Chương 27: Lời Hứa Của Một Nam Nhân
"Huyền Kỹ Hạ Phẩm: Kim Vân Xuyên Thủ"
Chỉ thấy hai tay của Mặc Cổ bốc lên ánh kim chói lòa, giống như có hàng chục mũi kiếm cùng xuất hiện đâm đến Âu Dương Huyền. Mỗi luồng kim khí đều sắc bén đến kinh người, khiến cho không gian xung quanh như bị cắt xé thành mảnh nhỏ
Vũ Kỹ được chia là năm cấp : Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Phàm. Mỗi cấp lại phân làm Hạ, Trung, Thượng, Chí Cực, tổng cộng hai mươi cấp độ.
Vũ Kỹ mạnh hay yếu phụ thuộc vào khả năng huy động linh lực của nó. So với Hoàng Kỹ, Huyền Kỹ có thể huy động linh lực nhiều hơn, vì vậy uy lực cũng mạnh hơn.
Cường giả Tụ Đan như Mặc Cổ dùng chính là Huyền Giai Vũ Kỹ. Loại cường giả như vậy, linh lực đã ngưng tụ thành chân, một giọt chân lực cũng có nồng độ vượt xa linh lực của Hóa Hải Cảnh. Thế nên nếu chỉ dùng Hoàng Kỹ sẽ khó thể phát huy hết chiến lực của họ.
Thấy đòn đánh của đối phương hướng đến, Âu Dương Huyền bình tĩnh phát động trạng thái “Nhập Vi”. So với hôm qua, tốc độ phản xạ của hắn đã tăng lên rõ rệt. Chỉ thấy hắn hơi lách người, một đao đưa lên đâm thẳng vào nách của Mặc Cổ.
"Hoàng Kỹ Thượng Phẩm : Phong Vân Toái Trảm, thức thứ nhất"
Một luồng linh lực không ngừng hội tụ vào đầu mũi đao, giống như một cơn lốc thu nhỏ xuyên phá thân thể đối phương. Nếu lão không thu tay phòng ngự, tuyệt đối sẽ b·ị đ·âm thủng.
Mặc Cổ hừ lạnh. Đao dài tay ngắn, đối phương tuy đánh sau mà tới trước, lợi dụng đúng vào điểm sơ hở của bản thân mà phản đòn. Dù không muốn, lão cũng chỉ đành chuyển hướng luồng kim khí ngăn chăn Phong Vân Toái Trảm của Âu Dương Huyền.
Âu Dương Huyền chỉ thấy một luồng lực đạo hùng hậu đánh lệch mũi đao, nhất thời cổ tay có chút tê dại. Đối phương cũng rất nhanh đã biến chiêu, tay phải vừa gạt đao của Âu Dương Huyền, tay trái đã vung nắm đấm hướng thẳng mặt họ Âu.
Chỉ trong một chiêu, gã đã chiếm lại quyền chủ động.
Hai chân Âu Dương Huyền sử dụng Đạp Thủy Phiêu nhảy lùi lại ba bước. Thế công của Mặc Cổ quá mãnh liệt, điều trước tiên là phải giữ khoảng cách với đối phương.
"Tiểu bối, để lão phu dạy cho ngươi thế nào mới là t·ấn c·ông đích thực"
Mặc Cổ quát lên. Chân gã đạp mạnh khiến đất đá bay tứ tung. Thân hình hóa thành tàn ảnh bá·m s·át Âu Dương Huyền. Hiện giờ đối phương đang trên không, chính là thời cơ tốt để ra đòn hạ gục.
Tay phải họ Âu liền giơ lên, quét ngang một đường từ trái sang phải:
"Phong Vân Toái Trảm, thức thứ hai: Phong Nhạn Tầm Liêm "
Chỉ thấy một luồng sáng xanh mỏng như cánh ve lao tới Mặc Cổ. Phong Vân Toái Trảm chỉ có bốn chiêu, một đâm, hai chém, ba trảm, bốn quạt.
