Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính

Chương 37: Đường kiếm tiền mới




Cố Hướng Hằng nghe thấy tin tức đó, nhướng mày: "Xem ra y thuật của bác sĩ tiểu Phương thật đúng là cao minh."

Không phí công anh đã cố ý mượn mấy cuốn sách về y học về.

Giang Cảnh Du phì cười thành tiếng: "Xác thật vậy, y thuật cao minh."

Diệp Hồng Tú cũng không nhịn được cười: "Biết trong thôn mình có một bác sĩ như vậy, lòng cũng càng yên ổn hơn."

Chờ khi con gái bà có bầu sinh con, có một bác sĩ thế này ở đây, cảm giác cũng không cần tới bệnh viện luôn, vì Hứa Tứ Thu chính là đến bệnh viện thành phố khám mà cũng chưa chữa lành được kìa, kết quả đã được một cô nàng mới mười mấy tuổi trị hết.

"Tụi con không biết đó thôi, bữa nay người ngoài thôn túa xua tới đây kiếm con bé khám bệnh, Học Tri cũng phải đi hỗ trợ kìa."

Cố Hướng Hằng tự hỏi một phen: "Phỏng chừng tới mai người sẽ càng đông hơn, để con đi một chuyến."

Anh muốn qua bên kia xem thử tình huống.

Diệp Hồng Tú: "Đi đi, phỏng chừng bên kia vẫn còn có người đó."

Xếp hàng lâu như vậy, giờ mới tới, trời có tối cũng không muốn rời đi.

Nếu muốn qua đêm ở chỗ này, vậy thì thiệt phải an bài một chút.

Diệp Hồng Tú nhìn một đống sách mà bọn họ mang về đây: "Sao mà mấy đứa mang về được vậy?" Quá nhiều.

Còn có nhiều sách đến vậy nữa.

Trọng lượng của sách không nhẹ đâu à.

Sau đó bà thấy được đồng hồ trên cổ tay Giang Cảnh Du: "Cái đồng hồ này của con, mới mua hả?"

Lúc con rể vừa về quê trên cổ tay có đeo một chiếc đồng hồ, khác với cái con gái bà đang đeo trên tay đây.

Giang Cảnh Du: "Đúng vậy." Cởi đồng hồ xuống để mẹ nhìn từ từ.

Diệp Hồng Tú thật cẩn thận mà nhận tới: "Đây là vừa mới mua, bao nhiêu tiền vậy con?"

Giang Cảnh Du: "120."

Diệp Hồng Tú: "!!!"

Dù cho đã có chuẩn bị tâm lý, bà cũng bị dọa hoảng, cái món đồ này còn đắt đỏ hơn cả kho vàng nhỏ mà bà với Giang Minh Trí tồn trữ nhiều năm!

"Về sau con dùng phải yêu quý một chút."

Giang Cảnh Du: "Con biết rồi, mẹ, cái này cho mẹ nè." Cô lấy một túi táo đỏ với nho khô, thêm một cân đường, còn có một cục xà bông thơm, một hộp dầu con sò*."

*: Gọi là dầu con sò vì loại kem dưỡng da này được đựng trong vỏ con sò, mình sẽ để hình ở dưới nha.

Diệp Hồng Tú: "Con mua mấy cái này cho mẹ, con rể biết không?"

Giang Cảnh Du: "Biết."

Diệp Hồng Tú đã vui vẻ lại đau lòng tiền: "Lần sau đừng mua, mẹ đều có, tiền của con cứ tích góp đi, về sau chỗ cần dùng tiền nhiều lắm đó."

Giang Cảnh Du vào tai này ra tai kia: "Ừm ừm, con biết rồi. Mẹ, kể cho con chuyện xảy ra bữa nay đi."

Nói đến cái này, Diệp Hồng Tú liền lên tinh thần: "Bữa nay mẹ vừa lúc muốn đi tìm bác sĩ tiểu Phương, nên gặp được Hứa Tứ Thu. Trên đường đi mẹ với bả vừa trò chuyện vừa đi, là mẹ với Hứa Tứ Thu cùng nhau nghe bác sĩ nói bả mang thai rồi, sợ không chuẩn nên cả hai bác sĩ đều khám cho bả. Con hổng biết đó thôi, biểu cảm của Hứa Tứ Thu lúc đó á..." Nói tới đây bà có chút thổn thức: "Ngay từ đầu là không thể tin được, sau đó là thiếu chút nữa vui đến phát điên."

Cái thai này bà ta đã mong chờ 15 năm, nện vào không biết bao nhiêu tiền bạc, nốc không biết bao nhiêu nước thuốc đắng chát, rốt cuộc đã tới.

