Khi Trời Gặp Đất

Chương 13




Cô vẫnngày ngày đi làm như thường lệ. Thâm tâm Gia Ưu chỉ muốn ở luôn lại văn phòngkhông về nhà. Cuối tuần cô về nhà ba mẹ ăn cơm. Trong bữa cơm mẹ cô luôn mồmthan vãn phải mời dăm lần bảy lượt cô mới chịu về nhà. Lại nhắc đến cả ThiếuHàng: “Bây giờ hai đứa có hay liên lạc với nhau không?”.

Gia Ưulắc đầu, cúi đầu cắm cúi ăn. Lúc ở ngoài mộ về, cô rất muốn nói cho ba mẹ biếtviệc xảy ra ở quán bar. Nhưng bình tĩnh lại cô lại xóa tan cái ý nghĩ ấy. ThiếuHàng quyết định không nói là có lý do của anh ấy. Thiếu Hàng và Gia Hảo chơivới nhau bao nhiêu năm, dù không có tình yêu thì cũng có tình cảm bạn bè thânthiết, gắn bó thật sự.

Cũnggiống cô với Đàm Áo.

Ngườiđã mất rồi, việc gì giờ đây phải cấn cá mãi không buông.

Ăn cơmxong, cô chui vào trong phòng đọc sách. Cô nghe loáng thoáng thấy mẹ gọi điệncho ba: “Bên nhà ông Ngô thu dọn gần xong rồi, công nhân họ nói ở dưới phòngchứa đồ có thùng đồ không biết của nhà ông Ngô hay của nhà mình nữa. Ông tranhthủ ghé qua xem sao nhé”.

Gia Ưuxách túi đi ra: “Để con xuống cho. Ghé qua xong con sẽ về luôn”.

Đếnphòng chứa đồ, một cậu công nhân nhìn thấy cô liền chỉ vào thùng đồ dưới đấtnói: “Thùng này hình như là đồ của nhà chị”.

Gia Ưumở ra xem, đó là đồ của Trì Gia Hảo. Chắc là giấy dán bị rơi nên lần trước dọnkhông để ý bị sót.

“Ừ, củanhà tôi. Để tôi cầm đi luôn. Các cậu dọn xong trả lại chìa khóa cho nhà bác Thunhé”.

Gia Ưubê thùng đồ cho vào trong cốp xe, rồi gọi điện cho ba mình nói qua một câu. Côlái xe về văn phòng.

Đingang qua công viên, cô nhìn thấy có nhiều người đang bắc giá đặt kính viễnvọng trên bãi cỏ. Cô không để ý lắm. Về đến văn phòng, Đóa gọi điện rủ đi chơi,mới biết hôm nay có nguyệt thực toàn phần.

Cô sựcnhớ ra mình nhìn thấy nguyệt thực toàn phần lần gần đây nhất là cách đây hơnchục năm rồi, khi cô đang học trung học. Hồi ấy cô toàn lấy cớ đi học nhóm đểđi chơi cùng Đàm Áo. Tuy ba mẹ cô không quan tâm đến kết quả học tập cùa cô,nhưng theo học tại trường trung học trọng điểm thứ ba trong thành phố cũng đángđể họ tự hào. Thầy cô giáo không quản lý cô khắt khao, thấy cô và Đàm Áo gầngũi nhau liền cho hai người học nhóm với nhau, giúp cho Đàm Áo tiến bộ.

Tối hômấy cô và Đàm Áo chạy đến một quán net lên mạng. Vừa đăng nhập đã thấy nick củaThiếu Hàng sáng choang. Cô liền chạy vào chào hỏi: “Chào anh Hàng, anh cũng lênmạng à?”.

“Em lạitrốn ra ngoài lên mạng đấy hả?”.

Gia Ưugửi anh một cái mặt cười: “Anh cũng đang ở trên mạ­ng đấy thôi”.

“Thếthì sao nào. Em chỉ là học sinh trung học thôi mà”.

Gia Ưubĩu môi: “Anh biết thừa em không thích học đừng chọc em có được không? Sau nàyem sẽ thi vào đại học Thể dục thể thao, học giỏi quá mẹ em không đồng ý đâu...à mà anh đang làm gì đấy?”.

“Tốinay có nguyệt thực toàn phần, nhớ xem đấy”.

Gia Ưukhông buồn để tâm đến việc ấy. Trên đường về nhà cô mới sực nhớ ra, ngẩng đầulên nhìn thấy vầng trăng nhuốm đỏ. Cô chẳng thích thú gì với thiên văn địa lý,nhưng nghĩ đến việc ở chỗ nào đó có người cũng đang ngẩng đầu nhìn lên mặttrăng giống mình, cô bỗng thấy lòng dao động.

“A lô,a lô… không nghe à? Lại mất tập trung rồi à? Thế cậu có đi không đấy?”. Khôngnghe thấy Gia Ưu nói gì, Đóa cứ a lô mãi trong điện thoại.

“Tớkhông đi, vừa đi về đây này”.

“Hả,cậu vừa về nhà à?, ừ thế cũng được”.

Gia Ưukhông nói thêm gì nữa gác máy luôn. Cô ngập ngừng hồi lâu mới lấy máy cố địnhbấm số gọi cho Thiếu Hàng.

“A lô”,giọng Thiếu Hàng vọng lại khe khẽ, khàn khàn.

“A lô,ai đấy ạ?”, vừa nói dứt lời anh lại ho khùng khục.

Gia Ưulo lắng, buột miệng nói: “Anh ốm à?”.

QuanThiếu Hàng ho xong liền nói: “Em dùng số nào đấy?”.

“Số củavăn phòng em”.

ThiếuHàng bật cười: “Em sợ anh không nghe số máy di động của em à?”.

“Anhđang ở đâu?”. Cô chẳng buồn quan tâm đến lời chọc ghẹo của anh.

“Ở BắcKinh”. Nói xong lại ho tràng dài.

Gia Ưunghe anh ho mà lòng thắt lại: “Anh lại bị cảm cúm à? Ở đấy lạnh lắm phải không?Bao giờ anh về?”.

“Anh vềchuyến mười giờ hôm nay”, Thiếu Hàng uể oải nói: “Có việc gì à?”.



Gia Ưusực nhớ ra dự tính lúc đầu, lắp bắp nói: “Em chỉ muốn nói với anh là hôm nay cónguyệt thực toàn phần, anh nhớ xem”.

ThiếuHàng im lặng trong chỗc lát rồi hỏi: “Năm ấy em có xem không?”.

Cô đáplí nhí: “Có ạ”.

Haingười quay trở về với ký ức xa xăm, trong không khí dường như có thứ tình cảmbuồn buồn lan tỏa khắp nơi. Không ai nói với ai câu nào, yên lặng đến độ ngherõ cả hơi thở của nhau.

“Muộn thếnày rồi em vẫn ở văn phòng à?” Mãi sau anh mới lên tiếng phá vỡ im lặng.

“Thì vềcó...”, mới nói được nửa câu cô nghe thấy có tiếng phụ nữ nói chuyện với anh.Tai cô tinh lắm nên nhận ra ngay giọng nói của Chân Mạn Ninh. Cơ thể vừa nónglên của cô bỗng lạnh run. Cô nuốt nước bọt trong cổ họng vội vàng nói: “Thôithế nhé. Anh nhớ nghỉ ngơi, uống nhiều nước vào”.

Gácđiện thoại, cô buồn bã bò nhoài người trên mặt bàn làm việc, mặt lúc nóng, lúclạnh.

Tối về,chẳng hiểu thần sai quỷ khiến thế nào cô lại lái xe đến khu nhà ở của ThiếuHàng. Đèn nhà anh vẫn sáng.

Lầntrước cô đưa Tiểu Đóa về nên biết anh ở đây. Tiểu Đóa cũng cố tình nói số nhàanh cho cô biết.

Chầnchừ một hồi cô quyết định xuống xe đi lên trên. Mở cửa cho cô là một phụ nữngoài bốn mươi tuổi. Chị ấy hỏi cô: “Em tìm ai?”.

Gia Ưucười nói: “Em là bạn của Thiếu Hàng, anh ấy nhờ em chăm sóc chó nhà anh ấy. Emđến đón nó”.

“Trướckhi đi có thấy cậu Hàng nói gì đâu”. Chị ấy nghi ngờ, nói rồi nhấc điện thoạilên gọi.

Gia Ưuvội nói: “Tối rồi anh ấy mới gọi cho em. Giờ anh ấy đang bận chị đừng làmphiền. Nhà em cũng có con chó giống này nên em mới bảo cho Bò sữa đến chơi vàihôm”

Nghethấy cô nói đúng tên con chó, chị ấy dường như yên tâm phần nào: “À, hóa ra lànhư vậy. Mời em vào nhà”.

Chị ấymở cửa chống trộm ra mời cô vào nhà.

Gia Ưuđứng ở cửa nhìn lướt quanh nhà. Phòng khách ngoài bộ sô pha, kệ để ti vi và bàntrà ra thì không có gì khác.

“Chịgiúp việc cho cậu Hàng theo giờ. Chị tên Thái, em cứ gọi là chị Thái nhé”.

“Chàochị Thái”.

“Chàoem, em chưa đến đây bao giờ đúng không? Cậu Hàng suốt ngày đi công tác nên cólần chị phải ở lại cả đêm để chăm Bò sữa. Em không biết chứ Thiếu Hàng quý Bòsữa lắm”.

Gia Ưucười gượng gạo, sao cô không biết được cơ chứ. Quay người lại cô thấy Bò sữaphấn khích lao từ trong phòng ra.

ChịThái ngạc nhiên hỏi: “Ngoài Thiếu Hàng ra, Bò sữa chẳng thân thiết với ai đâu.Trước đây cô Mạn Ninh có ghé qua vài lần nhưng nó chẳng bao giờ cho cô ấy độngvào”.

Gia Ưuôm lấy Bò sữa mà lòng đan xen nhiều thứ tình cảm. Nói thực lòng, mình nuôi Bòsữa lớn đến ngần này, từ lúc còn chưa mở mắt đến to đùng như này, ai cũng cóthể sờ được hết, trừ Chân Mạn Ninh.

Về đếnkhu biệt thự “Ấn tượng ban mai”, Bò sữa vui sướng chạy nhảy từ phòng này sangphòng khác. Gia Ưu bắt dừng cũng không chịu dừng, nên cũng kệ. Cô cầm lấy hộpnhạc gỗ đi ra ban công. Trăng đêm chênh chếch chiếu sáng khắp nơi. Bò sữa ngoạmquả bóng chạy ra đòi chơi cùng, cô vỗ vỗ đầu nó rồi ném bóng cùng chơi.

Côkhông kìm được lòng mình khe khẽ ngâm nga: “I wiil be your shelter...” Đây làbài hát cô thích nhất trong hơn mười năm nay. Lần đầu tiên nghe thấy cô cườitrêu Gia Hảo: “Sau này người theo đuổi chị phải biết hát bài này. Ai hát haynhất chị sẽ yêu người đó”.

Ngẫmlại, Đàm Áo cũng đã hát bài này cho cô nghe, chỉ có điều không có năng khiếunên sai hết nhạc, khiến cô cười vỡ bụng.

Điệnthoại bỗng reo vang làm cô giật thót mình, vội cầm lên xem là Quan Thiếu Hànggọi.

“Em đemBò sữa đi rồi à?”.

“Vâng”.Gia Ưu biết mình về rồi kiểu gì chị Thái cũng gọi điện báo cho Thiếu Hàng biết.

“Trướckhi đón ít ra cũng phải nói với anh một câu chứ?”.

Cô bịchẹn ngang họng, lúng búng nói: “Trước khi anh đưa nó đi có nói với em câu nàođâu?”.

ThiếuHàng bực mình nói: “Lúc nào đưa nó về?”.

Gia Ưucân nhắc rồi nói: “Để nó sống cùng em được không?”.

“Khôngđược”. Thiếu Hàng từ chối thẳng thừng.

Gia Ưuquyết định chơi xấu: “Dù gì em cũng không đưa nó về nữa”.

ThiếuHàng tức đến phì cười: “Được được, đúng là nó rất quan trọng”.

Gia Ưumím chặt môi, đầu dây bên kia văng vẳng lại tiếng tút tút. Anh đã gác điệnthoại.

Đợi choBò sữa ngủ rồi cô mới về phòng ngủ. Chuẩn bị lên mạng thì chợt nhớ ra thùng đồmình mang từ nhà kho về.

Mấy bữatrước bà Dĩnh đã mang hết đồ của Gia Hảo đi, cô ngẫm nghĩ lần sau về nhà mìnhsẽ mang về.

Sợ quênnên cô bê thùng đồ gác lên cái giá ở trong phòng đọc. Quay người đi ra, vạt áomắc vào góc thùng làm thùng đồ đổ ụp xuống, mọi thứ rơi tung tóe ra ngoài.

Cô cúixuống nhặt, bỗng thấy một cuốn nhật ký khá mới đập vào mắt. Lòng cô dao động,chần chừ vài giây rồi cô quyết định mở ra xem.

Cô cóấn tượng với cuốn nhật ký này. Gia Hảo có thói quen viết nhật ký. Gia Hảo làngười rất kiên trì, có nghị lực. Tối nào cũng hí hoáy viết, viết xong lại chovào trong ngăn kéo khóa lại. Di vật của Gia Hảo đến hơn ba phần tư là nhữngcuốn nhật ký được viết từ nhỏ tới lớn.

Gia Ưuđể ý nhìn thời gian viết, đây là cuốn nhật ký cuối cùng trong cuộc đời Gia Hảo.Cuốn sổ này mới viết nên được khoảng hai, ba mươi trang.

Cô lậtđến tuần trước khi Gia Hảo bị tai nạn, đọc ngấu ng­hiến. Khi đọc xong trangcuối cùng, máu nóng đang chảy trong người cô bỗng ngừng lại. Sự thật bất ngờkhiến cô tưởng như chết đi sống lại.

