Khi Thiên Thần Khóc

Chương 3




Tường Vi ngồi xổm dưới góc tường. Mái tóc xoăn dài xõa xuống. Hàng mi dài rủ xuống đôi mắt đẹp. Bộ đồng phục với váy ngắn cũng đủ để tôn lên vóc người thanh mảnh yêu kiều.

Nhật Linh nép sau tường, thầm nghĩ chắc do Vi mới đi học ở trường về. Lạ là sao không thấy Tử Đằng nhỉ? Bình thường hai người họ dính nhau lắm mà. Nghĩ thế nhưng Nhật Linh cũng không lên tiếng hay ra mặt, cứ đứng đó nhìn.

Dưới chân Tường Vi là một hộp các- tông nhỏ, nhìn có vẻ như còn rất mới. Tường Vi bế lên từ hộp một con mèo nhỏ, chăm chú nhìn nó. Con mèo kêu lên vài tiếng yếu ớt, đôi mắt mở to nhìn nhỏ chằm chằm. Chân nó quờ quờ vài cái. Vi không tránh, cô để con mèo ngã vào lòng mình, nghịch ngợm chơi đùa với nó, miệng cười tươi. Nụ cười ngày nào lại xuất hiện, đẹp đẽ, tươi tắn tựa ánh sáng trong đêm. Nhật Linh thẫn thờ, thần người như muốn ngừng thở.

Ùng…

Một tiếng động lớn vang rền trên nền trời tối đen. Gió bắt đầu thổi, mát lạnh, cuốn theo những chiếc lá khô trên cây cao. Tường Vi tay ôm con mèo nhỏ, ngẩng đầu nhìn trời, lầm bẩm gì đó.Mái tóc xoăn dài khẽ bay.  Đôi mắt đẹp khẽ nhíu lại có chút không hài lòng.

Đúng như dự đoán của Nhật Linh, mấy phút sau, mưa ào ào trút xuống. Lúc đầu chỉ là vài giọt, sau đó là cả màn nước trắng xóa. Nước mưa đan xen nhau, dày đặc giăng kín không gian. Tiếng rào rào vang lên không ngớt. Nhật Linh cảm thấy may mắn vì đã mang theo ô, cô bật bung ô ra che cho mình nhưng vẫn không dời chỗ đứng, chăm chăm nhìn Tường Vi vẫn đang đứng dưới mưa, trong tay ôm con mèo, trong mắt là sự lưỡng lự.

Chơi với Vi mấy năm, Linh cũng biết nhà nhỏ có cậu em trai bị dị ứng với chó mèo. Có lần, nhỏ cứng đầu cứng cổ đem về nhà một em mèo tam thể rất xinh nhưng em trai nhỏ lại cứ hắt xì liên tục, tay chân mẩn đỏ hết cả. Lúc ấy, nhỏ mới nuối tiếc mà đem con mèo cho hàng xóm nuôi. Mấy năm trước là thế, bây giờ cũng vậy. Linh chắc rằng Tường Vi đang khó xử lắm. Không thể để con mèo dưới mưa được, nó sẽ chết mất. Đang lúc định đi ra thì Tường Vi chợt bặm môi, tay ôm con mèo che đầu chạy vụt đi.

Nhật Linh ôm đầu cảm thán. Tường Vi lại thế rồi. Thế nhưng, không nghĩ nhiều, cô vội vàng chạy theo. Y như rằng, đến trước cửa nhà mình, Tường Vi dừng lại, chân dậm dậm chỗ cửa nhà. Mái tóc xoăn của nhỏ đã bết nước mưa, áp vào khuôn mặt xinh xắn. Mưa lạnh lùng hắt lên người nhỏ thấm ướt cả cái áo đồng phục làm nó dính sát vào người. Vi lắc lắc cái đầu, tay ra sức che chở cho con mèo không bị ướt.

Nhật Linh đi nhanh đến trước mặt Tường Vi. Dù thế nào cũng không thể để nhỏ dầm mưa lâu hơn được nữa. Cô đưa cái ô ra phía Tường Vi, che cho cả hai người trước con mắt ngạc nhiên của nhỏ.

-          Đưa con mèo đây. Không phải mẹ mày không cho nuôi sao? Để tao. Dù sao ở nhà tao cũng không ai ghét mèo. Mày vào nhà đi. Nhìn xem, ướt hết cả rồi. Mày…

-          Im đi. Chuyện của tao không cần mày xen vào. – Lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, Tường Vi đanh mặt, giọng nói lộ ra toàn bộ sự chán ghét. Rồi, nhỏ nhếch môi cười nhạt. – Mày là đang thương hại tao à?

-          Tao không có. Mày đừng nghĩ nhiều.

-          Tao thích đó, rồi sao? Tốt nhất là mày biến khỏi tầm mắt của tao thì càng tốt.

Tường Vi ra khỏi chỗ ô che, quay người bước vào nhà, trong tay vẫn là con mèo nhỏ. Không ai biết, trong đáy mắt nhỏ có một chút dao động.

Nhật Linh cụp mắt, im lặng thở dài.

…………..

Lớp 8A4 dạo gần đây vô cùng rộn ràng. Sắp đến sinh nhật Tử Đằng, mọi người trong lớp vui vẻ hào hứng bàn việc sinh nhật Tử Đằng sẽ tổ chức ở đâu, sẽ chơi thế nào cho thỏa thích. Nhân dân bàn tán rộn ràng là một chuyện, chủ nhân của bữa tiệc lại chính là bày ra vẻ mặt của cá chết trôi, hoàn toàn vô cảm, hoàn toàn không quan tâm, ngày ngảy chỉ có việc bám sát Tường Vi, nghe nhạc và ngủ. Thỉnh thoảng hứng lên mới tham gia vào mấy vụ quậy phá của lớp. Mà điều đáng nói là vụ nào Tử Đằng có mặt là vụ ấy náo loạn gần như cả cộng đồng trường. Hầy… thế đấy…

-          Hey, ngủ đã chưa? – Tường Vi ngồi vắt chân trên bàn Tử Đằng, cười cười trêu ghẹo.

-          Chưa, cưng cho anh ôm thì ngủ đã hơn. – Tử Đằng cười gian trêu lại.

-          Ừ, vậy cứ ngủ bình thường thôi cũng được.

-          Khơi ra rồi chạy à?

Tử Đằng kéo Tường Vi lại vào ghế cạnh mình, ngăn không cho nhỏ chuồn mất. Tử Đằng chống cằm:

-          Hôm qua về có dính mưa không?

-          Có.

-          Sao không về nhanh, lại la cà à?

-          … - Tường Vi im lặng. Một lúc sau, nhỏ nói – Hôm qua gặp Nhật Linh.

Tử Đắng nhướn mày, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời. Nhỏ gật đầu ý đã biết rồi đưa ánh mắt thăm dò nhìn Tường Vi.

-          Cãi nhau. Nhưng cũng chẳng quan trọng lắm. Nói cho mày biết thôi.

-          Tránh xa con khùng ấy ra. Tao ghét nó. Mày cũng thế còn gì. Tốt nhất là đừng dây dưa nhiều.

-          Ừ. Thế sinh nhật mày định làm gì?

-          Còn sao nữa? Karaoke đi. Tao hát với mày. – Tử Đằng cười, tiện tay cầm một bên tay nghe nhẹ nhàng luồn vào tai Tường Vi.