Diệp Hồng Tú: "Bởi mới nói phụ nữ khổ, đã vừa phải lo trong nhà ngoài ngõ, còn phải sinh con đẻ cái. Con nhìn đi, không sinh được con trai, phụ nữ như bị chăn đè xuống đến không dám ngẩng đầu."

"Nếu không phải Vương lão nhị kia còn có lương tâm, như bả đã sớm bị hưu rồi, à mà giờ là nói ly hôn, bả lại không có công việc nữa, nếu ly hôn chỉ có thể về quê trồng trọt, mà cũng không biết nhà mẹ đẻ bả có còn nguyện ý đón bả về không nữa, hiện tại cuối cùng......" Bà suy nghĩ một chút: "Hình như có câu thành ngữ, là gì con?"

Giang Cảnh Du: "Bỉ cực thái lai?"

Diệp Hồng Tú: "Chính là cái ý đó đó, hổm qua bả về lại nhà họ Vương nói tin tức tốt này rồi đi về thành luôn, nên mẹ không có đi theo sau, nói vậy giờ sắc mặt nhà họ Vương bên kia chắc chắn rất đẹp." Nói tới đây, bà có chút tiếc nuối.

Giang Cảnh Du cũng cười: "Sợ không nhìn tới hả?"

Diệp Hồng Tú: "Sau đó cũng thấy được rồi, là mẹ chồng nàng dâu nhà đó đi hỏi bác sĩ tiểu Phương thai nhi có ổn hay không. Thiệt cũng làm quá rõ ràng."

"Tiểu Phương nói cái thai này rất vững chắc, hơn nữa này đây nếu có thể sinh nữa, vậy thì tiếp tục sinh. Mẹ thấy bả mà không sinh được thằng con trai là thề không bỏ qua đâu."

Giang Cảnh Du: "Thím đó bao nhiêu tuổi rồi?"

Diệp Hồng Tú: "Mẹ cũng không biết cụ thể là bao nhiêu, dù sao là chưa đến 40."

Hàn huyên được một chốc, nhìn nhìn sắc trời: "Con cũng mệt mỏi rồi, mau mau đi tắm đi con, mẹ cũng về đây."

Giang Cảnh Du: "Dạ."

Diệp Hồng Tú đi rồi, Giang Cảnh Du mới sửa sang lại đống đồ mình mang về một chút.

Khó được đến tỉnh thành một chuyến, bọn họ bí mật mang theo một ít "hàng lậu", ví dụ như nho khô với táo đỏ, chính là coi như mua về đi.

Camera thì đã giấu trước rồi.

"Hướng Hỉ?"

"Ế, chị dâu, chị gọi em?" Cố Hướng Hỉ đang nấu nước trong nhà bếp.

Giang Cảnh Du lấy đồ mua cho cô nàng ra: "Chị với anh cả em nhìn thấy, cảm thấy thích hợp với em, tự em coi thử coi làm thành quần áo thế nào thì làm, ở phương diện này chị dâu em thiệt sự là tay tàn, em tự làm nha."

Đây là một khúc vải dệt có hoa nhí màu lam, Cố Hướng Hỉ nhìn thấy rồi là mắt dính luôn trên đó: "Chị dâu......" Rất thích, nhưng mà cô bé ngại ngùng nhận, vì một khúc vải dệt này, cô bé có thể làm được cả bộ quần áo.

Giang Cảnh Du: "Cầm đi."

"Cảm ơn chị nhiều!"

Cố Hướng Hằng đến trạm y tế, bên kia thiệt còn có người, hai bác sĩ cũng không cách nào tan tầm.

Trạm y tế nho nhỏ này đến giờ vẫn còn có mấy người đang chờ ở kia, và không ngoại lệ, tất cả đều là phụ nữ.

Vì sao bọn họ sẽ kích động mà chạy đến thôn Thượng Trang như vậy?

Trước kia bọn họ không phải không muốn chữa bệnh, chỉ là khinh thường trình độ của trạm y tế.

Nếu khám bệnh ở trong thôn, tiền phải bỏ ra chỉ là tiền trinh, nhưng bản lĩnh của bác sĩ cũng có hạn, nếu có vấn đề lớn đều là phải đến bệnh viện ở huyện thành, chỉ là nếu đến bệnh viện trên huyện thành một chuyến, trong túi không có mấy đồng tiền là không thể yên tâm nổi.

Nếu đi một lần là đi đứt mấy đồng tiền, vậy với tiền tiết kiệm trong nhà có thể đi được mấy lần? Nên dứt khoát khỏi đi luôn.

Hiện tại biết có một cái thôn có được một bác sĩ có bản lĩnh, nó y như túm được cọng rơm cứu mạng vậy đó.

Lúc anh tới, trong trạm y tế có một người phụ nữ đang bụm mặt chảy nước mắt, bởi vì bác sĩ tiểu Phương nói có thể trị được.

