Chương 49: Thổ Phù Chi Uy
“Ta có nhìn lầm không ? Hắn vậy mà dùng được Vũ Kỹ Cấp Hoàng. Không phải Âu Dương Phong chỉ là Tôi Thể Cảnh thôi sao ?” - Viên Bắc Nhất không tự chủ mà lên tiếng.
Tôi Thể tầng chín, tầng mười chính là Tôi Mạch Kỳ. Cảnh giới này đã có thể sơ bộ vận dụng linh lực, nhưng vì chưa có Khí Hải, linh lực có thể huy động không nhiều.
Nếu cố sử dụng Hoàng Kỹ sẽ chẳng khác nào không trâu đem chó đi cày. Đơn giản là không hiệu quả. Thế nhưng một chiêu vừa rồi uy lực lại chẳng kém gì Hóa Hải Cảnh đánh ra, thử hỏi làm sao hắn không kinh ngạc.
Câu hỏi của hắn cũng là thắc mắc của đám đông. Có thể ở Tôi Mạch Kỳ huy động nhiều linh lực như vậy, trừ khi kinh mạch đạt tới Thiên Cấp. Chỉ là Âu Dương Phong từ nhiều năm trước đã được xác định là Địa Giai, làm sao còn có thể thay đổi.
Chẳng lẽ hắn gặp kỳ ngộ gì ? Lâm Ngạo Phương tự hỏi
Trên bầu trời mây đen tụ lại càng nhiều, gây ra không ít sự chú ý. Thân hình Âu Dương Phong thẳng tắp, tay phải cầm Hỏa Vân kiếm, không khỏi có chút hoài niệm. Đã hai năm rồi hắn mới lại dùng Hoàng Cấp vũ kỹ.
Đối diện hắn, Lâm Vũ Phong có chút trầm mặc, sau cùng mới mở miệng nói:
“Âu Dương Phong. Ta thừa nhận nếu hôm nay cùng cảnh giới, kẻ bại tuyệt đối sẽ là ta. Đáng tiếc ngươi không có cơ hội này”
Lâm Vũ Phong hai tay bắt quyết, thanh quang bùng nổ. Từ sau lưng đột nhiện hiện lên một luồng bạch kim, theo một quỹ tích không cách nào đoán định đâm tới đối phương.
Âu Dương Phong nghiêng mình né tránh, nào ngờ bạch quang vừa sượt qua lại như bị nam châu hút về, lập tức quay đầu tiếp tục công kích hắn.
Chỉ thấy đây là một tiểu đao dài cỡ bốn tấc, lưỡi mỏng như cánh ve, là một kiện Hoàng Cấp pháp khí.
Âu Dương Phong lập tức thi triển U Ảnh, ý đồ né khỏi phi đao. Tay phải huy kiếm bảo vệ toàn thân chống đỡ, tay trái hấp thu linh khí xung quanh, chờ đợi cơ hội phản kích.
Nhưng còn chưa chờ hắn định thần. Thương mang đã đánh tới. “Đâm” “Thọc” nhị thức cùng ra, nhắm vào những nơi yếu hại trên cơ thể. Một thương, một đao phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, ép cho hắn không ngừng bại lui.
Tiên Mạch tuy giúp hắn điều động linh lực, nhưng chung quy cảnh giới vẫn là Tôi Thể, đan điền chưa sinh ra Khí Hải. Linh lực hội tụ mà không có chỗ chứa, một khi dùng xong lại phải mất một thời gian mới có thể tích tụ.
Không có linh lực duy trì, Hỏa Vân Vụ tỏa ra ngày một yếu, đẩy Âu Dương Phong lần thứ hai rơi vào tình thế hiểm nghèo.
……
Đứng dưới đài, Lãnh Vô Yên bề ngoài bình thản, nhưng trong lòng lại như có trăm mối tơ vò. Nàng lo lắng cho vị Phong công tử kia, nhưng lo lắng thì có ích gì ?
