Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính

Chương 87: Tôi sẽ không cản cô




Đối mặt với lời chém đinh chặt sắt bảo là mình sẽ không xuống biển của Vương Bằng Phi, Giang Kiều không dám tin tưởng.

Cô ta nghe được cái gì vậy? Vì sao Vương Bằng Phi sẽ nghĩ như thế? Là bởi vì thời điểm còn chưa tới sao?

Cô ta đúng thật là không nhớ rõ được anh ta sẽ xuống biển vào năm nào, huống hồ dù cho cô ta có nhớ kỹ, bây giờ có nhiều chuyện thay đổi đến vậy rồi, có lẽ cũng sẽ có phản ứng dây chuyền, có thể sẽ xảy ra trước tiên hoặc là hoãn lại.

Cô ta nỗ lực đè xuống nỗi bất an trong lòng, cô ta biết được khoảng thời gian mà anh ta sẽ xuống biển, hẳn chính là trong mấy năm này.

Anh ta là tích cóp được nhân mạch trong xưởng thực phẩm huyện thành, sau đó mới xuống biển, mà bây giờ nhân mạch của anh ta...... Nói thật vậy, Giang Kiều không cảm thấy anh ta tích cóp được nhân mạch gì khó lường, chức vị của anh ta bây giờ cũng không có cao đến vậy nữa.

Còn chẳng bằng người anh họ Giang Nhược Thư kia của cô ta.

Càng nghĩ, Giang Kiều càng sợ hãi.

Nếu bởi vì con bướm vỗ cánh mà làm hướng đi tương lai của Vương Bằng Phi chếch đi, vậy thì cô ta trọng sinh lại một đời, hao hết tâm tư để gả cho anh ta, còn sinh con đẻ cái cho anh ta nữa, có ý nghĩa gì?

Nghĩ đến Cố Hướng Hằng hiện tại đang ở địa vị cao, Giang Kiều liền muốn ngất xỉu.

Theo chức vị của Cố Hướng Hằng càng ngày càng cao, cô ta đều là dùng lý do kiếp trước anh ta chết sớm để an ủi chính mình. Không phải là vì cô ta có mắt không thấy Thái Sơn, mà là Cố Hướng Hằng kiếp trước căn bản không phải Thái sơn, chỉ nhẹ bay bay, chỉ là một cọng lông hồng thôi!

Kết quả...... Hiện tại, đối phương lại ngồi xuống được vị trí như thế kia.

Nếu như cô ta không có giải trừ hôn ước với Cố Hướng Hằng, liệu có phải bây giờ cô ta đi ra đi vào đều có thể được tôn xưng một tiếng phu nhân không?

Giang Kiều nhìn quanh bốn phía, căn nhà cũ xưa này lúc mới mua vốn là đã cũ xưa, giờ thì càng thêm cũ xưa.

Nếu nửa đời sau cô ta đều phải sống ở chỗ này...... Nghĩ đến nếu cô ta không có giải trừ hôn ước, hiện tại cô ta đã đang ở trong thành phố ăn sung mặc sướng rồi.

Giang Kiều lại lần nữa sinh lòng hối hận, nhưng chẳng có cách nào.

Cô ta đã chạy tới bước này rồi, trừ bỏ tiếp tục đi tới tận cuối con đường ra, đã không còn sự lựa chọn nào khác.

Nhưng...... Nếu kiếp này Vương Bằng Phi thật sự tầm thường, Giang Kiều không cam lòng.

Sao anh ta có thể theo khuôn phép cũ mà vẫn luôn ở mãi chỗ này chứ?

Chuyện về cái nhà máy này cô ta biết, sau này nó sẽ bị người khác thu mua, từ công hữu thành tư hữu, công nhân trong này hoặc là nghỉ việc, hoặc là bị mua đứt tuổi nghề, cuộc sống đều chả tốt được đến đâu.

Cứ mãi ở chỗ này hoài là không có tiền đồ, cô ta tin tưởng vững chắc điểm này, cho nên cô ta nóng nảy.

Cô ta nỗ lực thuyết phục Vương Bằng Phi.

"Con gái nhà lão Vương ngay trước nhà chúng ta đó, không phải cô ta vẫn luôn không tìm được việc làm sao? Cả gia đình cô ta chỉ có mình chồng cô ta là có việc làm, hiện tại mỗi sáng sớm cô ta đều xuống nông thôn đi thu trứng gà và rau xanh, sau đó lại bán trao tay, cứ vậy là thu nhập một tháng không thể kém hơn công nhân, em đã thấy được cô ta mua thịt về ăn mấy lần rồi."

"Còn có lão Lâm nữa, ông ta để con trai mình thế thân vào cương vị của mình xong thì liền vào núi thu thịt rừng về bán, mấy loại thịt rừng trong núi kia rất được hoan nghênh, hiện tại mới làm có bao lâu đâu, mà nhà đã mua được cả TV rồi kìa."

