Khi Tôi Xem Trộm Nhật Ký Kim Chủ

Khi Tôi Xem Trộm Nhật Ký Kim Chủ - Chương 4: Chúng ta đính ước thế nào




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhật ký của Trương Trạng tuy rằng có rất nhiều lỗi trong câu chữ, phần lớn đều tối nghĩa khó hiểu thế mà tôi lại xem như mê như say, không thể kiềm chế nổi, cho nên đến khi cái di động tôi đặt trên bàn bên cạnh kêu lên, tôi phải đơ mất 3 giây thì mới phản ứng lại được, tôi cầm di động lên, thấy trên đó hiện hai chữ Trương Trạng, tay run một cái cúp luôn điện thoại của anh ta...

A, cúp điện thoại hoặc điện thoại bận tuyệt đối là tối kỵ của cuộc đời Trương Trạng, may là lòng dạ sắt đá với tố chất của tôi không có gì sánh kịp tốc độ của tay của anh ta, sau mười giây nhanh chóng nhận được cuộc gọi đến của Trương Trạng.

"Tô Diêm, sao vừa nãy anh lại cúp điện thoại của em?" Quả nhiên câu đầu tiên chính là câu này.

Khụ, đương nhiên là do có tật giật mình rồi.

"Đại khái là bởi vì anh rất ngu đi."

Tôi nghe thấy tiếng Trương Trạng cười một tiếng qua điện thoại, tôi biết, chuyện cúp điện thoại này Trương Trạng sẽ không truy cứu nữa.

"Em nghe nói tiểu khu bị cúp điện, anh ăn cơm chưa?"

"Chưa...Chưa." Trong nháy mắt tôi vô cùng kinh hoảng, chỉ sợ câu tiếp theo của anh ta sẽ là: Mau mở cửa, em mang cơm trưa đến cho anh này.

Vẫn câu nói đó, may mà tôi có lòng dạ sắt đá tố chất xuất chúng, tôi vờ tò mò hỏi anh ta sao lại biết tiểu khu bị cúp điện, anh ta nói rằng bên bất động sản mới nhắn tin. Nghe thế là tôi an tâm, bắt đầu bông đùa như hàng ngày nói không muốn ăn trưa chỉ muốn ăn em, em rời đi hai ngày là anh ngay cả cơm cũng ăn không vô.

Theo lệ mà nói thì Trương Trạng hoàn toàn không có sức đề kháng với mấy câu đùa của tôi, tôi mới nói được dăm câu Trương Trạng đã vội vội vàng vàng nói: "Em gọi thức ăn ngoài cho anh, sắp đến rồi, em cúp đây..."

"A, chờ đã, thức ăn ngoài gì cơ?" Tôi còn chưa kịp hỏi xong thì điện thoại đã ngắt.

Thật sự là...Tôi dở khóc dở cười lật một tờ nhật ký nữa, sau đó tôi lại bị chấn động, vị Trương Trạng nghiêm chỉnh thế nhưng lại dùng bút màu tỉ mỉ vẽ vòng quanh một con gấu có màu nâu, màu nâu khá nhạt, đến sợi lông cũng có thể thấy được, mặt con gấu dẫu có hóa thành tro tôi cũng có thể nhận ra, tôi đối với nó vừa yêu vừa hận, yêu nó vì lúc chơi trò tình thú trên giường, Trương Trạng nằm úp sấp trên người nó làm rất êm và đỡ tốn sức đã thế còn gợi cảm, hận là bởi vì Trương Trạng cứ nhất định muốn đặt con gấu ở trên giường, sáng sớm hôm sau chẳng khác gì thứ đồ khiến tôi nóng tỉnh...

<tbody></tbody>
*Nguyên văn: 火柴人
Được rồi, mình biết là mình không nên vẽ hình minh họa

Hiện tại tầng oán niệm của tôi đối với con gấu đó lại sâu thêm một tầng, bởi vì bên cạnh con gấu cao to tinh xảo ngây thơ đáng yêu có vẽ thêm một người theo kiểu que diêm* rất qua loa, ngay cả ngũ quan cũng không có, trái lại rất nhiều lông chân, hiển nhiên đây chính là tôi đúng không ⊙▽⊙. 

Không có gì đau lòng hơn chuyện này, tôi thật sự muốn hỏi Trương Trạng một chút xem lẽ nào tôi trong lòng anh ta chẳng lẽ chỉ là một người diêm thôi sao, còn có thể yên yên ổn ổn làm thiên sứ cho nhau không hả Trương Trạng!

