Khi Ta Yêu Nhau

Chương 17




Huyền Vũ hôm nay đến công ty trễ mất 10 phút vì đi ngược đường mà giờ đấy đường phố lại rất dễ kẹt xe, cô đến trễ chỉ 10 phút đã là một kì tích của một ngày đầu tuần nhộn nhịp xe cộ trên đường phố.

Cô vừa bước đến sảnh lớn thì cậu nhân viên trẻ từ quầy lễ tân liền ùa lại trước mặt cô, giọng nói gấp đến độ sắp không thở nổi.

– Ôi trời đất ơi chị Vũ, sao bây giờ chị mới đến chứ?

– Tôi đi đường kẹt xe, làm sao thế?

– Chị không biết đâu, Tổng Giám đốc hôm nay không biết ăn trúng thứ gì mà sáng sớm vừa đến công ty đã phát thông báo họp gấp! Còn nửa tiếng nữa là vào họp rồi, các phòng ban bây giờ đến thở cũng không dám thở, sợ rằng sơ suất một chút sẽ bị chửi đến ngốc đầu dậy không nổi.

– Sao lại họp gấp? Rõ ràng hôm nay cũng không có lịch trình đó.

– Bởi vậy mới nói, chị Mỹ Hằng bây giờ cũng không biết chuyện này, bây giờ cũng đang cặm cụi chuẩn bị tài liệu kia kìa. Cả công ty nãy giờ cũng chỉ đợi chị đến để cứu nguy thôi đó huhu. Mọi chuyện trông chờ vào chị hết đó.

– Để tôi lên xem sao, còn cậu sao lại ở đây? Không đi phụ mọi người à?

– Em cũng chỉ là thực tập sinh thôi, còn chưa lên nhân viên chính thức, đối với việc báo cáo trong tình trạng Tổng Giám đốc tức giận thì ai mà dám đưa em làm chứ? Hậu quả em gánh không nổi đâu! Mọi người kêu em đi tìm chị, nhiệm vụ này quan trọng hơn tất thảy luôn đó! Ban nãy em còn tính ra hỏi quây lễ tân số điẹn thoại của chị nữa, cũng may là chị đến rồi.

– Tôi biết rồi.

Huyền Vũ cùng cậu nhóc thực tập sinh nãy giờ vừa nói cũng vừa đi đến khu thang máy, cô vậy mà đi đến thang máy chuyên dụng dành cho lãnh đạo cấp cao trực tiếp quét thẻ nhân viên sau đó bước vào nhấn nút lên tầng khiến cậu thực tập sinh lúc này cũng mắt chữ A mồm chữ O nhìn. Thang máy chuyên dụng đó vốn dĩ chỉ dành cho lãnh đạo cấp cao sử dụng, bởi vì khi có cuộc họp gấp, đại hội cổ đông hay vận chuyển tài liệu mật của công ty cũng không tiện chen chúc trong thang máy cùng nhiều nhân viên khác. Cậu nhìn cửa thang máy đóng lại, số tầng liên tục thay đổi liền cảm thấy có chút ngưỡng mộ thốt thành tiếng:

– Thư kí Khương không hổ danh là người có quyền lực trong tay mà, chỉ là thư ký riêng cho Tổng Giám đốc thôi mà còn nhiều đặc quyền như thế, đúng là danh xứng với thực. Ngay cả chị Mỹ Hằng cũng chưa lợi hại bằng chị ấy đâu.

Huyền Vũ vừa lên tới liền trực tiếp đi đến gõ cửa phòng làm việc của anh. Người bên trong đương nhiên cả đêm không ngủ nên bây giờ vẫn chưa hết nhức đầu, trong lời nói vẫn mang theo âm giọng có chút mệt mỏi:

– Vào đi.

Cô bước vào bên trong đã không còn thấy được dáng vẻ mệt mỏi của người kia, Đặng Nguyên Sơn bao nhiêu năm qua trụ vững được trên thương trường chính là vì học được điều này: Đừng bao giờ tỏ ra mệt mỏi trước bất kỳ ai, cũng đừng để người khác nắm được điểm yếu của bản thân, nếu thế không sớm thì muộn cũng sẽ bị người ta lật đổ.

