Khi Trời Gặp Đất

Chương 4




Bò sữa mất tích làm cho gia đình mâu thuẫn. Tuy nhiênmọi việc cũng chấm dứt bởi việc cô quay về nhà. Cô không phải là người ươngbướng, biết đó là việc bất ngờ, không ai muốn và cũng không ai đoán trước được.Nhưng cô tức giận trước việc anh giao Bò sữa cho Trương Quần.

Rồi anh đã mượn rượu để thể hiện sự yếu đuối của mình,Gia Hảo đành phải xuống nước chấm dứt xích mích.

Sáng hôm sau đi làm, cô gặp ngay đạo diễn Di tay xáchcặp công văn ở trong thang máy. Chào xã giao xong ông tiện mồm hỏi luôn:“Chuyển sang đấy thấy thế nào? Có quen không? Bận lắm không?”.

“Dạ cũng tàm tạm ạ. Ở Ban, em là người nhàn nhất đấy”.Gia Hảo nói thực lòng.

Nghe thấy câu nói thực thà ấy đạo diễn bật cười: “Nghenói em và Đàm Áo là cộng sự của nhau à?. Nhờ em để ý đến cậu ấy nhé”.

Gia Hảo đáp lại: “Đạo diễn đùa em à, Đàm Áo đâu cần emphải quan tâm?”.

“Không đùa đâu. Đàm Áo nhiệt tình, nhưng nóng tính dễgây chuyện lắm”.

“Làm phóng viên nhiệt tình càng tốt chứ ạ?”. Gia Hảohỏi vặn lại. Đạo diễn nghiêng đầu nhìn cô và cười: “Nào có biết được là cầnphải nhiệt tình trong việc gì, mà việc gì cũng nhiệt tình hết. Nghề này mà tínhnhư thế thì làm không lâu. Hảo à, anh không tin là em không hiểu điều này”.

Cô ngẫm nghĩ, rồi nói rất thật: “Anh Di à, em hiểu ýanh, nhưng em thấy nhiệt tình, nóng tính đâu phải là chuyện xấu, gặp nhiều vàlàm nhiều chưa chắc là đã mất hết cảm giác”.

Bị phản bác nhưng đạo diễn Di cũng không thấy bựcmình: “Ừ, có lẽ là tôi già rồi”.

Lần này đến lượt Gia Hảo ngại ngùng, chưa kịp nói tiếpthì cửa thang máy mở ra. Đạo diễn Di không cho cô cơ hội nói tiếp, ông mỉm cườivẫy tay đi luôn.

Gia Hảo là người có tác phong nói ít làm nhiều ở Đàitruyền hình, hiếm khi nói lại ai đó chứ chưa nói gì đến việc người đó là đạodiễn Di. Hôm nay chẳng hiểu sao lại không kiềm chế được.

Cô tán dóc năm ba câu với đồng nghiệp rồi lại vùi đầuvào công việc. Mới hiệu đính được mấy bản thảo thì chuông điện thoại trên bànreo vang, Trưởng ban mời cô lên nói chuyện.

Gõ cửa rồi bước vào trong phòng, Trưởng ban hất hấtcằm ra hiệu bảo cô ngồi xuống:

“Dạ sếp có việc gì giao cho em ạ?” Cô vào thẳng vấnđề.

Trưởng ban gật đầu; nhưng mồm lại nhắc đến một việckhác: “Nghe nói chó nhà cô bị lạc à?”.

Gia Hảo đáp “vâng” một câu.

Mấy bữa nay cô chạy ngược chạy xuôi như ruồi mất đậu,hết dán giấy tìm chó, lại lên mạng đăng tin, rồi nhờ cậy mọi người để giúp.Đồng nghiệp trong Ban gặp cô ai cũng hỏi han một câu. Trước kia chẳng ai biếtcô nuôi chó, giờ thì hay rồi ai cũng biết hết.

Trưởng ban quay màn hình máy tính về phía cô: “Xem cáinày đi” Cô nhanh chóng nhìn lướt một lượt. Đây là bài viết của một blogger, đạithể là tối qua trên đường về nhà đi ngang qua cửa sau một nhà hàng thì chứngkiến cảnh một con chó hoang bị đối xử rất dã man. Dưới bài viết còn đăng kèmtheo một tấm ảnh hình như là chụp bằng điện thoại nên khá lờ mờ: một người đànông buộc dây thừng vào cổ con chó rồi buộc nó vào cái xe ba bánh và lái xe kéolê lết khiến thịt da nó nát bét.

“Bài này vừa đăng lên liền được cắt dán chuyển sangBBS của những người yêu chó. Trong một đêm thôi thu hút được rất nhiều bạn đọcyêu chó. Cô và Đàm Áo cùng nhau tiếp tục theo sát kiểm tra thông tin hoặc ngầmđiều tra, cụ thể thế nào hai người tự quyết định”.

Gia Hảo đứng bật dậy: “Vâng, chúng em sẽ đi ngay”.

Người đàn ông trong ảnh mặc bộ đồ đồng phục của mộtnhà hàng đằng sau còn in rõ tên nhà hàng ấy. Gia Hảo tra trên mạng biết đượcđấy là một nhà hàng nằm phía sau chợ đầu mối lớn ở phía Tây thành phố.

Cô gọi cho Đàm Áo và nói sơ qua công việc.

Đàm Áo chửi đổng: “Bố nó chứ, đàn ông mà lại ức hiếpmột con chó à? Đúng là đồ điên. Chúng ta đi thôi!”

Gia Hảo không lái xe đến nên trước khi đi hai người rẽngang qua phòng hậu cần xin xe. Cuối cùng được bố trí một chiếc xe cà tàng, ĐàmÁo xung phong lái xe, cô chủ động ngồi vào ghế sau, tranh thủ lên mạng đọc trênđiện thoại nốt những lời bình về bài viết lúc nãy.

Đọc được vài trang điện thoại reo vang, Gia Hảo ấn nútnghe: “Ba à, có việc gì thế ạ?”.

“Hảo à, tối nay con có rỗi không?”. Giọng ông Thu vanglên.

“Có ạ, có việc gì ba cứ nói đi”. Gia Hảo nhướn mắtnhìn bên ngoài cửa ô tô, phải còn đoạn nữa mới tới.

“Là thế này, chú Ngô đang sửa nhà nên định mượn khocủa nhà ta để chứa đồ. Ta và mẹ con đồng ý rồi, cũng nhân cơ hội này dọn dẹpcho sạch sẽ. Sáng nay ba xuống xem qua thấy nhiều đồ của con lắm, toàn là băngđĩa, sách báo gì gì đó, đựng vào mấy thùng giấy mới hết”.

“Để tối con qua thu dọn vậy”.

Gia Hảo ngắt điện thoại và rồi lại tập trung vào nhữngbài góp ý. Sắp đến nơi rồi, cô tháo thẻ ngành nhét vào trong túi và dặn dò ĐàmÁo: “Anh đỗ xe ở trước cổng chợ đầu mối, chúng ta sẽ đi qua cổng sau của chợ.Nhớ mang theo máy quay hình là được, giấu thật kỹ, không được huênh hoang.

“Ừ”.

Chẳng mấy chốc hai người tìm thấy nhà hàng ấy. Mặttiền không rộng, nằm chen giữa cửa hàng thực phẩm và quán trà sữa.

Gia Hảo vừa bước đến cửa quán thì một người đàn ôngtay cầm điếu thuốc lá chạy ra vồn vã hỏi: “Người đẹp muốn ăn cơm à?”

“Vâng”.

Gia Hảo và Đàm Áo nhìn nhau ra hiệu, họ chọn một bàncòn khá sạch sẽ ngồi xuống.

Người đàn ông ấy cầm cuốn thực đơn bết đầy dầu mỡ némlên mặt bàn: “Gọi món đi!”.

Gia Hảo nhìn Đàm Áo nói: “Anh gọi đi, tôi đi vệ sinhđã!”. Đàm Áo hiểu ý, anh giở cuốn thực đơn ra vẻ như đang nghiên cứu. Gia Hảotranh thủ không ai để ý chạy tuột vào trong bếp và chuẩn bị băng ra sân sau thìbị một người phụ nữ béo ục ịch chặn lại. Bà ta cau mặt khó chịu hỏi với cái giọngkhàn khàn: “Cô làm gì ở đây?”.

“Tôi đi vệ sinh”. Gia Hảo giải thích.

“Nhà vệ sinh ở bên kia, tại sao cô lại chạy sang bênnày. Đi đi… đi đi!”. Bà ta vừa đẩy cô vừa lớn tiếng nói với cậu nhân viên phụcvụ ở bên ngoài bằng giọng địa phương khó hiểu.

Bị giám sát chặt quá Gia Hảo đành buông xuôi, coi nhưkhông có chuyện gì xảy ra đi thẳng đến nhà vệ sinh. Chuẩn bị đẩy cửa bước vàothì cánh cửa bật ra và một người cúi gầm mặt bước ra.

Gia Hảo không tránh kịp nên đâm sầm vào người ấy. Liếcnhìn người ấy, Gia Hảo sửng sốt nắm lấy tay cô gái ấy: “Sao cậu lại ở đây hả?”.

Đối phương nghe thấy liền ngẩng đầu lên và khuôn mặtcũng lộ vẻ ngạc nhiên không kém: “Là cậu à?”.

Khuôn mặt trắng trẻo, đường nét thanh tú, mái tóc đenóng, cằm nhọn… Người ấy không phải ai khác chính là An Tiểu Đóa.

Lúc nãy bà béo đi đến nhìn cô như là phòng trộm.

Tiểu Đóa dịch sát vào người Gia Hảo, mặt đối mặt vàlúng búng nói:“Ngẫu nhiên quá, ở đây cũng gặp được cậu…?”.

Gia Hảo nhận thấy Đóa có điều gì đó không được thoảimái, định hỏi thì bị Tiểu Đóa ra hiệu bằng mắt đừng nói gì cả. Chỉ thấy cônhanh chóng kéo khóa túi ra rồi lại kéo phắt lại.

