Khi Tôi Xuyên Không Vào Nơi Tu Tiên

Chương 12




Nhan Tư hỏi:

- Vô Khuê, sao tớ không thấy Song Tư đâu?.

Vô Khuê nói:

- Cậu ấy cũng bị thương, giờ này đang ở phòng y tế.

Nhan Tư nghe tới hai chữ bị thương, liền chạy đi.

Tới phòng y tế nhìn thấy Song Tư đang ngồi trên giường, được nhân viên băng bó vết thương.

Đúng lúc này Song Tư nhìn ra ngoài, bắt gặp Nhan Tư đứng ngoài cửa liền vẫy tay nói:

- A Tư.

Giọng cô y tá vang lên nói:

Thuốc của em này, cẩn thận vết thương.

Y tá liền đưa thuốc cho Song Tư rồi quay đi.

Song Tư nói:

- Em cảm ơn.

Song Tư nhận lấy gói thuốc, rồi lại chỗ Nhan Tư nói:

- Sao cậu biết tớ ở đây?.

Nhan Tư nói:

- Là Vô Khuê nói cho tớ biết.

Nhan Tư nhéo tai Song Tư.

Song Tư la lên nói:

- A Tư đau.

Nhan Tư nói:

- Còn biết đau hứ. Nhan Tư phồng má

Song Tư nhìn Nhan Tư, bất chợt nhìn thấy trên má bên trái của người thương có vết năm ngón rõ ràng.

Song Tư nói:

- Đây là sao vậy A Tư?.

Song Tư hiểu rõ tính cách của Nhan Tư rất nhút nhát, rụt rè, không gây chuyện. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó khi Song Tư đi vắng.

Nhan Tư nói:

- Đúng là như vậy, khi cậu cùng Lam Nguyệt, Vô Khuê đi vắng. Có một ả lạ mặt vào trong phòng trói chúng tớ lại, còn có tát vào má Nhan Tư. Nhan Tư nhanh chóng kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Song Tư liền xoa nhẹ má của Nhan Tư nói:

- Ả đó sẽ phải chịu hình phạt thích đáng.

Cùng lúc đó ở trong rừng, cô chủ nhiệm tìm thấy một gói thuốc vẫn còn một ít bột kích thích ở cạnh bờ suối cùng vài sợi tóc màu vàng. Cô nhanh chóng gói hết lại, dùng bùa truyền tống quay về trường.

Đứng trước cửa phòng hiệu trưởng, cô gõ cửa nói:

- Thưa thầy, em tìm thấy vật này ở trong rừng.

Ông nói:

- Cô mau vào đi.

Cô chủ nhiệm mau chóng mở cửa bước vào, lấy vật chứng từ trong túi áo ra nói:

- Lớp em hôm qua đi luyện tập, học viên cũng bị thương trong đó có Lam Nguyệt. Cũng nhờ em ấy mà phát hiện ra có người thả gói bột này vào nước.

Ông nói:

- Em ấy bị thương?. Nghe đến cháu gái bị thương, ông liền mất bình tĩnh.

Cô chủ nhiệm nói:

- Em ấy không sao, vết thương chỉ vào phần mềm.

Ông nói:

- Cô đợi tôi chút. Ông nhanh chóng viết truyền thư cho Lam Nguyệt rồi gửi đi.

Ông nói tiếp:

- Cô có thể nói tiếp được rồi.

Cô chủ nhiệm nói:

- Vâng, trường ta tóc vàng rất ít.Tóc vàng tự nhiên thì chỉ có thầy, cô giáo người nước ngoài thôi. Mà thầy, cô giáo thì đâu có rảnh mà ra ngoài suối, hơn nữa họ không thông thạo địa lý. Sợi tóc này không phải tự nhiên mà là được nhuộm vàng, hiệu trưởng có thể xem qua.

Ông xem qua sợi tóc,thấy đúng là được nhuộm vàng. Nhanh chóng cầm hồ sơ học viên kia lên xem xét.

