Khi Tình Yêu Chưa Kết Thúc

Khi Tình Yêu Chưa Kết Thúc - Chương 11: Ngoại Truyện - Phần Thượng






Con gái út của Âu Dương thừa tướng tên Âu Dương Chiêu Uyên, năm nay nàng vừa tròn 17 tuổi.

Một khi nhắc đến những mỹ nữ của kinh thành này, tuyệt không thể bỏ qua Âu Dương Chiêu Uyên.

Nàng chính là một tuyệt sắc giai nhân làm khuynh đảo biết bao nhiêu thế gia công tử con cái nhà quyền cao đức trọng.

Thế nhưng nàng lại không ưng ý bất cứ ai.

Mà đám người đấy đối với nàng cũng có chút kiêng kị, cũng không dám làm càn gì, ai bảo nàng là con gái của Thừa tướng một nước cơ chứ.

Ngày mùng tám tháng chín, Thái hậu tổ chức yến tiệc mừng thọ.

Cũng cùng ngày hôm đó, Hoành tướng quân trấn thủ vùng biên cương phía Bắc trở về.

Hoành tướng quân nổi tiếng là một người trẻ tuổi, văn võ song toàn.

Ấy vậy mà dung mạo còn thuộc hàng đại mỹ nam, còn là đẹp theo kiểu lạnh lùng.

Hại biết bao nhiêu thiếu nữ si tình, ngày nhớ đêm mong, mãi cũng không thể quên đi hình bóng chàng.

Lại nói, tuy bề ngoài hoàn mĩ là vậy, nhưng tính cách lại đặc biệt khô khan, cứng ngắc.

Thậm chí khi nói chuyện với chàng, chẳng một ai có thể tiếp được ba câu, nếu không phải bị chàng chọc cho tức, thì cũng là bị ánh mắt lạnh lùng quá mức của chàng nhìn đến nỗi nghẹn lời.

Thái hậu cực kì thích Âu Dương Chiêu Uyên, luôn xem nàng như con cháu trong nhà, đối xử với nàng rất tốt.

Vậy nên mừng thọ lần này của Thái hậu, xem ra nàng không đến là không được.

Âu Dương Chiêu Uyên mặc y phục màu hồng san hô, toàn thân luôn tỏa ra loại khí chất cao quý.

Thoạt nhìn còn tưởng là một tiểu thư dịu dàng nết na.

Chỉ có trời mới biết nàng bản tính nghịch ngợm, ham chơi.

Cái gọi là chốn lầu xanh, nàng cũng từng nữ phẫn nam trang ghé qua.

Kết giao bằng hữu chốn giang hồ, kề vai sát cánh chiến đấu sứt đầu mẻ trán, máu chảy thành sông cũng từng trải qua.

Lên núi làm thổ hào, đạo tặc, giả dạng ăn mày, quậy phá Ma giáo, làm loạn lúc người ta tỉ thí võ lâm,...!Không có việc gì là nàng không dám làm.


Chỉ có điều, mỗi lần như vậy mà bị cha nàng phát hiện, nàng đều bị phạt chép một mớ sách, chép đến phát thuộc nội dung luôn rồi, khổ nỗi nàng lại chẳng nhớ rõ tiêu đề của sách là cái gì.

Nàng ngồi cạnh cha mình, cử chỉ rất hiền thục đoan trang, ai đến bắt chuyện, nàng đều mỉm cười đáp lời, đến một phần nhỏ là nàng đang diễn cũng không bị sơ hở.

Rất nhanh chóng liền chiếm được thiện cảm của rất nhiều người.

Đối với kiểu hành xử ngoan ngoãn này của nữ nhi nhà mình, Âu Dương thừa tướng cực kì hài lòng.

Chỉ là nàng chẳng hay, mọi động tĩnh của nàng từ đầu tới cuối đều bị hai nam nhân thu lại vào trong mắt.

Hoàng thượng Lý Ngụy Hiên nhìn nàng ôn nhu, khóe môi cong lên cười trông rất dịu dàng.

Hoành Thiên ngồi đối diện với Âu Dương Chiêu Uyên, hai hàng lông mày của chàng hơi chau lại.

Khi bị Âu Dương Chiêu Uyên bắt gặp, nàng cười, chàng cũng mặt không biến sắc, cũng không liếc mắt đi chỗ khác.