Gia Hảo ngỡ minh đang bị hoa mắt.

Đóa mỉm cười: “Đừng có đứng chắn ở đây nữa, bà chủquán mắng cho bây giờ. Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi”.

“Ừ”. Bám nghiến lấy vai Đóa, Gia Hảo gần như là ôm gọnlấy cô đẩy ra ngoài, ráng hết sức lấy thân mình che tầm nhìn của người đằngsau.

Trong quán tràn ngập giọng nói khôi hài của Đàm Áo.Anh chỉ vào mấy món ăn hỏi những câu tai quái khiến cho nhân viên phục vụ tứcgiận mà chẳng làm đượcgì.

Ra mãi xa, Gia Hảo mới dừng bước kéo chiếc túi Đóađang xách mở ra xem. Trong lồng túi chật hẹp có hai chú cún con to hơn nắm đấmđang nằm chồng lên nhau. Hai chú cún này chắc đựợc mấy ngày tuổi vì mắt cònchưa mở.

“Ơ…thế này… là thế nào… Cậu…?” Cô nhanh chóng lấy lạiđược bình tĩnh: “Bắt chúng ở trong quán ăn kia đúng không?”

Đóa gật đầu: “Đó là một quán ăn trá hình!”.

Gia Hảo thấy vấn đề nghiêm trọng nên kéo thật nhanhĐóa ra chỗ để xe. Trước hết là phải để cho hai chú cún được thở ngon lành, saurồi nghe Đóa kể đầu đuôi sự việc. Hóa ra, con chó hoang bị ngược đãi được đăngở trên blog ấy vừa sinh được ba chú cún con. Người làm trong quán tai quái bắtba con chó con về, đầy đọa khiến một con bị chết. Chó mẹ mất con nên ngày nàocũng loanh quanh ở cửa quán sủa ầm ĩ. Cuối cùng là bị họ buộc vào xe kéo lêchạy.

“Thế con chó mẹ giờ đâu rồi?”.

Đóa lắc đầu: “Hôm nay tớ cũng không nhìn thấy, có khibị giấu mất rồi. Kéo lê lết thế, da thịt toe toét, máu chảy nhiều lắm… À phảirồi, cậu vào đó ăn cơm à?”.

“Đâu có, cũng vì chú chó ấy tớ mới đến đấy chứ”. GiaHảo nói sơ qua về việc của mình.

“Giời ạ, xem ra tớ và cậu có duyên với nhau lắm”. TiểuĐóa nhẹ nhàng vuốt ve chú cún, cười nói.

Gia Hảo cũng có cái cảm giác ấy: “Phải rồi, sao cậulại ở đây? Trước kia không phải đang ở thành phố B đấy sao?”.

“Mình mới xin được việc làm mới nên chuyển về đâysống”.

“À, hóa ra là thế”. Gia Hảo ngẫm nghĩ rồi nói: “Cậusống ở đâu? Cho tớ số điện thoại đi”.

An Tiểu Đóa ừ một tiếng rồi móc túi lấy điện thoại rahỏi số của Gia Hảo rồi bấm số gọi. Nghe có chuông reo tắt ngay: “Lần trước gặp,cậu bảo là đi công tác, tớ cũng chẳng nghĩ ra xin số điện thoại của cậu. Nếukhông mấy hôm nay chẳng buồn chán thế này”.

Gia Hảo cười: “Cậu làm gì hả?”.

“Tớ làm phiên dịch”. Tiểu Đóa nhìn hai chú cún rồinói: “Phải rồi, cậu giúp tớ một việc được không?”.

“Việc gì vậy?”.

“Tớ muốn nuôi hai chú cún này, nhưng đang ở nhà củacông ty. Bạn ở chung không cho tớ nuôi chó, tớ muốn gửi ở nhà cậu mấy hôm. Tìmđược nhà mới sẽ đón đi ngay”.

“Được, không vấn đề gì”. Gia Hảo vui vẻ nhận lời:“Mong là sớm tìm được chó mẹ, bị thương nặng thế cần phải chữa trị ngay”.

“Ừ”. Tiểu Đóa giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Nhiệm vụ giankhó này giao lại cho cậu nhé. Tớ phải đi gặp sếp đây. Tớ đi trước nhé, có gìnhớ gọi điện. Tìm được chó mẹ nhớ báo cho tớ biết một tiếng”.

“Được rồi”. Gia Hảo giơ tay đón lấy hai chú cún. TiểuĐóa đi rồi cô gọi điện cho Đàm Áo: “Có gì mới không?”

“Chưa có gì. Cô đừng tới đây nữa, tôi cũng rút rồi”.Hình như Đàm Áo đang vừa đi vừa nói, thấy ồn ã lắm, nghe không rõ lời. Lát sauquay lại xe, ngồi yên ổn vào chỗ anh sững người lại: “Hai chú cún này ở đâu rathế?”.

“Vừa lấy trộm ở trong quán ấy đấy. Chó mẹ không tìmthấy nhưng lại cứu được hai chú cún con”. Sau rồi cô thuật lại tỉ mỉ từng chitiết mà Tiểu Đóa nói cho Đàm Áo nghe.

“Chúng đáng thương quá”. Đàm Áo giơ tay gõ gõ nhẹ vàođầu hai chú cún và hỏi Gia Hảo: “Giờ tính sao? Trên đường ra đây tôi tranh thủđi quanh một vòng, cũng hỏi han mấy người nhưng không ai nói nhìn thấy con chóấy cả”.

“Phải theo dõi thôi. Chúng ta thay phiên nhau theodõi”.

“Ok”. Đàm Áo nhất trí: “Để tôi đi mua hai cốc mì tôm,chúng ta ăn tạm vậy. À mà nói cho cô biết nhé, may mà chúng ta không ăn ở cáiquán đấy, chứ lúc nãy có người vào gọi đĩa mì xào ăn vài miếng phải bỏ đấy. Đốcô biết vì sao? Tôi nhìn thấy suýt nôn đấy, hai con gián vừa to vừa béo nằmchềnh ềnh trên đĩa mới sợ chứ”.

“Anh quay lại chưa?” Gia Hảo vội tóm lấy hỏi.

“Đương nhiên là có rồi. Điều này mà tôi không biết thìlàm sao đi săn tin được hả?” Đàm Áo đắc ý chọn vài kiểu ảnh cho cô xem: “Tôi sẽkiện Cục Vệ sinh an toàn thực phẩm cho mà xem. Với loại quán bẩn ấy thì chẳngcần người bị hại đứng ra làm chứng”.

Gia Hảo bỗng nảy ra ý hay: “Anh làm tốt lắm. Giờ đimua mì đi”.

Đàm Áo mở cửa ra đi mua. Thấy bóng anh đi xa xa, cônhấc điện thoại gọi cho Thiếu Hàng: “Anh có quen ai ở Cục Vệ sinh an toàn thựcphẩm không?”.

“Có. Có việc gì à?”.

“Em muốn khiếu nại một quán ăn mất vệ sinh. Cho kháchhàng ăn mì xào gián. Anh bảo họ đến kiểm tra nhanh lên nhé”.

Thiếu Hàng giật bắn mình: “Quán nào thế? Em ăn phảigián à?”.

“Không phải là em”, nghe thấy giọng hoảng hốt củaThiếu Hàng cô phì cười: “Bọn em gọi điện khiếu nại rồi. Anh nhớ giục họ kiểmtra nhé, chứ em chẳng tin hiệu quả làm việc của họ chút nào”.

“Ừ. Không phải em là tốt rồi, nhắn tin tên và địa chỉquán cho anh nhé”.

Gia Hảo chần chừ chút rồi nói: “Tối nay về bên ba mẹem ăn cơm nhé. Em nói với ba tối nay sẽ về dọn đồ đấy”.

“Ừ”.

Ngắt điện thoại xong, Gia Hảo lo lắng nhìn hai chú cúnđang ngủ lăn lóc. Lúc nãy chưa cân nhắc gì đã nhận lời Tiểu Đóa, nhưng mà chúngbé thế này lại còn yếu nữa, để ở nhà không ai chăm sóc sao được. Nghĩ mãi cuốicùng cố quyết định gửi ở nhà ba mẹ mình.

Hơn hai giờ chiều vẫn chưa có tung tích gì của chó mẹ,cô lo hai chú cún đói nên lái xe ra một siêu thị gần đó mua sữa bò thanh trùngcho chúng uống. Sau đó tạt qua một hiệu thuốc lớn mua hai chiếc bình nhựachuyên đựng thuốc với ý định về nhà đổ sữa vào cho chúng uống.

Lúc ấy, Đàm Áo gọi điện thông báo tình hình thực tế,Cục An toàn thực phẩm đã đi kiểm tra quán ăn đấy rồi. Nghe giọng thấy rõ anhđang rất hào hứng.

Gia Hảo bật cười: “Họ đến là tốt rồi”.

“Đúng thế, quá nhanh, nhanh hơn cả tưởng tượng củatôi!”

Cô cười và nói:“Thôi được rồi, thông báo đã xong, anhtiếp tục theo dõi đi”.

“Yes, madam”.

Cho cún con uống sữa xong, cô ôm lấy máy tính xách tayngồi trên ghế sô pha trong khu tập thể viết bài, đính kèm theo cả ảnh Đàm Áochụp. Chuẩn bị gửi đi thì chuông điện thoại reo, biết là Quan Thiếu Hàng gọi côvội nghe ngay: “Họ đi kiểm tra rồi anh ạ, người anh nhờ làm việc có hiệu quảđấy”.

Cô nói với giọng vô cùng vui vẻ, nhưng nghe xong lờicủa Thiếu Hàng nụ cười trên mặt cô tiêu tan ngay. Mãi sau mới lắp bắp nói: “Embiết rồi… vâng, không có chuyện gì nữa đâu”.

Hai chú chó con nằm nhoài trên ghế sô pha ngủ ngonlành. Cô im lặng nhìn và giơ tay vuốt ve đầu chúng: “Hai chú cún sẽ không baogiờ được gặp lạt mẹ mình nữa rồi.

