Khi Tôi Mười Bảy

Chương 30: Chương 30




CHAP 30 – LỜI THÚ TỘI

Sau hai ba ngày thì rốt cuộc bão cũng tan. An Hiểu Thuyên nhanh chóng lôi chồng đi làm thủ tục xuất viện

- Ừm…rẽ trái chỗ ngã tư..hình như nhầm rồi, rẽ phải chứ…aiz anh chạy đàng hoàng chút đi cứ lắc như vậy em nôn đầy ra xe thì đừng trách

- Bớt nói đi

Dương Khôi Thần đáp nhạt, đường trơn khó đi nên hắn phải tập trung hoàn toàn vào việc lái xe, không muốn đôi co với nó. Hơn hai tiếng sau rốt cuộc cũng tới nơi. Hiểu Thuyên thích thú bước nhanh ra ngoài, nhìn ngôi nhà trước mặt với đôi mắt tràn đầy hạnh phúc

- Nhỏ quá

Khôi Thần nhíu mày. Hiểu Thuyên liếc hắn một phát rồi bước đến mở cửa, Ổ khóa cũ kĩ vang lên một tiếng nhỏ, rồi cánh cửa gỗ được mở ra sau bao năm đóng kín, mở cả những hồi ức ngày xưa và mở cả những khoảnh khắc sắp trở thành kỉ niệm

An Hiểu Thuyên ho vài tiếng do lớp bụi bay tù mù trong không khí, rồi nó quay ra ngoài, chỉ vào mấy vali, ý bảo Thần mau xách vào nhà

- Sao bẩn thế này

Dương Khôi Thần lại nhăn mặt, đưa tay phủi phủi bụi

- Này nhà cũ của em đấy, tôn trọng chút đi

Khôi Thần bĩu môi, Thuyên lật những tấm vải trắng phủ lên đồ nội thất, đôi mắt ánh lên tia ấm áp

- Vẫn như xưa, chẳng thay đổi gì cả

- Em ở đây đến mấy tuổi?

- 4

- Sao lại chuyển đi?

- Bất tiện đi lại, bố mẹ đủ khả năng

Thuyên nhún nhún vai đáp gọn, nhớ hôm nghe ba mẹ bảo là sẽ chuyển đi, nó đã khóc rống lên, một mực không chịu, sau này phải năn nỉ mãi nó mới nghe theo. Thuyên bật cười khi nhớ lại ngày xưa, ba mẹ đã dùng bao nhiêu bánh kẹo để dụ khị nó, có cả….anh hai nữa

An Hiểu Thuyên đứng bật dậy, ngăn dòng hồi tưởng. Khôi Thần chưa kịp hoàn hồn đã bị dúi vào tay cây chổi và miếng giẻ lau, kèm theo cái nháy mắt của vợ, hắn thở dài

- Này này cẩn thận với cái đó một chút, hàng hiếm đấy

- Lau kĩ cái này một chút đi

- Nhẹ tay một chút

- #%%%&$&&

Trong lúc dọn dẹp Hiểu Thuyên cứ luôn miệng nhắc nhở chồng cái này cái nọ. Căn nhà thực ra không nhỏ như Khôi Thần nói, là nhỏ đối với những nơi hắn từng ở thôi. Ngôi nhà gỗ gồm 2 tầng, phòng khách được bày biện ấm cúng, sử dụng sắc cam vàng chủ yếu tạo cho căn nhà cảm giác ấm áp. Có một phòng đọc sách nhỏ, trên kệ bày biện bao nhiêu là sách, phần lớn, tất nhiên, là sách y khoa

Mãi đến tối mới dọn dẹp xong. An Hiểu Thuyên nằm phịch trên ghế salong, thở lấy thở để

- Chồng, nấu cơm đi

- Biết rồi

Khôi Thần bước vào bếp, thao tác thành thục, sau 5 phút đã bưng ra hai tô mì nóng hổi. Thời kì ăn mì lại bắt đầu

- Sao hôm nay nghe lời thế??