Chiêu thứ nhất là " Nhất Đao Phong Tuyệt" tụ tập linh lực vào đầu mũi đao để gia tăng sức t·ấn c·ông.
Chiêu thứ hai là "Phong Nhạn Tầm Liêm" chính là phát ra một luồng phong nhạn hình lưỡi liềm t·ấn c·ông đối thủ. Khoảng cách càng xa, Phong Nhạn càng mạnh.
Mặc Cổ đang lao tới cũng không hề hoảng hốt. Hắn đã chiến đấu bao nhiêu trận. Loại phương thức này không gặp một nghìn thì cũng tám trăm. Tay phải tụ linh lực liên tục đánh ra tám quyền:
"Kim Vân Xuyên Thủ, thức thứ hai: Kim Vân Bát Cực"
Số luồng kim quang trên tay hắn giảm đi, những mỗi luồng lại rực sáng hơn. Tám luồng kim quang giống như tám thanh cự kiếm bẻ nát phong nhạn mỏng manh, thuận thế lao tới Âu Dương Huyền.
Điều đáng sợ là tám luồng này không hề lộn xộn mà hướng đến tám vị trí nguy hiểm của con người gồm trán, cổ, ngực, bụng hai tay và hai chân.
Đôi mắt Âu Dương Huyền co rút lại. Không phải là đấu tập thôi sao, sao lại ra sát chiêu như thế ? Hắn lập tức phát động Nhập Vi đến cực hạn, trường đao trong tay không ngừng vung lên hạ xuống, tạo thành một hộ tráo bảo vệ cơ thể.
Đây là thức thứ tư của Phong Vân Toái Trảm "Tụ Phong Hộ Thân" cũng là thức duy nhất mang thiên hướng phòng ngự. Hộ tráo xuất hiện chặn lại thế công của tám thanh cự kiếm, đáng tiếc nó quá mỏng manh, chỉ làm tiêu đi vài phần lực đạo liền bị xuyên thủng.
Âu Dương Huyền chỉ cảm thấy như có tám thanh cự chùy đánh vào người, thân hình bay về phía sau đâm vào gốc cây. Chống đao xuống đất, hắn tức giận nói:
"Tiền bối, không phải ta nói chỉ là đấu tập thôi sao ? Hà cớ nặng tay như vậy"
Mặc Cổ hừ lạnh:
"Ngu xuẩn, đã chiến đấu thì chỉ có sống và c·hết. Chẳng lẽ ngươi còn mong đối thủ sẽ nhẹ tay với ngươi ? Nếu ngay cả suy nghĩ này cũng không hiểu, vậy thì tốt nhất an phận làm nhị thế tổ của ngươi đi, đừng lăn lộn nữa"
Âu Dương Huyền có chút nghẹn họng, cũng không tìm được lý do phản bác, chỉ đành ôm quyền tỏ dấu xin lỗi:
"Tiền bối trách cứ rất đúng, vãn bỗi thụ giáo"
Thấy đối phương nhanh như vậy đã nhận lỗi, giọng điệu của Mặc Cổ hơi dịu lại:
"Còn nữa. Ngươi nên bớt l·ạm d·ụng thần thức để né đòn. Mảnh lục địa này, những kẻ có thiên phú thần thức cũng không ít, nhưng bọn chúng rất hiếm khi sử dụng như ngươi, có biết tại sao không ?"
Âu Dương Huyền lắc đầu.
"Bởi vì thần thức cũng giống linh lực, dùng một lần là hết một lần, phải mất thời gian để phục hồi. Một khi đã dùng hết, không thể điều khiển phi đao hoặc giá·m s·át kẻ địch từ xa. Vậy thì lúc đó chính là tử kỳ của ngươi"
Họ Âu trầm tư. Hắn cũng cảm thấy điều tương tự. Trạng thái “Nhập Vi” hiện có bốn cấp độ.