“Mìnhđã chuẩn bị xong thuốc ngủ. Thuốc này nhờ Vũ Thông lén lấy ở cửa hàng thuốc nhàcậu ấy. Thông hỏi mình lấy thuốc ngủ làm gì, mình chỉ nói là gần đây hay bị mấtngủ, vậy thôi. Thế mà cậu ấy tin ngay. Nếu cậu ấy biết được số thuốc ngủ này đểdành cho Gia Ưu thì không biết sẽ nghĩ gì nhỉ... mình thấy quá bất công?, Mìnhcó điểm gì không bằng chị ấy? Thậm chí mình đã đóng giả thành chị ấy để gần gũianh ấy, mình làm đến mức ấy vẫn chưa đủ hay sao... mình không có được anh ấythì không đời nào để anh ấy có được chị gái mình. Mình biết làm thế là quá bỉổi. Chị gái mình là người vô tội, chị ấy có biết gì đâu... nhưng không còn cáchnào khác, có trách thì hãy trách anh ấy... tất cả sẽ kết thúc trong ngày mai,Mình sẽ không còn phải đau khổ vì tình yêu nữa, cũng chẳng cần phải mất đi lòngtự trọng vì anh ấy nữa. Chỉ có điều chị gái tội nghiệp sẽ phải chôn vùi theotình yêu của mình”.

Nhanhnhư chớp, rồi cuối cùng Gia Ưu cũng nhớ ra. Mấy hôm trước khi vụ tai nạn xảyra, cô bị cảm cúm. Uống hết liều cảm cúm mà vẫn chưa khỏi. Đúng lúc ấy Gia Hảogọi điện đến, sẽ ghé qua ký túc xá thăm chị nên cô nhờ Gia Hảo tạt qua hiệuthuốc đầu đường nhà mình mua cho ít thuốc. Hôm xảy ra tai nạn Gia Hảo đến thăm.Biết cô ăn rồi liền giục giã cô uống thuốc. Uống xong cô ngủ mất, tỉnh dậy đãthấy mình nằm trong bệnh viện.

Bác sĩLã đã suy đoán rất đúng, cô không nhớ được vụ tai nạn không phải vì mất trínhớ, mà vì cô không hề nhìn thấy. Cô đã bị đưa lên xe trong tình trạng ngủ mêman!.

Bí mậtbao lâu nay đã được vén lên, cô ngồi bệt xuống dưới sàn nhà với khuôn mặt vôcảm đến tận ngày hôm sau.

Bị thúcgiục, dồn ép bởi mười mấy cuộc điện thoại của mẹ Đàm Áo, cô xin nghỉ phép rồiđặt vé tối thứ tư đi Hồng Kông.

Mấy hômnay mải bận rộn bàn giao công việc nên giờ ra khỏi thang máy cô mệt đến nỗi đinhư bay trên không. Nếu như bình thường chắc cô chẳng về nhà, nhưng vì giờ cóBò sữa ở nhà nên cô có động lực quay về. Mấy hôm đi Hồng Kông, cô gửi Bò sữa ởchỗ Tiểu Đóa và luôn miệng nhắc nhở không được để Thiếu Hàng đưa nó đi.

Bướcvào quán cà phê cô gọi vài chiếc bánh và ngồi xuống kiểm tra thư điện tử, sauđó đọc tin. Đọc được tin nhiệt độ ở các thành phố phía Bắc đang hạ xuống nhanh,cô gửi thư điện tử cho Thiếu Hàng, nhắc nhở anh giữ sức khỏe.

Ăn xongcô về nhà. Cô lái xe vào bãi thì nghe như có ai đó gọi mình.

Quayđầu lại hóa ra là Trương Quần.

TrươngQuần đứng đó nhìn cô trân trân.

Cô nổihết gai ốc bởi ánh nhìn ấy của Trương Quần, liền hỏi: “Cậu ở đây làm gì vậy?”.

“Chờcậu”

“Chờlâu chưa?”, Gia Ưu chau mày: “Sao không gọi vào đi động của tớ?”.

“Chẳngsao, trong lúc chờ tranh thủ ngẫm nghĩ một số chuyện”. Nói xong ném điếu thuốcđang hút dở xuống dưới chân rồi lấy giày di di lên. Sau đó mới chậm rãi bướctới.

“Saothế?” Gia Ưu thấy khó hiểu trước thái độ của Trương Quần “Bộp!”

Đứngcách Gia Ưu hai bước, Trương Quần giơ tay tát cô một cái thật đau.

Gia Ưubị đánh sửng sốt hỏi: “Trương Quần, cậu điên à?’’.

Lạithấy đối phương giơ tay lên định đánh tiếp, Gia Ưu vội nắm lấy cổ tay củaTrương Quần cản lại.

Thoạtđầu Gia Ưu không thèm chấp Trương Quần, quyết giằng tay ra, nhưng mấy lần cũngkhông giằng nổi. Lúc này cô mới ý thức được là người ấy vốn là một đối thủ đánhnhau rất cừ.

“Tớ làmgì có lỗi với cậu, cậu cứ nói thẳng đi chứ?” Gia Ưu rất khó chịu khi vô duyênvô cớ bị một cái tát.

“TrìGia Ưu, xem có ai lại bỡn cợt với mọi người như cậu không?”. Trương Quần tứcgiận nhìn cô trừng trừng: “Bao nhiêu năm nay cậu lừa dối mọi người quá đángthế?’’.

Hóa ralà vì chuyện này, bỗng chốc Gia Ưu thấy chán nản hẳn: “Trương Quần, tớ cũngkhông còn cách nào khác”.

“Khôngcòn cách nào khác?” Trương Quần cười khẩy: “Cậu đừng có ra vẻ ấm ức nữa đi.Chúng ta có phải là bạn bè không? Cậu lừa dối tớ mấy năm qua cũng không sao,nhưng cậu lừa gạt cả Quan Thiếu Hàng, cậu có còn tình người không đấy?”.

“Từ đầuđến cuối, người tớ không muốn lừa dối nhất chính là anh ấy. Tin hay không tùycậu”.

“Đàm Áothì sao? Chuyện cậu và anh ấy là thế nào?”.

Gia Ưuim lặng.

“Tớthấy thật không đáng cho Thiếu Hàng chút nào, tình cảm bao nhiêu năm qua củaanh ấy lại bị bạn giày xéo lên”. Thấy cô không lên tiếng, Trương Quần liền đúckết một câu.

“TrươngQuần à, cậu không hề biết chuyện của tớ và Quan Thiếu Hàng. Nếu tớ có lỗi vớianh ấy thì đó cũng là chuyện của chúng tớ. Xin cậu đừng có đánh giá bừa bãiđược không”. Gia Ưu thấy mệt mỏi vô cùng, cô quay người đi không buồn nói nữa

“Tớkhông biết?” Trương Quần tức giận nói: “Cậu đánh nhau với anh chàng gì đó ở lớpbên cạnh để rồi bị đánh cho vỡ đầu chính anh ấy đã đi đánh người ta dằn mặt chocậu. Vì việc này ba mẹ anh ấy đã phạt đứng cả đêm ở trong phòng đọc sách. Hộpnhạc gỗ anh ấy tặng cậu, cậu có biết anh ấy mất bao nhiêu tâm huyết và sức lựchoàn thành trong mấy buổi thức thâu đêm không? Chính tớ đã thu bài hát trongchiếc hộp đó giúp anh ấy đấy. Để hát cho được bài ấy, anh ấy còn theo học mộtlớp ghita ngắn hạn”.

Gia Ưusững người: “Lần trước tớ hỏi cậu về chiếc hộp nhạc sao cậu nói không biết!”.

“Lúc ấytớ tưởng cậu là Trì Gia Hào thì làm sao nói được hả?”

Gia Ưunhắm mắt lại: ‘‘Giờ nói còn có ý nghĩa gì nữa đâu”.

“Thảonào cô Hợp nói cậu là đứa vô lương tâm, chẳng sai tẹo nào”.

“Mẹ anhấy chưa bao giờ thích tớ, giờ chúng tớ chia tay nhau rồi thôi cũng coi là làmvừa lòng người lớn”.

“ThiếuHàng thì sao hả?”.

Gia Ưucắn môi xong rồi nói: “Không phải anh ấy có người mới rồi à?”.

“Ngườimới? Ai hả?” Trương Quần liếc nhìn cô cưởi khẩy: “Trì Gia Ưu cậu làm cho ngườita tức phát điên lên phải đi bệnh viện giờ cậu lại còn dám nói những lời ấyà?”.

Gia Ưuquay phắt lại nhìn Trương Quần: “Quan Thiếu Hàng nằm viện á? Chuyện là thế nàohả?”

“Thôiđi, cậu đừng có giả vờ thương vay khóc mướn nữa đi. Hồi xưa tớ luôn nghĩ cậu làngười thoải mái, sống có tình, không giả tạo giống em gái cậu. Quan Thiếu Hàngyêu cậu nên tớ theo đuổi thế nào anh ấy cũng không rung động. Tớ nhận thua rồi.Sau này cậu lừa dối hết mọi người, biến thành Trì Gia Hảo. Hồi đầu tớ cứ tưởnglà anh ấy lấy Gia Hảo vì muốn lấy hình bóng Gia Hảo cho đỡ quên cậu. Thực sự tớcũng không ghét bỏ gì Gia Hảo nên trong lòng tớ vẫn thầm chửi rủa Thiếu Hàng.Tớ thấy như vậy là không công bằng với cậu. Nếu như hôm nay không gặp cô Hợp ởbệnh viện, tớ sẽ chẳng biết gì hết hóa ra cậu có chết đâu! Hai người đều rấtthông minh, chỉ có riêng mình ngu ngốc. Quan Thiếu Hàng yêu cậu thật lòng làquá xui xẻo. Anh ta chết cũng đáng thôi!”.

Gia Ưunghe xong lòng nóng như lửa đốt, vội hỏi: “Anh ấy bị làm sao rồi? Cậu nói nhanhcho tớ biết đi”.

Cô càngnôn nóng, Trương Quần càng không chịu nói. Gia Ưu vội vàng lôi điện thoại trongtúi ra gọi nhưng đầu dây bên kia tắt máy. Cô càng sợ hãi. Điện thoại của ThiếuHàng không bao giờ ở trong trạng thái tắt máy, nếu có chỉ là do hai nguyênnhân. Một là ở trên máy bay, hai là điện thoại không ở bên cạnh anh ấy.

Rõ rànglần này điện thoại không ở bên cạnh anh ấy rồi.

Ý thứcđược vấn đề, Gia Ưu ngước nhìn Trương Quần nói như van xin: “Trương Quần, coinhư tớ xin cậu đấy, hãy nói cho tớ biết Thiếu Hàng sao rồi, cậu khó chịu vớitớ, tớ hiểu, đánh thì cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi. Nếu chưa hết hận cậucứ đánh tớ thêm vài cái nữa được không?”.

Đôi môimím chặt của Trương Quần rồi cũng đã dãn ra: “Suýt nữa bác sĩ sẽ gửi thông báoxấu về nhà đấy. Tối qua mới được chuyển từ cấp cứu sang buồng điều trị”.

Gia Ưusợ hãi đến độ mặt mày trắng xanh: “Cậu nói rõ hơn đi, rốt cuộc là thế nào?”.

“ĐườngNiên muốn mua lại công ty của chúng tớ nhưng Thiếu Hàng không chịu, ông ta chơiđểu, phá hoại dự án lớn chúng tớ đang dốc sức làm. Thời gian gần đây Thiếu Hàngbận rộn vận động cho dự án này được hoàn thành, mặt khác lại phải điều đình vớikhách hàng và nhà cung cấp. Lại còn phải chống lại áp lực của ông Niên. Đúng làanh ấy đã bị vắt hết sức lực rồi.

Mấy hômtrước anh từ Bắc Kinh bay về giữa lúc đêm hôm khuya khoắt. Kết quả vừa ra khỏicửa sân bay đã ngất lịm đi. Xe cứu thương đưa thẳng vào bệnh viện, bác sĩ chẩnđoán là tắc động mạch vành”.

Gia Ưuhốt hoảng đi đến bệnh viện. Đã quá giờ thăm người thân nên cô bị y tá ngănkhông cho vào. Cô đứng ngoài đi đi lại lại chóng cả mặt.

Y tákhuyên cô về sáng mai vào: “Muộn rồi, bệnh nhân đã đi ngủ, nếu cô đánh thứcbệnh nhân dậy sẽ không tốt cho sức khỏe của bệnh nhân đúng không nào?”.

Cô vộinhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ đêm, đúng là đã quá muộn rồi. Cô liền quay về xengủ một giấc. Sáng hôm sau vào lại gặp đúng cô y tá tối qua. Cô y tá mỉm cườinhìn cô và nói. “Chị đến sớm thế, bệnh nhân vẫn đang ngủ”.

Gia Ưuvội nói: “Tôi sẽ không làm anh ấy thức giấc, tôi chỉ nhìn anh ấy thôi”.

ThiếuHàng vẫn đang chìm sâu trong giấc ngủ, cô rón rén bước vào. Ngắm nhìn kỹ nétmặt anh, khuôn mặt trắng bệch xanh xao, đôi môi tím tái không có sắc máu, cặplông mày chau lại, ống và dây dợ cắm đầy mình.

Côkhông kìm được lòng, giơ tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh. Nhẹ nhàng, nhẹnhàng, lướt những ngón tay quanh khuôn mặt và rồi dừng lại ở đôi môi. Cô cúiđầu khẽ hôn lên đôi môi anh.

Nướcmắt ùa ra rơi xuống má anh, cô vội vàng lấy tay lau đi.

Đôi mắtcủa Thiếu Hàng chớp chớp vài cái rồi mở to ra.

Nhìnthấy cô, ánh mắt anh đan xen những tình cảm phức tạp. Anh gượng cười. Cô nhìnthấy nụ cười yếu ớt ấy. Anh nói: “Khóc à?”

Cô kìmlòng để nước mắt khỏi trào ra. Cô buồn bực nói: “Ai thèm khóc, bị bụi rơi vàomắt ấy mà”.

QuanThiếu Hàng nhếch nhếch môi.

Cô đãhết sức kiềm chế nhưng rồi nước mắt cứ trào ra. Cô lấy tay bưng mặt: “Anh cóbiết lúc nghe Trương Quần nói em sợ thế nào không?”.

