Cuối cùng Triệu Gia Hân vẫn không xuống xe.
Tuy nhiên, sau trận quát tháo này của cô ta, Triệu Bảo Lâm không dám nói nữa.
Có lẽ vì sợ bị các bạn cùng lớp nhận ra nên Triệu Gia Hân đã ra lệnh cho Triệu Bảo Lâm dừng lại khi còn cách cổng trường rất xa.
"Dừng xe tại đây được rồi, ông mau về đi"
Nói xong cô ta mở cửa xe.
Tôi trả lời một cách lười biếng.
“Tiếp tục đi tiếp đi, tôi muốn xuống ở cổng trường.”
Triệu Gia Hân rất tức giận.
"Triệu Chi, cô có ý gì?"
“Không có ý gì, tôi chỉ không muốn đi bộ.”
Đối phương mím môi, trừng tôi chằm chằm.
Triệu Bảo Lâm ngập ngừng nhìn cô ta.
"Gia Hân, con..."
"Cút"
Tôi tặc lưỡi lắc đầu.
Triệu Gia Hân, bất hiếu quá rồi nha, đây là cha ruột của mày đấy, động chút là xua đuổi.
32.
Đến cổng trường, tôi cố ý chỉnh sửa trang phục một lúc.
Triệu Gia Hân bước đi rất chậm, có lẽ đang đợi cha cô ta rời đi rồi mới vào trường.
Không quan tâm, tôi đã nhìn thấy Trần Mina rồi.
Thế là tôi xách cặp xuống xe.
"Được rồi, tài xế Triệu, ông có thể quay về."
Triệu Bảo Lâm sửng sốt một chút, tựa hồ không ngờ tôi lại gọi hắn như vậy.
Đúng như dự đoán, Trần Mina đã nhìn sang đây.
Khi nhìn thấy người ngồi ở ghế lái, đôi mắt cô ta trợn tròn.
Chờ cho đến khi xe rời đi.
“Lục Chi, người vừa rồi là cha của Triệu Gia Hân phải không?”
"Ừ." Tôi gật đầu.
Trần Mina cảm thấy ớn lạnh.
"Ông ta không phải về quê sao? Sao lần này lại ở lại nhà cô?"
"Ông ấy hiện là tài xế của gia đình chúng tôi."
“Cái gì?” Đối phương vẻ mặt không thể tin nổi, sau đó nghĩ tới điều gì đó, “Mẹ Triệu Gia Hân thì sao?”
"Làm bảo mẫu ở nhà chúng tôi."
"Không thể nào, mẹ cô nghĩ gì vậy? Loại người như thế này mà cũng dám dùng, người đàn bà kia không phải là phường trộm cắp sao?"
@HảiĐườngNè
Giọng nói của Trần Mina thực sự rất lớn, khiến các học sinh xung quanh tò mò quay đầu nhìn.
Lúc Triệu Gia Hân tới cổng trường, cô ta đã trở thành trung tâm của cuộc thảo luận.
Mọi người đều nhìn cô ta một cách kỳ lạ, không ngừng thì thầm chỉ trỏ.
"Mặt đúng dày a"
“Thật, nếu là mình thì về quê ẩn dật luôn cho rồi”
"Tôi nghe nói mẹ cô ta đã lấy trộm chiếc nhẫn đá quý của Trần Mina trước đây, đoán chừng cô ta cũng không phải là người tốt."
“Ồ, tuần trước tôi làm mất một đôi khuyên tai trong lớp, chẳng lẽ là cô ta đã trộm nó sao?”
……
Sắc mặt Triệu Gia Hân cực kỳ khó coi, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm.
Cuối cùng, cô ta vẫn tiếp tục bước vào trường mà không nói một lời.
33.
Tuần thứ ba sau khai giảng là vũ hội nhằm kỷ niệm ngày thành lập trường Chỉ Lan.
Thư Sướng cho biết đây đã là truyền thống của trường Chỉ Lan gần 20 năm nay.
Mùa thu hằng năm, một buổi vũ hội nhằm kỷ niệm ngày thành lập trường sẽ được tổ chức vào đầu học kỳ mới. Nữ sinh phải mặc váy dạ hội, nam sinh phải mặc vest và đeo cà vạt, và mọi người đều phải có bạn nhảy.
Tôi có chút xấu hổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
https://monkeyd.com.vn/khi-thien-kim-that-tro-ve/chuong-11.html
.]
Quả thực là một trường học quý tộc, lại còn có buổi khiêu vũ ăn mừng ngày thành lập trường nữa chứ.
Một cô gái thôn quê như tôi không thể khiêu vũ cũng như không tìm được bạn nhảy thì phải làm sao đây?
"Ừm… có thể không tham gia được không?"
"Tất nhiên là không, phải đăng ký đó"
Bắt buộc phải đăng ký rồi TvT
Tôi chán nản.
“Vũ hội rất vui đó, sao cậu không muốn đi?” Thư Sướng ngạc nhiên.
