Chương 5: Thợ Săn Và Con Mồi
Tô Chi Nhạc cầm lấy một chậu cây gần đó, hai tay phát lực ném thẳng về phía quả cầu.
Chậu cây mới bay được nửa đường liền khựng lại, sau đó nổ tan tành.
Từ trong bóng tối, ba gã áo đen thoát khỏi trạng thái ẩn núp, đôi mắt lạnh lùng nhìn về hướng kẻ vừa công kích.
Chỉ thấy từ đó chạy ra một bóng áo trắng, miệng hô lớn:
"Ma, có ma, cứu tôi với"
Gã hắc bào gần nhất lập tức động thủ.
Thân hình phóng tới nhanh như một con báo, bàn tay giơ ra muốn tóm lấy kẻ đột nhập.
Đáng tiếc bóng áo trắng đột nhiên tăng tốc khiến gã bắt hụt vào khoảng không.
Âu Dương Huyền vừa chạy, vừa hét:
"Lạy anh, sống khôn c·hết thiêng, cũng không phải tôi mổ cho anh, anh đuổi tôi làm gì ?"
Gã đeo mặt nạ thấy mình chụp hụt, không khỏi cảm thấy tức giận.
Hai chân thuận thế bật mạnh đuổi theo con mồi.
Chỉ là một tên phàm nhân mà lại dám trêu tức gã, đây đơn giản là muốn c·hết sao?
Hai gã còn lại đứng yên tại chỗ, nhiệm vụ của chúng là bảo vệ Mắt trận.
Một kẻ trong đó lôi ra Tạp tinh muốn liên lạc với đồng bọn. Nhưng vừa chớp mắt một cái, khung cảnh xung quanh chợt thay đổi.
Gã nhận ra mình đã thuấn di đến một vị trí cách xa Mắt Trận đến vài chục mét.
Sau một giây sững sỡ, gã bỗng hiểu ra điều gì đó.
"Nguy rồi ! Là Ấn chữ “HOÁN”
Gã lập tức hét lên:
"CẨN THẬN !"
Gã hắc bào còn lại còn chưa kịp phản ứng liền thấy đau nhói ở lồng ngực.
Một bàn tay đầy máu không biết từ lúc nào đã xuyên thủng ngực gã.
Hai chân gã bắt đầu khuỵu xuống, máu từ trong mặt nạ ào ra.
Cho đến lúc c·hết gã vẫn không hiểu được tại sao chỉ vài giây trước bên cạnh còn là đồng bọn mà bây giờ đã biến thành người khác.
"TÔ CHI NHẠC !"
Một tiếng gầm vang lên đi kèm với một luồng chưởng lực cực mạnh đánh thẳng về phía bóng lưng gầy yếu.
Lão cũng không quay lại, bàn tay trái giơ ra phía sau.
Ba vòng sáng từ nhỏ tới lớn hiện lên chắn ngang thế công của đối phương.
Chỉ nghe “Uỳnh” một tiếng, đòn đánh của hắc bào nhân bị dội ngược lại khiến gã bay ra cả chục mét.
Tô Chi Nhạc cũng không khá hơn, thân hình lảo đảo suýt ngã.
Gã đeo mặt nạ từ từ đứng dậy, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt:
"Đường đường là Thủ Hộ Giả, không ngờ phải nhờ một gã phàm nhân dùng kế điệu hổ ly sơn. Xem ra Quách Minh nói không sai, ngươi đã già rồi"
Tô Chi Nhạc nhíu mày. Không có thân thể, lão chỉ có thể dựa vào Phù Ấn.
Điều này tạo ra gánh nặng không nhỏ đối với thần hồn.
Gã trước mặt nói đúng, lão thực sự đã già rồi, nếu là trước đây...
"Thần hồn b·ị t·hương không nhẹ, phải tốc chiến tốc thắng" – Tô Chi Nhạc nghĩ thầm.
"Tô Chi Nhạc, để ta tiễn ngươi một đoạn, chịu c·hết đi" – Gã hắc bào hét lên.
Hai cánh tay hiện lên gân xanh lao về phía đối thủ.
Trong lúc cuộc chiến ở Đại Sảnh đang diễn ra ác liệt, Âu Dương Huyền cũng đang chạy như bay.
Hắn đã sớm dán Tật Phong Phù lên người, từng cơn gió phả vào mặt khiến hắn muốn hét lên vì sung sướng.
Nhưng hắn biết giờ không phải là lúc để hưởng thụ, gã hắc bào vẫn đang đuổi sát phía sau.
Gã này không nhanh bằng kẻ đầu tiên nhưng sức mạnh lớn hơn nhiều.
Vừa rồi một đấm của gã đã đập nát nửa bức tường khiến Âu Dương Huyền s·ợ c·hết kh·iếp.
Họ Âu rẽ trái rồi lại rẽ phải. Đích đến của hắn chính là kho dược liệu của bệnh viện.
