Khi Ta Đi Lướt Qua Nhau

Chương 18




Kiều Mẫn Hàng xuất viện đúng vào ngày cuối tuần thứbảy, hôm đó tiết trời thật dễ chịu, nhiệt độ ngoài trời khoảng mười độ. Khôngkhí của ngày tháng ba chỉ độ se se lạnh, mặc chiếc áo khoác mỏng bên ngoài đãthấy nóng lắm rồi. Hai cha con gia đình họ Kiều, Diệp Tri Ngã, Tôn Gia Linh,tất cả mọi người đều đến bệnh viện đón Kiều Mẫn Hàng về nhà. Phí Văn Kiệt thìkhỏi phải nói, lúc nào cũng ở bên cạnh quan tâm chăm sóc cho cô…

Diệp Tri Ngã không nói chuyện mà Đỗ Quân đã dặn côtrước đó cho bất cứ một người nào trong gia đình của Kiều Mẫn Hàng biết cả. Côđã cố gắng thử vài lần rồi thế nhưng lần nào cũng không thể thốt ra được ý địnhmà mình muốn nói đến. Càng tiếp xúc với những người sống xung quanh Kiều MẫnHàng, Diệp Tri Ngã càng cảm nhận được tình thương yêu và sự quan tâm đặc biệtcủa họ dành cho Kiều Mẫn Hàng, và chính vì vậy mà cô càng không muốn lời nóicủa mình biến thành lưỡi dao sắc lạnh đâm vào trái tim, đâm vào tình thương vàniềm hy vọng dù chỉ là mong manh yếu ớt của họ dành cho Kiều Mẫn Hàng.

Có ba đến bốn chiếc ô tô đi vào trong khuôn viên biệtthự của dòng tộc họ Kiều nằm ở khu ngoại ô phía Đông của thành phố. Dì Cát đãđến đây trước một ngày liền, ân cần chuẩn bị những món ăn mà Kiều MẫnHàng thích nhất, bà cũng dọn dẹp sạch sẽngăn nắp các đồ dùng ở trong căn phòng. Khi nhìn thấy dì Cát đã chờ sẵn mình từbao giờ, Kiều Mẫn Hàng liền chạy đến ôm chầm lấy bà và cười đùa nũng nịu nhưmột đứa trẻ thơ quấn quýt bên người mẹ của mình vậy. Bà cũng mỉm cười rất tươivà cười đùa cùng với cô, cười rồi đùa rồi và nước mắt đã tuôn trào xuống cảkhuôn mặt: “Khi con vừa mới sinh ra, lúc đó con chỉ bé đỏ hỏn như thế này này,thế mà giờ đã lớn nhanh thế này này, thế mà giờ đã lớn nhanh quá rồi, giờ thìđã chuẩn bị đi lấy chồng mất rồi… Nếu như lúc này đây mẹ con còn được nhìn thấycon thì…”

Một câu nói của dì Cát cũng khiến cho đôi mắt của KiềuMẫn Hàng đỏ hoe. Tôn Gia Linh bước đến tách hai người đang nước mắt ngắn nướcmắt dài than thở với nhau này ra, rồi đẩy dì Cát vào trong phòng bếp: “Trời ơitrời ơi, cháu muốn ăn hoa quả dì ơi, dì đi gọt một ít hoa quả cho cháu ăn vớidì nhé!”

Đặt mọi đồ đạc vừa thu dọn từ bệnh viện về xuống nềnnhà, mọi người cùng đi đến phòng tiếp khách và nói chuyện rôm rả, câu chuyệncàng trở nên nhộn nhịp sống động hơn khi nhắc đến chủ đề cưới của Kiều MẫnHàng. Lên danh sách khách mời tham dự thì do hai cha con họ Kiều đảm nhiệm. Tâmnguyện của Kiều Thận Ngôn là muốn tổ chức cho cô em gái cưng một lễ cưới thậthoành tráng thật mãn nguyện cho nên anh liệt kê ra một loạt danh sách rất dài,số người tham dự anh đắn đo suy nghĩ rất kỹ càng. Câu lạc bộ gofl nơi diễn ralễ cưới đã được đặt sẵn sáu mươi đến bảy mươi chiếc bàn rồi, rồi sau đó lại đặtthêm mười chiếc bàn nữa. Bên cạnh đó khách sạn năm sao nằm ngay sát câu lạc bộGofl này cũng đã được đặt sẵn rất nhiều phòng ở, phục vụ cho những vị khách ởxa tới dự. Người giới thiệu lễ cưới là một ngôi sao hài nổi tiếng, ngoài ra lễcưới của Kiều Mẫn Hàng cũng sẽ được góp vui bởi sự tham gia của nhiều ngôi saodiễn viên điện ảnh nổi tiếng khác nữa. Và còn một việc không thể thiếu nữachính là bắn pháo hoa trong tiệc cưới. Công tác chuẩn bị pháo hoa được giao chomột tập đoàn chuyên phụ trách cung ứng pháo hoa với nguồn gốc đảm bảo an toàntuyệt đối.

Theo như dự định thì Kiều Thận Ngôn đã chuẩn bị sẵncho cô em gái thân yêu của mình một dàn xe ô tô cưới dược sắp xếp bao gồm nhiềuloại xe hãng nổi tiếng thuộc hạng sang trọng và quý phái đắt tiền nhất, thếnhưng Kiều Mẫn Hàng thà bị đánh chết chứ nhất quyết không chịu ngồi vào trongdàn xe đắt tiền đó để chu du diễu hành khắp thành phố, cô phản đối kịch liệtvới anh: “Sao phải làm như thế, chẳng khác nào gọi em là khỉ hay sao chứ, làmnhư thế để cho mọi người tò mò nhìn muốn thấy cho bằng được, để họ hả hê cườicho bằng thích hay sao! Nói thế nào đi nữa thì em cũng không ngồi trong xe hoađâu anh ạ, nếu có phải ngồi thì em muốn ngồi trong chiếc xe của Phí Văn Kiệtcơ, để anh ấy trực tiếp đi đón em từ nhà mình luôn cho tiện anh nhé. Là em kếthôn chứ có phải cái xe kia kết hôn đâu chứ, em không cần đâu anh, nhất quyếtkhông cần đâu anh à!”

Cô dâu mới Kiều Mẫn Hàng không đồng ý nên những ngườikhác cũng đành chiều theo ý muốn của cô, hơn nữa với điều kiện sức khỏe củaKiều Mẫn Hàng vào lúc này đây, thì buổi lễ diễn ra trong ngày hôm ấy nhất địnhkhông được để cho cô cảm thấy mệt mỏi hay cảm thấy áp lực quá. Cho nên mọingười quyết định loại trừ bớt công đoạn đưa dâu đón dâu này. Hai giờ chiều xuấtphát đi chụp ảnh cưới ngoài trời, sau đó thì sẽ diễn ra tiệc cưới luôn trongbuổi tối của ngày hôm đó.

Kiều Thận Ngôn đã nói rõ ràng rồi, nhưng vì kinhnghiệm của đồng chí Diệp Tri Ngã chưa được tích lũy sâu rộng cho lắm nên trongquá trình thảo luận về các món ăn dành cho tiệc cưới đó, cô chỉ yên lặng khôngphát biểu bất cứ một ý kiến gì cả. Trong ấn tượng của cô thì đó là những món ănthuộc hạng sang, rất đắt đỏ, có món cô đã từng có cơ hội ăn rồi, và cũng vô sốmón cô chưa từng một lần được thưởng thức qua. Mọi người thảo luận rôm rả mấtcả một buổi sáng. Sau khi ăn cơm trưa xong thì Kiều Mẫn Hàng nghỉ ngơi trongnhà. Còn Diệp Tri Ngã thì được Kiều Thận Ngôn đi cùng đến công ty của Tôn GiaLinh để mặc thử váy, chiếc váy mà Diệp Tri Ngã sẽ mặc với vị trí phù dâu trongngày cưới của Kiều Mẫn Hàng. Đồng thời cũng nhân tiện thử váy mà cô có thể làmquen biết mặt luôn hai vị phù rể sẽ phối hợp cùng cô và Tôn Gia Linh trong ngàycưới đó.

