Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính

Chương 66: Khởi đầu tốt đẹp




Ngày mai phải bắt đầu hội chợ triển lãm rồi, mọi người đều đã bố trí xong gian hàng triển lãm của mình.

Chờ đến lúc trước khi hội chợ triển lãm bắt đầu, sẽ còn có ban tổ chức kiểm tra nữa.

Lần tổ chức trước đó từng có ăn trộm lẻn vào, thậm chí còn có đặc vụ nữa.

Bọn họ cần phải cẩn thận.

Giang Cảnh Du bọn họ thuận thuận lợi lợi mà hoàn thành việc bố trí, nhưng vẫn cứ mãi kiểm tra lại.

Giang Cảnh Đằng rất vừa lòng: "Như này chắc chắn có thể hấp dẫn người."

Chu Vượng phụ họa gật đầu: "Tôi thì chắc chắn bị hấp dẫn rồi."

Trong đoàn người này, trừ bỏ phó xưởng trưởng Tôn Thường Thuận ra, còn có trưởng phòng phòng tài vụ Chu Vượng, mặt khác nữa chính là trưởng phòng Giang Cảnh Đằng và phó trưởng phòng Tống Ích của phòng thị trường, công nhân là Kim Tuyền.

Kim Tuyền cũng là nữ thanh niên tri thức xuống nông thôn, cô ấy biết ăn nói, lại trời sinh có được khuôn mặt tươi cười, lực tương tác rất tốt. Trong phòng thị trường đều phải nói chuyện bằng thành tích hết.

Chỉ xem cái phối trí này là biết ngay Giang Cảnh Du ôm kỳ vọng rất lớn với lần hội chợ triển lãm này.

Chờ khi tất cả mọi người rời khỏi sân bãi rồi, nhân viên chủ sự lại cẩn thận kiểm tra lần nữa, xác nhận không có gì sai lầm rồi mới đóng cửa treo khóa.

Ngày hôm sau, ngày đầu tiên của hội chợ triển lãm, đám Giang Cảnh Du tới xem như sớm, nhưng còn có người sớm hơn.

Lúc Giang Cảnh Du bọn họ tới đây, nhìn nghiêng sang bên đối diện thấy có người đang bày bố thảm trên vị trí triển lãm, đồ án trên thảm có hoa hồng, phù dung, hoa mẫu đơn, hoa nghênh xuân vân vân và mây mây, nhưng cũng có vài loại cô không cách nào lý giải, bởi vì đồ án trên đó là cái liềm và búa, còn có đồ án của sách hồng bảo*.

*: nói sơ sơ thì đây là cuốn sách với nội dung tư tưởng chính trị của Mao Trạch Đông.

Sắc mặt Giang Cảnh Đằng cổ quái: "Thật sự sẽ có ngoại thương tới mua chúng?"

Đồng chí áo Tôn Trung Sơn sát vách, cũng chính là Lâm Văn Đạt, nhìn thấy được ánh mắt ngạc nhiên của Giang Cảnh Đằng thì cười: "Đây là lần đầu tiên các anh tới đúng không?"

Giang Cảnh Đằng: "Đúng vậy, đây là lần đầu tiên bọn tôi tới."

Lâm Văn Đạt ý vị sâu xa: "Cái loại đồ án này hồi trước nhiều lắm, năm nay nhìn kiểu này đã giảm bớt rồi."

Lời này đã làm đám Giang Cảnh Du hiểu rồi, phía đối diện không phải không biết đồ án kiểu này xấu hoắc, nhưng mà không phải vì suy xét đến vấn đề chính trị à.

Phía Lâm Văn Đạt sát bên vẫn luôn buôn bán không tồi, các loại thương phẩm họ bày ra phải nói là rực rỡ muôn màu, Giang Cảnh Du nhìn thử, liền phát hiện có không ít đồ sứ mình thích.

Có các bộ chén này, cũng có bình hoa.

Lâm Văn Đạt chú ý tới tầm mắt của cô, có chút đắc ý: "Thích đúng không? Đồ của bọn họ mấy người nước ngoài kia cũng thích không ít đó."

Giang Cảnh Du bọn họ cũng lấy bánh mì đã chuẩn bị sẵn trước đó ra, các loại nước chấm và sốt chấm cũng được bày bên cạnh dự phòng.

Chờ đến giờ, liền có người đi vào.

Dòng người chia thành hai hướng, rẽ ra làm bên trái bên phải mà đi vào, chỗ của đám Giang Cảnh Du bọn họ là bên phải dòng người.

Nếu như có người bước vào nơi này, không cần đi bao xa là có thể ngửi được mùi hương xúc xích.

Có vài người chưa ăn sáng đã tìm đến mùi hương này trước tiên.