Cố Hướng Hằng nhìn Chương Học Tri chạy tới hỗ trợ nghĩa vụ, cảm thấy như vậy thì không quá được, vì không có nhân viên y tế hỗ trợ sẽ không lo xuể.

Trước đó khi bác sĩ Trần còn là bác sĩ duy nhất trong thôn ấy, còn có một nhân viên y tế nữa, nhưng mà người kia cơ bản là không ở trạm y tế nữa, bởi vì người nhân viên kia là bà đỡ tổ truyền của thôn bọn họ, có thể đỡ đẻ giúp người khác, nếu có một ít vấn đề về bệnh trẻ nhỏ cũng có thể giải quyết.

Hai người kia đều là "bảo bối" của thôn bọn họ, ngày thường dù không xuống ruộng cũng có công điểm.

Hiện tại bác sĩ tiểu Phương đến đây, chính là chiếm danh ngạch của trợ lý của bác sĩ Trần.

Nếu không phải thành phần gia đình của Phương Minh Nguyệt có vấn đề, khi đi khảo hạch sẽ bị giữ, thì cô vốn dĩ là hoàn toàn có thể độc lập làm bác sĩ.

Đợt này rút một người sang bên này hỗ trợ đi.

Phí khám bệnh bọn họ thu được là thuộc về tập thể, mà cùng lúc đó tiền để mua dược phẩm và thiết bị cũng là tập thể ra, tiền lương của bọn họ một bộ phận là công điểm, một bộ phận khác là từ công điểm đổi thành tiền.

Hiện tại đây cũng là tập thể kiếm tiền.

Nếu không đủ dược liệu hoặc là người ít quá không lo xuể quá nhiều công việc, vậy bên trạm y tế còn không phải là đẩy thu nhập ra bên ngoài sao?

Bác sĩ Trần nhìn thấy Cố Hướng Hằng, mừng cực: "Đại đội trưởng!"

Cố Hướng Hằng lấy lại bình tĩnh, đêm nay vẫn là an trí mấy người này cho thỏa đáng trước đã, vì đi đường đêm không an toàn.

Anh phải tìm một chỗ nào đó để các chị em phụ nữ này chắp vá một đêm. May mà giờ đã là mùa xuân, nhiệt độ không khí dần ấm lên, chứ không là càng không dễ an bài.

"Các vị có thân thích bạn bè gì trong thôn không?"

Nếu có, vậy trực tiếp đi ở nhờ một đêm là được.



Đại bộ phận là có.

Hôm nay mấy chị mấy cô mấy dì mấy thím này có thể chạy đến đây trễ vậy đầu tiên cũng là vì trong thôn có thân thích truyền tin cho.

Không thể không nói, bà thím Hứa Tứ Thu này tìm thầy trị bệnh hỏi thuốc mười mấy năm nay, mức độ nổi tiếng của bả rất rộng rãi.

Chỉ có một người là không có thân thích, là do trùng hợp nghe được, nên giờ Cố Hướng Hằng an bài người này chắp vá một đêm trong trạm y tế.

Trạm y tế như chim sẻ, tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ.

Chờ khi mọi người đều đã rời đi, Cố Hướng Hằng với Chương Học Tri đưa Phương Minh về lại đại viện thanh niên tri thức, lúc này mới cùng nhau về nhà.

Bọn họ đều ở chi đội ba, cơ bản là cùng đường về.

Trên trời trăng sáng đang treo cao, men theo đường lớn mà đi, không cần chiếu sáng cũng có thể nhìn rõ đường phía trước.

Chương Học Tri có chút do dự, hình như là có gì muốn nói.

Cố Hướng Hằng thấy được, chủ động mở miệng: "Muốn nói gì với anh nào?"

Chương Học Tri đỏ mặt lên, "Anh rể, là như này nè, em làm một món đồ có thể trợ giúp việc gieo giống, anh có thời gian qua xem thử xem có dùng được không anh?"

Cố Hướng Hằng: "Máy gieo hạt?"

Chương Học Tri: "Không khác mấy, đầu tiên là cho hạt giống vào trong cái phễu ở bên trên, vậy là người dùng không cần phải mãi khom lưng."

Trước đó ông ngoại với chị họ đều có hỏi anh, xem anh có thể làm cái gì, anh vẫn luôn tự hỏi đây.

Lúc này cày bừa vụ xuân gieo giống, anh đã bị phân đi gieo hạt giống, ôi trời ơi, eo kia đã sắp không phải của chính mình nữa, sau đó dưới sự ủng hộ của cậu nhà mình, anh làm ra thứ này.

Cố Hướng Hằng nhìn nhìn sắc trời, tiếc nuối phát hiện giờ đã khuya quá: "Để sáng mai anh qua đó xem."