Chiếc chìa khóa của Lâm Hạo giờ trở thành cọng rơm cứu mạng.
Vừa tới nơi, hắn liền tra khóa, mở cửa bước vào. Tất cả động tác chưa tới ba giây.
Âu Dương Huyền cũng không thèm khóa vì biết làm vậy cũng vô dụng, thay vào đó hắn chạy thật nhanh vào khu vực chứa thuốc Đông Y.
Hắc bào nhân đạp tung cánh cửa, vừa lúc thấy bóng lưng của Âu Dương Huyền rẽ trái, liền lập tức đuổi theo.
Trước mặt gã hiện lên một hành lang nhỏ dẫn đến một căn phòng rộng chừng trăm mét vuông.
Căn phòng chứa hàng loạt những giá kệ, trên đó chất đầy những bao tải đủ màu sắc, được sắp xếp một cách gọn gàng và chỉnh tề.
Mũi của gã hít hà, là mùi của thuốc Đông Y, rất nồng đến mức lấn át mọi mùi khác.
Dùng thuốc đông y để che giấu mùi của bản thân ? Tên này có chút thông minh đấy, nhưng như thế là chưa đủ.
Là kẻ đã trải qua quá trình Luyện Thể, Thính Giác và Thị Giác của gã đều được tăng cường.
Rất nhiều kẻ cho rằng chỉ việc núp trong bóng tối là có thể an toàn, nhưng chúng đã nhầm.
Bóng tối không phải là kẻ thù của gã, nó là đồng minh thân cận nhất, là thứ áo choàng giúp gã trở thành một thợ săn đích thực.
Gã dùng sức lôi một cái kệ ra chặn cửa. Giờ thì không có đường lùi nữa nhé con chuột nhắt.
Bàn chân gã bước từng bước chậm rãi, đôi tai vểnh lên không ngừng nghe ngóng.
Gã đang lắng nghe, lắng nghe nhịp tim đập nhanh vì sợ của con mồi.
Một bước, hai bước…rồi ba bước, gã dần cảm thấy có chút không đúng.
Gã không nghe thấy gì cả !
Căn phòng chỉ rộng khoảng 100 mét vuông, với diện tích như thế đáng lẽ phải sớm nghe thấy nhịp tim của đối phương mới đúng.
Đột nhiên một tiếng cộp vang lên, là tiếng giày chạm đất.
Thân hình gã tức tốc lao đến nơi có tiếng động.
Một mũi giày dù rất nhỏ vẫn lộ ra phía sau khiến gã mỉm cười.
Thế nhưng khi đến nơi, thứ gã nhìn thấy chỉ đơn giản là một chiếc giày, còn chủ nhân của nó thì đã lẻn đi lúc nào không hay.
Tên khốn này dám lừa gã !
Trong thoáng chốc, đầu gã như bốc hỏa, tự nhủ phải bẻ gãy từng cái xương trên người hắn.
Nhưng vừa định quay đi, có một thứ khiến gã chợt chú ý.
Đáy chiếc giày đang phát sáng.
Không đúng ! Thứ ánh sáng này sao quen vậy.
Gã hắc bào bỗng dưng rợn tóc gáy, trong đầu hiện lên hình ảnh một tấm phù màu tím cực kỳ đáng sợ.
Không còn kịp né tránh, hai tay gã chỉ kịp chặn trước ngực, một quầng sáng tỏa ra bảo hộ gã vào bên trong.
Một t·iếng n·ổ thật lớn vang lên, làn sóng chấn động phá nát cái khiên chắn, không thương tiếc mà đập mạnh vào ngực gã hắc bào.
Gã chỉ cảm thấy trước ngực như vỡ vụn, cả người đâm mạnh vào kệ tủ phía sau lưng.
Hắc bào nhân gào lên trong đau đớn.
Còn chưa kịp hoàn hồn, chiếc tủ phía trước do sức công phá của v·ụ n·ổ liền đổ sụp xuống.
Hàng loạt những bao tải dược liệu cũng theo đó mà b·ốc c·háy.
Trong thoáng chốc, gã bị chìm trong biển lửa. Khói xung quanh bốc lên mịt mù.
Âu Dương Huyền đang nấp ở xa cũng cảm thấy choáng váng, miệng ho khụ khụ. Hắn lựa chọn nơi này là có lý do.
Tô Chi Nhạc từng nói công pháp luyện thể của lũ người này giúp tăng cường Khứu giác, Thị Giác và Thính Giác.
Muốn bẫy gã bước vào phạm vi của Lôi Chấn Phù thì trước tiên phải trừ bỏ chúng.
Khu vực Đông Y chứa hàng chục loại dược liệu khác nhau, mùi của chúng tỏa ra sẽ làm t·ê l·iệt Khứu Giác.