“Có đẹp trai bằng anh không chứ?”, Kiều Thận Ngôn cấtlời hỏi và nhìn Tôn Gia Linh qua tấm gương chiếu hậu của ô tô, “Em cũng giống ynhư Tiểu Diệp vậy đó, từ bé đến lớn chẳng biết thế nào là sự thực cầu thị hếtcả”.

Tôn Gia Linh nhăn mặt nhăn mũi giả bộ xấu xí như machê quỷ hờn để đe dọa phản bác lại anh: “Họ vốn đã đẹp trai lắm rồi mà, chịDiệp, chị mà nhìn chị sẽ biết ngay cho mà xem. Anh Tiểu Kiều và các anh nàykhông thể cùng đứng trong một hàng ngũ được đâu nha”.

Diệp Tri Ngã mỉm cười và trả lời: “Chị nhìn em cũng cóthể đoán ngay ra được rồi mà, chắc chắn các anh ấy sẽ đẹp trai lắm đây!”

Tôn Gia Linh là một có gái sống rất độc lập và mạnhmẽ. Mặc dù gia đình nhà cô thuộc tầng lớp giàu sang phú quý nhưng công ty mà côtự thuê lại là văn phòng vô cùng bình thường đơn giản nếu không muốn nói là đãtrở nên cũ kỹ lắm rồi. Cầu thang máy thì tối om om, mà đèn điện trong công tylàm việc của cô trong thời gian cao điểm lại còn luôn bị sáng nhấp nháy trụctrặc liên tục. Trong không gian chật hẹp nhỏ bé có hai chàng trai cao to vạm vỡkhôi ngô tuấn tú đứng bên trong, sự hiện diện của họ trong văn phòng này khôngkhác gì hai chú thiên nga trắng muốt đứng xếp hàng trong một ổ gà, hoặc cũng cóthể so sánh giống như hai bông hoa hồng đỏ mọc trên bãi đất hoang vu ẩm thấpvậy.

Ba người đàn ông đó đã quen nhau từ lâu rồi, họ chàohỏi nhau một cách thân mật rồi ngồi cùng nhau trò chuyện rất tự nhiên. Còn TônGia Linh và Diệp Tri Ngã đi vào bên trong văn phòng, lấy hai bộ váy màu hồngphớt đã được chuẩn bị kỹ càng từ trước. Đây là hai bộ váy có màu và được làmbằng chất liệu giống hệt nhau, kiểu cách chỉ hơi cách điệu khác nhau một chútxíu. Dáng người Diệp Tri Ngã cao và mảnh khảnh nên chiếc váy của cô sẽ đượcthiết kế dài đến mắt cá chân. Những đường may mềm mại tôn vinh những nét congchuẩn và đằm thắm trên cơ thể của cô. Còn Tôn Gia Linh thì thấp bé hơn một chútnên chiếc váy cũng sẽ được thiết kế cho thích hợp với vóc dáng của cô, váy dàivừa đến đầu gối, xếp ba tầng xen kẽ so le trông giống như chiếc bánh ga tô nhỏxinh đẹp, lộ ra những đường nét đáng yêu trẻ trung và duyên dáng.

Diệp Tri Ngã đã thay xong bộ váy lên người, thế nhưngkiểu váy che nửa ngực thế này khiến cho cô có cảm giác thật không được an toànchút nào cả. Cô vừa đi vừa lấy tay đỡ phần váy phía dưới ngực của mình lên mộtcách ngượng ngùng e ấp: “Có thể thêm hai dây áo vào đây được không em? Mặc thếnày chẳng may bị rớt xuống thì làm sao…”

“Không thể bị rơi xuống được đâu chị ạ, đấy là do chịchưa mặc quen những dạng váy như thế này mà thôi, không hề gì đâu, chị cứ nghetheo lời em yên tâm đi ạ!”. Tôn Gia Linh mỉm cười và trả lời cô, rồi lấy chiếckhăn được làm từ những hoa trà màu hồng phớt kết lại vào nhau, rồi tiếp tụcghép vào cổ và trên mu bàn tay của Diệp Tri Ngã. Với kiểu trang trí như thế nàysẽ đem lại hiệu quả còn cao hơn cả so với đeo bộ trang sức có sẵn, “Thế nào hảchị, có đẹp không ạ?”

Diệp Tri Ngã nhìn vào trong gương soi, mỉm cười vớiTôn Gia Linh và cũng mỉm cười với chính bản thân mình: “Ừ, ừ, đẹp thật đấy emạ, đẹp quá!”

Tôn Gia Linh vuốt nhẹ vào mái tóc đen nhánh của DiệpTri Ngã, đột nhiên thốt lên một tiếng, cô cau mày nhăn trán lại một cách khoatrương lên: “Cái anh Tiểu Kiều này thật đúng là, anh ấy chắc họ Tuất thì đúngphải không chị?”

Diệp Tri Ngã quay lưng lại, bên trái phía lưng của côvẫn còn vết tích màu rất sẫm của Kiều Thận Ngôn đã hôn và cắn yêu ở trên đó.Làn da của cô hơi mẫn cảm, chỉ cần va chạm hơi nhẹ là y như rằng sẽ lộ ra ngayvệt tím tái luôn. Hai ngày hôm nay bị Kiều Thận Ngôn làm cho đến độ cô xấu hổkhông còn mặt mũi đâu mà đi gặp người khác được nữa rồi. Diệp Tri Ngã đỏ hếtmặt mũi lên và vén cho mái tóc dài xõa xuống che bớt vết tích này đi. Trong khicô chỉnh lại đầu tóc thì Tôn Gia Linh vẫn còn đang nắc nẻ cười vì vết tích củatình yêu này. Rồi sau đó Tôn Gia Linh dắt tay Diệp Tri Ngã bước ra khỏi vănphòng, đi ra ngoài cho mọi người chiêm ngưỡng thành quả của mình.

Hai người con gái xinh đẹp vô cùng. Khi cả hai bước rathì cũng là lúc những ánh mắt hướng thẳng về phía họ, ngắm nhìn không ngớt.Diệp Tri Ngã bị Kiều Thận Ngôn nhìn chằm chằm vào khiến cho cô ngượng ngùng bốirối mặt mũi nóng bừng hết lên, cô liền cười và đùa với anh: “Em trông thế nàohả anh? Có đẹp không ạ?”

Kiều Thận Ngôn hít lấy hít để chiếc mũi của mình:“Trông cũng bình thường thôi, tạm được”.

Tôn Gia Linh tức tối lên lườm nguýt anh vài cái, rồihướng lên phía trước vài bước: “Anh à, trông có đẹp không hả anh?”

Anh trai của Tôn Gia Linh tên là Tôn Gia Dịch, mộtngười đàn ông điềm đạm và nội tâm. Anh gật gật đầu trả lời cô: “Đẹp lắm em ạ”.

Tôn Gia Linh lườm nguýt cảnh cáo Kiều Thận Ngôn thêmmột lần nữa: “Mắt nghệ thuật của anh đi đâu hết cả rồi chứ, anh xem người takia kìa”.

Đối với Kiều Thận Ngôn hay Tôn Gia Dịch mà nói thì yêucầu về trang phục của họ đều rất là cao. Những người như họ không thể nào mặcnhững bộ trang phục đặt từ những công ty nhỏ hay tiếng tăm bình thường được. Vànhững bộ âu phục thì yêu cầu lại càng khắt khe hơn nhiều, đó phải là những bộđược đặt may tại những cơ sở thời trang chuyên may đo âu phục thuộc những nhãnhiệu cao cấp và xa xỉ. Cho nên hai bộ âu phục màu đen đều do hai người đàn ôngnày tự chuẩn bị sẵn. Việc thiết kế cho hai vị phụ rể này chỉ là gắn chút hoalên cà vạt và trên túi áo là được, miễn làm sao cho màu sắc và kiểu cách phốihợp được với hai nàng phù dâu là xong.