Dườngnhư anh muốn giơ tay ra an ủi cô, nhưng rồi không có tí sức lực nào nên đànhnhìn cô chằm chằm.

Nướcmắt chất chứa bao lâu nay trong cô lúc này tuôn trào ra hết. Cả đêm qua ngủtrong xe nên lớp phấn trang điểm đã phai đi vài phần. Giờ lại khóc nên mặt nhòenhoẹt trông buồn cười chẳng khác gì mèo chưa rửa mặt. Cô vội bịt mắt anh:“Không được nhìn, sau này cứ nhớ đến em anh lại nhớ đến bộ dạng lúc này thìsao?”.

Dướilòng bàn tay mình cô cảm thấy anh đang cười rất tươi.

Ghé sátanh mới nghe được giọng nói nhỏ không rõ ràng của anh: “Thế sau này nhớ anh emcũng nhớ đến bộ dạng lúc này thì sao... em không định gặp anh nữa à?”.

Gia Ưucắn chặt môi, nén chặt tâm trạng suy sụp của mình. Mãi sau cô gượng cười nói:“Em chỉ nói thế thôi, anh đừng tưởng thật”.

ThiếuHàng không nói gì nữa, nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ đau khổ, khiến cho Gia Ưunhìn thấy cũng thấy lòng mình nhói đau.

Cô chạyào ra ngoài, sà xuống ngồi trên chiếc ghế băng ở ngoài vườn hoa khóc nức nở.

Tình yêuvà đền đáp cô chỉ được chọn một trong hai. Tình cảm trong cô ngày này cũngchống đối lại lý trí, cô hành động lý trí nhưng tâm hồn lại đau khổ.

Điệnthoại thỉnh thoảng lại đổ chuông nhắc nhở chuyến bay đi Hồng Kông tối nay.Nhưng vào thời điểm nay, cô làm sao yên tâm đi được? Cô làm sao có thể nói vớiThiếu Hàng biết chuyện mình phải đến Hống Kông sống với Đàm Áo?.

Không,cô không làm được điều đó.

“Chàochị Hảo”. Có người gọi cô và đưa cho cô tờ giấy lau mặt.

Cô cầmlấy và luống cuống quay lưng di.

“Chịđừng ngại, em cũng là phụ nữ, em hiểu dược tâm trạng của chị”.

Cô đãnghe ra, đó là Chân Mạn Ninh.

Gia Ưuchẳng giữ kẽ nữa, quay đầu nhìn cô: “Cảm ơn em. Nhưng chị nghĩ là em không hiểuđược đâu”.

ChânMạn Ninh nhìn xuống, thoáng cái thôi, cô mỉm cười và nói: “Chị có thời giankhông, chúng ta nói chuyện với nhau vài câu”.

“Em cứnói đi”.

“Ở đâyá?” Mạn Ninh nhìn xung quanh rồi lắc đầu: “Đi chỗ khác nhé”.

Cuốicùng hai người rủ nhau vào quán cà phê. Thời điểm này quán vắng hoe, họ chọnchỗ ngồi ngoài trời và gọi một ấm cà phê đen.

“Thựcra em không quen uống cà phê đen”. Chân Mạn Ninh.

“Thếchúng ta gọi cái khác vậy”.

“Khôngcần đâu”, Mạn Ninh mỉm cười từ chối: “Anh Hàng thích uống cà phê đen. Thời gianở bên cạnh anh ấy ngày nào em cũng uống một chút”.

Gia Ưuđờ mặt nhìn cô: “Ninh này, người thẳng không thích nói vòng vo, em muốn nói gìcứ nói, đừng rào trước đón sau”.

MạnNinh cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, đôi lông mày nhíu lại. Trông Ninh nhíumày chẳng xinh chút nào, nhìn đôi lông mày chẳng khác gì hình chữ bát.

“Emmuốn chị rời xa anh ấy, rời xa mãi mãi”, Mạn Ninh ngước lên nhìn thẳng vào GiaƯu, cô không buồn che giấu ham muốn ánh lên trong mắt mình.

“Muốnchị làm thế ư?” Gia Ưu thấy quá hoang đường: “Lý do là gì?”

“Embiết anh chị đã ly dị rồi, nhưng anh ấy vẫn chưa quên được chị. Tuy nhiên, đócũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, em không tin có tình yêu chung thủy, bấtdiệt”.

Gia Ưunhướn mày nói: “Vì thế...?”

“Đànông quan trọng nhất vẫn là thành công trong sự nghiệp. Đó chính là nguyên nhântại sao anh ấy dồn hết tinh thần và sức lực cho công việc. Em nghĩ chị cũng đãnghe nói đến hoàn cảnh khó khăn hiện nay của anh ấy. Anh họ em là người quýtrọng nhân tài, không chỉ muốn có công ty của anh ấy mà còn muốn có cả anh ấynữa. Chính vì thế mới yêu cầu em từ Mỹ về đây lôi kéo anh ấy”.

Ánh mắtcủa Gia Ưu dần nguội lạnh.

“Em cứnghĩ đây chỉ là một cuộc giao dịch, ai ngờ em lại lún sâu trước cả anh ấy”. MạnNinh ngập ngừng, không hiểu đang nghĩ gì mà lại cười cười. Nụ cười này hoàntoàn khác với những nụ cười trước. Nụ cười này xuất phát từ tận đáy lòng.

Gia Ưuthấy vậy trong lòng bỗng thấy thầm lo.

“Em đãyêu anh ấy, em muốn có anh ấy”. Mạn Ninh nói chắc chắn vô cùng.

Gia Ưubất giác mỉm cười: “Thế thì cần gì phải nói với chị. Em yêu anh ấy là việc củaem, chẳng liên quan gì đến chị”.

“Chịnhầm rồi. Rất có liên quan tới chị”. Mạn Ninh phản bác lại một cách thẳng thắn:“Chị cứ mãi quanh quẩn bên anh ấy, chiếm hết trái tim anh ấy. Như thế làm gì cókhoảng trống nào dành cho em?”.

Gia Ưunhìn cô nói: “Vậy em muốn gì?”.

“Chúngta trao đổi nhé”.

“Chịnghĩ là trong tình yêu không nên tồn tại chuyện trao đổi”.

“Chịnhầm rồi, mọi thứ trên thế giới này đều có giá trị hết, đều có thể trao đổiđược. Giá trị tình yêu luôn cao hơn tất cả”. Chân Mạn Ninh nhìn rõ ánh mắtkhinh thường trong mắt cô: “Chị Ưu à, chị đừng nghĩ rằng trao đổi là việc xấuxa, đứng trước tình yêu, đạo đức thanh cao cũng chẳng có ý nghĩa gì”.

“Địnhtrao đổi thế nào?” Gia Ưu buột mồm hỏi.

“Anh ấychèo chống rất vất vả, chị cũng nhìn thấy cả rồi đấy. Tập đoàn Đường Thị cótiềm lực và vốn hùng hậu, đừng nói là mua lại một công ty này chứ đến mười mấyhay mấy chục công ty như thế cũng chẳng có gì khó khăn”. Chân Mạn Ninh tiến gầncô: “Nếu chị đưa cho em một thứ em sẽ thuyết phục anh họ em từ bỏ suy nghĩ muacông ty của Thiếu Hàng. Chị thấy sao?”.

Tim côđập thình thịch, ngước nhìn cô chằm chằm: “Dựa vào đâu mà em đảm bảo rằng mìnhsẽ thuyết phục được ông Niên hả? Đứng trước lợi ích thì vấn đề đầu tiên ông ấylà một nhà kinh doanh, sau đấy mới là họ hàng của em”.

“Tấtnhiên, ý kiến của em không thể xoay chuyển được anh ấy, nhưng mẹ em thì có thể.Hồi còn ở Mỹ anh ấy được mẹ em lo lắng cho rất nhiều. Chị nghĩ xem hạnh phúccủa em so với số phận của một công ty thì cái nào có trọng lượng hơn? Huống hồsau này em lấy Thiếu Hàng rồi tất cả sẽ là người một nhà, mua hay không muacũng có gì khác nhau đâu?”.

“Em cầngì?”

“Mộtchiếc nhẫn”.

Gia Ưukhông hiểu: “Gì cơ?”

“Emmuốn có chiếc nhẫn cưới của chị và anh ấy”.

“Để làmgì chứ?”.

“Chỉ cónhư vậy anh ấy mới quên được chị”.

Gia Ưulắc đầu: “Không bao giờ chị đưa nó cho em”.

Muốnchính cô đưa nhẫn cưới ấy cho Mạn Ninh, đó đâu phải là cách để anh ấy quên cômà là cách làm tổn thương trái tim anh ấy.

“Chịkhông cần phải trả lời em ngay đâu. Em sẽ cho chị có thời gian suy nghĩ”. MạnNinh nói với về rất tự tin: “Nếu chị về được bên cạnh anh ấy thì chẳng cần phảiđồng ý với em làm gì. Nhưng nếu chị không về được thì sao chị không buông anhấy ra. Như thế cũng là buông cho chính bản thân chị mà?”.

Câu nóiấy của Mạn Ninh đã chọc một nhát thật đau vào nỗi lòng cô khiến cả buổi chiềuhôm ấy cô sống trong hoang mang, mơ hồ. Quan Thiếu Hàng thiêm thiếp ngủ, côngồi bên cạnh nhìn anh đau đáu. Cứ nghĩ đến chuyện mình không thể có được ngườiđàn ông này nữa cô thấy lòng mình đau đớn.

Giâyphút này cô nhận ra rằng, đời này cô không thể yêu được người đàn ông nào khácngoài anh. Tương lai của cô còn dài, cô phải làm thế nào để sống nốt quãng đờicòn lại đây?

Cô thấysợ hãi vì điều ấy.

Gia Ưucũng nhanh chóng nhận ra một sự thực khác: Không ai có thể thay thế được vị trícủa Quan Thiếu Hàng trong trái tim cô, còn vị trí của cô trong trái tim anh thìsao nhỉ?.

Côkhông dám nghĩ xa hơn nữa. Nếu như số phận an bài không đến dược bên nhau, thìnhư Chân Mạn Ninh nói xa nhau ra sẽ tốt cho cả hai ư?.

Cô cómón nợ ân tình với Đàm Áo, nhưng Thiếu Hàng thì có nợ ân tình gì với cô đâu.

Điệnthoại bỗng rung lên từng đợt vì trước đó cô đã đặt chuông nhắc nhở. Nhắc nhở côđã đến lúc phải ra sân bay rồi. Cô tắt điện thoại và bỏ nó vào trong túi xách.

Gia Ưunắm chặt lấy bàn tay anh để ra ngoài chăn và đưa lên mặt mình vuốt ve nhẹnhàng.

Cô phảira đi, đến lúc từ Hồng Kông quay trở lại thì mọi việc đã được sắp đặt xongxuôi. Cô cúi đầu xuống hôn lên đôi môi anh, khao khát anh sẽ tỉnh dậy, để côđược nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của anh. Nhưng rồi cô sợ, sợ anh tỉnh dậy, vìbất cứ câu nói nào của anh cũng sẽ làm tiêu tan hết dũng khí trong cô.

Cuốicùng, cô đứng dậy, thở dài, nước mắt trào ra và sải bước ra khỏi buồng bệnh.

Nếu lúcấy quay đầu lại nhìn anh, cô sẽ thấy khóe mắt người đàn ông ấy cũng có hai dòngnước mắt chảy dài.

Cô đưanhẫn cưới cho Chân Mạn Ninh. Từ hôm chia tay với Thiếu Hàng cô luôn giữ chiếcnhẫn ấy trong người, coi như báu vật của đời mình.

MạnNinh cầm lấy, cười và nói: “Chị yên tâm. Em sẽ thực hiện lời hứa. Nếu em thấthứa chị cứ quay về nhận lại nó”.

Gia Ưucười gượng gạo: “Ừ, hãy chăm sóc anh ấy chu đáo còn nữa, cuộc trao đổi củachúng ta, em đừng nói cho anh ấy biết. Bác sĩ nói sức khỏe anh ấy đợt này yếulắm, không nên để bị kích động gì thêm nữa”.

“Embiết rồi”. Chân Mạn Ninh quan sát đôi mắt mọng đỏ của cô rồi nói: “Em biết chịrất yêu anh ấy”.

Gia Ưunhếch nhếch khóe môi rồi bước vào trong xe lái đi.

Vì điềuhành sân bay yêu cầu hạ cánh muộn một chút nên máy bay bị trễ nửa tiếng. Gia Ưumua một cốc cà phê rồi bước ra khỏi sảnh chờ của sân bay. Gió lạnh ùa vào trongcổ áo, cô sững sờ vì cảnh tượng bên ngoài.

Đámđông trò chuyện huyên náo, vui vẻ khiến cô chú ý.

Cốngẩng đầu nhìn lên thấy một vệt sáng gì đó lướt trên bầu trời.

Ngẩnngười ra một lúc. Đến lúc trấn tĩnh lại thì cô hiểu đó là sao băng.

Tiếpđến, những vệt sáng cứ lướt trong bầu trời trong xanh khiến cô đứng thừ ngườira. Cô nghe loáng thoáng cô gái đứng bên nói với người yêu mình: “Là mưa saobăng, chúng mình nhắm mắt cầu nguyện đi”.

Cô liếcqua hiểu ngay và trong lòng thầm cầu ba điều ước.

Chínnăm trước, cô cũng đã nhìn thấy cơn mưa sao băng ở trong sân trường. Lúc ấy côvô lo vô nghĩ nên cơn mưa sao chổi gần dứt cô mới sực nhớ ra phải cầu nguyện.Nghỉ một hồi mới lẩm nhẩm cầu xin mỗi một ước nguyện là yêu được người rất yêumình.

Giờnghĩ lại thấy ước nguyện đã trở thành hiện thực. Chỉ có điều là cô không biếtmà thôi, đợi đến lúc biết thì ước nguyện này đã hết hiệu lực.

Cô cầmđiện thoại nhắn tin cho Thiếu Hàng: “Anh nhớ giữ sức khỏe. Hãy quên em đi!”.

Côkhông biết lúc nào anh sẽ đọc mẩu tin ấy, nhưng rổi kiểu gì cũng sẽ đọc thôi.