"Còn có bác gái béo bày quán ở cổng xưởng chúng ta nữa kìa, mỗi ngày bả bán bánh bao, bán trứng luộc nước trà, em nghe nói một tháng bác ta có thể kiếm được trên cả trăm tệ!"

Lại còn nữa chính là ông anh họ Giang Nhược Thư kia của cô ta.

Chẳng qua lúc sắp sửa nói đến ông anh họ này, Giang Kiều lại nuốt về những lời sắp sửa thốt ra.

Cô ta biết, Vương Bằng Phi không muốn nghe chuyện về anh họ.

Cô ta biết nguyên nhân.

Vì chức vị của anh họ đã cao hơn Vương Bằng Phi cũng thôi đi, anh ấy còn có được ý hay, dẫn dắt mọi người bán được thương phẩm tồn đọng ra ngoài, được đến một bút tiền thưởng, còn có được một buổi khen ngợi công khai ở trong xưởng nữa.

Mọi người đều nói, có lẽ không bao lâu nữa anh họ lại sẽ thăng chức, cho nên hiện tại chồng cô ta sẽ chỉ càng thêm không muốn nghe.

Giang Kiều cười khổ: "Mấy người đó làm những việc này đúng là không thể diện, nhưng mà cái không thể diện này cũng chỉ nói nói mà thôi, có tiền rồi, bị người ta nói vài câu tính cái gì?"

Lại qua mấy năm nữa, ngay cả mấy câu ngoài mồm kia cũng không còn, bởi hết thảy đều nhìn tiền nói chuyện.

Những chuyện mà cô ta nói Vương Bằng Phi đều biết, nhưng anh ta không thích nghe, anh ta đột nhiên đứng bật dậy: "Đủ rồi! Cô muốn nói cái gì! Tôi sẽ không đi làm mấy cái việc mất mặt xấu hổ kia, nếu mà cô đỏ mắt ghen ghét, vậy tự mình đi làm đi, tôi sẽ không cản cô kiếm tiền."

Nói tới chỗ này, Vương Bằng Phi cười ha hả: "Dù sao nhiều năm như vậy cô vẫn chỉ là một đứa nhân viên tạm, có lẽ cô thật sự đi bày quán rồi, còn có thể kiếm nhiều chút."

Nói đến cái này, tim Giang Kiều liền co rút đau đớn một chút.

Nhân viên tạm thì thế nào? Nhân viên tạm còn không phải bởi vì anh không có bản lĩnh giúp tôi chuyển thành công nhân chính thức?

Tiền lương của cô ta còn không phải đều đã đi trợ cấp gia dụng à?

Nếu không có cô ta, cuộc sống trong nhà sẽ còn căng thẳng hơn nữa.

Cô ta còn đã sinh dưỡng ba đứa con cho nhà họ Vương nữa.

Chẳng lẽ mấy năm nay cô ta dễ dàng sao?

Về phần bảo cô ta tự đi làm ăn buôn bán, điểm này Giang Kiều không có chút tin tưởng nào, cô ta không có khiếu làm mấy cái này, nếu lỡ cô ta lỗ vốn thì sao đây? Chuyện như thế chắc chắn là đàn ông càng có ưu thế hơn.

Nhìn thấy cô ta lùi bước, Vương Bằng Phi cười lạnh: "Được rồi, cô chỉ là nói nói suông ngoài miệng thôi, nếu cô không có cái tâm tư này thì cũng đừng nói nữa, tôi sẽ không từ chức. Nếu như chính cô muốn đi làm thử, tôi không phản đối, cô có thể làm được thành cái dạng gì thì xem bản lĩnh của cô." Nói tới đó, Vương Bằng Phi giật mình, bởi nếu cô ta thật sự muốn thử đi làm, anh ta thật sự sẽ không phản đối.

Nhưng mà làm anh ta thất vọng chính là, Giang Kiều lập tức lắc đầu: "Em là đàn bà mà xuất đầu lộ diện đi làm mấy chuyện đó sao mà được, mấy đứa nhỏ trong nhà cũng không rời khỏi em được, mà anh thì lại khác nha, anh là đàn ông, đàn ông trời sinh càng mạnh dạn đi đầu hơn đàn bà."

Vương Bằng Phi tuy đúng là thất vọng, lại cũng chẳng hề ngoài ý muốn. Nếu mà cô ta thật sự có cái năng lực ấy, vậy đã chẳng phải cô ta rồi.

Vương Bằng Phi không kiên nhẫn mà xua xua tay: "Được rồi, tôi đã nói không được là không được, cô mà nói nữa tôi bực đó."

