Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khí Vận Chi Tử, Phản Diện Chi Lộ

Chương 23: Vẽ Phù




Chương 23: Vẽ Phù

Âu Dương Huyền trở về phòng, sau đó đốt lấy một cây nến. Thiên Đạo Quy Tắc có vô biên, vô hạn nhưng cơ bản nhất chính là Ngũ hành.

Vậy trước tiên liền tìm hiểu Hỏa Chi Quy Tắc đi.

Hắn nhắm mắt lại, phát động Thập Nhãn. Mười luồng thần thức vừa hiện ra, thế giới xung quanh hắn lại một lần nữa thay đổi, trở nên chậm chạp và chi tiết hơn bao giờ hết.

“Thần thức như lăng kính. Lăng kính càng nhiều thì khả năng thấu Tri càng mạnh. Chẳng trách người ta lại coi trọng thiên phú thần thức như vậy”

Một người có mật độ thần thức đạt đến Tam Phẩm sẽ dễ thấu Tri hơn so với người chỉ có cấp độ Nhị Phẩm. Nguyên nhân là bởi hắn có thể tạo ra nhiều luồng thần thức hơn, đồng nghĩa với nhiều lăng kính hơn.

Lúc trước ở Vạn Túy Lâu, Âu Dương Huyền từng dùng Thập Nhãn để tăng cường năng lực quan sát và cảm nhận. Thế nhưng lần này thứ hắn muốn thấy không phải là ngọn lửa mà là bản chất vận hành của nó

Âu Dương Huyền bắt đầu đưa những luồng thần thức vào gần nhau. Luồng thứ nhất đè lên luồng thứ hai, luồng thứ hai đè lên luồng thứ ba. Ngay lập tức ngọn nến trước mắt liền biến đổi, dường như to hơn, sáng hơn.

Ban đầu hắn còn chưa nhìn rõ nhưng dần dần khi cả mười luồng cùng chập làm một, Âu Dương Huyền liền nhận ra bên trong ngọn lửa vậy mà xuất hiện hàng nghìn hạt xích tuyến đang không ngừng chuyển động.

Chúng liên tục va vào nhau, từ đó tạo ra nhiệt năng đốt cháy ngọn nến.

Những xích tuyến này nhìn thì tưởng hỗn loạn, nhưng thực tế lại di chuyển rất có quy tắc. Không phải hạt nào va vào nhau cũng tạo thành năng lượng, cũng có hạt khi chạm vào thì liền bắn ra, tốc độ di chuyển cũng không đồng đều.

Thập Nhãn của hắn được phát động đến cực hạn, Âu Dương Huyền tiến vào một trạng thái vong ngã, từ Tri chuyển thành Ngộ, không ngừng cảm thụ cách ngọn lửa vận hành.

Một đêm trôi qua, ánh bình minh dần ló rạng. Âu Dương Huyền mở mắt, lộ rõ sự mệt mỏi, nhưng thần thái lại sáng ngời.

Tay phải hắn cầm lấy bút, bắt đầu nét Họa đầu tiên.

Nét bút chạm xuống vẽ ra một đường cánh cung trên giấy, nét thứ hai cũng là một đường cánh cung nhưng ở phía đối diện.

Từ trên tấm phù, một chữ Hỏa dần được hình thành, bắt đầu rực sáng như một ngọn lửa trong đêm, chiếu sáng cả một vùng.

Nhưng rồi chỉ được một lúc, ngọn lửa liền vụt tắt.

Họa đã thất bại, Văn cũng bất thành.

Âu Dương Huyền có chút khó coi. Một tấm giấy tốn hết 200 Kim Tệ cứ như vậy đi tong. Hắn không hiểu rốt cuộc mình sai ở đâu, rõ ràng bản thân đã Tri Ngộ thành công, theo lý thì Họa không sai sót gì mới đúng.

Cố nén cảm xúc đau lòng, Âu Dương Huyền quyết định Tri Ngộ thêm lần nữa, sau khi cảm thấy tinh khí thần đã no đủ, liền bắt tay Họa lần thứ hai.

Nhưng kết quả vẫn không thay đổi, tấm phù chỉ rực sáng được một nửa sau đó tắt ngúm.

Âu Dương Huyền có cảm giác khóc không ra nước mắt, cũng không dám tiếp tục thử nghiệm, chỉ đành khăn gói đi hỏi Nhậm Khải.