– Nguyên Sơn, không có chuyện gì sao anh lại mở họp gấp?

– Thư ký Khương, chú ý lời nói của mình một chút.

Huyền Vũ sững người, nhanh chóng rặn ra một nụ cười gượng gạo mà điều chỉnh lại câu hỏi vừa rồi.

– Tổng Giám đốc, không có việc gì sao anh lại mở họp gấp? Vả lại anh cũng không nói trước với tôi, nhỡ đâu đụng lịch trình thì phải thế nào đây?

– Bây giờ đến việc tôi mở họp gấp cũng cần phải hỏi qua ý em à? Nhiệm vụ của em là báo cáo lịch trình cho tôi nhưng tối qua tôi hỏi thì em lại mặt nặng mày nhẹ cho rằng tôi chiếm dụng giờ giấc riêng của nhân viên, sáng nay lại còn đi làm trễ… Xin hỏi thư ký Khương em đứng đây là muốn biểu tình cái gì?

– Xin hỏi Tổng Giám đốc đây có phải đang cố tình lấy việc công trả thù việc tư đúng không?

– Đã sai mà còn không chịu nói lý lẽ, thật chẳng ra làm sao cả! Em nên nhớ vị trí của bản thân bây giờ đang là nhân viên, đừng có cư xử tùy tiện như thế nữa, trẻ con lắm!

Huyền Vũ bây giờ cảm thấy anh thật vô lý, cũng cảm thấy bản thân rất nực cười. Rõ ràng la người kia bảo cô khi chỉ có hai người thì không cần khách khí, bây giờ thì lại mắng cô quá tùy tiện, bảo cô không chịu nói lý lẽ, Huyền Vũ nhớ lại lần bắt gặp Hạ Đình cùng anh ôm ấp trong phòng làm việc, hôm ấy cô ta còn đứng đó mắng Huyền Vũ cô là nhân viên quá tùy tiện, không có phép tắc mà xông vào phòng làm việc của cấp trên. Hôm ấy tuy rằng anh không nói đỡ cho bất kỳ ai nhưng ngày hôm nay cô nhận ra Đặng Nguyên Sơn ngay từ lúc đó có lẽ cũng đồng tình với ý kiến của bạn gái, cho rằng Khương Huyền Vũ vẫn luôn là người không biết cư xử đúng mực. Huyền Vũ trong ánh mắt đầy phức tạp, cũng không nhìn rõ trong mắt là hình ảnh gì, giọng nói lúc này cất lên đầy lạnh lẽo:

– Tổng Giám đốc! Tôi – Khương Huyền Vũ đang đứng trước mặt anh ngay lúc này là thư ký riêng của anh. Hôm nay tôi đến trễ… anh cứ trừ lương tôi theo như quy định của công ty. Nhưng việc tôi không báo cáo lịch trình cho anh ngày hôm qua tôi hoàn toàn không sai. Rõ ràng là ngày chủ nhật không có đi làm, tôi vẫn hoàn thành nhiệm vụ của một thư ký mà tăng ca để đi gặp khách hàng cùng anh, sau đó còn có chuyến ghé thăm nhà xưởng tôi cũng đi theo nhưng Tổng Giám đốc anh đây độ lượng cho tôi nghỉ sớm, tôi cực kì biết ơn. Nửa đêm anh đi tìm tôi đơn giản chỉ vì muốn hỏi về lịch trình ngày hôm nay, tôi sau một buổi hẹn liền rất mệt mỏi không muốn tiếp anh, huống hồ hôm trước cũng vừa cùng anh vướng vào không ít lùm xùm, nửa đêm anh xuất hiện ở nhà tôi nếu người khác biết được thì anh trả lời thế nào? Anh tính nói là đến hỏi xem lịch trình ngày hôm sau à? Thưa Tổng Giám đốc! Cho dù sự thật là như thế thì ai sẽ tin anh đây? Anh không thấy vô cùng phi lý hay sao? Nếu chuyện đã thành ra như thế này thì xin phép Tổng Giám đốc… hôm nay tôi xin nghỉ một bữa, tôi không thể làm việc trong tình trạng lúc này được.