Thật là quá đáng tiếc, thiếu chút nữa là anh ta đã kết hôn với người phụ nữ có năng lực rồi.

Nếu mà kết hôn với Giang Cảnh Du, hiện tại phỏng chừng anh ta cũng đã được đẩy lên cái chức xưởng trưởng rồi nhỉ.

Thật là đáng tiếc. Nghĩ đến cuộc sống hiện tại của mình, Vương Bằng Phi cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

Thôi cái ý tưởng này lại là luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại, giờ có nhắc lại nữa cũng chẳng có ý tứ gì. Nghĩ đến đây, anh ta liền muốn đi.

Nhưng mà Giang Kiều không cho: "Anh đừng đi, chúng ta còn chưa nói xong."

Vương Bằng Phi lập tức nổi máu giận lên, hơn nữa lúc này còn vừa lúc mấy đứa con hi hi ha ha về nhà, nghe thấy tiếng mấy đứa nhỏ, Vương Bằng còn thuận thế đá ghế một cái, phát tiết lửa giận của mình ra, cả khuôn mặt dữ tợn: "Mấy đứa nhãi ranh, ngày nào cũng chỉ biết chơi!"

"Cực cực khổ khổ nuôi chúng mày có ích lợi gì? Đều là đồ quỷ đòi nợ!"

"Tao tốn nhiều tiền đến vậy, mấy đứa bay thi được mấy điểm?"

"Nếu mà tụi bay không muốn đi học, vậy nói sớm một chút, tao cho tụi bay đi nhặt ve chai!"

Bởi vì trong lòng anh ta không thoải mái nên lần này mắng đặc biệt lâu, nghe mà ông bà nội mấy đứa nhỏ đều ra khuyên anh ta đừng tức giận.

Nhìn ba đứa con bị mắng đến sợ hãi rụt rè, sắc mặt Giang Kiều trở nên rất khó nhìn.

Lại là như vậy.

Nhìn cái bộ dáng mắng con một chuỗi dài đến độ không cần thở dốc kia xem đi!

Hắn ta chẳng qua cũng chỉ là dùng con làm cớ để xả tức mà thôi.

Con của cô ta lại làm sai cái gì chứ? Tụi nó không có sai gì hết.

Cô ta đỏ mắt lên, bắt đầu chửi lại anh ta: "Đủ rồi, anh có chửi đủ hay chưa đó! Con mình làm sai cái gì! Anh có cái bộ dáng làm cha người ta không? Ngày thường gặp không phải đánh chính là mắng......"

Nhà bọn họ bạo phát một cuộc chiến gia đình, mấy hộ gia đình chung quanh ai ai cũng dựng lỗ tai lên nghe.

Hiếm thấy nha.

Ngày thường đều là chồng mắng con, hôm nay thế mà còn có chửi lại.

Mới mẻ nha.



Hôm nay Giang Nhược Thư về dưới quê một chuyến, ngày thường anh ấy cách mấy hôm sẽ liền trở về thăm cha mẹ.

Nhìn thấy anh ấy về, Giang Minh Tông với Lưu Tuệ Chi đều vui vẻ.

Giang Nhược Thư về đây vào thời gian nghỉ trưa, nhìn rau xanh với dưa muối trên bàn ăn, anh ấy không nhịn được mà nhíu mày lại. Lúc anh ấy không ở đây, ba mẹ quá là tiết kiệm, ngay cả cái trứng gà cũng không có, mà giờ nhà mình lại không phải ăn không nổi.

Anh ấy không hiểu.

Cũng không muốn hiểu.

Anh ấy lấy thịt kho mình mua ra: "Ba mẹ, ngày thường ba mẹ ăn cho ngon chút đi, đừng có bạc đãi thân thể của mình."

Đều là người năm mấy sáu chục tuổi rồi, còn bạc đãi chính mình nữa.

Hiện tại ba vẫn đang còn đi dạy, mẹ thì ở nhà trồng trọt, cuối năm cũng có chia hoa hồng để lấy, so sánh như vậy, không nói bữa bữa thịt cá, nhưng tự cho chính mình thêm cái trứng gà thật sự chẳng tính là gì.

Anh ấy vốn tưởng rằng khi đám ông bà cố ngoại của mình qua đời rồi sẽ tốt hơn chút, nhưng mà ba mẹ anh ấy vẫn sẽ còn tiếp tục giúp đỡ cậu, em họ và anh họ, mãi không dứt.

Nếu như trong tay ba mẹ có 10 tệ, vậy sẽ có 5 đồng là cho bên ngoại, 4.9 đồng cho anh, còn chính ba mẹ thì chỉ xài 1 mao tiền.

Giang Nhược Thư đã khuyên bảo không ít lần rồi, mà ba mẹ không có lần nào chịu nghe, nên anh ấy chỉ có thể tự mình mua nhiều chút món ngon, tận mắt nhìn ba mẹ ăn xong hết mới đi.