An Hiểu Thuyên nheo mắt nhìn hắn

- Vì không muốn công sức nãy giờ quét dọn biến thành tro

Thuyên hừ mũi

- Nói dễ nghe chút sẽ chết à

Xong xuôi bữa tối, Hiểu Thuyên đi tắm, lơ đễnh thế nào nó lại để quên quần áo trên giường

- Chồng, lấy dùm bộ quần áo

Khôi Thần rời mắt khỏi màn hình ti vi, nhìn khuôn mặt đang nhăn răng ra cười của vợ và quay đi không biểu lộ chút cảm xúc

- Này…lấy dùm bộ quần áo

- ……

- Anh điếc à?

- ….

- Được rồi được rồi là vụ lúc nãy phải không? Ok đáng lẽ em không nên bỏ thuốc sổ vào tô mì của anh, em xin lỗi được chưa?

- ……

- Này anh nhỏ mọn vừa thôi, cũng tại anh chọc tức em trước mà, em cũng đã xin lỗi rồi

- …..

- Dương-Khôi-Thần



Đến lúc này Khôi Thần mới quay lại nhìn, đứng dậy, và đưa quần áo cho nó

- Cái quái gì đây?

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Hiểu Thuyên hét lên khi Khôi Thần chỉ vừa chạm nhẹ vào chỗ bị thương

- Có nghiêm trọng vậy không?

- Anh không bị sao mà hiểu được hả?

- Được rồi ngồi yên đi buổi chiều bác sĩ mới đến được

- Buổi chiều?? Không lẽ bắt em ngồi không như vậy đến buổi chiều sao?

- Muốn phế luôn cái tay thì cứ việc quậy

- Aaaaaa, tại anh hết tên chết tiệt, anh phá hỏng kế hoạch cả ngày hôm nay của em rồi

- Ngoài trời tuyết rơi như vậy thì đi được đâu mà đòi kế hoạch

- Em có nói là ra ngoài chơi đâu

- Chứ là gì?

An Hiểu Thuyên chợt mỉm cười, nụ cười lạnh thấu xương



- Sơn đàng hoàng một chút đi

Thuyên lấy bên tay lành kéo kéo tóc của Thần

- Là tại cái này chứ có phải tại anh đâu

Khôi Thần mất kiên nhẫn đáp, Thuyên hừ một phát, rồi chồm lên cầm lấy cây sơn mà làm mẫu

- Đó, như vậy nè, làm theo đi

Thần lầm bầm gì đó rồi cũng làm theo, Thuyên lấy hai đầu gối ép mặt hắn lại

- Nói gì đó, sơn lại ngón cái đi

Thuyên ngồi trên ghế thích thú nhịp nhịp tay, chân gác qua vai Thần và mỉm cười khi thấy tên chồng tập trung sơn móng chân ình

- …..Nếu cô thực sự yêu anh ấy thì cô cũng đủ nhẫn tâm đấy

- Ý cô là gì?

- Cô để cho anh ấy yêu cô, rồi đùng một cái, cô chết, cô mang theo tình yêu vĩ đại của cô chôn sâu dưới 3 tấc đất, còn anh ấy phải chung sống với nỗi nhớ đến suốt đời, như vậy chẳng phải rất đáng thương hay sao

An Hiểu Thuyên tựa cằm vào đầu gối, nước mắt bỗng chốc rơi xuống, vì Khôi Thần ngồi dưới đất quay lưng về phía nó nên hắn không thấy nó đang khóc. Hiểu Thuyên cắn chặt vào đầu gối, cố ngăn những tiếng nấc, cho đến khi đầu gối tứa cả máu, thì nước mắt cũng đã khô, và cũng chính khoảnh khắc đó, An Hiểu Thuyên bàng hoàng nhận ra…

….nó đã mất vị giác

CHAP 30 – LỜI THÚ TỘI

Sau hai ba ngày thì rốt cuộc bão cũng tan. An Hiểu Thuyên nhanh chóng lôi chồng đi làm thủ tục xuất viện

- Ừm…rẽ trái chỗ ngã tư..hình như nhầm rồi, rẽ phải chứ…aiz anh chạy đàng hoàng chút đi cứ lắc như vậy em nôn đầy ra xe thì đừng trách

