Xuyên Đông ôm tâm tình vui vẻ tìm người “chia sẻ”, người đó dĩ nhiên là vị Huân Ly đang õng ẹo kia.
Đúng, hành vi làm nũng của Huân Ly với Thuỷ Lượng vào mắt của khúc gỗ phúc hắc, hay gọi theo cách của Mặc đại thần chính là khúc than không hơn không kém, thì chính là õng ẹo.
Nhưng mà chớp mắt, Thuỷ Lượng phóng ra trước che chở cho Huân Ly, cười giả lả: “Cái này...thủ lĩnh, Huân Ly chỉ là không hiểu biết nên có chút hiếu kì, không phải cậu ta nói không tập mà!” Đùa sao, để Ly nhi bé bỏng rơi vào tay vị so với hung thần còn muốn hung hơn này, hắn không đau lòng chết mới lạ đấy!
Xuyên Đông khiêu mi: “Không phải hai người đối nghịch nhau sao? Giờ lại chuyển qua “tương thân tương ái” rồi?” Có gian tình nha!
Quả nhiên, hai nhân vật chính kia đỏ mặt. Mặc Lãnh còn thêm dầu vào lửa: “Nghe nói mấy hôm nay Huân Ly đều nghỉ lại trong phòng riêng của Thuỷ Lượng hả?” Thuỷ Lượng là một tiểu đội trưởng, tuy cấp bậc không đủ cao để có lều riêng, nhưng vẫn là có phòng riêng.
Lúc này Xuyên Đông dù có ngốc nữa cũng nhìn ra mỗi quan hệ của hai người, nở nụ cười thâm trầm: “Hai người...là tình nhân sao?”
Hai người kia nhìn nhau, nuốt nước bọt, khí thế thấy chết không sờn mà trả lời, mặc dù giọng lí nhí không khác con kiến là bao: “Đúng là vậy.”
Vị thủ lĩnh trẻ nhìn trời, nhìn người bạn lâu năm Mặc Lãnh, lại nhìn đôi uyên ương đang đứng bên nhau, một bộ dạng thà chết không lìa kia, rốt cuộc bùng nổ: “Này, tôi nói, sao mấy người xung quanh tôi toàn là đồng tính luyến ái vậy? Không tìm ra một người bình thường hả?”
Huân Ly lấy khí thế nghé non không sợ cọp, vô tội đáp: “Thủ lĩnh ngài nhầm, cậu ấy là công, tôi là thụ, sao gọi là đồng tính được? Như Vụ Liên và Tô Minh, bọn họ mới là đồng tính đấy!”
Vụ Liên và Tô Minh là hai nữ quân nhân mạnh nhất trong giới nữ, nếu không tính nữ thủ lĩnh là cô đây. Cả hai đều là kẻ mạnh, ban đầu nổi lên hứng thú với nhau, trải qua vào sinh ra tử, họ yêu thích nhau, nhưng vấn đề ở chỗ cả 2 đều là phái mạnh, ai cũng không chịu làm thụ cả. Ngày ngày không cần quản chế thì vẫn ra sức tập luyện, rồi thách đấu với nhau chỉ vì một mục đích duy nhất: ai thua sẽ là thụ, phải sinh con!
Ukm, giới tính chưa bao giờ là rào cản đối với những kẻ có thể dễ dàng thay đổi nó theo sở thích. Nhưng mà hai tên thần phái mạnh yêu nhau cũng quá là ầm ỹ đi!
Nhìn sang Mặc Lãnh cũng một đôi mắt vô tội, Xuyên Đông rùng mình. Quả là cô vẫn chưa thích ứng tốt với cuộc sống mà xung quanh toàn sinh vật không phải người, vẫn là đi tìm con người nói chuyện vẫn hơn!
***
“Mời ngài dùng, đây là putding hương patiso, hương vị thanh thuần, dùng với trà thảo dược này rất ngon. Tôi nghĩ ngài là quân nhân nên đã cố ý làm món bánh này, nó không gây ngán cho những người ghét đồ ngọt.” Lâm Lạc bưng đĩa bánh đặt lên bàn, nhìn người tự nhiên như ruồi mà vào lều nhà cậu, còn đòi uống trà chiều.
Lâm Linh cũng mỉm cười: “Mong là ngài không chê món bánh mà khuyển tử làm.”
Ai đó hớn hở nhìn đĩa bánh, nhưng vẫn giữ bộ dáng nho nhã lễ độ:“Cô Lâm, bác gọi cháu là cháu được rồi, cháu còn nhỏ tuổi hơn anh Lạc ấy chứ! Em cũng nói anh không cần xưng hô thế nữa rồi mà.”
“Sao vậy được? Ngài là Nhân đại thần cao quý! Thiên Oa tộc nhận che chở của thần linh, đối với thần, hơn nữa là các vị đại thần đều phải thật tôn kính.” Lâm Lạc không cho là đúng.
“Nhưng mà em là con người không phải sao?”
“Chuyện này...”
Lúc này, một giọng nam trong trẻo cất lên: “Nếu Nhân đại thần đã nói vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh. Linh, Lạc, hai người như vậy là làm khó ngài ấy nha!”
Mọi người nhìn ra phía cửa, chỉ thấy một nam tử trẻ trung vận đồ cổ trang nhưng lại nói không nên lời quyến rũ, xinh đẹp mị nhân mười phần.
“Nghe nói Lâm gia gia chủ có một phu lang nhan sắc khuynh thành không tuổi, chú xinh đẹp, không lẽ chú là Bách Lý Hồng chồng của cô Lâm sao? Nhưng mè trẻ thật đó, trông giống như bạn của Lâm Lạc vậy!” Xuyên Đông tranh thủ lấy lòng người nhà mỹ nhân.
Bách Lý Hồng cười rộ lên, ánh mắt cong hình bán nguyệt mê đảo chúng sinh, cốc mạnh đầu Xuyên Đông một cái, mới lại chỗ cạnh Lâm Linh ngồi xuống. “Tiểu quỷ, chỉ biết nói ngọt. Lâm Linh thê quân chú nếu được một phần trong đó, chú đã thấy thoả mãn!”
Lâm Linh thấy mi tâm ẩn ẩn đau, người chồng tính tình phóng khoáng không kìm chế được này!
Nhưng cũng nhiều thêm một phần khen thưởng, nhìn thấy phu quân bà ai mà không có ánh mắt như sói đói đâu? Có chồng biết giữ gìn sắc đẹp cũng khổ mà!
“Sao hả, Linh, chị nói xem?” Bách Lý Hồng dựa vào người thê quân mà làm nũng. Lâm Linh tâm liền mềm nhũn, kiều phu trong lòng sao không yêu thương? “Vậy chúng ta cũng cần đổi xưng hô với Nhân đại thần đi!”
Một bữa trà chiều, thành công lấy lòng cha mẹ của mỹ nhân, thu hoạch cũng thật là lớn!