Bốn người dọn dẹp qua loa lại nơi đang đứng, rồi haingười thành một cặp đứng cạnh bên nhau. Nhìn thấy cảnh này, vị đại thiếu gia họKiều bỗng dưng cảm thấy sống mũi mình cay cay, anh ngẩng cao cằm lên và nói vớiTôn Gia Dịch: “Tôi nói anh kia, anh đứng sát người ta để làm gì thế hả?”

Diệp Tri Ngã nhìn Kiều Thận Ngôn bằng ánh mắt tỏ vẻ kìquái ám hiệu trách móc anh: “Anh nói gì thế!” Tôn Gia Linh vòng tay khoác vàocánh tay anh trai thứ hai của mình tên An Gia Kiệt, cười nắc nẻ đến mức congngười xuống không tài nào lấy sức để đứng thẳng người lên nữa.

Vui đùa thì là vui đùa thôi, Tôn Gia Linh vẫn rất cẩnthận ngắm nghía và tìm ra những lỗi trên váy để sửa lại ngay lập tức. Sau khithử xong lễ phục thì thời gian lúc này vẫn còn rất sớm. Những người thanh niênnày thật hiếm khi có dịp gặp gỡ tụ hội nhau ở đây, họ liền bàn nhau tìm một nơinào đó để có thể chuyện trò tâm sự. Họ lái xe đến một ngôi biệt thự nho nhỏkhuất kín ở ngoại ô phía Đông thành phố, nơi mà Kiều Thận Ngôn đã từng một lầnđưa Diệp Tri Ngã đến đây. Lúc này Diệp Tri Ngã mới biết được rằng hóa ra nơinày cũng chính là một phần bất động sản của gia tộc nhà họ Tôn. Dòng tộc nàyxây dựng lên khu biệt thự nhỏ đó không phải vì mục đích kinh doanh, mà chỉ đểphục vụ cho mọi người trong nhà những lúc rảnh rỗi thư thái muốn tìm đến mộtnơi thanh vắng yên ả nào đó để thư giãn và được thoải mái tinh thần hơn màthôi.

Suối nước nóng giàu tài nguyên ở ngoại thành phía Đôngthành phố, khi khu biệt thự này được xây lên, họ đã tạo nên một số nguồn nướcsuối nóng từ trong những khe núi cao, rồi đắp thành những mặt hồ nước nhân tạovới những phong cách và hình thù, diện tích không giống nhau. Ba gian phòng tốtnhất trong khu biệt thự này đều được thiết kế đặt trên một mặt hồ nước riêngbiệt. Ba người đàn ông ôm ba bình trà xanh, không biết họ kéo từ đâu ra thêmmột vị nữa để cùng ngồi đánh bài với nhau. Tôn Gia Linh thì cùng với vị giámđốc mà cô vô cùng thân thuộc của khu biệt thự này ngồi chọn những món ngon vàđồ chơi thích thú. Diệp Tri Ngã một mình yên tĩnh, đơn độc từ trong cánh cửavăn phòng bên trong đó bước ra, cô tìm một nơi cạnh bờ hồ và ngồi xuống.

Cô đưa tay xuống nhè nhẹ vỗ thử vào mặt nước của hồ,đúng là có hơi ấm thật, thảo nào mà giữa mùa đông lạnh lẽo vẫn có những búp sennở rộ xinh đẹp như thế. Ở đây không có khách. Người đến đây thì vô cùng ít.Những búp sen nở trên mặt hồ này cũng không bị bất cứ ai quấy nhiễu cả, chúngnở một cách tự nhiên và rực rỡ. Diệp Tri Ngã dùng tay với một búp sen đang hénụ nho nhỏ có màu tím phớt, cô nhấc cao búp sen đó lên khỏi mặt nước và ngắmnhìn thưởng thức rất lâu, rồi mãi sau đó mới nhẹ nhàng trả lại chúng về chốncũ.

Tâm trạng của cô lúc này thật không thoải mái chút nàocả. Từ sau ngày Đỗ Quân nói với cô về chuyện liên quan đến bệnh tình của KiềuMẫn Hàng, cô luôn có cảm giác tưng tức ở ngực, một cảm giác thật chua chát luônnhói đau trong cô. Cô nhìn sang đám người đang vui đùa rôm rả, tinh thần phấnkhích trong căn nhà kia, đặc biệt là Kiều Thận Ngôn, rồi cả Phí Văn Kiệt nữachứ. Diệp Tri Ngã thật sự không thể tưởng tượng được nổi nếu như cô thông báobệnh tình của Kiều Mẫn Hàng giai đoạn này đã biến ác tính, đã phát triển đếnmức không còn gì có thể sợ hơn được nữa rồi, thì liệu sau khi nghe xong họ sẽkhổ sở và đau đớn nhường nào.

Thế nhưng cô còn biết làm sao nữa đây? Ngoài việc đứngsang một bên khoanh tay ngồi nhìn thì chính bản thân cô cũng không còn bất cứmột biện pháp nào nữa cả. Bi kịch của một con người và đối với cả những ngườixung quanh người ấy sắp sửa xảy ra mất rồi. Thế mà cô, đến một tiếng động viêncũng chẳng thể làm được nữa. Khi con người ta sống trên cõi đời này thì thế nàocũng có những giây phút bắt buộc phải đối diện với những tình cảnh khó xử nhưthế này. Diệp Tri Ngã từ trước tới nay chưa bao giờ có cảm giác mình bất lực,nhỏ bé vô dụng như lúc này, cũng giống như vào năm ấy khi cô đưa các bằng chứngcho ba mình, rồi giương mắt lên nhìn cảnh chú Phí bị kết oan nằm trong tù màbất động không thể làm được gì hơn, hai thứ cảm giác này thật không khác nhaulà bao.

Những người đàn ông đó đã chơi bài chán chê rồi, trờicũng đã tối, vừa đúng lúc là giờ ăn cơm tối, trong phòng bao này lời ra rượuvào, âm thanh ồn ã rôm rả vô cùng. Diệp Tri Ngã cũng vui đùa theo đám đông. Côcảm thấy khả năng giấu giếm của mình thật là tài tình. Thế nhưng khi cô vừa trởvề nhà, khi cánh cửa phòng vừa được khép lại, Kiều Thận Ngôn đã ôm chặt lấy côvào trong lòng anh. Anh dùng tay gõ gõ nhẹ vào chiếc mũi nhỏ nhắn của cô, giọngtrầm ngâm hỏi: “Cả ngày hôm nay em cứ bẩn thẩn hết người ra như thế là sao? Emđang nghĩ ngợi chuyện gì thế?”

Diệp Tri Ngã chớp hai hàng mi cong: “Em đâu có gì đâuanh!”

“Nhìn bộ dạng tâm hồn treo ngược cành cây của em kiakìa!”. Trong hơi thở của Kiều Thận Ngôn phảng phất mùi rượu, thế nhưng ánh mắtcủa anh nhìn cô thật kiên định, thật rõ ràng, nhìn như thể muốn xuyên thấu cảcon người cô, “Vì sao thế em? Có phải là đã có chuyện gì mà em muốn nói cho anhbiết phải không vậy?”

Diệp Tri Ngã mím môi lại và đẩy anh ra: “Em tốt nhưthế này, làm gì có chuyện phải nói cho ai biết cơ chứ, anh có vẻ như đã uốnghơi nhiều rượu rồi đấy nhé”.

Kiều Thận Ngôn mỉm cười và cúi đầu thấp xuống: “Cóphải là đã nhớ anh lắm rồi phải không?”

Diệp Tri Ngã mỉm cười trả lời anh: “Miệng toàn là mùirượu! Em thật sự là không có chuyện gì cả đâu, anh bỏ em ra đi, mau đi tắm rửađi anh ạ”.

Kiều Thận Ngôn co hai cánh tay lại, lặng lẽ nhìn cômột hồi rất lâu, nụ cười vừa nở trên môi liền vụt tan đi mất. Hai hàng lông màycủa anh bỗng dưng nhíu lại rồi nhăn chặt vào nhau. Giọng nói của anh trở nêntrầm mặc và khẽ khàng hơn bao giờ hết: “Chuyện liên quan đến Tiểu Mẫn phải khôngem?”