Nàng chỉ là một phàm nhân, chưa từng chiến đấu. Cuộc sống trước đây cũng chỉ xoay quanh phụ thân cùng mưu sinh, nào có nghĩ tới cái gì tu luyện giả, cái gì Hỏa Lân Thạch.
Thế nhưng chưa tới nửa tháng, tính mạng đã hai lần bị đe dọa. Mỗi lần như vậy đều là không thể phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương tùy ý định đoạt.
Cái cảm giác đó khiến nàng sợ hãi, càng thêm chán ghét sự nhỏ yếu của bản thân.
“Chẳng lẽ chỉ vì là tu luyện giả…liền có thể mặc định chà đạp người khác ? Nếu như ta có sức mạnh giống như bọn họ, ta tuyệt đối sẽ không để người khác định đoạt số phận mình”
Ý nghĩ như vậy dấy lên trong lòng, tựa như một đầu khát vọng không ngừng va đập vào nội tâm. Trong thoáng chốc, khí tức của nàng chợt thay đổi, giống như có thứ gì đó ẩn giấu bên trong b·ị đ·ánh thức.
Nàng không nhận thấy, ẩn dưới con ngươi, những tia năng lượng màu xanh lại một lần nữa xuất hiện, chập chờn như có như không.
…….
Lâm Vũ Phong thấy thời cơ đã tới. Một thương giơ lên, nhắm thẳng vào yết hầu đối thủ, lại kết hợp với phi đao vòng ra sau lưng tạo thành hai mũi giáp công. Ánh mắt gã lóe lên sự tàn độc, quát lớn:
“Âu Dương Phong, c·hết đi cho ta”
Nhưng đúng vào lúc này, xung quanh Âu Dương Phong chợt hiện lên một quang tráo màu nâu, chặn đứng công kích của cả phi đao lẫn Độc Giác Thương. Quang tráo mở rộng cỡ một trượng, bao trùm toàn bộ thân hình Âu Dương Phong vào trong đó.
“Đây là…Thổ Vệ Phù Trung Phẩm !” – Lâm Vũ Phong không tự chủ mà kinh hãi.
Thổ Vệ Phù một khi phát động, liền hội tu Thổ Chi Quy Tắc. Trong Ngũ Hành, Thổ Cứng rắn nhất, là đại diện cho Đất. Vạn vật có thể vỡ, chỉ riêng Địa không thể. Thổ Vệ Phù Trung Phẩm ngay cả Hóa Hải Tầng Năm cũng có thể chống lại một hai.
Chỉ có điều cảnh giới đối phương chỉ là Tôi Thể tầng mười, dù có nghịch thiên đến mấy nhưng linh lực không đủ, làm sao có thể phát động phù chú cấp bậc này ?
“Các ngươi nhìn xem, trên tay tiểu tử kia có phải là Tiểu Tụ Linh Trận hay không ?” – Viên Từ Bối nãy giờ im lặng, đột nhiên lên tiếng. Mọi người lúc này mới nhìn về phía Âu Dương Phong, quả nhiên thấy gã đang cầm một trận bàn hình vuông.
“Thứ này có thể giúp người sử dụng trong thoáng chốc hội tụ linh lực, chẳng trách lại có thể sử dụng Thổ Phù Hóa Hải Trung Phẩm. Chỉ có điều đây là vật phẩm tiêu hao, hơn nữa còn vô cùng đắt đỏ. Có lẽ là Âu Minh Tử cấp cho hắn đi”
Lâm Ngạo Phương đứng một bên nhận xét. Lần này chiến đấu xảy ra đột ngột, Lâm Gia không kịp chuẩn bị quá nhiều, bằng không bà ta cũng sẽ đưa cho Lâm Vũ Phong một bộ
“Thổ Vệ Phù thì thế nào ? Cũng chỉ là một cái mai rùa to mà thôi. Họ Âu kia, ngươi định trốn trong đó đến bao giờ ?” – Lâm Vũ Phong sau một hồi kinh hoàng cũng đã bình tĩnh lại, quát lớn
Âu Dương Phong không ngừng thở dốc. Tuy rằng hắn có Tụ Linh Trận hỗ trợ nhưng cảnh giới chung quy vẫn là Tôi Thể, sử dụng Hóa Hải Phù Trung Phẩm vẫn là quá miễn cưỡng.
