Đại sảnh lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có.
Lục Trạch Duẫn vô cùng tức giận, ngẩng đầu liền thấy tôi đang đi xuống lầu.
Anh ta tức đến mức không có chỗ phát tiết.
"Hiện tại cô đã hài lòng chưa, cuối cùng cũng đuổi được Gia Hân ra ngoài, cô đang rất đắc ý phải không?"
Tên này bị thiểu năng trí tuệ rồi phải không? Nếu không phải mẹ đang ở tầng dưới thì tôi đã rủa c.h.ế.t anh ta rồi.
Tôi thở dài ra vẻ uất ức.
"Anh à, em biết anh không thích em, anh muốn nói thế nào cũng được"
Sắc mặt mẹ không tốt lắm.
"Lục Trạch Duẫn, đừng quên, Chi Chi mới là em gái ruột của con"
"Con không có loại em gái âm hiểm xảo quyệt như này."
"Đủ rồi! Nếu con còn tiếp tục nói những điều vô nghĩa như thế này thì cút ra khỏi đây"
Lục Trạch Duẫn lạnh lùng liếc tôi.
"Nếu con ra ngoài thì chẳng phải sẽ vừa lòng cô ta sao, ngớ ngẩn mới làm vậy"
Tôi không khỏi nhướng mày.
Làm như anh ta thông minh lắm đấy!
17.
Sau khi Triệu Gia Hân rời đi, Lục Trạch Duẫn bắt đầu công cuộc chống lại tôi ở khắp nơi.
Có vẻ như anh ta muốn tìm công lý cho em gái yêu quý của mình.
Quả nhiên là siêu cấp cuồng em gái.
Hôm đó, máy nước nóng trong phòng tôi bị hỏng, mẹ hỏi tôi có muốn chuyển đến phòng Triệu Gia Hân không.
Nghe nói căn phòng đó lấy ánh sáng tốt nhất trong cả biệt thự, bồn tắm siêu lớn, phòng thay đồ cũng rộng đến mức đi mỏi cả chân.
Tôi lưỡng lự một lúc rồi khéo léo từ chối.
"Hay thôi, con sợ anh trai tức giận”
Mẹ vuốt ve trán tôi.
“Đừng quan tâm anh trai, Chi Chi muốn gì thì cứ làm, mẹ sẽ cho người sửa sang lại căn phòng đó và trang trí theo phong cách con thích, được không?”
Thực ra tôi không muốn ở trong phòng Triệu Gia Hân, nhưng vì khiêu khích Lục Trạch Duẫn nên tôi vẫn vui vẻ đồng ý.
Ngày hôm sau, người giúp việc bắt đầu dọn phòng.
Nhìn đống quần áo cao cấp và một hàng giày dép hàng hiệu loá mắt trong phòng thay đồ.
Không quá khoa trương khi nói rằng bất kỳ một bộ quần áo nào ở đây đều có thể bù đắp được vào mười năm ăn mặc ngủ nghỉ của tôi ở Triệu gia.
Không biết Triệu Gia Hân quen được chiều chuộng từ bé có thể quen được với nhịp sống ở khu ổ chuột hay không.
Lục Trạch Duẫn đột nhiên xông vào, quát lớn:
"Các người đang làm gì thế?"
Mấy người hầu nhìn nhau, một người cẩn thận giải thích:
"Trạch Duẫn thiếu gia, phu nhân yêu cầu chúng tôi sắp xếp đồ đạc trong phòng này để sớm trùng tu"
"Tại sao phải sửa sang lại?"
Dì giúp việc kia nhìn tôi không nói gì.
Lục Trạch Duẫn lập tức hiểu ra, ánh mắt tối sầm.
@HảiĐườngNè
“Triệu Chi, cô lại có ý đồ gì nữa?”
Tôi lướt điện thoại, hờ hững trả lời:
"Ồ, mẹ nói căn phòng này nên sửa sang lại một chút, để tôi dọn vào ở trong đó"
"Đây là phòng của Gia Hân"
"Vậy nên mới cần trang trí lại đấy"
Anh ta tức đến mức cười lạnh.
“Cô không có chút liêm sĩ nào à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
https://monkeyd.com.vn/khi-thien-kim-that-tro-ve/chuong-6.html
.]