Anh cổ vũ mà vỗ vỗ bả vai Chương Học Tri: "Anh cảm thấy cái ý tưởng này của em rất tốt."

Anh quyết định rồi, dù cho ngày mai phát hiện máy gieo hạt không xài được, anh cũng phải cổ vũ cậu em vợ này một phen. Thất bại là mẹ thành công, tiếp tục nghiên cứu, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày thành công.

Hiện tại trên thôn Thượng Trang trừ bỏ mấy con trâu giống như bảo bối ra, còn lại làm ruộng đều dựa hết vào nhân lực, anh sớm đã muốn có công cụ gì hay máy móc hỗ trợ gì đó rồi, chỉ là đáng tiếc, không bột đố gột nên hồ.

Ví dụ như máy kéo đây, hiện tại thôn bọn họ còn không mua nổi.

Về đến nhà, Cố Hướng Hằng nói việc này cho Giang Cảnh Du.

Giang Cảnh Du cảm thấy hy vọng không nhỏ: "Em nó hẳn là đã tự mình xài rồi mới nói với anh, hơn nữa chuyên ngành lúc nó học đại học là liên quan đến máy móc, tuy là mới năm nhất đã phải nghỉ học, nhưng mưa dầm thấm đất, hẳn là cũng học được một ít rồi."

Lại có cái nữa là, làm mấy cái đó ở trong nhà, ba cô chắc chắn biết, có lẽ chính là bọn họ hợp sức làm ra được.

Sáng sớm hôm sau, Cố Hướng Hằng tùy tiện ăn bữa sáng liền gấp không chờ nổi mà chạy sang nhà cha mẹ vợ.

Giang Cảnh Du cũng đuổi kịp.

Máy gieo hạt này được làm bằng gỗ, chính giữa là cái phễu đựng hạt giống, phía dưới có một bộ phận bén nhọn như kiểu cái lưỡi cày vậy đó, dùng để chọc vào bùn đất, và ở đằng sau cái phễu có lắp hai cái chuôi thật dài, người đứng ở đằng sau cái máy này, cầm chuôi đẩy máy gieo hạt đi về phía trước.

Cụ thể phải dùng thế nào vẫn là phải xuống ruộng dùng một chút mới được.

Cố Hướng Hằng: "Đi, chúng ta đi thử xem."

Hôm nay Giang Cảnh Du có tiết, không thể đi theo được, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ, hỏi Diệp Hồng Tú: "Mẹ, cái máy này thử chưa?"

Diệp Hồng Tú cười tủm tỉm: "Dùng rồi, dùng nó để trồng đậu rất là thuận tiện."

Cố Hướng Hằng cầm nó xuống ruộng thử một chút, mới đầu có chút lạ tay, nhưng có Giang Minh Trí với Chương Học Tri làm mẫu rồi thì liền hiểu rất nhanh.

Có mấy người khác đang vây xem cũng muốn xài thử: "Đại đội trưởng, để tôi thử xem."

Cố Hướng Hằng nhường chỗ.

"Ế, động tác của anh không đúng, dưới chân phải như vầy......"

Cố Hướng Hằng chứng kiến hiệu quả của máy gieo hạt bán tự động này xong, đại biểu cho đại đội mình hạ đơn đặt hàng với Giang Minh Trí và Chương Học Tri, nắm chặt thời gian làm nhiều một chút.

Vật liệu đều là củi gỗ, thôn của bọn họ không thiếu gỗ đâu.

Sau đó Cố Hướng Hằng liền không mấy yên tâm mà tới trạm y tế.

Qua cả đêm lên men, bữa nay còn đông người hơn cả hôm qua.

Cố Hướng Hằng nhanh chóng bảo bác sĩ Trần đề cử hai người tới đây làm nhân viên y tế tạm thời, đồng thời lo lắng có chút bệnh bác sĩ tiểu Phương không trị được, bệnh nhân bị cảm xúc ảnh hưởng làm loạn, nên anh liền ngồi đó tọa trấn luôn.

Dù cho bác sĩ tiểu Phương có gia học sâu xa đi nữa, anh cũng không cho rằng cô có thể trị được tất cả các bệnh phụ nữ, vì đó là không hiện thực.

Anh cũng phê bình bác sĩ tiểu Phương vì tối qua đã hạ định luận cho vài người phụ nữ, cái gì gọi là có thể trị?

Nếu rất xác định thì nói thế không thành vấn đề, nhưng mà nếu có vài loại nghi nan tạp chứng cũng nói như thế mà lại không trị hết được, không lành được, vậy nhà đó phải náo loạn lên.

Phương Minh Nguyệt nghe đại đội trưởng nói thế, trong lòng cảm động, "Đại đội trưởng, tôi biết rồi."