Diệp Tri Ngã bần thần rồi sau đó cười thật to lên nhưmuốn che giấu nỗi niềm của mình lại: “Trời ạ, đã nói là anh mau đi tắm rửa sạchsẽ đi mà”.

“Tiểu Mẫn sao rồi hả em? Có phải là bệnh tim của nó đã… xảy ra chuyện gì đó rồi phải không em?”

Diệp Tri Ngã cụp hai hàng lông mi xuống, nhưng cô cũngchẳng thể che giấu được cảm xúc đang lộ rõ mồn một trong lòng mình lúc này. Cômím môi chặt lại rồi do dự lưỡng lự không biết nên làm gì cho tốt. Và cuối cùngthì cũng đành gật đầu đồng ý với anh.

Nhịp thở của Kiều Thận Ngôn cũng trở nên gấp gáp vàthảng thốt hơn: “Phẫu thuật của em ấy… hay là không thể tiến hành được nữa, cóphải là…”

“Không phải vậy đâu anh à, phẫu thuật thì có thể tiếnhành được, chỉ có điều là… chỉ có điều là phải cấy ghép tổng hợp giữa tim vàphổi nữa, những dạng phẫu thuật như thế này khó vô cùng, độ nguy hiểm… Độ nguyhiểm trong ca phẫu thuật này cũng cao vô cùng anh à…”

“Cấy ghép tổng hợp giữa tim và phổi…”

Diệp Tri Ngã cười gượng gạo nói tiếp: “Em đã từng nghecó người làm một ví dụ so sánh như thế này, độ khó của việc tiến hành cấy ghéptổng hợp giữa tim và phổi cũng tương đương với việc leo lên đỉnh Hymalaya vậyđó, thông thường những bệnh nhân cấy ghép thành công thì có thể sống nhiều nhấtcũng không quá một trăm ngày nữa đâu… Đều rất ít…”

Vẻ đau khổ trên khuôn mặt của Kiều Thận Ngôn lúc nàytrông càng rõ hơn, khiến cho người khác nhìn vào có cảm giác vô cùng sợ hãi.Anh nghiến hai hàm răng lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của Diệp TriNgã, thế nhưng dù nhìn đi nhìn lại thế nào thì anh vẫn không thể phát hiện ravẻ gì đó giống như đang trêu đùa anh của cô cả. Anh bất lực thả lỏng hai cánhtay như muốn buông xuôi tất cả mọi thứ, phó mặc cho số phận trêu ngươi. Rồi anhlại lặng lẽ bước vào bên trong gian phòng bên cạnh, đứng sừng sững giữa phòngtiếp khách rồi suy tư đi đi lại lại nhiều vòng. Sau đó anh vội vàng nói vớiDiệp Tri Ngã với dáng vẻ đầy kiên định nghiêm trang: “Không thể như thế được!Chẳng phải vẫn một mực khẳng định rằng chỉ cần làm phẫu thuật cấy ghép tim nhântạo là có thể không để lại tàn tích gì sao?”

Diệp Tri Ngã không thốt ra thêm được bất cứ một lờinào cả. Khi còn hành nghề bác sĩ, cô đã từng gặp phải trường hợp như thế nàyrồi, và phải đối diện với sự thất vọng lo âu của người nhà bệnh nhân, phải anủi hay có giải thích thêm điều gì đi chăng nữa thì tất cả cũng chỉ là phù du,là bọt biển mà thôi. Việc cô có thể làm duy nhất bây giờ là đi đến bên cạnhKiều Thận Ngôn, giơ hai cánh tay của mình ra và ôm chặt lấy cơ thể của anh, áphai má của mình vào tấm lưng ấm áp của anh, để cho anh dần dần lấy lại trạngthái ổn định hơn, trấn tĩnh hơn. Nhưng lúc này đây, Kiều Thận Ngôn lại cúi đầuthấp xuống, hai bàn tay của anh úp gọn lên mu bàn tay của cô, hơi thở đầy gấpgáp và khốn khổ hơn bao giờ hết. Anh nhẹ nhàng nhắm chặt mắt lại.

“Còn bao lâu nữa hả em?”

Diệp Tri Ngã sợ nhất là phải nhắc đến vấn đề tàn nhẫnnhư thế này. Cô ôm anh càng chặt, ôm sát hơn, rồi nhè nhẹ lắc đầu nói: “Emkhông biết nữa anh à… Không chắc chắn cho lắm đâu…”

Kiều Thận Ngôn hít một hơi thật mạnh, rồi nuốt nướcbọt vào trong miệng, anh thốt lên: “Thế thì là… Không còn biện pháp gì thật nữahay sao hả em…?”

“Anh đừng có lo lắng như thế đã anh ạ. Nếu như TiểuMẫn không tái phát bệnh nữa, có thể, thì có thể…”, Diệp Tri Ngã cắn vào miệngcủa mình, những câu nói dối như thế này cô không tài nào thốt lên được. Tâmtrạng Kiều Thận Ngôn lúc này đang đau đớn vô cùng, anh thở thật mạnh, thở dồndập và phải khó khăn lắm anh mới lấy lại được nhịp thở đểu đặn như bình thường.Giọng nói cũng bởi vì cổ họng ép sâu vào bên trong nên thốt ra thật chật vật,thật khẽ khàng: “Em đừng nói với ba anh trước nhé, mọi việc cứ để Tiểu Mẫn kếthôn xong rồi tính tiếp”.

“Em hiểu mà, em sẽ không nói ra đâu anh!”

Kiều Thận Ngôn quay người lại nâng khuôn mặt của DiệpTri Ngã lên: “Và cũng đừng tỏ ra tâm trạng như ngày hôm nay nữa em nhé, Em Em,em thật sự chẳng biết giấu giếm cảm giác một chút nào cả… Đừng để cho ba anhnhận ra điều đó em nhé, em hiểu ý anh muốn nói không?”

Diệp Tri Ngã gật đầu thật mạnh và trả lời anh: “Emhiểu rồi anh ạ, em nhất định sẽ không để cho ba anh phát hiện ra được đâu!”

Giữa đêm vắng thanh tịnh không một bóng người khôngmột tiếng động nhỏ, hai người đều cũng đã chìm trong giấc ngủ say sưa. Họ ômnhau thắm thiết và truyền cho nhau hơi ấm của mình. Diệp Tri Ngã không còn gốiđầu lên cánh tay anh nữa, mà cô trong tư thế như người mẹ dang rộng đôi tay màôm ấp bao bọc đứa con thân yêu bé bỏng của mình hơn, cô đặt đầu anh nằm nhẹ lênngực mình. Và Kiều Thận Ngôn cũng mang hết suy tư, muộn phiền, mang hết cảmgiác tâm trạng của mình lúc này vào trong vòng tay nhỏ bé yêu thương của DiệpTri Ngã âu yếm dành cho anh. Đêm tối ấy, giây phút ấy, chỉ còn lại hơi thở mạnhngập tràn đau thương của anh tỏa lên làn da trần của cô mà thôi. Tất cả mọihành động, tất cả mọi điều trên cõi đời này đều không thể vượt qua ý nghĩa củachiếc hôn nhẹ nhàng sâu nặng mà Diệp Tri Ngã dành cho anh. Trong bầu không khíấm áp và mềm mại như hơi thở của mùa xuân này, Kiều Thận Ngôn đã nhắm nghiềnmắt lại, và cũng đã chìm sâu vào trong giấc ngủ ngon lành.

Trong sự kỳ vọng mong đợi đã từ rất lâu của tất cả mọingười, thì cuối cùng cái ngày trọng đại ấy cũng đã đến rồi. Ngày cưới của PhíVăn Kiệt và Kiều Mẫn Hàng cuối cùng cũng đã tới. Họ hàng cô dì chú bác, già cảcó, thanh niên có và cả cháu chắt cũng hội tụ đầy đủ. Thêm cả những người thânquen có quan hệ mật thiết với tạp đoàn của dòng họ Kiều cũng tham gia nhiệttình đông đảo. Ngoài ra một số nhà báo, phóng viên của các chương trình cũnggóp mặt tại đây. Tất cả mọi người đều tập trung tại sảnh đón tiếp nối liền vớimột sân khấu rộng lớn hoành tráng trong câu lạc bộ gofl này rôm rả nói nói cườicười với nhau.