Nụ cười trên môi nàng dần trở nên gượng gạo rồi tắt ngúm, không gian bỗng chốc rơi vào im lặng có hơi quỷ dị.

Thái hậu vội phá vỡ bầu không khí quỷ dị này đi.

Bà ta khẽ cười, bảo: "Hoành tướng quân trấn thủ biên cương nhiều năm như vậy, công lao thật to lớn, nhân ngày hôm nay là ngày vui, Hoành tướng quân nếu có yêu cầu gì cứ nói, ta có thể thì ta sẽ đáp ứng."
Hoành Thiên đứng dậy, chắp tay cúi đầu: "Mạc tướng không có yêu cầu gì cả.

Được cống hiến cho đất nước, mạc tướng đã cảm thấy đây là một vinh hạnh rồi."
Âu Dương Chiêu Uyên bĩu môi trong lòng, nàng ngay từ đầu đã rất không thuận mắt với tên Hoành thừa tướng này rồi.

Chi bằng lát tan tiệc, nàng chạy đi đánh hắn một trận nhỉ? Nhưng...!Thôi bỏ đi, người ta dù sao cũng là tướng quân trấn thủ biên cương, còn nhiều lần đánh đuổi giặc ngoại xâm, võ công chắc chắn không tầm thường rồi.

Nàng e rằng khi đấu với hắn, mình chẳng khác gì chơi trứng chọi đá.

Thái hậu lại nói: "Hoành tướng quân cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên thành gia lập thất.

Sớm có con cháu cho phụ thân phụ mẫu tướng quân bồng bế.

Chẳng hay Hoành tướng quân đã có ý trung nhân chưa? Ta có thể ban hôn cho hai người."
Hoành Thiên đáp: "Tạ ơn của Thái hậu, mạc tướng hiện tại chỉ muốn một lòng một dạ bảo vệ tổ quốc, hoàn toàn không có ý định có thê thiếp."
Âu Dương Chiêu Uyên khinh thường liếc nhìn một cái, rất nhanh liền thu lại ánh mắt đó.

Cái tên này với tính tình như thế, còn lâu mới có người thích, e rằng tới già còn sống cô độc ấy chứ.

Nhưng...!Nàng xoa cằm đăm chiêu suy nghĩ, nếu như hắn biết lợi dụng gương mặt đó, chẳng phải sẽ có biết bao nhiêu con gái nhà lành nguyện dù có làm thiếp cũng muốn được gả cho hắn sao.

Phì phì, có mặt đẹp thì ghê gớm lắm sao?
Thái hậu tiếc nuối: "Hoành tướng quân biết lo cho xã tắc như vậy là rất tốt.

Nhưng tướng quân cũng phải biết nghĩ cho phụ thân phụ mẫu của mình, họ già rồi, cũng muốn có cháu lắm rồi." Dừng một lát, thái hậu lại nói: "Tướng quân nghĩ sao về Hiền Anh quận chúa?"
Hoành Thiên ngẫm nghĩ một hồi rồi mới lên tiếng: "Thái hậu thứ lỗi, mạc tướng thật không biết Hiền Anh quận chúa là ai?"
"..."
"Phụt..." Nàng phì cười, nhưng rất nhanh liền lấy tay che miệng, kìm nén cơn buồn cười của mình.

Thái hậu đang bối rối, thấy vai Âu Dương Chiêu Uyên cứ run lẩy bẩy, liền chuyển chủ đề nói chuyện, lần này là nhắm sang nàng: "Tiểu Uyên, ngươi sao thế?"
Nàng nhịn tới mực mặt đỏ bừng lên, nghe vậy, vội lắc đầu nguầy nguậy.

Âu Dương thừa tướng thấy nữ nhi nhà mình bất thường, hạ thấp giọng hỏi: "Tiểu Uyên, con thật sự không..."
"Ha ha ha..." Âu Dương Chiêu Uyên ôm bụng cười ngoặt nghẽo đến quên trời quên đất.

Âu Dương thừa tướng kinh ngạc, giây sau liền nổi giận lôi đình, ông quát: "Chiêu Uyên!" Thân là con gái út của thừa tướng một nước, nàng lại giữa chốn hoàng tộc, văn võ bá quan cùng các công tử tiểu thư danh giá mà bò ra cười như thế này thì con ra thể thống gì.