Nếu không phải chắc chắn, cô cũng sẽ không nói như thế.

Về phần quậy bệnh viện, cô từng thấy không ít.

Có cái nữa là bệnh phụ khoa của mấy người phụ nữ nông thôn này, có rất nhiều người cũng không nghiêm trọng đến nỗi không thể trị, chỉ là có lẽ trước đó bọn họ thấy xấu hổ khi nhắc tới, hoặc có lẽ là không có tiền chữa bệnh, nên mới vẫn cứ kéo dài.

Mấy người thật sự có bệnh còn dễ nói, nhưng mà Cố Hướng Hằng nhìn nhìn, cảm thấy có vấn đề nghiêm trọng, bởi vì anh phát hiện có không ít người thôn mình cũng như ong vỡ tổ nhào tới đây.

Hơn nữa vừa há mồm chính là: "Bác sĩ Phương, tôi muốn sinh đứa con trai."

Cố Hướng Hằng: "???"

Ủa khi nào thì bác sĩ tiểu Phương có thể bao sinh con trai luôn vậy?

Cái này quá thái quá rồi.

Anh thấy có mấy người chỉ sinh con gái mà không sinh ra được con trai coi bác sĩ tiểu Phương như cọng rơm cứu mạng vậy đó, lại còn ảnh hưởng đến những người thôn khác tới đây khám bệnh nữa.

"Cái gì? Bác sĩ này còn có thể làm chúng ta sinh con trai? Vậy thật tốt quá!"

"Bác sĩ, tôi cũng muốn sinh đứa con trai!"

Cố Hướng Hằng không thể không đứng ra lớn tiếng quát: "Sinh con trai chỉ là lời đồn, bác sĩ tiểu Phương không biết, bác sĩ chỉ biết chữa bệnh! Còn mấy người thôn mình nữa, hôm nay các người tới đây có xin nghỉ không hả? Nếu không xin nghỉ thì về làm việc trước đi, có xin nghỉ cũng phải về trả phép, trạm y tế không đủ thuốc, nếu mà muốn tới trạm y tế bốc thuốc thì lần sau lại đến!"

Bác sĩ Trần cũng bất đắc dĩ, nhìn tủ thuốc sắp thấy đáy, ông không thể không đến huyện thành bổ sung dược liệu.

Có vài loại thuốc có ngay trên núi của bọn họ, nhưng phải tốn thời gian hái về bào chế, về phần mấy loại bản địa không có kia, chỉ có thể đến huyện thành nhập hàng.

Mấy người ngoài thôn kia hai mặt nhìn nhau: "Vậy bọn tôi phải làm sao bây giờ?"

Phương Minh Nguyệt: "Bọn tôi có thể kê đơn thuốc cho chị, các chị tự mình đến huyện thành bốc thuốc, nhất định phải tới phòng thuốc lớn của huyện thành, đừng có bốc thuốc ở trong thôn, vì nếu dược hiệu không đạt tiêu chuẩn sẽ ảnh hưởng đến kết quả trị liệu!"

"Tôi không muốn đến huyện thành bốc thuốc."

"Thuốc bệnh viện quá đắt."

"Không phải có người đi mua thuốc rồi sao? Bọn tôi chờ chút là có."

Đại bộ phận người là không muốn đến huyện thành bốc thuốc, người thôn mình nhìn thấy thế, đứng được một chốc cũng lục tục rời đi.

Giờ dược liệu cũng đã hết, còn không bằng về kiếm thêm chút công điểm.

Bên này Cố Hướng Hằng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại phát sầu, vì vẫn có không ít người kiên định mà cho rằng bác sĩ tiểu Phương có thể để bọn họ sinh con trai.

Giang Cảnh Du: "Vẫn còn rất nhiều người không chú ý về phương diện y tế phụ nữ, không ấy mình thuận thế mở một buổi tọa đàm phổ cập khoa học nha anh? Đến bệnh viện huyện thành mời người về để gia tăng mức độ đáng tin. Có mấy người vì không sinh được con trai nên vẫn luôn bị nhà chồng trách cứ, nếu để bọn họ biết được giới tính con cái là ba của đứa nhỏ quyết định, vậy thì áp lực sẽ không lớn đến vậy."

Cố Hướng Hằng: "Em nói đúng."

Ở thời đại này, rất nhiều người ngay cả chữ không biết, cũng không biết được mấy thứ được viết trên sách giáo khoa thành phổ cập ở đời sau, họ chỉ đem sinh nở như nhiệm vụ chuyên chúc của phụ nữ, sinh không ra, hay sinh ra như thế nào, tất cả đều là do phụ nữ sai.

Hoạt động xóa nạn mù chữ, gánh nặng đường xa.

