Khi Ta Đi Lướt Qua Nhau

Chương 2




“Đỗ Quân nói cũng chẳng sai, đúng là rất khêu gợi cảmgiác!”

Buổi cơm trưa ngày hôm sau, vẫn là chiếc ghế thườngngồi tại nhà ăn ấy, Âu Dương Dương chăm chú ngắm đi ngắm lại không dứt bức ảnhđược đăng trên trang báo, rồi ngẩng đầu lên xuýt xoa không ngớt lời khen ngợi:“Đúng là nhìn không ra đấy, em nói chị Tiểu Diệp à, dáng của chị đẹp quá đi.Đám thanh niên đứng đằng sau chứng kiến chị hôm đó đúng là có phúc được no nêthỏa mãn cả đôi mắt rồi đấy, bộ váy thì ngắn như thế, chị thì lại cúi gập ngườixuống nữa… Báo còn đăng tin hôm qua chị đã mặc cả quần lót bên trong màu gì nữađấy?”

Giới báo chí có mặt tại buổi tiệc chiêu đãi cảm tạngày hôm đó khi đăng thông tin đã tuyên dương nhiều đến công trạng cứu ngườikhẩn cấp của hai vị bác sỹ, chỉ có điều là họ không nên đăng kèm theo bức ảnhđầy tính khêu gợi cảm giác như thế này. Đúng lúc khi Diệp Tri Ngã gập lưng ngảngười xuống tiến hành thao tác hô hấp nhân tạo cho Kiều Mẫn Hàng, đầu cô đã cúixuống rất thấp đến mức có thể, do đó theo lẽ tự nhiên thì phần phía mông sẽtương ứng nhô lên rất cao, mái tóc đen dài và bóng mượt xõa xuống, dưới lớp đầmmàu rượu vang kia là cặp đùi dài trắng nõn nà. Nếu là chụp ảnh nghệ thuật, DiệpTri Ngã sẽ rất hài lòng với góc độ mà nhà nhiếp ảnh đã chọn, thế nhưng đây lạilà thông tin đăng trên báo buổi sáng được phát hành rộng rãi trong toàn thànhphố, có thể dễ đến gần một nửa số cư dân thành phố này đã xem được bức hìnhchụp đăng báo này rồi.

“Tiểu Diệp, chị được nổi tiếng rồi đó, sắp tới thế nàocũng sẽ có người qua qua lại lại săn tin tức của chị đấy, vị nữ bác sỹ sexynhất thành phố Ninh Ba này, em xúc động quá cơ! Nếu khi đó có nhà báo đến phỏngvấn chị, thế nào họ cũng phỏng vấn luôn cả em nữa, hahaha, chị chuẩn bị viếthồi ký đi là vừa, tên tiêu đề em đã nghĩ giúp chị rồi đấy nhé, “Tuyến tiền liệtdưới ngọn dao phẫu thuật”, ôi mới nghe đã thấy đủ tàn khốc chưa!”

Diệp Tri Ngã giật nhanh lấy tờ báo, gõ gõ vào đầu ÂuDương Dương, điện thoại di động của hai người đột nhiên rung lên cùng lúc, lạicó bệnh nhân cần chữa trị ngay rồi. Để lại phần cơm vừa mới ăn được một nửa,hai vị bác sỹ nữ liền vội vàng chạy vào phòng bệnh cấp cứu, quên đi tất cảnhững chuyện vừa cười đùa vui vẻ hay gánh nặng của những phiền não lo toan, tậptrung cao độ cho công việc phải giải quyết ngay lập tức.

“Đây là vị nữ bác sỹ đó phải không? Cô ấy có thân hìnhthật là đẹp, tư thế của cô ấy còn đẹp hơn cả người mẫu chụp ảnh”. Kiều Mẫn Hàngcuộn tròn một góc trong chiếc sofa, ngắm đi ngắm lại bức ảnh đăng trên tờ báođang cầm trên tay. “Anh, dáng chị ấy thế nào hả anh, có đẹp không?”

Kiều Thận Ngôn ngồi trên ban công, nhắm hờ mắt cho ánhmặt trời chiếu rọi vào người mình: “Em cứ chú trọng thân hình của cô ấy như thếđể làm gì? Cô ấy là bác sỹ, chứ không phải là diễn viên”.

“Đương nhiên là em phải chú trọng chứ, chị ấy là ngườithứ hai từng hôn em, nếu như ngoại hình không bắt mắt thì có phải là em bịthiệt thòi lớn rồi sao, chẳng phải như thế ư?”

Kiều Thận Ngôn cười: “Nói chung chẳng xét đến lượt embị thiệt thòi đâu, người ta đẹp hơn em như thế cơ mà”.

“Diệp Tri Ngã…”. Kiều Mẫn Hàng liên tục thầm thì bachữ này, “Diệp Tri Ngã…Cái tên này thật là có ý nghĩa. Anh, em có thể hỏi anhmột câu được không anh?”

“Ừ”.

“Anh… đã từng hôn môi người con trai nào chưa vậy?”

Kiều Thận Ngôn nheo nheo mắt trả lời: “Lại bắt đầu bàica muôn thuở rồi đấy phải không?”

Kiều Mẫn Hàng dùng mu bàn tay xoa môi: “Đã hôn ngườicon trai rồi thì sẽ cảm thấy rung động lắm”.

Kiều Thận Ngôn không biết nên phản ứng như thế nào,đành thở một hơi dài: “Cái gọi là hôn của em là hô hấp nhân tạo, biết chưa hả?”

“Nói chung thì cũng đều được gọi là hôn rồi, anh, anhđã được người con trai khác hôn thì lúc đó cảm giác anh thế nào vậy? Có phải làcũng cảm thấy rất rung động đúng không anh?”

