Sáng hôm sau cả công ty CMC phải nháo nhào lên vì một sự kiện chấn động, thư kí Khương lần đầu tiên xin nghỉ phép trong suốt 6 năm đi làm ở đây nhưng đó đã là gì so với việc Tổng Giám đốc – người cuồng công việc như Đặng Nguyên Sơn hôm nay cũng chẳng có mặt ở công ty. Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy?
Tối hôm trước
*Ting… ting…*
– Giờ này cậu đến nhà tôi làm gì?
Người đàn ông chủ nhà mở cửa ra thì bắt gặp Đặng Nguyên Sơn, anh cầm theo một túi bia và đồ ăn nhẹ đến nhà người khác thì còn có thể là đến vì điều gì chứ? Anh tự mình lách qua đi vào trong, người đàn ông kia nhanh chóng đóng cửa lại rồi đi vào?
– Còn hỏi sao? Mượn rượu giải sầu.
– Đặng tổng hôm nay vì việc gì mà ưu sầu thế này? Cãi nhau với bạn gái à?
– Không.
– Miệng nói không nhưng sắc mặt cậu thì là có đấy nhé. Sao? Có chuyện gì với Huyền Vũ phải không? Hay là cãi nhau với cô ấy? Nếu là thật thì tôi rất tò mò lí do đấy nhé.
– Cậu nói nhiều quá, có uống cùng tôi không?
– Uống chứ, sao lại không?
Nguyên Sơn cứ thế im lặng uống khiến người đối diện cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, anh không nói hắn cũng không ép.
– Dương Thế Bảo, cậu nói thử xem tôi và cô ấy có hợp làm bạn không?
– Tôi nói thật nhé, vào 4 năm trước lúc chúng ta vừa hợp tác đấy, tôi đã thấy hai người xứng đôi lắm rồi. Nhìn chẳng giống bạn thân chút nào.
– Đến cậu cũng nói như thế… Đúng thật mọi người đều nghĩ chúng tôi nên trở thành một cặp mới là tốt nhất nhưng tôi chưa từng nghĩ đến sẽ yêu đương cùng cô ấy. Tôi thừa nhận bản thân mình ích kỉ, chỉ muốn cô ấy mãi mãi bên cạnh tôi như 20 năm qua. Nhưng tôi chợt nhận ra cả hai đều trưởng thành rồi chẳng còn là nhưng cô cậu nhóc 7, 8 tuổi nữa, rồi cũng sẽ kết hôn, sinh con… Vừa nghĩ đến những thứ đó tôi liền khó chịu, tôi chẳng thể hiểu nỗi bản thân mình nữa, có lẽ chúng tôi ở cạnh nhau một thời gian dài như thế tôi dần sinh ra sự ỷ lại, chỉ có cô ấy hiểu và biết tôi cần gì, cũng chỉ có cô ấy mới có thể khiến tôi có cảm giác an toàn khi ở bên cạnh.
– Được rồi Nguyên Sơn, tôi biết rằng cậu đang lo lắng điều gì và dường như cậu cũng tự nhận thức được rằng bản thân cậu không thể sống tốt nếu thiếu mất người con gái ấy?
Anh chỉ gật đầu, tiếp tục khui lon bia tiếp theo mà nốc một hơi thật đầy.
– Tôi nói mối quan hệ thanh mai trúc mã là loại đáng ghét nhất trên đời, nó sẽ không có vấn đề gì nếu cả hai chỉ đơn thuần là bạn hoặc là cả hai đều có tình cảm với nhau. Vấn đề sẽ chỉ xảy ra khi một trong hai đơn phương người còn lại, người kia thì lại vô tư chẳng biết gì, khó xử biết bao nhiêu chứ?
– Cậu nói vậy là ý gì?
– Ý gì cậu còn không hiểu sao? Không lẽ khoảng 20 năm hai người làm bạn, cậu nhắm mắt mà sống à? Ánh mắt của thư kí Khương rõ ràng là của một cô gái si tình khi nhìn cậu đó? Tôi chỉ cần nhìn 4 năm cũng thừa sức để nhìn rõ điều đó, cậu không cảm thấy gì thật à?