"Con mua một lần rồi, cảm thấy ngon, ba mẹ nếm thử đi."

Nghe thấy anh ấy nói như thế, Giang Minh Tông và Lưu Tuệ Chi đều cười, nếm thử, để trống miệng khen: "Hương vị đúng thật là ngon."

"Là thịt kho ngon nhất mà mẹ từng ăn."

"Chỉ là bao nhiêu tiền vậy con? Con đừng có tiêu pha. Cháu trai ba mẹ ăn chưa?"

Giang Nhược Thư: "Mấy đứa cũng có rồi, phần này là cho ba mẹ ăn."

Lưu Tuệ Chi: "Lần tới con mua, mẹ đưa sang cho cậu con một chút, bọn họ chắc chắn là chưa từng hưởng qua."

Hiện tại Giang Nhược Thư cũng lười nhắc tới chuyện bên cậu, mà nói lảng sang chuyện khác luôn, bắt đầu nói về lúc anh về đây có đụng phải những người khác trong xưởng, nói đến chuyện vợ chồng em họ Giang Kiều cãi nhau: "Nói là mấy đứa nhỏ chọc em rể tức giận, sau đó em ấy làm mẹ che chở con nên liền ầm ĩ lên. Trước kia em rể cũng dữ dằn với mấy đứa nhỏ, nhưng mà ầm ĩ lên thì không nhiều lắm."

Lưu Tuệ Chi thích nghe mấy cái này, hỏi con: "Sau đó thì sao, thế nào?"

Giang Nhược Thư: "Sau đó em rể bị mắng rồi sập cửa rời đi."

Lưu Tuệ Chi thở dài: "Đáng thương mấy đứa nhỏ kia."

Giang Minh Tông hừ một tiếng: "Có gì mà đáng thương, cha quản giáo con là chuyện đương nhiên."

Lưu Tuệ Chi trừng ông ta một cái, thay đổi đề tài khác: "Con đang êm đẹp cũng đừng nên từ chức nha, nhà chúng ta khác." Bà bác này rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại của con trai.

Giang Nhược Thư bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Mẹ à, mẹ hiểu lầm rồi, con sẽ không làm như thế, con biết mình mấy cân mấy lạng." Anh ấy có tự mình hiểu lấy về bản lĩnh của chính mình, anh ấy chẳng hề có cái tự tin là mình có thể ổn được đâu.

Còn chuyện về sau thì...... chuyện về sau thì để sau lại nói, chứ giờ là anh ấy không được.

Nhìn thấy con trai cứ vậy mà đáp ứng rồi, trong lòng Lưu Tuệ Chi lại có chút hụt hẫng.

Con trai bác ta chẳng kém gì, người bình thường nào có thể so sánh được?

Nhưng không phải bác ta tự diệt uy phong phe mình, bác ta đúng là tự tin con trai mình sẽ không kém hơn người khác, cơ mà khi so sánh với người nào đó, thôi vẫn là đừng đặt con bên cạnh người kia mà so sánh đi.

Lưu Tuệ Chi: "Con đi lại với bên nhà chú ba con nhiều vào, hồi trước thì thôi còn nói được, bởi đó là đồ vật của nhà nước nên nó không thể làm chủ, nhưng giờ nó đã thật sự tự mình làm chủ luôn rồi, con là anh họ ruột bên nội của nó, cái quan hệ huyết thống này là dứt bỏ không xong, những quan hệ nên đi đụng tới đừng có để yên ở một bên, ba mẹ cũng sẽ nhìn mà làm."

Giang Nhược Thư cười khổ: "Mẹ, con biết mình nên làm thế nào."

Hà tất chứ?

Chuyện của chính mình anh ấy có thể tự mình xử lý tốt.

Trước kia không có phần giao tình kia, giờ anh ấy cũng ngại chạy tới thơm lây.

Ăn trưa với ba mẹ xong rồi, không được bao lâu anh ấy liền phải đi về, bởi chiều đến còn phải tiếp tục đi làm.

Lúc đi về, Giang Nhược Thư vòng một đoạn đường sang bên nhà cũ.

Hiện tại trong nhà cũ không có ai ở.

Giờ trong thôn nhiều hộ đã và đang sửa sang lại nhà cửa cho chỉnh tề, nơi này hiện tại chính là kiểu nhà nổi bật nhất, bởi vì nó còn có một bộ phận là gạch đất xây thành, mà kiểu nhà như này ở trong thôn hiện tại đã rất ít có ai ở rồi. Trừ bỏ vài tình huống đặc thù ra, đại bộ phận mấy nhà cũ như này đều được dùng để nuôi dưỡng gia cầm hoặc là chất chồng bụm bặm và tạp vật.

