Khí Thiếp Vương Gia

Chương 152






” Ngôi vị hoàng đế thật sự mị lực như vậy sao? Vì cái gì mà nhiều hoàng tử đều ham muốn vị trí đó?” Thiên Tình hiểu nam nhân và nữ nhân không giống nhau, nam nhân có dã tâm, cho nên hoàng huynh cũng có giấc mộng hùng bá thiên hạ, chỉ là đã sớm tạ thế

Sở Nghi Hiên vẫn chưa trả lời thì ngự ý đã tới

“Nhanh lên, xem bệnh cho hoàng thượng 1 chút, vết thương của hắn không ổn!” Thiên Tình không khỏi có chút khẩn trương

Ngự y mở áo hắn ra, lúc này mới lộ ra da thịt, trên đó ngang dọc 2, 3 vết đao, thoạt nhìn rất khủng bố. Thiên Tình không đành lòng nhìn. Khuôn mặt dần dần trở nên lãnh đạm, Thiên Tình thấy thấy nết rối rắm trên mặt Sở Nghi Hiên, không khỏi cảm thấy ưu tư, thấp giọng nói “Ngự y, vết thương này… không sao chứ?”

“Vết thương của hoàng thượng vốn rất nghiêm trọng, về sau đều phải bôi thuốc, mấy ngày nay hoàng thượng lại không bôi thuốc, cho nên mới tái phát như vậy!” Ngự y nói chi tiết

“Không bôi thuốc? Vì sao?” Thiên Tình khó hiểu Sở Nghi Hiên

“Bởi vì ta nghĩ đến nàng.” Sở Nghi Hiên nói nhẹ nhàng, bâng quơ, hắn vốn chỉ muốn dùng cơn đau để nhắc nhở mình hắn vẫn đang còn sống

Bây giờ Thiên Tình còn sống đứng bên cạnh mình, Sở nghi Hiên nhìn chằm chằm Thiên Tình, ánh mắt không khỏi nóng lên

Nghe thấy hắn nói, trong lòng Thiên Tình run lên, trở nên rối bời, hắn thật là 1 nam nhân si tình, Bị 1 đôi mắt nhìn gắt gao như lửa như vậy. Hai má Thiên Tình không khỏi nóng lên, dần dần nổi lên sắc đỏ ửng, Sở Nghi Hiên nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của nàng, trong lòng không khỏi ngây ngốc

Trước đi khi hắn nhìn thấy nàng đỏ mặt đều là vì tức giận mà thành, bây giờ thấy nàng lộ ra vẻ phong tình như vậy, hắn giống như mất hồn, nhìn thật lâu không chịu dời mắt

Sau khi ngự y bôi thuốc, 1 lần nữa băng bó cho Sở nghi Hiên, nhẹ giọng nói “Hoàng thượng, ngài không thể lại lộn xộn, để lành bệnh, ngài cần tĩnh tâm dưỡng thương!”

Sở Nghi Hiên mất kiên nhẫn nói “Được rồi, ngươi lui xuống đi!”

Ngự y đi rồi, tầm mắt của Sở Nghi Hiên dừng trên mặt Thiên Tình, nàng đã khôi phục vẻ bình tĩnh “Nghe thấy không? Ngự ý bảo ngươi hảo hảo dưỡng thương!”

” Ân! Nàng chỉ cần ở bên cạnh ta, ta liền ngoan ngoãn dưỡng thương!” Sở Nghi Hiên kéo kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, bảo nàng ngồi xuống “Thảo nhi, sự quan tâm của nàng làm cho vết thương của ta khỏi hơn phân nửa rồi!”

Thiên Tình nhíu mi, trong mắt thoáng hiện vẻ buồn khổ, hắn không cho nàng rời đi, nàng chỉ sợ không thể rời đi được. Không biết Âu Dương Thanh Minh ra sao rồi, nghĩ đến Âu Dương Thanh Minh, Thiên Tình bất đắc dĩ thở dài, chỉ cảm thấy thật phức tạp

Ở 1 nơi khác

Âu Dương Thanh Minh đêm đó trở lại doanh trướng phát hiện hai thị vệ canh gác đang nằm dưới đất, Âu Dương Thanh Minh trong lòng thấy không ổn, lập tức tiến vào doanh trường, nhìn thấy Thiên Tình không có ở bên trong, còn ngửi dược 1 mùi hương khí, mi tâm không khỏi nhíu chặt, lập tức lấy tay che mũi. Khứu giác của hắn linh hoạt gấp bội so với người bình thương, từ trong hương khí phát hiện ra mùi hương của mê dược. Nhất thời khuôn mặt lạnh lùng, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng “Sao lại thế này?”

Nghe tiếng, thị vệ nhanh chóng đi đến, khuôn mặt bàng hoàng, chắp tay bẩm báo “Khởi bẩm vương gia, thuộc hạ đáng chết, khi gác đêm vẫn chưa phát hiện ra điều dị thường nhưng không hiểu sao lại hôn mê, khi tỉnh lại đã như vậy!”