Nhất Cấp tăng tốc độ nhận thức lên gấp đôi, có thể duy trì trong nửa canh giờ
Nhị Cấp tăng tốc độ nhận thức lên gấp ba, có thể duy trì trong một phần tư canh giờ.
Tam Cấp tăng tốc độ nhận thức lên gấp bốn, có thể duy trì trong chưa đầy năm phút
Mà Tứ Cấp, tăng tốc độ nhận thức lên gấp năm, thì chỉ có thể duy trì trong chưa đầy nửa phút.
Nói cách khác nếu đã dùng đến Tứ Cấp mà không thể kết thúc sớm thì người thua sẽ là hắn. Đây cũng là bởi mật độ thần thức của hắn đã mạnh hơn tu luyển giả bình thường vô số lần, nếu không thời gian duy trì còn ít hơn nhiều.
"Hiện tại ta mới là Hóa Hải Đệ Tam Giai, chờ càng lên cao, mật độ thần thức tăng mạnh, đến khi đó có thể duy trì được lâu hơn " - Âu Dương Huyền nghĩ thầm, tự tin lại tăng lên, đứng dậy nói:
"Tiền bối chúng ta tiếp tục"
Cứ như vậy, hai người không ngừng đối luyện. Sau gần một canh giờ, Âu Dương Huyền b·ị đ·ánh cho thương tích toàn thân, nằm vật ra thở không ra hơi.
Trong lòng hắn không khỏi cười khổ, những kẻ xuyên không khác có kẻ nào mà không vô địch lưu, đánh nhau vượt cấp cứ như ăn cơm uống nước, còn hắn thì bị người ta đánh cho như vậy.
Có điều hắn cũng không nản chí, hắn mới chỉ luyện đao được bốn ngày. Không có ký ức của chủ thể, không có công pháp, vũ kỹ nghịch thiên. So với những gã xuyên không khác, hắn có xuất phát điểm thấp hơn. Nhưng hắn tin với "Nhập Vi" và "Thiền Định" chỉ cần không ngừng nỗ lực sẽ có một ngày hắn mạnh hơn họ.
Cứ như vậy hàng ngày, Âu Dương Huyền sáng luyện đao cùng Mặc Cổ, chiều tu luyện linh lực và "Thiền Định" tối đến lại xách mông tới Nhậm Khải học phù, đêm về lại tiếp tục vẽ tranh, tập Họa Văn.
Nhậm Khải tuy chỉ là Chính Sư, nhưng sống hơn bảy mươi năm, đã đi nhiều nơi, kiến thức vô cùng phong phú, giúp cho hắn biết thêm nhiều về Thiên Khuyết Đại Lục.
Còn với Nhậm Khinh Sương, vừa thấy hắn liền ngó lơ, hại hắn phải tốn một phen miệng lưỡi mới có thể khiến nàng nguôi giận.
Cuộc sống trôi qua yên bình như thế đối với hắn cũng là một chuyện tốt. Kiếp trước kể từ khi cha mất, mẹ trở nên ít nói hơn xưa, hắn thì tập trung vào việc học. Mãi cho đến ngày bà mất, hai người rất hiếm khi nói chuyện với nhau.
Kể từ đó, cuộc sống của hắn chỉ xoay quanh bệnh nhân, t·ội p·hạm cùng những tập hồ sơ dầy cộp, chứa đầy những bức chân dung của những kẻ g·iết người.
Đôi khi hắn cảm thấy, được đến thế giới này có lẽ là cơ hội mà trời ban cho hắn, để hắn có thể hoàn thành những tâm nguyện mà kiếp trước hắn chưa từng làm.
=======================
Linh Hư Thành là nơi ở của vô số tu luyện giả, nhưng xen kẽ giữa họ còn có cả phàm nhân. Bọn họ không thể tu luyện, chỉ có thể làm những công việc hạ nhân, buôn bán nhỏ kiếm sống qua ngày.
