Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khi Tôi Trở Thành Mèo Cưng Của Phản Diện

Chương 38




Khi nghe xong, Quý Thời Thừa cũng rất ngạc nhiên, không ngờ 009 lại có nhiều thứ quý giá như vậy, mà đây vẫn chưa phải toàn bộ tài sản của 009.

Tuy nhiên, cậu cũng hiểu rằng 009 sẽ không lấy thêm gì ra nữa. Cho dù có tự hủy, 009 cũng sẽ không đưa thêm.

Vì vậy, Quý Thời Thừa nói với quang cầu: "Luyện chảy nó đi, xem có thể luyện thành cái gì."

Quang cầu cười khúc khích: "Được được, tôi sẽ luyện ngay, sau đó chúng ta chia chiến lợi phẩm nhé~ Một người một nửa!"

Nghe đến "mỗi người một nửa," Quý Thời Thừa mỉm cười. Quang cầu này thật hào phóng.

Thực ra, khi nghe nói 009 lấy ra nhiều thứ tốt như vậy, Quý Thời Thừa cũng có chút động lòng. Nhưng khi đối mặt với đề nghị của quang cầu, cậu đã từ chối.

Cậu nói: "Không cần, ta không có chỗ để cất."

Không giống như quang cầu và 009, cậu không có không gian dị biệt để chứa đồ. Những thứ này dù rất hấp dẫn, nhưng nếu không thể mang đi, với cậu chúng cũng trở nên vô dụng.

Vậy nên cậu quyết định để tất cả cho quang cầu.

Quang cầu lại nói: "Không sao cả! Đợi cậu chọn xong thế giới mới, tôi sẽ gửi hết những thứ này đến đó cho cậu, để cậu làm vua làm chúa ở nơi đó!"

Quý Thời Thừa tưởng tượng đến cảnh đó, khóe miệng không kìm được mà khẽ cong lên.

Cậu nói: "Vậy cảm ơn nhé."

Quang cầu lại nói: "Cảm ơn gì chứ, phải là tôi cảm ơn cậu mới đúng. Nếu không có cậu, tôi có lẽ còn chẳng hoàn thành nổi nhiệm vụ cứu vớt phản diện, làm sao có được nhiều thứ tốt như vậy."

Nghĩ đến đây, quang cầu bỗng lóe lên một ý tưởng.

Nó nói với Quý Thời Thừa:

"À đúng rồi, tôi có một đề nghị, xem cậu có hứng thú không."

Quý Thời Thừa nhướng mày: "Nói đi."

Quang cầu trước tiên cười khúc khích, sau đó ngại ngùng nói: "Tôi muốn mời cậu làm quân sư cho tôi, cậu thấy thế nào? Tôi sẽ trả thù lao cho cậu!"

Bộ óc của Quý Thời Thừa thông minh như vậy, nếu có sự giúp đỡ của cậu, nhiệm vụ của nó chắc chắn sẽ hoàn thành suôn sẻ!

Chỉ nghĩ đến thôi, nó đã phấn khích không thôi.

Nghe vậy, khóe môi Quý Thời Thừa cong lên, cậu nói: "Nghe cũng không tệ, để ta suy nghĩ xem."

Quang cầu nghe xong, biết rằng có cơ hội, liền phấn khích quay vòng tại chỗ.

Nó nói: "Vậy cậu cứ từ từ suy nghĩ nhé, tôi đi luyện chảy 009 đây. À đúng rồi, tôi còn lấy được một cái bình chứa linh hồn nữa, thứ này đúng là bảo bối ~ haha!"

Nói xong câu đó, quang cầu im bặt.

Quý Thời Thừa không mấy hứng thú với cái bình chứa mà quang cầu nhắc đến, cậu vận động cơ thể một chút rồi nhảy xuống giường.

Mặc dù quang cầu không nói, nhưng cậu biết nhiệm vụ cứu vớt phản diện đã hoàn thành.

Vậy có phải, cậu nên rời đi rồi không?

Khi Quý Thời Thừa đang nghĩ như vậy, cửa phòng bệnh bỗng nhiên cạch một tiếng rồi mở ra. Tần Miên bước vào. Không biết có phải vì nguyên khí đã hồi phục hay không, nhưng lúc này trông Tần Miên vô cùng tràn đầy sức sống.

Khi thấy Quý Thời Thừa đứng dưới giường, ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt anh sáng lên.

Tần Miên sải bước tới, nhanh chóng ôm chầm lấy cậu vào lòng và hỏi: "Cơ thể em khỏe lại chưa?"