Tôi tắt điện thoại và nhìn thẳng vào anh ta.
"Anh có thể có tự trọng được không?"
"Cái gì?"
"Chẳng lẽ anh thích Triệu Gia Hân à, trên tình anh em rồi? Tuy không phải ruột thịt, nhưng vẫn có cảm giác kỳ lạ phải không?"
Lục Trạch Duẫn đen mặt, nhìn tôi như nhìn một đống rác.
"Cô điên rồi à?"
Ồ, vậy chắc không phải rồi.
"Nếu không phải vậy, coi như tôi chưa nói gì, khuyên thật, anh nên tránh xa Triệu Gia Hân ra, cô ta không phải người tốt đâu."
"Nhìn cô mới giống kẻ xấu ấy, lúc trước cô cố tình để hai vợ chồng nhà kia ở lại đây đúng không? Mục đích chính vẫn là để đuổi Gia Hân đi đúng không?”
"Anh nghĩ em là ai? Em là em gái ruột anh nha."
“Tôi không có loại em gái nào như cô”
Ồ.
Tôi cũng lười giả nai rồi.
"Được rồi, vậy từ giờ chúng ta tiết kiệm việc chào hỏi, ngoại trừ trước mặt bố mẹ, anh thấy thế nào?"
Lục Trạch Duẫn đồng ý, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.
“Tôi sẽ không để cô được toại nguyện đâu”
18.
Lúc đầu, tôi không biết câu nói đó của Lục Trạch Duẫn là có ý gì, mãi đến hai tuần sau, anh ta mới đưa Triệu Gia Hân về nhà.
Tôi hiểu rồi.
Trên bàn ăn, cả ba và mẹ đều có mặt.
Sau hai tuần không gặp, Triệu Gia Hân trở nên đen sạm hơn rất nhiều, làn da trở nên thô ráp hơn, đế giày lấm đầy bùn đất.
Cô ta rụt rè đứng đó.
Có vẻ như chỉ cần mất hai tuần để một tiểu thư nhà giàu biến thành một thiếu nữ thôn quê.
Tôi đoán Triệu Gia Hân chắc chắn sẽ quay lại, dù sao thì với trí thông minh của gia đình đó sớm hay muộn cũng sẽ tìm mọi cách quay trở lại, nhưng tôi không ngờ lại sớm như vậy.
Trong này chắc hẳn không thể thiếu công lao của Lục Trạch Duãn.
"Ba mẹ, con đưa Gia Hân về rồi"
Mặt mẹ tối sầm lại.
"Lục Trạch Duẫn, con đang làm gì vậy?"
Giọng điệu bên kia rất chân thành:
"Mẹ ơi, hai tuần nay Gia Hân đã phải chịu không ít khổ, tay con bé đầy vết phồng rộp, hay để nó ở lại đi, dù sao nhà chúng ta cũng không thể không nuôi nổi thêm một đứa con gái nữa phải không?"
Tôi cười nhạo.
Hai tuần lễ, đúng là chịu không ít khổ nha.
Không biết liệu anh ta có bao giờ nghĩ về việc tôi đã trải qua mười bảy năm đầu đời như thế nào không.
"Bố, mẹ ơi, con thực sự nhớ hai người rất nhiều."
Giọng nói mang chút nức nở của Triệu Gia Hân vang lên.
Mẹ nghe vậy liền có chút động lòng, nhìn về phía cô ta.
Cha đặt đũa xuống, nói với vẻ lo lắng:
"Gia Hân, cha mẹ ruột bên kia của con nói thế nào?"
“Bọn họ mỗi ngày chỉ biết đánh bài, còn nói từ giờ sẽ không quan tâm đến con”
Haha, tôi tin, tin có mà bị điên!
Dựa trên sự hiểu biết của tôi về vợ chồng Triệu Bảo Lâm, Triệu Gia Hân hiện tại đang là cây hái ra tiền của bọn họ.
Họ sẽ mặc kệ cô ta à?
Ba không nói nữa.
Mẹ cũng im lặng.
Suy cho cùng, khi đã nuôi dưỡng đứa con mười bảy năm, ngay cả con ch.ó hay con mèo cũng sẽ có tình cảm chứ đừng nói đến một người, sao có thể nói bỏ liền bỏ được.