Lúc này trên con đường mòn đang có hai người. Kẻ phía trước ăn mặc quý phái, đai ngọc giầy thêu, chỉ cần nhìn qua cũng biết là thế gia công tử. So với Lâm Vũ Phong mà Âu Dương Huyền từng gặp ở Vạn Túy Lâu người này trẻ hơn vài tuổi nhưng khuôn mặt thì có tám phần tương tự
Gã chính là Lâm Thiên Vũ, nhị đệ của Lâm Vũ Phong.
“Cũng không biết phụ thân đang nghĩ gì. Không phải chỉ là so đấu thần thức thua thôi sao, vậy mà cũng phạt Đại ca quỳ trong Tam Lăng Điện của gia tộc”
Gã hộ vệ tên Mộc Bình đi phía sau, cười nói:
“Nô tài nghĩ Đại thiếu gia tuy gọi là thiên tài nhưng thực lực cũng có hạn. Hiện tại thiếu gia cũng đã là Tôi Thể tầng mười, chờ thêm một thời gian nữa tuyệt đối sẽ còn vượt lên trên Đại Thiếu Gia”
Lâm Thiên Vũ không nói gì, nhưng khuôn mặt lại hếch lên rõ ràng là đang hưởng thụ lời nịnh hót của Mộc Bình:
“Đúng là nhàm chán. Phải rồi, đây rốt cuộc là nơi nào ?”
Hắn vừa đi vừa thẩn thơ, nhất thời không nhận ra chỗ mình đang tới.
“Bẩm Nhị Thiếu Gia, đây là khu cận Nam của Linh Hư Thành, là nơi sinh sống chủ yếu của lũ phàm nhân”
“Vậy sao”
Lâm Thiên Vũ tỏ ra chán ghét, lấy tay che mũi. Hắn cảm thấy nơi này quá mức nghèo khổ, chẳng có gì thú vị. So với trung tâm Linh Hư Thành quả thật là như trời với đất.
Đột nhiên, tầm mắt gã dừng lại ở một quầy hàng nhỏ đang rất đông khách.
Chỉ thấy đây là một gian hàng bán bánh bao, là loại thực phẩm dành cho dân nghèo điển hình. Chủ quán là một nữ nhân tầm 14, 15 tuổi, tuy vẫn còn nhỏ nhưng lại vô cùng xinh xắn. Đặc biệt nhất là mái tóc xanh lá được búi gọn kiểu đuôi gà vắt qua vai, càng khiến nàng trở nên cá tính và cuốn hút
Hai tay nàng thoăn thoắt, vừa lấy ra từng chiếc bánh nóng hổi đặt trong lồng, vừa múc sữa cho vào túi giao cho khách. Mà người đàn ông phía sau thì không ngừng nhào bột, chuẩn bị cho những mẻ bánh tiếp theo.
“Không ngờ nơi nghèo khổ này cũng có nữ nhân xinh đẹp như vậy. Thú vị, thú vị”
Tuy nhan sắc còn chưa bằng Thập Đại Bài Danh nhưng nét mặt cá tính lại khiến hắn cảm thấy hứng thú.
Đúng vào một lúc này, một gã nam tử râu xồm ném chiếc bánh bao vừa mua xuống đất, quát:
“Con mẹ nó. Đây là cái bánh bao gì, khó ăn như vậy, là làm cho chó ăn hả. Ngươi ! Trả lại tiền cho ta”
Đám đông xung quanh hơi lùi lại, nhìn về phía nữ tử đang bán bánh
“Ngươi ăn hết hai phần ba cái, cũng đã uống hết nửa bình sữa rồi mới kêu là bánh bao khó ăn. Bộ óc ngươi là óc heo hả ?” - Nữ nhân tóc xanh tay khoanh trước ngực, ánh mắt kiên định ngay cả một chút sợ hãi cũng không có.
“Ngươi nói cái gì ?”