Thấy Quý Thời Thừa gật đầu, anh lập tức xoa mạnh đầu cậu, vui vẻ nói:

"Em không sao rồi, tốt quá!"

Nghe Tần Miên nói vậy, trong lòng cậu bỗng dưng dâng lên cảm giác chua xót và nặng nề.

Vậy cậu vẫn phải đi sao? Hay là ở lại đây, bên cạnh anh cho đến khi cơ thể của con mèo này già yếu?

Nhưng...

Sau khi già yếu rồi thì sao?

So với tuổi thọ của loài mèo, cuộc đời của Tần Miên là một chặng đường dài đằng đẵng. Vậy, trong khoảng thời gian tiếp theo, anh sẽ phải làm gì đây?

Thực ra, ngay cả bây giờ, Quý Thời Thừa vẫn cảm thấy khó tin. Cậu thật sự đã nảy sinh tình cảm với một nhân vật trong tiểu thuyết.

Điều này, nếu đặt ở trước đây, là chuyện không thể nào xảy ra. Giống như việc cậu chưa từng nghĩ đến hệ thống hay thế giới tiểu thuyết, mọi thứ đều quá viển vông.

Thế nhưng, tất cả lại thực sự xảy ra. Vì một người như Tần Miên, cậu thậm chí còn muốn ở lại thế giới này lâu thêm một chút.

Quý Thời Thừa khẽ dùng cằm cọ vào mu bàn tay của anh. Nếu cậu rời đi, Tần Miên sẽ nhận ra chứ? Chắc chắn là sẽ nhận ra, bởi vì anh nhạy cảm như vậy mà.

Nhưng đến lúc đó, anh sẽ phản ứng thế nào đây?

Cậu không có nhiều thời gian để suy nghĩ thêm, vì ông cụ Tần đã đẩy cửa bước vào. Ông chống gậy, bước nhanh đến rồi ôm cả Tần Miên lẫn Quý Thời Thừa vào lòng.

Cảm xúc của ông cụ Tần rất kích động, kích động đến mức không thốt lên lời. Ông chỉ không ngừng vỗ nhẹ lên lưng anh, đôi mắt đỏ hoe.

Khóe mắt của Tần Miên cũng dần đỏ lên. Lần này, anh đã đáp lại. Một tay anh ôm lấy Quý Thời Thừa, tay còn lại vòng qua lưng ông nội.

Anh nói: "Thật tốt, chúng ta vẫn còn khỏe mạnh bên nhau."

Khi Tần Miên nói xong câu này, nước mắt của ông cụ Tần liền rơi xuống. Bao nhiêu chuyện đã xảy ra, qua chặng đường dài vừa đi qua, ông đều đã hiểu rõ tất cả.

Sáng hôm đó, Tần Miên và ông cụ Tần đều tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn diện tại bệnh viện. Kết quả cho thấy, sức khỏe của anh rất tốt, còn ông cụ Tần, ngoài một chút vấn đề nhỏ ở tim, thì không có gì đáng ngại.

Kết quả như vậy khiến những người quan tâm đến họ thở phào nhẹ nhõm.

Còn ở bên Tần Chính, hắn không ngờ mình vẫn còn sống nên không khỏi cảm thấy may mắn vì chuyện đó.

Bởi khi thực sự đối mặt với cái chết, hắn mới nhận ra rằng mình không can đảm như bản thân từng nghĩ, cũng không hề vô úy như đã tưởng.

Thế nhưng ngay giây tiếp theo, cảm giác may mắn tan biến, bởi hắn phát hiện ra mình không thể cử động được. Ngoại trừ đầu còn có thể nhúc nhích, các bộ phận khác trên cơ thể đều bất động.

Tần Chính không còn tâm trí đâu mà nghĩ xem Tần Miên thế nào, liệu có còn sống hay không. Hắn chỉ biết hét lớn trong đầu: "009, có phải là mày giở trò không?"

Để ngăn hắn tự sát, 009 rõ ràng đã làm gì đó với cơ thể hắn. Thủ đoạn này thực sự quá đê hèn.

Nhưng Tần Chính không nhận được câu trả lời từ 009. Dù có mắng nhiếc, kích động hay cố tình khiêu khích, 009 vẫn không xuất hiện.

Dần dần, cảm xúc của Tần Chính lắng xuống, hắn nhận ra có điều gì đó bất thường.

009 sao lại im lặng? Nó đáng lẽ phải rất đắc ý mới đúng, bởi vì hắn bây giờ chẳng khác nào cá nằm trên thớt.