Chờ khi mọi người biết được nhiều chữ rồi, anh sẽ mở một phòng đọc sách công cộng trong thôn, cho vào một vài sách báo.

Việc này thôi tạm để đó, trước hết an trí cho thỏa đáng đống sách vở, hạt giống và meo nấm mang về đã, sau đó Cố Hướng Hằng mới xuống tay an bài buổi tọa đàm, có gọi luôn cả chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ của thôn họ.

Vương Đào Hoa nghe được chuyện anh nói thì sửng sốt, lặp đi lặp lại xác nhận với Cố Hướng Hằng: "Đại đội trưởng, thiệt vậy hả? Sinh nam hay sinh nữ là ba của đứa nhỏ quyết định?"

Cố Hướng Hằng: "Thật, trồng dưa được dưa, trồng đậu thì được đậu, nếu gieo đậu thì không thể mọc ra dưa được."



Vương Đào Hoa im lặng thật lâu, nước mắt men theo khóe mắt chảy xuống. Trước kia bà sinh 3 đứa con đầu đều là con gái, mấy năm đó, ở nhà chồng bà ngay cả việc lớn tiếng nói chuyện cũng không dám, bằng không sẽ bị mẹ chồng chỉ vào mũi mắng bà là gà mái không đẻ được trứng, lặt xương trong trứng đủ các kiểu, chính bà cũng thấy hổ thẹn trong lòng nên không dám phản bác, thẳng đến khi sinh được con bà, bà mới rốt cuộc có thể thẳng sống lưng mà sống ở nhà chồng.

Nếu sớm biết được việc này, vậy những năm đó vì sao bà phải nén giận chứ?

Vương Đào Hoa vì những năm chịu ấm ức tủi thân kia của mình mà thấy không đáng giá, sau đó vuốt mặt một phen: "Đại đội trưởng, việc này tôi với anh làm một trận, bọn tôi đi tìm hội phụ nữ!"

*

Hai vợ chồng Giang Cảnh Du đến huyện thành, không được bao lâu, có một cậu thiếu niên cỡ mười tuổi đẩy một xe củi tới đây.

Cậu bé kia thấy được Giang Cảnh Du, thẹn thùng cười cười, lộ ra răng nanh nhòn nhọn.

Giang Cảnh Du biết cậu bé này, Cố Hướng Hằng có nói qua với cô: "Tiểu Hà, tới đây, để củi của con ở đây đi nè."

"Thím, đống củi này đều đã khô, có thể thiêu."

Giang Cảnh Du: "Vậy để xuống dưới mái hiên này đi, miễn cho trời mưa lại bị xối."

Giang Hà: "Dạ."

Động tác của cậu bé rất nhanh nhẹn mà đem củi trên xe đẩy xếp chỉnh chỉnh tề tề dưới mái hiên, còn dựa theo kích thước lớn nhỏ của củi mà xếp nữa.

Đây là người Cố Hướng Hằng "thuê" để chặt củi.

Ba của Giang Hà là khi vào núi đốn củi bị té ngã một cái, nâng về nhà không được bao lâu là mất, lúc đó mẹ cậu bé có bầu, nghe được tin đó thì khó sinh, lưu lại cậu bé và em gái. Nếu không phải bên trên còn có bà nội, hai đứa nhỏ cũng không biết phải làm sao nữa.

Sức khỏe của bà nội cậu bé cũng không tốt, đi ra đồng làm việc không kiếm được nhiều công điểm lắm, không đủ để nuôi gia đình, nên Giang Hà tuổi còn nhỏ đã trưởng thành sớm, giúp đỡ bà nội cùng nhau nuôi gia đình.

Tuy nói chỉ cần là hộ khẩu thuộc về trong đội sản xuất thì dù cho là không làm việc cũng sẽ có một phần lương thực, nhưng mà số lương thực đó thường là đều không đủ ăn, vì thôn bọn họ chỉ sản xuất ra được bấy nhiêu đó thôi.

Từ sau khi Cố Hướng Hằng về đại đội Thượng Trang, anh có tìm hiểu về tình huống nhà cậu bé này, liền cho cậu bé một phần ủy thác, ủy thác cậu mỗi tháng vào hai ngày này đưa củi tới cho anh, sau đó anh sẽ cho bọn họ một ít thù lao, đại bộ phận đều là đồ ăn, để giảm bớt áp lực cho nhà họ.

Quần thể yếu thế như này mỗi đại đội sản xuất đều sẽ có, thôn Thượng Trang của bọn họ cũng không ngoại lệ. Nếu nói thiệt thì gia đình khuyết thiếu lao động khỏe mạnh còn không phải số ít đâu.