Thính giác thì dễ giải quyết hơn. Tấm Triệt Âm Phù của Tô Chi Nhạc chính là chìa khóa.
Trong đêm tối yên tĩnh, nhịp tim và nhịp thở của hắn đều không còn bị phát giác khiến hắn yên tâm ẩn nấp.
Âu Dương Huyền cũng không rõ liệu gã hắc bào có thứ tương tự như Triệt Âm Phù hay không, nhưng dù có, hắn cũng không cho rằng đối phương sẽ sử dụng.
Thử tưởng tượng một gã thợ săn, trên tay cầm súng đi săn một con gà đã bị dồn vào góc phòng, liệu gã có cần rón rén đi từng bước nữa hay không ?
Câu trả lời là KHÔNG, gã sẽ tự tin tiến đến trước mặt con mồi mà nổ súng.
Đó là tâm lý của kẻ mạnh khi chiếm ưu thế tuyệt đối trước con mồi, cũng là tâm lý thỏa mãn của rất nhiều tên t·ội p·hạm trước và trong khi gây án.
Trong đêm tối, tiếng bước chân của gã đeo mặt nạ trở nên rõ mồn một.
Khứu giác và Thính giác đã bị phế, chỉ còn Thị Giác là có thể sử dụng, Âu Dương Huyền chỉ đơn giản là tạo tiếng động, chờ con mồi sập bẫy.
Trong đầu hắn tính toán, Lôi Chấn Phù cần mười giây để phát động.
Căn phòng rộng khoảng 100 m2, với tốc độ của gã này chưa đầy hai giây là có thể đến nơi, thêm hai giây chững lại, tổng cộng là bốn giây.
Như vậy sau khi kích hoạt tấm phù được sáu giây, hắn liền giấu nó dưới đáy giầy rồi di chuyển thật nhanh qua vị trí khác.
Dưới sự trợ giúp của Tật Phong Phù, Âu Dương Huyền dễ dàng thoát ra khỏi phạm vi của Lôi Chấn Phù.
Mọi chuyện sau đó đúng như hắn dự đoán, gã đeo mặt nạ hứng trọn v·ụ n·ổ, cộng thêm các bao tải dược liệu dễ b·ắt c·háy khiến gã bị c·hôn v·ùi trong đống lửa.
Âu Dương Huyền cũng không muốn ở lại lâu. Hắn quyết định chạy về phía Đại Sảnh.
Tiếng nổ lớn chắc chắn sẽ hấp dẫn lũ hắc bào ở tầng ba xuống đây.
Hy vọng Tô Chi Nhạc có thể xử lý xong Mắt Trận, bằng không hai n·gười c·hết chắc.
Tác dụng của Tật Phong Phù dần mất đi, cảm giác n·ôn m·ửa và kiệt sức bủa vây lấy hắn.
Đây là lần thứ tư hắn phải trích tinh huyết, cơ thể có chút khó thích ứng.
Bỗng nhiên, Âu Dương Huyền cảm giác không gian xung quanh rung lắc dữ dội, Tô lão thành công rồi ư ?
.....
Ở đại sảnh, Tô Chi Nhạc đang thi pháp lên quả cầu.
Dưới chân lão, một cái xác đã cháy đen, cụt mất một tay.
Có điều tình trạng của lão cũng cực kỳ không ổn, thân hình liêu xiêu như muốn ngã.
Tuy rằng g·iết được gã mặc hắc bào, nhưng v·ết t·hương đã nặng lại càng nặng thêm, lão chỉ đành dồn hết tinh lực vào việc phá hủy Mắt Trận.
Lộp cộp. Lộp cộp.
Tiếng bước chân vang lên, lão quay lại thì thấy họ Âu đang chậm chạp đi tới.
Tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được rũ bỏ.
Đang muốn hỏi chuyện gì xảy ra thì biến cố bất ngờ ập đến.
Lão chỉ kịp hét lên:
"ÂU DƯƠNG HUYỀN, PHÍA SAU NGƯƠI!"
Âu Dương Huyền vội quay đầu, vừa lúc chạm phải một hình bóng quen thuộc.
Gã tử thần đã săn đuổi hắn ở tòa nhà A không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng.
Lần này không có sự đùa cợt, không một lời báo trước, gã tung một đòn cực mạnh vào người Âu Dương Huyền.
Xương ngực gãy vụn, miệng thì hộc máu.
Thân hình vị bác sĩ như một con diều đứt dây bay thật cao, rồi rớt xuống như một con búp bê làm bằng vải.
Trong những phút cuối cùng của cuộc đời, vị bác sĩ thoáng thấy những hình ảnh quen thuộc.
Nấm mồ của cha, giọt nước mắt của mẹ, bóng lưng của một người con gái, tiếng Tô Chi Nhạc đang không ngừng vang lên.
Và rồi mọi thứ cứ thế chìm dần vào bóng tối.