Khi Tôi Xem Trộm Nhật Ký Kim Chủ

Khi Tôi Xem Trộm Nhật Ký Kim Chủ - Chương 14: Chúng ta làm lành thế nào 3




Biểu tình của tôi thật sự lộ ra vẻ lúng túng như thể tái phát ung thư, nhất thời nghẹn cả họng. Trương Trạng cũng cúi đầu không biết là thờ ơ hay là động lòng, nói chung là chẳng biết làm sao.



Tôi khụ một tiếng: "Sao em lại không nói gì, không phát biểu cảm tưởng à?"



Trương Trạng vuốt hộp nhẫn dùng ngữ điệu bình tĩnh như thể lãnh đạo đọc diễn văn: "Cảm ơn anh đã yêu em, Tô Diêm, chúng ta thu dọn một chút rồi đi kết hôn đi. Thế thì, nếu em mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng có thể yên tâm nhắm mắt..."



Nội tâm của tôi rung mạnh, ngàn vạn lời nói bủa vây trong lòng lại hóa thành ngôn ngữ chân tay —— dùng râu đâm vào cổ Trương Trạng....



"Tuổi còn trẻ, suy nghĩ linh tinh cái gì a, phi phi phi, em nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, thọ tỉ nam sơn, khiến cho rùa ngàn năm cũng phải khom lưng..."



Trương Trạng bật cười nói: "Em yêu anh..."



Trương Trạng nói xong thì ngẩn ra như thể không thể tin được lời này lại bật thốt lên không đúng thứ tự như thế.



Tôi cảm động đến tột đỉnh, lệ nóng doanh tròng. Nghe Trương Trạng nói một tiếng yêu quả thực là chuyện hiếm có, tuy rằng trong cuộc sống bình thường tôi cũng có thể cảm nhận được từng chút từng chút tình yêu Trương Trạng dành cho tôi, nhưng mà cảm giác khi đó sao có thể so được với cảm giác chính tai nghe anh ta nói lời yêu, cảm tưởng như thể nắng hòa tan nước, rượu mạnh chảy vào trong cổ họng.



Con người của tôi đặc biệt rất hay được voi đòi tiên, tôi ôm lấy anh ta lúc la lúc lắc hỏi: "Nói thử xem em yêu chỗ nào của anh?"



Trương Trạng bị bức ép thì làm cái chuyện mà anh ta yêu thích nhất đó là bấm ngực tôi: "Yêu hết."



Tôi cũng làm cái chuyện sở trường của mình là mài người anh ta: "Không được, quá không công bằng, anh đây móc tim móc phổi nói một tràng với em, em không thể gạt anh như thế được...Hôm nay em mà không nói thì anh sẽ không ngủ, anh...ừm...anh cứ nằm cạnh nhìn chằm chằm em đến tận hừng đông, mỗi thời mỗi khắc, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu."



Trương Trạng cuối cùng cũng nhận ra mình gặp phải chuyện lớn, anh ta xoa xoa tay, ra vẻ buồn khổ: "Em có cảm giác, nhưng em không biết nói thế nào, sau này em dùng hành động thực tế để chứng minh với anh có được không?"




"Không được, em có yêu anh không đấy?"



Trương boss rốt cục cũng bị tôi đánh bại triệt để, anh ta ấn trán dùng ngữ khí bất đắc dĩ: "Được rồi, ai, đúng là chẳng có cách nào với anh...Anh muốn em nói gì."



Trăm năm mới hiểu ra, đến giờ nghe lời tâm tình get.



"Em trước hết nói xem sao hồi trước anh lại gây chú ý thành công với em xem nào, lúc mới bắt đầu em còn chẳng thèm động vào anh, anh còn tưởng em muốn bơ anh cả đời đấy?"



Trương Trạng có năng lực biểu đạt ngôn ngữ trước sau như một, sau khi bị tôi bức bách quá thì mới mở miệng: "Anh biết lúc mới bắt đầu, em chọn anh thật ra là bởi vì ngoại hình của anh rất khá, một tháng trước khi em sắp xếp cho anh ở cạnh em thì em đã cho người đặt máy nghe lén vào đồng hồ đeo tay của anh, có một lần, thi thoảng em nghe anh gọi điện thoại với người thân, em vốn không muốn nghe nhưng đột nhiên lại nghe thấy anh nhắc đến tên em, thế nên em mới..."



Nói tới đây, Trương Trạng thật cẩn thận liếc mắt nhìn tôi một cái.