“Bởi vì mình không biết nhảy, và cũng không biết tìm bạn nhảy ở đâu cả”
"Xì, còn tưởng là chuyện gì, đừng lo, cùng lắm thì tôi sẽ cho cậu mượn anh trai tôi."
Câu nói này khiến tôi chấn động, lập tức ngồi thẳng dậy.
"Cậu nói gì?"
Cô ấy giật nảy mình, vỗ nhẹ vào ngực.
“Tôi nói là tôi sẽ cho cậu mượn anh trai tôi.”
"Liệu anh ấy có đồng ý không? Và với giá trị của anh trai cậu trong trường của chúng ta, cậu có chắc là vẫn còn kịp?"
“Yên tâm đi, anh trai tôi nhất định không hứa hẹn với người khác đâu” Thư Sướng đảm bảo chắc nịch.
“Sao cậu biết rõ vậy?”
"Bởi vì bạn nhảy của anh ấy năm ngoái là tôi."
Tôi thực sự không hiểu.
“Sao vậy, sao anh trai cậu lại có thể không tìm được bạn nhảy ở trường chúng ta chứ?”
Khuôn mặt khí khái soái khí mười phần lần đó cứ hiện lên trong đầu tôi, tôi cảm thấy chỉ cần anh ấy ngoắc ngoắc ngón tay, sẽ có rất nhiều cô gái chạy theo anh kêu cha gọi mẹ.
"Bạn nhảy thì có nhiều, nhưng anh ấy không thích nên cuối cùng chỉ có thể bắt tôi chịu trận. Tức c.h.ế.t tôi rồi, tôi vất vả lắm mới hẹn được Châu Tĩnh Hiên làm bạn nhảy của mình, kết quả là đều bị anh tôi phá hư"
"Châu Tĩnh Hiên là ai?"
"Học sinh cấp thứ hai trường ta"
Ồ.
Tôi nhìn Thư Sướng với ánh mắt ngưỡng mộ, cảm thấy cô ấy chính là thể loại phụ nữ con gái mạnh mẽ độc lập cá tính.
Nhưng… hình như cô ấy đã quên mất một điều.
“Nhưng anh trai cậu chưa chắc sẽ thích tôi, làm sao anh ấy có thể đồng ý làm bạn nhảy của tôi được?”
“Ta cảm thấy anh ấy nhất định sẽ đồng ý.” Thư Sướng mỉm cười thần bí.
"Tại sao?"
“Bởi vì cậu là hôn thê của anh ấy.”
Câu nói này khiến tôi sốc đến mức tôi suýt sặc nước bọt.
Thư Sướng thấy tôi không tin, liền nói tiếp:
“Cậu có thể chưa biết, nhưng mẹ tôi và mẹ cậu là bạn thân đấy, họ đã thỏa thuận về việc đính hôn của cậu và anh trai tôi trước khi khi hai người chào đời cơ”
"Trong những năm qua, Triệu Gia Hân luôn coi mình là bạn gái của anh trai tôi. Mấy năm trước mẹ tôi thậm chí còn nói đùa rằng bà sẽ cho hai đứa đính hôn ngay khi họ tốt nghiệp trung học."
"Tuy nhiên, vì cậu và Triệu Gia Hân đã bị ôm nhầm, nên cậu mới là người đính hôn với anh trai tôi"
“Vậy nên cậu mới chính là vị hôn thê đích thực của anh ấy”
Những lời này khiến não tôi ngừng hoạt động ngay lập tức, nửa ngày nhưng vẫn chưa kịp cập nhật hệ thống.
"Cậu nói thật hay giả đấy?"
Thư Sướng thở dài, vỗ nhẹ vào vai tôi.
"Đương nhiên là sự thật, nếu không thì cậu sẽ cho rằng ai tôi cũng quen thân đến thế à?"
“Về phần Triệu Gia Hân, từ nhỏ tôi đã không thích cô ta, tôi luôn cảm thấy cô ta rất mưu mô.”
"Thật ra anh trai tôi cũng không thích cô ta lắm, anh ấy từng nói Triệu Gia Hân trông không giống con gái của dì Trang chút nào, tôi không ngờ anh ấy một lời thành sấm truyền như vậy"
"Nhưng đừng lo, anh trai và Triệu Gia Hân không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là người lớn đang cố gắng gắn kết họ lại với nhau mà thôi."
……
Mặc dù Thư Sướng giải thích rõ ràng nhưng tôi vẫn không khỏi có chút nghi ngờ.
Dù sao thì việc thông gia từ bé thật sự là quá không thể tưởng tượng nổi.
Tan học, Thư Sướng và tôi vừa đi tới cổng trường đã nhìn thấy Triệu Gia Hân đang đứng cùng một nam sinh ở bên kia đường.
Cô ta nở một nụ cười trên môi, khuôn mặt ngượng ngùng, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Còn nam sinh với giá trị nhan sắc tuyệt luân kia, không phải Thư Khả thì còn có thể là ai?
Vậy là những gì Thư đại tiểu thư nói lại là sự thật.