Edit:Nguyễn Ngọc
Beta: Đậu Xanh
Hạ Lan Vi được Hi Loan chăm sóc không đến hai ngày, đã đủ sức tung tăng nhảy nhót như lúc đầu.
Bây giờ thương thế sư phụ đã khỏi, thoạt nhìn cũng không có gì đáng lo ngại nữa, tâm của Hạ Lan Vi cũng buông lỏng hơn.
Vì thế vào một ngày yên bình không có ai, Hạ Lan Vi đã trộn lẻn vào phòng của sư phụ.
Nàng nghiêng người đẩy cửa phòng ra, sau đó rón rén đi vào, đôi mắt nhìn chằm chằm vào quyển sách trên bàn, đặc biệt là cái phong thư màu vàng nhạt ở phía sau.
Nàng nhìn trái nhìn phải, giống như một con chuột chạy lại gần bàn, cầm lấy phong thư màu vàng đó.
"Hắc hắc hắc" Trên mặt nàng lộ ra vui vẻ, đem cất bức thư vào trong ngực, trong lòng thầm may mắn cảm thán:"Còn may là sư phụ chưa phát hiện ra."
Hi Loan đi vào từ ngoài cửa, nhìn bóng dáng lén lút của Hạ Lan Vi, mày hơi nhíu lại, vừa lúc Hạ Lan Vi ngoảnh đầu, nhìn thấy sư trong lòng đột nhiên nhảy dựng, kêu lên:"Sư phụ...sư phụ sao người lại đến đây?"
Hi Loan dường như đã quen với việc này cũng không lên tiếng trách cứ, thong thả bước đến, nói:"Ngươi quên rồi à, đây là phòng của vi sư mà."
Hạ Lan Vi xấu hổ cười gượng,
Hi Loan đã sớm ngồi xuống, uống một ngụm trà. Hạ Lan Vi ghé lại gần, chống cằm nhìn sư phụ nhà mình, ánh mắt thanh minh, trong lòng âm thầm nghĩ.
Theo lý thuyết, phong thư này đã để đây lâu như thế, sư phụ chắc cũng đã thấy qua rồi chứ, sao lại vẫn đặt nguyên ở trên bàn nhỉ?
Hạ Lan Vi nghĩ nát óc cũng không ra, ánh mắt nhìn Hi Loan theo đó mà chuyển dần xuống dưới, Hi Loan đang uống trà ngập ngừng một chút, tai bắt đầu đỏ lên.
Hạ Lan Vi:"Sư phụ?"
"Sao...sao thế?" Hi Loan ấp úng lên tiếng.
"Ừm..."Hạ Lan Vi do dự một chút, con ngươi đảo quanh một vòng, nói:"Sư phụ, trước đó ngươi đã từng thấy trên bàn sách có thức linh tinh gì không." Ngón tay thon dài trắng nõn của Hi Loan còn đang cầm chén trà bạch ngọc, hơi nóng toả ra từ trong chén, hương thơm lan bốn phía, chàng hơi cụp mắt, nhưng vô cùng tự nhiên nhìn Hạ Lan Vi dịu dàng nói:"Hiện tại mọi người đều dùng truyền âm phù để đưa tin, nên lâu giờ cũng không thấy thư nữa."
Trong lòng Hạ Lan Vi có chút vui mừng, nhìn vẻ mặt vô cùng tự nhiên và chân thật của sư phụ, rồi nở một nụ cười với chàng, sau đó gật đầu phụ hoạ:"Đúng thế, hiện tại loại trừ nhân giới còn dùng thứ đó ra, người tu tiên cũng không hay dùng lắm."
Hi Loan chuyển tầm mắt, nhìn cảnh xuân ngoài cửa sổ, chim nhảy nhót trên cành cây, hoa đào nở rộ, đập vào mắt là một màu hồng, hương thơm thoang thoảng mê người.
Chàng đứng dậy, bình tĩnh dịu dàng, nói:"Lát nữa vi sư còn có việc, buổi chiều ta sẽ sai Lạc Thuỷ đưa con đi Hàn Băng Nhai đi."
Ánh mắt trời chiếu vào trong phòng, toàn bộ không gia tràn ngập tia nắng ấm áp, Hi Loan mặc một thân bạch y, xung quanh toả ra một tầng ánh sáng màu vàng nhạt, như băng tuyết đầu mùa, cả người chàng chìm trong ánh sáng, tựa như một vị thần cao quý.