009 tại sao không xuất hiện? Hay là... nó đã rời đi?

Khi nghĩ đến khả năng này, lòng Tần Chính bất giác trào lên một niềm vui. 009 không phải đã thật sự đi rồi chứ?

Hắn thử gọi trong đầu: "009, mày còn đó không?"

Không có hồi đáp.

Tần Chính kìm nén niềm vui, tiếp tục hỏi: "Thật sự đi rồi sao? Mày không cần linh hồn của tao nữa à?"

Vẫn không có câu trả lời.

Khoảnh khắc này, Tần Chính như muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng. Có phải 009 nghĩ rằng hắn đã chết trong vụ tai nạn xe, nên thất vọng mà hủy liên kết với hắn rồi không?

Đúng là "sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn."*

(*nghĩa là khi rơi vào đường cùng lại tìm thấy lối thoát).

Hắn không những không tự sát thành công mà còn dọa cho 009 phải bỏ chạy!

Tần Chính bật cười thành tiếng, cảm thấy chưa bao giờ hạnh phúc như thế. Qua chuyện này, hắn nhận ra rằng không có gì quan trọng hơn việc được sống.

Chỉ cần hắn còn sống, tất cả những gì mà hắn muốn đều có thể tìm cách đạt được.

Đúng lúc này, tiếng của cảnh sát cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn: "Anh Tần, anh đã tỉnh rồi, vậy chúng ta tiến hành ghi lời khai nhé."

Nói xong, viên cảnh sát đứng dậy, cầm quyển sổ đặt trên bàn.

Đồng thời, anh ta ấn vào bộ đàm trên vai và nói: "Nghi phạm đã tỉnh, tất cả lên đây đi."

Tần Chính gương mặt trở nên căng thẳng, nụ cười trên môi hoàn toàn biến mất. Lúc này mới nhận ra tình thế của mình không còn đường thoát. Nếu cảnh sát thật sự đã nắm trong tay bằng chứng thì dù có giãy giụa thế nào cũng khó thoát tội.

Điều duy nhất hắn có thể làm bây giờ là kéo dài thời gian, tìm cách đối phó.

Với ý nghĩ đó, Tần Chính lên tiếng:

"Tôi nghĩ trước hết, tôi cần gặp bác sĩ. Cơ thể tôi hình như không thể cử động được nữa."

Tần Chính tuy đã bớt lo lắng về cơ thể mình nhưng vẫn cần kiểm tra. Nếu không còn 009, việc cơ thể không cử động được chắc chắn là hậu quả của tai nạn xe hơi.

Viên cảnh sát nghe vậy chỉ nhếch môi, trả lời lạnh lùng: "Gặp bác sĩ không mâu thuẫn với việc làm bản khai."

Nói đến đây, anh ta dừng lại một chút, rồi thêm vào: "Với lại, anh bị tổn thương dây thần kinh cổ, không dễ mà chữa đâu."

Nghe tới "tổn thương dây thần kinh cổ," đồng tử của Tần Chính lập tức co rút lại.

Dù không hiểu y học sâu, hắn cũng biết tổn thương ở vị trí này nguy hiểm thế nào. Nếu nghiêm trọng, thậm chí có thể dẫn đến ngừng thở trong thời gian ngắn, và sau đó là cái chết.

Nhận thức được điều này, Tần Chính nghiến răng: "Tôi phải gặp bác sĩ ngay."

Viên cảnh sát vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản: "Làm xong bản khai sẽ cho anh gặp."

Tần Chính hiểu rõ tình thế này. Một khi khai báo, hắn sẽ hoàn toàn rơi vào thế bị động nên không thể để chuyện đó xảy ra.

Rồi cắn răng nói tiếp: "Tôi muốn gặp luật sư của mình. Trước khi gặp luật sư, tôi sẽ không làm bất cứ bản khai nào."

Viên cảnh sát ném quyển sổ trở lại bàn, nhìn Tần Chính nói: "Trước khi hoàn tất lời khai, người duy nhất anh có thể gặp là tôi."

Tần Chính nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đầy giận dữ, nhưng người cảnh sát trước mặt vẫn không mảy may bận tâm.

Trong suốt thời gian tiếp theo, Tần Chính hoàn toàn từ chối hợp tác trong việc ghi lời khai. Hắn yêu cầu được gặp luật sư, được gặp bác sĩ, thậm chí còn đòi liên lạc với ông cụ Tần.

