể không cách nào cử động. Chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ tử áo trắng tới gần

Đột nhiên, nữ tử giơ một ngón tay điểm vào mi tâm Âu Viên Viên.

Trong thoáng chốc, trên trán thiếu nữ hiện lên một hư ảnh của một đóa sen trắng. Đóa sen phảng phất như được đúc từ hàn băng vạn năm, trông vô cùng mỹ lệ

“Quả nhiên là thần thể” - Nữ nhân tự nhủ

Âu Viên Viên phát giác cơ thể đã có thể cử động, lập tức lùi lại, nghi hoặc nói:



“Tiền bối, ngài muốn làm gì ?”

“Ta hỏi ngươi một chuyện. Có phải ngươi thường mơ thấy bản thân đang ở một nơi lạnh giá, đứng trước một ngọn núi cao, bốn phía đều là tuyết trắng ? Thậm chí ngươi còn cảm thấy có thứ gì đó đang không ngừng gọi ngươi, muốn ngươi leo l·ên đ·ỉnh núi ?”

Ánh mắt Âu Viên Viên mở to. Người này làm sao lại biết. Giấc mơ đó nàng chưa từng nói với ai, kể cả là Phong Ca.

“Ngươi không cần ngạc nhiên, bởi vì ta hiểu rất rõ. Thứ ngươi sở hữu là một dạng Thần Thể vô cùng hiếm có, được gọi là Băng Chi”

"Băng Chi ?” – Âu Viên Viên nửa tin, nửa ngờ. Nàng chưa từng nghe thấy cái tên này.

"Vậy rốt cuộc tiền bối muốn gì ở ta ?"

Nữ nhân áo trắng đang định trả lời, đột nhiên ánh mắt nhíu lại, quay đầu nhìn về phía Vân Đồ Sơn.

Bàn tay nàng phất một cái. Âu Viên Viên đã một lần nữa trở về trên giường, giống như chưa có gì xảy ra.

"Viên nhi, muội sao vây ?" - Âu Dương Phong thấy nàng ngẩn người không khỏi nghi hoặc

Thiếu nữ lắc lắc đầu. Ngón tay chạm nhẹ lên trán, có một cảm giác buốt lạnh như có như không .

….

Toàn thân Lãnh Vô Yên lúc này tràn ngập phù văn quỷ dị. Ánh mắt nàng lạnh lùng quét qua Thạch Vân đang nằm phía xa.

Bàn tay giơ lên chỉ thẳng vào gã. Từ trên cao, hư ảnh thân cây xuất hiện hàng trăm sợi dây leo giống như tơ nhện lao tới, muốn túm lấy đối phương.

Thạch Vân hoảng sợ, lập tức phóng xuất ra một con người gỗ.

Người gỗ thân cao ba thước. Hai cánh tay to như cái thùng. Đặc biệt trên đầu còn có một cặp sừng trông như nhân ngưu.



Nó giơ tay lên, tạo thành một cái quang trào màu xanh lam bao trùm lấy Thạch Vân. Dây leo đụng phải quang tráo, vang lên những tiếng lộp độp như sấm rền.

Rất nhanh, Thạch Vân liền cảm thấy quang tráo đang dần bị ăn mòn. Hàng trăm sợi dây leo bọc kín lấy vòng bảo vệ, muốn ép nó nứt ra.

Chỉ nghe răng rắc hai tiếng, quang tráo vỡ vụn. Dây leo tựa như những con thanh xà không ngừng chen vào bên trong.

Mỗi sợi tuy mỏng manh nhưng ẩn chức một lực lượng thần bí, lập tức nghiền nát Nhân Ngưu thành mảnh vụn.

Chỉ là bên trong không có dấu vết của Thạch Vân.

Lãnh Vô Yên khẽ cau mày, đột nhiên quay đầu lại. Ở nơi phụ thân đang nằm không biết từ lúc nào xuất hiện gã họ Thạch.

Vào thời khắc nguy cấp, gã sử dụng bí thuận độn thổ, thoát khỏi phạm vi của dây leo.

Hai lần dùng bí kỹ khiến cơ thể đau đớn như muốn nứt ra, nhưng hắn vẫn cố giữ cho mình được tỉnh táo.

“Đừng động đậy. Bằng không xác của cha ngươi sẽ lập tức bị xé thành vạn mạnh nhỏ. Ngươi không muốn lão c·hết mà không có xác để chôn đấy chứ ?” – Hắn biết nữ nhân này tình cảm sâu đậm, liền dùng thân xác Lãnh Mục Hàm để đe dọa.

Thiếu nữ nghe thấy chữ “C·hết” sát khí lại lập tức bạo tăng. Hoa Văn trên người của nàng càng ngày cáng sáng, khiến nàng trông thật tà dị.



Thế nhưng cuối cùng vẫn là không động.

“Buông tha cho ta, ta liền buông bỏ hắn. Chúng ta mỗi người lùi một bước. Thế nào ?”

Nói xong, cũng không chờ nàng trả lời, liền ném xác nam tử về phía xa, còn mình thì bỏ chạy về hướng ngược lại.

Thừa dịp Lãnh Vô Yên tóm lấy Lãnh Mục Hàm, liền triệu hồi một con hắc xà làm bằng kim thiết.