Thật mất mặt!
Lý Ngụy Hiên ngồi trên cao kia cũng nhịn không được mà phì cười, hắn không biết nàng vì sao lại cười vui vẻ như thế, nhưng nàng vui, hắn tự dưng cũng thấy vui lây.

Thái hậu ngồi cạnh Lý Ngụy Hiên, thấy hắn như vậy, bà liền khẽ liếc mắt nhìn Âu Dương Chiêu Uyên.

Xem ra, hoàng nhi của bà...!Chậc! Bà khẽ cười bất lực.

Sau này, xem chừng có nhiều kịch hay rồi đây.

Âu Dương Chiêu Uyên cũng không tệ, nếu như để nàng tiến cung...!Haizzz, vẫn là có quá nhiều vấn đề cần giải quyết.

Nhưng nếu Lý Ngụy Hiên thích, bà tin hắn sẽ có cách để nàng tiến cung thuận lợi.

Yến tiệc kết thúc, Âu Dương Chiêu Uyên ngoan ngoãn đi về phủ cùng Âu Dương thừa tướng.

Về đến phủ, ông cũng không mắng nàng, chỉ để lại một câu rồi bỏ vào phòng.

"Như cũ."
Âu Dương Chiêu Uyên hiểu hai từ này có nghĩa gì.

Nàng nuốt khan một ngụm nước bọt.

Trong không gian, một làn gió khẽ thổi qua, nàng bất giác run rẩy nhẹ

Cái gọi là "như cũ" của ông, chính là bắt nàng chép phạt bảy mươi hai lần cái cuốn sách chết tiệt ngay cả cái tiêu đề cũng không thuộc mà nội dung thuộc vanh vách kia.

Cứ coi như là nàng sẽ chấp hành hình phạt đi, nhưng dù sao cũng không phải lúc này.

Bản tính nàng vốn là thấy ai không thuận mắt liền trực tiếp đánh, lần này nàng lại nhịn Hoành Thiên lâu như thế, nàng bất giác cũng phải khâm phục bản thân mình.

Giờ tay chân ngứa ngáy, bất quá nàng đành trốn ra khỏi phủ, rủ Giáo chủ Ma giáo - Khang Quân Khương đi đánh người.

Khang Quân Khương vốn đang ở trong một tửu lâu nhỏ uống rượu với các huynh đệ, bị nàng đột nhiên từ đâu tới xách đi xoành xoạch, Khang Quân Khương có chút ngơ ngác.

Nàng dừng chân tại trước phủ của Hoành Thiên, ngoắc ngoắc tay gọi Khang Quân Khương lại gần mình.

Khang Quân Khương bất lực: "Lần này lại là ai đắc tội ngươi đấy?"
"Hoành tướng quân - người trấn thủ vùng biên cương phía Bắc."
Đáy mắt Khang Quân Khương ánh lên tia bất ngờ: "Hắn cuối cùng cũng trở về rồi sao?"
Âu Dương Chiêu Uyên nhíu mày, hỏi lại: "Ngươi biết hắn?"
"Tất nhiên." Dừng một lát, Khang Quân Khương nói tiếp: "Nhưng hắn ta võ công cao cường, đến cả ta e còn không phải là đối thủ của hắn."
Nàng khinh thường, hừ lạnh một tiếng: "Ta cũng không ngu xuẩn đến mức đấy."
Khang Quân Khương giật giật khóe miệng: "Ngươi...!Đúng là càng ngày càng mưu mô xảo quyệt."
Nàng xoa xoa mũi, cười âm trầm.

Khang Quân Khương bất giác nổi da gà, thật không biết nàng lần này lại bày ra trò bỉ ổi gì.

Hoành tướng quân cũng thật xui xẻo.

Âu Dương Chiêu Uyên ngước đầu lên, giây sau liền dùng lực bay lên nóc nhà.

Khang Quân Khương thấy vậy cũng liền bám theo sau nàng.

Nàng ngồi xổm trên nóc nhà, lấy trong người ra một đống lọ thuốc.

Nàng bất chợt quay sang hỏi Khang Quân Khương: "Ngươi nói xem, lần này sử dụng cái gì đây? Hay là xuân dược đi, ta có loại mạnh, chỉ có thể quan hệ kiểu kia mới giải được, nếu không toàn bộ công lực sẽ bị phế."
Khang Quân Khương lấy tay đỡ trán: "Ngươi cũng thật tàn nhẫn.