– Tôi…
Nguyên Sơn không nói nữa mà lại liên tục uống thật nhiều hơn, mặt mũi cũng đã đỏ bừng rồi nhưng vẫn không chịu dừng lại, Thế Bảo muốn nhìn cũng không nhịn nổi mà lấy tay cản anh lại.
– Đặng Nguyên Sơn, cậu là đang không muốn đối mặt với sự thật à? Sao thế? Cậu có nỗi khổ gì nên mới mãi không chịu chấp nhận rằng cô ấy thích cậu có đúng không? Cậu vẫn luôn thừa biết cô ấy thích cậu có đúng không?
– ĐÚNG! Cậu nói đều đúng, tôi tự cảm nhận được Huyền Vũ thích tôi dù rằng tôi không chắc chắn với điều đó nhưng tôi không cảm nhận được lòng mình, tôi không biết cảm xúc tôi dành cho cô ấy là gì? Tôi lại càng không thể đánh liều nói rằng bản thân có tình cảm với cô ấy, lỡ như… lỡ như cảm giác đó không phải là thích một người mà chỉ đơn giản là sự thân thuộc như người một nhà thì phải thế nào? Tôi không muốn bản thân chính là người tổn thương cô ấy.
– Cậu thật là… bây giờ cậu nói điều đó thì ai tin chứ? Nhìn lại lịch sử tình trường của cậu đi. Không phải người mẫu, ca sĩ thì cũng là diễn viên, giờ thử nói cậu không biết cảm giác yêu một người là thế nào ai mà tin cậu!
– Bọn họ đều chỉ là để che mắt gia đình tôi thôi, ai bảo mẹ tôi cứ ép tôi kết hôn mãi làm gì chứ? Cậu nghĩ tôi muốn lắm chắc. Chỉ có cậu mới biết được sự thật này thôi, ngay cả Huyền Vũ cũng không biết đâu…
Nguyên Sơn thở dài, dự định uống tiếp nhưng bia cũng đã hết rồi, bộ dạng này đi ra ngoài mụa khác nào tự mình đạp đổ hình tượng của bản thân gây dựng chứ? Dương Thế Bảo cũng thật hết cách với cậu bạn của mình rồi, thời buổi nào rồi vẫn còn xài chiêu này cơ chứ? Bộ xem phim cứ thấy mãi những tình tiết như thế cứ nghĩ nó là cách tốt nhất đó à?
– Cậu suy nghĩ gì khi quyết định làm như thế vậy? Sự thật rồi một ngày cũng sẽ bị phanh phui thôi, mẹ cậu mà biết sẽ để yên cho cậu sao? Còn cả Huyền Vũ, nếu thật sự cô ấy thích cậu thì chẳng phải sẽ đau khổ lắm sao? Hằng ngày phải thấy người mình yêu đi bên cạnh người con gái khác nói lời yêu đương, còn cô ấy chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn cậu hạnh phúc bên người khác. Cậu bảo cậu không thể sống thiếu cô ấy, vậy cậu từng nghĩ cô ấy sẽ thế nào nếu không có cậu chưa? Chưa từng nghĩ phải không?
Những lời này của Thế Bảo rất đáng để anh suy ngẫm, có lẽ cũng đã đến lúc anh nên nghiêm túc về mối quan hệ với Huyền Vũ, anh không muốn vì những suy nghĩ của mình mà làm họ trở nên xa cách hơn, chỉ là không biết nên bắt đầu từ đâu.
– Cậu say như vậy rồi thì đừng về nữa, đêm nay ở lại chỗ tôi đi.
– Ừ.
Đó là lí do vì sao hôm nay Tổng Giám đốc không có mặt ở công ty, từ đó dấy lên những đồn đoán xung quanh thư kí Khương cùng với anh. Vốn dĩ chốn công sở luôn là nơi dễ sinh ra nhiều người rảnh rỗi, rảnh rỗi liền đem chuyện của người khác ra để bàn tán.
Khoảng hơn tám giờ sáng đã thấy Như Viên xuất hiện ở căn hộ của Huyền Vũ. Đúng như lời hứa, cô đưa nàng bạn thân của mình đi shopping xem như món quà đa tạ. Buổi shopping diễn ra rất vui vẻ, Như Viên đã giúp tâm trạng cô tốt lên nhiều cho đến khi Huyền Vũ và một người nữa cùng chạm tay vào một chiếc váy. Người phụ nữ kia nhìn cô rồi cười nói:
– Woa trùng hợp thật đó thư kí Khương, hôm nay cô không đến công ty là vì bận đi shopping à?