Đáng tiếc, những cảnh sát ở đây không dễ bị qua mặt. Họ đã nắm rõ mọi chuyện Tần Chính từng làm ở nước ngoài và mối liên hệ của hắn với một số vụ mất tích trong những năm gần đây, nhờ vào bản tài liệu tố cáo nặc danh.

Hơn nữa, khi 009 cắt đứt liên kết với Tần Chính, những hoạt động phi pháp của hắn tại sòng bạc ngầm do Vạn Năng Tinh che đậy đã bị phanh phui. Không chỉ vậy, các hành vi tội lỗi mà hắn từng sử dụng Vạn Năng Tinh để thực hiện cũng bị lôi ra ánh sáng.

Nói cách khác, dù không biết hết mọi tội lỗi của Tần Chính ở nước ngoài, cảnh sát cũng đã có đủ lý do để bắt hắn vào đồn hôm nay.

Tần Chính cố gắng cứng rắn, nhưng cảnh sát cũng chẳng nhượng bộ. Họ kiên nhẫn đợi, không cho hắn có cơ hội liên lạc với bất kỳ ai, trừ khi chịu thành khẩn khai báo.

Cuối cùng, bị ép buộc không còn đường lui, Tần Chính đành phải làm lời khai. Dù vậy, hắn vẫn tỏ ra không hợp tác, lớn tiếng yêu cầu được gặp luật sư, ông nội, thậm chí đòi khiếu nại, nhưng chẳng ai đoái hoài đến.

Lời khai vừa xong, Tần Chính - người trước đó còn khẳng định sống sót là điều quan trọng nhất - giờ đây lại có cảm giác sống không bằng chết.

Bởi hắn biết, thứ đang chờ đợi mình phía trước là gì.

Đúng lúc này, Thính thúc đang chờ bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa rồi bước vào.

Khi nhìn thấy Thính thúc, mắt Tần Chính sáng lên một chút.

Đúng rồi, ông nội! Dù phải dùng tiền để mở đường, ông nội cũng có thể giúp hắn tìm được lối thoát.

Dù phải ngồi tù một thời gian, không sao, hắn có thể xin giảm án rồi lại xin tạm hoãn thi hành án. Nói chung, chẳng bao lâu nữa sẽ lại được tự do.

Nhưng ngay sau đó, Tần Chính cảm nhận được sự tuyệt vọng.

Người quản gia lúc nào cũng cười nhẹ nhàng này giờ đây đang đứng trước giường bệnh của Tần Chính, đôi môi mím chặt, ánh mắt không còn vẻ dịu dàng như xưa mà trở nên lạnh lùng, như thể nhìn một đống rác.

Thính thúc lên tiếng: "Chủ nhân bảo tôi chuyển lời cho cậu, từ nay về sau ông ấy sẽ không quan tâm đến cậu nữa, cũng đừng tìm ông ấy nữa."

Nói cách khác, chính là để mặc Tần Chính tự lo lấy, không can thiệp vào số phận của hắn.

Nghe xong, sắc mặt Tần Chính trở nên tái nhợt, giọng trở nên sắc nhọn: "Không thể nào! Đây chắc chắn là ông bịa ra! Tôi là cháu ruột của ông nội, sao ông có thể không quan tâm tôi được!"

Làm sao ông có thể không quan tâm đến hắn được? Hắn còn phải dựa vào ông để tránh khỏi án tù cơ mà!

Thính thúc không phản biện mà chỉ im lặng đứng đó, nhìn Tần Chính bằng ánh mắt không cảm xúc.

Phản ứng của Thính thúc càng khiến Tần Chính cảm thấy tuyệt vọng. Bởi vì hắn biết, những lời ông ấy nói là sự thật.

Hiện giờ, Tần Chính chỉ còn có thể động đậy được đầu, hắn mở trừng mắt, vừa lắc đầu vừa hét lên: "Ông nội sao lại tàn nhẫn như vậy! Chính vì ông ấy mà cha tôi chết ở nước ngoài, giờ ông ấy còn muốn tôi chết sao?"

Nhắc đến cha mình, Thính thúc cuối cùng cũng có phản ứng. Chỉ thấy ông ấy tiến lên hai bước, cúi xuống gần Tần Chính.

Sau đó, Thính thúc dùng giọng nói mà chỉ hai người có thể nghe thấy, lạnh lùng nói: Cậu và cha cậu giống nhau, chết là đáng."

Giọng của Thính thúc rất lạnh, không giấu nổi sự khinh bỉ trong lời nói.