Gắng lấy lại tinh thần cô thông báo ngay cho Đàm Áobiết: “Thôi rút đi, con chó đấy chết rồi”.

“Hả? Có việc gì à?” Đàm Áo sửng sốt hỏi.

“Người của Cục Vệ sinh an toàn thực phẩm đã phát hiệnthấy xác con chó ấy ngâm trong thùng nước”.

“Mẹ nó, đúng là đồ cầm thú”. Đàm Áo lớn tiếng chửi.

Càng nghĩ càng tức nên cô quyết định viết lại bài,miêu tả toàn bộ câu chuyện đánh đập chó rồi gửi cho Trưởng ban và sao cho ĐàmÁo một bản. Trong lúc viết bài trong đầu cô cũng nung nấu một ý nghĩ khác, côlập một file văn bản mới và bắt tay viết một bài khác.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, chỉ đến khitiếng chó rên ư ử ngắt mất mạch suy nghĩ thì cô mới nhận ra một chú cún bị rơixuống dưới đất. Cô vội vàng ôm lấy nó kiểm tra cẩn thận, thấy không làm sao mớiyên tâm làm tiếp.

Thời gian không còn sớm, cô vội lưu văn bản lại, tắtmáy tính và nhanh nhanh chóng chóng thu dọn về nhà.

Về đến nhà đã gần 7 giờ tối. Ba mẹ nhìn cô với ánh mắttrách móc, bà Dĩnh nói: “Rõ ràng nói là về dọn kho thế mà không buồn về sớm hơnmột tí.

Gia Hảo cười xin lỗi rồi chạy tọt vào trong phòng mìnhlấy một cái thùng nhỏ mang ra. Cô lót một cái chăn mỏng mềm rồi đặt hai chú cúnvào trong.

“Giờ con sẽ đi dọn”. Cô cởi áo khoác ngoài ra.

“Con ăn chưa?” ông Thu hỏi.

“Dạ chưa ạ”.

“Thế thì ăn cơm đã. Con gọi cho Thiếu Hàng đi, gọi nólên ăn cùng”.

Gia Hảo ngẩn người: “Anh ấy đang ở trong kho ạ?”.

“Ừ. Nó thấy muộn thế này con vẫn chưa thèm về nên vàođó dọn hộ con đấy”.

“Dạ, để con xuống kho xem sao”. Gia Hảo ra ngoài cửathay dép lê: “Ba mẹ cứ ăn cơm trước đi, không phải đợi chúng con đâu”.

Kho ở tầng một. Gia Hảo vội vàng chạy xuống dưới, chưađến cửa kho đã nghe thấy giọng Thiếu Hàng đang nói chuyện điện thoại.

Cô gõ cửa bước vào, anh nhìn cô gật đầu ra hiệu cho côđống đồ để trên sàn nhà.

Mấy thùng giấy được xếp gần nhau, bên ngoài được đánhsố thứ tự và ghi tên rõ ràng. Cô nhìn lướt quanh, quả thực cô không hề nghĩrằng có nhiều thùng đến thế. Giờ thì hiểu rồi, anh không chỉ xếp gọn và viếttên thùng của Trì Gia Hảo vào mà xếp và ghi cả thùng của Trì Gia Ưu.

Gia Hảo nhìn hai cái tên với cùng một nét bút gượngcười.

“Em mới về à?” Gọi điện xong anh đi đến bên cô.

“Vâng. Sao không đợi em về rồi hãy dọn”.

“Rảnh nên tranh thủ làm cho xong. Dù gì bên ngoài cácthùng đều ghi tên em nên anh tranh thủ xếp ra trước”. Cô mở một thùng có ghitên Trì Gia Ưu hào hứng nhìn.

“Ôi sao nhiều băng đĩa thế!”.

“Hả?” Gia Hảo tiện mồm đáp: “À phải, chị ấy hồi đấyrất thích mua băng đĩa mà”.

Thiếu Hàng với một cái đĩa nhìn chăm chú: “Lưu NhượcAnh? Thích nghe cô ấy hát à?”.

Giọng anh khe khẽ như là đang lẩm bẩm một mình. GiaHảo không biết vì sao thấy tim mình xao động: “Em cũng thích mà. Anh nghe cô ấyhát bao giờ chưa?”.

“Nghe rồi. Hồi đại học rất thích ca khúc Yêu em vôcùng”.

“Yêu em, yêu em vô cùng vì thế anh tình nguyện, anhbằng lòng để cho em đi dến nơi có hạnh phúc hơn”. Gia Hảo cất tiếng hát.

“Phải rồi, chính là bài hát đấy”. Quan Thiếu Hàng bấtgiác khen cô: “Em hát hay đấy chứ, chỉ có điều hiếm khi hát cho anh nghe”.

Gia Hảo giả vờ như không nghe thấy gì.

Thiếu Hàng lấy một chiếc đĩa khác chăm chú nhìn mụclục.

“Anh thích không?” Gia Hảo không kìm được lòng mìnhlên tiếng hỏi.

Thiếu Hàng gật gật đầu, nhìn cô như là đang có gì muốnnói: “Anh nhớ là Gia Ưu rất thích bài hát này”.

“Vâng. Em cũng thích mà!” Gia Hảo tưởng như tim mìnhđang đập thình thịch trước ánh mắt sâu thẳm của anh.

Anh ngẫm nghĩ một chút rồi khe khẽ ngâm nga. Giọng caotrầm vang lên nghe chẳng khác gì ca sĩ chuyên nghiệp.

Gia Hảo cũng không kìm được lòng hát theo, hát xong cônói: “Bài hát xưa rồi nhưng nghe vẫn hay! Sao anh thuộc lời thế nhỉ?”.

“Tất nhiên là có nguyên nhân rồi!” Anh trả lời với vẻbí ẩn.

Gia Hảo hỏi thế nào anh cũng không chịu nói.

Mấy ngày nữa là đến ngày quốc tế lao động. Ba Dĩnh hàohứng hỏi hai vợ chồng có kế hoạch gì cho ngày nghỉ dài không. Gia Hảo thờ ơkhông nói, quay sang nhìn Thiếu Hàng: “Em được nghỉ. Anh có được nghỉ không?”.

Anh nói với giọng có lỗi: “Hình như anh phải đi côngtác”.

“Vâng, không sao đâu mà”. Gia Hảo cúi đầu cắm cúi ăncơm. Bà Dĩnh nhăn mày, trừng mắt nhìn Gia Hảo rồi quay sang cười nói với conrể: “Công việc đương nhiên rất quan trọng, nhưng cũng đừng thế mà xao nhãngcuộc sống. Con phải biết kết hợp làm việc với nghỉ ngơi chứ. Hãy tự thưởng chomình một kỳ nghỉ thư giãn dài. Như thế không phải là lãng phí thời gian dâu nhéđó là để chúng ta có sức làm được nhiều việc quan trọng hơn”.

“Con biết rồi ạ, mai con sẽ thu xếp cụ thể, nếu phảiđi công tác thì cũng chỉ mất vài ba ngày thôi. Hảo à, em có muốn đi đổi giókhông? Em muốn đi đâu nào?”.

Gia Hảo trợn mắt trợn mũi nuốt hết miếng cơm trong mồmrồi nói: “Ôi giời, đi như thế gấp lắm. Anh còn phải đi công tác, nếu có kết hợpđi du lịch cùng em liệu anh có đủ sức không hả? Thôi mà, du lịch tính sau. Màmấy ngày lễ tết đi đâu cũng thấy người, mệt mỏi lắm. Việc gì phải buộc mệt mỏivào người nữa nhỉ?.

“Trời… cái con bé này”. Bà Dĩnh không buồn nói với congái nữa.

“Thế cũng được. Năm nay em chưa nghỉ phép, vợ chồngmình sẽ cân nhắc thời gian rồi cùng nhau đi nghỉ mát”. Quan Thiếu Hàng vội vànglàm dịu bầu không khí.

“Phải đấy. Nhắc đến nghỉ mát”, bà Dĩnh đang bực chuyểnsang vui: “Các con còn chưa đi nghỉ tuần trăng mật nhỉ? Mẹ nhớ là thế mà!”.

“Tuần trăng mật? Chuyện đó qua lâu lắm rồi ạ!”. GiaHảo ngây ngô hỏi: “Giờ còn nhắc đến chuyện đó làm gì chứ?”.

“Không nên nói như thế. Hồi ấy do con ốm nên mới khôngđi thôi. Cũng chính vì không đi được. Các con lấy nhau được mấy năm rồi còn gì.Người ta năm đầu tiên đã tay bế tay bồng còn mình thì…?”.

“Hồi ấy con lấy chồng mới có bao nhiêu tuổi ạ? Còn quátrẻ việc gì phải vội vàng có con ạ?”.

“Giờ thì sao? Giờ đâu còn trẻ nữa, cũng đến lúc phảicó rồi đấy”. Bà Dĩnh vội tóm ngay thóp, biết là không thể thuyết phục được congái nên bà chuyển mục tiêu sang chàng rể: “Hàng à, vợ con không hiểu nên đừngcó việc gì con cũng chiều theo nó. Con thấy đấy, giờ bao nhiêu thói hư tật xấu…toàn là do con nuông chiều sinh hư! Năm nay đừng có như vậy nữa, ta và ba conchờ bế cháu mỏi cả mắt rồi đấy. Mẹ nghĩ ông bà thông gia bên nhà cũng suy nghĩnhư ba mẹ bên này thôi, vợ con không hăng hái, con chịu gắng đảm đương, cố lênnhé!”.

“Vâng, cứ để anh ấy cố gắng một mình nhé”. Gia Hảo đápvới vẻ không hài lòng.

“Con nói năng kiểu gì thế hả? Đúng là không biết giữmồm giữ miệng gì cả”, Ông Thu vội lớn tiếng quở mắng con gái trước mặt vợ.

Thiếu Hàng dở khóc dở cười nhìn gia đình vợ.