Thế rồi tôi hít sâu một hơi, bình phục nội tâm đang dậy sóng từng đợt của tôi, chợt phát hiện ở bên dưới có kí tên friend cái gì đó, tôi không có am hiểu tiếng Anh lắm, nhìn một hồi tôi mới nhận ra, Trương Trạng viết rằng: "My first gift from my fuzzy boyfriend 16. 2. 14 "

Tôi nhìn chằm chằm dòng đó, cảm thấy cái cụm từ My fuzzy boyfriend hoàn toàn đã chữa lành cho tôi, không tự chủ cười ngốc một tiếng, tôi hiện tại rất muốn gặp Trương Trạng, thật đó. Tiếc rằng Trương Trạng đã bay đi Quảng Châu rồi, ban ngày ban mặt tôi cũng không tiện yêu cầu điện thoại play...Không thể làm gì khác hơn ngoài dùng hồi ức để an ủi nỗi sầu tương tư.

Ngày 14 tháng 2 là ngày kỉ niệm chúng tôi đính ước, ngày đó vừa đúng là lễ tình nhân, tôi sáng sớm rời giường hỏi bè bạn một vòng đã bị tú ân ái đến mù cả mắt, bạn bè của tôi đại đa số đều rất thích làm mấy chuyện gaygay, cái gì mà vừa thức dậy đã nhận được một bó hoa hồng lớn, cùng người yêu ăn một miếng trứng gà rán hình trái tim. Đương nhiên, thế cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm, thế nhưng ngay cả mẹ tôi cũng nhắn tin nói cha tôi muốn dẫn bà đến những nơi từng đến chơi lễ tình nhân, còn ra vẻ thần thần bí bí, rốt cuộc tôi cũng bị nghẹn thức ăn cho chó.

Tôi ngồi trên ghế sa lon, quay đầu nhìn cái người còn không phải là bạn trai tôi nhưng cũng đã chung sống với tôi được hai năm cũng chính là ông chủ Trương đang chuẩn bị đi làm, thì cảm thấy bản thân mình quá lẻ loi hiu quạnh tà dương chiếu đỏ mặt đàn ông.

Tôi quyết tâm muốn cứu lễ tình nhân của mình.

Tôi nhiệt tình mười phần nắm lấy Trương Trạng, trước tiên đè anh ta lên cửa nói muốn một nụ hôn tạm biệt, sau khi nhận được mấy cái hôn sâu, Trương Trạng ngước cổ đẩy tôi ra, nói rằng mình phải đi, không đi nữa thì cứng mất, tôi ôm ghì lấy anh ta không cho đi, nửa đùa nửa thật đòi anh ta nghỉ làm ở nhà chơi lễ tình nhân với tôi.

Lúc đó tôi đã não bổ ra vài trường hợp, ví dụ như Trương Trạng sẽ dùng lời lẽ đanh thép đẩy tôi ra nói rằng anh ta muốn đi làm; hoặc là nở một nụ cười châm chọc nói rằng với quan hệ của chúng ta thì lễ tình nhân cái gì chứ? Nói chung đều là cảnh tôi bị từ chối tàn nhẫn.

Cho nên lúc Trương Trạng bị tôi hôn đến đỏ cả mặt nói Được, tôi hoàn toàn chưa kịp phản ứng.

"Em mới nói cái gì? Em nói được?"

"Ừ." Trương Trạng gật gật đầu, lôi điện thoại di động ra, "Tôi bàn giao với bí thư Hoàng một chuyện đã."

Ồ ồ ồ nha, tôi nâng mặt Trương Trạng lên hôn mạnh hai cái, Trương Trạng ghét bỏ đẩy miệng tôi ra nói đừng có trét nước miếng lên mặt anh ta.

Lễ tình nhân đến đột ngột đến nỗi không kịp chuẩn bị, tôi xem như một tay già đời trong mấy chuyện lãng mạn, thế nhưng tôi chưa từng thiết lập gì với cái loại cán bộ tính cách cứng nhắc như Trương Trạng, tôi sợ Trương Trạng bỏ qua chuyện hẹn hò với công việc mà anh ta yêu nhất vì tôi mà tôi lại không cho anh ta một lễ tình nhân hoàn mĩ thì biết làm sao bây giờ?

Trương Trạng vào trong nhà bếp nói chuyện xong, vừa trở ra đã bắt gặp bộ dáng đứng ngồi không yên của tôi, anh ta thấy quái nên hỏi tôi làm sao thế, tôi ngửa mặt lên hỏi định trải qua lễ tình nhân thế nào? Trương Trạng ung dung thong thả cởi áo vét, thăm dò nói: "Không biết, nếu không để tôi ngồi cạnh xem anh chơi game nhé?"

Tôi: "..." Không, đây không phải lễ tình nhân trong lòng tôi.