Kiều Thận Ngôn day day môi, từ ban công nhìn thẳngxuống khung cảnh phía bên dưới: “Anh bận lắm, không hơi đâu mà trả lời em nhữngđiều thật vô vị như thế này”.

Kiều Mẫn Hàng trợn tròn mắt: “Thời gian bị quản thúctại gia đã chấm dứt rồi đấy à!”

Kiều Thận Ngôn dùng cằm hướng về phía ngoài khung cửasổ gật gật đầu: “Anh chàng họ Phí chẳng phải đã đến rồi hay sao, người làm anhnày chẳng lẽ không ngoan ngoãn đứng nép về một bên để nhường chỗ sao”.

“Anh…”. Kiều Mẫn Hàng cắn nhẹ vào môi, tiếng cười lúcnãy lắng vào trong âm thầm rồi mất hút, “Anh… anh đừng đối xử lạnh nhạt với VănKiệt như thế chứ…”

Kiều Thận Ngôn nhau mày, trả lời không một chút do dự:“Không được!”

“Anh!”

Kiều Thận Ngôn nhìn cô em gái đang tỏ ra không đượcvui cho lắm: “Đừng nói là anh chưa cảnh cáo nhắc nhở em, Tiểu Mẫn, Phí Văn Kiệtlà loại người để thực hiện được mục tiêu của mình mà có thể bất chấp tất cả mọithứ, nó không phải là người mà em có thể kiểm soát nổi đâu”.

Kiều Mẫn Hàng phẫn nộ phản đối: “Em yêu anh ấy, sao emlại phải kiểm soát anh ấy chứ! Hơn nữa sao anh lại biết anh ấy là con người nhưthế cơ chứ! Anh ấy rõ ràng không phải là loại người như thế đâu!”

Kiều Thận Ngôn nhếch môi lên, cười gượng gạo giảithích: “Bởi vì anh trai của em và nó là cùng một tuýp người, cho nên dù có đứngxa như thế nào thì anh cũng ngửi được ra cái mùi dã tâm bám chặt không bay điđâu được trên người nó, tin anh đi, cái thứ mùi này không mỹ miều tí nào đâu,em sẽ không thích nổi đâu”.

Kiều Thận Ngôn nói xong rời khỏi căn phòng, không để ýđến những lời than vãn của cô em gái nữa, anh không muốn đối diện với Phí VănKiệt, đi thẳng lên tầng 3 vào phòng của mình, rồi thay đồ chuẩn bị đi ra ngoài.

Ngoài cổng ngay lập tức có tiếng chuông vang lên, mởcửa ra, Phí Văn Kiệt với bộ âu phục nghiêm trang gật đầu với Kiều Thận Ngôn:“Sao thế, anh định đi ra ngoài phải không?”

Kiều Thận Ngôn từ trước tới nay luôn có ác cảm đối vớichàng em rể tương lai này, anh hỏi một cách lạnh nhạt cho qua: “Tìm tôi có việcgì?”

“Vâng! Phương án di chuyển lò cao áp số hai em đã làmxong rồi, em mang đến để anh tham khảo trước xem thế nào”.

“Ừ, tốc độ cũng nhanh đấy”.

Phí Văn Kiệt cười mỉm, đưa tập hồ sơ đang cầm trên taycho Kiều Thận Ngôn, anh liền mở ngay ra kiểm tra, mới xem qua một lượt trangđầu tiên, lông mày anh bỗng chốc nhíu lại nhăn nhó: “Di chuyển tất cả là sao?Cậu đùa đấy hả?”

Phí Văn Kiệt trấn tĩnh giải thích: “Em không đùa tínào”.

“Hai ngàn năm trăm mét vuông, cậu định cho di chuyểntất cả sao?”

“Chỉ cần tính toán thận trọng và tiến hành các thaotác kỹ lưỡng, lò cao áp đến ba ngàn mét vuông cũng có thể di chuyển toàn bộđược. Đây chính là biện pháp kinh tế nhất và hiệu quả nhanh nhất”.

Kiều Thận Ngôn tuy không hề thích Phí Văn Kiệt mộtchút nào nhưng anh không phải là người đứng từ góc cạnh cảm xúc cá nhân riêngtư mà phán đoán người khác đúng hay sai. Vị đại thiếu gia họ Kiều dùng ánh mắthoài nghi xen lẫn do dự xem xét Phí Văn Kiệt, cầm tập hồ sơ của Phí Văn Kiệtđưa cho rồi đi vào phòng sách bên cạnh, ngồi xuống tỉ mỉ xem từng trang.

Phí Văn Kiệt cũng đi theo vào bên trong, tự mình rótly rượu vang ngồi xuống đối diện Kiều Thận Ngôn. Cách đây ba năm, khi Phí VănKiệt mới bắt đầu vào phụ trách công tác quản lý tại tập đoàn sắt thép Ninh Huynày, anh và Kiều Thận Ngôn đã dần dần hình thành mối quan hệ công việc vừa lạnhnhạt vừa gần gũi, vừa xa lạ vừa đoàn kết như thế này. Không thể phủ định rằng tronglĩnh vực công trình cơ giới đặc biệt là về công trình luyện kim cơ giới thì PhíVăn Kiệt có năng lực thật sự tốt, anh không chỉ có vốn kiến thức chuyên môn sâurộng và vững chắc mà còn luôn sáng tạo ra những phương án mới, những kỳ tích cólợi cho tập đoàn mà không ai có thể nghĩ ra được. Kiều Thận Ngôn xem từng trangrất cẩn thận phương án di chuyển được ghi trong tập hồ sơ, không hề bỏ qua dùchỉ là một chi tiết nhỏ hay bỏ sót bất cứ điểm nào ghi trong đó.