Lâm Văn Đạt ngửi thấy mùi hương này thì liên tục khụt khịt mũi, nhủ thầm: "Thì ra đây còn là vũ khí bí mật bị che giấu, mà đúng nha, sau khi nướng lên cái hương vị này ôi quá thơm." Để đó hồi nữa anh ấy cũng mua về nếm thử!

Mùi hương này cũng không phải tràn ngập toàn trường, nhưng mà vị trí của nó lại cách cổng vào hội chợ không xa, những ai ở gần đó đều có thể ngửi thấy được. Đối với rất nhiều người nước ngoài, bọn họ chung tình với bữa sáng có bánh mì, pho mát, bơ hay sandwich vân vân, tuy không được mấy người chưa ăn sáng đã tới hội chợ, nhưng mà đại bộ phận người dù đã ăn sáng, khi đi ngang qua cái gian hàng này đều sẽ dừng lại bước chân.

Aix chính là một người như thế, anh ta là một thương nhân đến từ đất nước lá phong*, việc kinh doanh trong gia đình đề cập đến rất nhiều ngành sản xuất.

*: nghi là đang nhắc tới Canada, vì đất nước này rất nổi tiếng về lá phong. Hầu hết các tiểu thuyết bên trung đều sẽ rất ít nhắc thẳng đến tên của quốc gia khác, mà chỉ là dùng đặc sắc gì đó hoặc là tên gọi phiếm chỉ nhé, nên hoài nghi này là của riêng mình nha.

Năm ngoái, anh ta tốt nghiệp, gia đình cho anh ta một chút sản nghiệp để anh ta thử quản lý, anh ta dã tâm bừng bừng, muốn làm ra một phen thành tích, chỉ là anh ta không tìm được thứ hợp tâm ý trong giới đang có, nên lúc này mới nghe theo kiến nghị của bạn bè tới nơi này.

Đây là lần đầu tiên Aix tới đất nước này, anh ta hy vọng mình có thể tìm được thương phẩm khiến mình vừa lòng ở chỗ này, trợ giúp anh ta thắng được anh họ, để anh ta có thể nở mặt nở mày ở trong nhà.

Đất nước này có một lịch sử rất huy hoàng, cũng có không ít thứ tốt, ví dụ như anh ta rất thích đồ sứ của quốc gia này, trong thư phòng của anh ta đang có một đôi bình hoa anh ta tốn giá cao mới đấu giá về được.

Trừ bỏ đồ sứ ra, anh ta cũng thích lá trà của đất nước này, còn có sản phẩm thêu thùa nữa, mấy cái này đều nằm trên danh sách mua sắm của anh ta.

Anh ta dẫn theo trợ lý đi vào, chỉ là sau khi đi vào, rất mau anh ta đã bị một cỗ mùi hương hấp dẫn.

Đó là cái mùi gì ấy nhỉ?

Hình như là thịt nướng, nhưng mà lại khác với thịt nướng.

Theo mùi hương mà đi qua, đi tới trước một cái gian hàng, có rất đông người đứng trước cái gian hàng này rồi.

Sát bên gian hàng đó chính là đồ sứ mà anh ta muốn xem, nhưng mà lúc này, anh ta cần phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình trước đã.

Cái mùi hương này là cái gì vậy?

Aix thấy được một cái bếp lò hình chữ nhật, phía dưới nó là than lửa đang thiêu đốt, bên trên liếp sắt chỉnh chỉnh tề tề mà thả một vài cây xúc xích dài dài tròn tròn, và anh ta vừa vặn nhìn thấy những cây xúc xích kia được nướng đến chảy mỡ, phát ra tiếng xì xèo mê người.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ngửi được mùi hương kia, Aix cảm thấy có lẽ sáng nay mình ăn sáng nhưng vẫn chưa no.

Anh ta nhìn về phía bảng hiệu, có dùng tiếng anh viết được ăn thử miễn phí.

Bên trong còn có bàn ghế.

Nếu đã vậy, vậy thì anh ta hơi nếm chút xíu đi, để xem thử xem hương vị thế nào, liệu có phải chỉ có mùi hương mới xuất chúng hay không.

Lúc này, đám Giang Cảnh Đằng bọn họ đang bận rộn.

Đây là ngoại thương đó.

Áp lực của bọn họ không nhỏ.

Trong mấy ngày này, tối đến đều ngủ không ngon, không biết đã suy nghĩ ra bao nhiêu phương thức ứng đối và cảnh tượng.

Chờ khi thật sự tới ngày này rồi, bọn họ ngược lại không khẩn trương nữa.

Có vị ngoại thương đầu tiên đi ngang qua lại dừng lại, rất mau sẽ có vị thứ hai.

Là xưởng trưởng chủ động mở miệng chiêu đãi.