Trầm ngâm một lát, tôi nói: "Hiện giờ vẫn còn sớm, ngày hôm nay chúng ta có thể đi hai nơi, nếu không thì em viết ba chỗ, anh viết ba chỗ, chúng ta bốc thăm quyết định được không?"

Trương Trạng gật đầu đồng ý, sau đó suy nghĩ nửa ngày mới nặn được ba cục giấy nhỏ ném cho tôi, tôi nhắm mắt bắt được một cái, mở ra nhìn ―― bánh xe đu quay trong công viên giải trí.

Tôi cắn đầu lưỡi liều mạng nhịn cười, chỉ lo nếu mà cười thì chuyện vất vả lắm mới lừa được tổng giám đốc Trương đến tay sẽ tan thành mây khói, tôi bỏ tờ giấy xuống, nói tôi đi vệ sinh chút sau đó chúng ta sẽ đi. Đúng vậy, tôi vào nhà vệ sinh lén lút cười một hồi.

Dọn dẹp một lát rồi chúng tôi ra ngoài, tôi còn nhớ hôm đó Trương Trạng mặc quần áo của tôi, thường phục của Trương Trạng rất ít, thường ngày chỉ mặc âu phục với bộ ngủ, tôi thật sự không thể tưởng tượng ra cảnh Trương Trạng bận đồ Tây đứng giữa công viên giải trí tràn đầy không khí thanh xuân tuổi trẻ sẽ như thế nào, cho nên tôi mới dụ anh ta mặc quần áo của tôi, đó là một cái áo khoác có điểm chút lông xù màu trắng, Trương Trạng mặc vào thì có hơi rộng, ống tay áo buông xuống che mất phân nửa bàn tay, phối hợp với cái quần bò Trương Trạng lôi ra từ đáy tủ và một cái giầy da, tôi nhìn là lòng dạ bị manh hóa muốn chết ―― chút xíu nữa là tôi không chịu đi công viên nữa, tôi muốn ở nhà đóng vai play với Trương Trạng cơ.

Bất quá tôi vẫn khắc chế bản thân, tôi nhìn bóng lưng Trương Trạng, đột nhiên nhớ tới chuyện người đàn ông thận trọng này kém hơn tôi ba tuổi, tôi không biết anh ta đột nhiên muốn đi công viên giải trí là do nhất thời hưng phấn hay là đã mong chờ từ lâu, tôi chỉ biết người khác xem anh ta là trẻ tuổi tài cao, cẩm tú tiền đồ, nhưng tôi lại thấy anh ta thức đêm tăng ca, cả năm không nghỉ ngơi, nếu như có thể, tôi hy vọng có thể bù đắp cho anh ta một chút giải trí mà anh ta đã đánh mất mấy năm nay.

<tbody></tbody>

Công viên giải trí a, mỗi dịp ngày lễ là tuyệt đối rất đông người, may mà ngày đó tiết trời âm u, quá trình xếp hàng mua vé cũng không quá gian nan, tôi sợ Trương Trạng xếp hàng tẻ nhạt quá nên bắt đầu liên miên cằn nhằn kể cho anh ta nghe về yêu hận tình cừu của tôi với công viên giải trí, tôi kể rằng mấy năm rồi tôi không đến đây, trước kia công viên giải trí là nơi tôi thích nhất, đến chơi không biết mệt, mãi đến tận lúc vào đại học xem được một video một người bị đu quay cảm giác mạnh* hất văng thì không dám trở lại công viên giải trí nữa....

Trương Trạng cười dùng hộp sữa bò chặn miệng tôi lại nói với tôi rằng nếu nó mà hất văng tôi đi thì mình sẽ kéo tôi trở lại.

Tôi trong lúc Trương Trạng nắm chặt lấy tay tôi dùng tất cả sức bình sinh rít gào thì nhớ đến câu nói này, không khỏi nở nụ cười, tôi hơi hơi ôm lấy người rồi rống to bên tai anh ta: "Trương Trạng em là đồ ngốc."

Trương Trạng rống trở lại: "Anh nói đúng!"

Ha ha ha ha ha ha tôi và anh ta ôm nhau thành một cục dùng hết sức để hét. Hôm đó tôi và Trương Trạng chơi tất cả các trò trong công viên giải trí, lúc đang chơi trò cuối cùng là vòng quay, Trương Trạng chế nhạo nói tôi y hệt một con poodle, lúc anh ta nói câu này, đôi môi nhếch lên, mặt mày mang theo ý cười nhợt nhạt, sau lưng là hình ảnh thu nhỏ của cả thành phố, mây đen sau lưng anh ta tan ra rồi, trong mắt tôi anh ta chậm rãi điểm xuyến vào tạo thành một bức tranh thủy mặc mê người như chính con người anh ta, tôi khẽ hôn anh ta như đang gặm thuốc, hỏi anh ta xem có muốn thử xem poodle rốt cuộc là thế nào hay không, Trương Trạng bị tôi hôn, phát ra một tiếng cười rầu rĩ, anh ta hôn trả lại tôi rồi nói có chứ.