Nhưng như vậy..."
Nàng bất giác bật cười, cắt ngang lời Khang Quân Khương: "Này này, ngươi nghĩ ta chơi hắn vố này dễ dàng thế sao? Ngươi nghĩ sao nếu ngày hôm sau tỉnh dậy, hắn liền phát hiện bên cạnh mình là một nam nhân.

Ây ây, ngươi hiểu ý ta chứ?"
Nụ cười của nàng cũng quá gian xảo đi.

Khang Quân Khương nuốt một ngụm nước bọt, năm xưa bị nàng chỉnh, Khang Quân Khương cũng suýt chút nữa mất đi đời "giai" với một tên nam nhân, nhưng năm đó, nàng không sử dụng thuốc loại mạnh, Khang Quân Khương còn có ý thức kiềm chế bản thân mình.

Nhưng từ khi quen biết nàng, Khang Quân Khương chưa từng thấy nàng sử dụng lại trò vô lại này.

Khang Quân Khương khó khắn lắm mới thốt lên mộ câu: "Khẩu vị của ngươi thật mặn."
"Đường đường là con gái của Âu Dương thừa tướng quyền cao đức trọng, không ngờ nàng lại là con người như vậy."
"Đúng...!Đ...!Ớ ớ..." Khang Quân Khương giật nảy mình, vội ngoảnh đầu lại.

Âu Dương Chiêu Uyên cũng nhìn đối phương chằm chằm, ánh mắt lại cực kì bình tĩnh, không hề có một chút bối rối khi bị bắt gặp đang bày mưu tính kế người ta.

Nam nhân đứng dưới ánh trăng, vạt áo bay phần phật, toàn thân được ánh sáng chiếu vào như được dát một lớp bạc lấp lánh.

Một vài lọn tóc bị gió thổi, bay dìu dịu trong không trung.

Gương mặt anh tuấn một nét cau mày cũng không có, từ đầu tới cuối chỉ có thờ ơ và lạnh nhạt đến phát sợ.

Đôi mắt phượng hẹp thật đẹp, cũng thật lạnh lùng, tưởng chừng đáy mắt nam nhân như một hồ nước mùa đông tĩnh lặng, một chút gợn sóng cũng không có.

Âu Dương Chiêu Uyên vờ ho khan hai cái, nàng cười giả lả: "Đêm khua thanh tịnh, Hoành tướng quân không nghỉ ngơi, lại trèo lên nóc nhà nghe lén chuyện người khác là thế nào?"
Môi Hoành Thiên khẽ mấp máy: "Vậy Chiêu Uyên tiểu thư, ta xin hỏi nàng, nàng nửa đêm không ở trong phủ Thừa tướng, chạy đến chỗ ta, tính kế ta, vậy là thế nào?"
"Muốn đánh ngươi."
Âu Dương Chiêu Uyên vừa dứt lời đã rút kiếm ra, thẳng hướng Hoành Thiên mà lao tới.

Ánh mắt Hoành Thiên ánh lên tia sắc bén, thoắt cái đã tránh được lưỡi kiếm của nàng.

Kiếm pháp của nàng nhìn nhẹ nhàng uyển chuyển, thực chất uy lực lại cực kì to lớn.

Hoành Thiên biết thanh kiếm nàng đang sử dụng này, nó tên là Phụng Vương Kiếm, thanh kiếm rồng vàng cuốn lấy chuôi, thân kiếm khắc hình phượng hoàng.

Đây chính là một trong những binh khí nổi danh nhất trong thiên hạ.

Trong màn đêm yên tịnh, tiếng kiếm va chạm vang keng keng không ngớt, ai nghe cũng bất giác cảm thấy ớn lạnh.

Một nén nhang trôi qua (*), Âu Dương Chiêu Uyên và Hoành Thiên bất phân thắng bại.

Nàng tức muốn ói ra máu, nhưng Hoành Thiên vẫn lãnh đạm như không có gì xảy ra.

(*) Tầm 15 phút.

Vốn võ công nàng không thể so bì với Hoành Thiên, nãy giờ nàng có thể đối phó với chàng, tất nhiên mười phần thì sáu, bảy phần là nhờ vào uy lực của Phụng Vương Kiếm.

"Đủ rồi!" Nàng gằn giọng: "Không đấu nữa."

Hoành Thiên dừng mọi động tác, thong thả tra kiếm vào vỏ.

