Khi Tôi Mười Bảy

Chương 8: Chương 8




CHAP 8 – BỮA ĂN “THÂN MẬT”

Lúc Hiểu Thuyên chạy về đến nhà, nó gọi đến hộc hơi mà chẳng nghe trả lời. Thì ra Âu Thần vẫn chưa về nhà. Có chút buồn, nhưng rất nhanh chóng nó đã lấy lại được tinh thần. Không làm bữa trưa được thì làm bữa tối vậy

Thế là xuống bếp, lục đục làm đủ thứ

Tối

Thuyên bày hết đồ ăn ra bàn, khẽ lau mồ hôi. Vừa lúc đó nghe tiếng cổng mở, nó mừng rỡ chạy ra

- A chồng về

Thuyên reo lên, chạy đến khoác tay Thần. Hắn khó chịu dằn dằn đẩy đẩy ra, nhưng như mọi khi, vô ích ==’

- Ai đấy?

Nó hỏi khi thấy một chàng trai khác bước ra từ chiếc xe vàng chóe

- Jin

Hắn giới thiệu không thể ngắn gọn hơn, rồi bước vào nhà. Jin nhìn nó, nó cũng gườm gườm lại cậu ( 2 người này sau này tạo ra rất nhiều chuyện vui ). Thuyên không thích Jin, nói đúng ra là không thích chiếc xe lòe loẹt của cậu. Nó quay ngoắt đi, bước vào nhà, không mời bạn của chồng một câu theo lẽ thường.

Vào đến nhà, thấy Thần đang ngồi trên ghế sopha, nó lập tức kéo hắn đến bàn ăn

- Ăn thử đi, tôi tự nấu hết đấy

- Cái gì???

Hắn bàng hoàng, chạy vội vào nhà bếp.



May quá, không bị cháy

Thuyên thắc mắc, kéo hắn ra lại

- Làm quái gì thế? Ăn nhanh đi

Thần nhìn chằm chằm vào các món ăn. Toàn là đồ chế biến sẵn hết. Hèn chi mà nhà bếp còn nguyên, không, phải nói là căn nhà này còn nguyên mới đúng



Nhưng như thế cũng may. Ít ra hắn biết những món này không thể đầu độc chết hắn

Còn chưa kịp thò đũa vào, một bàn tay vô duyên khác đã chõ ngang

- Món này không tồi, nhưng tốt nhất nên để lò vi sóng thêm 20 giây nữa

Jin ăn một miếng to rồi thản nhiên góp ý, rồi khi Thần muốn gắp món nào cậu cũng lấy tay bốc trước, rốt cuộc suốt bữa tối, 2 đứa nó chẳng ăn được miếng nào

Thần thì chẳng cảm thấy gì, chỉ bực bội vì đói thôi. Còn Thuyên cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ dọn chén bát vào. Phản ứng của tụi nó làm Jin thấy chán

Lúc 3 đứa đang ngồi xem tivi, Jin chợt cảm thấy người nóng ran, cậu ra sức lấy tay quạt lấy quạt để. Thấy lạ, Thần hỏi


- Mày làm quái gì vậy?

- Có thấy nóng không??

- Nóng? Máy lạnh để 22 độ đấy

Hắn nhíu mày nói. Tuy vậy nhưng Jin vẫn thấy rất nóng, muốn cởi phăng cả chiếc áo đang mặc, kèm theo đó là một cảm giác rạo rực khó tả, mặt cậu từ từ đỏ lên

Thần không thiếu chất xám, hắn quay sang Thuyên, lúc này nó đang ôm bụng cười ngặt nghẽo

- Cô bỏ thứ gì vào đồ ăn vậy???

- Một chút…thuốc kích thích ấy mà

Nó thành thật trả lời. Vốn đống thuốc đó là dành cho Thần, ai ngờ ý đồ đen tối của nó bị Jin dập tắt. Thôi thì để lần sau vậy

Thần rùng mình, nếu hôm nay không có Jin làm vật thế mạng thì chẳng biết hắn sẽ trôi về đâu nữa đi. Nó thật quá đê tiện

Chỉ tội nghiệp cho Jin, nhưng có vẻ bản thân của cậu cũng đê tiện như Thuyên, nên đâu đời nào để bản thân chịu thiệt