Tập đoàn sắt thép Ninh Huy năm trước đã mua lại xínghiệp sắt thép nhà nước vốn là doanh nghiệp nhỏ đang trong tình trạng phá sảntrầm trọng, bây giờ đang tiến hành sửa chữa cũng như khôi phục lại toàn bộ sốthiết bị này. Lò cao áp số hai này được chế tạo từ những năm đầu thời kỳ đấtnước mới giành được giải phóng, đi vào hoạt động đã mấy chục năm nay, do khôngđược bảo dưỡng cẩn thận nên một vài bộ phận bên trong lò cao áp đã bị mòn gỉ cũkỹ, năng suất luyện kim cũng vì thế mà giảm xuống rất nhiều, nhưng ngược lạikhói độc thải ra và nhiên liệu tiêu dùng thì lại tốn vô cùng so với những nămtháng đầu mới đưa vào hoạt động. Chủ tịch hội đồng tập đoàn Ninh Huy – ông KiềuGiám An muốn tiến hành di dời lò cao áp số hai này, nhường chỗ để xây thêm mộtlò cao áp khác, bây giờ bao gồm các thao tác chuẩn bị trước khi bắt đầu xâydựng như thiết kế thi công lò cao áp, đặt mua các loại thiết bị, thuế thu nhậptín dụng thiết bị tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường, v.v… các công đoạnnày đều đã được triển khai từ thời gian trước và bây giờ đã kết thúc, để chuyểnsang một giai đoạn mới đó là tiến hành bước thứ nhất của quá trình thi công.

Bước thứ nhất đó chính là phần công việc tiến hành didời lò cao áp cũ mà Phí Văn Kiệt đảm nhiệm hoàn toàn nhiệm vụ.

Kiều Thận Ngôn đã mất một tiếng đồng hồ để có thể xemkỹ lưỡng toàn bộ nội dung ghi trong tập hồ sơ, anh không hỏi bất cứ điều gì,lập tức mở máy tính lên, dùng chức năng tính toán trong máy và tính lại mộtlượt các con số dữ liệu ghi trong hồ sơ. Phí Văn Kiệt lặng lẽ ngồi yên một góc,anh biết rằng ý tưởng của mình nêu ra là vô cùng liều lĩnh, và anh còn biếtrằng Kiều Thận Ngôn từ trước tới nay chưa bao giờ có thiện cảm đối với anh, thếnhưng anh lại càng hiểu rằng Kiều Thận Ngôn rốt cuộc rồi cũng sẽ đồng ý vớiphương án nêu ra của anh mà thôi.

Kinh doanh là kinh doanh, công việc kinh doanh khôngthể xen lẫn trà trộn với bất kỳ cảm xúc cá nhân nào được, đây không chỉ là yêucầu đặt ra khi làm việc của Phí Văn Kiệt mà cũng là nguyên tắc trước sau nhưmột bất di bất dịch của Kiều Thận Ngôn. Sau khi mất một thời gian khá dài tínhtoán rồi so sánh kiểm tra lại các thông số, Kiều Thận Ngôn cuối cùng cũng đãthống nhất được tài liệu, gật đầu với Phí Văn Kiệt biểu thị đồng ý.

Công đoạn thứ nhất coi như đã tiến hành xong xuôi,bước tiếp theo đương nhiên sẽ là công việc mời các chuyên gia về xem xét thậntrọng từng bước và thiết kế phương án cụ thể.

Kiều Thận Ngôn không hề nói chuyện gì với Phí VănKiệt, kết thúc công việc thì đường ai nấy đi, anh lấy áo khoác bước xuống nhàđể xe ở tầng dưới, ngồi trong xe của mình nghĩ ngợi một hồi lâu, không biết nênđi đâu bây giờ, nghĩ đi nghĩ lại và cuối cùng nhấc di động gọi cho một người.

Âu Dương Dương mặc dù chỉ là một cô bác sỹ bình thườngnhưng nền tảng gia đình của cô rất giàu có, gia đình Âu Dương Dương nhiều đời nốinghiệp Trung y, từ thời tổ tiên lưu truyền lại đến đời của cô biết bao nhiêu làphương thuốc chữa bệnh bảo mật. Phương thuốc dạng chất lỏng dùng để tiêm điềutrị chữa tắc nghẽn mạch máu là phương thuốc trị liệu hiệu quả nhất, tốt nhất,sử dụng phổ biến nhất trong nước hiện nay chính là do phả hệ gia đình họ Âucùng kết hợp nghiên cứu sản xuất và phát triển với một nhà thuốc dược phẩm. Mộtnăm thu nhập chỉ với một công trình này thôi thì cũng đã là con số vô cùng lớnrồi.

Cho nên đối với Âu Dương Dương mà nói thì tiền lươngmột tháng của cô cũng chỉ là số tiền bỏ ra để mua một chiếc áo thậm chí chỉ đếnnửa chiếc áo mà thôi. Vì vậy khi Diệp Tri Ngã kéo cô đi cùng để trả lại chiếcáo đã mua, Âu Dương Dương liền tỏ ra vô cùng, vô cùng ngại ngùng… biết bao nhiêutừ vô cùng có thể biểu đạt được cảm giác ngại ngùng xấu hổ của cô: “Đổi gì màđổi? Chị mặc thì cũng đã mặc rồi, đem đi đổi không thấy xấu hổ sao?”