Họ Nhậm thấy đối phương mắt hơi sưng, đoán đối phương cả đêm không ngủ, trong lòng thầm khâm phục tinh thần hiếu học của tiểu tử này. Thế nhưng vừa nghe Âu Dương Huyền Tri Ngộ một tối đã thử Họa Văn, không khỏi nhíu mày:

"Thiếu gia quá mức hấp tấp, bất cứ chế phù sư nào khi mới bắt đầu cũng cần nửa năm không ngừng Tri Ngộ, khi đó mới dám cầm bút vẽ Họa. Hơn nữa nghe hiểu Chân Ngôn Thiên Đạo là một chuyện, vận dụng Chân Ngôn Thiên Đạo lại là chuyện khác. Không gì đảm bảo Tri Ngộ thành công thì Họa cũng thế. Người mới học một đêm đã muốn chế phù, đây đơn giản là chuyện không thể nào"

Chế phù mà dễ như vậy, thế thì Đại Sư đi đầy đất, vạn người là Tông Sư.

Âu Dương Huyền chợt tỉnh ngộ. Điều này rất giống việc học ngoại ngữ ở kiếp trước, có người đạt tới chín điểm phần nghe, nhưng bảo hắn viết một bài luận văn thì hắn lại làm không được.

Dù sao nghe và viết thuộc hai phạm trù khác nhau, một bị động, một chủ động, mà kỹ năng chủ động bao giờ cũng khó hơn cái còn lại.

Thập Nhãn có thể giúp hắn giảm bớt thời gian Tri Ngộ, nhưng Họa Phù thì không đơn giản như thế.



"Tiền bối, chẳng lẽ không có cách nào gia tăng tốc độ Họa Phù ? " - Âu Dương Huyền lại hỏi.

Nhâm Khải nghĩ một lúc, vuốt râu nói:

"Thật ra thì cũng có, chỉ là xác suất thành công e rằng không cao"

"Dù tăng thêm một phần cũng là chuyện tốt, kính xin dạy ta"

"Thiếu gia có thể thử dùng Phù Chú để cảm ngộ"

" Cảm ngộ Phù Chú ?"

"Đúng vậy, mỗi tấm phù đều ẩn chứa cách Họa của người làm ra nó. Đương nhiên, mỗi người có cách Họa và Văn khác nhau, không ai giống ai. Có thể dựa vào đó mà chiêm nghiệm ra điều gì hay không thì lão phu không chắc"

Dừng lại một lúc, lão nói tiếp:

"Đáng tiếc hiện tại lão phu không còn dư bất kỳ tấm phù nào, nếu thiếu gia muốn mua có thể tới Thiên Bảo Các"

Họ Âu thầm gật đầu, Thiên Bảo Các là một trong tam đại kỳ danh của Linh Hư Thành, vốn đã muốn đến một lần, vừa hay lại có dịp. Đang định đứng dậy cáo từ, hắn chợt nhìn thấy một thiếu nữ bước ra, chính là Nhậm Khinh Sương.

Cô nàng hình như mới tắm xong, mái tóc vẫn còn hơi ướt. Những giọt nước đọng lại trên tóc rơi xuống gò má, rồi đến cái cổ trắng ngần khiến hắn không khỏi có chút liên tưởng thú vị.

"Ngươi làm gì ở đây" - Nhậm Khinh Sương nhíu mày hỏi.

Hôm nay nàng không tết bím, mà đeo một dải lụa trên đầu, bộ trang phục màu xanh nhạt kết hợp với một cái túi nhỏ vắt ngang vai, nhìn kiểu gì cũng giống một cô sinh viên sắp đi học.

"Không có gì, ta có chút thắc mắc liên quan đến chế phù thôi"

Nhậm Khải hơi mỉm cười:

"Thiếu gia muốn đến Thiên Bảo Các, vừa hay Sương Nhi cũng cần mua nguyên liệu, không bằng cả hai cùng đi đi "

.........

Thiên Bảo Các là nơi tập trung tám phần sinh ý của Linh Hư Thành, nơi này mỗi ngày đều tấp nập dòng người qua lại.

Xét về quy mô, Thiên Bảo Các rộng hơn nhiều so với Vạn Túy Lâu, được phân làm ba phân khu chính.