Jin lập tức nhào tới đè Thần, lột áo hắn ra

- A, làm gì thế, biến đi

Hắn gào to, lấy chân đạp Jin ra, nhanh chóng phóng khỏi ghế sopha. Không ngờ Jin mất đà, lao thẳng vào Thuyên vẫn đang cười như điên. Giờ cậu trúng thuốc rồi, chẳng quan tâm gì hết, ai cũng được, lôi ra đè hết


- A aa, cút đi tên biến thái này. Chồnggggg

Thuyên dùng hết sức đẩy Jin ra, nhưng sức con gái làm sao bì được, huống hồ tên con trai này còn đang bị….kích thích nữa chứ =))



Nó ra sức vùng vẫy, quơ tay về phía Thần cầu cứu, hắn không những làm ngơ, còn nghênh nghênh mặt: “Cho chừa tội háo sắc”

Bức bí quá, Thuyên đành đá vào “chỗ hiểm” của Jin (cách cổ điển đây mà), rồi nhân lúc cậu “phân tán năng lượng”, nó chạy bổ về phía của Thần

- Anh được lắm

- Ai làm người đó chịu

- Nhưng chúng ta là vợ chồng mà, xảy ra chuyện đó cũng là lẽ thường thôi

- Này này, cô điên nặng thật đấy, tôi đã nói cuộc hôn nhân này…..

- Aaaaaaa, hắn tới kìa

Thần chưa nói xong, quay lại đã thấy Jin đứng trước mặt 2 đứa nó. Mặt của cậu càng lúc càng đỏ, chiếc áo sơ-mi đã bị cởi phăng từ lâu, và bây giờ, Jin đang lần tay tháo…dây nịt

- Chà…thuốc này công hiệu gớm


Thuyên trầm trồ xoa xoa cằm, mặt đểu vô cùng: “Lần sau dùng lại”.

Thần trừng mắt nhìn nó

- Cô dùng thuốc gì vậy hả?

- Hơ, chẳng biết nữa, tôi chỉ nói: “Bán cho tôi liều mạnh nhất” thôi

Hắn đổ mồ hôi hột, mở to mắt nhìn nó, nếu quả thật hôm nay người trúng thuốc là hắn chắc chắn suốt đời cũng không thoát nổi con quỷ này

Quay lại sang Jin, cậu đã tháo bay dây nịt rồi, đang cởi nốt những-thứ-có-thể-cởi trên cơ thể

Và thứ cuối cùng đã được vứt xuống sàn. Thuyên hét lên, Thần đưa tay lên che mắt nó. Jin lao đến chỗ 2 đứa nó


- Chạy, chạy đi

Hắn gào lên, nó không thấy gì hết, chỉ biết cắm đầu chạy



- Lên cầu thang, lên cầu thang, nhanh lên, coi chừng vấp

-

Tình hình hiện giờ là thế này

1 đôi trai gái, người con gái chạy trước, người trai đằng sau đang bịt mắt cô, không ngừng gào thét, cả 2 đều chạy bán sống bán chết vì bị một người con trai lõa lồ hăng máu khác rượt phía sau

Khổ nỗi căn nhà này không rộng, tụi nó lại mới chuyển đến nên không rành đường, còn một điều kinh dị là cửa phòng nào cũng không có khóa (rất tiện cho Hiểu Thuyên nhà mình nửa đêm giở trò xằng bậy =)) )

- Thuốc…đó…khi nào mới hết vậy ??

Sau 1 tiếng rượt đuổi hộc máu, Thần nuốt khan hỏi

- Không….biết, thuốc liều mạnh mà…chắc..lâu

Thuyên cũng hổn hển hồn nhiên đáp lại, chân vẫn chạy không ngừng

- Chết tiệt, qua ngày mai cô chết với tôi An Hiểu Thuyên

Nó đang bị bịt mắt nên không biết vẻ mặt nhăn nhó nổi điên của hắn lúc này, chỉ biết cười hì hì đáp lại

Rốt cuộc, trò rượt đuổi đã kéo dài….suốt đêm. Tối đó, những nhà hàng xóm xung quanh được một đêm mất ngủ vì tiếng la hét, tiếng đồ vật đổ bể, tiếng chân chạy rầm rầm từ căn nhà màu trắng xinh xắn

Chỉ mới là ngày thứ 2 thôi mà cuộc sống vợ-chồng của tụi nó thật đáng ngưỡng mộ quá. Càng về sau này thì cường độ quậy càng tăng cao, những diễn viên hài chủ chốt đã xuất hiện hết rồi, say goodbye với những ngày tháng bình yên đi thôi