Chàng nói: "Vậy mời Chiêu Uyên tiểu thư về cho."
Nàng chỉ tay vào mình, hỏi: "Ngươi đuổi ta?"
"Nghĩa trên mặt chữ.

Hi vọng lần sau sẽ không có chuyện như thế này nữa.

Nếu không..." Hoành Thiên kéo dài giọng: "...!Mạc tướng đành phải đắc tội." Chàng dứt lời liền phất tay áo rời đi.

Nàng nhất thời ghẹn lời.

Chàng làm ra vẻ như thế để làm cái gì? Nàng sợ chắc?
Mùa xuân năm Âu Dương Chiêu Uyên 18 tuổi, không ai không biết, hoàng đế đương thời Lý Ngụy Hiên đang theo đuổi nàng, cũng không ai không biết, Hoành Thiên và nàng luôn có rất nhiều hành động thân mật quá mức.

"Chiêu Uyên nàng xem ta mang gì đến cho nàng này." Hoành Thiên mỉm cười, giơ túi đồ ăn được gói vuông vắn bằng giấy về phía nàng.

Âu Dương Chiêu Uyên nhảy từ trên cành cây xuống, tiếp đất nhẹ nhàng trước mặt chàng.

Nàng cười nhe răng, nhận lấy túi đồ ăn rồi liền mở ra.

"Hoành Thiên, là bánh hoa quế.

Lần này cũng là chàng tự tay làm cho ta đúng không?"
"Ừ!"
Nàng cười ngây ngốc, ôm chặt túi đồ ăn, gương mặt hoàn toàn không che giấu sự hạnh phúc.

Tuy Hoành Thiên tính tình khô khốc, băng lãnh, nhưng ít nhất khi đối với nàng, chàng luôn dịu dàng ôn nhu.

Dường như chính bản thân chàng cũng không ngờ có ngày chàng vì nàng mà thay đổi.

Chỉ cần ở bên nàng, tất cả mọi muộn phiền lo âu của chàng đều tan biến.

Nàng chính là mảnh ghép hoàn hảo nhất hoàn thiện chàng.

Âu Dương Chiêu Uyên bất chợt hỏi: "Hoành Thiên, ta nghe nói vùng biên cương phía Bắc lại đang xảy ra loạn lạc, chàng bao giờ thì quay về đó?"
Hoành Thiên trầm âm giây lát rồi đáp: "Ngày 15 tháng sau."
"Chàng đi trong bao lâu thì trở lại đây?"
Lần này Hoành Thiên không trả lời.

Vì chính chàng cũng không biết, cũng không muốn tùy tiện đưa ra một cái hẹn để cho qua.

Chàng thở dài, bảo: "Chiêu Uyên, ta biết nói ra điều này là ta ích kỉ, nhưng nàng chờ ta có được không?"
"Ta có thể chờ chàng, nhưng sau khi trở về, ta và chàng, chúng ta rời xa nơi đây, sống một cuộc sống yên ổn, thanh bình, có được không?"
"Được!"
Ngày Hoành Thiên đi, nàng tặng chàng một cái bánh hoa quế, bảo là chính tay nàng làm.

Nàng lại còn muốn chàng ăn ngay trước mặt mình rồi nói cho mình nghe cảm nhận.

Hoành Thiên có chút buồn cười.

Chàng ăn chậm rãi, nho nhã, đây hoàn toàn là dáng vẻ của một thư sinh, nào có ai dám tin đây lại là một vị tướng quân từng đội mưa máu tanh, bảo vệ tổ quốc.

Bánh nàng làm tất nhiên là khó ăn rồi.

Thử nghĩ xem, nàng suốt ngày lăn lộn đánh đánh giết giết ngoài giang hồ, không thì chạy đi chọc cho nhà người ta gà bay chó sủa, nay lại tự dưng vào bếp, nếu mà ngon, dân chúng khắp kinh thành này sẽ quỳ trước nàng.

Mà e rằng, nhà bếp nhà nàng...!Chắc tan tành mất rồi.

Vậy mà Hoành Thiên ăn, mặt không biến sắc.

Ăn xong còn cười khen ngon.

Thế là chàng liền bị nàng dúi cho một đống bánh hoa quế không biết nãy giờ nàng giấu ở đâu.

Hoành Thiên chỉ đành cười bất lực mà nhận lấy..