So với con Nhân Ngưu khi nãy, hắc xà không to bằng nhưng vô cùng nhanh nhẹn. Nó đặt Thạch Vân lên đầu, uốn lượn mà đi. Tốc độ không thua gì đằng vân giá vụ.

Nhìn theo bóng lưng Thạch Vân chạy trối c·hết. Ánh mắt Lãnh Vô Yên dần trở nên mệt mỏi. Hư ảnh thân cây cũng bắt đầu tan biến. Uy áp mà nàng tạo ra cũng không còn.

Vừa nãy chỉ đơn giản là hù dọa đối phương, nếu gã ở lại thêm một lúc, chỉ sợ nàng mới là kẻ phải c·hết.

Lãnh Vô Yên rơi xuống đất, mệt mỏi bò đến gần cái xác đã nguội lạnh. Nàng ôm lấy lão, nước mắt không ngừng rơi.

Cảm xúc đau khổ khiến nàng không để ý, từ sau lưng hiện lên một cái đuôi xà màu đen.

Đuôi xà bất ngờ ập tới, đánh cho Lãnh Vô Yên bay đi một đoạn đập vào tảng đá gần đó.

Còn chưa kịp định thần, tóc đã bị túm lấy, sau đó cả đầu liền bị dập xuống đất. Lực đạo vô cùng mạnh khiến nàng cảm thấy choáng váng.

Kẻ ra tay đương nhiên chính là Thạch Vân. Hắn chạy được một đoạn, liền phát hiện điểm bất thường.

Mình vừa g·iết phụ thân nàng, với thực lực của nàng sớm phải lập tức truy đuổi mới đúng.

Hư Ảnh Ngưng Thực của Hiển Thánh cường giả bao trùm rất xa, tuyệt không có khả năng để hắn chạy thoát.

Thế nhưng đối phương lại không có dấu hiệu đuổi theo.

Chẳng lẽ …đối phương không mạnh như bề ngoài ?

Dằn nỗi sợ trong lòng xuống, hắn quyết định quay lại. Quả nhiên lúc tới nơi đã thấy nữ tử suy yếu, liền thừa cơ tiên phát chế nhân.

“Tiện nhân, lúc nãy ngươi phong quang lắm cơ mà. Đánh cho ta xem nào. Đánh cho ta xem nào”

Mỗi chữ nào, Thạch Vân lại đập đầu nàng xuống đất.

Máu từ miệng của Lãnh Vô Yên chảy ra. Hai bàn tay không ngừng cào cấu, muốn gỡ đôi tay đang nắm tóc mình, nhưng vô dụng.

Mất đi hư ảnh cổ thụ, nàng lại một lần nữa trở về thân thể phàm nhân yếu ớt.

Nhìn nàng như vậy, cơn giận của Thạch Vân mới dần lắng xuống, hai tay buông tóc nàng ra.

Vừa nãy là lần đầu tiên hắn cảm thấy c·ái c·hết đến gần như thế. Nếu không phải phản ứng nhanh, có lẽ giờ chỉ còn là cái xác không hồn.

Thiếu nữ cố gắng bò dậy, lết đi từng bước khó nhọc, nhưng gã hắc bào nào có để nàng yên. Hắn kéo nàng lại, trong con ngươi ánh lên sự dâm tà.

Tay phải vung lên, một lớp áo trên người đối phương liền bị xé nát

“Không!"

Nữ tử cố gắng chống cự, nhưng đón tiếp nàng lại là một cú đấm như búa bổ vào mặt. Mũi của nàng lập tức gãy lìa.

“A….aa”

“Hét lên đi, hét lên cho ta” – Thạch Vân thấy nàng rên la, cảm giác càng thỏa mãn.

Tay phải hắn luồn xuống dưới, gỡ chiếc đai lưng của nàng, tay trái mở rộng vạt áo, để lộ ra thân hình trắng muốt cùng chiếc yếm hồng.

Máu huyết trong người Thạch Vân tăng cao, cảm thấy nóng rực, lập tức cởi áo trên người:

"Đêm nay, ta liền để cho ngươi hét"

Mau từ miệng nàng trào ra, nước mắt chảy xuống, trong đầu không ngừng hiện lên bóng hình của Cố Ninh và Âu Dương Phong.

Nhưng nàng biết sẽ chẳng có ai đến. Phụ thân đã mất rồi, bọn họ cũng đi rồi.

Sẽ chẳng có ai cả.

Có lẽ, c·hết mới là giải thoát tốt nhất. Nhưng c·hết trong sự nhục nhã lại là điều mà nàng không muốn.

Nàng có thể cảm thấy bàn tay đáng ghê tởm của đối phương đang trườn bò trên thân thể mình.

Khi ánh mắt đã sắp đóng lại, khi ý thức đã dần mất đi, nàng thấp thoáng thấy được một bóng hình.

Trong đêm tối, bóng hình đó tựa như một u linh, từng bước từng bước tới thật gần.

Cho tới thời khắc cuối cùng, thứ duy nhất còn đọng lại trong tâm trí nàng chỉ là những cánh hoa đào đang không ngừng rơi.