Môi Âu Dương Thanh Minh mím chặt thành 1 đường thẳng, sắc mặt lập tức sa sầm, hơi thở quanh người tựa hồ đóng băng trong nháy mắt “Các ngươi cư nhiên không bảo vệ tốt cho nàng!”

” Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng!” Bọn thị vệ quỳ xuống

“Mau đi tìm khắp trong trướng, nếu không tìm thấy cô nương, các ngươi sẽ biết hậu quả thế nào!” Hắn chợt đứng dậy, nhanh chóng đi về phía doanh trướng của Lạc Đình Nam, thị vệ thấy thế, cũng đuổi theo “Mau tìm mọi nơi, nhìn xem có phải nàng còn ở trong quân doanh hay không!”

Vì thế, cả quân doanh đốt lửa, mấy trăm tướng sĩ cầm đèn lồng đi khắp các doanh trướng tìm người

Âu Dương Thanh Minh và Lạc Đình Nam ngồi ở chính thính, hai người đều trầm mặc không nói gì.

” Vương gia, đã tìm khắp xung quanh nhưng không thấy người!” Nghiêm Dịch tiến đến bẩm báo

” Tìm không thấy?” Âu Dương Thanh Minh tức giận đánh 1 chưởng lên bàn, hắc mâu bỗng dưng dấy lên hai ngọn hỏa diễm. Rốt cuộc là ai mang nàng đi?

” Đúng vậy, tìm không thấy.” Nghiêm Dịch lập tức đáp

“Phái người đi tìm cho ta! Nhất định phải đem người về cho ta!” Âu Dương Thanh Minh rít gào, lửa giận cuồng đốt.

“Nhanh đi tìm, nhất định phải tìm được người!” Lạc Đình Nam cũng hoảng hốt, muội muội của hắn, vất vả lắm mới tìm được, bây giờ bị bắt đi rồi

“Dạ, vương gia, thuộc hạ đã phái người đi tìm!” Nghiêm Dịch vuốt cằm, lập tức lui ra. Trên mặt hắn hiện lên 1 tia phức tạp. sao lại không có người?

Âu Dương Thanh Minh thần sắc lạnh lùng, trong đầu trăm ngàn suy nghĩ luân chuyển, có thể dễ dàng thâm nhập vào doanh trướng, tuyệt đối chính là cao thủ, thần không biết, quỷ không hay cướp người đi, khinh công của đối phương nhất định thập phần inh

Đôi mắt hắn hơi hơi nheo lại, trong lòng nghi hoặc, người cướp nàng đi rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là hoàng hậu? Vẻ mặt Âu Dương Thanh Minh ngưng trọng, nói với Lạc Đình Nam “Ngươi cảm thấy là ai?”

“Người này võ công cao cường! Nhất định võ công rất cao, còn có thể dụng độc, chẳng lẽ là hoàng hậu?” Lạc Đình Nam cũng thấy rất kỳ quái

Âu Dương Thanh Minh cũng hoài nghi là hoàng hậu, nhưng lập tức suy nghĩ lại, lại phủ nhận “ Không có khả năng, ả hẳn là bây giờ còn không biết chúng ta đã rời khỏi thiên lao, không có khả năng xuống tay với Thiên Tình!”

Thẳng đến ngày hôm sau, 3 ngày đều không có tin tức của Thiên Tình, người bỗng nhiên biến mất 1 cách bất thường Âu Dương Thanh Minh mới thật sự lo lắng!

Dưới ánh trăng.

Hắn như trước cô độc đứng rong gió, hai mắt thâm sâu, mê my như hồ nước nhìn bầu trời đêm, tinh quang vi diệu, thê mê chiếu rọi

1 ánh sao băng lướt qua phía chân trời, lưu lại 1 hào quang đẹp mắt

Trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, không thể tiết chế mà rống to lên, tựa hồ không muốn cho người khác biết nỗi đau đớn của mình. Cặp mắt u thâm [âm u + thâm sâu], đầy tâm sự trong nháy mắt nổi lên hơi nước, không thể khống chế mà rơi xuống 1 giọt lệ

Tâm, đau đến mức không thể hình dung; lệ đã không còn cách ức chế, mỗi một giọt đều như hạt trân châu trong suốt, từng giọt không chút tiếng động rơi xuống. Đau đớn khắc cốt ghi tâm, không muốn sống trong nước mắt bi thương, hắn hít 1 hơi

Bạc thần [môi mỏng] của hắn thong thả mấp máy, hướng tới phương xa không ai nghe thấy, trong ánh mắt ôn tồn lộ ra 1 nỗi đau triệt tâm “Thiên Tình, nàng rốt cuộc đang ở nơi nào? Ta rất nhớ nàng!"