Khi Tôi Xuyên Vào Truyện Tổng Tài

Chương 10: Ngoại truyện




Giang Chi ngoại truyện

Sống hơn hai mươi năm, tôi chợt tỉnh ngộ.

Tôi là nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo, với số phận được định sẵn là ánh trăng sáng đoản mệnh, tôi là kẻ bất khả chiến bại, tàn nhẫn và tàn nhẫn.

Tất nhiên, cuối cùng nó sẽ không kết thúc tốt đẹp.

Khi tỉnh dậy, tôi quyết định viết lại kịch bản.

Nhưng mà

Khi tôi trở về nước, mọi thứ đều rối tung.

Nữ chính Tô Thư đã thay đổi, trở nên cực kỳ điên cuồng.

Tôi rất muốn gặp cô ấy, nhưng—

Cô ấy, cưỡng hôn tôi!

Đó là nụ hôn đầu của tôi.

Lại còn là với một người phụ nữ nữa chứ.

Lúc đó tôi hơi khiếp sợ, nhưng sau này nghĩ lại, tôi cũng không thể nhớ được nhiều, tôi chỉ có thể mơ hồ nhớ được mùi thơm dễ chịu trên cơ thể cô ấy.

Thơm lắm!

Thực sự rất quyến rũ.

Tôi không thể nhớ bất cứ điều gì khác.

Sau ngày hôm đó, tôi cảm thấy dường như mình đã thay đổi, khi nhìn thấy cô ấy lần nữa, trái tim tôi trật một nhịp.

Bất ổn.

Nhìn trái nhìn phải, tôi không dám nhìn vào mắt cô ấy.

Tôi không thể tin rằng sau khi thức tỉnh, tôi thực sự thích một người, nhưng đó sẽ là một cô gái.

Nhưng, có vẻ như, cũng giống như vậy.

Tôi dần dần chấp nhận điều này, và sau đó, tôi bắt đầu thể hiện nó một cách ngập ngừng trước mặt cô ấy——

Nấu đủ loại hộp cơm tình yêu cho cô ấy dù không có tài nghệ gì đặc biệt, chỉ có trái tim đầy tình yêu tôi dành cho cô ấy.

Tôi đi theo cô ấy mỗi ngày, coi tất cả các nam nhân xung quanh cô ấy là kẻ thù.

Nhưng



Ánh mắt cô ấy nhìn tôi không có gì ngoài sự bất lực.

Tôi biết.

Tôi có một suy nghĩ thầm kín khó có thể nói ra nhưng cô ấy thì không.

Tôi từ nhỏ đã là một tiểu thư bướng bỉnh và ngang ngược, nhưng lần này tôi không muốn ép buộc cô ấy.

Sau đó, chúng tôi cùng nhau bị bắt cóc.

Có trời mới biết, tôi, một kẻ hèn nhát, sẽ có dũng khí vô biên khi nhìn thấy cô ấy gặp nguy hiểm.

Tôi chẳng nghĩ gì cả.

Trừ việc la hét, tôi căn bản cũng chỉ nghĩ đến việc bảo vệ cô ấy.

Vì vậy, tôi lao tới và che chắn cho Tô Thư khỏi nhát dao.

Khi thấy máu tươi tôi có chút sợ hãi.

Tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt cô ấy, thật nhợt nhạt và bị kích động.

Tôi rất sợ và hỏi cô ấy liệu tôi có chết không.

Cô ấy hung hãn cắt ngang lời tôi: “Sẽ không chết.”

Cô ấy đã đúng.

Tôi thực sự chưa chết.

Vết dao hơi nghiêng sang một bên, nhưng không có nội tạng nào bị tổn thương, không bao lâu sau tôi đã hồi phục và vui vẻ trở lại.

Nhưng.

Đập vào mắt tôi là hình ảnh Tô Thư đang ở bên Phó Ngạn.

Phó Ngạn rất kỳ lạ, nhưng anh ta là người có thể tin cậy được.

Cách anh ta tỏ tình cũng kì dị khác người.

Anh ta chọn địa điểm ở ngay lối vào nhà xác phía sau bệnh viện.

Tôi đi theo phía sau, lặng lẽ nhìn cô ấy hạnh phúc, nhìn anh ta nghiêm túc lấy chiếc nhẫn ra với ánh mắt thành kính.

Anh ta bảo,

Nhà xác là nơi tượng trưng cho sự kết thúc của cuộc đời, anh lựa chọn thổ lộ tình yêu của mình ở đây vì anh muốn nói với cô——

Cuộc sống sẽ kết thúc

Nhưng tình yêu của anh thì không.

Nghe thô thiển thật sự. Tên cẩu này...

Tôi trốn vào góc nghe lén, nghe giọng hắn thành khẩn tha thiết, nghe giọng cô ấy hân hoan.

Có vẻ như, nghe rất hạnh phúc.

Cô ấy đang hạnh phúc... phải không?

Tôi có thể nói rằng khi cô ấy nhìn Phó Ngạn, đôi mắt đẹp ấy lấp lánh khác hẳn khi nhìn tôi hay bất kỳ ai khác.

Ở một nơi tối tăm như nhà xác, không hiểu sao tôi lại cảm thấy mùi dấm chua.

Chua chát lắm!

✸Phó Chí Hành ngoại truyện ✸

Tôi là con trai duy nhất của Phó gia.

Gia cảnh giàu có và nửa đầu cuộc đời suôn sẻ đã dần hình thành nên tính cách ích kỷ và kiêu ngạo của tôi.

Theo tôi, dù là trăng trong nước hay sao trên trời, chỉ cần tôi muốn thì nó phải là của tôi.

Cho đến khi tôi gặp trắc trở về đường tình duyên lần đầu tiên.