Hơn nữa, đối phương nói không sai. Thổ Vệ Phù chỉ ngăn được gã nhất thời, không ngăn được gã cả đời.
Tiên Mạch tuy lợi hại nhưng cũng không phải vạn năng, có thể chống đỡ đến mức này đã là rất giỏi. Muốn đánh bại Lâm Vũ Phong, chỉ có một cách.
Đôi mắt hắn nheo lại, trong lòng dâng lên một sự quả quyết. Lập tức ngồi xuống, hai tay chắp trước ngực. Toàn bộ linh lực từ ba trăm sáu mươi lăm kinh huyệt bắt đầu đổ dồn về đan điền.
Đám đông xung quanh chợt ồ lên:
“Đây...đây là, Âu Dương Phong muốn tiếp cấp Hóa Hải”
“Hắn điên rồi, trong chiến đấu lại muốn thăng cấp”
“Điên? Ta thấy hắn thông minh thì có. Có cái mai rùa bảo hộ, còn không thăng cấp chẳng lẽ chờ đối phương g·iết c·hết mình sao ?”
“Lâm Vũ Phong, lập tức đánh nát Thổ Vệ Phù, tuyệt đối không thể để hắn tiến giai”- Lâm Ngạo Phương có một cảm giác bất an. Đối phương chỉ là Tôi Thể Cảnh, nhưng lại có thể đánh ngang tay với Phong nhi lâu như vậy. Một khi thực sự tấn cấp còn khủng bố cỡ nào.
Lâm Vũ Phong sắc mặt ngưng trọng. Tay trái lại lấy ra một tấm phù màu xanh dương. Đây cũng là một tấm Hóa Hải Phù Trung Phẩm, là bảo vật mà Lâm Ngạo Phương đưa cho gã.
Không phải Lâm Gia không có phù chú cấp bậc cao hơn mà là bởi linh lực để kích hoạt quá lớn, hắn kham không được.
Chỉ thấy linh lực quán thông. Từ trên tấm phù dần biến đổi, hiện lên một con lam xà. Lam xà vừa xuất hiện liền khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống, rõ ràng một phù hệ Thủy.
Lam xà uốn lượn một vòng, hội tu Thủy Chi Quy Tắc vào hai nanh. Sau một tiếng rít liền đâm vào bức tường do Thổ Phù tạo nên. Rất nhanh Thổ Vệ Phù dần có dấu hiệu nứt gãy.
Âu Dương Phong trầm mặc, cả người lâm vào một trạng thái khẩn trương. Hắn đưa tay lấy ra một viên đan dược, chính là đan dược hồi phục mà Âu Minh Tử đưa cho hắn, vừa nuốt vào liền cảm thấy dược lực tràn ngập khắp cơ thể. Khí Hải trong đan điền cũng dần hình thành.
Cố thêm một chút, một chút nữa thôi!
Lâm Vũ Phong giữ chắc đuôi thương, tay phải miết ra đầu thương. Đột nhiên hắn nhảy lên cao, thân hình cách sàn đầu đến chục mét. Cán thương xoay tròn trong tay, thanh quang đại thịnh, tụ về một phía.
“Hoàng Kỹ Trung Phẩm : Thương Diệt Nhân Sinh”.
Linh lực trong người gã không ngừng bị hút ra. Đây là chiêu mạnh nhất của gã, kết hợp với Thủy Xà tuyệt đối có thể phá nát cái vỏ kia.
Ánh Thương chớp lòa như một mũi tên từ trên cao đánh xuống. Chỉ nghe Ầm Ầm hai tiếng, linh lực chấn động đập vào màn chắn khiến nó run bần bật.
