1
Khi xuyên vào cuốn tiểu thuyết ba xu thuộc thể loại tổng tài bá đạo, tôi đã bị tên tổng tài Phó Chí Hành cưỡng hôn trên giường.
Anh ta say rượu.
Không có sự lạnh lùng và trang nghiêm như trong nguyên mẫu, anh ta để tay lên đầu tôi, định bắt đầu một đêm nồng cháy.
Vãi thật.
Đấu tranh vô ích, tôi quyết định phát điên—
Dưới ánh trăng, tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, dùng giọng cười thú zị nhất của mình:
"Híiiii hehe khặc khặc..."
Tôi thoát khỏi tay anh và lăn xuống giường.
Đảo mắt, co giật, bất động.
Gầm gừ, la hét, bò vào bóng tối.
Nhưng Phó Chí Hành không sợ cái này.
Anh ta ấn tôi xuống bằng tay trái và hôn tôi lần nữa.
Sau đó__
Tôi nhổ vào miệng hắn hai lần.
"Ọee--"
Vậy là vị tổng tài mlem ôm thùng rác nôn thốc nôn tháo, tưởng đâu lòi cả sáu múi cơ bụng ra.
2
Tôi gần như chắc chắn rằng mình đã đi đến chương đầu tiên của tiểu thuyết gốc.
Cô bé Lọ Lem đáng thương bị dì ghẻ hãm hại và giao cho tổng tài vô liêm sỉ.
Phó Chí Hành bước xuống đất bằng chân trần và bước tới chỗ tôi.
Nhưng tôi nhìn chằm chằm vào chân anh ta trên sàn——
Ông này mà là con gái chắc cũng phải đi giày cỡ 48 ấy nhỉ?
Anh ta túm lấy quần áo của tôi và bế tôi lên.
Tôi mỉm cười hất tay anh ra: “Tôi biết anh đang vội, nhưng cứ bình tĩnh.”
"Tôi không giỏi việc đó, còn nữa, tôi thích nhổ vào miệng người khác, khi hưng phấn thì tôi lên giường đi ẻ."
“Ngoài cửa có một người còn tuyệt hơn tôi ngàn lần, hay là tôi đem bà ấy vào đây thay thế tôi nhé?”
Phó Chí Hành say khướt, nhìn tôi đầy chán ghét: “Cút đi.”
"Được thôi!"
Tôi chạy ra khỏi phòng, sang phòng bên cạnh lừa mẹ nuôi sang đây.
Lý do cũng rất đơn giản, tôi nói Phó Chí Hành bị tôi mê hoặc nên nhờ bà ấy nói chuyện về giá sính lễ.
Bà ta hám lợi lao vào liền bị tôi đánh gục, sau đó.......
Kéo lên giường của Phó Chí Hành.
3
Tôi đang ngâm mình trong bồn tắm phòng bên cạnh, uống rượu vang đỏ hảo hạng và suy nghĩ về cuộc đời của nữ chính trong nguyên văn.
Cô ấy vốn được cho là thiên kim tiểu thư duy nhất của gia tộc giàu có.
Cô ấy gia cảnh không tồi, thành tích cao chót vót,lại có nhan sắc vạn người mê.
Chỉ tiếc là đầu thai vào nhầm nhà.
Bị cha mẹ ruột bỏ rơi và bị cha mẹ nuôi dùng làm con bài mặc cả.
Cô bị đưa lên giường của người giàu có và quyền lực, bị gia đình bức ép hút máu, bị bạch nguyệt quang của chồng về nước hiếp đáp và bị chồng từ bỏ khi phải lựa chọn giữa vợ và ánh trăng sáng.
Sau khi thoát chết trong gang tấc, cô vẫn chọn cách gương vỡ lại lành và gượng ép HE.
Cả đời cô chưa bao giờ hiểu được một chân lý——
Đó là hãy bình tâm trước, sau đó mới yêu.
Cô ấy đã theo đuổi tình yêu và được yêu cả đời, cô ấy sẽ chịu đựng, cô ấy sẽ tha thứ, và cô ấy vẫn sẽ lựa chọn bao dung sau khi bị kẻ khác làm tổn thương cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Nhưng tôi thì khác.
Tôi sẽ phát điên mất.
Và, tôi chỉ yêu bản thân mình.
4
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng đập cửa.
Tôi đi dép lê ra khỏi giường và ngay khi cửa vừa mở, một đám người xông vào và vây quanh tôi.
Nhìn một lượt
Đó là toàn bộ cái gọi là gia đình của tôi.
Mẹ tôi, bố tôi, em trai tôi.
Mẹ tôi đỏ mắt mắng tôi: “Tô Thư, mày …”
"BỐP!"
Lời hay còn chưa kịp thốt ra thì tôi đã bị một cái tát cắt ngang.
Bố tôi tiến lên làm động tác đánh tôi:
“Tại sao tao lại sinh ra mày…”
"BỐP!"
Một cái tát khác.
Đều là một đám NPC, đánh mấy người có gì sai.
Tôi quay đầu lại nhìn Tô Thạch đang đứng ở cửa.
Nó dường như chưa từng thấy chị gái nó điên cuồng như vậy, đứng đó ngơ ngác, bất động.
"BỐP--"
Tôi không quan tâm mà giáng luôn một cái tát.
Tô Thời tức giận đến toàn thân run rẩy:
"Tao còn chưa nói chuyện!"
"Mày đánh người mà không thèm giải thích à!"
Mấy người này ban đầu đến để hỏi tội tôi, nhưng họ không bao giờ nghĩ rằng Tô Thư ngày nay không còn là thánh mẫu khoan dung như ngày xưa nữa.
Bây giờ tôi sẽ phát điên cho mà xem!
Mẹ tôi chửi rủa nhưng bị tôi một phát xé quần áo và tấm tắc đánh giá trước mặt bố:
“Chậc, vết bầm này…”
"Mẹ, không ngờ mẹ luống tuổi vậy rồi mà đêm qua lại máu chiến như vậy đâu nha."
Bố tôi tức giận đến mức mắt đỏ hoe.
Ông ta và Tô Thạch đóng cửa lại, muốn đánh hội đồng tôi nhưng tôi lại lùi lại, mỉm cười và chạm vào chai hồng trà đá để cạnh giường.
"Đừng đến đây!"
Họ không nghe và vẫn đến.
Vì vậy, tôi đã hất chai hồng trà chứa nước tiểu lên người bọn họ.
Trong phòng tràn ngập một mùi khai nồng nặc.
Cái nước tiểu này không phải của tôi.
Là một độc giả đã đọc nguyên tác, tôi biết em trai của nữ chính có một chút thói quen kì cục là tè vào các chai nước uống khác nhau.
Thế nên khi nhìn thấy chai trà đá màu vàng sậm này ở phòng bên cạnh, tôi đã đoán ra ngay.
Một đám người nôn mửa không ra thể thống gì.
Ai bảo bọn họ há miệng mắng người khi tôi hắt nước tiêu đâu?
Xứng đáng!
Tôi bước ra một chỗ không có vết bẩn, đứng ở cửa quay video——
“Có ai hiểu được không, người nhà, bố mẹ tôi mới sáng sớm đã tranh nhau uống nước tiểu của em trai tôi!”