Cũng là lúc này, đám Kim Tuyền mới biết được thì ra xưởng trưởng của bọn họ có tài đến vậy, thế mà có thể dùng ngoại ngữ giao lưu với mấy người kia!

Nơi này có rất nhiều xưởng đều sẽ mời nhân sĩ chuyên nghiệp tới hỗ trợ, nhân sĩ chuyên nghiệp đang nói đến ở đây chính là chỉ những người hiểu ngoại ngữ, kết quả là xưởng trưởng của bọn họ đã tự biết rồi.

Có cái nghịch thiên hơn nữa là, đây vẫn là cô tự học!

Giang Cảnh Đằng càng hoảng hốt hơn, cái hồi ăn tết anh ấy có nghe chị gái nói là đang học theo thầy, nhưng mà...... nó thế mà hữu hiệu đến vậy sao?

Biết xưởng trưởng học thời gian không dài, bọn họ càng bội phục.

Nghĩ vì thời khắc này, xưởng trưởng chắc chắn đã chịu khổ không ít. Hiện tại giao lưu tuy va va đập đập, nhưng mà thật sự có thể đối thoại!

Có mấy chỗ chuyên đi mời nhân tài nhưng trình độ cũng chỉ ngang ngửa thế này thôi.

Giang Cảnh Đằng thầm hạ quyết tâm: Về rồi mình cũng đi học!

Tống Ích với Kim Tuyền cũng nghĩ như thế.

Cái món xúc xích này cũng không phải món sáng tạo độc đáo của bọn họ, nhưng mà ở nước ngoài nó cũng không có phổ biến đến khắp nơi đều có, hơn nữa bởi vì công thức và nguyên liệu bất đồng nên khẩu vị cũng khác nhau.

Nhưng có một điều không thể nghi ngờ là xúc xích này rất ngon, hơn nữa có phần khác với một vài quốc gia bên kia. Đối với việc bọn họ có thể chọn dùng kỹ thuật đóng gói thế này, có vài người cũng giật mình.

Aix nhận lấy một cái đĩa trắng nhỏ, trên cái đĩa trắng nhỏ được thả một miếng sandwich hình tam giác. Cái sandwich này có trứng gà chiên, xúc xích cắt lát tròn tròn bẹp bẹp, rau xanh, còn có một loại sốt ngọt màu tương.

Aix có thể cắn một miếng là hết một cái.

Sau khi hai cái xuống bụng, cái đĩa nhỏ đã trống rỗng.

Trợ lý câm nín nhìn anh ta: "Ông chủ, ngon chứ?"

Aix: "Ngon!"

Trợ lý ngoảnh mặt nhìn Giang Cảnh Du: "Có thể cho tôi thêm một phần chứ?"

Giang Cảnh Du lại cho bọn họ một phần, hơn nữa còn đưa một cây xúc xích nướng để riêng có chan nước sốt, chia một thành hai.

Ăn thử mà, đương nhiên không thể đưa một hơi quá nhiều.

Ăn cho đã ghiền luôn thì hiệu quả sẽ không tốt đến vậy.

Diệu nhất chính là cảm giác ăn một miếng xong muốn ngừng mà không được.

Aix ăn xúc xích nướng, tầm mắt lại lia đến tờ rơi đặt trên bàn, trên đó có hình ảnh và giá cả của tất cả sản phẩm của gian hàng này, phía dưới cùng còn có đôi dòng thuyết minh về sản phẩm.

Tờ rơi dùng nhiều loại ngôn ngữ in ra, tận lực để mỗi người khách đều có thể đọc hiểu.

Aix: Thật lợi ích thực tế! Chủng loại cũng nhiều!

Aix đã thành vị khách thứ hai của gian hàng của đám Giang Cảnh Du.

Có người đặt hàng, vậy liền nói rõ rằng bọn họ thắng lợi. Giang Cảnh Đằng là kiểu người không cam lòng bị động, nhìn thấy chị gái mình thuận lợi như thế, anh chàng cũng học theo mà chủ động dùng trình tiếng Anh sứt sẹo kiểu nước tới trôn mới nhảy học được để giao lưu với người ta.

Ngôn ngữ ấy à, chỉ cần mở miệng, liền không khó khăn!

Nhìn thấy anh ấy như thế, Tống Ích với Kim Tuyền vốn cũng không biết mở miệng giao lưu như nhau cũng lắp bắp mở miệng.

Tôn Thường Thuận với Chu Vượng thì không biết tiếng, nên họ ra sức mà nướng xúc xích, quết nước sốt, đưa tờ rơi tuyên truyền.

Không ai có thể nhàn rỗi.

Chờ đến khi buổi hội chợ triển lãm hôm nay kết thúc, khi mà ban tổ chức tới thống kê doanh thu của bọn họ ấy, gian hàng này của bọn họ đã làm người ta thấy trước mắt sáng ngời.