Đứng dưới sàn, Âu Viên Viên lúc này cũng đã bật dậy. Nàng quả thực không chắc Thổ Vệ Phù có thể chịu được lần công kích này.
Quả nhiên Thổ Vệ Phù dưới sức ép của Lâm Vũ Phong dần tan vỡ, mũi thương thuận thế đâm xuống thân ảnh trong đó.
“Âu Dương Phong, c·hết đi cho ta”
Nhưng đúng vào thời khắc nguy cấp, một thanh kiếm đột nhiên hiện ra v·a c·hạm với mũi thương. Cùng lúc đó một con Hỏa Long to cỡ nửa trượng lần thứ hai xuất hiện giữa sàn đấu. Miệng nó mở rộng cắn một ngụm vào người Lâm Vũ Phong.
Linh lực của Lâm Vũ Phong dồn hết vào một chiêu vừa rồi, vẫn chưa kịp hồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn nanh rồng cắm vào người.
Phụt phụt hai tiếng, cả người gã phun trào máu tươi. Máu thoát ra còn chưa kịp rơi xuống đã bị hỏa long thiêu đốt gần như không còn.
Từ trong làn khói một bóng người dần hiện ra, chính là Âu Dương Phong. Hắn vậy mà trong lúc nguy cấp thành công tiến cấp Hóa Hải.
Linh lực lúc này cuồn cuộn không dứt. Chỉ thấy tay phải cầm kiếm, tay trái tung chưởng đánh vào giữa ngực đối thủ.
Thân hình Lâm Vũ Phong bị một kích này đánh bay ra như con diều đứt dây. Tứ chi duỗi thẳng, không còn cử động
“Phong Nhi” – Lâm Ngạo Phương hét lên, ánh mắt như tóe lửa, muốn xông tới nhưng lập tức bị người của Giác Đấu Đài cản lại.
“Lâm Ngạo Phương, quy củ của Giác Đấu Đài ngươi không phải không rõ. Trận đấu chưa kết thúc thì không thể can thiệp” – Vu Chính gằn giọng quát.
“Cút ra” – Lâm Ngạo Phương quát lớn.
“Ngươi nói cái gì ?” – Vu Chính bộc lộ linh lực. Khí thế một lời không hợp liền động thủ.
Bất chợt, một giọng nói khác vang lên, vang vọng khắp tứ phía:
“Đủ rồi. Vu Chính, Lâm gia ta nhận thua. Dừng trận đấu đi”
Từ trên cao, một lão nhân trạc ngoài lục tuần, áo vàng giày đỏ chậm rãi bay xuống. Khí thế lão tỏa ra không phải Vu Chính hay Lâm Ngạo Phương có thể so sánh.
Lão chính là gia chủ hiện tại của Lâm Gia, Lâm Hoàng, có tu vi Tụ Đan Đỉnh Phong. Tin tức quyết đấu vừa ra, lão liền lập tức chạy tới. Mục đích là để áp trận, phòng trường hợp cao tầng Âu Gia thấy người mình thua thì lật lọng.
Thế nhưng trăm vạn lần không ngờ, người thua lại là bên mình. Điều này khiến lão vô cùng tức giận. Tam Tộc Chi Hội còn chưa tới mà Lâm Gia đã thất thế trước đối thủ.
Màn chắn hạ xuống, lão lập tức kiểm tra Lâm Vũ Phong, tuy y không c·hết nhưng b·ị t·hương rất nặng. Ánh mắt lão ác độc nhìn Âu Dương Phong.
“Tiểu tử giỏi lắm…ÂN ĐỨC này của ngươi, Lâm Gia chúng ta nhớ kỹ. Có điều ngươi cũng đừng vì vậy mà kiêu ngạo. Nói không chừng một ngày nào đó sẽ lại biến mất giống như cha ngươi vậy”
“Ngươi nói cái gì ?” – Âu Dương Phong đang tận hưởng cảm giác chiến thắng, liền biến thành động nộ.