Chính Các là nơi buôn bán tập trung tất cả các loại vật phẩm từ đan dược, v·ũ k·hí, phù chú. Hàng hóa ở đây đều được các Giám Định Sư kiểm định thường xuyên, giá cả có đắt một chút, nhưng tuyệt đối yên tâm về chất lượng.

Tây Các là nơi phục vụ theo nhu cầu, có thể thuê phòng luyện dược, luyện khí, hoặc phòng vẽ tranh, làm thơ ngắm cảnh tùy mục đích.

Đông Các là khu vực của phòng Đấu Giá, thường thì cứ mỗi năm sẽ tổ chức một lần. Mỗi lần tổ chức đều oanh động không nhỏ đến phủ thành chủ và Tam Đại Gia Tộc.

Linh Hư Thành không phải nơi duy nhất có Thiên Bảo Các, thực tế chi nhánh của nó phân bổ rất rộng, trải khắp tứ quốc, bát châu, tam thập nhị thành. Thậm chí ngay cả Tinh Quốc phương Bắc cũng không ngoại lệ.

Điều này làm dấy lên tin đồn, người đứng đầu Thiên Bảo Các là một cường giả cấp bậc Phong Tôn.

Lúc này trước cổng vào đang có hai bóng người, chính là Âu Dương Huyền và Nhậm Khinh Sương. Suốt quãng đường đi, Âu Dương Huyền cố gắng bắt chuyện với nàng nhưng đều bị khuôn mặt "ta đây không hứng thú" ngăn ở cửa.

"Xin hỏi hai vị muốn mua gì ?" - Một vị cô nương tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi tiến ra chào hỏi.

"Ta muốn mua nguyên liệu chế phù, hai mươi tấm phù giấy, một ít mực chu sa" - Nhậm Khinh Sương liệt kê một số đồ cần thiết.

"Mời qua bên này"- Vị cô nương dẫn hai người đi đến một quầy hàng khu phía Đông, phía ngoài treo biển ghi bốn chữ "Phù Chú Chân Bảo".



Vị chủ quầy là một người đàn ông trung niên, ban đầu cũng không quá để ý, nhưng khi vừa thấy Âu Dương Huyền liền chắp tay chào hỏi:

"Đã lâu không thấy Dương Huyền công tử đến đây, lần này muốn mua phù sao ?"

"Không sai " - Âu Dương Huyền cũng không ngạc nhiên khi lão nhận ra mình. Tam đại gia tộc vốn nổi tiếng ở Linh Hư Thành, người này thân làm chủ sự, nắm bắt hậu thế gia tộc cũng là chuyện bình thường.

"Nói cũng trùng hợp, ngày hôm qua ta có duyên gặp Bác Nhã Đại Sư, được nghe kể về trận so đấu thần thức của thiếu gia, quả là khiến người ta mở rộng tầm mắt"

"Bác Nhã Đại Sư cũng đến đây ?" - Âu Dương Huyền nghi hoặc hỏi.

"Bác Nhã Đại Sư là người quen của Các chủ. Các Chủ đã phân phó, chỉ cần thiếu gia đến mua hàng, có thể miễn đi 10% giá bán"

Họ Âu mừng thầm, xem ra vị Đại Sư này rất muốn lôi kéo hắn vào Công Hội, bằng không đã không đưa cho hắn nhiều ưu đãi như vậy.

" Ngươi quen một vị Đại Sư ?" - Nhậm Khinh Sương tò mò hỏi, nàng có tiềm năng trở thành một vị Đại Sư Chế Phù, nhưng cũng chỉ là tiềm năng, con đường phải đi còn rất dài.

"Cũng là vô tình quen" - Âu Dương Huyền không muốn nhắc nhiều đến chuyện này, chỉ hỏi lại chưởng quầy.

"Nếu đã được giảm 10% vậy tính lên tiền hàng cho vị cô nương này đi".

Chủ quầy gật đầu, sai một gã nhân viên tính tiền.

"20 Tấm Phù Giấy tổng cộng 4000 Kim Tệ, Hai lọ mực Chu Sa, 1000 Kim Tệ. Tổng cộng là 5000, trừ đi 10% cô nương chỉ cần trả 4500 Kim tệ".

