Khương Miểu vụng về bày tỏ tình cảm của em qua những thứ nhỏ nhặt. Tôi biết, nhưng tôi chọn cách giả mù. Tôi không thể chắc chắn được là em có thực sự thích tôi hay không, chỉ vì tiền của tôi? Qua quá khứ với Lâm Thi Thi, tôi không muốn tốn tâm trí vào tình yêu nữa, tôi ghét cái việc bị bỏ rơi. Tôi bị em làm cho cảm động, nhưng đồng thời cũng rất sợ hãi.
Tôi sợ đến lúc tôi yêu em, em sẽ rời xa tôi.
Đến khi em đến tận trước mặt tôi, hỏi tôi có chấp nhận nuôi em ấy không, chỉ cần tôi từ chối, em sẽ đi ôm đùi người khác. Tôi chính là không muốn để em đi. Nhưng lúc ấy tôi không có lí do gì để bảo em ở lại. Tôi hỏi em, tiền tôi đưa em chưa đủ sao? Đây là thứ duy nhất tôi có thể nói với em vào thời điểm đó.
Em ngạc nhiên.
Sau đó, tôi biết, em vốn không nhận được tiền, tiền tôi chuyển vào hết tài khoản của ông Khương…
Tôi và em chỉ biết nhìn nhau cạn lời.
Tôi cảm thấy mình thật vô lí, không yêu em, nhưng lại muốn giữ em ở bên cạnh. Tôi đem chuyện nói với mẹ tôi, mẹ cầm cái dép phi vào tôi, may tôi né được.
“Trước kia mày yêu con Lâm gì gì đó đến ngu não rồi hả??? Giờ đến yêu là gì còn không biết!”
Tôi yêu em sao? Tôi không dám thừa nhận.
“Mày bớt đa nghi đi, đừng có một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng. Con bé Khương Miểu có gì không tốt? Con bé ấy thân thiện hơn bạn gái cũ mày nhiều. Không ồn ào, không nháo, không toan tính thiệt hơn, ở bên người như vậy mày chỉ thiệt cái là không có ai giúp mày đối phó với đám cáo già bên ngoài nhưng bù lại mày có thể thoải mái trao cả tính mạng mà không sợ bị phản bội.”
Tôi suy nghĩ rất lâu.
Tối hôm ấy, tôi gọi điện cho em, em nói em đang làm thuyết trình, mai nhóm em sẽ trình bày trước lớp. Tôi hỏi em có thể nói cho tôi nghe em đang làm về cái gì không? Em liền hào hứng kể từ a tới z, liếng thoắng suốt hai tiếng đồng hồ.
Tôi hỏi “Em nói không mệt hả? Uống nước đi.”
“Em không mệt.” Bên kia, cô ấy coi bộ còn sung sức chán. “Anh thấy bọn em làm như thế nào? Ôi anh không biết đâu, trong nhóm em có bạn nam ngang ngược lắm, cứ cãi nhau với em mãi thôi.”
Thế là cô ấy lôi bạn nam kia ra mắng một hồi. Em mắng rất buồn cười, thực sự không hề gây khó chịu chút nào.
“Sáng em mới thấy anh trên báo á, bạn cùng lớp của em có vẻ hâm mộ anh lắm luôn, cô ấy bắt mấy đứa con gái tụi em nghe cô ẩy lải nhải về anh suốt buổi học, còn nói muốn gả cho anh.”
“Ồ.”
“Anh nghĩ em sẽ làm gì?”
“Anh đang tự hỏi đây.”
“Em im lặng rồi chuồn ra khỏi lớp.” Cô ấy nói “Em biết em hèn nhưng em chính là sợ.”
“Hử? Sao vậy?” Chuồn? Sao cô ấy phải làm thế? Tôi còn nghĩ cô ấy sẽ kiêu hãnh nói cô ấy mới là vợ tương lai của tôi cơ.
“Trước đây từng có vụ như thế này ở ngoài lớp rồi, có chị nào đấy bên khoa Diễn xuất, xưng là bạn gái anh, gặp trúng chị nào đó cũng xưng là bạn gái anh, tóm lại hai người đó cãi nhau, lao vào đánh nhau…”
Tôi “…”
“Em đánh nhau không nổi, sợ cái mồm em nhanh hơn não nên em mới chuồn.”
Tôi bật cười. Em hỏi tôi có phải em ấy khiến tôi thất vọng không?
“Không, em làm rất đúng. Bọn họ nói hươu nói vượn, em dính vào chẳng lợi ích gì.”
Cái tính cách tránh xa thị phi của em ấy thật dễ thương, cũng khôn ngoan.
Em lôi những chuyện hằng ngày nhỏ nhặt của em nói cho tôi nghe, nói đến tận lúc em ngủ quên mất.
Buổi tối hôm ấy tôi ngủ rất ngon, cảm thấy những mệt mỏi tích tụ bấy lâu nay theo tiếng cười của em liền tan biến.
Mẹ tôi nói đúng, nếu tôi mãi chần chừ, tôi sẽ mất đi những điều tuyệt vời. Tôi sẽ không do dự nữa, tôi nhất định sẽ nắm chặt lấy em, yêu thương em, cho em cuộc sống tốt nhất.
Khi nắm tay em trong bộ váy trắng, tôi hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Trước mặt người chủ trì hôn lễ, trước bố mẹ đôi bên, họ hàng thân thích, tôi cùng em đọc lời thề trăm năm sắt son thủy chung.
“Tống Mặc, em rất hạnh phúc, cảm ơn anh vì đã ở bên em.” Em cười rạng rỡ nhìn tôi, tay ôm lấy bó hoa cưới đẹp đẽ. Khương Miểu có nụ cười rất đẹp, mỗi khi em cười như có muôn ngàn vì sao lấp lánh trong mắt em. Tôi xúc động ôm lấy em, đặt lên môi em một nụ hôn nhẹ nhàng. Truyện Lịch Sử
Đời này tôi không yêu nhầm người, em là ánh sao rực rỡ nhất trong cuộc đời tôi.
- --------------------Hết---------------------------