– Hạ Đình, không ngờ lại gặp cô ở đây…
– À mà cô mau liên lạc với Nguyên Sơn giúp tôi đi! Tôi gọi anh ấy không bắt máy, đến công ty cũng chẳng thấy người đâu, lễ tân bảo hôm nay anh ấy không đến công ty, không biết anh ấy bận bịu việc gì mà quên buổi hẹn đi shopping với tôi luôn…
Đặng Như Viên tuy rằng là em họ của anh nhưng nhìn thấy người phụ nữ kia – người có thể sẽ trở thành chị dâu họ kia đang diễu võ dương oai trước mặt Huyền Vũ và cô ấy thì liền đáp trả, có thể Khương Huyền Vũ sẽ nhịn ả ta nhưng cô ấy thì không.
– Cô Hạ đây ngộ nghĩnh nhỉ? Người yêu của cô mà cô còn không liên lạc được thì thư kí như Vũ Vũ đây làm sao liên lạc được trong khi hôm nay cô ấy cũng xin nghỉ phép?
– Nhưng cô ta là thư kí riêng của anh ấy? Chẳng phải cũng là bạn thân từ nhỏ của Nguyên Sơn sao?
– Thưa cô, thư kí hay Tổng Giám đốc cũng là con người cần có quyền tự do riêng tư. Bạn tôi không có trách nhiệm phải đi theo giữ bạn trai cho cô, cô thôi ngang ngược đi.
– Cô lấy tư cách gì nói tôi ngang ngược? Từ nãy giờ tôi chẳng đề cập gì đến cô thì cô lấy quyền gì xen vào? Bộ dạng kia của cô ta chắc chắn là thích Nguyên Sơn rồi nên mới cảm thấy ghen tị với tôi chứ gì?
– Cô nghĩ cô đủ tư cách để nói chuyện với tôi à? Nói cô ngang ngược là còn nhẹ nhàng lắm rồi đấy, cho dù bạn tôi có thích Đặng Nguyên Sơn hay không thì cũng không tới lượt cô quan tâm. À thôi, nói cho cô biết, đừng tưởng rằng bản thân có ý đồ với anh ta thì cũng đừng nghĩ người khác cũng như mình, cái váy này là mua để Huyền Vũ đi xem mắt, chắc cô không tranh với chúng tôi đâu nhỉ?
Khương Huyền Vũ không muốn gây thêm sự chú ý liền kéo tay Như Viên lại, nhanh chóng ra hiệu cho cô ấy bình tĩnh nhưng chẳng may rằng cô ấy là con gái nhà họ Đặng, Như Viên cũng như Đặng Nguyên Sơn, tính tình nóng nảy. Huyền Vũ thật sự cũng muốn phản kháng nhưng chẳng biết phải làm sao, bị người ta nắm điểm yếu lại chẳng có tư cách nào để dõng dạc nói rằng cô thích anh, dù sao người ta cũng là bạn gái của anh, vậy thì cô đâu khác nào người phụ nữ đi dòm ngó hoa đã có chủ. Một phần cô muốn ngăn bạn mình lại là vì Hạ Đình dù sao cũng là minh tinh, nếu để chuyện này lan ra rồi bị bàn tán thì cũng sẽ ảnh hưởng đến anh, cô luôn suy nghĩ cho anh trước trong tất cả mọi chuyện, từ lâu sớm đã bỏ mặc bản thân không quan tâm đến.
– Được rồi Như Viên, đừng làm mọi chuyện thêm rắc rối nữa mà…
– Cậu đừng cản mình. Nói cho cô biết cô có muốn tranh cũng không được, trước giờ những thứ Đặng Như Viên tôi muốn đều không để rơi vào tay người khác.