Nói xong quay người rời đi. Rõ ràng, giữa ông ấy và cha của Tần Chính có một mối thù sâu sắc.

Tần Chính vẫn còn la hét trên giường bệnh: "Thính thúc, đừng đi! Để ông nội tới đây, tôi muốn nghe ông nội nói trực tiếp!"

Giọng hắn vang lên, đầy hoảng loạn và tuyệt vọng.

Nhưng Thính thúc không quay lại, thậm chí bước chân cũng không hề dừng lại.

Nhìn cánh cửa bệnh phòng đang đóng lại, Tần Chính cảm nhận được nỗi tuyệt vọng sâu sắc hơn cả lúc biết linh hồn mình sẽ bị 009 lấy đi.

Sau đó, Tần Chính còn phải đối mặt với một điều khiến hắn tuyệt vọng hơn nữa.

Sau khi Thính thúc rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Tần Chính và những cảnh sát đang canh giữ. Không muốn phải đối diện với họ, Tần Chính quay đầu sang hướng khác.

Hắn không muốn ngồi tù, phải tìm cách trốn thoát.

Nghĩ đến đây, lòng Tần Chính tràn ngập sự phiền muộn và bực bội. Hiện tại, ngoài đầu ra, cơ thể hắn hoàn toàn không thể cử động, vậy làm cách nào để thoát thân đây?

Tần Chính thở hắt ra một hơi nặng nề, bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Cơ thể tàn phế này dường như chính là cơ hội để trốn thoát.

Với tình trạng hiện giờ, hắn không thể ra hầu tòa hay ngồi tù, vì họ sẽ phải sắp xếp người chăm sóc đặc biệt.

Do đó, hắn có thể lợi dụng tình trạng này, yêu cầu được chữa trị trước. Và trong thời gian điều trị, đó sẽ là cơ hội tốt nhất để trốn thoát.

Đến lúc đó, cơ thể đã hồi phục, hắn cũng đã trốn ra ngoài. Sau đó có thể tìm cách vượt biên, đến một quốc gia khác để bắt đầu lại cuộc sống.

Với những cách kiếm tiền mà hắn biết hoàn toàn có thể nhanh chóng trở nên giàu có.

Nghĩ đến đây, tâm trạng u ám của Tần Chính dần trở nên tốt hơn. Quả nhiên, bất kể tình huống nào, cũng không bao giờ có đường cùng thực sự.

Trong một khoảng thời gian ngắn sau đó, Tần Chính trở nên hoạt bát hơn. Thậm chí, còn chủ động trò chuyện với những người đang canh giữ mình và hỏi thăm tình hình của Tần Miên.

Biết được rằng Tần Miên không bị tổn hại chút nào, lòng Tần Chính tràn đầy tiếc nuối.

Nếu Tần Miên chết đi thì tốt biết bao. Nếu anh chết, hắn sẽ trở thành người thừa kế duy nhất của Tần gia.

Đến lúc đó, cho dù ông nội không muốn quan tâm đến hắn, cũng phải buộc lòng cứu hắn ra.

Tần Chính không ngừng tiếc rẻ. Tại sao không thể đâm chết Tần Miên chứ? Rõ ràng hắn đã nhắm đúng vị trí của anh để lao xe đến.

Nhưng rất nhanh, cơn tuyệt vọng thực sự của Tần Chính đã đến.

Hắn đã nhờ một bác sĩ nổi tiếng ở nước ngoài điều trị thần kinh cột sống cổ cho mình. Vị bác sĩ này thiết kế một phương án phẫu thuật hoàn hảo, đảm bảo sau khi phẫu thuật sẽ không có bất kỳ phản ứng phụ nào.

Mọi thứ dường như đang tiến triển theo hướng tích cực. Nhưng đến khi Tần Chính cần thanh toán, hắn phát hiện ra tất cả các tài khoản ngân hàng của mình đều bị phong tỏa, không thể rút nổi một đồng nào.

Khoảnh khắc đó, Tần Chính hoàn toàn bàng hoàng.

Vị bác sĩ nước ngoài luôn tỏ thái độ rất thân thiện lập tức ném mạnh tập hồ sơ trên tay xuống đất khi nhìn thấy điều này. Ông ta gào lên những câu chửi thề như "Damn", "Fuck", rồi cùng đội ngũ y tế của mình nhanh chóng rời đi.

"Không có tiền, quỷ mới phẫu thuật cho tên tàn phế này! Hắn nghĩ tôi là thánh nhân chắc? Đồ lừa đảo, xuống gặp Chúa đi mà mơ chữa trị!"