Có là chính anh ấy, tích cóp được chút tiền cũng muốn khuyên ba mẹ sửa lại nhà cho đẹp lên.

Ba mẹ hẳn là cũng sẽ sửa sang lại nhỉ?

Giang Nhược Thư ở gần đây nhìn nhìn, nghe nói một mảnh chỗ này hồi xưa đều thuộc về tòa nhà của gia tộc bọn họ, sau này là bị xã hội đen theo dõi mới không thể không bán nhà trả nợ.

Chính là căn nhà cũ này cũng là do đám cô hai ra tiền hỗ trợ mua về lại đó.

Có lẽ là phải qua đoạn thời gian nữa bọn họ mới có thể lần nữa san bằng căn nhà này xây lại. Mặc kệ nói thế nào đi nữa, bên này cũng là nhà tổ, ông nội hẳn là hy vọng xây nó cho khang trang.

Tuy rằng hiện tại ông bà đã lên tỉnh thành ở rồi, bên này là quê quán, họ luôn sẽ trở về. Cái khác thì không nói, tới tiết Thanh Minh luôn phải về đây viếng mồ mả và tảo mộ.

Giang Nhược Thư lắc lắc đầu, không hề nghĩ nhiều nữa.

Về với huyện thành, anh ấy thấy ven đường có người đang bán cá trắm cỏ, anh ấy lập tức dừng bước chân: "Cá này bán thế nào vậy?"

Chủ sạp: "Ngại quá anh, anh tới chậm rồi, bác này đã bao hết rồi anh."

Trong thùng gỗ còn có 3 con, 1 lớn 2 nhỏ.

Giang Nhược Thư ánh mắt giao nhau với bác trai kia, sau đó có chút xấu hổ.

Ông bác này là ba của Vương Bằng Phi.

Sắc mặt Giang Nhược Thư vẫn như thường mà cười một tiếng, chào hỏi: "Ra mua đồ ăn ạ?"

Vương Cao Lai: "Đúng vậy, mấy đứa nhỏ cứ nói muốn ăn cá hoài, nên bác ra đây mua cho tụi nó."

Giang Nhược Thư: "Ông nội mấy đứa cũng thật thương cháu."

Mới nãy anh ấy còn bàn nhàn thoại nhà người ta, nên Giang Nhược Thư quay người đi: "Vậy để lần tới con lại mua, không quấy rầy bác nữa."

Anh ấy nhanh thêm bước chân mà đi rồi, còn Vương Cao Lai thì nhìn bóng dáng anh ấy rời đi mà xuất thần. Cậu này chắc mới từ trong thôn về lại đây. Lại nói tiếp, đã lâu rồi ông ta cũng chưa về lại thôn cũ.

Ông ta về thì thấy ngượng ngùng, nên thường là dưới tình huống không cần thiết là ông ta sẽ không quay về, con trai càng là đã lâu lắm rồi không về.

Đó là quê quán của bọn họ, kết quả lại biến thành như bây giờ, có nhà cũng không thể về.

Sao mà lại đi tới nông nỗi như bây giờ vậy?

Giang Nhược Thư rời đi rồi cũng đang cảm khái.

Ông bác kia tuổi cũng tầm tầm ba của anh ấy, nhưng mà ở trên người bác ta, thời gian có vẻ trôi nhanh hơn.

Nói đến cùng đều là lòng người không đủ.

Cũng có vài kẻ nói vài lời có có không không bên tai anh ấy.

Anh ấy có 3 đứa con, hai đứa lớn 1 nam 1 nữ đều theo họ của anh ấy, còn con trai út là theo họ của mẹ nó. Chuyện này đều là đã nói chắc chắn ngay từ đầu rồi, nhưng luôn có vài kẻ thích xem náo nhiệt không chê to chuyện, đi khuyến khích anh ấy đi sửa họ cho con, để các con đều theo họ Giang của anh ấy.

Có là ai đi nữa, anh ấy nghe xong phần mở đầu là không muốn nghe tiếp nữa.

Mấy kẻ này đều là nhàn, muốn đi xem náo nhiệt, rồi khi thật sự náo nhiệt lên, cái lũ kia trừ bỏ sẽ đứng bên cạnh nói một hai câu nhàn thoại ra, chẳng được cái rắm gì cả.

Nếu gia đình của anh ấy tan nát, cũng chỉ có thể để cái lũ kia nghị luận sôi nổi một đoạn thời gian, bọn họ thậm chí cũng sẽ không có cảm giác tội ác gì.

Vậy nên anh ấy chưa từng muốn bội ước.

Giang Nhược Thư rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại này. Anh ấy có một cô em họ rất tiền đồ, đúng không sai, nhưng mà đó là em họ anh ấy, không phải anh ấy.