“À này, hai con cún kia là thế nào đấy?” Thấy tìnhhình căng thẳng, ông Thu vội đánh lạc hướng.

“Dạ, con muốn gửi hai con cún này ở đây vài ngày ạ”.

“Ở đâu ra thế?”. Bà Dĩnh hỏi.

“Con nhặt được ạ”. Gia Hảo thở dài. “Ba mẹ lại phảivất vả trông nom rồi. Cho ăn là lích kích nhất, còn mọi thứ thì không vấn đềgì, quan trọng là phải chú ý giữ ấm cho chúng. Vài bữa nữa con sẽ đến đón”.

“Con định nuôi à?”.

Gia Hảo chỉ lắc đầu, không nói gì.

“Thôi được rồi, cứ để đây đi, chúng ta không để chúngđói đâu”.

“Cảm ơn ba mẹ!”

“Muốn cảm ơn thực lòng thì hãy nghe những gì mẹ nóilúc nãy nhé!”.

Gia Hảo và Thiếu Hàng nhìn nhau, im lặng cúi đầu chămchú ăn cơm.

Đã nửa đêm rồi mà Gia Hảo vẫn ngồi bệt trên sàn phòngđọc thu dọn đống đồ cũ. Ăn xong cơm, hai vợ chồng dắt díu nhau về nhà tống mấythùng đồ cũ ở trong kho vào trong cốp xe tha về nhà.

Thùng đồ được dán kỹ bằng băng dính, có đánh số thứtự. Cô thấy trong đống thùng ghi tên Trì Gia Hảo có thiếu một thùng đề số thứtự số bốn.

Có lẽ là để quên ở trong nhà kho. Cô chẳng buồn quantâm, mở một thùng để trên cao nhất ra xem.

Một cuốn tập ký họa rất bắt mắt, cô tiện tay lật giởvài trang ra xem.

Hồi ấy rất ghét môn chính trị vì thấy môn này khôkhan, khó hiểu. Mỗi lần nghe giảng môn này là đặt sách dựng đứng trên mặt bànhọc còn mình thì cắm cúi vẽ tranh châm biếm. Mấy lần bị thầy giáo phát hiện bắtlên phòng giáo vụ nghe phê bình.

Nghĩ dến đây cô phì cười.

“Em đang xem gì thế?”. Anh từ trong nhà tắm đi ra,mình vẫn cuốn chiếc khăn tắm trắng, mái tóc ướt rượt.

Gia Hảo gập cuốn tập lại, tìm cách đánh lạc chủ đề:“Anh đã dùng sữa tắm em mới mua chưa? Anh thích mùi đấy không?”

Anh xoa xoa đầu cô trả lời: “Thích, mùi của biển cảmà”.

“Biết ngay anh thích mà”. Cô vội nắm lấy tay anh,nhưng cảm thấy có điều gì không ổn. Cô xòa tay anh ra thấy lòng bàn tay có mộtvết xước khá sâu. “Anh làm sao thế?”.

“À, anh va phải cái then cửa nhà kho”.

“Sao lại không cẩn thận thế!”.

Gia Hảo ngồi dậy định bụng đi lấy miếng dán thì bị anhchặn lại: “Em cứ thu dọn đi, chưa xong đúng không?”.

“Cũng sắp xong rồi. Anh đi ngủ trước đi”. Gia Hảo dặndò: “Anh nhớ sấy tóc khô vào đấy. Anh bị bệnh đau nửa đầu sau này đừng có gộiđầu muộn nữa”.

Anh mỉm cười ngồi xuống cạnh cô: “Em thấy ý mẹ thếnào?”.

“Cứ để mọi việc theo tự nhiên thôi, chúng mình còn trẻmà”. Gia Hảo cúi đầu, rồi chưa kịp để cho anh có phản ứng liền hỏi lại mà tronglòng cảm thấy bất an: “Anh nghĩ thế nào?”.

“Ừ, cứ để mọi việc phát triển theo tự nhiên thôi”.Thiếu Hàng nhếch nhếch môi nói: “Có nhiều việc không miễn cưỡng được!”.

Gia Hảo lưỡng lự nhìn sắc mặt của anh: “Miễn cưỡng? Emcó thấy gì là miễn cưỡng đâu nhỉ? Anh đừng có hiểu nhầm…”.

“Anh hiểu em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng”. QuanThiếu Hàng ôm lấy vai cô: “Chủ đề này chúng ta bàn bạc sau nhé, em tranh thủdọn đồ đi”.

Anh đứng dậy dợm bước đi thì ánh mắt lướt nhìn thấythùng đồ cô đang mở. Trong giây lát cái cái ánh mắt ấy có sự thay đổi thoángqua kỳ lạ, anh khom lưng lấy một thứ trong đó ra và đặt nhẹ nhàng lên lòng bàntay vuốt ve.

“Hộp ngựa đu qua này…”.

Gia Hảo nhìn một cái bỗng thấy trong lòng bồi hồi. “Ơ,không ngờ nó vẫn còn?”.

Thiếu Hàng nhìn cô, rồi cười trở lại: “Ừ, không ngờthật, anh cứ nghĩ là em vứt nó rồi”.

“Vứt sao được. Hộp nhạc này đẹp, tinh tế, mà bên ngoàihiếm chỗ bán lắm”.

Thiếu Hàng vặn dây cót vài vòng, nhíu mày nói: “Hỏngrồi ư?”.

“Vâng, không cẩn thận nên bị rơi xuống nền nhà, sau đóchẳng thấy kêu gì cả”.

“Em đã nghe bài hát ở trong hộp đấy chưa?” Quan ThiếuHàng như là nghĩ ra việc gì quan trọng, vẻ mặt nể phục, hai mắt sáng long lanhnhìn cô.

Cô ngớ người ra, lắp bắp nói: “Chẳng còn ấn tượng gì…”.

Nghe xong, Thiếu Hàng nhíu mày nhăn trán.

Thấy anh có vẻ không vui, cô liền nhắc nhở: “Anh biếtem bị mất trí nhớ còn gì, em quên rất nhiều chuyện”.

Không khí bỗng dưng như ngừng lại.

“Anh thấy, những việc cần nhớ thì em lại quên, nhữngviệc cần phải quên thì em lại nhớ rất dai. Hảo à, có phải là em cố tình haykhông?”.

Bỗng chốc cô nổi giận đùng đùng: “Cái gì là em nhớ daihả? Em quên nhất là cái gì? Lẽ nào em thích mình bị mất trí nhớ à?”.

“Em bị mất trí nhớ thật sao?”.

Anh nhìn cô rồi cho hộp ngựa quay vào trong thùnggiấy, quay người đi vào phòng đọc, để lại cô đứng đó trợn tròn mắt kinh ngạc.

Ngày thứ tư của kỳ nghỉ tết lao động 1 tháng 5, GiaHảo nhận được điện thoại của Tiểu Đóa rủ đi làm tình nguyện cho một trung tâmhỗ trợ chó mèo hoang.

Cô vui mừng đi ngay, không ngờ đến nơi mới biết còn cómột người quen nữa cũng đang ở đấy.

Nhìn thấy cô Cảng cũng rất bất ngờ, liền nói: “Côchính là vị khách bí mật mà An Tiểu Đóa nói à?”.

Trong lòng cô thoáng chút lo lắng: “Đúng thế. Sao cậulại đi cùng anh ta hả?”.

An Tiểu Đóa tròn xoe đôi mắt vô tội, đen láy như hạtnhãn: “Ơ, thế hai người quen nhau à?”.

“Tất nhiên rồi, đây là Trì Gia Hảo, vợ của bạn tôimà”, Tiểu Cảng nói thẳng băng, “thế giới này thật nhỏ bé. Trước đây tôi có nghethấy một công trình nghiên cứu nói về hai người nào đó bất kỳ hoàn toàn có thểxây dựng được mối quan hệ thông qua bảy người khác. Lúc đầu tôi không tin,nhưng giờ thì tin thật rồi…“.

Cảng thao thao bất tuyệt nói, không hề đề ý đến khuônmặt trắng bệch của Gia Hảo và khuôn mặt có in dấu chấm hỏi to đùng của An TiểuĐóa.

“Cậu…”.

An Tiểu Đóa vừa cất lời đã bị Gia Hảo chen ngang:“Tiểu Đóa à, công ty của Cảng bóc lột sức ghê lắm đấy. Vào rồi có hối hận khônghả?”.

Tiểu Đóa bèn nuốt câu nói vào trong rồi lẩm bẩm: “Mìnhlàm chưa lâu, nhà gần công ty thuê đắt lắm, lại không cho nuôi chó nữa”.

Cảng vội nói: “Ấy đừng. Khó khăn lắm công ty mới cómột nhân viên xinh đẹp như người mẫu thế này vào làm. Nhà không được nuôi chóá? Việc này cứ giao cho tôi”.

Gia Hảo không nén nổi bèn nói: “Cảng này, đừng có bốcphét nữa. Nhớ mà làm không xong thì tôi sẽ thay người đẹp xử lý đấy”.

“Ôi chị dâu ơi, sao chị coi thường thằng em này thế?Tuy là mọi thứ em không bì được với anh Hàng, nhưng gì gì em cũng khá xuất sắc đấy.Chị đừng có lấy tiêu chuẩn của anh Hàng áp đặt lên đàn ông toàn thế giới nàynhé”.

Cảng nói một tràng khiến cho hai cô gái cười sằng sặc.Cảng được gọi đi giúp bác sĩ thú y tiêm phòng cho chó, còn Tiểu Đóa kéo Gia Hảođi xem việc làm chuồng cho lũ chó.

Chốc chốc Tiểu Đóa lại lén liếc nhìn Gia Hảo, và rồikhông nhịn được nữa liền lên tiếng: “Cậu là Trì Gia Hảo hay là Trì Gia Ưuđấy?”.