- Bớt nói đi

Dương Khôi Thần đáp nhạt, đường trơn khó đi nên hắn phải tập trung hoàn toàn vào việc lái xe, không muốn đôi co với nó. Hơn hai tiếng sau rốt cuộc cũng tới nơi. Hiểu Thuyên thích thú bước nhanh ra ngoài, nhìn ngôi nhà trước mặt với đôi mắt tràn đầy hạnh phúc

- Nhỏ quá

Khôi Thần nhíu mày. Hiểu Thuyên liếc hắn một phát rồi bước đến mở cửa, Ổ khóa cũ kĩ vang lên một tiếng nhỏ, rồi cánh cửa gỗ được mở ra sau bao năm đóng kín, mở cả những hồi ức ngày xưa và mở cả những khoảnh khắc sắp trở thành kỉ niệm


An Hiểu Thuyên ho vài tiếng do lớp bụi bay tù mù trong không khí, rồi nó quay ra ngoài, chỉ vào mấy vali, ý bảo Thần mau xách vào nhà

- Sao bẩn thế này

Dương Khôi Thần lại nhăn mặt, đưa tay phủi phủi bụi

- Này nhà cũ của em đấy, tôn trọng chút đi

Khôi Thần bĩu môi, Thuyên lật những tấm vải trắng phủ lên đồ nội thất, đôi mắt ánh lên tia ấm áp

- Vẫn như xưa, chẳng thay đổi gì cả

- Em ở đây đến mấy tuổi?

- 4

- Sao lại chuyển đi?

- Bất tiện đi lại, bố mẹ đủ khả năng



Thuyên nhún nhún vai đáp gọn, nhớ hôm nghe ba mẹ bảo là sẽ chuyển đi, nó đã khóc rống lên, một mực không chịu, sau này phải năn nỉ mãi nó mới nghe theo. Thuyên bật cười khi nhớ lại ngày xưa, ba mẹ đã dùng bao nhiêu bánh kẹo để dụ khị nó, có cả….anh hai nữa

An Hiểu Thuyên đứng bật dậy, ngăn dòng hồi tưởng. Khôi Thần chưa kịp hoàn hồn đã bị dúi vào tay cây chổi và miếng giẻ lau, kèm theo cái nháy mắt của vợ, hắn thở dài

- Này này cẩn thận với cái đó một chút, hàng hiếm đấy

- Lau kĩ cái này một chút đi

- Nhẹ tay một chút

- #%%%&$&&

Trong lúc dọn dẹp Hiểu Thuyên cứ luôn miệng nhắc nhở chồng cái này cái nọ. Căn nhà thực ra không nhỏ như Khôi Thần nói, là nhỏ đối với những nơi hắn từng ở thôi. Ngôi nhà gỗ gồm 2 tầng, phòng khách được bày biện ấm cúng, sử dụng sắc cam vàng chủ yếu tạo cho căn nhà cảm giác ấm áp. Có một phòng đọc sách nhỏ, trên kệ bày biện bao nhiêu là sách, phần lớn, tất nhiên, là sách y khoa

Mãi đến tối mới dọn dẹp xong. An Hiểu Thuyên nằm phịch trên ghế salong, thở lấy thở để

- Chồng, nấu cơm đi

- Biết rồi

Khôi Thần bước vào bếp, thao tác thành thục, sau 5 phút đã bưng ra hai tô mì nóng hổi. Thời kì ăn mì lại bắt đầu

- Sao hôm nay nghe lời thế??

An Hiểu Thuyên nheo mắt nhìn hắn

- Vì không muốn công sức nãy giờ quét dọn biến thành tro

Thuyên hừ mũi

- Nói dễ nghe chút sẽ chết à

Xong xuôi bữa tối, Hiểu Thuyên đi tắm, lơ đễnh thế nào nó lại để quên quần áo trên giường

- Chồng, lấy dùm bộ quần áo

Khôi Thần rời mắt khỏi màn hình ti vi, nhìn khuôn mặt đang nhăn răng ra cười của vợ và quay đi không biểu lộ chút cảm xúc

- Này…lấy dùm bộ quần áo

- ……

- Anh điếc à?

- ….

- Được rồi được rồi là vụ lúc nãy phải không? Ok đáng lẽ em không nên bỏ thuốc sổ vào tô mì của anh, em xin lỗi được chưa?