Để tạo ra một bầu không khí vui vẻ nhộn nhịp và sốngđộng cho lễ cưới ngày xuân ấm áp này, khắp nền nhà đã được phủ một lớp cỏ nhântạo xanh mướt ở giữa có những cánh hoa màu trắng muốt và hồng phớt ghép theohai hàng dẫn từ bên ngoài trải dài đi dọc lên trên sân khấu. Xung quanh nhữnghàng ghế thẳng đều và chỉnh tề cũng được bố trí màu trắng tinh khiết. Giữanhững hàng ghế này được đính những miếng vải tơ lụa xen kẽ hai màu trắng hồngphủ mỏng lên cao, rồi lại được bao bọc bởi hoa tươi, kim cương, nến trang trívà những vòng hoa tết thành hình vòng cung. Tất cả những vật trang trí xinh đẹpấy đều được bố trí trải dài từ bên ngoài cổng đi vào bên trong phòng rồi ra tậnđiểm cuối cùng của sân khấu, ở đấy lại được ghép thêm những lẵng hoa rực rỡ lấplánh sắc màu. Nhà thiết kế hoa nghệ thuật đã phải suy tính và mất rất nhiềucông sức để tạo nên được tác phầm cuối cùng công phu như thế này đây. Một tácphẩm đưa tất cả mọi người lạc vào trong thế giới thần thoại, thiên đường củahạnh phúc, của tình yêu và của những giấc mơ không bao giờ có thật.

Dàn nghệ sĩ được mời đến để chuyên phục vụ cho lễ cướinày đang hòa tấu những bản nhạc vô cùng lãng mạn vui vẻ và say đắm lòng người.Phải có bảy tám đứa trẻ tay cầm những chùm bóng bay đang say sưa vui đùa và nôgiỡn ở dưới sân khấu, chúng còn tinh nghịch tranh thủ người lớn không để ý vộivàng ngắt những cánh hoa đang tết ở trên những chậu hoa xinh đẹp kia, rồi thinhau sờ những hạt ngọc châu thủy tinh được đặt trên đó, hành động nghịch ngợmđáng yêu của những đứa trẻ ngây thơ trong sáng.

Khi dàn nhạc chuyển sang khúc điệu đánh dấu tiệc cướichuẩn bị bắt đầu mở màn, tất cả các quan khách đều đã ngồi vào vị trí của mình.Mọi ánh mắt đều dõi theo hướng cánh cửa đang từ từ hé mở ra, và liền sau đó làbốn đứa trẻ hai nam hai nữ mắc những chiếc áo trắng tinh như những tiểu thầntiên trong câu chuyện cổ tích, trên tay cầm những giỏ hoa cầu vồng bước vào bêntrong trước. Rồi liền theo sau là gương mặt nghiêm trang của ông Kiều Giám An.Trong vòng tay ông là cánh tay cô dâu Kiều Mẫn Hàng với chiếc váy cưới nhãnhiệu Mainbocher được thiết kế đẹp như mơ, họ bước vào trong và nhìn theo bóngdáng Phí Văn Kiệt đang đứng lặng yên chờ đợi.

Chiếc váy trắng muốt được gắn vô số những hạt kimcương dưới ánh mặt trời chói chang càng khiến cho chúng trở nên trong suốt hơn,mỹ lệ hơn lên, cái đẹp đến mức độ huyền huyền ảo ảo, giống như không phải là sựthực đang diễn ra vậy. Mọi người nhìn theo bước chân của Kiều Mẫn hàng vớinhưng tâm trạng cảm xúc không hề giống nhau, có người òa lên bất ngờ và cóngười thì lại cảm động không ngớt lời khen ngợi. Đây sẽ là thời khắc quan trọngnhất trong suốt cuộc đời của một người con gái, ngày hôm nay đây sẽ là nhữngphút giây sống mãi, tồn tại mãi mãi và chói lòa mãi mãi.

Thời gian như cánh cửa thần kỳ vậy, có những khi phảicần đến vài năm nhưng có những khi chỉ cần từng phút từng giây từng tích tắchay thậm chí chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua mà thôi, con gái của ông KiềuGiám An ngày nào còn bé thơ giờ đã là một cô gái trưởng thành, có thể chung vaigánh vác cùng nhau đối mặt với những sóng gió cuộc đời với ba mình được rồi.Phí Văn Kiệt như cũng biến thành một quả bóng tròn xoe trong tay của những đứatrẻ tinh nghịch vậy, trong tích tắc quả bóng ấy căng phồng lên những luồng khímới, sục sôi một bầu sức sống mới. Anh bắt buộc phải nhìn chằm chằm vào cô dâuKiều Mẫn Hàng, để ánh mắt của cô sẽ khống chế được bản thân mình lúc này, cónhư vậy thì anh mới không bị ảo tưởng như đang đứng từ trên một không trung baola và quên mất sự tồn tại của mình, và có thể sẽ bị rơi xuống đáy vực bất cứlúc nào có thể. Tôn Gia Linh đã bắt đầu rơi những giọt lệ cảm động, cô ngồitrên chiếc ghế dành cho người nhà cô dâu, ngồi ngay bên cạnh dì Cát mà nước mắttuôn trào, cả người cô run lên vì xúc động, vì vui mừng. Diệp Tri Ngã đi bêncạnh Tôn Gia Dịch, cũng cố gắng khống chế lòng mình rằng không được khóc vào lúcnày, rằng phải vững vàng lên, phải khống chế được cảm xúc của bản thân. Cô nhìnthên hình nhỏ bé gầy gò đến tội nghiệp đằng sau của Kiều Mẫn Hàng mà lòng dặnlòng nhất quyết không được bỏ qua giây phút thiêng liêng trong đời của Kiều MẫnHàng lúc này.

Mẹ của Kiều Thận Ngôn và Kiều Mẫn Hàng trước khi sinhhai người ra đã theo đạo Thiên Giáo. Cho nên mặc dù hai con sau này của bàkhông theo tôn giáo gì cả nhưng vẫn mời các phụ giáo đến đây, căn cứ theo nghilễ tổ chức cưới của đạo thiên giáo để tiến hành đầy đủ. Một vị giáo phụ mặc áolễ của linh mục đứng nghiêm trang và lịch sự nho nhã, như càng góp phần tônnghiêm và long trọng cho buổi lễ ngày hôm nay hơn.

Ông Kiều Giám An dắt cô con gái cưng đi chầm chậm tiếnvào thảm đỏ dẫn vào sân khấu, nhưng ông không làm theo những động tác đã đượctập duyệt trước hôm chuẩn bị cho lễ cưới để đưa cô con gái của mình cho chàngrể, mà đứng lặng tần ngần một hồi rất lâu. Ông ngắm nhìn con gái đang xinh tươinhư một thiên thần chuẩn bị đi theo chồng mà nước mắt cảm động tuôn rơi. Nhữnghành động cử chỉ ấy, sắc mặt ấy khiến cho tất cả mọi người tham gia không aikhông cầm được nước mắt cả. Diệp Tri Ngã cũng nằm trong số ấy, cô cũng khôngthể vững vàng được hơn nữa. Những giọt lệ ướt nhòe hai hàng mi cong.

Kiều Mẫn Hàng mỉm cười rất tươi và dành cho ông bốthân yêu của mình một chiếc ôm thật nồng ấm. Khuôn mặt ông Kiều Giám An lúc nàycũng đã nở nụ cười trên môi. Ông hôn nhẹ vào vầng trán của cô con gái rồi dắttay cô, đưa cô lại cho Phí Văn Kiệt đang đứng ở ngay bên cạnh. Phù dâu và phùrể đứng phân thành hai hàng dọc, khúc nhạc dạo chào mừng cho lễ cưới cũng đãngừng lại. Vị giáo phụ mái tóc đã hoa râm nhìn hai người thanh niên trẻ trung.Cho đến giờ phút này, mặc dù ông chủ trì biết bao nhiêu cuộc hôn lễ rồi, số lầncụ thể là bao nhiêu thì chính ông cũng không sao nhớ cho nổi, thế nhưng mỗicuộc hôn lễ đều để lại trong ông niềm cảm động vô ngần, không gì có thể so sánhđược.