Trong chốc lát, Gia Hảo không biết phải giải thích thếnào cho thấu tình đạt lý. Vô tình gặp gỡ Đóa ở nơi xa lạ và rồi nghĩ rằng sẽkhông còn cơ hội gặp lại nhau nên cứ để mặc muốn sao thì sao. Ai ngờ, ngườitính không bằng trời tính, họ không chỉ gặp lại nhau mà còn gắn bó nhiều hơn vìnhững chú chó.

Tiểu Đóa vẫn quyết truy hỏi đến cùng: “Rốt cuộc làchuyện gì xảy ra hả?”.

“Đóa à, lát nữa có rảnh không?” Gia Hảo cố gắng điềuchỉnh giọng nói của mình cho thật vui: “Chúng ta kiếm nơi nào nói chuyện nhé”.

Tiểu Đóa nhận lời, địa điểm do chính cô ấy lựa chọn, ởmột con phố nhỏ gần công ty cô ấy. Quán cà phê chật hẹp, không bắt mắt. Nếukhông phải do Tiểu Đóa dẫn đường chỉ lối thì cô thực sự không biết được quán càphê này vẫn đang kinh doanh bình thường.

Đẩy cánh cửa gỗ dày cộp bước vào trong, mùi hương càphê thơm nồng sực lên tận mũi, không gian chật hẹp bừa bãi. Hai chiếc ghế sôpha bằng vải và bốn cái bàn nhỏ đặt ở giữa phòng, chỗ nào cũng thấy sách và báochí.

“Cậu đợi tí nhé”. An Tiểu Đóa lấy từ trong tủ ra chiếctạp dề dành cho nhân viên phục vụ khoác lên người.

Gia Hảo nhìn từ đầu xuống chân Đóa: “Cậu…”.

“À, quán này của bạn mình, rảnh rỗi toàn tới đây ănchực bánh ngọt thôi”. Tiểu Đóa kéo cô vào trong gian bếp bé xíu: “Ở đây khôngcó khách. Tớ sẽ đãi cậu cốc cà phê do chính tớ pha, rồi cậu phải nói cho tớbiết điều gì xảy ra”.

“Nói ra dài lắm”. Gia Hảo cầm cốc cà phê làm bằng sứmàu trắng, còn nóng nên hơi bốc lên nghi ngút, cúi sát vào cốc nên hàng mi dàicong vút hình như cũng bị một lớp sương mù bao phủ, ướt át. Cà phê pha theokiểu của Đóa đượm mùi sữa thơm, làm tiêu tan mọi áp lực, buồn chán trong lòng.Đứng trước vị khán giả đặc biệt này, cô chậm rãi kể hết mọi việc xảy ra mà côchưa hề nói với ai. Cô kể với giọng thật bình tĩnh, không để cho tình cảm đanxen vào nhiều.

“Tớ không phải là Trì Gia Hảo. Em gái tớ đã mất cáchnăm năm vì tai nạn xe hơi. Hôm ấy hai chị em tớ cũng được đưa đến bệnh viện vàrồi chỉ có mỗi tớ sống sót. Nhưng ba mẹ bắt tớ phải đóng giả thành em gái mình.Lúc ấy đầu tớ đang bị tụ huyết nến không nhớ nổi nhiều việc. Đến lúc tỉnh rathì mọi việc đã muộn mất rồi”.

“Vì thế cậu trở thành Trì Gia Hảo, cậu thừa hưởng têncủa em gái mình, thừa hưởng cả học lực, cuộc đời của cô ấy sao?”. An Tiểu Đóahỏi cô với giọng nói toát lên sự kinh ngạc tột độ. Cô không hiểu và nghi ngờ,nhíu mày hỏi tiếp: “Ba mẹ cậu cũng nhận lầm à? Lẽ nào lúc xảy ra chuyện hai chịem ăn mặc giống hệt nhau sao?”.

Tiểu Đóa nói trúng tim đen, Gia Ưu thẩn người ra, mãilâu mới nói. “Họ cố tình làm vậy đấy”.

Tiểu Đóa há hốc mồm không nói được câu nào.

Trì Gia Ưu cười khinh: “Không thể tin được đúngkhông?”.

“Quá hoang đường, bố mẹ cậu đúng là quá hoang đường”.Tiểu Đóa ngừng lại trong giây lát rồi nói tiếp: “Nhưng…”.

“Nhưng sao…?”.

“Cậu thay thế Trì Gia Hảo thế này, Quan Thiếu Hàng cóbiết không?”

Cô lắc đầu, vẻ mặt u ám.

“Thế tại sao anh ấy lại lấy cậu?”.

Gia Hảo ngớ ra: “Tớ không hiểu cậu nói gì, tại sao anhấy lại không lấy tớ được hả?”.

“Tớ không thể nào hiểu nổi”. An Tiểu Đóa nhăn mặt,ngồi trên chiếc ghế xoay cao xoay một vòng và lẩm bẩm: “Anh ấy chẳng có lý dogì để lấy Trì Gia Ưu cả? Lẽ nào mình hiểu nhầm à?”.

Đầu cô rối tung như tơ vò: “Cậu lẩm bẩm gì thế?”.

An Tiểu Đóa xoay một vòng nữa rồi ngồi ngay ngắn địnhbụng hỏi tiếp thì tiếng chuông điện thoại reo lên dồn dập: “Thôi cậu nghe điệnthoại trước đi”. Nhìn biết ngay là số máy bàn nhà chồng, cô suy xét lẽ nàoThiếu Hàng đã đi công tác về. Vội cầm máy nghe điện thoại thì đầu dây bên kiavang lên tiếng nói lo lắng của mẹ chồng: “Hảo à, Hàng có ở chỗ con không? Saonó không chịu nghe điện thoại thế nhỉ?”.

“Anh ấy đi công tác rồi ạ. Giờ đã về đâu. Điện thoạichắc là đang bận nên không nghe thấy ạ”. Cô ngập ngừng hỏi: “Mẹ à, có việc gìgấp hay sao mà tìm anh ấy ạ?”.

“Lúc nãy hàng xóm nhà bà Chi gọi điện thoại báo bả ốmnặng lắm, rất muốn gặp Thiếu Hàng”.

“Bà Chi ốm ạ? Bị làm sao hả mẹ?”. Gia Ưu giật thótmình.

Bà Chi tên là Trần Xuân Chi, kể ra thì chính là ânnhân cứu mạng của Quan Thiếu Hàng. Năm Thiếu Hàng năm tuổi, trên đường theo mẹvề nông thôn dạy học, anh bị bọn buôn người bắt cóc. Cũng may là gặp được bàChi lúc ấy ngoài năm mươi tuổi. Khi ấy bà thấy cậu bé sốt mơ mơ màng màng, liềndốc hết tiền trong nhà ra mua lại từ tay bọn buôn người. Bà đưa anh về nhà chămsóc cẩn thận, đợi đến khi bình phục hoàn toàn thì đưa về bên ba mẹ cậu từ nơirất xa. Gia đình anh vô cùng biết ơn bà nên yêu cầu anh gọi bà là bà nội. BàChi ở góa bao nhiêu năm nay, có mỗi cậu con trai thì lại chết đuối năm mười sáutuổi. Từ ấy bà sống một thân một mình, không ai chăm sóc. Ba mẹ anh quý mến bànên cứ nghỉ hè lại bảo con trai về đó ở cùng bà. Lâu dần quan hệ bà cháu ngàycàng thắm thiết như quan hệ ruột thịt. Sau này đi làm bận quá và để tiện chămsóc bà, anh nhiều lần mời bà về ở cùng nhưng đều bị bà từ chối.

“Mấy bữa trước bị ngã. Mới đầu không sao cả, nhưng rồitối qua không ngồi dậy được. Hàng xóm nói là bà không chịu đi khám ở bệnh việnnên cứ cố chịu thế thôi. Bà lớn tuổi rồi, ngã là phiền toái lắm. Nói khó nghemột chút là đi ngay đấy. Bao nhiêu năm nay bà có đòi hỏi nhà mình điều gì đâu,giờ chỉ mong được gặp mặt Thiếu Hàng một lần… Thế mà không thể nào liên lạcđược với nó. Giờ phải làm sao đây hả trời?”.

“Mẹ đừng lo, đừng lo mà, dể con nghĩ đã…” Gia Ưu ngẫmnghĩ rồi quyết định: “Thế này mẹ nhé, con sẽ hỏi công ty anh ấy xem có ai đicùng không, chắc là liên lạc được thôi. Tiện thể mẹ đọc cho con địa chỉ của bà,con sẽ đến đó trước”.

“Con đi á?”. Mẹ chồng sửng sốt hỏi.

“Dạ. Con sẽ đi luôn bây giờ, chắc chắn sẽ đến nơi sớmhơn anh ấy. Tệ nhất thì con sẽ cùng anh ấy sẽ tiễn bà lần cuối cùng. Nhưng connghĩ là tình hình chưa chắc đã tồi tệ thế đâu. Con sẽ tìm cách đưa bà đi khámbệnh”.

“Ừ, nhưng kiểu gì Thiếu Hàng cũng phải đi một chuyến.Người già khó bảo lắm, sợ con không nói nổi bà thôi”.

“Vâng, thôi cứ tùy cơ ứng biến mẹ ạ”.

Gia Ưu chẳng kịp nghe cao kiến của Tiểu Đóa vội vàngquay về nhà thu xếp vài bộ quần áo, xách va li lao thẳng ra ga xe lửa. Cũng vìđang trong dịp nghỉ lễ nên mua vé khó lắm, nên cô đành phải nhờ người nhà tàumới mua được vé.

Giải quyết được vấn đề khó khăn nhất, cô ngồi trongnhà ga gọi điện cho Thiếu Hàng. Anh không nghe máy cô đành buông xuôi. Cô quaysang gọi điện cho Trương Quần. Nhờ trời có chuông reo, nhưng mà Trương Quầnđang cùng mẹ đi Cửu Hoa Sơn mất rồi, không hề đi cùng Quan Thiếu Hàng. Nghethấy Gia Hảo tìm chồng, Trương Quần vội cho ngay số của đồng nghiệp: “Cô gọitheo số này nhé, tên là Ngô Hải. Anh ta đi cùng Thiếu Hàng đấy”.