- ……

- Này anh nhỏ mọn vừa thôi, cũng tại anh chọc tức em trước mà, em cũng đã xin lỗi rồi

- …..

- Dương-Khôi-Thần


Đến lúc này Khôi Thần mới quay lại nhìn, đứng dậy, và đưa quần áo cho nó

- Cái quái gì đây?

- Không mặc thì nude

- Anh….

An Hiểu Thuyên tức phát điên, sao lại đưa cho nó bộ đồ ngủ gợi cảm mà lần trước mama Dương đã mua cho chứ

- Trời ơi mặc cái này thì khác gì không mặc chứ???

Thuyên vò đầu bức tóc, nhưng rồi cuối cùng cũng phải mặc vào, dù sao có còn hơn không

- Ê…quay mặt ra chỗ khác..nhanh lên

Thuyên từ từ hé cửa bước ra, một tay che trước ngực, tay kia liên tục kéo cái váy ngủ xuống. Khôi Thần không những không làm theo mà còn cố tình nhìn chăm chú, nhưng chẳng biết nghĩ gì mà trong phút chốc mặt hắn đỏ bừng lên, cũng quay nhanh sang hướng khác.

An Hiểu Thuyên thì khỏi nói, máu lên đến não, liếc nhìn qua không thấy bộ quần áo trên giường nữa, quần áo khác thì để trong vali chưa lấy ra. Hiểu Thuyên như muốn gầm lên, nó nhanh chóng chui vào trong mền

- Đồ..chết tiệt

- Chúng ta là vợ chồng mà

Dương Khôi Thần nhếch miệng cười, sà xuống gần nó, Thuyên đắp mền qua đầu, la oai oái

- Tránh ra đi tên biến thái

- Chuyện sớm muộn thôi



Vừa nói hắn vừa đặt một tay lên eo Thuyên, nó vùng vẫy, lấy cả chân đạp vào mặt hắn

- Này thì sàm sỡ

Khôi Thần ôm bụng cười

- Chẳng phải lần trước em nói muốn có một nhóc còn gì?

- Hở..nhưng…

Thuyên ấp úng, mặt đỏ bừng. Thần quay mặt nhìn vào ti vi

- Đùa thôi, nghĩ em có giá vậy sao

- Anh…

Biết có nói cũng chỉ thêm tức, Hiểu Thuyên đành im lặng, rồi bị bộ phim trên ti vi cuốn hút. Đó là một bộ phim hành động của Hollywood. Những pha bắn súng chạy trốn ngoạn mục khiến Thuyên nhanh chóng quên đi nỗi xấu hổ, đến giữa phim, nó đã ngồi lên đàng hoàng, không còn lấy mền che lại nữa. Chợt trong phim xuất hiện cảnh tình cảm của nam nữ chính. Coi một mình thì không sao nhưng coi hai người thì rất ngại. Khôi Thần nhìn sang Thuyên, vừa lúc nó cũng quay sang nhìn hắn, hai mắt nhìn nhau trong giây lát, như sực tỉnh, nó nhanh chóng kéo mền lên

- Anh..muốn gì?

Thần chép miệng, quay lại với bộ phim. Thuyên thở phảo nhưng cũng có chút tức tối, thái độ vậy là sao chứ

Bộ phim kết thúc cũng là lúc mí mắt An Hiểu Thuyên gần sụp xuống. Khôi Thần luồn tay qua người nó kéo nó vào lòng hắn

- Anh..anh..

- Chỉ ôm

Hiểu Thuyên bĩu môi, nhưng cũng yên tâm nép vào ngực chồng

- Chẳng hiểu sao mẹ lại mua bộ đồ này

Khôi Thần lầm bầm, Hiểu Thuyên ngáp dài, lơ đễnh đáp trước khi chìm vào giấc ngủ say

- Chắc muốn có cháu bồng

Thần cười, rồi hắn hôn thật khẽ vào trán vợ

- Mẹ suýt thành công

Cũng may lúc đó Hiểu Thuyên đã ngủ say

Buổi sáng mùa đông rất hiếm thấy được ánh sáng mặt trời, trời sáng mà không gian vẫn tối mịt, cách duy nhất để xác định thời gian chính là đồng hồ.