Huyền Vũ nói một hơi rồi ngừng lại mím môi nhìn anh, trong lòng vẫn là những khó chịu cùng uất ức không nguôi, thấy người kia vừa định lên tiếng cô trực tiếp đưa tay lên bảo “Stop”.

– Đặng Nguyên Sơn! Em – Khương Huyền Vũ đang đứng trước mặt anh bây giờ không còn là thư ký của anh nữa mà em đứng đây với tư cách là một cổ đông. Nguyên Sơn, em không biết anh là vì lý do gì mà lại khó chịu đến mức giáng sự bức bối đó xuống bên dưới toàn thể nhân viên tập đoàn. Anh xem bản thân có phải quá mức vô lý rồi không? OK đồng ý là chuyện mở họp bất thường ở một công ty là chuyện có thể xảy ra nhưng là khi quan trọng kìa anh! Không phải chỉ vì một cảm xúc riêng của anh mà xáo trộn lên quỹ đạo đầu tuần của cả một công ty như thế! Anh cho rằng đó là sự chuyên nghiệp mà anh theo đuổi 6,7 năm qua đó à? Em làm việc cùng anh nhiều năm như thế còn sợ em nhìn nét mặt anh không biết anh đang nghĩ gì sao? Bỏ qua chuyện đó đi, em bây giờ không còn là thư ký của anh hay là cổ đông của công ty nữa mà em đứng đây với tư cách là thanh mai trúc mã của anh – người bạn thân 20 năm của anh. Anh nói thử xem thái độ này của anh là cái gì? À… hay là vì anh vốn dĩ không thích anh Nhất Minh – người em đi chơi cả một buổi tối hôm qua nên bây giờ anh khó chịu với em vì vấn đề đó? Anh… bây giờ đến ngay cả chuyện riêng tư của em anh cũng muốn can thiệp? Anh và cô bạn gái đó của anh, chuyện riêng tư của hai người em có can thiệp hay không? Anh muốn can thiệp vào cuộc sống của em thì có thể không nói đến, dù sao chúng ta cũng đã thân thiết một quãng thời gian dài, anh còn xem em như ngưòi trong nhà kia mà, anh trai quan tâm chuyện của em gái thôi, không chấp nhất. Còn cô bạn gái kia của anh lấy tư cách gì đến cả chuyện em thích ai cũng đem ra làm đề tài để mổ xẻ, công nhận mắt nhìn người của anh tốt thật đấy Nguyên Sơn. Sau khi quen cô gái đó anh cũng chẳng còn như lúc trước nữa, có những chuyện không nhất thiết phải giấu giếm em anh cũng giấu nốt, rốt cuộc anh còn xem em là bạn của anh nữa hay không? Thật nực cười, em còn nhớ rất rõ hôm ấy anh gọi em đến để xem giúp anh vài mẫu dây chuyền để anh mang tặng cho chị Mỹ Hằng, rốt cuộc thì sao? Ra là quà mang tặng cho cô bạn gái “siêu sao” của anh, còn đem lên mạng xã hội khoe cho cả thiên hạ biết, còn sợ em sẽ không nhìn thấy hay sao? Đặng Nguyên Sơn, anh thay đổi rồi…

Huyền Vũ thở phào nhẹ nhõm, những gì cô chất chứa bao lâu nay đều có thể giải tỏa hết rồi. Cô không đợi người kia kịp phản ứng liền quay gót đi ra ngoài, còn không quên đóng sầm cửa để báo cho người kia biết rằng cô chính là đang rất tức giận. Đặng Nguyên Sơn vốn dĩ là một người rất dễ nóng nảy, tâm tình không tốt liền muốn đem người khác ra trút giận nhưng từ trước đến giờ chưa từng trút lên đầu Khương Huyền Vũ, đây cũng chính là lần đầu tiên anh như thế và cũng là lần đầu tiên Nguyên Sơn cảm nhận được sự giận dữ trong lời nói lẫn ánh mắt lạnh lẽo của cô khi nhìn anh, một cảm giác bất lực đang hiện hữu trong đôi mắt ấy, tuyệt nhiên cô không khóc, chỉ cảm thấy thoải mái khi những uất ức kiềm nén lâu ngày được bung xõa.