HồngKông tháng mười hai ồn ã, náo nhiệt vô cùng, đến đâu cũng thấy đầy mùi ngườihòa lẫn không khí. Đúng là Hồng Kông như mọi người nói chẳng khác gì thiênđường trên trần gian.

Đi đếnđâu cũng thấy những cây thông Noel được trang trí lấp lánh, lại còn có cả nhữngông già Noel đứng đầy đường phát quà miễn phí cho người qua lại.

Gia Ưuchẳng còn tâm trạng nào để ngắm không khí sôi động, tuyệt đẹp này. Cô đến HồngKông sắp được nửa tháng, ngày nào cũng gọi điện trò chuyện với Tiểu Đóa. Hômnay được biết Thiếu Hàng ra viện nên cô cũng thấy yên lòng đi nhiều. Giờ thì bịmẹ Đàm Áo bắt đi sắm hàng Tết.

Mua mộtđống hoa quả khô xách về. Đi qua vườn hoa gần nhà cô thấy Đàm Áo đang ngồi trênxe lăn. Cô cười tiến lại gần: “Sao anh lại ra đây hóng gió Bắc à?”.

“Chờem”. Đàm Áo cầm tay cô: “Em có mệt không?”.

“Không,chúng mình vào nhà đi”.

Cửa nhàhọ đã được sửa, xe lăn đi được hẳn vào trong. Trong phòng ti vi vẫn đang bật,âm lượng rất lớn. Mẹ Đàm Áo đang mải mê ngồi xem phim truyền hình của đài TVB.

Gia Ưutự rót cho mình một cốc nước rồi bê vào trong phòng để gọi điện thoại.

Đàm Áobước vào theo, Gia Ưu sững người lại hỏi anh: “Anh có chuyện gì muốn nói với emà?”.

Đàm Áogật đầu nói: “Ý của ba mẹ là chúng mình nên đi đăng ký trước kỳ lễ Noel”.

Gia Ưucứng người lại rồi sau dó cũng mỉm cười.

“Ý emthế nào?”, Đàm Áo đã nhận ra được tâm trạng không phải của cô.

Gia Ưuuống một ngụm nước rồi hỏi lại: “Câu này phải để em hỏi anh mới đúng”.

“Tấtnhiên là anh muốn rồi, nhưng anh không muốn em phải miễn cưỡng...”.

“Thì cứlàm như anh nói đi”. Gia Ưu im lặng, lát sau mới nhớ ra một chuyện liền nói: “Àphải rồi, ngày kia Tiểu Đóa sẽ sang Hồng Kông chơi vài bữa. Em định đi cùng côấy, nên mấy hôm ấy sẽ không ở bên anh được”.

“Ừ, emnên làm thế”, không khí gượng gạo, Đàm Áo nhìn cô: “Em bảo cô ấy về nhà mình ởđi, dù gì mình cũng là chủ nhà mà, phải chu đáo với khách chứ”.

“Cô ấyđi theo đoàn. Thôi cứ để đấy tính sau”.

Côchuyển lời mời của Đàm Áo cho Tiểu Đóa, cô ấy lắc đầu nguây nguẩy: “Tớ chẳngthèm, tớ làm sao chịu đựng nổi khuôn mặt khó đăm đăm như dì ghẻ của mẹ anh ấy.May mà cậu thông minh nghĩ ra cách bảo tớ đi với đoàn đấy”.

“Khôngcần đến ở nhưng sang đây cũng phải ăn với nhau một bữa cơm chứ”.

TiểuĐóa ngẫm nghĩ: “Được thôi”.

Gia Ưuchần chừ trong chốc lát rồi cuối cùng cũng nói: “Gần đây cậu có gặp anh ấykhông?’’.

TiểuĐóa hiểu ý ngay: “Không gặp, tớ giờ làm sao mà gặp anh ấy được? Trước thì lấycớ đón Bò sữa, giờ cậu đón Bò sữa về rồi thì làm gì có lý do gặp chứ. Tớ phảihỏi mấy người mới trong công ty mới biết chuyện anh ấy ra viện đấy chứ”.

Gia Ưulặng im.

TiểuĐóa sang Hồng Kông vào đúng đêm Bình an, Gia Ưu ra sân bay đón.

Từ xaTiểu Đóa đã nhìn thấy Gia Ưu. Cô tươi cười đi đến, tới nơi cô nói gần như héttoáng lên: “Trời ơi sao cậu gầy thế hả? Nhà họ đối xử tệ bạc với cậu à? Họ bỏđói cậu hay sao?”.

Gia Ưulườm cô bạn: “Này, cậu đừng có nói vớ vẩn!”

Cách ănmặc của Tiểu Đóa đã toát lên không khi Noel. Mặc chiếc áo khoác dày cộp màu đỏchói càng làm tôn nước da trắng trẻo, mịn màng của người đẹp. Còn Gia Ưu lạimặc một bộ đồ đen tuyền, đứng bên cạnh trông kém hẳn đi.

Cô đưaTiểu Đóa đến khách sạn đã đặt trước nghỉ ngơi chốc lát. Tiểu Đóa lao vèo lêngiường lộn hai vòng như một đứa trẻ rồi quay sang ôm chầm lấy Gia Ưu: “Suýt nữathì không đi được. Giờ ông Niên cứ bắt tớ phải thế chỗ cậu. Tớ làm mọi chuyệnrối bung cả lên, cậu nhớ quay về mà dọn dẹp nhé”.

Gia Ưuphì cười: “Đóa này, chẳng hiểu sao nhìn thấy cậu tớ thấy vui hẳn lên. Lạ nhỉ?”.

TiểuĐóa nghểnh cổ nói: “Vì tớ là người dễ thương mà”.

“Phải,phải... phải. Dậy thôi chúng ta phải đi ăn đã chứ”.

TiểuĐóa bấu bấu vào áo Gia Ưu chau mày nói: “Cậu vốn đã chẳng béo tốt gì, lại cònmặc cái màu đen sì, trông phát khiếp”. Nói xong cô tháo chiếc khăn quàng cổ ra quàngcho Gia Ưu: “Giờ đã thấy khác hẳn chưa?”.

Gia Ưusoi gương, chẳng hiểu có phải là phản ứng tâm lý hay không nhưng cô thấy làn daxanh sạm của mình sáng lên vài phần.

Ai ngờ,Tiểu Đóa cứ nhìn cô chằm chằm rồi lắc đầu.

“Saocậu lại ra nông nỗi này hả? Sắc mặt kém quá, tiều tụy, sưng mọng, da khô sạm.Cậu đâu còn là thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi nữa mà không chịu chăm sóc sắcđẹp đi. Không để ý già nhanh lắm đấy”.

“Cậusinh ra đã xinh đẹp mỹ miều, tớ đâu được hưởng cái phúc đấy”. Không phải côkhông biết chăm sóc da, chỉ có điều đẹp phải có người ngắm. Chứ giờ này đẹp choai ngắm?.

“Ngàynào tớ cũng đắp mặt nạ. Thời tiết giờ vừa lạnh vừa khô, dễ có nếp nhăn lắm”.Tiểu Đóa lấy sữa rửa mặt và mặt nạ ở trong túi ra: “Đi rửa mặt đi rồi tớ đắpmặt cho cậu”

“Ôithôi, tớ xin cậu, chúng ta đi ăn đã”.

“Vội gìăn. Ăn muộn tí cũng được, tớ chưa đói. Đi rửa mặt nhanh lên!”.

Gia Ưukhông lay chuyển được ý chí sắt đá của Tiểu Đóa, đành phải cầm sữa rửa mặt đivào trong phòng tắm. Rửa xong cô ra ngoài nằm ngang trên giường để mặc cho TiểuĐóa muốn làm gì thì làm.

Gia Ưubóc miếng mặt nạ ra bắt đầu thao tác, rất thuần thục. Vừa làm vừa nói: “Cái nàycó tác dụng dưỡng da, bổ sung nước. Lát nữa cậu sẽ thấy”.

“Đóanày, sao cậu không yêu ai đi nhỉ?”.

“Tớ cóngười yêu rồi mà”.

“Hả?”,cô kinh ngạc như muốn ngồi bật dậy, nhưng bị Đóa ấn nằm xuống ngay.

“Đừngcó cựa quậy, nằm xuống làn da mới hấp thụ hết được tinh chất chứ”.

“Cậu cóngười yêu từ bao giờ thế? Sao tớ không biết hả?”.

“Bọn tớcãi nhau rồi, tớ đang chờ anh ấy tìm tớ đây”.

“Này,cậu không đùa với tớ đấy chứ?”. Gia Ưu bán tin bán nghi hỏi.

TiểuĐóa cười khúc khích rồi nói: “Rất ly kỳ phải không? Sự thực là thế mà. Chưachắc anh ấy đã tìm tớ, nhưng tớ sẽ một lòng một dạ chờ anh ấy. Biết đâu cóngười đàn ông nào đó tốt hơn anh ấy xuất hiện nhỉ?”.

Gia Ưuchẳng biết nói gì lúc này, Tiểu Đóa cũng im lặng. Cô nhanh chóng nhận ra tâmtrạng của Đóa đang có biến động lạ.

Gia Ưumở mắt ra nhìn Đóa hỏi: “Cậu nhớ anh ấy à?”.

“Mộtchút thôi, không hiểu anh ấy có nhớ tớ không nhỉ”. Tiếu Đóa buồn buồn nói.

“Anh ấylà người thế nào?”

“Lạnhlùng, vô tình, đẹp trai, thích lên mặt dạy bảo tớ, tức giận là vớ đồ đạc némlung tung, không bao giờ biết chịu thua. Rõ ràng là sai lè lè mà cũng không chịunhận sai”.

“Thế...điểm tổng hợp có cao không hả?”.

“Bìnhthường, nhưng mà biết chăm sóc tớ, hay mua cho tớ bánh kẹo, lại còn đập hạt ócchó cho tớ ăn. Đưa cho tớ thẻ tín dụng mà chẳng buồn quan tâm tớ có tiêu haykhông. Là người tốt bụng, sẵn sàng để tay cho tớ gối đầu ngủ cả đêm”.

Gia Ưuđã hiểu rồi: “Có ảnh của anh ấy không?”.

Cô lồmcồm ngồi dậy chạy ra lấy ví. Gia Ưu nhìn thấy bạn mình khi quay lưng đi đã lénlấy tay lau nước mắt.

Đẹptrai, phóng khoáng như lời Tiểu Đóa nói.

Khôngphải nịnh bợ, nhưng người đàn ông trong ảnh trông rất Tây, sống mũi cao cao,khuôn mặt kiên nghị, đôi môi hơi mỏng, ánh mắt sắc chứ không dịu dàng như ThiếuHàng. Đôi mắt và cặp môi trông mới nguy hiểm làm sao.

Gia Ưuchợt liên tưởng ngay đến một loài động vật nhưng ngại không nói ra. Khách quanmà nói, người đàn ông ấy rất đẹp trai, ấn tượng.

“Chúngtớ không cùng nghề. Tớ quen anh ấy từ hồi còn đi học. Sau này anh ấy đã giúp tớrất nhiều. Cũng chính vì sự giúp đỡ ấy mà tớ đã dần dần yêu anh ấy”.

“Cậuhối hận không?”.

TiểuĐóa lắc đầu: “Có gì phải hối hận đâu, tớ tin là mọi thứ đều do số phận sắp đặthết. Dù làm lại từ đầu thì tớ cũng sẽ yêu anh ấy”.

Gia Ưubóc miếng mặt nạ ra rối đứng dậy ôm lấy cô bạn.

Haingười rủ nhau đi ăn thịt nướng và uống rượu vang.

Tửulượng của Gia Ưu cũng tạm ổn, cô bất ngờ là Tiểu Đóa không chịu kém cạnh mình.Trong lúc hào hứng cả hai đã thi nhau uống, khi có tí men vào rồi thì lại muốnuống xem ai uống tốt hơn. Cả tối chẳng biết đã uống bao nhiêu cốc.

TiểuĐóa lấy tay chống cằm, hai má đỏ ửng, mắt lơ đờ và nói: “Này, chúc cho tình bạncủa chúng mình mãi mãi bền lâu đi và sớm thoát khỏi mọi điều phiền muộn liênquan đến đàn ông”.

Gia Ưucười tít mắt, nâng cốc nói: “Cạn chén!”.

Lại mộtlần nữa uống cạn.

Tiếngchuông điện thoại vang lên khe khẽ, An Tiểu Đóa quay đi tìm điện thoại. Cô nhấcđiện thoại lên nhìn một hồi rồi quay sang Gia Ưu nói: “Điện thoại của cậu kêuđấy”.

“Thếà?”, Gia Ưu tìm quanh các túi áo không thấy, mới sực nhớ ra mình để trong túixách. Cô lấy ra chẳng kịp nhìn liền bấm máy nghe luôn: “A lô, chị tìm ai ạ?.Chị là ai đấy ạ?. Nghe không rõ... nghe không rõ đâu! Chị nói to lên...”.

Mẹ ĐàmÁo tức phát điên lên, nghiêm giọng nói: “Trì Gia Hảo, đừng có giả bộ với tanữa. Nghe rõ đây. cho dù đang điên ở đâu thì trong vòng một tiếng nữa phải quayvề nhà ngay”.

Gia Ưuim lặng trong giây lát, cười cười và lúng búng nói: “Không nghe thấy gì cả...không nghe thấy gì cả...”.

Cô ngắtmáy, rồi nhoài người ra bàn khóc rưng rức.

TiểuĐóa lay lay cô bạn: “Cậu sao thế?”.

“Tớ khóchịu chỗ này quá, muốn nôn mà không nôn được”. Gia Ưu ngẩng đầu lên, chỉ vàotrái tim mình. Rõ ràng là cô đang khóc mà sao mắt lại ráo hoảnh.

TiểuĐóa giơ tay vuốt vuốt trái tim mình, khuôn mặt ngỡ ngàng: “Tớ hình như cũngthế...”.

Gia Ưuvội chộp lấy điện thoại của Tiểu Đóa để trên mặt bàn, bấm số gọi Thiếu Hàng.

“TiểuĐóa à?” Chẳng mấy chốc giọng của Thiếu Hàng vang lên bên tai.