Diệp Tri Ngã cắn răng: “Chị nói thật cho em biết vậy,lúc mua chị cũng đã nghĩ hết rồi, nói chung là chị đi trả hàng vô điều kiện,tấm mác gắn trên áo mới chị vẫn chưa cắt đâu, cũng chẳng bẩn, chẳng nhàu, khônghề ảnh hưởng gì tới việc bán lại cho người khác, con người sống trên cõi đờinày thì cũng phải tự xấu hổ một lần chứ em!”

Âu Dương Dương cau mày giận dữ: “Em là em chẳng điđâu, xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu được ấy chứ!”

Diệp Tri Ngã càng tỏ ra tức giận: “Đều là do em đó, cứđể cho chị mua bộ đồ đắt tiền đến mức này, lại còn hại chị biến thành hình ảnhxấu xí trước mọi người, chị chẳng còn mặt mũi đâu mà đi gặp người khác nữa, hômnay cô nương này quyết tâm đi trả lại bộ váy cho bằng được!”

“Ôi giời ơi chị gái của tôi ơi, cái đó mà bị gọi làbiến thành hình ảnh xấu xí trước mặt mọi người sao! Trông dáng chị như ngườimẫu thế này, mặc bộ váy đó vào, đẹp đến mức khiến cho người nhìn phải mê hồnluôn chứ. Chị chưa để ý thấy mấy hôm nay ánh mắt của anh Đỗ nhìn chị bỗng nhiêntrở nên sáng loáng hay sao, nhanh lên mau, cất bộ váy này đi, lần sau có hộitiệc gì thì lại bỏ ra mặc vào để mê hoặc tâm hồn anh ấy nhé”.

Diệp Tri Ngã mặt đỏ bừng, cúi thấp đầu lấy tay che cảkhuôn mặt: “Cả đời này chị sẽ không bao giờ mặc bộ váy ngắn cũn cỡn như thế nàynữa. Chẳng còn mặt mũi đâu nữa mà đi nhìn người khác em ơi, xấu hổ muốn chuixuống đất luôn để chẳng còn ai phải nhìn thấy mình nữa, ôi…”

Âu Dương Dương cười mắc nẻ đến mức muốn đau ê ẩm cảngười: “Được rồi, được rồi, xem chị tương lai rạng ngời ra sao. Thôi thì chúngta đi nào, em đi cùng chị trả lại bộ váy cho người ta vậy!”

Chiếc váy này có giá hơn hai ngàn tệ, của một hãngnước ngoài mới có mặt trong nước, bán trong một gian hàng nằm phía cuối tronggóc nhỏ của tầng ba tòa nhà mua sắm. Diệp Tri Ngã mặc dù đã từng mặc bộ váy nàyrồi, nên khi đến trả đồ sức thuyết phục sẽ kém hơn hẳn. Thế nhưng với số tiềnhơn hai ngàn tệ có thể đủ cho cô trả tiền thuê phòng trong cả một tháng, dù thếnào cũng phải cố gắng để trả lại chiếc váy này cho bằng được. Cô gái bán hàngtại đây nghe nhu cầu muốn trả hàng của hai vị khách vừa vào, cười lịch sự lấychiếc váy từ trong túi ra, nhìn thấy chiếc váy liền ngạc nhiên thốt lên mộttiếng: “Ô…”

Diệp Tri Ngã lúc đó nhận ra ngay thái độ nhân viên bánhàng có vẻ gì đó khác lạ, liền rất bình tĩnh cười nói với nhân viên bán hàngrằng: “Sao thế chị, lần trước mua bộ váy này chị chẳng phải đã nói là có thểđem đến trả lại hàng được hay sao”.

“Đổi thì đúng là có thể đổi được, nhưng chị ơi, bộ váynày rất hợp với chị, chị mặc vào đẹp vô cùng, nếu trả lại thì rất là tiếc ạ”.

Diệp Tri Ngã trợn tròn mắt thốt lên: “Cái, cái gì cơ?”

Nhân viên bán hàng mỉm cười nói với Diệp Tri Ngã:“Chúng em đều đã nhìn bức ảnh của chị đăng trên báo rồi, người đó đúng là chịmà, bộ váy này chị mặc vào đẹp lắm, chị có chắc chắn là muốn trả lại không ạ?”

Âu Dương Dương đứng bên cạnh phá lên cười nắc nẻ, DiệpTri Ngã hắng giọng: “Cũng không phải là nhất định muốn trả lại, chỉ có điều là…bộ váy đó… Tôi…”

Nhân viên bán hàng cười lịch sự và không hề hỏi thêmnữa, gấp cẩn thận bộ váy và để lại trong chiếc túi, lấy phiếu thanh toán tiềntừ trong ngăn kéo bàn làm việc và bắt đầu làm thủ tục trả hàng, chạy ngược chạyxuôi giúp cô làm tất cả các bước trong thủ tục để trả lại đồ. Cuối cùng đưa lạichiếc túi đựng bộ váy cho Diệp Tri Ngã: “Tiền hoàn lại thì phải đợi ba hôm nữamới có thể chuyển vào tài khoản ngân hàng của chị, mời chị sau ba hôm kiểm tralại tài khoản. Còn bộ váy này cửa hàng chúng em xin được tặng chị, chị mặc vàorất đẹp, coi như chị mặc nó để quảng cáo giúp cửa hàng chúng em vậy”.

“Cái này thì không được, tôi… tôi không thể nhận đượcđâu!” Diệp Tri Ngã trong thâm tâm đã cảm thấy vô cùng hổ thẹn rồi, người ta rõràng biết mình đã từng mặc vào rồi mà vẫn đồng ý cho trả lại, nhân viên bánhàng ở đây rõ ràng là rất tốt.