“Ừ, được rồi”. Cô ngắt điện thoại và quay sang bấm sốluôn. Ngô Hải là trợ lý thiết kế mới vào công ty, cô chưa hề gặp mặt. Cô xưngtên mà Ngô Hải cũng không có phản ứng gì, điều đó cho thấy anh không hề biết côlà ai. Chắc hẳn là Thiếu Hàng lại dặn dò rồi, ai hỏi gì cũng trả lời sếp đangbận, không tiện nghe điện thoại, hỏi thăm thêm vài ba câu toàn bị khéo léo chốitừ. Cuối cùng Gia Ưu không còn kiên nhẫn nữa hét toáng lén: “Tôi là vợ anh ấy.Cậu hãy báo ngay cho anh ấy biết trong vòng mười phút phải gọi lại cho tôi. Tôiđang có việc hệ trọng cần nói với anh ấy. Cậu đừng làm nhỡ đấy!”.

Cô đang thở hổn hển thì mẹ chồng gọi điện đến, lo lắnghỏi: “Hảo à, mẹ vừa gọi điện được biết ở dưới đấy mưa hơn nửa tháng nay rồi.Đường núi trơn tuột, đi vất vả mà thuê xe vào đấy khó lắm”.

“Con biết rồi. Mẹ yên tâm, cùng lắm mình trả thêmnhiều tiền, kiểu gì cũng có lái xe đồng ý. Cứ như vậy mẹ nhé, có việc gì con sẽgọi cho mẹ ngay. Mẹ đợi tin con nhé”. Điện thoại báo có cuộc gọi đến, cô vộitắt cuộc này để nhận cuộc kia.

“Vợ à, có việc gì vậy em?”.

Nghe thấy tiếng anh cô chẳng còn thời gian, bụng dạnào ca thán nữa, tranh thủ nói ngay việc bà Chi bị ốm.

“Anh sẽ cố gắng về quê nhanh. Em cứ làm như mình nói.Thế này em lại vất vả rồi”. Anh nói ngắn gọn nhưng chất chứa nhiều ý nghĩa.

“Dạ. Anh phải luôn luôn mang điện thoại bên mình nhé.Em không muốn lúc có việc lại chẳng tìm thấy anh đâu”. Gia Ưu không nói nhiều,dứt khoát ngắt luôn điện thoại.

Tàu vào ga là hơn 5 giờ chiều. Gia Ưu ngồi chợp mắtđược lúc ở trên ghế, lúc này phấn chấn tinh thần nhấc túi hành lý nhẹ bỗng đixuống cùng hành khách.

Thành phố T nằm ở Tây Nam của tỉnh A, cách thành phố Chơn 400km, là một thành thị xa xôi hẻo lánh.

Ra khỏi nhà ga gặp đúng cơn mưa to như trút nước, vừanhìn xung quanh vừa tìm cách tránh mưa, cuối cùng thì phải lùi vào tận bậc thềmtrên cùng.

Một người phụ nữ trung niên nhào đến nói với giọng địaphương giọng tíu lo: “Cô đi đâu thế? Chúng tôi có xe cho thuê đấy!”.

Gia Ưu nhìn nhìn: “Là xe gì vậy?”.

Người phụ nữ chỉ vào chiếc xe dừng ở xa xa, đó là mộtchiếc xe 12 chỗ ngồi. Lái xe là chồng của chị ta, đang dựa người vào vô lăng ănbánh bao. Gia Ưu móc điện thoại ra khỏi túi áo chuyển địa chỉ trong máy cho chịxem: “Đi đến đây bao nhiêu tiền vậy chị?’.

“Ôi không đi, chúng tôi không đi đâu!” Chị ta lắc đầunguầy nguậy. “Chúng tôi không chạy đâu. Chạy cho cô chuyến này đến tối cũngchẳng biết mấy giờ quay lại đây. Mà chở mỗi mình cô, tính đi tính lại khôngkinh tế”.

“Tôi thuê cả xe luôn, thanh toán cả hai chiều đi về.Chị có đi không?”.

“Bình thường thì đi ngay nhưng gần đây mưa to, đườngđến đó khó đi lắm. Không phải tôi dọa cô đâu, đường lên núi có mấy xe bị lậtrồi đấy. Giờ tay lái cứng đến mấy cũng chẳng dám nhận chạy đường này đâu, xuixẻo lắm…”.

“Tôi trả gấp đôi, chị có đi không? Một câu thôi, khôngnói nhiều”.

Chị ta ngẫm nghĩ rồi giơ ba ngón tay.

“Đi thôi”. Gia Ưu chui vào trong ô của chị ta giục đi.

“Ơ khoan đã, có đi thì sáng mai mới đi chứ”. Chị ta sợcô không đồng ý vội lớn tiếng giải thích: “Thôi tôi nói với cô thế này nhé. Nếucô cứ nhất quyết bây giờ đi thì có thêm nghìn đồng nữa cũng không ai nhận lờiđâu. Cô xem mấy giờ rồi hả, đường tối đen như mực, không an toàn. Đường ấy điban ngày còn khó nữa là”.

Gia Ưu lo lắng cho tình hình của bà Chi nên đi hỏi vàichiếc xe nữa. Hỏi xe nào cũng vậy, cứ nghe thấy đi đến thôn C ai cũng lắc đầunhư trúng tà. Không còn cách nào khác, cô đành phải nghỉ tại một nhà trọ gầnnhà ga một đêm. Cô hẹn hai vợ chồng kia năm giờ sáng hôm sau sẽ lên đường.

Nhà trọ tồi tàn, chật hẹp, chiếc ga trải giường màucháo lòng nhăn nhúm. Cô mặc nguyên quần áo trên người nằm nhoài ra giường.Không biết có phải vì tâm lý hay không mà cô cứ thấy ngứa ngáy khắp người, lạibật dậy ngồi thừ người ra. Cô tìm điện thoại định gọi điện cho Thiếu Hàng,nhưng chần chừ mãi rồi quyết định thôi không gọi nữa. Đang trong lúc nghĩ ngợixem làm thế nào để giết thời gian cho nhanh hết đêm thì Thiếu Hàng gọi điệnđến.

“Anh đang ở đâu thế?”. Nghĩ đến chuyện phản ứng tâm lýnày cô thấy lòng xao xuyến lạ thường.

“Anh đang ở sân bay. Máy bay bay trễ”. Giọng ThiếuHàng nghe có vẻ khàn đục: “Em đến thành phố T chưa? Đi có thuận lợi không em?”.

“Em đến rồi. Mai em sẽ vào làng”.

Quan Thiếu Màng húng hắng ho vài tiếng rồi nói: “Tốinay anh sẽ bay đến thành phố D, sau đó chuyển xe đi đến huyện T. Anh tính chiềumai là đến được làng”.

Cô nhẩm tính trong đầu, biết rằng điều đó là khôngthể. Anh bay đến thành phố D nhanh nhất cũng phải hai hay ba giờ sáng. Sau đócòn phải chuyển hai, ba chuyến xe mới vào được huyện T. Có đến được nơi thìcũng sẩm tối rồi. E rằng cũng phải nghỉ một đêm thì mới thuê được xe vào làng.Nhưng cô không nói ra, dù gì cũng toàn là những nguyên tố khách quan, cô khôngmuốn khiến anh phải lo lắng vớ vẩn nữa.

“Tóm lại, anh đừng lo lắng nhiều, sáng sớm mai em sẽgặp bà nội. Yên tâm, có em rồi mà”.

“Ừ, cảm ơn em”.

Gia Ưu bĩu môi: “Vợ chồng mình cần gì phải khách sáothế chứ! Sao anh ho ghê thế? Anh bị làm sao à?”.

“Mấy bữa nay tiệc tùng, thuốc rượu nhiều quá”.

“Lại tiệc tùng!”Cô khó chịu lẩm bẩm một câu, rồi kêuca thảm thiết: “Ông xã à, em không tài nào chợp mắt nổi, chăn có gì ấy”.

“Cái gì cơ? Có gì á? Này nhà trọ bố trí riêng cho emchăn sưởi ấm à?”.

Gia Ưu trề môi: “Nực cười quá đấy, anh chê em nóng quáà?”.

Quan Thiếu Hàng cười ha hả.

“Ui chao khó nghe quá… hihihi… giống hệt anh hồi thaygiọng lúc mới lớn”.

“Vớ vẩn. Hai vấn đề khác nhau nhé”. Thiếu Hàng thẳngthừng vặn lại.

Gia Ưu cười hả hê: “Như vịt đực í!”

“Đúng là không nói nổi em rồi. Thiếu Hàng ho khùngkhục một tràng, bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ lạ kỳ: “Em hát cho anh nghe đi? Hátbài hôm trước ấy”.

“…”

Trong căn phòng chật hẹp, tường vôi loang lổ, sàn nhàđầy bụi bặm, dưới chân giường mấy chú gián tung tăng đi lại, cô nằm ngửa trêngiường, ngước mắt nhìn lên trần nhà có những chú nhện bận rộn giăng tơ. Cô khekhẽ cất tiếng hát, tiếng mưa rào rào và tiếng sấm sét đùng đoàng xen lẫn vớibản tình ca da diết.

Giây phút ấy thật đẹp, bao nhiêu năm sau nghĩ lại côđều bất giác cười ngây ngô.

Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau Gia Ưu lên đường ngay.

Hơn hai tiếng sau xe ô tô đi vào đường núi. Đúng làhai vợ chồng lái xe này không gạt cô, đường trơn tuột toàn bùn đất, gập ghềnh,toàn cua tay áo. Tuy cô có sức khỏe mà mặt mũi cũng xanh nhợt, chóng mặt muốnói ra ngoài. Cũng may hôm nay trời mưa nhỏ, mà ban ngày nên lái xe cũng khôngbị căng thẳng.

Người phụ nữ đưa cho Gia Ưu chai nước và hỏi: “Cô vàolàng ấy làm gì? Nhìn cô biết ngay là người thành phố phải không?”.