Thu nhập của bọn họ so ra thì kém những ngành có ưu thế truyền thống kia, ví dụ như là gốm sứ hay thêu thùa vân vân, nhưng mà nếu so sánh với người mới, bọn họ phải nói là nhất kỵ tuyệt trần.

Hơn nữa tờ rơi của bọn họ cũng làm người ta thấy trước mắt sáng ngời.

Trên tờ giấy trắng là xúc xích nướng được vẽ sinh động như thật rất mê người, đủ loại kiểu dáng, bên cạnh thì lại được ghi chú giá cả rõ ràng.

Lâm Văn Đạt nhìn thấy mẫu tờ rơi này đã cảm thấy rất tốt.

Những người khác cũng cảm thấy rất tốt.

Có cái này, không hiểu ngoại ngữ cũng có thể làm giao dịch.

Có chỗ việc làm ăn không tốt tới lấy kinh nghiệm: "Đồng chí, quấy rầy một chút, tờ rơi của các vị là làm ở đâu vậy?"

"Bọn tôi cũng muốn làm một phần."

Bây giờ còn có thời gian, nếu làm suốt đêm, ngày mai là có thể dùng tới rồi.

Giang Cảnh Du: "Cái này là tôi vẽ ra, về phần giá cả, ai biết cách làm đều có thể làm một phần."

Nghe được những lời ấy, nhân viên phiên dịch: "......"

Bọn họ nhìn nhìn tờ rơi này, lại ngó ngó những người khác... Được rồi, xem ra đêm nay phải thức làm suốt đêm rồi.

Tối đến, trong không gian game, Cố Hướng Hằng cũng biết được tin tức việc làm ăn của bọn họ hôm nay khá tốt rồi, anh thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng có niềm tin, nhưng mà hiện tại thực hiện được vẫn là một chuyện đáng để ăn mừng.

Giang Cảnh Du báo tin vui xong rồi thì vào bếp: "Đêm nay nấu một bữa ngon đi, anh muốn ăn cái gì?"

Cố Hướng Hằng: "Thịt."

Chỉ cần là thịt là được.

Giang Cảnh Du: "Em cũng thèm thịt." Trong khoảng thời gian này cô không thoải mái, nào có tâm tình chú ý cái này, bận rộn đến ăn cơm cũng là chắp vá cho qua.

Hiện tại đã có khởi đầu không tồi, nên rốt cuộc mới có tâm tình tự khao mình.

Cô mở tủ bát ra, nhìn nhìn thử trên này có gì ăn, cuối cùng lấy ra một phần thịt dê, nửa quả bí đỏ, còn có cả sữa bò.

Thịt dê thì làm sườn dê rán, mỗi người hai miếng to.

Bí đỏ thì nấu canh bí đỏ.

Lại đánh tan trứng làm canh trứng.

Sữa bò thì cô dùng để làm một nồi sữa đông 2 tầng, thêm vào nho khô, đậu phộng, thế là xong.

Cố Hướng Hằng: "Hôm nay có lộc ăn rồi."

Ăn xong rồi, Giang Cảnh Du ở chỗ này tắm rửa luôn, sau đó mặc vào quần áo mới mang tới đây.

Nếu mà không làm như vậy, ai mũi thính là có thể ngửi được mùi, đến lúc đó cô phải giải thích mùi thịt dê trên người cô thế nào đây?

Có một lần trong lúc vội vàng cô không có thay quần áo, vậy là đã bị Giang Cảnh Đằng ngửi thấy, cậu em tò mò hỏi cô sao mà trên người cô lại có mùi thịt, cô nói là cô không cẩn thận nên dính mùi.

Lúc ấy cô còn có chuyện khác phải làm, chạy khắp nơi, nên Giang Cảnh Đằng cũng không nói chắc được cô đã đi những đâu, trên người không cẩn thận nhiễm hương thịt là có khả năng, nhưng bây giờ cô hoạt động chung với mọi người, làm cái gì người khác đều biết, cần thiết phải cẩn thận một chút.

Giang Cảnh Du tắm rửa mặt xong, xác nhận trên người không thành vấn đề rồi mới rời đi, lưu lại Cố Hướng Hằng trong không gian tiếp tục bận việc.

Các cây trồng đã sắp chín và có thể thu hoạch rồi, nên anh đơn giản ở lại chỗ này một lúc, chờ khi đến lúc thu hoạch thì lại nhấn nút thu hoạch rồi lại nhấn nút gieo giống.

Hiện tại anh lại giải khóa ra 2 chủng loại cây trồng, phân biệt là dâu tây và dứa.

Anh cho dâu tây chất lượng tốt thu hoạch được cho vào một rổ đặt trên bàn, chờ khi Cảnh Du vào lần tiếp theo thấy được là có thể trực tiếp ăn, còn lại thì bán, một lần nữa gieo giống, vẫn là trồng dâu tây.