Đã từng có vô số những bộ phim truyền hình hay phimđiện ảnh chiếu về những vị giáo phụ chủ trì trong các buổi lễ kết hôn, và cũngđã từng nghe vô số những lời cha xứ sẽ nói trong buổi lễ đó. Hầu hết mọi ngườiđều thuộc làu làu và có thể cùng nhắc lại từ đầu đến cuối với cha xứ, thế nhưngtrong những câu chuyện hư cấu ấy mãi mãi không bao giờ có thể tìm thấy nhữngtình tiết cảm động lòng người như trong khoảnh khắc đang diễn ra ở hiện tạiđược. Giọng nói vang lên của cha xứ vừa nhẹ nhàng trầm tư vừa cao thanh. DiệpTri Ngã tập trung cao độ và toàn tâm toàn ý lắng nghe từng lời một, cô cầunguyện, cô hy vọng những lời cha xứ vừa nói ra đều sẽ được trở thành hiện thực.Để dưới sự ban ơn của Cha, Con và các Thánh Thần, những người hạnh phúc sẽ mãimãi được sống trong hạnh phúc ấy.

Sau khi cô dâu và chú rể trao nhẫn cưới và tặng chonhau một nụ hôn ấm áp, dưới sân khấu vang lên những tràng pháo tay giòn giãchúc mừng. Những cô con gái chưa lấy chồng đứng tụ tập vui vẻ với nhau, chờmong bó hoa của cô dâu. Tôn Gia Linh cũng ở trong số đó, cô đứng với bộ dạng đãtrong tư thế sẵn sàng, chỉ còn chuẩn bị hứng bó hoa của cô dâu, để nhất quyếtbó hoa đó phải thuộc về mình cho bằng được. Kiều Mẫn Hàng quay lưng lại với đámngười đang hồi hộp chờ đợi này và cười rất tươi vui chuẩn bị động tác ném hoa.Cuối cùng cô quay người lại, đứng thẳng thân lên và ném thật mạnh bó hoa vàotrong lòng của Diệp Tri Ngã. Những tiếng tiếc nuối vang lên, Tôn Gia Linh cấtlời phản đối liên tiếp: “Không được như thế đâu nhé! Đồ tồi tệ! Đồ chơi gian!”

Kiều Mẫn Hàng mỉm cười và đi đến phía Diệp Tri Ngãđang đứng, nắm chặt lấy bàn tay của cô và nói: “Cảm ơn tất cả những gì chị đãlàm cho em”. Câu nói của Kiều Mẫn Hàng khiến cho Diệp Tri Ngã bần thần hết cảngười. Rồi Kiều Mẫn Hàng cười phá lên vui vẻ ôm chặt lấy cô, thầm thì với cômột câu vô cùng khó hiểu và lạ lùng: “May quá có chị, chị dâu ạ, nếu không thìem không biết được sau này sẽ làm như thế nào đây!”

Thế nhưng Diệp Tri Ngã lúc này đâu còn thời gian đểsuy nghĩ đắn đo mông lung nữa. Sau buổi lễ người thân anh em họ hàng rồi bạn bèđồng nghiệp đến chụp ảnh đông nườm nượp. Chú rể và hai phù dâu trở thành tâmđiểm thu hút được rất đông sự yêu thích mến mộ của mọi người đặc biệt là nhữnganh chàng còn độc thân. Diệp Tri Ngã và Tôn Gia Linh phải bẽn lẽn mỉm cười suốttừ đầu đến cuối buổi, khiến cho 2 người mệt mỏi, môi như muốn đông cứng lại, ấyvậy mà các chàng cùng lớp, các anh đồng nghiệp cứ quấn quýt lấy rồi ôm eo, rồiphấn khích làm những động tác thật thân mật với các cô.

Phong cách tổ chức lễ kết hôn được tổ chức theo phongcách của phương Tây nhưng các món ăn trong buổi tiếp khách thì được làm theophong cách của Trung Quốc. Sau khi nghi lễ kết thúc cho đến thời gian diễn rabữa tiệc phải còn đến hơn hai giờ nữa. Không ít khách mời trong thời gian chờđợi đã đến sân tập gofl chơi vài ván cho khuây khỏa hoặc thưởng thức những tiếtmục vui nhộn của những diễn viên tại đây. Do có rất nhiều các em bé cũng đếntham gia tiệc cưới nên Kiều Thận Ngôn đã ân cần quan tâm đến cả niềm vui củachúng, cho dựng lên một lâu đài cổ bằng hơi căng phồng, để cho những đứa trẻđến đây có thể tha hồ thỏa sức đùa nghịch với lâu đài nhân tạo này, cũng nhưgiảm được khả năng nghịch ngợm phá hoại của chúng trong bữa tiệc.

Tâm trạng của Kiều Mẫn Hàng vô cùng phấn khích, trênkhuôn mặt được đánh phấn hồng giờ đã bị trôi không ít mảng phấn trang điểm xuống,để lộ màu tím tái của làn da thật. Cho nên dự định sẽ đi chụp ảnh ngoài trời ởkhung cảnh ngay bên cạnh khu vực tổ chức tiệc cưới này cuối cùng cũng lại bịhoãn lại. Diệp Tri Ngã và Đỗ Quân với tư cách là khách mời đến dự đã đưa KiềuMẫn Hàng đi vào bên trong phòng nghỉ ngơi. Để cô được ngủ một giấc yên tĩnh lấylại sức, sau khi được bồi bổ cẩn thận rồi sẽ lại tiếp tục ra chào mời trongtiệc ăn diễn ra vào buổi tối sau đó.

Phí Văn Kiệt ngồi cùng Kiều Mẫn Hàng trong phòng ngủ.Diệp Tri Ngã bước thật nhẹ nhàng ra phía ban công bên cạnh phòng trút một hơithật dài, đối diện với cô là Đỗ Quân đang lặng lẽ hút thuốc, cô nói với anh:“Đừng nói gì Tiểu Mẫn, đến em còn mệt không thở được thành hơi nữa là cô ấy”.

Đỗ Quân trợn tròn đôi mắt tinh thần tập trung cao độnhìn Diệp Tri Ngã và hỏi giọng đầy ngỡ ngàng: “Hôm nay em xinh đẹp quá trờikhiến anh không còn nhận ra em nữa”.

Diệp Tri Ngã bật cười đánh nhẹ vào người anh phản báclại: “Thế anh nói em xem ngày nào là không xinh đẹp cơ chứ?”

Đỗ Quân đang hút thuốc và thở một hơi thật dài rangoài, mỉm cười vẻ điềm đạm: “Anh thấy tình hình của cô ấy… Không được tốt cholắm đâu em à…”

Diệp Tri Ngã cắn chặt vào môi mình: “Em biết mà…”.

“Em đã nói với người nhà của cô ấy chưa vậy?”

Diệp Tri Ngã lắc lắc chiếc đầu: “Em đã nói vớianh trai của em ấy rồi, còn những người khác thì… Em nghĩ nên đợi cho Kiều MẫnHàng kết hôn xong thì sẽ nói sau cho họ biết, thời gian này người nhà em ấy aicũng tất bật chuẩn bị đám cưới mà…”.

Đỗ Quân than thở: “Lúc nãy anh đã đến hỏi ba của KiềuMẫn Hàng rồi, nghe ba cô ấy nói có vẻ như đang đặt niềm tin rất lớn vào lầnphẫu thuật tới, và còn có ý định chuẩn bị sau vài ngày nữa là sẽ đưa Kiều MẫnHàng sang Mỹ luôn rồi”.

“Anh Đỗ”.

“Gì vậy em”.

Diệp Tri Ngã cúi thấp đầu xuống nói một cách lực bấttòng tâm: “Em biết nói như thế nào đây, cảm giác này thật là tồi tệ, tồi tệ vôcùng. Nhìn bệnh tình của em ấy như thế này mà chúng ta cũng đành khoanh tayngồi nhìn mà thôi. Thế mà vẫn có những lúc chính chúng ta lại dùng sự thật để làmđòn đả kích những con người ấy nữa chứ”.