Tôi vung vung tay: "Không sao đâu, em nói tiếp đi, anh nhắc gì tới em?"



"Em nghe thấy anh nói với mẹ anh rằng gần đây anh bị một tay nhà giàu bao dưỡng, mẹ anh nói đùa rằng nhận được nhiều tiền từ người ta như thế thì phải đối tốt với người ta một chút, anh nói với bà rằng em không thèm để ý đến anh nên ngay cả cơ hội đối tốt với em anh cũng không có, cuối cùng mẹ anh mắng anh là thằng không có tự trọng, em cảm thấy bầu không khí lúc anh trò chuyện với mẹ rất tốt, trước giờ em chưa thấy gia đình nào thân thiết với nhau đến thế nên thấy rất ước ao, lần nào cũng không nhịn được nghe lén, nghe rồi thì lại cảm thấy anh rất đáng yêu, nhân phẩm cũng tốt, thế nên bèn tiếp xúc với anh..."



"Hử, thì ra em thích anh là bởi vì anh bù đắp được những thiếu hụt trong cuộc sống gia đình của em hồi bé sao?"



Trương Trạng trợn to mắt: "Anh mù chữ à, em dốc lòng đề cao anh như thế mà sao anh lại cắt nghĩa thành vậy?"



Tôi tái mặt: "Không phải đâu, bạn trai em nói gì thì nói cũng là xuất thân từ đại học chính quy đấy, mặc dù bây giờ không học nữa nhưng ít nhiều anh cũng lái xe đi học năm năm..."




"Được được được, là em nói sai, thật ra anh nói rất có lý, em thật sự rất mơ ước gia đình của anh. Tại sao bọn họ lại rộng lượng và bao dung anh thế cơ chứ?"



"Cái này ấy à, đầu tiên là bởi vì mẹ anh là thành phần học giả cơ trí, phàm là những gì không đáng nói đến thì đều chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, cha và em anh đều là những người có IQ cao đến quái đản, thế giới trong mắt học đều phân ra kết cấu nguyên tử, cho nên cũng không cảm thấy chuyện này có gì quá mức cho phép. Thứ hai là từ hồi sơ trung anh đã phát hiện ra hình như mình yêu thích nam giới hơn là nữ rồi, lúc đó anh sợ lắm, ôm mẹ anh khóc lóc come out, sau đó cả nhà cũng quen, chuyện tính hướng thật ra cũng không ghê gớm lắm, anh cũng sống vui vẻ. Nói đến chuyện này, sao trên eo của em lại có vết tím? Em còn chưa tắm bồn bao giờ thì làm sao mà đụng phải bồn tắm được?"



Trương Trạng cười khổ: "Bị điện thoại di động đập..."



Tôi nhẹ nhàng mò eo Trương Trạng: "Thằng ngốc này, sao lại không né."



"Né rồi," Trương Trạng dịu dàng nói, "Né lần thứ nhất nên không kịp né lần thứ hai."



Giống như Trương Trạng không sao hiểu nổi gia đình tôi thì có đôi lúc tôi cũng không thể hiểu nổi gia đình Trương Trạng, đứa con tốt đến thế này mà sao họ nỡ lòng đánh? Bất quá đã là cực phẩm thì không thể dùng lẽ thường để suy đoán được.



"Anh không hiểu lắm, tiền của bọn họ đều là do em chu cấp mà nhỉ, bọn họ trở mặt mà không cân nhắc tí nào hay sao?"



"A," Trương Trạng cười lạnh một tiếng: "Đại khái chính vì như thế, bọn họ càng thêm không thể khoan dung cho việc cỗ máy kiếm tiền của họ thoát khỏi khống chế."



Trương Trạng dựa đầu vào vai tôi, thoải mái nói: "Cứ cho rằng bọn họ thương em đi, nhưng em thật sự không chấp nhận nổi tình thương trầm trọng như thế, mệt mỏi lắm."



Tôi thò tay đỡ sau gáy Trương Trạng, nhất thời chẳng tìm được lời an ủi nào.



"Tô Diêm," Trương Trạng bỗng nhiên nhìn thẳng vào mắt tôi rồi mở miệng, "Em yêu anh là bởi vì anh xem em là một con người biết cười biết mệt biết đau chứ không phải một cỗ máy kiếm tiền không biết mệt mỏi, không phải bạn thân hay hàng xóm lãnh đạm ít lời, cũng không phải tên nhà giàu tiền tài vô hạn, nói cách khác, là anh trao cho em năng lực yêu, biến em từ một cỗ máy trở thành một con người."