Với điểm này, Giang Nhược Thư rất là thanh tỉnh. Bọn họ đã chia nhà ở riêng từ rất sớm rồi, có thể hưởng được chút xái cũng có hạn thôi, nên bằng vào bản lĩnh của chính mình mà tay làm hàm nhai không tốt sao?

Không có ai nhất định phải giúp đỡ ai hết, em họ đối với anh ấy là như thế, anh ấy đối với nhà cậu cũng là đạo lý y vậy.

*

Từ khi Triệu Kiến Đan biết thím muốn sang bên đặc khu này để phát triển thì vẫn luôn rất hưng phấn, chỉ là cô ấy đang bận lo liệu một cái hạng mục, lại đi theo lãnh đạo đi công tác, bận trong bận ngoài, qua tới mấy ngày mới được rảnh rỗi.

"Thím đã đến rồi, con tin tưởng thím nhất định có thể phát triển lên sự nghiệp của bản thân!" Cô ấy rất có tin tưởng với thím mình.

Bộ dáng tin tưởng tràn đầy này của cô gái trẻ làm Giang Cảnh Du bật cười.

Trên khuôn mặt Triệu Kiến Đan tràn đầy khí phách hăng hái: "Thím có gì không thuận tay không? Bên chỗ con cũng có chút nhân mạch, có lẽ có thể giúp đỡ."

Giang Cảnh Du: "Nhận tâm ý nhé, trước mắt hết thảy đều thuận lợi. Con thì sao? Thế nào? Bận đến vậy, chịu nổi không?"

Triệu Kiến Đan: "Còn được, sức khỏe con không tệ."

Giang Cảnh Du: "Tiểu Lý đâu?"

Tiểu Lý chính là đối tượng đang hẹn hò của Triệu Kiến Đan, đang trong giai đoạn bàn chuyện cưới hỏi. Nghe thấy Giang Cảnh Du nhắc đến, Triệu Kiến Đan có chút ngượng ngùng: "Còn được còn được, vẫn như cũ ạ."

Giang Cảnh Du: "Còn được là đánh giá kiểu gì vậy? Chắp vá sao? Được là được, không được chính là không được."

Triệu Kiến Đan đỏ mặt: "Dạ chính là được."

Giang Cảnh Du cười ra tiếng.

Triệu Kiến Đan lập tức nói lảng sang chuyện khác: "Thím về sau sẽ thường trú ở đây phải không?"

Giang Cảnh Du: "Đúng vậy, đại bộ phận thời gian sẽ ở chỗ này."

Triệu Kiến Đan: "Vậy bên phía chú......"

Giang Cảnh Du: "Thím cũng sẽ qua đó thăm bọn họ."

Triệu Kiến Đan yên tâm, sau đó Giang Cảnh Du hỏi cô ấy là anh trai cô ấy có liên hệ với cô ấy không.

Triệu Kiến Đan đã hẹn hò với tiểu Lý trong đoạn thời gian không ngắn rồi, vốn dĩ đã sớm có thể kết hôn, nhưng mà anh trai cô ấy vẫn luôn không được nhàn mà về đây, nên chuyện này vẫn cứ kéo dài.

Triệu Kiến Đan thở dài: "Anh cả cũng không có cách nào, ảnh là thật sự bận quá, ảnh chấp hành nhiệm vụ gì tụi con cũng không biết."

Không có chỗ nào có thể được biết, đều cần bảo mật cả, nên chỉ có thể để sau khi mọi việc xong xuôi rồi mới biết ở giai đoạn nào anh có nhiệm vụ, còn có bị thương hay không thì cũng không biết.

Chỉ có khi anh chịu nói cho bọn họ, bọn họ mới có thể biết được một chút.

Triệu Kiến Đan nhún vai: "Không sao hết, con với tiểu Lý cũng bận."

Bọn họ là đồng nghiệp, chỉ là khác phòng ban, cùng là sinh viên nên đều rất bận rộn.

Triệu Kiến Đan do dự một chút, nói điều mình phát hiện trước đó: "Con ở bên này bị một người chú trước kia thấy được, ông ta gọi tên con."

Chú mà cô ấy đang nói ở đây chính là chỉ người chú mà bà nội kế của cô ấy sinh ra, là anh em cùng cha khác mẹ của ba cô ấy. Anh em bọn họ đã phải chịu không biết bao nhiêu đau khổ trong tay đám bà nội kế hồi dưới quê sau khi ba mình hy sinh, khi được chú dẫn đi đã xé rách mặt với bên kia rồi.

Cô ấy căn bản không muốn nhận bất kỳ người nào bên kia.

Đối phương thấy được và nhận ra được cô ấy, là bởi vì cô ấy trông khá là giống với mẹ mình, chỉ là cô ấy coi như không hề nghe thấy liền đi rồi. Đối phương nhìn thấy cách ăn mặc và khí thế của cô ấy cũng không dám đuổi theo mà hỏi.