Nhân viên bán hàng cười rất tươi: “Kiều Mẫn Hàng làngười bạn tốt của em, chị mặc bộ váy của cửa hàng chúng em khi cấp cứu cho côấy, chúng em vui là vui quá còn gì nữa. Chúng em nhất định phải thay mặt TiểuMẫn bày tỏ lời cảm ơn đến chị, bộ váy này mời chị nhận lại ạ”.

Diệp Tri Ngã sửng sốt: “Tôi thật sự không thể nhận lạiđược đâu, cảm ơn ý tốt của cửa hàng”.

Nhân viên bán hàng nhiệt tình niềm nở nhét chiếc túiđựng bộ váy vào trong tay Diệp Tri Ngã, cười nháy mắt nói về phía đằng sau lưngcô: “Chị nhất định phải nhận lại bộ váy này, đề chúng em sau này còn được thanhtoán nữa chứ, đúng không đại thiếu gia Kiều?”

Diệp Tri Ngã quay lại đằng sau nhìn, sửng sốt thấyKiều Thận Ngôn đang đứng ngay phía sau lưng cô.

Diệp Tri Ngã cuối cùng cũng đã từ chối lấy lại bộ váyđẹp đó.

Ngồi cạnh bức tường kính sáng trưng trong phòng cafe,Âu Dương Dương nhìn thấy lúc tạm biệt, nhân viên bán hàng có đưa cho Diệp TriNgã một tấm danh thiếp, lắc lắc đầu thầm thì: “Hóa ra là cô ấy à, thảo nào màlại quen những người tầm cỡ như Kiều Thận Ngôn”.

Diệp Tri Ngã cầm tấm danh thiếp lên xem, Tôn Gia Linh– tổng giám đốc một tập đoàn thời trang có tiếng cầm cỡ: “Lại còn là tổng giámđốc nữa cơ à? Sao cô ấy lại có thể đứng trong quầy bán hàng như thế này cơchứ?”

“Chị thì biết cái gì chứ, cô ấy không phải là hạngngười bình thường đâu đấy”.

“Không phải là hạng người bình thường, thế thì thuộctầng lớp người nào vậy em?”

Âu Dương Dương nói đến doanh nghiệp bất động sản nổitiếng lừng lẫy khắp vùng mà không ai không biết đến: “Chị đã từng nghe nói đếnchưa, chính là gia đình của cô ấy đấy”.

“Thật thế sao!” Diệp Tri Ngã lại cúi đầu xuống xem tấmdanh thiếp, “Thế sao cô ấy lại mở một cửa tiệm thời trang bé con con như thếnày hả em? Lại còn đảm nhiệm cả việc đứng trước quầy bán hàng như thế này làmgì nhì?”

“Nếu không thì làm sao nhà họ Tôn lại có thể giàu cónổi tiếng đến mức đấy chứ, nền giáo dục của gia đình cô ấy khác biệt hẳn vớicách giáo dục của những dòng họ giàu có khác, trẻ con đều đưa ra ngoài xã hộimột mình tự lực cánh sinh, anh trai Tôn Gia Linh khi mới mười sáu tuổi đã mộtmình đầu đội trời chân đạp đất bay đến Anh quốc du học, lập được công trạngnhất định rồi mới quay trở về tiếp nối sự nghiệp dòng dõi gia đình, mà lại cònbắt đầu từ những nền tảng cơ sở nhất đi lên, không như những công tử nhà giàuchỉ biết đến các chốn thiên đường ăn chơi mà thôi”.

“Cái nhìn này đúng là thật sự sâu sắc đáng để họchỏi!” Diệp Tri Ngã cười nhẹ, “Gia đình nhà em cũng sánh ngang hàng với dòng họnhà cô ấy, em cũng chẳng phải rất giống với cô ấy sao, một tiểu thư lá ngọccành vàng cũng chịu cảnh khổ cực vất vả làm việc trong bệnh viện như thế này”.

Âu Dương Dương nhún nhún vai: “Gia đình em không thểso sánh với dòng họ Tôn đó được, một bên là trời một bên là đất. Nhưng ông tổnhà em đã từng răn dạy con cháu rằng, mấy đời trong dòng họ vất vả chạy ngượcchạy xuôi để vun vén kiếm tiền cũng chẳng bằng một đời khuynh gia bại sản tannát hết cả một dòng họ vốn đã tồn tại từ bao đời. Em không phải là tuýp ngườilàm kinh tế, trong bệnh viện làm việc và sống một cuộc sống bình an là sự lựachọn đúng đắn nhất của em rồi, vừa không phải lo lắng mà tài sản sau này cũngkhông thể thiếu phần của em được đâu”.

Diệp Tri Ngã nhấp một ngụm cafe, vị đắng mà thơm nồngêm dịu của cafe đọng lại trong miệng của cô, khiến cho cô bồi hồi say mê thưởngthức một lúc rất lâu: “Ừ em ạ, chỉ có điều là những người nghĩ được như thếtrong xã hội này thì lại không nhiều đâu. À đúng rồi, em và anh chàng Tân kiađã có tiến triển tình cảm gì chưa thế? Em vẫn chưa báo cáo cho chị đâu đấynhé!”

Âu Dương Dương thở dài ngao ngán phóng đại câu chuyệnlên: “Đến mở mắt ra nhìn em cũng chẳng có nữa là, chẳng thèm ngó ngàng gì đếnem cả, sao có thể gọi là tiến triển tình cảm gì cơ chứ”.

“Chú giải phóng quân mà lại đối xử lạnh nhạt đến thếsao?”