Chủng loại dâu tây mà bọn họ trồng này không phải giống quả lớn gì, chờ đến khi dâu chín là có thể lớn cỡ ngón tay cái của đàn ông thành niên, đây là cực hạn rồi, nhưng màu sắc rất đậm, hơn nữa rất ngọt.

Hai vợ chồng đều thích ăn.

Ngay lúc này, Cố Hướng Hỉ đang cãi nhau với Cố Hướng Hỉ.

Vì sao lại cãi nhau thế?

Cái này phải nhắc đến đoạn thời gian trước đó.

Mẹ chồng cô ấy thúc giục sinh đứa con trai là thường có rồi, chỉ là cô ấy bây giờ không có muốn sinh lại nhanh vậy, hơn nữa hiện tại có vị trí trống ra, nếu mà mang thai sinh con, cô sẽ lỡ mất cơ hội việc làm này.

Cô ấy muốn chờ khi cái cương vị này trần ai lạc định hết rồi lại quyết định.

Dương Khánh cũng tán đồng.

Đương nhiên là cương vị càng cao càng tốt, vậy thì thu nhập và phúc lợi đều càng tốt hơn.

Có sự ủng hộ của chồng, Cố Hướng Hỉ càng là một lòng đâm đầu vào công việc.

Đôi khi Cố Hướng Hỉ cảm thấy mình không phải là một người mẹ tốt, cô ấy không có dành nhiều thời gian để làm bạn bên cạnh con gái. Sau khi con gái cô ấy lớn hơn một chút rồi liền được đưa tới nhà trẻ, đấy là nhà trẻ của đơn vị bọn họ, đưa con qua đó sẽ có chuyên gia hỗ trợ chăm, cô ấy chỉ cần đi làm cách cỡ 2-3 tiếng là qua đi cho con bú, thời gian còn lại cô ấy có thể có thể gian lo liệu công việc.

Tới khi con tháng được được rồi thì cho con cai sữa, hiện tại con đã 3 tuổi, cũng đã chơi đùa quen với các bạn nhỏ ở nhà giữ trẻ rồi.

Bởi vì nguyên nhân này, Cố Hướng Hỉ cũng không có vì bị mẹ chồng hối sinh con mà phiền não quá mức, nhưng mà cô lại gặp một cái vấn đề khác, chính là cô em chồng.

Cô em chồng này là nhỏ nhất nhà, sinh hạ ra chưa từng được thấy ba mình thì ông cũng đã hy sinh, cho nên cả nhà chồng đều khá là yêu chiều cô nàng này.

Cố Hướng Hỉ cũng có thể lý giải, vậy là có thể dễ đau lòng hơn chút.

Chỉ là đau lòng xong rồi, liền dễ dưỡng phế người đi.

Giờ cô em chồng cũng không nhỏ rồi, nhưng lại không đi làm, việc trong nhà cũng là chị dâu bao hết, mỗi lần Cố Hướng Hỉ trở về quê cái cô này đều đòi đồ này đồ kia với cô ấy, cô ấy cũng không thích cô em chồng này.

Trước kia chỉ là ngẫu nhiên ở chung, cô ấy có thể nhịn liền nhịn cho qua.

Chỉ là hiện tại cô em chồng cũng lớn tuổi rồi, tới lúc tìm nhà chồng rồi, mẹ chồng liền xin nhờ cô ấy, hy vọng cô ấy có thể tìm được một người con rể tốt, nhưng mà cái vụ này cũng quá khó cho Cố Hướng Hỉ rồi.

Ghê chưa nè, còn rất nhiều yêu cầu nha, đã vừa muốn người ta phải đoan chính đẹp trai, cha mẹ hòa khí không hà khắc vợ, mà người đó phải tự có việc làm đứng đắn thể diện, phúc lợi đãi ngộ cũng phải tốt, cái nữa là tính tình phải hiền lành yêu quý vợ...... Ui trời, như này thì ở trong mắt con gái trong thành cũng là bánh trái thơm ngon, không biết bị bao nhiêu người nhìn chằm chằm đâu.

Cố Hướng Hỉ nào có quen biết được nhiều nam thanh niên ưu tú chưa lập gia đình như thế chứ? Càng khỏi nói là với cái điều kiện này của cô em chồng, bảo cô đóng gói bao bì hoa đoàn cẩm thốc đi dỗ người ta, lương tâm của cô ấy không để cô ấy làm được.

Chuyện này không chỉ có mình cô không chịu nổi quấy nhiễu, ngay cả chính Dương Khánh cũng không chịu nổi.

Lương Thúy Quyên không phải rất tín nhiệm đứa con dâu này, lo là mấy người con dâu kiếm cho con gái út của mình không được mấy người tốt, nên để thằng ba hỗ trợ kiếm người được chọn hợp tâm ý trước, nhưng mà dễ đến vậy sao?