“Tôi tìm người”. Gia Ưu trả lời qua quýt, cúi mặt nhìnđiện thoại. Tối qua nói chuyện gần tiếng đồng hồ rồi anh mới lên máy bay nêncũng buồn ngủ, đặt mình cái là ngủ ngay. Tỉnh dậy nhìn thấy tin nhắn anh gửilúc 3 gìờ sáng thông báo đã xuống máy bay. Sau đó không nhận được thông tin gìnữa.

Sân bay thành phố D khá gần với huyện này, nhưng khôngcó xe chạy thẳng, thêm vào đó là thời tiết xấu nên chuyến này mệt lắm đây! Nghĩđến tối qua anh ho nhiều đến khản cả giọng cô thấy lo quá.

Đường ngày càng khúc khuỷu xe ngày càng đi chậm.

Gia Ưu ngước nhìn phong cảnh ảm đạm bên ngoài, tronglòng thấy nóng ruột vô cùng nhưng biết là chẳng còn cách nào khác.

Lần đầu tiên tới đây nên cô đánh giá quá thấp về điềukiện tự nhiên nơi này. Hơn 8 giờ sáng, cô tìm cách gọi điện cho Thiếu Hàng. Lúcnày cô nhận ra điện thoại của mình bị mất sóng.

Hỏi người phụ nữ đi cùng, chị ta bỏ điện thoại ra xemthì cũng thấy không có tín hiệu.

Trong lòng cô cảm thấy không yên, nhưng không dám nghĩnhiều, chỉ có thể cầu nguyện nhanh chóng đi qua đoạn đường này.

Nhưng rồi, sự thật luôn đi ngược lại với mong muốn củachúng ta.

Xe đi xuống sườn dốc, đang ì ịch bò thì bỗng nhiênkhựng một cái, xe chết máy rồi.

Cô nghe thấy tiếng lái xe chửi đổng khe khẽ và bàn bạcvới người phụ nữ ấy.

Gia Ưu lo lắng nắm lấy vai chị ta hỏi: “Có việc gìthế?”.

Chị ta đau quá, vừa xoa vai vừa nói: “Bánh xe sa xuốnghố rồi. Bực mình chết đi được!”.

Lái xe ra khỏi xe kiểm tra, rồi lại quay lại với vẻmặt tức tối. Khởi động động cơ, thử vài lần đều không được. Hết kiên nhẫn quaysang nói: “Cả hai xuống đẩy xe đi!”

Gia Ưu và người phụ nữ ấy ngơ ngác nhìn nhau, bênngoài trời vẫn mưa.

Mặc áo mưa xong, Gia Ưu bặm môi ra khỏi xe. Người phụnữ kia cũng xuống xe nhưng mồm thì lầu bầu chửi.

“Đừng nói nữa. Dành sức mà đẩy xe”. Đầu cô rối tung cảlên vì tiếng lầu bầu của chị ta, nên không kìm được hét lên một câu.

Chị ta bớt nói hơn, thấy Gia Ưu gắng hết sức đẩy nêncũng nhìn với ánh mắt khác hơn.

Đúng là có lòng nhưng không có sức, sức của hai ngườiphụ nữ cũng có hạn, hì hục gần nửa tiếng đồng hồ mà bánh xe vẫn cứ ở nguyêndưới hố, không nhúc nhích.

Cuối cùng bác tài xế chán nản, rút điếu thuốc châmhút.

Mưa ngày càng to.

“Làm sao bây giờ?” Người phụ nữ lo đến độ đi lại chóngcả mặt: “Giời ạ, biết sớm thế này chẳng nhận chở cô cho xong”.

“Shit!” Gia Ưu đá mạnh vào lốp xe, đi đến chỗ lái gắngsức mở cửa ra. “Anh xuống đẩy đi, tôi lái”.

Bác tài xế há hốc mồm, đến nói cũng lắp ba lắp bắp: “Côđùa gì thế? Cô… cô lái á?”

Gia Ưu chẳng buồn nói lời vô ích với anh ta, thò tayvào mở cửa, để mặc cho lái xe có đồng ý hay không, nắm áo kéo lái xe ra khỏixe, rồi cởi áo mưa ra ngồi vào ghế lái. Cô lấy tay gạt sạch những giọt nước mưabám đầy mặt.

Lái xe hoàn hồn lại, thốt ra vài câu tục tĩu.

Cô mặc coi như không nghe thấy gì, tự đóng của xe,điều chỉnh ghế ngồi và bắt đầu thử đạp ga và lắng nghe xem tiếng cọ xát giữalốp xe và hố ra sao.

Thử một lúc cô tắt máy, nhảy ra khỏi xe chạy ra bêncạnh hố bùn nhặt một phiến đá kha khá vuông thành sắc cạnh đệm vào sau bánh,sau đó chỉ đạo hai vợ chồng: “Anh chị đi tìm thêm mấy tảng đá như thế này vềđây”.

Bác tài xế không chịu, hắt một gáo nước lạnh vào cô:“Vô ích thôi, sa sâu quá rồi. Muốn ra chỉ trừ khi có xe khác kéo”.

Trong đầu cô hiểu rõ khả năng thành công rất thấp,nhưng ngoài cách này ra thì làm được gì nữa? Đằng trước không có thôn xóm, đằngsau không có nhà trọ, dừng ở đây lâu như thế cứ thấy bóng dáng chiếc xe ô tônào khác đi qua đâu. Điện thoại mất tín hiệu, biết đi đâu gọi xe kéo bây giờ.

Đang trong lúc vô cùng buồn chán thì nghe thấy tiếngcòi xe ô tô xuyên trong tiếng mưa ở phía sau núi vẳng đến. Cô lao lên xe ấnliên tiếp vào còi xe mình.

“Có xe đến!”. Hai vợ chồng lái xe đứng ở đằng đuôi xegiơ hai tay lên khua khua.

Khoảng mười phút sau có xe tới gần, cách khoảng ba métthì xe dừng lại. Bác tài xế chạy đến trình bày tình hình.

Gia Ưu coi như cũng thở phào, cô vừa đi đến đuôi xethì thấy một người ở xe kia vội vã đi đến ôm lấy cô: “Hảo à! Em ở đây à?”.

Cô giật mình khi bị người khác ôm, nhưng rồi biết đượclà ai xúc động ôm chặt lấy người ấy: “Ôi anh, điện thoại của em bị mất sóng,không gọi điện được cho anh em sốt ruột quá”.

Mười đầu ngón tay lạnh giá đan chặt vào nhau, lo lắnghão huyền rồi cũng đến màn kết thúc.

“Sao anh đến đây nhanh thế nhỉ?” Hai người đứng né bênbờ vực che chung một chiếc áo mưa chờ kéo xe ra khỏi hố, Gia Ưu tranh thủ hỏiThiếu Hàng.

Quần áo của cô ướt sũng, anh ghì cô càng chặt hơn,“Trước khi lên máy bay anh đã liên hệ được xe ở thành phố D rồi, sau đó đithẳng đến đây đấy”.

“Cả đêm anh không ngủ à?” Cô cau mày: “Không phải emđã nói với anh là xuống máy bay phải tìm nhà trọ nghỉ một đêm rồi sao?”.

“Thì nghỉ trên xe cũng như nhau cả thôi”. Thiếu Hàngngập ngừng: “Anh lo cho em quá”.

Nghe anh nói vậy cô thấy trong lòng mình ấm lại: “Cógì phải lo đâu, nếu không phải bị như thế này thì em đã đến nhà bà từ lâu rồi”.

“Ừ”. Thiếu Hàng âu yếm nhìn cô: “Em mệt không?”.

Cô lắc đầu, vùi đầu vào khuôn ngực vững chãi của anh.

Hai lái xe hí hoáy một hồi rồi cũng kéo được chiếc xera khỏi hố.

Gia Ưu dúi tiền vào tay người phụ nữ cho họ về. Côsang xe của Thiếu Hàng đi tiếp. Cũng vì nhỡ thời gian nên hai vợ chồng đến nhàbà nội đã hơn 1 giờ chiều.

Cô Thẩm, hàng xóm ra mở cửa. Mấy hôm nay đều do mộttay cô chăm sóc bà Chi. Giờ nhìn thấy Thiếu Hàng, vội vàng than thở vài câu.

“Làm phiền cô quá ạ, đúng là bán anh em xa mua lánggiềng gần. Cô tốt với bà cháu quá”. Gia Ưu lo cô nói cà kê nên vội chen lời.Hai vợ chồng đi thay quần áo ướt rồi vào trong phòng gặp bà nội.

Bả nội ốm mê man, nghe thấy tiếng Thiếu Hàng văng vẳngbên tai vội mở mắt ra: “Hàng đấy à cháu, cháu về rồi…”.

Thiếu Hàng vui mừng khôn xiết: “Vâng, cháu đây. Bàtỉnh rồi à?”.

“Ừ, bà đang đợi cháu mà. Ngày nào cũng nhớ đến cháu…”.Bà Chi chăm chú nhìn anh, đôi mắt sâu trũng ánh lên vẻ lưu luyến không rời, cốđược vài phút bà lại nhắm mắt lại, mê man tiếp.

“Giờ thì đưa bà đi bệnh viện thôi”. Thiếu Hàng nóikhẽ.

Gia Ưu gật đầu tán thành, cô Vương phản đối: “Khôngđược, không được đâu. Lúc tỉnh bà luôn mồm dặn không được đưa bà đi viện. Đờinày bà sợ nhất là vào viện mà”.

“Giờ không thể nghe bà được…, phải đưa bà đi việnthôi. Hảo à, em giúp cô Vương thu dọn mấy bộ quần áo cho bà, anh đi nói với láixe…”. Chưa nói xong anh lại cúi đầu ho một tràng.

Gia Ưu tiến đến gần vỗ vỗ vào lưng nhưng anh xua xuatay rồi đi nhanh ra ngoài.

Cô thở dài dõi theo bóng anh.

