Trong khi Lam Nguyệt chuẩn bị đi ngủ, thì truyền tin của ông nội đến.
Ông viết: “Ta vừa cảm nhận được tà khí rất mạnh, nó mạnh hơn kẻ đã rơi xuống vực nhiều lần.”
Lam Nguyệt đọc và nghĩ: “Vừa mới yên ổn được thời gian, lại phải chiến đấu rồi.”
Cô liền gửi truyền tin cho ông: “Vâng ạ”.
Lúc này ở dưới vực, một đại ma đầu đang chôn xác người thân duy nhất của mình.
Lão nghĩ: “Con yên nghỉ, bố sẽ trả thù người hại con rơi xuống vực”.
Lão bay lên trên miệng vực, và đi thẳng đến nơi gần nhất.
Sáng ra, Lam Nguyệt thấy phía trước là khoảng trời đen kịt, thanh linh kiếm của cô rung lên không ngừng. Còn Tiểu Bạch thì trở nên căng thẳng, có lẽ nó biết mình sẽ đối đầu với thứ rất nguy hiểm.
Người dân cảm thấy bất ổn, nên đã đóng hết cửa ở yên trong nhà.
Vô Khuê lên kí túc tìm Lam Nguyệt, cô thấy Lam Nguyệt đang đứng trước cửa phòng nhìn trời.
Cô cất tiếng gọi Lam Nguyệt:
- Lam Nguyệt, coi bộ lần này chúng ta phải chiến đấu dài ngày rồi.
Lam Nguyệt nói:
- Đúng vậy. Lam Nguyệt sẽ bảo vệ A Khuê đến cùng.
Trong phòng hiệu trưởng, ông truyền tin đến các nhà còn lại bảo là có chuyện gấp.
Một lát sau, bốn dải màu cùng lúc xuất hiện trên sân trường. Họ cùng nhau chờ hiệu trưởng. Ông của Lam Nguyệt xuất hiện cùng họ lập kết giới, bảo vệ học viên bình thường.
Lam Nguyệt cùng Vô Khuê thấy cảnh này cũng không ngạc nhiên gì.
Lão ma đầu cứ thế đi, lão không đụng đến người dân bình thường, bởi vì họ không có khả năng giết con lão.
Lão đi đến chân núi Lâm Gia, lập tức thả ra vô số tẩu thi cùng hung thi cấp thấp. Lão trầm giọng hô lên một tiếng: “Giết”.
Hung thi lẫn tẩu thi nghe lời lão, đi lên từng bậc thang.
Ở kí túc, Lam Nguyệt cùng Vô Khuê nghe thấy tiếng hung thi liền chạy xuống giúp.
Lam Nguyệt sử dụng hết những gì đã học trong những năm qua. Vô Khuê bên cạnh cũng như vậy.
Lam Nguyệt nghĩ: “Mãi như thế này không phải là cách, sẽ kiệt sức sớm.”
Lam Nguyệt nói với Vô Khuê:
- Sử dụng trận pháp đi A Khuê.
Vô Khuê gật đầu.
Lam Nguyệt vuốt lưỡi kiếm, từ đây linh lực màu xanh lá nhạt chảy ra. Cô nhanh chóng cắm linh kiếm xuống đất, đọc khẩu quyết khởi động trận pháp.
Vô Khuê cũng làm y hệt như vậy.
Hung thi chỉ cần đi vào trận pháp, là bị hút sạch tà khí và nằm vật xuống đất.
Cứ như vậy, cuộc chiến kéo dài sang ngày thứ hai. Lam Nguyệt cảm thấy thể lực cùng linh lực dần cạn, mà số lượng tẩu thi cùng hung thi còn khá nhiều.
Vô Khuê thấy Lam Nguyệt như vậy liền nói:
- Lam Nguyệt cậu ổn không?. Vô Khuê cũng như Lam Nguyệt cạn sạch linh lực, cố nữa sẽ tổn thương kim đan rất nguy hiểm.
Đúng lúc nguy cấp, ông nội của Lam Nguyệt lên tiếng:
- Lão ma đầu này, hậu bối của chúng ta không làm gì sai. Lão muốn gì cứ nói thẳng, chúng ta có thể bàn chuyện.
Lão ma đầu dừng điều khiển hung thi nói:
- Con ta nhảy vực tự sát. Là ai trong số các người làm?.
Ông nội của Lam Nguyệt nói:
- Con của lão tự nhảy xuống vực. Chúng ta định khuyên hắn, nhưng không được.
Nếu lão không tin, có thể xem qua vật này.
Ông của Lam Nguyệt lấy ra một chiếc gương có thể xem lại quá khứ, rồi đưa cho lão ma đầu.
Lão ma đầu cầm lấy gương xem và nói:
- Đây là thật?. Các ngươi không lừa ta chứ?.
Ông của Lam Nguyệt nói:
- Là thật, nếu chúng ta nói dối sét sẽ đánh luôn.
Lão ma đầu nói:
- Được, ta tin. Không ngờ con ta lại dại dột như vậy. Nói xong, ông ta ra lệnh cho hung thi cùng tẩu thi đi ra ngoài cổng trường và biến mất.
Ông của Lam Nguyệt nói:
- Hiếm có ma đầu nào như thế này, rất hiểu chuyện.