Dương Khánh đã thử không ít người ở đơn vị rồi, tất cả đều không có ý tứ này.

Anh ấy đi làm ở xưởng máy móc, ở chỗ này có không ít nam nữ thanh niên trong độ tuổi thích hợp kết hôn, nhưng mà bọn họ về cơ bản đều không có ý muốn đi ra ngoài tìm, họ đều muốn tìm đối tượng ở ngay trong đơn vị mình.

Điểm ấy thì Dương Khánh cũng lý giải, bởi vì vợ chồng nếu đều là vợ chồng công nhân viên trong xưởng, lúc được phân phối nhà đều khá được ưu tiên, vì nhà ở, vì cuộc sống về sau, đương nhiên là kiếm được một đối tượng ở trong xưởng sẽ tốt hơn rồi.

Bọn họ ngay cả người ở xưởng khác cũng ít khi cân nhắc tìm, càng khỏi nói đến tìm người hộ khẩu dưới nông thôn.

Dù cho Dương Khánh cảm thấy tiếc cho em gái, nhưng có hộ khẩu trong thành chính là khác nhau thế đấy.

Có hộ khẩu trong thành, vậy là mỗi tháng sẽ có đồ ăn định lượng, được ưu tiên tìm việc làm. Nếu mà cưới một người hộ khẩu dưới nông thôn, con phải theo mẹ, nên về sau sinh con cũng phải theo hộ khẩu nông thôn, bọn họ muốn vào thành càng khó hơn.

Này đây không chỉ sẽ ảnh hưởng chính mình, còn sẽ ảnh hưởng hậu đại nữa.

Chỉ với những người mà anh phát hiện, họ cưới con gái dưới quê trên cơ bản đều là điều kiện tự thân không đủ khả năng, hoặc chính là cái người dưới quê đó phải cực kỳ ưu tú.

Trong mấy người nguyện ý tìm người nhà quê kết thân kia, Dương Khánh không tìm ra ai hợp lòng mẹ mình, còn về phần người hợp ý của bà thì sớm đã bị người khác theo dõi, kết hôn sớm luôn rồi.

Không có được một cái kết quả vừa lòng ở chỗ con trai, Lương Thúy Quyên mới nghĩ đến phía con dâu, nhờ con dâu hỗ trợ tìm hiểu.

Cố Hướng Hỉ làm công nhân ở bách hóa, đãi ngộ chỗ này cũng là có tiếng, chỉ là cũng giống như bên Dương Khánh, cô ấy mới vừa thăm dò đưa đề tài câu chuyện lên, nhà ai có con cháu hoặc em trai đều dời đề tài đi hết. Có một cái nữa là hồi trước lúc Cố Hướng Hỉ ở cữ đó, đồng nghiệp tới thăm cô ấy, thấy người chăm cô ấy chính là mẹ của chị dâu hai, chứ không phải mẹ chồng, nên tuy cô ấy chưa nói là vì sao, nhưng mà mọi người cơ bản đều đã biết mẹ chồng nàng dâu nhà cô ấy chả thế nào hòa thuận rồi.

Sau đó lại nghe thấy mẹ chồng cô ấy không hài lòng vì cô ấy sinh con gái, nên điểm ấn tượng về người mẹ chồng này càng thấp hơn.

Lúc này mới có thai đầu thôi, cần gấp đến vậy sao?

Này đây dẫn tới Cố Hướng Hỉ bất lực trở về.

Bên con dâu không có tin tức, Lương Thúy Quyên lại giục lại hối, vẫn hối hoài mà không có động tĩnh, bà ta thấy lại kéo dài nữa thì con gái út của mình phải qua cái tuổi tốt nhất, đến lúc đó chỉ có thể hạ thấp điều kiện xuống mà tìm, bà ta liền không ngồi được, dẫn theo con gái vào nhà con trai ở.

Hai vợ chồng Cố Hướng Hỉ đều phải đi làm, đi sớm về trễ, nên đáng lý ra có bà nội và cô út ở đây thì thường sẽ không cần đưa con đến nhà giữ trẻ, nhưng mà sau khi để con gái ở chung với bọn họ một ngày rồi, Cố Hướng Hỉ liền đưa con tới nhà giữ trẻ ngay.

Nhà giữ trẻ đông người, nhưng đều cùng một đơn vị, dù cho nhân thủ không đủ sẽ không lo liệu nổi quá nhiều việc, họ cũng phải để bụng đến bé hơn cả khi để bà nội ruột chăm.