Toàn bộ uất ức trong lòng Hạ Lan Vi như bị hoà tan, nàng buột miệng kêu một tiếng:"Sư phụ."
Hi Loan dừng lại quay đầu nhìn nàng, 3000 sợi tóc tạo thành một đường sáng dưới ánh nắng, mắt chàng như lưu ly, bên trong chứa một chút ấm áp.
Hạ Lan Vi cũng không biết mình bị làm sao, cũng không phải lần đầu tiên Hi Loan ra ngoài, chỉ là lúc này, nàng rất muốn nói một câu với Hi Loan, hơn nữa nhất định phải nói ra.
Nàng ngưng mắt, nghiêm túc nhìn Hi Loan nói:"Sư phụ đồ nhi đợi người trở lại."
Hi Loan nghe thấy đồ đệ mình nói thì rất ngạc nhiên, trong mắt toả ra ánh sáng lấp lánh, chàng mỉm cười, như là hoà cùng với không khí mùa xuân, thấp giọng cười ra tiếng. Lần đầu tiên Hạ Lan Vi vì tiếng cười của sư phụ mình mà đỏ mặt, nàng cuống quít cúi đầu, ánh mắt hơi loé.
Không biết vì sao, nàng lại cảm thấy sư phụ càng ngày càng yêu nghiệt hơn là sao nhỉ, một nụ cười cũng đã đủ câu đi hồn phách của người ta rồi.
Giọng trầm thấp của Hi Loan truyền đến, giống như hồi sinh vạn vật, băng tuyết ta chảy, như gió vào đêm hè, ánh sao sáng trên bầu trời.
Chàng nhỏ giọng nói:"Được."
Buổi chiều, Lạc Thuỷ đến đón Hạ Lan Vi rất đúng giờ.
Sở Minh và Lâm Tư Dao cũng đến tiễn Hạ Lan Vi. Mỗi người đều đưa đến một pháp bảo chống lạnh cho Hạ Lan Vi, tuy nói Hàn Băng Nhai là nơi băng đã hình thành từ ngàn năm, cho dù có pháp bảo chống lạnh của tu tiên cũng không có tác dụng lắm, nhưng Hạ Lan Vi vẫn rất cảm động.
"Sư muội, chờ người đi ra chúng ta sẽ đến Linh Xuyên Thành thả hoa đăng, ăn một bữa thịnh soạn rồi xem kịch!" Lâm Tư Dao ôm Hạ Lan Vi hứa hẹn.
Sở Minh cũng hùa theo nói:"Ở bên trong sư tỷ phải chăm chỉ luyện công mỗi ngày, đừng có thụt lùi như đệ, hai chúng ta sẽ tỷ thí khi tỷ ra ngoài đó!"
Hạ Lan Vi nghe hai người lải nhải, không hiểu sao, rất muốn cười. Cảm giác này giống như lúc nàng đi xa nhà, đại ca đại tỷ không yên tâm lôi kéo nàng dặn dò. Vừa buồn cười lại vừa ấm áp.
"Được rồi được rồi" Hạ Lan Vi giả bộ không kiên nhẫn, ra vẻ kiêu ngạo nói:" Không phải chỉ ở đó ba tháng thôi ư? Mọi người nghĩ ta là ai, đến lúc ra chúng ta sẽ tung tăng nhảy nhót tiếp tục làm hại nhân gian!"
Vừa dứt lời ba người nhìn nhau, cùng chống hông cười to.
Hạ Lan Vi cười đủ, xoay người kéo một con gà mào xanh từ dưới tay áo ra, không quan tâm nó giãy giụa, đưa cho Sở Minh.
Cô Cô Gà bắt đầu kêu thảm thiết, mào gà màu xanh dựng thẳng lên, hét to:"Nữ nhân! Ngươi nghe cho rõ! Bổn gà không cho phép ngươi đưa ta cho nam nhân khác!"
Sở Minh tiếp nhận Cô Cô Gà, nó vẫn tiếp tục giãy dụa, tiếp tục nói:"Nữ nhân! Ngươi đừng nghĩ như vậy đã thoát khỏi ta! Cho dù là chân trời góc bể, ngươi cũng không thoát được móng vuốt của bổn gà đâu!"
Mày Hạ Lan Vi nhảy lên một cái, không để ý đến Cô Cô Gà đang kêu quang quác, chỉ nghĩ rằng, lần sau nhất định phải giấu bản thoại thật kĩ.