“Đả kích ai cơ chứ? Sự thật nào nữa hả?”. Một tiếngnói đột nhiên cất lên từ phía đằng sau Diệp Tri Ngã và Đỗ Quân khiến cho côgiật nảy mình lên, vội vàng quay đầu nhìn lại. Lúc này Phí Văn Kiệt đã từ trongphòng ngủ bước đến ban công cùng cô và Đỗ Quân, anh đang đứng đối diện với haingười. Phí Văn Kiệt nhìn Diệp Tri Ngã chằm chằm rồi một lúc sau lại hướng tianhìn về phía Đỗ Quân, gặng hỏi liên tiếp: “Hai người có phải là đang nói vềbệnh tình của Kiều Mẫn Hàng phải không vậy? Cô ấy làm sao rồi?”

Đỗ Quân cắt ngang câu hỏi đầy tò mò của Phí Văn Kiệt:“Kiều tiểu thư đâu rồi? Vẫn đang say sưa ngủ phải không?”

“Hãy nói cho tôi biết là đã xảy ra chuyện gì vậy hả?”.Phí Văn Kiệt vừa nói vừa bước ra phía bên ngoài ban công, sắc mặt vô cùngnghiêm nghị và hoang mang. Diệp Tri Ngã nhìn chăm chăm vào Đỗ Quân như đang cầumong sự cứu trợ cho cô, cô ngập ngừng do dự một hồi rồi cũng nhẹ nhàng cất lời:“Anh Đỗ, anh… có thể để cho em và anh Phí Văn Kiệt nói chuyện riêng tư một chútđược không anh?”

Đỗ Quân gật đầu đồng ý, rồi lịch sự bước ra khỏi cănphòng đó. Trước khi đi anh còn cẩn thận khép nhẹ cánh cửa lại, để không gianyên tĩnh giành riêng cho hai người. Phí Văn Kiệt nhìn chăm chú vào đôi mắt củaDiệp Tri Ngã, sắc thái lộ rõ vẻ hốt hoảng và lo lắng. Diệp Tri Ngã bị anh sămsoi quá chừng từ nãy đến giờ, ngại ngùng quay đầu về phía hành lang ban công,hướng ra phía sân gofl được phủ lớp cỏ màu xanh mướt trải dài khắp bể rộngkhoảng sân đó.

“Em và anh Đỗ Quân vừa nãy nói về cuộc phẫu thuật củaTiểu Mẫn sắp tới đây”.

“Phẫu thuật sao? Phẫu thuật thế nào rồi?”

Diệp Tri Ngã cắn thật chặt vào môi không biết nên nóinhư thế nào cho thích hợp trong hoàn cảnh này: “Anh Văn Kiệt, những điều em sẽnói ra đây chỉ là phán đoán bước đầu của các bác sĩ về bệnh tình của Tiểu Mẫn,cũng có thể không đến nỗi tồi tệ như thế đâu… Em Tiểu Mẫn, bệnh tình của em ấy,có thể không còn trông cậy gì được vào các cuộc phẫu thuật nữa rồi…”.

Khi vừa nói xong, Diệp Tri Ngã dường như nghe thấy rõmồn một những tiếng xương, những khớp cơ đang va chạm ma sát vào nhau kêu lênrăng rắc. Hai tay anh nắm chặt vào nhau, rồi lại thả lỏng buông lơi xuống, rồilại nắm chặt thành nắm đấm, rồi tiếp tục buông lơi bất chấp mọi thứ xung quanhđang diễn ra: “Ý em là sao chứ? Thế nào gọi là… không còn trông cậy gì được vàocác cuộc phẫu thuật nữa?”

Diệp Tri Ngã thở một hơi dài buồn bã nói tiếp: “Embiết nói những lời như này ra sẽ rất là tàn ác, thế nhưng mà… sự thực thì nhữngca phẫu thuật cấy ghép không có nghĩa là có thể chữa trị được tất cả các loạibệnh về tim đâu…”

“Chữa trị có được hay không được đi chăng nữa thì đâycũng là một cơ hội hiếm có trong cả cuộc đời của cô ấy, tôi không thể không làmbất cứ việc gì được, chẳng lẽ chỉ biết giương mắt nhìn và chờ đợi cho cô ấy dầndần chết đi sao hả?”, Phí Văn Kiệt giọng nói lạnh nhạt hít thật mạnh từ trongmũi ra, “Diệp Tri Ngã, ngày trước tôi đã nói sai rồi, thực ra thì cô chẳng hềthay đổi một chút gì so với ngày xưa cả. Cô vẫn giống hệt như thế, vô cùng lạnhnhạt, vô cùng quả quyết”.

“Anh Văn Kiệt…”

“Những lời như thế này từ miệng cô nói ra tôi khôngbao giờ muốn nghe thêm bất cứ một lần nào nữa. Và tôi nghĩ rằng tất cả mọingười trong gia đình họ Kiều cũng chẳng có ai là tự nguyện muốn nghe những lờinguyền rủa xấu xa này cả. Nếu như cô vẫn muốn tiếp tục ở bên cạnh Kiều ThậnNgôn, thì hãy có gắng làm cho tốt cái bộ dạng ngây thơ trong sáng lương thiệnnhư bây giờ đang làm ấy đi”.

Phí Văn Kiệt nói xong thẳng thừng bước ra ngoài, nhưngDiệp Tri Ngã đã nhanh chân chặn đường anh lại, cô vội vã nói: “Anh Văn Kiệt, ýem không phải là…”

Phí Văn Kiệt quay đầu nhìn sang Diệp Tri Ngã một cáchlạnh nhạt thờ ơ. Cô nuốt mạnh nước bọt vào trong miệng, bỏ tay xuống rồi nói:“Không phải giống như những gì anh đang nghĩ đâu, anh có thể để cho em nói hếtlới muốn nói được không?”

“Còn muốn nói gì nữa chứ!”, Phí Văn Kiệt cười lạnhbăng, “Kỳ thực cô không cần làm bộ dạng như thế này trước mặt tôi làm gì đâu.Tôi chẳng có chút âm mưu nào với cô cả, tôi cũng chẳng quan tâm đoái hoài điphá hoại những việc tốt của cô, càng không có khả năng liên quan đến bất kỳ mâuthuẫn nào về lợi ích kinh tế với cô. Cho nên cô hoàn toàn có thể tỏ ra tự nhiênmà làm”.

“Anh Văn Kiệt. Bệnh tình của Tiểu Mẫn đã chuyển sanggiai đoạn ác tình vô cùng nghiêm trọng rồi. Bác sĩ Đỗ đã tìm rất nhiều chuyêngia để chuẩn đoán bệnh cho em ấy. Cho đến lúc này họ đều thống nhất đi đến kếtluận là bắt buộc phải tiến hành phẫu thuật cấy ghép nhân tạo tim phổi tổng hợpcho em ấy thì may ra chữa trị kịp thời được. Thế nhưng độ nguy hiểm của ca phẫuthuật này lại vô cùng vô cùng cao. Căn cứ vào tình trạng hiện nay của Tiểu Mẫn,rất có khả năng là điều kiện sức khỏe bây giờ của em ấy quá suy yếu, không thểđáp ứng được yêu cầu tối thiểu của ca phẫu thuật đó. Cho nên em mới nói rằngkhông còn trông cậy gì được vào các cuộc phẫu thuật nữa rồi. Anh Văn Kiệt, emmuốn nhắc lại với anh rằng, em thực sự không phải là người lạnh nhạt quả quyết.Đây hoàn toàn chỉ là phán đoán của người làm ngành. Bác sỹ cẩn tìm hiểu rõ tiểusử bệnh tình của bệnh nhân trước khi làm cuộc phẫu thuật quy mô lớn như thếnày. Hơn nữa quá trình hồi phục sau khi tiến hành phẫu thuật sau khi làm xongthì chưa chắc đã mang lại hiểu quả tốt so với cách tự nhiên cứ phó mặc cho sốphận để tự kéo dài sinh mạng như trước khi làm phẫu thuật đâu anh ạ…”.

