Khí Thiếp Vương Gia

Chương 133




Âu Dương Thanh Minh ôm nàng trong lòng, ôn nhu nói “Thiên Tình, nàng chỉ nằm mơ thôi! Không sao đâu! Chỉ là mơ, đừng nghĩ nhiều, được không? Ta ở bên cạnh nàng!”

” Ta biết!” Nàng tựa vào trong ngực hắn “Ta nhìn thấy hoàng huynh, nhìn thấy hắn!”

Âu Dương Thanh Minh nhẹ nhàng nâng gương mặt nàng lên, hôn lên mí mắt nhợt nhạt khẽ rung của nàng, động tác vô cùng cẩn thận, ôn nhu, tinh tế, nhưng hắn lại không thể thu lại nhiệt huyết, càng chìm đắm vào sâu, khó có thể tự kiềm chế

Thiên Tình trong 1 khắc kia, trong lòng tràn đầy cảm động, nàng cũng không kìm hãm được nàng dâng lên đôi môi đỏ mọng của mình. Gương mặt tuấn mỹ làm nàng vừa đau lòng vừa say đắm kia, hai tay trắng nõn phủ lên gương mặt hắn, lướt qua gò má hắn, mắt, mũi, cuối cùng dừng lại bên môi, nàng nhẹ giọng thì thào “Vương gia, cảm ơn chàng!”

“Đồ ngốc! Không cần nói lời cảm ơn với ta!” Môi hắn chậm rãi hôn lên đôi môi mềm mại như xuân thủy, trên mặt nổi lên ý cười thản nhiên, vẻ mặt cuồng nhiệt mà mãnh liệt. Môi nàng thật mềm mại, dẫn dụ hắn trầm luận

Âu Dương Thanh Minh đột nhiên xốc chăn lên, cúi người cắn lên chiếc cổ tế nộn của Thiên Tình, động tác nhẹ nhàng mà cẩn thận

” Vương gia!” Sợ hãi mở miệng, trong đầu xuất hiện hình ảnh ái muội, nhưng lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng lại rơi vào trong nụ hôn bá đạo của Âu Dương Thanh Minh. Nụ hôn của hắn mềm nhẹ lại khí phách , giống như cả đời này hắn cũng sẽ không rời khỏi nàng lần nào nữa. Nguyên lai, sinh tử lại đơn giản như thế, trong chớp mắt, 1 sinh mệnh đang sống đã không còn nữa, Tiếu Vân Thiên không còn, không còn

Cái yếm chẫm rãi bị Âu Dương Thanh Minh cắn mở, cứ như lần đầu tiên Thiên Tình bị nhìn thấy thân thể, nàng thẹn thùng, cũng trầm luận, nàng giống như cũng cần trầm luân thân thể để an ủi nỗi bi thương, trống rỗng trong lòng mình

Âu Dương Thanh Minh tràn đầy yêu dục cùng thương tiếc nhìn Thiên Tình trong mê đắm, khi nàng còn đang chìm trong ái tình, bọn họ kết hợp lại làm 1, lại 1 lần nữa hợp thành 1, trong lòng hắn hiện lên 1 tia mất mát khó hiểu, lại cũng cảm thấy vạn phần đau lòng. Nàng vĩnh viễn là nữ nhân của hắn, đời này sẽ không thay đổi. Hắn vĩnh viễn nhớ rõ lần đầu tiên của nàng

1 khắc kia, nước mắt Thiên Tình bỗng trào ra, hắn ôn nhu nâng mặt nàng lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, sợ hãi nàng sẽ bị mình làm tổn thương

Xuyên qua màn sương mù trong mắt, Thiên Tình nhìn gương mặt như đao khắc kia, ánh mắt của hắn có 1 tia yêu luyến và không nỡ, làm cho nàng an tâm không ít

Phản ứng của nàng làm cho Âu Dương Thanh Minh càng thêm hưng phấn, lý trí không ngừng nhắc nhở mình phải chậm lại, chậm rãi cùng nàng dây dưa, chỉ là, thật sự quá khó khăn. Bởi vì hắn đè nén quá lâu, lâu đến mức chính mình cũng không nhớ lần kích tình gần đây nhất là khi nào, chỉ có nàng mới có thể mang lại cho hắn cảm giác mãnh liệt như vậy, hắn không có cách nào kiềm hãm nàng, cùng nàng ôn lại 1 phen

Thân mình dán lấy nhau, mái tóc quyện vào nhau, đôi môi dây dưa, mười ngón tay đan chặt, hơi thở dây dưa với nhau. Cảm giác như mộng ảo, giờ khắc này không biết ai đang phóng thích cõi lòng. Có lẽ là lẫn nhau, bọn họ đều đang tìm kiếm 1 loại cảm giác an ủi ở nhau, 1 loại tâm cùng tâm hòa quyện, là cuộc trao đổi của linh hồn

Chỉ là, thật đau. Ngay cả lần đầu tiên, nàng cũng không cảm thấy đau đớn thế này, đau đến mức nước mắt chảy xuống

Âu Dương Thanh Minh cúi đầu thấy nàng rơi lệ, nhất thời phương tấc đại loạn, cuống quit dừng động tác, từng chút từng chút hôn lên nước mắt trên mặt nàng, khàn giọng mở miệng “Làm sao vậy? Ta làm nàng đau sao? Thực xin lỗi!”