Sốngmũi Gia ưu cay cay, nước mắt nóng hổi chực trào ra ngoài: “Ông xã à, em nhớ anhquá...!”.

Đầu dâybên kia bỗng yên ắng lạ, vài giây sau nghe thấy Thiếu Hàng nghiến răng nghiếnlợi nói; “Trì Gia Ưu, rốt cuộc em muốn gì hả?”.

“Emchẳng muốn gì hết... em chỉ rất nhớ anh...”. Cô nằm bò nhoài ra ghế.

Lúc nàyThiếu Hàng mới nghe thấy giọng cô có điều gì không ổn liền hỏi: “Em đang ở đâuhả? Có ở cùng Tiểu Đóa không?”.

“Emđang ở Hồng Kông”.

ThiếuHàng im lặng trong chốc lát: “Em uống rượu à?”.

“Vâng,em uống đấy...”.

“Uốngbao nhiêu rồi hả?’’.

Gia Ưubắt đầu đếm số chai đặt trên mặt bàn: “1, 2, 3, 4, 5, 6...9…”.

GiọngQuan Thiếu Hàng lạc đi: “Gia Ưu à, đưa điện thoại cho Tiểu Đóa để anh nóichuyện với cô ấy”.

Cô quaysang nhin người đang nằm phủ phục trên ghế gọi vài tiếng rồi nói: “Cô ấy ngủmất rồi”.

“Chỉ cóhai người ngồi uống rượu với nhau à?”.

“Vâng.Đóa uống rượu giỏi lắm. Em uống không lại cô ấy, lần sau anh uống với cô ấynhé...”. Cố nấc ực một cái.

“Haingười đang ở đâu hả? Đọc tên nhà hàng cho anh nhanh lên”.

“Hìnhnhư là cái gì ấy nhỉ... Duyệt... gì gì ấy. Em chẳng nhớ nổi đâu, ông xã à, tốinay là đêm Bình an, anh vẫn chưa nói với em câu ấy nhé”.

ThiêuHàng biết cô đã uống say mèm rồi nên lo lắng vô cùng. Anh chẳng biết phải làmsao, bị giục giã nhiều quá liền chiều theo ý cô nói câu chúc mừng: “HappyChristmas Eve”.

Mấy nămtrước anh cũng đã từng nhìn thấy cảnh cô say rượu. Lúc khóc lúc cười, lúc chạy,lúc nhảy, ấm ĩ chẳng khác gì chú khỉ tinh nghịch, lại còn có thái độ nũng nịu,nhõng nhẽo bất thường nữa chứ.

Lúc ấycô say nhưng vẫn nằm trong tám mắt của anh, muốn quậy muốn phá thế nào cũng dọchết. Nhưng giờ thì khác, cách xa nhau vời vợi, anh chỉ mong sao hai người congái ấy đang ở một nơi rất an toàn, đừng xảy ra chuyện.

Gia Ưunói rất nhiều, Thiếu Hàng đáp câu được câu chăng. Không biết bao lâu sau giọngcô nhỏ dần đi và “cạch” một cái, điện thoại rơi bộp xuống mặt sàn.

ThiếuHàng vội gọi cô vài câu nhưng không thấy trả lời. Mãi sau mới nghe thấy giọngcủa một người đàn ông: “Chào anh, người phụ nữ nói chuyện với anh đã uống sayrồi...”.

Sánghôm sau tỉnh dậy, Gia Ưu thấy mình và Tiểu Đóa nằm trong một căn phòng lạ. Côvẫn chưa tỉnh táo hẳn nên không nhớ nổi tại sao mình lại ở đây. Ngồi dậy, dấuđau như búa bổ cô mới nhớ ra tối qua mình và Tiểu Đóa đã uống quá say.

Côloanh quanh trong phòng, cảm thấy có điều gì khả nghi quá. Đúng là tối qua uốngquá say nên cố hoàn toàn không nhớ nổi ai đã đưa mình đến đây.

Cô vàophòng tắm rửa mặt xong đi ra mà Tiểu Đóa vẫn ngủ say như chết. Cô mở cửa rangoài, chuẩn bị xuống quầy lễ tân hỏi thì cửa phòng bên mở ra. Một người đànông đầu húi cua chạy ra cười cười và hỏi cỏ: “Chị tỉnh rồi à?”.

Cô nghingoặc khó hiểu: “Anh là?’’.

“Tôitên là Giản Phi, là bạn hồi đại học của Thiếu Hàng”.

“À, rấtvui được làm quen với anh”. Gia Ưu vội nói.

GiảnPhi nhìn thấy được sự nghi hoặc ở trên khuôn mặt cô, vội cười giải thích:“Trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi, có một lần nghỉ hè Thiếu Hàng mời chúngtôi đến nhà cậu ấy chơi vài hôm. Cậu ấy đã giới thiệu hai chị em cho chúng tôilàm quen”.

Gia Ưuđã có chút ấn tượng: “À, tôi nhớ ra rồi, nhưng tại sao anh lại ở đây?”.

“Mấynăm trước tôi được công ty cử sang đây làm việc. Tối qua nhận được điện thoạicủa Thiếu Hàng mới biết là cô sang Hồng Kông chơi”.

Mặt GiaƯu trắng bệch, rốt cuộc cô cũng nhớ ra tối qua mình đã làm những gì, trong phútchốc người cô như hóa đá tại chỗ.

Điệnthoại của Giản Phi đổ vang, anh nhìn màn hình và bấm nút nghe: “Sớm thế cậu?”.

Gia Ưuthấp thỏm lắng nghe.

Khôngbiết đầu dây bên kia nói gì mà Giản Phi đáp lại: “Cô ấy tỉnh rồi... không saođâu. Tớ với cậu việc gì mà phải khách sáo thế hả... ừ, được rồi, yên tâm đi.Cậu chờ chút nhé”.

GiảnPhi nhìn cô: “Hàng hỏi sao gọi vào điện thoại của cô không được?”.

Gia Ưuvội lôi điện thoại từ trong túi xách ra nhìn: “À, hết pin nên tự động tắt máyrồi”.

“Cô nóivới Thiếu Hàng đi”. Giản Phi đưa điện thoại của mình cho cô.

Gia Ưuchần chừ trong giây lát rồi cầm lấy, Giản Phi chỉ chỉ về phòng mình rồi tự độngrút lui.

“A lô.”Giọng Gia Ưu đắng chát.

“Tỉnhrượu rồi đấy à?”. Anh lạnh nhạt hỏi.

“Vâng,tỉnh rượu rồi...”. Cô bặm môi, vắt óc nghĩ ngợi: “Tối qua ngại quá làm phiềnanh rồi”.

“Em cócần phải nói như vậy với anh không?”.

Gia Ưunghẹn lời, mãi sau mới vội chuyển chủ đề khác: ‘Tối qua em đã nói gì với anhhả?”.

“Em nóilà em không muốn mất anh”. Giọng anh thoảng qua như gió.

Mặt GiaƯu nóng bừng lên: “Em ... em... em... nói vậy thật sao?”.

“Ừ”.

LòngGia Ưu ảo não: “Anh hãy coi như là lời nói của kẻ say đi”.

“Thì emnói lúc say mà, lẽ nào em cho rằng anh tưởng thật ư?”.

Gia Ưukhông nói được gì nữa.

“Em điHồng Kông hôm nào đấy?”.

“Ngàymười ba ạ”. Cô nói thật.

ThiếuHàng bật cười: “Em đúng là nôn nóng quá còn gì”.

Gia Ưugắng gượng chịu dựng lời nói châm chọc của anh và nói: “Anh đã khỏe hơn chưa?”.

“Em vẫnđể ý đến chuyện ấy à?” Chẳng đợi cô đáp lại, anh ngắt máy luôn.

“Để ýchứ”. Cô lúng búng nói, rồi mang điện thoại trả cho Giản Phi. Cô cũng đoán rađược phần nào đại khái sự việc xảy ra ngày hôm qua. Cô say rượu nên gọi điệncho Thiếu Hàng và Thiếu Hàng nhờ Giản Phi đến.

GiảnPhi có việc nên xin phép về trước, cô luôn miệng nói lời cảm ơn.

Về đếnphòng cô nhốt mình vào trong phòng tắm.

Tắmnước nóng, đại não đờ đẫn của cô mới hoạt động bình thường. Cô mặc lại nguyênbộ quần áo ngày hôm qua rồi ra đánh thức Tiểu Đóa dậy. Hai người trả phòng. Côđưa Tiểu Đóa đến khách sạn hôm qua thuê, sau đó về nhà Đàm Áo. Hai mẹ con ĐàmÁo đang ngồi ăn sáng trong phòng ăn, thấy mặt cô, mẹ anh sưng lên định nói vàicâu thì bị anh ngăn lại.

Đàm Áonói: “Tối qua em đi chơi cùng Tiểu Đóa à?”.

“Vâng!.Ăn tối xong, vui quá nên rủ nhau uống rượu. Uống say về khách sạn ngủ ạ”. Côxin lỗi và nói với Đàm Áo: “Tối qua anh chờ em à? Em xin lỗi nhé!”.

“Khôngsao”. Đàm Áo ngừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Tối qua mẹ anh đã nhờ người xemngày rồi, hai tám tháng mười hai em thấy thế nào?”.



Mãi mấygiây sau Gia Ưu mới hoàn hồn lại. Anh ấy đang nói đến chuyện đi đăng ký kếthôn. Cô lờ đờ gật đầu.

TiểuĐóa sang Hồng Kông chơi ba ngày. Đến ngày thứ ba Đàm Áo mời cô đi ăn cơm. Nhưngvì Đàm Áo đi lại không tiện nên Gia Ưu đề nghị ăn ở một nhà hàng gần nhà.

TiểuĐóa vui vẻ đến chỗ hẹn, chỉ cần không phải đến nhà Đàm Áo, còn đi đâu ăn côcũng đồng ý hết.

Đã lâuĐóa không gặp Đàm Áo, lần gần đây nhất là ở bệnh viện. Hôm nay gặp, cô giậtmình vì anh thay đổi nhiều quá. May là cô đã kiềm chế nổi cảm xúc không để lộcho anh thấy.

Sau mộthồi ngồi cùng nhau, cô thấy anh không chỉ thay đổi ở vẻ bề ngoài mà còn tinhthần cũng có vấn đề, rất nhạy cảm, dễ tức giận và cực ít nói.

Đóangẫm nghĩ rồi nói: “Chúng ta uống chút rượu đi, ăn mà không uống chán lắm”.

“Anhvốn là kẻ nát rượu mà, em không biết sao?”.

“Đàm Áokhông được uống rượu”. Gia Ưu nói.

“Anh ấykhông uống được thì hai chúng mình uống, cậu thấy thế nào? Anh ấy không uống đượcthì cậu không cho tớ uống à?”, Tiểu Đóa trêu.

“Được,tớ uống với cậu”.

Gia Ưugọi nhân viên phục vụ mang hai chai rượu vang đến: “Thể hiện chút chút là đượcrồi”.

“Chánchết. Thế này nhé, chúng mình chơi xúc xắc, ai thua người ấy uống”.

Gia Ưu đànhchiều theo ý bạn, nhưng rồi cô trợn tròn mắt sửng sốt vì Tiểu Đóa vốn là taychơi xúc xắc rất cừ, thế nên hai chai rượu hầu như một mình Đóa uống hết.

Đàm Áolấy làm kinh ngạc, vội nói: “Tiểu Đóa, em được đấy. Sao trước kia anh khôngnhìn ra tài năng này của em nhỉ”.

“Emchưa lộ bộ mặt thật mà”, An Tiểu Đóa cười cười múc cho mình một bát canh: “Uốngruợu xong chúng ta sẽ chơi trò trắc nghiệm tâm lý nhé”.

Gia Ưunhướn nhướn mày nhìn bạn, Đàm Áo thì tỏ vẻ khó hiểu.

TiểuĐóa ra ngoài quầy thanh toán xin mấy tờ giấy và mượn mấy cái bút: “Chúng ta mỗingười sẽ viết tên năm nguơi có quan hệ thân thiết nhất với mình. Cái này chỉviết cho mình xem thôi”

Đàm Áovà Gia Ưu cắm cúi viết theo lời của Tiểu Đóa

TiểuĐóa nói tiếp: “Giờ hãy gạch đi một người mà theo bạn là không quan trọng nhất.Hãy tưởng tượng là người ấy sẽ mãi mãi rời xa bạn mà không hẳn là chết đâu nhé.Nhưng mình sẽ không bao giờ gặp lại người ấy nữa”.

Haingười nhanh chóng gạch đi một mục tiêu.

“Sau đótrong bốn người còn lại, các bạn lại gạch đi một người. Lý do giống như trên”.

Haingười nghĩ ngợi trong chốc lát rồi gạch đi tên một người.

“Trongba tên người còn lại hãy gạch tên của một người đi”.

Gia Ưunhíu mày nhìn ba cái tên trên tờ giấy, có có phần do dự. Đàm Áo cũng có nhữngbiểu lộ giống của cô. Ngập ngừng chừng hai phút rồi hai người mới gạch.

Gia Ưunhìn hai cái tên còn lại ở trên tờ giấy. Giờ thì cô đã hiểu được sâu sắc ý tứcủa Tiểu Đóa. Cô cất bút đi và nói: “Không chơi nữa đâu. Đây mà gọi là trắcnghiệm tâm lý à?”.

TiểuĐóa ngăn cô lại: “Nhất định phải chơi tới cùng”.

Gia Ưuhết cách, đành phải gạch đi tên một người rồi gấp tờ giấy lại. sắc mặt Đàm Áokhó đăm đăm, lặng lẽ vò nát tờ giấy.

TiểuĐóa cười và nói: “Thực ra trắc nghiệm tâm lý đơn giản này có tác dụng để cácbạn nhìn thẳng vào lòng mình. Cho dù bạn có thừa nhận hay không thì người cònlại duy nhất chính là người bạn sợ mất đi nhất”.

Nóixong cô nhìn Đàm Áo: “Anh có dám mở tờ giấy ra cho em xem không?”.

“Đóa à,chúng ta không chơi trò này nữa, uống rượu đi”

TiểuĐóa cười ha hả: “Đúng là hai kẻ nhát gan”.