Cô Vương khẽ giật giật gấu áo của Gia Ưu hạ thấp giọngnói: “Cô sợ không ổn, việc này dù ít hay nhiều cũng biết được mà. Bà Chi nămnay 80 tuổi rồi, đi bệnh viện khác nào đi đày hả cháu…”.

Gia Ưu im lặng, tiếng ho khùng khục của Thiếu Hàngchốc chốc lại vẳng lại, cô quay người chăm chú nhìn khuôn mặt vàng võ của bàChi, gần đến nỗi ngửi thấy cả mùi hôi hôi của người ốm toát lên từ người bà.

Có lẽ đúng như cô Vương nói, bà đã đi đến điểm cuốicủa cuộc đời, nhưng…

“Cô à, cô giúp cháu chuẩn bị mấy bộ quần áo cho bànhé”,Gia Ưu thở dài, ngẩng đầu lên nhìn với ánh mắt kiên định: “Dù thế nàochúng ta cũng phải cố gắng đến phút cuối cùng”.

Đưa bà lên bệnh viện huyện, Gia Ưu bụng lép kẹp, đóicồn cào. Sáng nay cô ăn bánh mì sữa mua từ hôm qua, bữa trưa thì chưa kịp ăn,ấy thế giờ đã đến bữa tối rồi. Cô nhìn anh đang lo lắng chờ bác sĩ khám sơ bộ,qua mấy lần mệt mỏi khuôn mặt điển trai của anh cũng chẳng còn sáng sủa nữa.

Lặng lẽ ra khỏi bệnh viện, đi mãi mới thấy một quánbán cháo. Cô bước vào mua hai suất cháo trắng, một ít củ cải muối cho vào hộpmang về bệnh viện.

Anh đang mải nói chuyện với bác sĩ, cô bước đến nghethấy bác sĩ nói thoáng qua một câu: “…Gia đình phải chuẩn bị sẵn tâm lý”.

Vẻ mặt anh trông trang nghiêm hẳn, nhếch nhếch miệngnói: “Tôi biết rồi”.

Bác sĩ đi rồi, Gia Ưu nắm lấy tay anh thay cho lời anủi.

Quan Thiếu Hàng quay đầu nhìn cô, lại nhếch nhếch khóemôi dưới: “Không sao đâu, anh đã có dự định cuối cùng rồi”.

Cô ngước nhìn khuôn mặt xanh xao của anh thấy xót xaquá: “Anh đói không? Em mua cháo đấy, ăn lót dạ đi anh”.

Kéo anh ra chiếc ghế băng ngoài hành lang, mở túi rađưa cho anh một suất, nhìn anh ăn một miếng mới chịu rời mắt và cắm cúi ăn suấtcủa mình.

Anh thực sự không ăn nổi, từ lúc lên máy bay từ đêmhôm trước đến giờ anh chưa ăn gì vào bụng, giờ gắng gượng ăn vài miếng, dạ dàylại đau quặn lên nhưng vì sợ vợ lo lắng nên cố kiềm chế không để lộ ra.

Gia Ưu đói meo bụng, ăn vèo cái đã hết.

“Ăn từ từ thôi, ăn nhanh đau dạ dày đấy!”. Thiếu Hàngđang d9au bụng nhưng vẫn thốt lên câu nhắc nhở.

“Không sao đâu, em vốn ăn nhanh mà”. Gia Ưu rút giấyra lau mồm, thấy bát cháo của Thiếu Hàng còn nguyên khó chịu nói: “Anh không ănà?”.

Anh đành phải ăn qua vài miếng rồi dừng lại: “Anhkhông đói, lát nữa anh ăn”.

“Thế anh có khát không? Em đi mua nước nhé”. Gia Hảođứng dậy móc ví ra xem: “Anh có tiền lẻ không? Đưa cho em, em đỡ phải tìm”.

“Có”. Thiếu Hàng vừa nói vừa thò tay vào túi, nghiêngngười một cái bỗng thấy chao đảo.

Gia Ưu vội đỡ lấy anh, sợ phát khiếp tim đập thìnhthịch: “Anh sao thế? Bị đau ở đâu à?”.

Quan Thiếu Hàng nhắm nghiền mắt, dựa lưng vào ghế, nóichậm rãi: “Không sao, có lẽ do tối qua anh chưa được nghĩ ngơi thoải mái nênhơi chóng mặt”.

“Em bảo đi mua nước mà?” Gia Hảo giơ tay định sờ tránanh thì bị ngăn lại: “Anh có mang thuốc đây rồi”.

“Em đi mua nuớc cho anh uống, anh chờ nhé”. Gia Ưu vộivã chạy đi.

Quan Thiếu Hàng nhìn theo bóng cô khuất sau đầu hànhlang, không kìm nỗi nữa, anh lao như điên vào trong nhà vệ sinh ở cạnh cầuthang, nôn thốc nôn tháo.

Gia Ưu mua mấy chai nước khoáng ở sạp tạp hóa gần bệnhviện. Đang chờ bà chủ trả lại tiền thừa thì điện thoại trong túi reo vang. Cônghĩ là Quan Thiếu Hàng nên vội mở ra, hóa ra lã Đàm Áo.

“Gia Hảo à, báo cho cô một tin vui nhé!” Giọng nóimạch lạc của Đàm Áo vang lên trong tiếng ồn ã: “Kế hoạch của cô được duyệt rồiđấy. Anh Diệu mời chúng ta đi uống rượu chúc mừng, chú tôi cũng tham gia, chắclà sếp xem qua rồi nên mới hứng khởi thế chứ”.

Gia Ưu ngần ngừ: “Sếp xem rồi à?”.

“Ừ, thấy anh Diệu bảo là chính tay anh ấy đưa cho sếpxem mà”. Đàm Áo hình như biết được nỗi lo lắng trong lòng cô, bèn giải thích:“Cũng coi như là chạy cửa sau vậy. Em cũng biết đài mình chưa bao giờ có chươngtrình về động vật hoang, thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ đến việc này, nếu nhưkhông tranh thủ được phiếu của chú anh đưa lên trên thì chỉ có vứt vào sọtrác”.

Gia Ưu không lên tiếng, Đàm Áo ngừng lại hỏi: “Cô đểbụng à?”.

“Đâu có”, cô nhận lại tiền lẻ bà chủ cửa hàng trả cho,cười thoải mái: “Lúc lập kế hoạch tôi cũng đã làm động tác đi cửa sau rồi mà.Chỉ cần chương trình được lên sóng, nhận được phản ứng của khán giả là tốt rồi,những thứ khác không quan trọng”.

“Ừ, tôi cũng nghĩ thế!” Đầm Áo tiện mồm nói luôn: “7giờ tối nay nhé, đi ăn hải sản ở nhà hàng Ngư Đảo. Cô có cần tôi qua đón không?Chúng ta cùng đi?”.

“Tôi không đi được rồi, tôi đang ở quê”.

“Hả? Ngày mai đi làm rồi mà, sao giờ vẫn ở quê thế?”Đàm Áo hỏi vặn.

“Vâng, việc gấp mà. Mai anh xin nghỉ hộ tôi nhé”. GiaƯu xách túi nước về bệnh viện, “Anh đứng ra nói giúp với Trưởng ban và Đạo diễnDi nhé”.

“Tôi nói giúp cũng được. Chú tôi thì dễ thôi, sếp cũngkhông phải là khó đối phó, nhưng…”. Đàm Áo bồn chồn hỏi: “Có việc gì à? Cầngiúp gì cứ nói với tôi một tiếng, đừng khách khí làm gì”.

“Yên tâm, tôi không khách sáo đâu”. Cô nói phiếm vàicâu còn chân thì chạy như bay. Nói dứt lời đã đi lên tầng hai của bệnh viện.

Đàm Áo thấy cô không muốn nói nên không ép: “Thôiđược, có gì mới tôi sẽ gọi điện cho cô”.

“Vâng. Chào anh”. Gia Ưu bấm nút tắt cuộc gọi thì nghethấy tiếng lao xao từ trong buồng bệnh bà Chi. Quan Thiếu Hàng không có ởngoài, tim cô đập liên hồi, nhanh chân đi vào trong. Cô thấy mấy bác sĩ, y táđứng bên giường bệnh, Quan Thiếu Hàng cúi người ôm lấy bàn tay của bà nội, taighé sát mồm bà nghe dặn dò gì đó.

Gia Ưu nín thở đứng đằng sau Thiếu Hàng, lặng lẽ nhìnhọ.

So với mấy bữa trước, tinh thần bà Chi tốt lên rấtnhiều, khuôn mặt u ám đã ánh lên nét vui vẻ. Bà thở rất yếu, hơi thở chậm vànhẹ, chốc chốc lại nói vài câu vào tai Thiếu Hàng. Không phải là những lời gìđặc biệt, nghe rồi nghe rồi, đôi mắt cô dần đẫm lệ.

Lúc ấy cánh tay cô bị giật một cái. Cô quay đầu lạinhìn, một nữ y tá đứng tuổi đưa mắt ra hiệu cho cô ra ngoài. Đứng dựa vào cửaphòng y tá nói thẳng: “Đấy là biểu hiện hồi dương, chỉ được một hai ngày thôi.Gia đình có cần phải chuẩn bị gì không?”.

Gia Ưu ngỡ ngàng, lát sau mới gật gật đầu.

Y tá quá quen với cái cảnh tượng này nên chẳng nói gìnhiều, quay đầu đi luôn.

Gia Ưu vẫn đứng đó suy nghĩ, cô rất kính trọng bà nội,nhưng dù gì quan hệ giữa hai người vẫn còn cách xa nhau. Lúc này lòng cô trĩunặng nhưng không giống như Thiếu Hàng. Bà đang trong lúc hấp hối, Quan ThiếuHàng lại đổ bệnh mà lúc nào cũng phải ở cạnh chăm sóc bà, đưa tiễn bà đến giâyphút cuối cùng. Mọi việc đều do tay cô làm hết. Nghĩ đi nghĩ lại, cô gọi điệncho mẹ chồng bàn bạc.