Giang Cảnh Du: "Mấy người kia chỉ cần tự con đứng vững, vậy thì cái gì cũng không phải."

Triệu Kiến Đan gật đầu: "Dù cho biết đó là con, bọn họ cũng không chiếm được hời." Cô ấy sẽ không để lũ người kia chiếm được hời dù chỉ một cắc.

Chuyện trước kia cô ấy vẫn còn đang nhớ rất rõ đây, chưa bao giờ quên.

Có rất nhiều chuyện Triệu Kiến Đan cũng sẽ không mãi nhớ rõ, nhưng mà chuyện nào đó thì cô ấy có thể nhớ cả đời.

Lại nói tiếp, đúng thiệt là tai họa di ngàn năm, ông nội và bà nội kế của cô ấy đến giờ vẫn còn sống.

Giang Cảnh Du vui mừng nhìn cô ấy.

Hiện tại nhớ lại, cứ như là tình cảnh hai anh em bọn họ bị đánh đến thương tích đầy mình đến được nhà bọn cô còn như ở trước mắt, nhưng giờ đã thành một cô gái trưởng thành, đã đi làm độc lập tự chủ, cũng sắp kết hôn rồi.

Như vầy thiệt sự rất có cảm giác thành công.

Đây chắc là niềm vui trồng cây nhỉ.

Triệu Kiến Đan: "Thím, tiếc thiệt, nếu không phải chỗ con khá là xa, con cũng muốn ở chung với mọi người rồi."

Giang Cảnh Du: "Tới ngày nghỉ con cứ tới đây, ông bà ngoại đều có mặt, họ nấu đồ ngon cho con ăn."

Triệu Kiến Đan cười: "Dạ được đó!"

Sau khi chia tay với Triệu Kiến Đan rồi, Giang Cảnh Du liền đi nhà xưởng. Cái nhà xưởng này trông thì đơn sơ, nhưng những thứ nên có đều có, như khu sản xuất, khu nhà phố hay khu sinh hoạt đều có.

Cô và ba mẹ mình đều ở đây.

Đám công nhân đi làm việc, trong nhà không có ai hỗ trợ chăm con sẽ còn đưa con mình tới đây, ví dụ như hai vợ chồng Tôn Thạch đã dẫn hai đứa con gái của mình tới đây vậy. Giang Cảnh Du phân phối ký túc xá cho nhà Tôn Thạch, chuyện của hai đứa bé cô cũng ghi tạc trong lòng, hai đứa nhỏ đã tới tuổi nên đi học rồi.

Cô đã nói vấn đề với hai vợ chồng Tôn Thạch rồi, bọn họ cũng đều đã đáp ứng, chờ khi đi làm được một đoạn thời gian hòa hoãn lại, họ sẽ đưa con đến trường.

Hai vợ chồng bọn họ đều không muốn để con gái mình làm người có mắt như mù. Người có tiền đồ không dám nói đều là người biết chữ, nhưng đại bộ phận những người biết chữ đều có tiền đồ hơn người không biết chữ.

Giang Cảnh Du bận bịu lo xong việc trong văn phòng rồi thì phân phó trợ lý chút chuyện, sau đó liền đến cái chợ gần nhất mua đồ ăn.

Mọi người ra sức đến vậy, tối đến nên thêm cơm cho bọn họ.

Chợ bán thức ăn không xa không gần, Giang Cảnh Du là lái xe đến đó, dừng lại ở cổng chợ rồi tự đi bộ vào.

Nhìn thấy một con cá trắm cỏ rất có sức sống ở một cái sạp, cô hỏi chủ sạp: "Con cá này bán thế nào?"

Cô tính toán mua chút về nấu canh, thịt cá thái lát xuống liền làm thành cá viên.

Kết quả chính là khéo vậy đấy, khi tiền trao cháo múc, đối phương thối tiền lẻ ngẩng đầu lên ấy, Giang Cảnh Du thấy được một vết sẹo trên đuôi lông mày phía bên trái của chủ sạp.

Vết sẹo.

Chi tiết này gợi lên vài hồi ức của cô, cô đã gặp qua người này ở chỗ nào ấy nhỉ?

Cô xách cá đi, thả chậm bước chân đi bộ một đoạn đường, bắt đầu hồi tưởng tiếp, người này còn không phải là đồng lõa của tên cướp đã đánh cướp cô bé Ôn Liên hai năm trước sao?

Trên người kẻ này còn có án mạng nữa.

Nhưng mà trong đợt đánh nghiêm hai năm trước đối phương lại không có sa lưới.

Thì ra là trốn ở đặc khu?