Phí Văn Kiệt nghiêng mặt nhìn chăm chăm vào mắtcủaDiệp Tri Ngã. Cách nhìn của anh đối với cô giống như đang muốn nhìn xuyênthấu vào tận xương tủy của cô, muốn đi guốc vào trong bụng cô để tìm hiểu sựthật. Thế nhưng những lớp phấn son trang điểm bên ngoài khuôn mặt của Diệp TriNgã lại không thể che giấu được làn da trắng bệch nhợt nhạt đầy vẻ u sầu suy tưcủa cô. Anh không thể tìm được bất cứ một điểm gì để có thể lấy đó làm lý dohận cô, thù cô hoặc chí ít thì cũng có thể trút hết bực bội vào đó để tức khắcquay đầu lạnh lẽo bước đi được.

“Anh Văn Kiệt, anh có hận em trách móc hay thù oán gìem, em cũng sẵn sàng chấp nhận được tất cả. Thế nhưng em chỉ cầu xin anh đừnghiểu lầm ý nghĩ của em. Em hoàn toàn đứng về hoàn cảnh của Kiều Mẫn Hàng mớinói ra được những lời này với anh! Anh yêu em ấy và em cũng yêu em ấy chẳngkhác gì anh cả. Em chỉ hy vọng em ấy có thể khỏe mạnh hạnh phúc. Nhưng mà đốivới một người bác sĩ mà nói, em không thể không cảnh giác anh một điều quantrọng như thế này, càng hy vọng mù mờ bao nhiêu thì sự thất vọng trong tươnglai sẽ càng đau khổ gấp bấy nhiêu lần”.

Sắc mặt của Phí Văn Kiệt lộ đầy vẻ khổ sở và đau đớn.Anh lặp lại từng từ ngữ trong câu nói của Diệp Tri Ngã, rồi cười thốt lên mộtcách khắc khoải: “Càng hy vọng bao nhiêu thì… con người cũng chẳng phải vì mùmờ nên mới có thể tạo ra hy vọng được hay sao. Thế nhưng cũng có những khi, nếunhư đến một tia hy vọng cũng chẳng thể có nốt nữa, vậy thì sống trên cõi đờinày liệu còn ý nghĩa gì nữa…”.

Một cơn gió từ sân cỏ phía dưới bay thoảng lên trêncao, mang đến hương thơm thoáng đãng mới mẻ. Diệp Tri Ngã đang mặc chiếc váyphù dâu, bên ngoài chỉ khoác một lớp áo mỏng manh. Lúc này cơ thể cô đã ngấmlạnh, bắt đầu có triệu chứng hắt xì hơi: “Anh Văn Kiệt, nếu như… Nếu như bâygiờ em nói một câu xin lỗi, thì liệu anh có thể…”

“Không thể!”, Phí Văn Kiệt ngắt lời cô luôn, “Mãi mãikhông bao giờ có thể được cả!”

Diệp Tri Ngã gật đầu nhẹ, rồi giơ tay lên nhấn nhấnvào hai khóe mắt. Đợi cho đến khi tâm trạng không còn bị mất bình tĩnh nữa mớikhẽ khàng nói tiếp với anh: “Em biết là anh không thể tha thứ được cho em…Nhưng mà em không biết nên nói như thế nào, anh Văn Kiệt, em chỉ hy vọng là anhcó thể cho em được có một cơ hội để giải thích với anh rõ ràng, lúc đó là em…Lúc đó em không hề biết sự thực đang diễn ra như thế nào cả. Em không biết quanhệ giữa hai người ấy, em chỉ còn biết chọn lựa người cha đẻ của mình mà thôi…”.

Phí Văn Kiệt cúi thấp hai hàng mi xuống, cười một cáchkhó nhọc và vất vả: “Tôi cũng không biết nên nói như thế nào bây giờ cả, tôicũng chỉ còn cách là chọn người cha đã sinh ra tôi… Diệp Tri Ngã, những thứ tôivà cô làm đều là “chỉ còn cách”, không còn biện pháp nào hơn nữa cả, không hềhối hận mà cũng chẳng thể tha thứ được. Ở đây cũng chẳng thể phán kết là aiđúng ai sai được”.

Những giọt lệ không thể kiềm chế được nữa, rơi trànxuống ngón tay và cả bàn tay của Diệp Tri Ngã. Cô đành phải lấy chiếc áo khoácđang choàng cơ thể mình để lau hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má. Động tácnày cô làm thật vụng về, vẫn giống như bao nhiêu năm về trước, vẫn giống như họđang cùng nhau ngồi xem buổi biểu diễn múa ballet về tác phẩm Hồthiên nga ở nhà hát kịch hạng hai trong thành phố Nam Kinh ấy.

Phí Văn Kiệt cắn răng nghiến lợi vào nhau. Những giọtnước mắt của cô làm cho tâm trí anh như đang hiện về một loại ảo giác về sựđoàn tụ trong quãng thời gian ngày xa xưa ấy, vẫn là giọt lệ của nhiều nămtrước đó, vẫn còn nhức nhối âm ỉ không ngừng trong cuộc đời anh. Chúng vẫn chưabị chôn vùi nơi cát bụi sâu thẳm, vẫn chưa nóng đến mức độ có thể làm bỏng cháylàn da của anh, vẫn chưa thể tạo thành vết sẹo hằn trong anh. Không thể nào thathứ được, không thể nào không hận thù được, thế nhưng cũng không có biện phápnào để quên đi được.

Trong nhà hát kịch ấy, Phí Văn Kiệt khi nhìn thấy côtấm tức khóc chỉ còn biết trách móc đi trách móc lại chính bản thân mình. Cònbây giờ đây thì anh lại không thể ôm cô vào lòng để an ủi cô, để vỗ về cô đượcnữa rồi. Mặc dù trong thâm tâm anh ngàn lần muốn được lặp lại một lần nhữngđộng tác ấy. Thế nhưng cũng có những khi cơ thể vượt qua được cả ý thức, điềunày có lẽ nên được gọi là một loại phản xạ có điều kiện thì đúng hơn hay có thểso sánh như một chiếc búa gõ mạnh vào đùi, thì cơ thể có dùng sức mạnh mạnh mẽkhống chế như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể ngăn cản được việc châncủa người đó sẽ nhảy cẫng lên chống lại không cho hành động sẽ xảy ra được. Đợicho đến khi Phí Văn Kiệt phát hiện ra rằng mình đã ôm gọn Diệp Tri Ngã vàotrong lòng, thì anh không thể bỏ tay buông xuôi được nữa rồi, chỉ có thể càngôm càng chặt hơn, lặng lẽ lắng nghe tiếng khóc run lên bần bật của cô lúc này.

Ngay ngày hôm sau, tờ báo địa phương thành phố NamKinh đã đăng tin cô con gái cưng của ông nguyên tổng giám đốc tập đoàn gang sắtNinh Huy đã lấy chồng yên bề gia thất. Báo còn miêu tả đầy đủ kỹ lưỡng quangcảnh và diễn biến trong lễ cưới và tất nhiên không thể thiếu màn dạ tiệc đượctổ chức hoành tráng dưới khung trời pháo hoa rực rỡ trong câu lạc bộ sân gofl ởkhu ngoại ô phía đông thành phố. Cũng trong ngày đó, một trang web rất nổitiếng được nhiều người truy cập trong thành phố Nam Kinh cũng đã đưa lên mộttin giật gân, viết rằng chính trong ngày con gái ông nguyên tổng giám đốc lấychồng, thì anh rể mới và cô phù dâu đã ôm nhau thắm thiết ở ngoài ban công,thời gian họ ôm nhau dài đến bảy tám phút liền, và không quên đăng lên một tấmảnh sắc nét. Trên tấm ảnh ấy, Diệp Tri Ngã gục đầu vào trong lòng của Phí VănKiệt, cô đã mặc chiếc áo khoác để khoác ngoài cơ thể, thế nhưng vẫn có thể nhìnthấy rõ mồn một bộ váy màu hồng phớt xinh đẹp đang mặc trên người của cô.