Nụ hôn của hắn khó có thể diễn tả thành lời, làm cho nàng cảm thấy hốc mắt 1 trận ướt át, hóa ra cảm giác được trân ái [trân trọng + yêu thương] lại hạnh phúc như thế, tốt đẹp như thế, làm cho người ta khát vọng vĩnh viễn dừng ở giờ khắc này

Ánh mắt của nàng nhìn vào thâm mâu [mắt sâu] của hắn, nhìn thấy hắn ẫn nhẫn đau đớn, cảm động lắc lắc đầu ôm lấy cổ hắn “Không sao, không đau!”

“Thiên Tình, ta muốn nàng!” Âu Dương Thanh Minh cảm thấy vô cùng hạnh phúc, đã lâu rồi hắn rốt cục cũng được thỏa mãn tâm hồn lẫn thân thể

Mọi chuyện trôi qua

Thiên Tình dựa vào trước ngực Âu Dương Thanh Minh, tóc đem chậm rãi xỏa xuống, trên mặt nàng ửng đỏ, mê hoặc. Trong 1 khắc kia, nàng không biết mình bị làm sao, hư không vạn phần làm cho nàng thầm nghĩ muốn dựa vào hắn thế này mãi mãi. Có lẽ, khi tuyệt vọng, người ta cần dây dưa thân thể đến tận cốt [xương] mới đạt được 1 tia an ủi và thỏa mãn

Bàn tay to của Âu Dương Thanh Minh gắt gao phủ lên má nàng, trên mặt có sự thỏa mãn sau cuộc vận động

Chỉ là, Thiên Tình nghĩ đến Sở Nghi Hiên, thân thể vẫn run rẩy 1 chút, còn hoàng huynh, vô lực nhắm mắt lại, lệ chảy xuống trước ngực Âu Dương Thanh Minh. Thấm vào băng gạc màu trắng trước ngực hắn

“Sao lại khóc?” Hắn ôn nhu hỏi.

” Ta……” trước khi nàng chưa kịp nói xong, môi hắn đã nuốt hết mọi ngôn từ của nàng, lưu luyến trước hàm răng cắn chặt của nàng, 1 đôi bàn tay có lực gắt gao ôm lấy thân mình nàng

Thật lâu sau, hắn mới mở ra chút khoảng cách “Cái gì cũng đừng nghĩ, được không? Có ta ở đây bên cạnh nàng rồi, được không?”

1 nụ hôn đặt lên nước mắt nàng, ôn nhu vuốt ve mái tóc hỗn độn của nàng, lại ôm nàng vào trong lòng mình “Đừng khóc, về sau Thiên Tình của ta không được rơi lệ”

Một câu, làm cho nước mắt của nàng lại tràn ra, lại vội vàng gật đầu thật mạnh, còn khóc đến hồ đồ, Âu Dương Thanh Minh nhíu mi “có phải ta rất thô bạo hay không?”

Thiên Tình lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng chôn trước ngực hắn, không lên tiếng

Nhẹ nhàng nâng hai má nàng lên, hôn lên nước mắt của nàng, vô cùng cẩn thận, vô cùng mềm nhẹ “Đừng khóc! Thiên Tình của ta không khóc, là ta sai rồi, về sau sẽ không còn đau nữa!”

Không khóc, Thiên Tình lẳng lặng dựa vào trong lòng hắn, đây là hương vị mình tham luyến, hương vị chỉ có trên người hắn. Nhíu nhíu mày, trên người hắn mang theo hương vị trên người nàng, cũng mang theo những hương vị xa lạ. Nghĩ đến đây vẫn có chút đau, vậy là huề nhau phải không? Nàng cũng không còn thuần khiết

” Vương gia!” Thiên Tình lắc đầu.” Ta không có việc gì!”

“Sao nàng lại khóc! Ta nói rồi, ta không để ý, chỉ cần nàng không chê ta là tốt rồi!” Âu Dương Thanh Minh rối rắm, đang suy nghĩ sau khi trở về, hắn phải làm sao với đám thê thiếp bây giờ?