Khi xuống vòng quay, tôi và Trương Trạng quả thực đều lửa nóng đốt người, mà công viên trò chơi nơi nào cũng toàn là người a, cho dù là thánh địa chơi pháo của gay ――  nhà vệ sinh cũng đông như mắc cửi không ngoài dự liệu, tôi chưa bao giờ mong mình có teleport như lúc này.....

May mà xe chúng tôi đỗ cách đó không xa, Trương Trạng vừa đóng cửa xe là tôi liền không thể chờ đợi được nữa lột cái quần vướng víu của anh ta ra, Trương Trạng hiển nhiên cũng bị nín phát đau, nhấc mông lên phối hợp cho tôi lột sạch nửa người dưới, tôi vòng tay nâng gáy anh ta lên để hôn, một tay khác thì bò xuống tuốt cái thứ đang nóng lên dưới háng anh ta, sau đó trọng tâm của những nụ hôn dần dần hạ xuống, nửa người trên của anh ta chặn cửa xe lại, nửa người dưới ngoại trừ một đôi tất ra thì chẳng mặc một cọng chỉ nào, ngay cả chân cũng dựa vào ghế nệm, một cái khác thì bị tôi nâng lên treo lơ lửng giữa trời, tôi vùi đầu ngậm lấy toàn bộ của anh ta, Trương Trạng không hổ là đàn ông hỏng thận, tôi mới hút vào cổ họng mấy cái mà anh ta đã nắm lấy tóc tôi lên đỉnh, tôi nhổ chất lỏng ra khăn giấy, xoa xoa cánh hoa hỏi anh ta dịch trơn ở đâu, anh ta rúc chân dài lại đỏ mặt nói làm sao trên xe anh ta lại có thứ đó được chứ, sau đó lại gần nói muốn khẩu giao giúp tôi, tôi thấy thế thì hoảng sợ vội ngăn anh ta lại nói rằng tôi thích anh ta dùng đùi mài giúp tôi hơn, kĩ thuật của Trương Trạng kém lắm, lần nào làm cho tôi cũng sứt đầu mẻ trán, tôi hiện cũng chẳng đủ kiên nhẫn là chậm rãi chỉ dạy. Tôi hôn nhẹ lên cổ anh ta rồi nói: "Cục cưng, khép chân lại, gồng cơ lên, ngoan nào."

Tôi và Trương Trạng rất ít khi làm bên ngoài, chơi xe chấn là lần đầu tiên, Trương Trạng sau khi sảng khoái thì lý trí trở về, càng ngày càng xấu hổ, anh ta bị tôi cọ xát một hồi thì ngay cả cái cổ cũng đỏ lựng, nhỏ giọng nói: "Tô Diêm, anh ngừng chút...Tôi sợ..." Tôi vuốt ve cái đùi của anh ta rồi nói, "Em biết thế thì mau làm cho anh nhanh lên", Trương Trạng dùng sức mím môi lại, cố nén xấu hổ ép chặt chân ma sát cái vật kia với tôi...Ngày đó chúng tôi vẫn kết thúc tràng pháo đó trước khi có người thấy, Trương Trạng mệt đến độ tôi phải mặc quần áo giúp anh ta, tôi thấy Trương trạng buồn ngủ, bèn hỏi xem anh ta có muốn về nhà hay không, anh ta ôm lấy cổ tôi nói rằng vẫn chưa đi cái nơi mà tôi chọn, anh ta muốn dẫn tôi đi ăn một bữa hải sản thật to. Tôi trêu ghẹo nói tôi cũng muốn ăn a, thế nhưng cơ thể của ông chủ Trương bị móc rỗng mất rồi, Trương Trạng đẩy tôi đi lái xe, nói tìm xem có khách sạn nào còn phòng ngủ không. Sau đó chúng tôi đến khách sạn ngủ một giấc, cơm trưa cũng bị chúng tôi bỏ quên.

Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, khi đó tôi chắc chắn sẽ không chọn khách sạn này, bởi vì nếu không đi ăn tối ở quán đó thì sẽ không gặp phải Lôi Thư Nhàn trong truyền thuyết ngay ở đại sảnh, thật đúng là một lễ tình nhân hoàn mĩ đến mức nào a.