“ Vô Yên, đừng nói nữa” – Người đàn ông phía sau vội vã lên tiếng
“Các ngươi biết điều thì trả lại tiền. Anh em chúng ta ở đây có năm người, mỗi người mua mười cái bánh. Vị chi là 25 Ngân Tệ. Bồi hoàn chi phí tinh thần mỗi người là 5 Ngân Tệ nữa, tổng cộng là 50 Ngân Tệ”
Nữ nhân tóc xanh nghe đối phương nói vô lý như vậy, tức giận chỉ tay vào mặt tên râu xồm:
“Đừng tưởng ta không biết ngươi là ai. Các ngươi là người của Tạp Lộc Quán. Bọn họ thấy chúng ta mở hàng ra bán đông khách, liền thuê các ngươi đến đây gây sự phải không ? Cút về nói cho bọn họ biết, làm ăn không lại thì dẹp quán đi, đừng làm mấy cái trò bẩn thỉu này”
Gã râu xồm thấy đối phương nói đúng lai lịch liền có chút chột dạ, lập tức ra lệnh:
“Anh em đâu, phá nát cái quán này cho ta, để xem bọn chúng làm ăn thế nào”
Gã còn chưa nói hết, một bóng người chợt nhảy ra, tay trái nắm lấy tên râu xồm quăng gã thật mạnh vô tường. Lực đạo hùng hậu làm gã ngất xỉu ngay lập tức.
Bóng người xoay một vòng, để lộ ra khuôn mặt có chút anh tuấn. Hắn mặc một bộ áo xanh, viền trắng nhìn khá đơn giản, nhưng cả người rắn chắc rõ ràng là một kẻ tu luyện.
“Là hắn. Không thể nào, lão bản có nói hôm nay hắn cùng Thương Đội vào Cát Tiên Sâm Lâm ? Làm sao vẫn còn ở đây ?”
Một trong bốn tên còn lại la lên. Bọn chúng nào còn dám ở lại, ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh.
“Gây sự xong lại muốn đi, nào có dễ như vậy”
Chỉ thấy hắn tung người đã tóm được hai tên, hơi vận sức lập tức đập đầu chúng vào nhau. Thân hình hơi lách, đạp một cước vào lưng tên thứ ba khiến hắn ngã dúi dụi.
Tên còn lại thấy đồng đội bị tóm, hoảng loạn vấp té, không ngừng cầu xin:
“Thiếu hiệp tha mạng, thiếu hiệp tha mạng. Chúng ta…chúng ta cũng chỉ là làm theo lệnh”
Gã thanh niên từng bước đi tới, chân đạp lên ngực tên côn đồ, gằn giọng:
“Nói với Tạp Lộc Quán, nơi này là do ta bảo kê. Từ giờ về sau nếu bọn chúng còn dám gây sự thì đừng trách ta. Cút đi”
Gã côn đồ như vớ được cọng rơm cứu mạng lập tức bỏ chạy thục mạng
“Lãnh Vô Yên, Hàm Thúc, hai người không sao chứ” – Gã thanh niên quay lại hỏi
“Không sao, không sao. Cũng may là có Cố Ninh ra tay kịp lúc. Vô Yên còn không mau lấy bánh bao cảm tạ Ninh ca”
Nữ nhân tên Lãnh Vô Yên hơi ngượng nghịu, nhưng vẫn lấy ra một chiếc bánh bao đưa cho hắn. Cố Ninh tươi cười đón lấy, không biết là vô tình hay cố ý mà tay hắn chạm vào tay nàng. Nữ nhân thấy vậy vội rụt tay lại, không khỏi có chút bối rối.
“Vô Yên, muội yên tâm. Ta hứa với muội, chỉ cần ta còn ở đây, nhất định sẽ bảo cho hộ muội chu toàn” – Giọng điệu của hắn trìu mến, ánh mắt ngập tràn tình ý với người con gái trước mặt.
Đứng phía ngoài, Lâm Thiên Vũ nhìn hết từ đầu tới cuối. Hắn nở một nụ cười tà dị, quay sang nói với Mộc Bình:
“Mộc Bình, ngươi nói xem. Lời hứa của một nam nhân, rốt cuộc nặng bao nhiêu ?”