Hai vợ chồng đều không ở nhà, hai mẹ con mẹ chồng ở nhà ăn ăn uống uống, thứ tốt để trong bếp đều bị bọn họ bụp cho gần bằng sạch, mà thế thì cũng chịu vậy, Cố Hướng Hỉ không nói gì về cái ấy, nhưng mà vào hôm này, Cố Hướng Hỉ tan tầm về nhà, vào phòng mình, phát hiện tủ của cô đã bị kẻ khác động đậy, còn mất tăm một cái khăn lụa và 2 chiếc kẹp.

Cái kẹp kia giờ đây đang trên đầu cô em chồng của cô ấy.

Cố Hướng Hỉ phát hỏa.

Cô em chồng của cô ấy cũng chẳng biết vì sao chị dâu phát hỏa: "Chị dâu, cái kẹp này của chị đẹp nha, cho em mượn kẹp chút."

Lương Thúy Quyên chẳng chút nào cảm thấy con gái mình làm vậy có vấn đề gì: "Cái gì mà mượn kẹp chút chứ hả, chị dâu con để tụi nó ở không đó không xài tới, con trực tiếp lấy đi mà xài là được."

Cố Hướng Hỉ cười lạnh: "Ai bảo tôi không xài tới? Tôi đang yên đang lành mà cất nó trong tủ mình, giờ lại đột nhiên mất tăm, tôi còn tưởng là có trộm vào đấy, có cô em chồng nhà ai sẽ đi lục lọi tủ của chị dâu không?"

"Hơn nữa, tôi không phải để không ở đó, tôi là trân quý mà cất nó trong tủ! Đây là món quà sinh nhật mà anh cả và chị dâu cả của tôi tặng tôi lúc 18 tuổi, có ý nghĩa đặc biệt với tôi!" Cái đôi kẹp này là anh cả và chị dâu bọn họ chọn cho cô ấy lúc ở tỉnh thành, tới mấy tệ đó!

Cô ấy chưa từng có được cái kẹp nào vừa đẹp, lại đắt đỏ như thế, lúc cô ấy nhận được còn hưng phấn đến mất ngủ cả đêm, cũng cực kỳ quý trọng chúng, ngày thường ít khi kẹp, chỉ có vào những ngày đặc biệt coi trọng mới có thể lấy ra kẹp, ngày thường đều bảo tồn trong tủ.

Lương Thúy Quyên kéo dài mặt ra: "Còn không phải là một đôi kẹp à? Cho em gái cô đi, cô cũng đã làm mẹ rồi, còn dùng mấy món dành cho thiếu nữ như này, cũng không biết làm cho hoa hòe lộng lẫy cho ai xem."

Lời này đã chọc tức Cố Hướng Hỉ đến độ cô bước lên giật thẳng 2 cái kẹp xuống: "Mẹ, nếu mà đây chỉ là một đôi kẹp mà thôi, vậy mẹ đi mà mua cho nó đi nha! Ngoài tiệm có nhiều lắm, đừng có nuôi cho con gái không phóng khoáng thế này! Chỉ một đôi kẹp xoàng thôi cũng phải trộm của chị dâu!"

Lương Thúy Quyên: "Tôi muốn xé cái mồm này của cô, cô thế mà dám nói em gái cô trộm, con tôi lấy đồ của chị dâu thì sao mà gọi là trộm được!"

Cố Hướng Hỉ: "Không hỏi tự lấy chính là trộm! Các người có từng hỏi tôi chưa!"

Lương Thúy Quyên che ngực lại: "Cô dám cãi tôi, cô bất hiếu!"

Mẹ chồng nàng dâu bọn họ bạo phát một trận khắc khẩu to, chờ khi Dương Khánh về nhà, anh ấy đã bị kẹp ở giữa, hai đầu đều không phải người.

Chuyện này phải nói là bởi vì em gái anh ấy tay tiện, trực tiếp cầm đồ đạc của chị dâu đi, mẹ anh ấy lại lửa cháy đổ thêm dầu, không chỉ không trách cứ em gái mà còn nói mấy lời không quá thỏa đáng, bên vợ thì cô là người bị hại, nhưng lời nói lúc nổi nóng cũng hơi quá đáng, ầm ĩ lên khó coi, hơn nữa không tôn trọng. Mẹ anh ấy đã nuôi anh ấy lớn như vầy, không biết đã trả giá bao nhiêu vất vả, em gái anh ấy cũng đáng thương, từ lúc mới lọt lòng đã không được gặp ba.

Anh ấy còn muốn ba phải, kết quả những lời ấy của anh ấy làm Cố Hướng Hỉ càng tức giận, cả ba mẹ con nhà ấy đều bị Cố Hướng Hỉ đuổi ra khỏi nhà: "Mẹ anh vất vả, em gái anh đáng thương, vậy thì anh cứ dẫn theo mẹ với em gái anh đi mà ở trong ký túc xá của anh ức khổ tư điềm cho đã vô đi!"