Ông nói:

- Trước mắt, cứ gọi các học viên có màu tóc vàng lên đây gặp tôi. Tôi sẽ điều tra rõ chuyện này. Dù ông đã chắc chắn là học viên kia làm, nhưng vẫn cần thêm bằng chứng.

Cô chủ nhiệm nói:

- Vâng. Vậy em ra ngoài gọi học viên tới.

Ông nói:

- Ừm.

Lúc này, Lam Nguyệt nhận được tin của ông liền báo lại: " Con ổn, vết thương không đáng lo ngại. Ông đừng lo". Cô viết xong liền gửi đi, tiếp tục nghỉ ngơi.

Ông ngay lập tức nhận được truyền tin của Lam Nguyệt, liền thở phào nhẹ nhõm.

Về phần ả ta,sau khi hại cả phòng Lam Nguyệt, liền đi chơi.

Các học viên được gọi lên phòng hiệu trưởng, hầu hết đều có bố hoặc mẹ là người nước ngoài, trừ học viên kia là không thấy đến.

Ông liền nhấc máy bấm số ở trên hồ sơ, một hồi sau mới có người nhấc máy.

Ông nói:

- A lô, tôi là hiệu trưởng trường con cháu quý vị đang theo học. Có thể nói chuyện với tôi một lát được chứ?.

Bố của ả nói:

- Vâng được ạ. Con tôi lại gây rối đúng không ạ?. Tôi đã bảo nhiều lần rồi, nhưng cháu nó không có nghe. Chất giọng trung niên có chút mệt mỏi vang lên.

Ông nói:

- Đúng vậy, lần này học viên còn lên kế hoạch hại nhiều em lớp dưới bị thương. Tôi thật sự bất lực với con của quí vị. Nếu còn vi phạm nữa sẽ đuổi khỏi trường.

Bố của ả nói:

- Dạ vâng.

Ông của ả nói:

- Nhà này, không có cháu như nó. Một giọng khác vang lên.

Bố của ả nói:

- Kìa bố. Con đang nghe điện thoại.

Ông của ả nói:

- Đưa điện thoại cho bố, để bố nói chuyện.

Bố của ả nói:

- Dạ. Người trung niên kia, đành đưa điện thoại cho người bố của mình.

Ông của ả nói:

- Ông bạn đã lâu không gặp, cháu nhà tôi thật sự tôi cũng bất lực rồi, tùy ông giải quyết.

Ông nói:

- Vậy được, tôi cúp máy trước.

Ả sau khi chơi cho đã liền quay về trường, tìm đối tượng để bắt nạt. Khi vừa bước vào cổng trường đã thấy hình ảnh của bản thân, cùng như hành động trước đây được chiếu trên màn hình cỡ lớn. Ả thấy thế thì quay đầu chạy, nhưng mà sao bằng các cô giám thị.

Lát sau ả đã bị túm gọn, đưa lên phòng hiệu trưởng.

Giám thị nói:

- Thưa hiệu trưởng, em đã bắt được học viên rồi ạ.

Ông nói:

- Tốt lắm, mau đưa vào.

Cô ả bị tóm lấy liên tục gào lên nói:

- Thả ra em ra.

Ông lắc nhẹ đầu, ra hiệu cho cô giám thị buông cô ả ra.

Cô ả được thả ra, liền quay về phía cửa muốn chạy.

Ông phất tay, lập kết giới tránh cô ả chạy ra ngoài nói:

- Tất cả những chứng cứ cùng tang vật, đã được thầy điều tra kĩ càng. Em còn điều gì muốn nói không?.

Cô ả dưới sức ép của hiệu trưởng, liên tục lắc đầu không chịu nhận sai.

Ông nói:

- Thầy đã gọi điện cho người thân của em, nếu em còn tái phạm nữa, sẽ được trục xuất khỏi trường.

Cô ả nói:

- Thầy ơi, em nhận sai. Em xin không học nữa.

Ông nói:

- Vậy cũng được, em nói phải giữ lấy lời. Đây là hồ sơ của em, mau cầm đi.Ông phất tay hóa giải kết giới.

- Em cảm ơn thầy. Cô ả nhanh chóng cầm lấy hồ sơ, rồi chạy xuống núi.