Gia Ưukhông bác lại vì cô đúng là kẻ nhát gan. Ngày hôm sau cô thấy tờ giấy bị vònhàu nát ấy ở trong túi áo của Đàm Áo. Cô mở ra xem trên tờ giấy chỉ để lại mộtcái tên không gạch là Trương Ngọc Phương, mẹ của anh.

Gia Ưukhông có cảm giác gì hết, cô vứt tờ giấy vào trong bồn cầu và tiếp tục bận rộnvới công việc dọn dẹp, giặt giũ.

Về đếnphòng mình, cô sạc pin điện thoại. Cô nằm đổ vật ra giường, mai đã là ngày haitám. Tâm lý của cô đang bị dồn nén đến đỉnh điểm, thấy ngột ngạt, thở không rahơi.

Giọngmẹ Đàm Áo đang gọi điện thoại cứ vang lên khắp nhà, cô vội cầm lấy gối bịt chặtđầu mình lại. Loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông điện thoại đổ vang, cô cầmlên xem.

Là QuanThiếu Hàng gọi.

Cô bấmnút nghe. Anh im lặng, không khí bỗng chùng xuống.

Cuốicùng vẫn là Quan Thiếu Hàng mở lời trước: “Bao giờ em về?”.

“Emchưa rõ”.

Dườngnhư đang lưỡng lự gì đó, mãi sau anh mói quyết định nói: “Em muốn lấy ai cũngđược, anh không quan tâm. Nếu Đàm Áo yêu em thật lòng, em hãy bảo anh ấy đưa emvề đây, đừng sống ở Hồng Kông”.

Gia Ưusững người lại và bất giác hỏi: “Tại sao lại thế?”.

Thực sựThiếu Hàng không muốn nói rõ nguyên nhân cho cô biết. Tối hôm ấy anh hỏi nhânviên phục vụ lấy địa chỉ xong thì gọi vào điện thoại của Đàm Áo để anh ấy điđón người. Nhưng nói mới được một hai câu thì mẹ Đàm Áo đã giật điện thoại vàmắng anh đừng lắm chuyện với những lời nói quá đáng. Thiếu Hàng chưa bao giờnói chuyện với người phụ nữ nào nanh nọc, ác mồm đến vậy nên lúc đó đành imlặng. Mỗi khi nghĩ đến người mình yêu phải sống trong ngôi nhà ấy, bị đối xửnhư vậy lòng anh đau chẳng khác gì bị dao cứa.

“Ưu à,hãy về vì anh được không?”. Cuối cùng anh cũng thốt lên câu này.

Nướcmắt cô tuôn trào. Anh vốn là người kiêu ngạo, chẳng bao giờ hạ giọng xin xỏ ai.Cô nợ anh quá nhiều rồi.

“Ngàymai em đi đăng ký cùng Đàm Áo rồi”. Nước mắt cứ tuôn rơi, cô mím chặt môi đểkhóc không bật thành tiếng.

ThiếuHàng lặng im, Gia Ưu đã gác điện thoại trước anh. Cô vùi đầu vào trong gối khócnức nở.

Đangđêm Gia Ưu bị Đàm Áo lay dậy. Cô mơ màng mở mắt ra, đèn phòng sáng choang nhứchết cả mắt. Cô tỉnh hẳn giấc, không hiểu Đàm Áo đã vào phòng mình từ lúc nào.Cô ủ dột nhìn anh.

“Saovậy anh?”. Gia Ưu hỏi và thấy giọng mình khản đặc đi.

“Em nằmmơ ngủ vừa khóc vừa gọi tên”. Ánh mắt Đàm Áo đau thương, “lấy anh khiến em đaukhổ như vậy sao?’.

Gia Ưunhớ ra rồi, cô khóc mãi khóc mãi rồi ngủ thiếp đi. Nhưng cô không ngờ là mìnhngủ rối vẫn còn khóc. Lúc tỉnh cô có thể kiềm chế được bản thân, chứ khi ngủđành chịu.

Đàm Áođau khổ nói: “Anh chỉ muốn em cho anh một cơ hội. Chắc chắn là anh sẽ yêu emhơn bất cứ ai khác”.

“Em sẽthực hiện lời hứa lấy anh, nhưng em không thể yêu anh. Toàn bộ tình yêu em đãdành cho người khác mất rồi, không thể lấy lại được. Em xin lỗi vì không dànhcho anh được”. Gia Ưu bày tỏ nỗi lòng mình với Đàm Áo. Cô biết những lời nàykhông phải Đàm Áo không biết, chỉ có điều là anh không chịu chấp nhận mà thôi.

Đàm Áochợt nhớ ra lời của Tiểu Đóa nói tranh thủ lúc Gia Ưu đi nhà vệ sinh: “Anh chỉnghĩ đến việc cho cô ấy tình yêu của mình. Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc cô ấycó tiếp nhận tình yêu ấy hay không. Tình yêu của anh đã trở thành gánh nặng củacô ấy, khiến cô ấy đau khổ vô cùng. Đấy không phải là anh yêu cô ấy mà là đanghại cô ấy. Cả đời này cô ấy sẽ sống trong đau khổ”.

Đàm Áonhìn Gia Ưu, trong lòng bỗng trỗi dậy nỗi oán hận không thể trút bỏ dược. Anhim lặng đi ra.

Khônglâu sau Gia Ưu nghe thấy tiếng “loảng xoảng” lớn ở trong bếp. Mẹ Đàm Áo làngười đầu tiên lao ra kêu thất thanh. Sau đó nhào đến ôm anh vừa khóc lóc vừachửi mắng.

Trênsàn nhà đầy mảnh vỡ.

Gia Ưuchậm rãi bước đến trước mặt Đàm Áo, nhìn anh và nói: “Đủ rồi đấy anh ạ, anhgiày vò mình chính là giày vò mẹ anh. Anh hãy sống thật tốt vì mẹ anh mớiphải”.

Cô mặcquần áo vào và ra khỏi nhà Đàm Áo. Cô cảm thấy toàn thân mệt mỏi vô cùng, mệtmỏi từ trong xương cốt.

Cô đibộ lang thang trên phố với trái tim trống trải.

Cô cảmthấy cô đơn ở thành phố không đêm này.

Gia Ưubiết được tin công ty của Thiếu Hàng bị tập đoàn Đường Thị mua lại sau đó côquyết định quay về.

Đangthu dọn hành lý thì có điện thoại của Tiểu Đóa.

“Saolại thế? Chuyện xảy ra bao giờ vậy?”, cô kinh ngạc hỏi dồn. “Nghe nói là mấyhôm trước đã bàn bạc xong xuôi rồi đến hôm nay mới công bố ra bên ngoài”.

Lòng cônóng như lửa đốt: “Anh Quan Thiếu Hàng thế nào?”.

“Khônggặp được. Hôm qua tập đoàn Đường Thị họp báo tại khách sạn Thụy Cảnh, khôngthấy Thiếu Hàng xuất hiện”.

“Để tớgọi cho anh ấy”.

Cô ngắtđiện thoại rồi bấm số gọi cho Thiếu Hàng. Ai ngờ Thiếu Hàng tắt máy. Cô nóngruột chẳng khác gì kiến bò trên chảo nóng, gọi điện đặt mua vé chuyến về gầnnhất.

Từ sautối hôm ấy Đàm Áo không nói năng gì với cô nữa. Lúc này nhìn cô một cái, lạnhlùng hỏi: “Em về à?”.

“Bên ấycó việc gấp em phải về xem sao”

“Là vìQuan Thiếu Hàng sao?”.

Gia Ưunhìn anh và nói: “Không phải, vì công việc của em”.

Đàm Áonhếch nhếch môi nhưng ánh mắt thì chẳng lấp lánh ánh cười tẹo nào: “Thế việcchúng ta đăng ký thì sao?”.

Gia Ưudừng tay lại thở dài: “Đàm Áo, đi đăng ký lúc nào chẳng được. Em đã đồng ý vớianh rồi thì em sẽ làm. Anh khỏi phải lo lắng em nuốt lời”.

“Đúnglà em đã nhận lời, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy thành ý của em trong việcnày”. Đàm Áo nhìn cô rồi nói: “Em không cần phải dối anh. Lúc nãy anh nghe thấyrồi, em quay về vì Quan Thiếu Hàng đúng không?”.

“Vâng,em phải về”. Gia Ưu không giấu giếm nữa.

“Nếuanh không cho em về thì sao?”.

Gia Ưuchán nản nói: “Đàm Áo à, đừng để cho tình cảm của chúng ta trong bao năm nay sẽbị hủy hoại bởi giây phút này có được không?”.

“Tìnhcảm của chúng ta?”.

“Anh làngười bạn thân nhất của em, em luôn trân trọng tình cảm này. Nhưng nếu anhkhông cần thì em hà cớ gì phải để ý chứ?”.

Sắc mặtĐàm Áo thay đổi rất nhanh, cuối cùng anh nói: “Em đi đi!”.

Gia Ưuxuống đến sân bay trời đã chạng vạng tối. Vừa ra khỏi khoang máy bay cô gọiđiện ngay cho Thiếu Hàng, nhưng máy vẫn tắt. Cô càng lo lắng không yên.

Gọi xeđến nơi anh ở, bấm chuông mãi không thấy ai mở cửa, trong nhà cũng không có ánhđèn. Cô đành phải gọi điện cho Trương Quần.

TrươngQuần ngần ngừ mãi mới chịu nói: “Tớ không biết anh ấy đi đâu cả. Mấy bữa trướcanh ấy ở nhà nghỉ ngơi. Mãi tới hôm qua mới đến công ty triệu tập họp. Tớ cũngmới biết chuyện, cả ngày nay đang tìm anh ấy đây, nhưng đã liên lạc được đâu”.

Gia Ưucuống lên: “Anh ấy đi đâu được nhỉ? Cậu đã gọi điện hỏi ba mẹ anh ấy chưa?”.

“Gọirồi. Ba mẹ anh ấy nói là sáng sớm nay anh ấy gọi điện về bảo là đi chơi chokhuây khỏa mấy ngày. Nhưng đi đâu thì ba mẹ anh ấy cũng không biết”.

“Nếucậu có tin gì của anh ấy thì thông báo ngay cho tớ nhé”. Gia Ưu dặn đi dặn lạiTrương Quần. Cô đứng ở dưới nhà một lát mà nghĩ mãi không ra, đành phải đến chỗTiểu Đóa đón Bò sữa về.

Mấyngày chờ đợi trong âu lo mà Thiếu Hàng vẫn bặt vô âm tín. Tiểu Đóa rủ cô điuống cà phê sáng, cô chẳng có lòng dạ nào đi. Tiểu Đóa dọa không đi đừng hốihận, cô dành phải đi. Điều làm cô bất ngờ là ngoài Tiểu Đóa ra thì ngồi cùngbàn còn có ông Niên và một người đàn ông khác.

Cô lạigần, bất giác nhìn nhìn người đàn ông ấy. Và rồi cô nhận ra đó chính là người ởtrong ảnh để trong ví của Đóa. Cô sửng sốt nhìn.

Ngườiđàn ông ấy nhìn cô gật đầu tỏ vẻ chào hỏi. Ông Niên cười cười và nói: “Hiếu An,tôi giới thiệu với anh nhé, đây là Trì Gia Hảo, trợ thủ đắc lực của tôi. GiaHảo này đây là Lê Hiếu An”. Gia Ưu giơ tay ra bắt: “Chào ông An!”.

“Gọitôi là anh An là được rồi”. Anh An bắt tay cô và hỏi: “Cô là bạn của TiểuĐóa?”.

Gia Ưunhìn Tiểu Đóa và gật đầu. Tiểu Đóa kéo tay cô ra hiệu ngồi bên cạnh mình.

Gia Ưungồi xuống và nghe thấy Tiểu Đóa giận dỗi nói với ông Niên: “Đại gia Niên à, rõràng anh biết quan hệ của bọn em với Quan Thiếu Hàng rồi mà sao cạn tàu ráománg với nhau thế?”.

Gia Ưugiật thót mình, nghe kiểu nói của Đóa thì quan hệ giữa Đóa và ông Niên khôngphải tầm thường. Từ trước đến giờ Đóa không bao giờ nói cho cô biết việc này.

“Ngốcnày, còn kêu ta là đại gia nữa ta sẽ cạn tàu ráo máng thật đấy”. Ông Niên chỉchỉ về phía anh An.

TiểuĐóa bĩu môi: “Kệ anh, muốn làm gì thì làm”.

Anh Annhìn Tiểu Đóa một cái, tuy khuôn mặt không biểu lộ tình cảm gì, nhưng cô vốn làngười tinh tế nên nhanh chóng nhìn thấy được ánh mắt nuông chiều, cưng nựng củaanh An dành cho Tiểu Đóa.

“AnhNiên này, tôi muốn biết việc liên quan đến mua…”.

ÔngNiên giơ tay ra hiệu dừng lại: “Giờ báo chí đang đồn thổi là tôi ra tay tiêudiệt Thiếu Hàng. Đáng ra tôi chẳng cần giải thích làm gì, nhưng em là cấp dướicủa tôi, nên tôi thấy chẳng cần phải hiểu nhầm nữa. Tôi nói rõ nhé, tôi muốnmua lại công ty của cậu ta, nhưng quan trọng hơn là tôi muốn có cậu ta. Lâu naytôi luôn gặp cậu ta trao đổi, thỏa thuận với thái độ bạn bè. Mấy hôm trước cậuấy đi viện tôi có thừa thời gian đục nước béo cò chứ, nhưng tôi không làm. Mãiđến năm hôm trước cậu ta chủ động gặp tôi đồng ý về dưới trướng của tôi”.

Gia Ưukhông thể tin đó là sự thật: “Ông nói là ý của anh ấy?”.

ÔngNiên gật đầu: “Không tin em cứ hỏi Hiếu An. Anh ấy là cố vấn luật của tập đoànchúng ta. Hơn nữa mặc dù sát nhập công ty vào, danh nghĩa là công ty con củatập đoàn, nhưng người cầm trịch vẫn là cậu ấy. Tôi đã đồng ý cho nội bộ công tykhông phải thay đổi gì hết. Như vậy chỉ có lợi cho sự phát triển của công tychứ có hại gì đâu”.