Nhậm Khinh Sương cầm lấy túi đồ, nhìn Âu Dương Huyền một lúc, sau đó nói:

"Đa tạ" - 500 Kim Tệ cũng không nhỏ, có thể tiết kiệm chính là chuyện tốt.

"Không có gì, miễn là có thể khiến cô bớt ác cảm với ta là được"

"Ta không hề có ác cảm với ngươi. Chỉ là ta hy vọng ngươi nên nghiêm túc học tập phù đạo. Đừng vì hai chữ hứng thú nhất thời mà làm xấu mặt Phù sư"

Nghe thấy bốn chữ "hứng thú nhất thời" Âu Dương Huyền rốt cuộc đã hiểu tiền căn hậu quả. Hóa ra cô nàng vẫn canh cánh câu nói của mình đêm qua.

Nữ nhân có đôi khi thật kỳ lạ, các nàng có thể bỏ qua những chuyện to tát như sơn băng địa liệt, nhưng lại tức giận vì những chuyện nhỏ hơn con kiến. Tìm hiểu quy tắc thiên đạo, e là còn dễ hơn tìm hiểu tâm tư nữ nhân.

"Nếu đã như vậy, từ giờ chúng ta có thể làm bằng hữu không" - Âu Dương Huyền chân thành hỏi.

"Bằng Hữu ? Thiếu gia, không biết ngươi bao nhiêu tuổi ?"

"Năm nay vừa tròn 19"

Nhậm Khinh Sương cười hắc hắc:

"Năm nay ta vừa tròn 22. Tốt lắm, từ giờ ngươi có thể gọi ta là Sương tỷ, ta gọi ngươi là Huyền Đệ, thế có được không hả tiểu bằng hữu ?"

Khuôn mặt Âu Dương Huyền có chút khó coi, xoay một hồi tự dưng mình thành người nằm dưới:

"Được, vậy kính chào Sương tỷ, tiểu đệ xin hữu lễ"

Nhậm Khinh Sương vô cùng cao hứng, rốt cuộc cảm thấy cái tên công tử này cũng không đến mức đáng ghét:



"Không phải ngươi đến đây để mua phù sao, còn không mau chọn"

Phù chú phân theo cấp bậc tu luyện, hơn nữa cũng được chia làm tứ phẩm. Có phù để t·ấn c·ông, có phù để phòng ngự, cũng có phù để hỗ trợ

Phù cấp bậc Hóa Hải Hạ Phẩm ứng với công kích của Hóa Hải tầng hai, Trung Phẩm là tầng năm, Thượng Phẩm là tầng tám, mà Cực Phẩm chính là tầng mười.

Đương nhiên để kích hoạt phù lục, cũng yêu cầu mức độ linh lực cũng tương ứng.

Muốn sử dụng Hạ Phẩm phù lục, pham vi khí hải cần tối thiểu 3 trượng, cũng là cấp thấp nhất.

Nhưng đến cấp bậc Trung Phẩm, lại yêu cầu phạm vi Khí Hải lên tới 6 trượng. Thượng Phẩm cùng Đỉnh Giai lại càng hà khắc, đòi hỏi 13 cùng 25 trượng.

Mà đó mới chỉ là cấp bậc Hóa Hải, phù lục Tụ Đan Cảnh còn yêu cầu cao hơn nữa.

Chủ quầy đưa ra một tấm phù Hóa Hải Hạ Phẩm có tên gọi là Bạo Viêm Phù, khi phát động có thể phóng ra một q·uả c·ầu l·ửa lớn t·ấn c·ông địch thủ.

Đây cũng là loại phù mà Âu Dương Huyền thử chế tạo đêm qua nhưng thất bại. Hắn rất muốn biết những vị phù sư này Họa Phù kiểu gì.

Cầm tấm phù trên tay, Âu Dương Huyền liền vận dụng Thập Nhãn. Sau một lúc, hắn thầm lắc đầu. Mặc dù hỏa chi quy tắc rất nồng đậm, nhưng các nét họa đã tạo thành hệ thống, rất khó nắm bắt cách thức Họa của người chế tạo.

Điều này cũng giống như một cỗ máy hoàn chỉnh, các chi tiết liên kết với nhau thành một bộ, chỉ nhìn từ ngoài vào không tài nào hiểu được nguyên lý hoạt động của từng bộ phận.