Số người đi ra ngoài tham gia quân ngũ của thôn Thượng Trang bọn họ còn không ít đâu, hiện tại chỉ tính gia đình liệt sĩ thôi thì thôn bọn họ đã có 2 hộ rồi, chẳng qua gia đình liệt sĩ cũng có bộ đội trợ cấp, mà trợ cấp của thôn cho bọn họn cũng sẽ cao hơn chút so với mấy nhà khó khăn bình thường, nên cuộc sống nhà họ dễ chịu hơn nhà Giang Hà. Nói tiếp về trợ cấp của mấy nhà liệt sĩ kia, là như này đây, có một phần là do bộ đội ra lúc người nhà kia hy sinh, sau đó trong thôn cũng thêm cho một phần trợ cấp nữa, nhưng không nhiều lắm.

"Thím, còn một xe lá thông nữa, cũng để đây hả thím?"

Giang Cảnh Du: "Đúng vậy, cứ để bên cạnh."

Không được bao lâu, cậu bé kia đẩy một cái xe lá thông lại đây.

Lá thông thích hợp dùng để nhóm lửa.

Giang Cảnh Du cho cậu bé 5 viên kẹo: "Về nhà ăn với em gái nha." Lại đưa lương thô Cố Hướng Hằng đã chuẩn bị cho cậu.

5 viên kẹo!

Giang Hà đã bị mấy viên kẹo này hấp dẫn lấy, nhưng lại mười phần không nỡ mà chậm rãi đẩy về: "Thím, con không thể lấy."

Giang Cảnh Du: "Thím còn có việc muốn nhờ con hỗ trợ, nhà thím muốn trồng chút hành tỏi, nhưng mà đất trong nhà không đủ phì, thím muốn đất đen dưới lá thông trên núi, con mang về cỡ nhiêu đây cho thím, cỡ như cái sọt tre này nè, 5 viên kẹo này là thù lao cho con, được không?"

"Chú Cố của con bận quá, mà thím cũng bận nữa, không đủ sức làm." Nói mình không đủ sức, nhưng mặt Giang Cảnh Du lại chẳng hề đổi sắc.

Giang Hà nhìn nhìn cái sọt tre kia: "Dạ, thím, trưa nay con đưa đất tới cho thím liền."

Nói xong thì cậu bé hưng phấn mà cất kẹo vào, đẩy xe đẩy đi rồi.

5 viên kẹo, cậu, em gái và bà nội mỗi người một viên, còn có thể thừa lại 2 viên, đến lúc đó dùng chúng pha nước uống......

Cố Hướng Hỉ ở bên cạnh vui sướng nhìn chị dâu, mới đầu cô nàng còn không biết chị dâu có để ý bộ dáng tán tài danh tác kia của anh cả mình không, nhưng giờ cô nàng không cần lo lắng, vì chị dâu y chang anh trai nhà mình vậy á, đều là người thiện tâm.

Cố Hướng Hằng với Vương Đào Hoa chạy mấy chỗ, sau đó lại đi mời người bên hội phụ nữ xuất mã, lúc này mới mời được bác sĩ về đây giảng.

Sau đó Cố Hướng Hằng gõ vang đồng la, bảo tất cả phụ nữ đều đi tham gia buổi tọa đàm này, chẳng phân biệt già trẻ.

Mọi người có độ tín phục rất cao với người đại đội trưởng này, nên vào hôm đó, tất cả cánh phụ nữ đều tan tầm trước thời gian, đến nhà ăn của đại đội nghe tọa đàm.

Bác sĩ cũng là nữ, trước hết là nói một ít tri thức về sức khỏe phái nữ cho mọi người, sau đó nói đến việc sinh nam sinh nữ.

"Đó là do đàn ông quyết định!"

Chị cũng dùng cách so sánh giống như Cố Hướng Hằng: "Mọi người đều biết trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu đó, đạo lý này đều như nhau!"

Có mấy người không tin, có mấy người nửa tin nửa ngờ, có mấy người là tin thật, gào khóc: "Không sinh được con trai không phải tôi sai mà ——"

Hôm nay, thôn Thượng Trang rất "náo nhiệt".

Ngày hôm sau, có mấy người đàn ông vợ nhà mình không có sinh con trai khi đi làm đều mang theo quầng thâm mắt, có vài người trên mặt còn mang theo vết cào, họ thấy được nhau, lộ ra nụ cười mỉm mỏi mệt lại hiểu rõ.

Vương Cao Thành chính là vào lúc này mà trở lại thôn Thượng Trang, ổng mang theo Hứa Tứ Thu đến bệnh viện kiểm tra lại, xác nhận vợ mình đã có bầu, này đây liền làm cờ thưởng, đưa tới đây cho Phương Minh Nguyệt.

Bốn chữ "Diệu Thủ Hồi Xuân" to thiệt to, ánh sáng vàng lấp lánh.

Bác sĩ Trần: "......"