Âu Dương Dương lắc lắc đầu, hai bàn tay ôm gọn bộ mặtthất thểu: “Không phải là anh ấy đối xử lạnh nhạt với em, chủ yếu là do em đẹptiềm ẩn quá, cái đẹp lắng sâu trong tâm hồn nên những người con trai bìnhthường nếu nhìn lần đầu thì sẽ chưa thể phát hiện ngay ra được, mà phải cần đếnmột thời gian dài nữa để tìm hiểu thì mới khám phá tìm tòi được cái đẹp tiềm ẩnnày chị ạ”.

“Âu Dương Dương, anh tổng giám đốc họ Lữ mà nhà em rấtưng ý đó, em không hề có cảm giác gì sao? Chị thấy anh ấy tỏ ra có tình cảm đốivới em thật mà, con người anh ấy cũng tốt, em có thể suy nghĩ xem thế nào”.

Âu Dương Dương rõ ràng không hề muốn nhắc tới conngười này một chút nào, cô ậm ừ làm ngơ cho qua, rồi nhanh chóng chuyển chủ đềnói chuyện qua mấy chuyện bói toán hay tin tức đăng đầy trên các trang báo chítruyền thông. Và còn tấm danh thiếp mang tên Tôn Gia Linh đang cầm trong tay,không thể không nhắc tới vấn đề xung quanh nhân vật này trong chuỗi câu chuyệnphiếm của hai người. Sau đó là nói đến Kiều Thận Ngôn, rồi đến em gái anh ấytên là Kiều Mẫn Hàng, rồi lại tiếp tục nhắc tới vị hôn phu của Kiều Mẫn Hàngtên là Phí Văn Kiệt.

“Vị, vị hôn phu…”. Diệp Tri Ngã đột nhiên sửng sốt kêulên, Âu Dương Dương dường như chưa nghe thấy liền chau mày được đà tiếp tiếpnối câu chuyện còn đang dang dở: “Câu chuyện này kỳ thực có tính gay cấn y nhưtrong kịch vậy đó chị ạ, chỉ có điều là chưa truyền ra bên ngoài mà thôi. Ngườingoài không biết gì thì rõ ràng rồi, em cũng chỉ là nghe nói mà thôi. Kiều MẫnHàng vài năm trước khi còn ở nước Mỹ không biết làm sao rồi quen Phí Văn Kiệt,bị Phí Văn Kiệt làm cho mê muội cả tâm hồn. Trước đó Kiều Mẫn Hàng bị bệnh timrất nặng, ở trong nhà thì được nuông chiều ôm ấp đã thành lệ quen, nên sợ KiềuMẫn Hàng vì tức giận mà để bệnh tim tái phát nguy hiểm cho tính mạng nên giađình cô hầu như không dám ngăn cản. Anh chàng Phí Văn Kiệt này lại có chút tài,được ông Kiều Giám An phát hiện và coi trọng tài năng, nên bây giờ Phí Văn Kiệtmột bước bay lên tận chín tầng mây đảm nhiệm chức vụ quản lý cấp cao, còn đầutư không ít cổ phần trong tập đoàn Ninh Huy. Từ một lưu học sinh khố rách áo ômmột bước nhảy lên thành phú ông rồi đó”.

“Thật thế sao… Đúng là, đúng là rất có kịch tính…”

“Cho nên, có những cuộc gặp gỡ còn quan trọng hơn cảmấy chục năm vất vả lặn lội phấn đấu, trên thế giới này có biết bao nhiêungười, thế mà miếng ăn lại rơi trúng miệng anh ấy như thế, ái dà dà”.

Diệp Tri Ngã nhấc tách cafe lên miệng, giả bộ như đangthưởng thức hương vị thơm nồng của tách cafe, bộ dạng như vậy thì coi như cóthể tránh được câu nói để tiếp lời Âu Dương Dương.

Cuộc gặp gỡ… Có ai có thể biết rằng, cuộc gặp gỡ hiệntại của Phí Văn Kiệt có thể được coi như là sự bù đắp của vận mệnh ban tặngriêng cho anh, cuộc gặp gỡ trước mắt này có thể bù đắp được những gian nan đauthương mà anh ấy đã từng trải qua trong những năm tháng ấy hay không? Thời giannăm năm cũng có thể xem như không dài cho lắm. Đối với những đau thương đã trảinghiệm qua và nhất nhất muốn quên đi những điều đó mà nói, thì hơn một nghìnngày này còn xa lắm xa lắm mới được gọi là đủ được, thậm chí đến bây giờ nhớlại những năm tháng đã đi qua ấy, có những vết thương còn hằn nỗi đau hơn, cònin đậm hơn cả so với năm năm trước đó. Những vết thương của nỗi đau không chỉkhông lành lặn lại mà còn bắt đầu lên mủ. So với những điều mang đầy kịch tínhmà Âu Dương Dương vừa kể lúc nãy, những đau thương mất mát đã từng chôn vùi tậnthẳm sâu nơi quá khứ kia có thể dùng ngôn từ hay hình dung từ như thế nào đểlột tả được cho rõ?

“Chị Tiểu Diệp, chị Tiểu Diệp!”

Diệp Tri Ngã bất thần tỉnh lại, đặt tách cafe xuống,dùng giấy ăn lau lại miệng, giả bộ cười trừ: “Vị cafe này thật là quyến rũ emạ”.

Âu Dương Dương liếc mắt lườm cô: “Tâm hồn treo ngượccành cây rồi đấy hả bà chị? Vừa nhắc đến vị hôn phu của người ta liền xao xuyếntrái tim mất rồi à, ha ha ha!”

Diệp Tri Ngã cười cười và khuých vào chân Âu DươngDương qua khe dưới của bàn cafe: “Em biến đi!”