Nàng kéo tay Huyền Vũ cùng chiếc váy trên tay mang ra quầy thanh toán. Nhân viên trong cửa hiệu biết minh tinh Hạ Đình nhưng không biết cô gái ngầu đét kia là ai, mãi đến khi thanh toán mới tá hỏa phát hiện nàng là cháu gái nhà họ Đặng nổi tiếng, nói như thế thì chẳng phải nàng nên nể mặt chị dâu tương lai một chút sao? Ở trung tâm thương mại còn ồn ào như thế thì chắc là không bằng mặt cũng chẳng bằng lòng rồi. Đợi đến khi đụng mặt ả ta một lần nữa trước khi rời khỏi cửa hiệu, Như Viên đi đến bên cạnh cô ta liền ghé nhỏ vào tai người nọ với giọng điệu thách thức.
– Huyền Vũ có thể nhường cô bất kì thứ gì kể cả chiếc váy ban nãy, nhưng tiếc quá có tôi ở đây thì cô đừng hòng giành được nó. Và không chỉ có chiếc váy này, kể cả người, cô có muốn giành thì cũng chưa chắc ai sẽ thắng đâu nhé.
Điều Huyền Vũ đang lo lắng nhất chính là liệu anh có làm sao không? Lần đầu tiên cô thấy người cuồng công việc như Nguyên Sơn lại nghỉ làm. Huyền Vũ tạm biệt Như Viên xong lại không về nhà mà chạy thẳng đến nhà riêng tìm anh. Chỉ có bản thân cô mới biết lúc đó trong lòng nhộn nhạo không yên, lo rằng người kia xảy ra chuyện không hay, suốt quãng đường liên tục gọi điện, chỉ mong rằng anh vẫn an toàn.
Huyền Vũ đứng trước cửa nhấn chuông mãi chẳng có người ra liền lục trong túi tìm chìa khóa, gấp đến độ tay như run lên rồi, anh chưa từng mất tung tích như thế, cô lo lắng cũng là điều hiển nhiên. Cũng đừng thắc mắc vì sao cô lại có chìa khóa nhà anh, vì cô cứ cách vài hôm sẽ lại đến đây chuẩn bị quần áo và đồ ăn sáng cho anh nên anh đã đưa luôn chìa khóa nhà cho người nọ mà chẳng chút suy nghĩ. Vì anh luôn tin tưởng cô…
Anh vừa chạy xe đến gần nhà mình đã thấy cô bước xuống từ taxi, bước đi vội vã như sợ hãi điều gì đó, Nguyên Sơn đậu xe trước cửa rồi bước vào thì thấy cảnh này, vừa buồn cười là dường như có chút hạnh phúc trong đó, trước tiên vẫn giở giọng trêu chọc.
– Khương Huyền Vũ, em nhân lúc anh không có ở nhà liền âm mưu lẻn vào nhà anh sao?
Cô vừa nghe thấy giọng người nọ liền chẳng suy nghĩ gì mà lao đến ôm chặt lấy anh, Đặng Nguyên Sơn cũng vì như thế mà bất ngờ một phen. Huyền Vũ chẳng nói gì mà ôm anh chặt hơn một chút nữa, đến khi anh không chịu được sự im lặng này nữa mới lên tiếng hỏi:
– Em sao vậy Huyền Vũ?
Lúc này cô mới nhận ra bản thân bây giờ có chút kì lạ liền buông anh ra, nói:
– Anh đi đâu vậy? Người toàn mùi rượu, đêm qua không về sao?
– Ừ, ghé nhà Dương Thế Bảo uống một chút nhưng say quá nên ở qua đêm. Em đến tìm anh có việc gì thế?
– Em đi mua đồ cùng Viên Viên thì gặp Hạ Đình, cô ấy bảo không gọi được cho anh, hôm nay anh cũng chẳng đến công ty nên em có chút lo lắng thôi, anh không sao thì tốt rồi.
– À, điện thoại anh tắt nguồn, làm em lo lắng nhiều rồi.
– Vậy… Nếu không có gì thì em về trước đây.
– Khoan đi đã Huyền Vũ, nếu đã đến thì ở lại nấu gì giúp anh được không? Sáng giờ anh chưa ăn, có chút đói.
Thật ra Nguyên Sơn muốn giữ Huyền Vũ lại nhưng chẳng biết lấy lí do gì nên đành lấy lí do này. Thật may Huyền Vũ đã gật đầu.