Âu Chấn Vũ ba năm trước đột nhiên m·ất t·ích, không một lời từ biệt. Tuy không có bằng chứng là đ·ã t·ử v·ong nhưng thời gian dài như vậy vẫn bặt vô âm tín, chỉ e đã gặp chuyện chẳng lành.
Phụ thân đã đi đâu ? Vì sao biến mất đến nay vẫn là ẩn số đối với Âu Gia. Nên biết thực lực của hắn đã là Tụ Đan Trung Kỳ. Muốn vô thanh vô tức xử lý y, trừ khi phải có cường giả Tụ Đan Hậu Kỳ trở lên mới có thể thành công.
Chẳng lẽ Lâm Gia có liên quan đến chuyện này ?
Lâm Hoàng cũng không đáp, thân hình mang theo Lâm Vũ Phong rời khỏi Giác Đấu Đài. Lâm Gia đã đi, Viên Gia cũng chẳng dám ở lại. Hai tộc lúc đến thì hùng hổ như sói, lúc đi lại cụp mặt như rùa
Nhưng bất ngờ nhất có lẽ là những người quan chiến.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai mà ngờ được Tôi Thể Cảnh lại có thể chiến thắng Hóa Hải Cảnh. Dù rằng Âu Dương Phong là nửa đường tiến giai nhưng đối thủ cũng là Hóa Hải Cảnh Đệ Nhị Tầng, thực lực tuyệt đối không yếu.
“Con mẹ nó, cái gì mà đệ nhất phế vật Linh Hư Thành. Nếu hắn là phế vật, vậy Lâm Viên tuấn kiệt hai nhà là cái thá gì ?” – Có người nghĩ tới toàn bộ gia sản đã đặt cho Lâm Vũ Phong, không nhịn được mà chửi ầm lên
“Sẽ không phải bọn chúng cố ý diễn trò, lừa chúng ta đấy chứ ?”
“Mặt mũi gia tộc, ngươi nghĩ thích ném là ném sao. Là do tên họ Lâm kia quá kém cỏi đi”
Đám đông người một câu, ta một ý, ánh mắt không khỏi hướng về nam tử trên sàn đấu. Sau ngày hôm nay, danh tiếng của gã sẽ lại một lần nữa vang khắp Linh Hư Thành.
Đứng ở một phía, Vu Chính cao giọng tuyên bố:
“Giác Đấu Đài, người chiến thắng là Âu Dương Phong”.
“Phong ca thắng rồi”
Toàn bộ Âu Gia kích động không thôi, lập tức bủa vây lấy hắn. Tu luyện giả trước nay tôn sùng kẻ mạnh. Bất kể trước đây gã bị coi thường như thế nào, hiện giờ chính là một trận thành danh, đã lấy được sự tôn trọng của kẻ khác.
Trái ngược với đám đông đang không ngừng ca tụng, khuôn mặt Âu Dương Phong nhàn nhạt không cảm xúc.
Hắn biết những thứ này chỉ là hư vinh nhất thời. Một khi không có thực lực, thứ nhận được sẽ chỉ là sự khinh bỉ.
Đánh bại Lâm Vũ Phong chỉ là bước đệm, mục tiêu của hắn là vị trí đệ nhất ở Tam Tộc Chi Hội, và xa hơn nữa là danh ngạch tiến vào Vũ Yên Phái.
Một khi gia nhập Liên Minh Tứ Trụ, liền sẽ nhận được công pháp và tài nguyên tương ứng. Có Tiên Mạch cùng Thập Tinh Quyết hỗ trợ, tương lai một đường đánh ra, trở thành Chân Thần chí cao vô thượng cũng không phải không thể.
Nghĩ đến đây, một cảm giác thỏa mãn tràn ngập trong lòng. Ánh mắt không tự chủ quét qua Âu Dương Huyền đang đứng phía xa.
Âu Dương Huyền, ngươi trăm phương ngàn kế đẩy ta vào chỗ c·hết, đáng tiếc lại không được như ý nguyện. Sẽ có ngày ta đạp ngươi dưới chân, biến ngươi thành hòn đá lót đường cho ta.