Gia Ưubỗng thấy lòng yên tâm hẳn: “Thế tại sao anh ấy tại không dự buổi họp báo ạ?”

ÔngNiên gượng cười: “Tôi bảo cậu ấy ở lại, họp báo xong hãy đi nhưng cậu ấy khôngnghe”.

Gia Ưuvội hỏi: “Ông có biết anh ấy đi đâu không?”.

“Chỉnói là đi đu lịch chứ đi đâu anh chịu”.

Ánh mắtcô u ám hẳn, đôi tay lạnh giá ôm chặt lấy cốc trà trước mặt.

“Emkhông cần phải lo buồn quá đâu. Anh là sếp của cậu ấy, hết kỳ nghĩ cậu ấy sẽphải đến gặp anh. Anh cho cậu ấy đi nghỉ một tháng, một tháng sau sẽ quay lạilàm việc”.

Mộttháng với Gia Ưu mà nói là ba mươi ngày chịu đựng khó khăn.

Mấy đêmliền cô lên MSN suốt đêm để tìm anh. Cô có rất nhiều lời muốn nói với anh.Nhưng rồi cô thất vọng vì nick của Thiếu Hàng không sáng bao giờ.

Rốtcuộc anh ấy đi đâu? Cô nghĩ nát óc mà cũng không nghĩ ra nơi anh ấy đi là đâu.

Đi siêuthị mua đồ dùng cá nhân, lúc thanh toán vì thiếu tiền mặt nên cô lấy thẻ raquẹt. Bỗng nhiên mắt cô sáng lên vì nghĩ ra một việc, về đến nhà cô lục ngănkéo một hồi và tìm được hóa đơn thanh toán của ngân hàng. Cô lên mạng kiểm tra,nhập số thẻ và mật mã của anh vào...

Kiểmtra chi tiết giao dịch và quả nhiên cô đã tìm ra được manh mối. Có vài khoảnchi gần đây đã nói rõ được địa điểm quẹt thẻ.

Nhìnthấy địa điểm cô ngẩn người ra, sau rồi cô vỗ mạnh vào đầu mình tự trách saomình không nghĩ ra nơi ấy nhỉ!.

Cô tìmgặp ông Niên xin nghỉ phép dài ngày, ông Niên cười mà chẳng biết phải làm sao,chỉ nói: “Cậu ấy đi rồi, đến giờ cô cũng đòi đi nốt. Ôi sao tôi làm sếp mà xúiquẩy thế này chứ. Gặp đúng vợ chồng cô cậu”.

“Emphải giải quyết xong việc cá nhân mới tập trung vào làm việc được ạ”. Cô trảlời rành mạch.

“Đã đặtkhách sạn chưa?”.

“Dạchưa, tối đến nơi đặt cũng được ạ”.

“Để anhgiới thiệu cho một khách sạn nhé. Đảm bảo em sẽ hài lòng”, ông Niên nói: “Chủkhách sạn ấy là chỗ thân quen của anh. Em cứ đến đó nghỉ đi”.

Sau đóông nhắn địa chỉ vào điện thoại của cô.

Một lầnnữa đặt chân đến thành phố ven biển này, chỉ cách nhau vài tháng ngắn ngủinhưng tâm trạng cô khác hẳn.

Lần trướclà đi chơi cùng anh, trong lòng cô vẫn chất chứa một bí mật lớn không có lờigiải. Còn giờ đây cô chẳng còn kiêng dè.

Gia Ưuđi tìm khách sạn mà ông Niên cho, nhanh chóng tìm được “Khách sạn ánh nắng chanhòa”.

Vừa quacổng chính là một cái sân rất rộng, trồng rất nhiều cây xanh và chậu cảnh. Cảnhvật vẫn xanh mướt trong thời tiết giá rét mùa đông của miền Nam. Bốn bề đều cónhững chòi nghỉ mát được thiết kế sang trọng, nhẹ nhàng.

Cô đimen theo con đường rải sỏi vào thẳng bên trong, đẩy cánh cửa gỗ nặng trịch mớiphát hiện ra ở trong còn rộng nữa, cảnh vật khác hẳn bên ngoài cô vừa nhìnthấy. Bên trong được bố trí rất tinh tế, cầu thang làm theo hình xoắn ốc, haibên tường đặt các vật trang trí xinh xinh, tinh tế đến độ ai nhìn thấy cũngkhông muốn về.

Một côgái trẻ bước đến hỏi: “Chị muốn thuê phòng à?”.

Gia Ưugật đầu, lấy chứng minh thư từ trong túi ra đưa cho cô gái.

Cô gáigiới thiệu sơ qua về khách sạn, khách sạn có ba tầng, tầng một có quán cà phê.

Cô gáiđưa cho Gia Ưu chìa khóa phòng 302 rồi dẫn cô lên phòng.

Ở đâyphòng nào cũng được đặt tên. Phòng 302 được đặt tên là Xích đạo và Bắc cực. Côđứng ở cửa phòng nhìn ra mấy phòng bên cạnh, bỗng đập vào mắt cô là trước cửamột phòng có treo hình con ngựa gỗ quay quay.



“Tôi cóchuyển sang phòng kia được không?” Cô hỏi.

“Xinlỗi chị phòng ấy có người ở rồi ạ”.

“À...”Gia Ưu tiếc nuối.

‘Thếnày vậy, nếu khách bên ấy trả phòng mà chị vẫn còn ở đây thì bọn em sẽ đổi chochị”.

“Ừ, cảmơn em!”.

Bướcvào trong phòng cô ngắm nghía cách bài trí, tường và trần nhà sử dụng màu sắcđối lập, tạo cho người ta có cái cảm giác được tận hưởng về thị giác. Bật đènlên, ánh sáng vàng vàng bao trùm toàn căn phòng, tạo cho cô có cảm giác bìnhyên vô cùng.

Chuyếnđi vất vả nên giờ cô thấy người mệt mỏi. Cô đặt hành lý xuống, vào phòng tắmsạch sẽ rồi chui vào chăn mở máy tính xách tay ra. Như thường lệ cô vào MSN chờđợi, rồi chẳng biết ngủ thiếp đi từ bao giờ. Mơ mơ màng màng như nghe thấytiếng của Quan Thiếu Hàng, cô giật mình tỉnh ngay, bất giác gọi tên anh. Nhưngrồi cô nhận ra mình đang nằm mơ.

Điệnthoại reo vang, là số điện thoại lạ. Cô ấn nút nghe, hờ hững nói: “A lô, xinhỏi ai đấy ạ?”.

“TrìGia Ưu, em đang ở đâu?”.

Đó làgiọng của Thiếu Hàng! Gia Ưu vừa mừng vừa lo nói: “Em ở trên đảo đây này, embiết anh đang ở đây”.

“Mở cửara”. Nói xong anh tắt máy.

“Hả?”Cô thẫn thờ đi ra mở cửa, nhìn thấy anh đứng ở cửa phòng, bỗng chốc cô khôngtin đó là sự thật liền giơ tay mình lên cắn thật mạnh.

QuanThiếu Hàng vội nắm lấy tay cô: “Em không phải cắn, là anh đây”.

Đôi mắtcòn đang mơ ngủ của Gia Ưu bỗng chốc tròn vo: “Hóa ra anh nghỉ ở khách sạn nàyà? Lẽ nào anh nghĩ tại gian phòng có treo ngựa quay ấy?”.

ThiếuHàng không nói có nghĩa là thầm nhận.

“Sao emlại có mặt ở đây?”. Anh chuyển chủ đề.

Gia Ưungần ngừ mãi rồi cũng quyết định nói thật: “Em lo cho anh, muốn được gặp anh”.

“Sao embiết anh ở đây?”

“Emkiểm tra chi tiết giao dịch thẻ ATM của anh, nhưng thực sự em không ngờ là anhở khách sạn này”. Nói xong cô xấu hổ nói thêm một câu: “Em nghĩ có lẽ là duyênsố”.

ThiếuHàng nhìn cô chằm chằm dường như đang đoán xem cô nói thật hay nói dối.

Gia Ưutham lam nhìn anh không chớp mắt. Lần gặp trước anh ấy đang nằm viện, cô đã rađi nhân lúc anh đang ngủ say. Gần tháng rồi chưa gặp nhau mà sắc mặt anh vẫnkém lắm, khuôn mặt xanh xao, chỉ duy có đôi mắt tà vẫn sáng, sâu thẳm như ngàynào.

“Giờgặp rồi đấy. Anh không sao đâu, em có thể về được rồi”.

Thái độlạnh lùng của Thiếu Hàng không đánh gục được Gia Ưu, cô coi như không có việcgì xảy ra khẽ ngồi xuống mép giường: “Còn anh thì sao? Bao giờ anh về?”.

“Khỏicần em phải lo lắng”.

Gia Ưubặm môi xong rồi nói: “Lần trước đến đây thời gian gấp rút quá nên chúng mìnhcòn nhiều nơi chưa đi lắm. Lần này chúng ta đi bù nhé”.

“Anhkhông có thời gian”. Nói xong anh quay người đi ra.

Gia Ưuđứng dậy chạy theo, ôm cứng lấy eo anh từ phía sau: “Anh, anh đừng đi”.

QuanThiếu Hàng gỡ tay cô ra, quay đầu lại nhìn: “Em làm thế có ý gì? Trì Gia Ưu,chúng ta ly dị rồi mà”.

“Chúngta... chúng ta làm lại từ đầu được không anh?”.

ThiếuHàng cười nhạt: “Em dựa vào cái gì nghĩ rằng anh sẽ đồng ý hả?”.

Gia Ưusững người lại, tròn xoe đôi mắt nhìn anh ngơ ngác.

ThiếuHàng mặc kệ cô quay về phòng mình, đóng sầm cửa.

Gia Ưuxông đến gõ cửa ầm ầm. Anh không chịu mở. Cô càng ra sức gõ, cánh cửa gỗ chắcnịch cứ trơ trơ ra, cô gõ đỏ cả tay mà bên trong vẫn không động tĩnh gì.

Gia Ưuchán nản quay lại phòng mình, ngồi thần người trên giường một lát. Nhưng rồi côcũng thấy vui trong lòng vì chí ít cô cũng đã tìm thấy anh ngay ngày thứ hai.

Sángngày hôm sau Gia Ưu dậy rất sớm. Cô mở to cửa chờ Thiếu Hàng, kết quả là chờđến tận trưa vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu. Cô đành phải đi gõ cửa, cũngkhông thấy hồi âm gì.

Cô gọivào điện thoại của anh, anh trả lời cực kỳ ngắn gọn: “Anh đang ở ngoài”.

“Anh đilúc mấy giờ thế?” Gia Ưu không tin vì sáu giờ sáng cô đã dậy rồi mà.

“Hơnnăm giờ sáng”.

Gia Ưunổi giận, chắc chắn là anh ấy cố tình. Từ bé đến lớn cô luôn phải đấu trí với anhvà chưa lần nào cô thắng.

Côquyết định thi gan với anh.

Cô vácmáy tính xuống sân vườn của khách sạn và ngồi xuống ở dưới rặng mây. Ánh nắngmùa đông chan hòa, dễ chịu lan tỏa khắp người cô. Cô gọi một cốc cuppuchino vàcái bánh Tumarushi và hờ hững lướt web.

Mãi đếnsẩm tối, cô mới thấy thấp thoáng bóng dáng anh. Nhìn thấy anh cô vội ôm máytính sán lại gần: “Anh về rồi à?”.

Anh hơingạc nhiên: “Cả ngày hôm nay em không đi đâu, chỉ ở đây à?”.

Gia Ưugật đầu: “Anh ăn tối chưa?”.

“Chưa”.

“Chúngmình đi ăn nhé”. Chẳng đợi cho anh trả lời cô kéo tay anh đi luôn.

Họ đếnmột quán mì.

Cô gọimột bát mì bò, còn anh gọi một bát cháo trắng. Thấy bát cháo trắng, cô lo chodạ dày của anh quá: “Anh ăn mỗi thế này thôi á? Không ăn gì nữa à?”.

ThiếuHàng lắc đầu, ốm lâu như vậy nên dạ dày kém lắm. Chuyến đi dài ngày này là anhquyết đi bằng được chứ bác sĩ không cho phép anh đi xa.

Gia Ưunhìn nét mặt mệt mỏi của anh, biết điều ăn xong về khách sạn luôn.

ThiếuHàng tắm xong, chuẩn bị lên giường nằm thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Không cầnnghĩ anh cũng biết là ai, tiếng gõ cửa rất kiên trì, anh không nhẫn tâm nên ramở cửa cho cô.

Gia Ưucầm chiếc bình giữ ấm bước vào rồi nói: “Em mua sữa bò cho anh đấy, đã hâm nóngrồi, anh uống xong rồi hãy đi ngủ”.

“Khôngcần đâu. Cảm ơn!”.

Gia Ưuthở dài, nhìn anh: “Rốt cuộc anh muốn thế nào thì mới hết giận em hả?”.

QuanThiếu Hàng nhìn cô chằm chằm, khóe môi nhếch cười: “Gia Ưu à Gia Ưu, trái timanh không phải là nhà trọ, không phải nơi em thích đến là đến, thích đi là đi”.

“Em xinlỗi!”.

“Đừngnói xin lỗi nữa, anh ghét nghe lắm rồi”. Bỗng anh hỏi thẳng đuột: “Không phảihôm hai tám hai người đã đi đăng ký rồi sao?”.

“Em đãnói rõ với anh ấy rồi, em không lấy anh ấy”.

“Lươngtâm em cho phép em làm thế ư?”.

“Em nóichuyện với bác sĩ rồi. Giờ Đàm Áo hồi phục khá tốt, chỉ cần kiên trì, chăm chỉsẽ có hy vọng đi lại được bình thường. Em đã liên hệ cho anh ấy bác sĩ tốt nhấtrồi”.

“Anh tacó chấp nhận không?”.

Gia Ưucứng họng lại.

“TrìGia Ưu, giờ nói gì cũng vô ích. Chỉ cần một ngày anh ta không buông tha em thìem sẽ chẳng đời nào buông tha cho bản thân mình”.