Khi đồng hồ điểm 7h30 thì An Hiểu Thuyên lười biếng vươn vai

- Chào buổi sáng


Nó cười thật tươi khi thấy Khôi Thần đã dậy từ lúc nào, đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn không thèm đáp lại khiến Thuyên cụt hứng, nó đá mền đứng dậy đánh răng rửa mặt, xong đâu đấy thì….tiếp tục vùi đầu vào gối ngủ.

- Em rất yêu căn nhà phải không?

Thuyên giật mình, gãi gãi đầu ngồi dậy

- Tất nhiên rồi, đây là nơi chưa đựng rất nhiều kỉ niệm đẹp của em

- Vậy sao em lại quyết định bán nó?

- Hở….sao..sao anh biết?

Hiểu Thuyên mở to mắt ngạc nhiên nhìn Thần, hắn chỉ về phía tủ kiếng

- Lúc dọn dẹp, thấy trong đó, giấy bán nhà

Thuyên đảo mắt rồi thở dài, khẽ gật. Nó đứng dậy tiến về phía cửa sổ, nhìn ra khoảng sân trước nhà bây giờ đã phủ một lớp tuyết dày, nhưng trong đôi mắt nó không hề có màu trắng xóa của tuyết, An Hiểu Thuyên đang nhớ về những ngày hè vui đùa lúc nhỏ, hai đứa trẻ mặt dính đầy bụi đất cười tươi trong nắng gió. Hiểu Thuyên bất giác cười, nụ cười chứa đầy xót xa

- Nơi đây từng chứa đựng rất nhiều hồi ức đẹp của em, nhưng, ngôi nhà này…

Hiểu Thuyên hơi dừng lại, đưa tay chạm nhẹ vào những lỗ hổng nhỏ trên tường

- …có lẽ đã mệt mỏi khi trở thành nơi lưu giữ quá nhiều ki ức rồi.. Bán đi, để nó trở thành nơi chứa đựng những kỉ niệm mới, để một cô bé khác có thể cảm nhận được hạnh phúc khi sống trong ngôi nhà này, giống như em ngày xưa đã từng vậy

Thuyên xoay qua nhìn Thần, cười thật tươi

- Đó chính là cách em yêu quý nó

Dương Khôi Thần nhìn vợ mình, những tưởng nó chỉ là một con nhóc ham nghịch phá, nhưng thật ra lại sâu sắc và trưởng thành hơn hắn nghĩ.

An Hiểu Thuyên bất chợt tiến về phía Thần, nhìn hắn thật lâu, đưa tay chạm vào má hắn

- Anh, và ngôi nhà này, đối với em, như một câu chuyện cổ tích vậy..

- Không

Dương Khôi Thần khẽ ngắt lời, hắn nắm lấy tay nó, hôn nhẹ vào lòng bàn tay


- Chuyện cổ tích không có thực, nhưng ngôi nhà này, và cả anh, đều là thực

- Em…

- …và,anh không biết ngôi nhà này như thế nào, nhưng anh không thích được yêu theo cách em đã yêu nó, rõ chưa?

- ….

An Hiểu Thuyên không trả lời, chỉ cúi gằm mặt xuống. Liệu có nên nói hay không, nó không muốn hắn cũng sẽ như ngôi nhà này, mục ruỗng trong hồi ức. Nó muốn hắn phải sống thật hạnh phúc, hạnh phúc hơn bất kì ai khác

- Nếu như, sau này em không còn ở bên anh nữa thì thế nào?

- Nói vậy là sao?

- Em chỉ nói là nếu như



- Vậy nếu như bây giờ anh đè em xuống giường thì sao?

- Cái gì? Anh..anh…

Hiểu Thuyên mở to mắt, hốt hoảng lùi vài bước, Khôi Thần liên tục lấn tới, dùng chất giọng trầm đầy quyền rũ hỏi lại

- Thì sao hả?