Đây dường như là phương thức bảo mật của các Chế Phù Sư, tránh tình trạng sao chép. Trừ khi ngươi có thể tích được một lượng lớn phù chú kiểu này, đáng tiếc giá một tấm lên tới 3.000 Kim tệ. Quá đắt !

Âu Dương Huyền thở dài, kế hoạch cảm ngộ có thể nói là vứt đi.

"Ngươi không nên buồn phiền, ta học phù chú tận một năm mới bắt đầu chạm đến ngưỡng cửa Học Đồ, ngay cả giai đoạn thấu Tri cũng chưa xong, nhưng chỉ cần kiên trì, chắc chắn sẽ có ngày ta làm được" - Nhậm Khinh Sương thấy hắn có vẻ chán nản, liền an ủi.

Âu Dương Huyền cười gượng, Đại Điển Gia Tộc chỉ còn ba tháng nữa, đối thủ của hắn lại là một tên mang Đại Khí Vận. Không có phù chú, hắn ngay cả niềm tin chiến thắng cũng không có.

Hai người chầm chậm đi dọc theo sảnh đường của Chính Các, đến một khu buôn bán có vẻ tấp nập.

"Đây là bức Thiên Sơn Vu của Đại Sư Mục Trần ? Nét vẽ cứng cáp, quả không hổ là Họa Sư có tiếng"

Tiếng nói phát ra từ một quầy hàng bán thư họa. Vị chủ tiệm nơi đó thấy khách hàng ưa thích, liền phụ họa:

"Không sai, Họa Sư Mục Trần đã đạt đế cấp bậc Nhị Tinh Đại Sư, tác phẩm tuyệt đối khiến quý khách hài lòng".

Âu Dương Huyền đột nhiên nhớ ra, bên trong nhẫn trữ vật có hai bức tranh có giá trị không nhỏ, chính là Phàm Nhân và Tam Thần Kiếm. Hôm đó Trần Thiên Kiệt đã nói chỉ riêng bức Phàm Nhân đã có giá hai vạn kim tệ, nếu giờ bán chúng đi, có thể thu được khoản lợi nhuận kha khá.

Dùng số tiền đó để mua phù cũng là một cách hay.

Âu Dương Huyền chuyển hướng bước vào. Đập vào mắt là một thiên đương toàn tranh là tranh, tính sơ sơ cũng có hai trăm bức. Những bức tranh vẽ đủ thể loại, từ tả cảnh, tả người cho đến yêu thú, chim muông .

Mẹ của hắn vốn là họa sĩ, hắn đương nhiên cũng ưa thích hội họa. So với kiếp trước, họa quyển ở nơi này có xu hướng dùng mực nước, không phải loại mực mà hắn từng biết. Cách vẽ cũng vì vậy mà có nhiều điểm khác biệt.

Âu Dương Huyền dừng bước trước một tác phẩm vẽ một nhóm người đang cúng bái ngọn lửa, bên trái ghi tiêu đề "Tế Bái Hỏa Thần"

"Ngươi thích họa quyển ? Chẳng lẽ tính làm một vị Họa Sư " - Nhậm Khinh Sương tò mò hỏi.

"Họa Sư ?"

"Họa sư cũng có thể coi là có nét tương đồng với Phù Sư. Nhưng thay vì dùng chữ, họ lại dùng hình ảnh để biểu đạt ngôn ngữ thiên đạo. Bản thân tranh vẽ cũng phân ngũ hành, âm dương quy tắc. Có điều tranh đơn thuần chỉ là tranh, ít khi dùng cho chiến đấu, trừ khi ngươi đạt đến cảnh giới Họa Thánh trong truyền thuyết”

Tranh vẽ cũng phân ngũ hành ?

Không sai, ba bức họa mà hắn có. Bức Phàm Nhân vẽ cảnh một người nông dân đang nghỉ mát dưới bóng cây, thuộc về Mộc trong Ngũ Hành.

Bức Tam Thần Kiếm vẽ là ba thanh kiếm thuộc về Kim, mà Sơn Hà Đồ lại vẽ cảnh núi, sông, thiên về Thổ và Thủy.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn. Nếu Họa Sư giống với Phù Sư, vậy thì tranh họ vẽ cũng ẩn chứa thiên đạo chân ngôn. Nếu như mình quan sát đủ nhiều, phải chăng cũng có thể tăng tốc khả năng Họa của bản thân.