Lúc này cô ấy thấy vô cùng may mắn, bởi hồi trước lúc kết hôn cần đi lựa chọn phòng ở, cô ấy có hỏi anh cả và chị dâu rằng liệu có cần chọn nhà ở xưởng máy móc không, chị dâu đã khuyên cô hãy chọn nhà thuộc về đơn vị của cô phân phối cho.

Lần này cô ấy đã hoàn toàn nhổ ra ác khí tích tụ trước đó rồi.

Lương Thúy Quyên trăm triệu không ngờ được bà ta sẽ có một ngày bị con dâu đuổi cổ ra khỏi cửa, tay bà ta run rẩy, chỉ vào cửa phòng đóng chặt, không dám tin mà nhìn con trai: "Thằng ba, đây là cái chuyện gì vậy?!"

"Nó có còn biết cái gì gọi là tôn lão hay không? Nó có còn biết xấu hổ hay không? Nó như này có còn bộ dáng khi làm dâu không hả? Mày cưới được con vợ tốt ghê nha, mày là muốn chọc tao tức chết! Hả?!"

Giọng bà ta càng lúc càng lớn, đều đã tạo thành tiếng vọng luôn rồi, nhưng hàng xóm chung quanh lại yên tĩnh đến kỳ cục.

Dương Khánh cảm thấy trên mặt nóng rát, chung quanh đây đều là đồng nghiệp của vợ ở, lúc này việc xấu trong nhà phải bị bày ra ngoài rồi.

Anh ấy kéo mẹ và em gái đi ra ngoài: "Mẹ, bé út, để con dẫn hai người đi vào xưởng của con xem thử, bên kia cũng khá tốt, nên có đều có, hai người cũng rất lâu rồi chưa đi xem, đi nào, chúng ta đi xem."

Anh ấy sẽ ở trong ký túc bên kia vào buổi trưa, phòng bên đó tuy so ra kém bên này, nhưng cũng được, qua bên kia chắp vá một đêm để bình tĩnh lại chút.

Cố Hướng Hỉ tống cổ được mấy người kia ra rồi, đại não bị lửa giận thiêu đốt giờ cũng đã bình tĩnh lại, cô ấy nhớ tới bộ dáng của mình vừa nãy cũng phải thấy ngoài ý muốn, nhưng mà lúc này cô ấy lại chẳng thể nào nảy lên dù chỉ là một chút xíu cảm xúc hối hận, cô ấy sớm đã muốn đuổi hai cái người kia ra rồi.

Còn có Dương Khánh muốn cô thông cảm nữa, mấy lời anh ta nói cô đều không muốn nghe!

Được xả một hơi, thật là sướng!

Sướng đến muốn nổ!

Nghĩ rồi lại nghĩ, cũng chỉ là về sau sẽ có mấy người nói cô lợi hại, nếu có ai mắng cô, cô sẽ đi ra nói lý với mấy kẻ đó, lý đứng về phía cô.

Đến lúc chắc chắn sẽ có nhiều người nói cô lợi hại hơn, nhưng mà làm con dâu lợi hại đáo để thì thế nào? Làm con dâu lợi hại không nghẹn khuất, cô chính là muốn làm đó!

Đêm nay Cố Hướng Hỉ ngủ được một giấc ổn định thoải mái, sáng hôm sau tinh thần phấn chấn mà đưa con đến nhà giữ trẻ, mình thì đi làm. Ngày hôm qua cãi lộn quá dữ, nên hàng xóm chắc chắn nghe được. Hôm nay xác thật có mấy người lúc nhìn cô ánh mắt có chút biến hóa, nhưng cô cũng thu hoạch về sự ủng hộ của vài người.

"Ôi em cuối cùng cũng mạnh mẽ lên được, bà mẹ chồng kia của em không phải kẻ dễ ở chung, còn có con em chồng em nữa đó, hồi trước chị không có nói với em thôi, con trai của chị nó đang ở ngay cửa nhà mình ăn bánh quy, nhỏ em chồng kia của em đã tới hốt mất một nửa phần bánh quy của thằng nhỏ, làm con chị khóc một trận đó." Việc này nói lớn không lớn, nên chị ấy nghĩ thôi cứ bỏ qua đi, nói ra còn có vẻ như là đi phá hư quan hệ của nhà người ta ấy, nên mới nghẹn chưa nói, nhưng giờ thấy được bọn họ ầm ĩ lên, chị ấy mới tới nói.

Nghe xong chị đồng nghiệp nói, Cố Hướng Hỉ đỏ mặt, đỏ bừng lên luôn.

Con trai của chị ấy mới bao nhiêu tuổi?

Hai ba tuổi!

Một cô gái mười mấy tuổi, đã có thể gả chồng luôn đó, lại đi cướp bánh quy của một em bé hai ba tuổi! Cô ta có còn biết xấu hổ hay không!