Giang Cảnh Du không có tự mình hành động, mà là rời khỏi chợ như bình thường. Sau khi cô vừa ra khỏi cổng chợ, cô lập tức gửi cá mới mua ở phòng an ninh cạnh cổng chợ nói: "Tôi có chút chuyện, anh cho tôi để nhờ cá ở phòng này một chút, chờ chút nữa tôi về liền." Nói xong cô liền vội vã đi rồi, chỉ lưu lại người bảo vệ kia nhìn cá mà há hốc mồm nghĩ 'Đây là ai thế? Tôi không quen biết nha?'

Giang Cảnh Du đi đến đồn công an gần đó.

Có chuyện đương nhiên là phải tìm cảnh sát rồi, cô đúng là có thể lên xử lý, nhưng mà ai biết được đồng lõa của gã ta ở đâu chứ? Nếu mà rút dây động rừng thì làm sao đây?

Chuyện chuyên nghiệp thì nên giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp xử lý.

Cảnh sát rất coi trọng việc này, đặc biệt là sau khi biết được thân phận của cô rồi, biết là cô sẽ không lấy chuyện như thế ra nói giỡn, nên lập tức phái công an thường phục đi tra.

Giang Cảnh Du chỉ làm chưởng quầy phủi tay.

Tối đến, Giang Cảnh Du vào không gian game, Cố Hướng Hằng đã đang ở đây chờ.

Anh mới vừa rót nước uống, giờ đang ngồi đây viết bản kế hoạch.

Vợ chồng bọn họ cơ hồ là mỗi tối đến đều sẽ tới đây, còn sẽ cùng nhau tham thảo những vấn đề mà mình gặp phải.

Có người để có thể thương lượng với nhau, không thể nghi ngờ là một chuyện may mắn.

Có một số việc nếu chỉ bằng vào chính mình thì rất khó đi ra khỏi khu sai lầm, nhưng mà có người hỗ trợ thì lại khác.

Bọn họ còn thường xuyên ở trong không gian mở bếp nhỏ, giải quyết nhu cầu ăn uống của chính mình.

Câu cá đã thành hoạt động giải trí mà bọn họ đều thích, mà đôi khi sẽ còn có kinh hỉ nữa.

Giống như hôm nay, thấy Cố Hướng Hằng đang bận, Giang Cảnh Du liền lấy cần câu cá ra, mới vừa thả câu, liền câu lên được một con cá tầm Trung Quốc*, giống này ở hiện đại là động vật được bảo vệ cấp một, có mỹ dự là gấu trúc dưới nước.

*: bạn nào muốn xem hình thì ở trên mạng có hết.

Nhìn thấy nó, Giang Cảnh Du rất cảm khái. Cô chắc chắn không nhớ được hết tất cả những loài cá lâm nguy hoặc là đã tuyệt chủng, nhưng mà danh tiếng của cá tầm Trung Quốc quá lớn, nên cô nhớ rõ ràng.

Khi đi câu nếu không cẩn thận câu được cá này lên đây, nếu không nhận ra mà bưng lên bàn ăn thì sẽ được chúc mừng nhận một cặp vòng bạc.

Cố Hướng Hằng cũng lại đây nhìn, con cá này lớn, nó dài cỡ chừng hơn 1 mét.

Không biết sống đã bao nhiêu năm nữa.

Con cá này sau khi được câu lên thì đã mờ mịt lại không cam lòng mà xoay quanh trong cái thùng to.

Thưởng thức đủ rồi, Giang Cảnh Du đưa nó vào kho hàng, cùng làm bạn với một con cá tầm Trung Quốc khác nhỏ hơn nó một size.

Lâu vậy rồi, tính thêm lần này cũng chỉ mới là lần thứ hai cô câu được giống cá này, xác suất rất nhỏ.

Có lẽ còn có những giống cá khác được bảo vệ, nhưng mà đại bộ phận Giang Cảnh Du đều không nhận ra. Chúng có lẽ đã bị cô ăn, có lẽ đã bị cô bán đổi đồng vàng, nhưng mà cô cũng không có biện pháp nào với vụ này.

Còn những con cô có thể nhận ra thì lưu lại kho hàng chứ không bán, chờ khi có cơ hội thích hợp rồi lại lấy ra thả lại về thủy vực.

Bởi vậy cô cực kỳ hoài nghi cái hồ nước này chính là đi thông đến hải vực của một thời không song song khác, cá gì cũng có, mặc kệ là bình thường hay là quý trọng, hay là đã diệt sạch ở thế giới này.

Đây xem như là một công năng khác của cái ao cá này, hơn nữa còn có ý nghĩa sâu xa.

Cố Hướng Hằng: "Sau này chúng ta phải sửa sang lại cho kỹ danh sách về các loài cá được bảo vệ, nếu thấy trên danh sách, chúng ta liền lưu lại."