Ông hâm mộ.

Nhớ khi trước cái lúc mà ông nhận được lá cờ thưởng đầu tiên đó, ông cũng đã khá lớn tuổi, mà giờ bác sĩ tiểu Phương mới có mười mấy tuổi thôi.

Vương Cao Thành lúc này là mặt mày hồng hào, vẻ mặt cảm kích: "Bác sĩ tiểu Phương, quá cảm tạ cô!"

"Những việc vợ tôi cần chú ý cho sức khỏe ấy, cô có thể nói lại một lần cho tôi chứ?"

Hiện tại ông ta đã mời mẹ vợ của mình về nhà chăm sóc Hứa Tứ Thu, Hứa Tứ Thu bây giờ là ngay cả giường cũng không xuống.

Phương Minh Nguyệt: "Như thế là không được, không thể cứ nằm lì bất động ở trên, các hoạt động trong ngày thường cứ làm không sao hết, chỉ cần chú ý là đừng có xách hay bưng bê vật nặng, đừng để bị té ngã......"

Vương Cao Thành nghe rất nghiêm túc, hết sức chăm chú, cho nên ổng cũng chưa phát hiện được cả nhà anh cả của mình đều đã tới.

Trông thấy bộ dáng kia của chú hai, Giang Kiều thấy khủng hoảng trong lòng. Chú hai coi trọng đến vậy, khả năng xảy ra việc gì ngoài ý muốn rất nhỏ, vậy thì thím hai sẽ càng chú ý hơn.

Càng nghĩ, Giang Kiều càng cảm thấy cái thai này được sinh ra là không thể tránh né. Cô ta sờ sờ bụng của mình, nhìn về phía Vương Bằng Phi, nghĩ: Trừ bỏ con đường là chú hai này, còn có biện pháp gì để ăn lương của xưởng thực phẩm không?

Chắc chắn có cách, nếu thật sự không được, vậy thì nghĩ cách khác mà tiếp xúc với những người kia, chỉ cần tiếp xúc có liên hệ với những người kia, không có công việc này cũng được.

Cô ta phải tin tưởng năng lực của thủ phủ tỉnh tương lai.

Nghĩ đến đó, cô ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại qua mấy tháng nữa là cô ta sẽ sinh, xin trời cao phù hộ để cô ta sinh được con trai ngay lần đầu đi.

Vương Bằng Phi không biết ý tưởng của Giang Kiều bên cạnh, anh ta nhìn bộ dáng của chú hai mình, tâm lạnh.

Anh ta đứng ở đây lâu như vậy rồi, chú hai cũng chưa phát hiện được anh ta.

Chưa từng có lúc nào như giờ phút này, anh ta rõ ràng mà ý thức được, anh ta không phải con trai của chú hai.

Bọn họ cách một tầng.

Chỉ cần chú hai có con trai ruột của mình, anh ta sẽ liền bị vứt ra sau đầu.

Anh ta yên lặng siết chặt nắm tay nghĩ: Nếu con trai của chú hai không tồn tại, vậy thì hết thảy sẽ trở quỹ đạo.

*

Giải quyết chuyện cày bừa vụ xuân xong, Cố Hướng Hằng làm hết chuyện nên làm xong thì liền bắt đầu bảo người sửa đường, mấy cái đường nhỏ thì trước không nói, cái đoạn đường để bọn họ đến huyện thành đây phải làm ra, vì về sau khi quy mô chăn nuôi của thôn bọn họ lên rồi, họ phải vận chuyển sản phẩm ra ngoài. Trước lấy trứng gà làm ví dụ, nếu mà đường xá không tốt, vậy thì trứng gà rất dễ bị vỡ nát.

Sửa đường, đương nhiên không phải đường xi măng sạch sẽ mười phần kia, vì hiện tại bọn họ không có điều kiện đó.

Nhưng bọn họ có thể ra bờ sông nhặt đá vụn lót đường, còn có thể tự mình làm ra chút xi măng thô nữa.

Xi măng thô cần dùng đến tro than, thạch cao và vôi sống, mấy thứ này dễ mua được hơn so với xi măng thành phẩm nhiều, mà thành phẩm làm ra để tự mình xài là hoàn toàn không thành vấn đề.

Thôn dân nhìn thấy xi măng như thế: "Đại đội trưởng, chính chúng ta có thể dùng xi măng như vày sửa nhà lót nền không?"

"Đại đội trưởng, xi măng này rất tốt nha, lại còn rẻ nữa."

"Đại đội trưởng, nếu trong đội chúng ta có nhiều, tôi nguyện ý ra tiền đổi một ít."

"Còn có tôi nữa!"

Cố Hướng Hằng: "......"

Trong lúc vô tình lại khai thác được một con đường kiếm tiền mới.