Âu Dương Dương được trận cười nắc nẻ, nhấp một ngụmcafe, say sưa nói liền một tràng dài: “Em nói thật, chị Tiểu Diệp, em cũng rấtmong mình có thể gặp được người hợp tâm hợp ý với mình, sau đó cùng người ấykết hôn, cùng nhau sống cuộc sống thật hạnh phúc, ngọt ngào cũng tốt mà có cãinhau thì cũng tốt cả, chỉ cần được ở bên nhau làm bạn đời của nhau là đã tốtbiết mấy rồi”.

Diệp Tri Ngã cười và nói: “Yêu cầu của em cao quá,đừng lựa chọn khắt khe quá em à”.

“Không phải là em lựa chọn khắt khe quá”, Âu DươngDương cười gượng trả lời, “Mà chỉ có điều là số của em chẳng được tốt như sốcủa Kiều Mẫn Hàng, gặp được một người đàn ông như Phí Văn Kiệt. Kỳ thực chị ạ,em chẳng hề chọn lựa hay yêu cầu bất cứ điều gì đối với đàn ông cả, chỉ cần cóthể khiến cho trái tim em rung động thôi. Nếu như có cơ hội gặp được người nhưthế, em cũng có thể giống như Kiều Mẫn Hàng mà, cái gì cũng chẳng cần quan tâm,chỉ cần được ở bên cạnh người ấy là em hạnh phúc lắm rồi. Chỉ có điều thật làđáng tiếc quá, em đến cơ hội đấu tranh hay nỗ lực hết mình vì người yêu cũngchẳng có, sống qua ngày rồi lại qua ngày chẳng mấy chốc giờ đã gần ba mươirồi”.

Diệp Tri Ngã nhìn người bạn tốt của mình từ nụ cườirạng rỡ vui tươi bỗng chốc trở nên yếu đuối, thể hiện ra một thứ tâm trạng thậtbuồn thật ủ rũ, cô cũng không biết nên an ủi người bạn của mình thế nào chođúng cả, chỉ còn biết cách lấy chiếc thìa nhỏ gõ gõ vào tách cafe của Âu DươngDương, vừa cười vừa an ủi rằng: “Thôi được rồi, tách cafe này chị mời em vẫnchưa được hay sao, cứ mỗi lần đến lúc thanh toán tiền là em lại buồn bã ủ rũ bithương thế này, thảo nào mà người ta thường nói rằng càng giàu càng keo kiệt,mà lại giở trò keo kiệt với hạng người làm công ăn lương ba đồng ba cọc này nhưchị thì có ý nghĩa gì cơ chứ!”

Âu Dương Dương cũng tươi tỉnh hẳn lên, lấy hai tay ômvào má, nhăn mặt nhìn Diệp Tri Ngã: “Giở trò keo kiệt… cái từ này rất là mơ hồđấy nhé, em chơi trò keo kiệt với chị, thì chị có thể về rồi lại chơi trò keokiệt với anh Đỗ Quân, mà phải chơi trò này thật hay mới được, chơi một đêm Nlần đấy nhá!”

Hai người cười cười nói nói dăm ba câu chuyện tán gẫuhết cả một buổi sáng, hai giờ chiều Diệp Tri Ngã có ca trực, cô ăn cơm trưaxong vội vàng đến ngay bệnh viện làm việc, gục đầu xuống bàn làm việc trong vănphòng cho thư thái tinh thần. Phòng bệnh cấp cứu là như vậy, lúc nhàn rỗi thìnhàn rỗi đến mức chẳng có việc gì để làm được, nhưng lúc bận rộn thì lại chẳngai biết bận rộn đến mức độ nào, không thể dùng ngôn từ nào diễn tả, cũng chẳngcó đủ hơi sức để kịp đối phó lại.

Lúc đang mơ màng đăm chiêu xa xăm thì cô bỗng nghethấy tiếng người bên cạnh nói vọng ra, dường như anh Đỗ Quân và một ai đó đang nóithì phải. Diệp Tri Ngã ngẩng đầu lên, xoay xoay đôi cánh tay đã bị tê cứng donằm lâu trên bàn, nhìn thấy người con gái hôm diễn ra bữa tiệc chiêu đãi mà côvà anh Đỗ đã cứu giúp, cô tiểu thư lá ngọc cành vàng và cũng là con gái của ôngKiều Giám An, đồng thời là vị hôn thê… của Phí Văn Kiệt, Kiều Mẫn Hàng.

Kiều Mẫn Hàng hôm nay đến với mục đích cảm ơn hai vịbác sỹ đã tận tình cứu giúp cô vào bữa tiệc chiêu đãi hôm đó, còn mang đến haibó hoa tươi, nhưng để phòng ngừa bệnh nhân khác trong bệnh viện có thể bị mẫncảm dị ứng với phấn hoa, hai bó hoa tươi không được mang vào phòng bệnh cấpcứu. Kiều Mẫn Hàng biểu lộ đôi chút vẻ thẹn thùng nhìn sang Diệp Tri Ngã cườinhẹ nhàng: “Là do em nghĩ không được chu đáo, nhưng kỳ thực em không biết nêntỏ lòng cảm ơn như thế nào cho đúng”. Cô vừa nói vừa đưa chiếc túi cho Diệp TriNgã, mặt đỏ bừng nói tiếp với cô: “Cài này… bác sĩ Diệp, cái này bác sỹ nhấtđịnh phải cầm lấy…”

Diệp Tri Ngã cười một cách vô cùng gượng gạo nhìn bộváy mới vừa đem đi trả lại cách đây chẳng bao lâu, Đỗ Quân đứng bên cạnh cũngđã nhìn thấy, anh nhìn Diệp Tri Ngã hỏi: “Sao thế, bộ váy này em…”

“Bộ váy này thật là trùng hợp được mua tại cửa hàngthời trang do một người bạn của em làm việc trong đó, bác sỹ Diệp Tri Ngã sánghôm nay đã tới đó để trả lại đồ, em thấy bác sỹ Diệp mặc bộ váy này rất đẹp,rất phù hợp với chị ấy, nên…”

Đỗ Quân cau mày lại: “Trả lại đồ? Sao lại phải trả lạiđồ thế?”