- Thì..em sẽ đấm anh

- Chính xác, đó cũng điều anh sẽ làm

- Hở??? Anh…anh sẽ đấm em nếu em rời xa anh sao

- Không sai

- Anh…

Thuyên lắp bắp không tin nổi những gì vừa nghe, không ngờ hắn lại là con người như vậy, trong khi mặt An Hiểu Thuyên càng lúc càng đỏ lên vì giận thì Khôi Thần nhẹ nhàng nói tiếp

- Vì anh biết khi bị đấm, em nhất định sẽ quay lại đấm anh, và khi em quay lại, nhất định, anh sẽ không để em đi nữa

Hiểu Thuyên quá đỗi ngạc nhiên, đến nỗi cứ theo đà mà lùi đụng phải mép giường và ngã xuống, và đương nhiên, Khôi Thần cũng ngã đè lên. Đôi mắt tuyệt đẹp của hắn nhìn thẳng vào mắt nó, Thuyên vội quay mặt đi nói

- Được..được rồi, em..em biết câu trả lời rồi

- Đáng lẽ em không nên mặc bộ đồ này nói chuyện với anh

- Sao..sao cơ???

Hiểu Thuyên há hốc mồm, chết rồi nó quên mất đang mặc cái đầm ngủ gợi cảm

- Có phải em đang thử thách giới hạn của anh không?

Dương Khôi Thần ghé môi sát vào tai Thuyên thì thầm khiến cho gai óc của nó nổi lên hết

- Không không, em em..

- Em thất bại rồi

Khôi Thần cụng thật mạnh lên đầu nó rồi cười phá lên

- Tỉnh lại đi, em nghĩ mình là siêu mẫu chắc

An Hiểu Thuyên vừa nhăn mặt vì đau vừa nghiến răng tức tối

- Dương Khôi Thần, anh dám đùa giỡn tôi???

Hiểu Thuyên lao như điên vào Thần, nhưng mất lí trí thế nào mà vấp xuống giường, ngã đau đớn trong tủi hổ và trật cả tay

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Hiểu Thuyên hét lên khi Khôi Thần chỉ vừa chạm nhẹ vào chỗ bị thương

- Có nghiêm trọng vậy không?

- Anh không bị sao mà hiểu được hả?

- Được rồi ngồi yên đi buổi chiều bác sĩ mới đến được

- Buổi chiều?? Không lẽ bắt em ngồi không như vậy đến buổi chiều sao?

- Muốn phế luôn cái tay thì cứ việc quậy

- Aaaaaa, tại anh hết tên chết tiệt, anh phá hỏng kế hoạch cả ngày hôm nay của em rồi

- Ngoài trời tuyết rơi như vậy thì đi được đâu mà đòi kế hoạch

- Em có nói là ra ngoài chơi đâu

- Chứ là gì?

An Hiểu Thuyên chợt mỉm cười, nụ cười lạnh thấu xương

- Sơn đàng hoàng một chút đi

Thuyên lấy bên tay lành kéo kéo tóc của Thần

- Là tại cái này chứ có phải tại anh đâu

Khôi Thần mất kiên nhẫn đáp, Thuyên hừ một phát, rồi chồm lên cầm lấy cây sơn mà làm mẫu

- Đó, như vậy nè, làm theo đi

Thần lầm bầm gì đó rồi cũng làm theo, Thuyên lấy hai đầu gối ép mặt hắn lại

- Nói gì đó, sơn lại ngón cái đi

Thuyên ngồi trên ghế thích thú nhịp nhịp tay, chân gác qua vai Thần và mỉm cười khi thấy tên chồng tập trung sơn móng chân ình

- …..Nếu cô thực sự yêu anh ấy thì cô cũng đủ nhẫn tâm đấy

- Ý cô là gì?

- Cô để cho anh ấy yêu cô, rồi đùng một cái, cô chết, cô mang theo tình yêu vĩ đại của cô chôn sâu dưới 3 tấc đất, còn anh ấy phải chung sống với nỗi nhớ đến suốt đời, như vậy chẳng phải rất đáng thương hay sao

An Hiểu Thuyên tựa cằm vào đầu gối, nước mắt bỗng chốc rơi xuống, vì Khôi Thần ngồi dưới đất quay lưng về phía nó nên hắn không thấy nó đang khóc. Hiểu Thuyên cắn chặt vào đầu gối, cố ngăn những tiếng nấc, cho đến khi đầu gối tứa cả máu, thì nước mắt cũng đã khô, và cũng chính khoảnh khắc đó, An Hiểu Thuyên bàng hoàng nhận ra…

….nó đã mất vị giác