Khi Thiên Quan Tứ Phúc gặp Ma Đạo Tổ Sư

Chương 2




Lần này Tạ Liên xuống trần gian để chặn đường vạn quỷ theo sự sắp xếp của Thượng Thiên Đình.

Núi Đồng Lô lại sắp mở ra, vạn quỷ nóng nảy. Hoa Thành đã biến về hình dạng trẻ em để giảm thiểu sự ảnh hưởng từ việc này.

Mặc dù Quân Ngô đã bị đánh bại nhưng hậu quả mà ông ta để lại vẫn còn ảnh hưởng đến ba giới.

Cơ bản thì các võ thần đều chặn quỷ trên sân nhà của mình, nhưng mà thật ra bây giờ Tạ Liên không có cái sân nhà nào cả, hơn nữa y tự nhận mình không giỏi dẫn binh cho nên tự nguyện xin đi lấp chỗ trống, ở đâu thiếu người thì đến chỗ đó.

Thần quan không thể tùy tiện hiện hình, nếu không sẽ bị trừ công đức. Tuy bây giờ Tạ Liên không thiếu tín đồ đạo quán nhưng vì từng sống trong gian khổ nên vẫn giữ thói quen cần cù tiết kiệm, công đức nhiều cũng không nên hoang phí.

Vì vậy y biến thành một đạo sĩ với gương mặt phổ thông đến mức ném vào trong đám người sẽ không tìm ra được, dẫn theo em bé Hoa Thành đến đây chặn vạn quỷ.

Không ngờ lại vô tình gặp được vài tu sĩ của thế gia tu chân.

Nhiều năm như vậy rồi, chế độ tu hành ở nhân gian đã thay đổi rất nhiều, hoàn toàn khác biệt với Tạ Liên tu hành trước kia.

Tiểu công tử nói bọn họ là Cô Tô Lam thị, Tạ Liên nhớ mang máng đây là một trong những gia tộc rất lợi hại trong thời đại này, những cái khác thì không nhớ rõ.

Nghe Tạ Liên hỏi, mấy người cũng kính lễ đáp lại tự giới thiệu bản thân:

“Tại hạ Lam Tư Truy.”

“Tại hạ Lam Ngữ Huyền.”

“Tại hạ Lam Vong Cơ.”

“Tại hạ Ngụy Vô Tiện.”

Từ đầu đến giờ Ngụy Vô Tiện và Lam Vong đều đứng phía sau, hơn nữa Ngụy Vô Tiện còn dặt dẹo dựa lên người Lam Vong Cơ nên Tạ Liên không chú ý đến y. Bây giờ giới thiệu, Tạ Liên mới nhìn trên người Ngụy Vô Tiện dày đặc quỷ khí.

Tất nhiên loại quỷ khí này không phải quỷ khí thuần khiết tỏa ra từ cơ thể quỷ giống như Hoa Thành mà là bị nhiễm vào, nhất định bản thân người này là một người sống.

Dù trên người Tạ Liên cũng thường có quỷ khí nhưng toàn bộ quỷ khí này đều đến từ một mình Hoa Thành, nhân tố đơn lẻ cấu thành. Nhưng quỷ khí trên thân thể của người này rất nồng đậm, dù không sâu nhưng thành phần rất phức tạp, vừa có quỷ khí cấp “Hung” hoặc “Lệ” lại vừa có quỷ khí trên người quỷ nhỏ dân dã phố phường, giống như người này lăn lộn với quỷ quái cả ngày vậy.

Ngụy Vô Tiện thấy Tạ Liên nhìn mình chằm chằm, thầm nghĩ chẳng lẽ sáng hôm nay lại mặc nhầm quần áo của Lam Trạm? Cúi đầu nhìn xuống người mình, đâu có đâu, y khó hiểu hỏi:

“Nhìn ta làm gì?”

Tạ Liên hơi do dự, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Hình như trên người Ngụy công tử có quỷ khí.”