“Cho emthêm chút thời gian”.

“Anh sẽcho em thời gian, nhưng trước khi có kết quả em đừng xuất hiện trước mặt anhnữa. Anh cũng là con người bằng xương bằng thịt, chứ không kiên cường như emtưởng tượng đâu”.

Gia Ưulặng lẽ nhìn anh, ánh mắt lộ vẻ đau buồn: “Vâng, ngày mai em sẽ về”.

ThiếuHàng kiên quyết không nhìn cô.

Ngàyhôm sau, Gia Ưu thu dọn hành lý đi về. Cô qua gặp Thiếu Hàng chào tạm biệt anhrồi lên tàu đi về bờ. Đến bến tàu cô vẫy một chiếc taxi ra sân bay. Thoạt đầucô không để ý, nhưng nửa tiếng sau cô bỗng thấy xe rất xóc. Cô nhìn kỹ cảnh haibên đường, bỗng thấy có gì là lạ: “Đây là đường đi sân bay à?”.

Lái xegiải thích: “Đường cũ hôm qua bắt đầu sửa nên đành phải chuyển sang đi đườngnày. Đường này đi xa hơn nhiều nhưng đành phải đi thôi”.

Đi đượcmột đoạn, từ xa cô thấy có mấy chiếc xe ô tô dừng ở bên vệ đường. Chiếc xe đầutiên tông vào lề đường, thân xe không hiểu bị cái gi cứng đập vào, lõm rất to.Trên xe thấp tho­áng thấy hai người, ngoài người lái xe ra thì người phụ nữngồi sau hình như bị thương rồi.

Gia Ưuvội gọi lái xe dừng lại, chạy xuống xem sao.

Nghengóng một hồi được biết, người ngồi trong xe ấy là một diễn viên nổi tiếng. Xemải tránh tầm theo dõi của phóng viên nên mới xảy ra tai nạn. Đã báo cảnh sátvà gọi xe cấp cứu rồi. Mọi người đứng xung quanh không dám động vào người bịthương, đành đứng vòng quanh nhìn.

Mấyphóng viên cầm máy ảnh chụp lia lịa chiếc xe tai nạn, có hai người còn đến sátcửa kính ô tô để chụp mặt người phụ nữ bên trong.

Gia Ưusải bước đến đẩy họ ra.

Phóngviên nam giận dữ mắng cô là kẻ lắm chuyện, đừng vớ vẩn.

Gia Ưuđang định nói thì cửa xe mở ra. Cô nghe loáng thoáng người ngồi trong xe gọi côlên xe. Cô vội bước lên xe sau đó đóng luôn lại.

Ngườingồi trong xe hóa ra là bác sĩ Lã và Hà Hổ Phách, đúng là trái đất này trònthật, đi dâu cũng gặp người quen.

Bác sĩLã vẫn còn tỉnh táo, Gia Ưu đến gần, ông nhận ra ngay: “May quá lại gặp cô ởđây”.

Gia Ưuvội cởi áo khoác đang mặc ra khoác lên người Hà Hổ Phách, sau đó xem xét vếtthương của cô ấy. Trán Hà Hổ Phách bị đập mạnh vào ghế nên bị ngất một lúc.Tỉnh lại thấy xung quanh bu đầy phóng viên, tức vô cùng. Cô nói: “Gia Ưu à, côtháo khăn quàng cổ ra để tôi mượn che mặt được không? Tôi không muốn bị lên báovới bộ dạng này”.

Gia Ưuvội vàng làm theo lời đề nghị.

Vàiphút sau xe cấp cứu đến, Gia Ưu đỡ hai người lên xe cứu thương rồi đi theo.

Phóngviên vẫn chưa chịu buông tha, vẫn bám sát họ. Gia Ưu ngăn luôn ở cửa phòng cấpcứu, yêu cầu họ bỏ qua cho người bị thương. Nói mãi mấy phóng viên ấy mới chịuđi.

Gia Ưukhô hết cả họng, ngồi đừ người trên chiếc băng,

Bác sĩLã bước thấp bước cao đi ra ngồi cạnh cô: “Cảm ơn cô quá, khi nào về tôi sẽ mờicô ăn cơm”.

Gia Ưucười cười: “Hai người cũng biết chọn địa điểm đấy nhỉ”.

Bác sĩLã xấu hổ nói: “Cô nghĩ gì thế, sau khi rút khỏi giới giải trí, cô ấy xây mộtkhách sạn nhỏ trên đảo để kinh doanh. Tôi đang đưa cô ấy về đấy chứ”.

“Hỏi cólẽ là thừa, nhưng tôi vẫn phải hỏi. Hai người có quan hệ gì với nhau à?”.

Bác sĩLã nhìn xung quanh với ánh mắt hết sức cảnh giác.

Gia Ưuvội nói: “Thôi đi, anh chẳng cần trả lời tôi cũng hiểu rồi”.

Cô thòtay vào túi định lấy điện thoại ra xem giờ, nhưng phát hiện ra túi mình trốngrỗng. Tìm quanh người không thấy. Nhớ lại cô chợt nghĩ ra có thể điện thoại đãrơi lúc xô với phóng viên. Thôi thì đã trễ giờ bay rồi, cô quyết định nghỉ lạiđây một đêm.

Tối ấy,cô thuê một phòng khách sạn gần ngay bệnh viện ngủ một giấc thật ngon.

Ngàyhôm sau ra sân bay cô mới biết một việc. Chuyến bay cô định bay hôm qua gặp tainạn đã bị rơi xuống biển Đông. Nguyên nhân tai nạn đang trong quá trình điềutra, toàn bộ hành khách trên máy bay gặp nạn hết.

Gia Ưusững sờ, rồi bỗng dưng người run lẩy bẩy. Nếu hôm qua cô đến sân bay thuận lợithì giờ đây cô cũng có tên trong danh sách người bị nạn ấy. Hóa ra bác sĩ Lãlại là ân nhân cứu mạng cô.

Vìđường bay bị dừng tạm thời nên cô phải ngồi tàu hỏa về. Cô mua vé chuyến đi gầnnhất, mất hai ngày ngồi tàu, đến trưa ngày thứ ba cô mới về đến nơi. Ra khỏinhà ga xe lửa cô vẫy một chiếc taxi đi về nhà. Việc đầu tiên cô về tới nhà làtắm gội.

Vì chưamua điện thoại nên cô lên mạng nhắn tin cho Tiểu Đóa, nói là mình đã về nhà.

Quay rabếp nấu bát mì được một lúc thì nghe thấy tiếng chuông cửa gấp gáp, liên hồi.

Mở cửara, Đóa ùa vào nhanh như gió và hét toáng lên: “Trì Gia Ưu, tớ sắp sợ chếtkhiếp vì cậu rồi đấy”.

Gia Ưuchẳng hiểu gì, tròn mắt hỏi: “Tại sao hả?”.

“Cậukhông đi chuyến bay ấy cũng không báo mọi người một câu. Điện thoại mất cũngkhông chịu nói. Mọi người cứ nghĩ là cậu gặp nạn trong chuyến bay ấy rồi đấy!”.

Gia Ưungẩn người ra, nghĩ đến việc Đóa lo lắng trong hai ngày hôm nay vội nói: “Ôi tớxin lỗi! Mãi đến ngày thứ hai sau khi vụ tai nạn ấy xảy ra tớ mới biết đấy chứ.Sau đó tới phải ngồi tàu về đây này, làm gì có thời gian mà gọi điện này nọ”.

“Đừngnói nữa, gọi điện cho ba mẹ cậu đi. Mẹ cậu khóc ngất lên ngất xuống mấy lần kiakìa”.

Gia Ưunhìn bạn với ánh mắt hoài nghi: “Mẹ tớ á?”.

“Chứcòn gì, mấy hôm nay cậu làm cho mọi người điên hết cả rồi đây này”.

Sau nàyGia Ưu biết được vấn đề còn nghiêm trọng hơn cả Tiểu Đóa nói nhiều.

Ba mẹnhìn thấy cô là nước mắt lưng tròng, cô nghĩ hóa ra ba mẹ cũng yêu mình, chỉ cóđiều lúc mất đi mới thấy rõ hơn.

Gia Ưugặp ba mẹ xong, Tiểu Đóa ngập ngập ngừng ngừng nói cho cô biết: “Cậu phải bìnhtĩnh, tớ nói cho cậu biết việc này nhé”.

“Việcgì thế?” Trong lòng Gia Ưu bỗng dấy lên cảm giác bất an.

“ThiếuHàng nghĩ cậu đi chuyến bay ấy nên suy sụp hoàn toàn rồi. Anh ấy cứ luôn mồmnói rằng đã đuổi cậu đi, nếu cậu không đi thì đã không xảy ra chuyện. Bệnh anhấy đã khỏi hẳn đâu, làm sao chịu được cú sốc ấy...”.

“Giờanh ấy đang ở đâu?”. Gia Ưu đứng bật dậy.

“Cậuđừng vội, nghe tớ nói hết đã”. Tiểu Đóa vội giữ cô lại.

“Đóa à,nói ngắn gọn thôi. Giờ anh ấy có ổn không?”.

TiểuĐóa hết cách: “Anh ấy đi xe bus về nhà đúng hôm máy bay bị rơi. Lúc ấy bọn tớ đềuchạy đến sân bay hỏi tình hình. Lúc ấy đã có danh sách người bị nạn đâu nên tớsợ phát khiếp đi được, anh ấy thì lo lắng đày đọa mình, cầm cự ở sân bay mườimấy tiếng đồng hồ rồi đổ bệnh lại. Tớ đưa anh ấy đến bệnh viện cấp cứu đấy”.

Gia Ưunghe xong chẳng khác gì sét đánh ngang tai, mặt mũi trắng nhợt.

TiểuĐóa ôm lấy cô vỗ về: “Đừng lo, không nghiêm trọng như vậy đâu. Tối qua anh ấytỉnh lại rồi”.

Gia Ưuvội đến bệnh viện, cô tình cờ gặp mẹ anh ở ngay cửa buồng bệnh.

Cô lắpbắp nói: “Cháu chào bác!”.

Bà Hợpnói luôn: “Về là tốt rồi, nếu cháu xảy ra chuyện gì con trai bác cũng khôngsống nổi. Vào trong đi. Từ lúc tỉnh dậy đến giờ nó vẫn cứ gượng chờ tin cháuđấy. Nhất quyết không chịu chợp mắt. Bác sĩ sợ sức khỏe không trụ nổi đã tiêmthuốc an thần cho ngủ rồi. Lát nữa sẽ tỉnh lại”.

Gia Ưuvội vã bước vào trong.

Lúc nàyThiếu Hàng nằm im lặng trên chiếc giường trải ga trắng toát. Hình như có điềugì lo lắng mà đôi lông mày anh cứ nhíu lại. Anh trông gầy hơn hôm ở đảo nhiềuquá. Cô xót xa trong lòng, vùi đầu vào người anh khóc nức nở.

Mấy hômrồi toàn đi trên đường suốt nên không biết đã làm bao nhiêu người quan tâm mìnhphải sợ hãi.

Tỉnhdậy nhìn thấy cô, ánh mắt của Thiếu Hàng còn dịu dàng hơn cả ánh nắng ban mai.Anh giơ tay lên vuốt ve mái tóc cô và khẽ nói: “Gia Ưu, em xảy ra chuyện thìanh phải làm sao đây?”.

“Emkhông sao đâu, anh phải khỏi bệnh nhanh lên”. Cô ng­hẹn ngào nói.

Vài hômsau, bất chấp mọi người can ngăn, khuyên bảo Đàm Áo vẫn bay từ Hồng Kông sang.

Anh vuimừng nói liên hồi: “Gia Ưu à, em không sao là tốt rồi”.

“Anh vềbằng cách nào thế?”.

“Khôngtận mắt nhìn thấy em thì anh không yên tâm”.

Gia Ưuáy náy nói: “Xin lỗi anh!”.

“Gia Ưuà, khi biết em đi chuyến bay ấy anh chỉ biết cầu trời khấn Phật che chở cho em.Anh cứ cầu xin là chỉ cần em không làm sao thì anh sẽ không ép buộc gì em nữa”.Nói đến đây Đàm Áo ngừng lại cười cười: “Không biết có phải vì thế không mà embình an trở về”.

Gia Ưunước mắt lưng tròng nói: “Đàm Áo à, cảm ơn anh!”.

Đàm Áocười cười: “Cảm ơn anh không làm phiền em nữa đúng không?”.

Gia Ưunhếch nhếch khóe môi, cô quỳ xuống nắm lấy tay anh: “Chúng ta mãi mãi là nhữngngười bạn tốt nhất. Anh cần em làm gì em sẽ làm cho anh”.

“Bất cứchuyện gì trừ yêu anh?”.

“ĐàmÁo...”.

Đàm Áobật cười: “Được rồi, anh biết rồi mà. Tình yêu không thể ép buộc được. Anh cứnghĩ là mình thiếu cơ hội nhưng dần dần anh nhận ra mình thiếu thời cơ. Tráitim em đã thuộc về Thiếu Hàng từ lâu rồi”.

Gia Ưungẫm nghĩ, dù quen với Thiếu Hàng trước nhưng Đàm Áo xuất hiện đâu có muộn. Họđều quen nhau từ thời còn chưa biết yêu là gì, vì thế không có chuyện người đếntrước người đến sau, mà theo lời Tiểu Đóa đó chính là số phận đã an bài.

“Tuầnsau anh đi Mỹ điều trị. Mọi việc đã thu xếp xong xuôi rồi, bác sĩ nói có thểhồi phục sẽ nhanh, khả năng tạm biệt chiếc xe lăn này rất cao”.

Gia Ưumừng rỡ nói: “Ôi thế thì tốt quá, có cần em đi cùng không?”

“Khôngcần đâu, anh sợ là càng gặp em anh càng không quên nổi em”. Khuôn mặt anh ánhlên nét buồn phiền, anh vỗ vỗ tay cô: “Hôm ấy em khóc dữ quá, anh buồn lắm… dùgì anh vẫn muốn em được hạnh phúc mà”.

Gia Ưukhông biết nói thế nào, trái tim cô thấy xúc động dạt dào.