Cô ấy tên là Giang Chi.

Trong cuộc sống sinh viên dịu dàng mà buồn tẻ, tươi đẹp mà nhàm chán, cô ấy là đóa hoa lài trắng tinh khiết duy nhất.

Trong một khoảng thời gian ngắn, tôi say mê cô ấy.

Nhưng--

Đó có thực sự là tình yêu không? Tôi không thể phân biệt được.

Hơn nữa, đó là không được yêu nhưng vẫn không cam lòng rời đi.

Tôi chưa bao giờ chạm được tới cô ấy.

Sau đó, cô ấy ra nước ngoài và kết hôn, còn tôi ở lại thành phố cũ, dần dần tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình và trở thành Phó tổng được kính trọng.

Sau đó, có người đưa một cô gái vào phòng tôi.

Cô ấy rất giống Giang Chi.

Tôi không mấy hứng thú với cô ấy nhưng dưới sự kích thích của rượu, tôi đã không từ chối.

Tuy nhiên……

Cô gái này có vẻ không bình thường.

Cô ta nổi điên lên rồi đưa cho tôi bà mẹ nuôi ở phòng bên cạnh.

Hôm đó tôi đã uống khá say, vả lại phòng tối nên tôi cũng không nhận ra điểm khác biệt.

Và....

Đêm đó thật điên rồ.

Nói thật thì đúng là có chút vị giác, nhưng sau khi tỉnh lại, tôi không thể chấp nhận đối phương là một phụ nữ hơn năm mươi tuổi chảy xệ hết thời.

Sau này, diễn biến của sự việc dần dần vượt quá sức tưởng tượng của tôi.

Thế giới này càng ngày càng hư ảo, có lúc uống rượu, tôi còn tự hỏi thế giới mình đang sống có phải là tưởng tượng hay không.

Thậm chí, liệu nó có phải là các nhân vật trong một cuốn sách hay không?

Đôi khi, giống như có một kịch bản nào đó đẩy tôi xuống vực sâu.

Sau đêm đó, mụ luống tuổi đó mang thai rồi sinh ra một đứa trẻ.

Trở thành mẹ của đứa con đầu lòng của tôi.

Tôi không thể tin được, nhưng tôi chỉ có thể chấp nhận sự thật.

Sau này bà ta lấy tiền từ Phó gia và thay đổi rất nhiều, chỉ xét về ngoại hình thôi, bà ta đã trải thành một thiếu phụ trẻ trung.

Hơn nữa, bà ta còn rất biết cách chiều đàn ông.

Cũng rất giỏi lấy lòng đàn ông.

Dần dần, tôi buông bỏ nỗi buồn và chọn cách chấp nhận bà ta.

Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ biết mình thật sự muốn gì.

Tôi thậm chí còn không biết tình yêu là gì và tôi đã bao giờ yêu ai thật lòng chưa?

Thời gian sau,

Ba người bọn họ đều bị bắt cóc.

Thành thật mà nói, tôi cũng không quan tâm.

Tôi chỉ quan tâm đến bản thân mình.

Lúc đó trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ: May mắn thay, người bị bắt không phải là tôi.

Tuy nhiên, sau đó Giang Chi bị thương, thấy mọi người bận rộn cứu người, tôi cũng choáng váng, cũng bước tới.



Nhưng tên bắt cóc đã vung dao lên

Lúc đầu óc tôi trống rỗng, chính bà vợ già héo của tôi đã chặn giúp tôi lưỡi dao đó.

Bà ta bị thương nặng.

Tôi cũng càng cảm thấy tội lỗi hơn.

Lúc say ấy tôi nói muốn cưới bà ta cũng chỉ là bốc đồng thôi, không hiểu sao tin tức lại rò rỉ ra ngoài nhanh như vậy.

Vì mối tình ngắn ngủi khó tin này mà chỉ một đêm tôi đã trở thành trò cười cho mọi người vì từng là thiếu gia kiêu hãnh.

Tôi không thể chấp nhận sự chênh lệch giữa hai tầng lớp, tựa như lòng sông so với mặt biển.

Nhưng

Nhưng có muốn cũng không còn đường lui nữa rồi.

Nếu lúc này tôi đổi ý, bỏ rơi bà già đã sinh ra con tôi và cản dao giúp tôi, tôi sẽ càng trở thành đối tượng bị mọi người chỉ trích.

Tất cả mọi người đang đợi tôi mắc sai lầm để tiếp tục chửi rủa nên tôi càng không thể quay lại.

Tôi chỉ có thể cắn răng tiếp tục.

Tuy nhiên, không bao lâu sau, Phó thị sụp đổ.

Không có sự bảo trợ của gia tộc, tôi dần không còn được ưu ái gọi là Phó tổng nữa, không còn ai thèm liếc nhìn tôi lấy một lần---

Ngoại trừ vợ tôi ở nhà.

Tôi bắt đầu trở nên nát rượu.

Đôi khi say rượu, tôi liền đánh mắng vợ tôi.

Tôi đổ lỗi tất cả mọi chuyện là do bà ta, bây giờ tôi mới thấy đó là sai trái.

Lẽ ra tôi nên ở bên Tô Thư hoặc Giang Chi, trong vụ bắt cóc đó, tôi nên kiên quyết chọn một người, rồi cùng cô ấy sống hạnh phúc.

Nó không nên như thế này.

Nhưng

Số phận đã an bài.

Chỉ có một con đường này dành cho tôi thôi.

Bà vợ già sau khi bị đâm đã trở thành tàn phế, không tự chủ được bản thân, lại đi tiểu trên giường, lại bắt tôi đi giặt ga giường rồi....

(toàn văn)