Chỉ còn 10 phút nữa sẽ bắt đầu cuộc họp, khi Huyền Vũ cầm túi xách đi ngang phòng họp liền cảm thấy tột cùng ngột ngạt, cũng vì sự kiện chấn động ban nãy mà phải rời khỏi công ty mà không giúp đỡ gì được cho mọi người. Huyền Vũ không cam tâm mở cửa phòng họp bước vào:

– Mọi người, xin lỗi lần này không giúp được mọi người, vừa rồi xảy ra chút chuyện nên tôi hôm nay cũng đã xin nghỉ phép rồi. Mọi người lưu ý một chút, lát nữa khi Tổng Giám đốc đến đừng ai động đậy, nhớ tắt nguồn điện thoại, báo cáo vẫn cứ tự tin đừng quá lo lắng. Cố chịu đựng một chút, cuộc họp sẽ chỉ diễn ra 15 phút mà thôi, có thể một số bộ phận khác cũng không có thời gian báo cáo đâu. Tôi về trước, chúc mọi người thuận lợi, bình an.

Mọi người bắt đầu hơi lo lắng, có người còn đem điện thoại ra kiểm tra vài lần để chắc chắn bản thân không phạm sai lầm ngu ngốc để bị Tổng Giám đốc mắng. Tần Mỹ Hằng giao tài liệu cho một nam thư ký khác rồi cùng ra ngoài với Huyền Vũ.

– Có chuyện gì rồi?

– Anh ấy không nói lý lẽ, em không nói chuyện với anh ấy!

– Hai đứa thật là… chị không nói nổi nữa. Gần 30 cả rồi chứ đâu còn nhỏ nữa đâu mà hành xử cứ như con nít, hai ba hôm lại có chuyện cãi nhau, chị thấy không sớm thì muộn nhân viên của công ty này lần lượt bị Nguyên Sơn nó sa thải hết! Bất quá người ta cũng mắc bệnh yếu tim vì nó mà xin nghỉ. Hai đứa dạo này có phải gặp vấn đề gì nghiêm trọng không? Đôi ba bữa lại thấy hai đứa cãi nhau, không bằng bây giờ em xin nghỉ một thời gian, đi đâu đó cho khuây khỏa đầu óc rồi hẳn quay về, đi một mình cũng được, đưa mẹ em đi cũng được, không thì rủ con bé Như Viên đi. Miễn sao em thoải mái đầu óc là được, làm việc với thằng nhóc sáng nắng chiều mưa như nó cũng rắc rối lắm, em kiên nhẫn cũng đã nhiều năm rồi, đương nhiên cũng sẽ có lúc không chịu được mà bộc phát. Những lúc như thế này chị thường không ép bản thân làm việc quá nhiều, không những không giải quyết được vấn đề mà còn phản tác dụng. Em hiểu ý chị chứ?

– Em sẽ suy nghĩ, chị Mỹ Hằng, em về trước đây.

– Ừm đi đường cẩn thận, chị vào trong trước, ai mà biết một lát thằng nhóc kia lại kiếm chuyện gì để nói.

Huyền Vũ thở dài gật đầu, cô cũng nhanh chóng rời khỏi đây, không khéo một lát lại đụng mặt anh. Mà chị Mỹ Hằng vừa trở vào phòng họp liền bị vây quanh hỏi han đến nhức cả đầu, chị vốn cũng chẳng muốn trả lời, dù sao cũng là chuyện riêng của hai đứa em mình, người ngoài không biết vẫn hơn. Vừa lúc Đặng Nguyên Sơn mang theo sát khí đùng đùng bước vào phòng họp, mọi người đều im lặng trở về chỗ ngồi của mình, nửa lời cũng không dám hó hé trừ khi được gọi đích danh.