Ở giữa lớp học, Lam Nguyệt tránh né những đòn tấn công của cô chủ nhiệm. Cô đã dùng gần như hết khả năng của bản thân, mồ hôi cũng ướt đẫm lưng lúc này cô chợt nhớ đến lời dạy của ông nội. Rồi theo đó mà bình tĩnh phá đòn tấn công hiểm của giáo viên.
Chủ nhiệm nói:
- Em như vậy được rồi. Rất tốt.
Cô cúi người đối diện với cô chủ nhiệm nói:
- Dạ. Em cảm ơn cô.
Cô chủ nhiệm liền gật đầu nhẹ.
Lam Nguyệt thấy chủ nhiệm gật đầu, liền về chỗ.
Vô Khuê thấy Lam Nguyệt đã về chỗ liền hỏi: - Cậu học võ ở đâu thế?. Cậu thật giỏi nha. Tớ ngồi xem hơi sợ.
Lam Nguyệt nói:
- Không sao, cậu cố lên. Là ông nội dạy tớ võ thuật. Cô điều chỉnh lại hơi thở của mình.
Vì cả lớp chỉ có 30 người, nên buổi học kết thúc rất nhanh. Cuối giờ cô chủ nhiệm công bố số điểm và chọn ra ban cán sự của lớp.
Cô im lặng nãy giờ, Vô Khuê nói với cô:
- Tớ thấy cậu phù hợp với vị trí lớp trưởng nha.
Không chỉ Vô Khuê mà các bạn bên cạnh cũng nói như vậy, khiến cô có chút ngại ngùng.
Cô chủ nhiệm nói:
- Cô tin tưởng em Quỳnh Anh.
Lam Nguyệt nói:
- Dạ, em sẽ cố gắng
Vô Khuê đứng cạnh nói:
- Vậy mới phải chứ.
Cô chủ nhiệm nói:
- Các em yên lặng nào, tiếp theo sẽ là lớp phó.
Cô chủ nhiệm nhanh chóng chọn ra thành phần ban cán sự còn lại, Vô Khuê kiêm bên văn thể mỹ.
Buổi học nhanh chóng kết thúc, cô và Vô Khuê cùng nhau về phòng. Từ lúc đó, luôn có một bạn đi theo chúng tôi, lên tầng ba cũng vậy. Lam Nguyệt lạnh lùng quay người lại hỏi:
- Cậu có ý gì?.
Cô bạn kia ngượng ngùng:
- Tớ là Âu Dương Song Tư cùng phòng với cậu và Vô Khuê.
Lam Nguyệt nói:
- Tớ xin lỗi đã hiểu nhầm cậu rồi.
Song Tư nói:
- Không có gì nha.
Lam Nguyệt nói:
- Chúng ta vào trong phòng thôi.
Sau khi về phòng, cô đi tới thư viện của trường để đọc sách. Dù gì thì chiều cô không có tiết học, cô chọn vài cuốn sách liên quan tới cổ cầm mang ra bàn ngồi xuống đọc. Đọc hết cô lại để đúng vị trí ban đầu, tiếp tục chọn sang loại sách tu luyện. Trong sách có ghi rõ các tầng gồm: luyện khí, khai quang, trúc cơ, ích cốc, kết đan( kim đan)....
Cô đọc kỹ cuốn sách này, không để ý trời đã sắp tối. Đến lúc cô ngẩng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ thì cũng cuối giờ Thân. Cô cầm cuốn sách ra, xin phép cô thủ thư mang quyển sách này về đọc. Được cô thủ thư đồng ý, cô vui vẻ cầm sách ra ngoài không quên cảm ơn cô thủ thư.
Trên đường trở về phòng, cô theo thói quen đi ra rừng trúc, bản thân cô rất thích chỗ này. Liền ngồi xuống một phiến đá ngắm nhìn mọi thứ.
Vô Khuê thì nằm trên giường ngủ, lúc dậy thì Nhan Nguyệt đã về và đang tắm. Một lúc sau, thì cô ra ngoài mang theo võ phục cùng thường phục đi phơi. Lúc này Vô Khuê mới dậy lên tiếng hỏi:
- Cậu về lúc nào thế? Sao tớ không biết?.
Lam Nguyệt nói:
- Tớ về được nửa tiếng rồi, thấy cậu ngủ say nên không đánh thức.
Vô Khuê nói:
- Ồ. Cậu đã dùng bữa chưa?.
Lam Nguyệt nói:
- Tớ chưa, chờ cậu dậy rồi cùng đi.
Vô Khuê nói:
- Vậy cậu chờ tớ chút. Vô Khuê ngồi chải tóc, rồi buộc cao lên.
Cô yên lặng đứng chờ Vô Khuê chuẩn bị, rồi cùng nhau đi ăn cơm.
Bữa ăn diễn ra nhanh chóng. Cô đưa Vô Khuê tham quan khuôn viên trường. Mà công nhận là trường rất rộng gồm bể bơi, sân chơi thể thao, vườn dược liệu, khu sản xuất thuốc, không thiếu phòng y tế.
Ký túc cũng chia làm hai khu cho những học viên giống như cô và cho học viên bình thường. Khu của cô có sáu tầng, nam ở tầng một còn nữ thì ở các tầng còn lại. Cuối cùng cô đưa Vô Khuê tới rừng trúc.
Lam Nguyệt nói:
- Chỗ này tớ mới phát hiện ra, rất đẹp đúng không cậu?.
Vô Khuê nói:
- Rất đẹp nha. Vô Khuê sáng mắt, hít thở không khí trong lành.
Vô Khuê nói tiếp:
- Nơi này rất tốt. Tớ rất thích.
Lam Nguyệt nói:
- Ừm. Cậu thích là được.
Cô suy nghĩ từ tầng luyện khí mà tới được kết đan chắc chắn là sẽ mất vài năm. Nếu mà cô không về được thì bố mẹ của cô sẽ ra sao. Cô lắc đầu không dám nghĩ đến.
Vô Khuê thấy Lam Nguyệt bất chợt lắc đầu liền hỏi:
- Cậu làm sao thế?. Có chuyện gì khó giải quyết sao?.
Lam Nguyệt nói:
- Đúng vậy, tớ nhớ bố mẹ của tớ. Dù sao đây là lần đầu tiên xa người thân. Chúng ta về phòng thôi. Mai còn đi học.
Vô Khuê nói:
- Vậy về thôi. Tớ cảm thấy lạnh rồi.
Lam Nguyệt nói:
- Cho cậu mượn áo nè. Cô đưa áo cho Vô Khuê mặc.
Vô Khuê nói:
- Vậy cậu thì sao, không lạnh ư?.
Lam Nguyệt nói:
- Ừm. Tớ không lạnh.
Vô Khuê thấy tâm trạng của Lam Nguyệt không ổn, liền đi theo cô bạn về phòng.