Ngụy Vô Tiện thở phào, không để ý lắm. Lam Ngữ Huyền nói: “Đương nhiên trên người Di Lăng Lão Tổ phải có quỷ khí rồi.”

“Cái gì lão tổ?” Tạ Liên không hiểu.

“Di Lăng Lão Tổ, ngươi không biết à?” Biểu cảm trên mặt Lam Ngữ Huyền rất khoa trương, giống như gặp được người không biết mặt trời mọc từ hướng Đông vậy.

Tạ Liên âm thầm thở dài, mấy năm nay không ở Tiên Kinh cũng chỉ ở trong chợ Quỷ, dù xuống nhân gian giúp người thực hiện cầu nguyện thì làm xong việc cũng đi luôn, rất ít khi quan tâm ở giới tu chân dưới nhân gian mới xảy ra chuyện gì. Lần trước chú ý đến việc này cũng vì có đạo hữu mới phi thăng, nhưng đó cũng là chuyện của hai trăm năm trước rồi…

Xem ra sau khi bị xếp vào hàng ngũ thần quan kỳ cựu ở Thượng Thiên Đình, Tạ Liên cũng lạc hậu ở nhân gian rồi.

Cái tên Di Lăng Lão Tổ có vẻ không đơn giản, chắc Hoa Thành sẽ biết chuyện của y, chốc nữa tìm cơ hội hỏi thử là được.

“Ôi chao.” Lam Ngữ Huyền lần đầu gặp mặt như đã quen biết từ lâu, muốn tiến lên khoác tay của Tạ Liên nhưng nhìn Hàm Quang Quân phía sau cuối cùng vẫn buông xuống:

“Có phải huynh vẫn luôn bế quan trên núi đúng không? Đến Di Lăng Lão Tổ cũng không biết, nhưng mà huynh cũng muốn đi trừ ma đúng chứ, vừa khéo chúng ta đi cùng nhau nhé. Tiện thể ta sẽ kể cho huynh nghe chuyện xưa của Ngụy tiền bối…”

Tạ Liên bị sự nhiệt tình khó hiểu của Lam Ngữ Huyền làm cho dao động, suy nghĩ một chút rồi nói:

“Vậy cũng được.”

Nói xong y gọi khẽ một tiếng: “Tam Lang.”

Một đứa trẻ mặc áo đỏ chạy từ ngoài cửa vào: “Ca ca gọi ta à?”

Ngụy Vô Tiên nhìn đứa bé kia, cảm thấy đứa trẻ này cực kỳ quỷ dị. Rõ ràng chưa đến mười tuổi nhưng không ngây thơ như trẻ em, ngược lại vô cùng chín chắn và có phần yêu khí chết chóc.

Tuy trên người nó không có quỷ khí nhưng trực giác của Ngụy Vô Tiện dám chắc rằng đứa bé này tuyệt đối không phải người sống.

Lam Ngữ Huyền thần kinh thô lại không sợ người lạ, vô cùng nhiệt tình đi tới bắt chuyện với đứa bé kia:

“Ồ, đệ là em trai của Tạ đạo trưởng hở, đệ mấy tuổi rồi? Tên là gì thế? Ta nghe huynh ấy gọi đệ là Tam Lang, có phải hai người còn một người anh em nữa tên là Nhị Lang không?”

Ngụy Vô Tiện kéo Lam Ngữ Huyền lại nói: “Ngươi đừng trêu nó.”

Lam Ngữ Huyền nhìn Ngụy Vô Tiện với vẻ mặt mờ mịt không hiểu, Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn đứa bé kia rồi hỏi Tạ Liên:

“Em trai của Tạ đạo trưởng rất đáng yêu, tên là gì thế?”

Tạ Liên nghe vậy hơi do dự, có phải tên của Hoa Thành không thích hợp để nói cho người khác biết không nhỉ? Vậy phải nói tên đệ ấy là gì? Có nên thuận miệng bịa ra một cái không?

Dường như Hoa Thành nhìn ra sự khó xử của y bèn chủ động lên tiếng: “Ta tên là Hoa Thành.”

[Hết chương 2]