Diệp Tri Ngã cười một lúc lâu, thật không hề dễ dànggì khi làm một việc thất đức, làm xong chưa bao lâu thì đã bị cả thế giới nàyphát hiện ra rồi: “Bộ váy đắt như thế này, nên em đã… Nếu không thì như thế nàynhé, tôi đến đó mua lại bộ váy này vậy, nói chung thì… nói chung thì tôi cũngđã mặc nó rồi, đúng là không nên đi trả lại như vậy…”

“Bác sỹ Diệp, hãy để cho em được tặng chị, chị nhé”.

“Không cần, không cần đâu, thật sự là không cần đâu!”Diệp Tri Ngã từ chối lời đề nghị của Kiều Mẫn Hàng, mặt cô còn đỏ hơn cả mặtKiều Mẫn Hàng. Đỗ Quân đứng bên cạnh theo dõi từ nãy giờ, anh liền giơ một taylấy chiếc túi đang đặt trong tay của Kiều Mẫn Hàng, cười ôn hòa và nói: “TiểuDiệp, đây là do em không đúng rồi đấy, quần áo đã mặc rồi còn đem đi trả lại làsao. Thế này nhé, hai em đều không được tranh cãi nữa, bộ váy này sẽ do anhtặng cho Tiểu Diệp nhé”.

Kiều Mẫn Hàng lúc đầu bất ngờ sửng sốt, do dự khôngkịp phản ứng gì, sau đó đưa mắt nhìn Đỗ Quân, rồi lại nhìn Diệp Tri Ngã dướiánh mắt ấm áp của Đỗ Quân khi nhìn cô, cười nói: “Là như vậy à, thế thì emkhông tranh cãi nữa, bác sỹ Đỗ, công lao này là dành cho anh hết nhá!”

Khuôn mặt Diệp Tri Ngã càng trở nên hoang mang khôngbiết nên phản ứng như thế nào, cô ấp úng muốn nói một vài lời từ chối gì đó. ĐỗQuân giơ tay lên nhẹ nhàng, lời nói ấm áp nhưng không kém phần cương quyết khócó thể từ chối được: “Thời gian đến rồi, có gì thì sau giờ làm chúng ta lại nóichuyện tiếp nhé”.

Diệp Tri Ngã biết rằng Đỗ Quân là một người trong côngviệc thì thái độ làm việc vô cùng nghiêm túc. Sau khi chào tạm biệt Kiều MẫnHàng, anh bước ra khỏi văn phòng, bắt đầu lao mình vào chuỗi công việc bận rộn.Đỗ Quân đưa Kiều Mẫn Hàng đi ra ngoài phòng bệnh cấp cứu, tiễn cô đến tận garagửi xe.

Phí Văn Kiệt đã không đi cùng Kiều Mẫn Hàng vào phòngbệnh cấp cứu, mà đợi cô ở gara để xe. Nhìn thấy Đỗ Quân, Phí Văn Kiệt xuống xevà hàn huyên với anh dăm ba câu chuyện trò rồi lái xe chở Kiều Mẫn Hàng về nhà.Kiều Mẫn Hàng vẫy vẫy tay chào tạm biệt Đỗ Quân, khi chiếc xe lăn bánh qua ngãrẽ phía trước rồi cô mới ngồi yên tại vị trí của mình, và cười nói với Phí VănKiệt: “Đúng là một người đàn ông gần gũi và vô cùng thân thiện, vị chủ nhiệm họĐỗ này tìm thấy cô người yêu là Diệp Tri Ngã xinh đẹp như thế, đúng là rất cóphúc đấy, hi hi”.

Xe cộ trong bệnh viện rất đông nên tốc độ lái chậm,Phí Văn Kiệt dùng hai tay bám chặt vào vô-lăng, mắt đăm chiêu nhìn về phíatrước không nói một lời nào, chăm chú lái xe cẩn thận. Số lượng xe đi từ garađỗ xe xếp hàng để ra khỏi bệnh viện rất nhiều, từng chiếc xe lần lượt nối đuôinhau trả tiền phí xe. Phí Văn Kiệt nhìn vào cánh cửa xe bên dưới, nhìn một cáchkhông có chủ đích vào hai từ “Cấp cứu” được treo trên bảng to đặt ở phía trướcphòng khách của tòa nhà bệnh viện phía không xa ngoài kia. Anh mím môi theophản xạ tự nhiên.

Chỉ có một bệnh nhân trong phòng điều trị, Diệp TriNgã tháo khẩu trang đang đeo trên mặt tiến tới phía cửa sổ, hít một hơi thậtsâu bầu không khí mang chút thoáng đãng trong lành từ bên ngoài. Vừa hít thởxong chưa được bao lâu lại có thêm một bệnh nhân khác được đưa vào phòng cấpcứu, cô lại vội vội vàng vàng đeo khẩu trang và rồi từng bước tiếp tục côngviệc của mình.

Thế nhưng bước chân của cô vô tình dừng lại không saobước nổi được nữa, cố tình đưa mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ ngoài kia.Thật ra chẳng có gì cả, thế nhưng cô đột nhiên có cảm giác dường như một ai đóđang nhìn về phía mình, thứ cảm giác này rất sâu đậm, rất rõ ràng.