Khi Quân Hôn Gặp Gỡ Tình Yêu

Chương 8: Chào anh, sư huynh




Tay bế con, Tôn Đào Phiđi ra ngoài, hai người ngồi đối diện nhau trên ghế salon ở khu có cây xanh.

“Sao hai cha con tớiđây?” Chơi đùa cùng con, Tôn Đào Phi nhìn người đối diện không chút để ý hỏi.

Trình Phi Viễn nhìn thằngnhóc một cái, “Còn không phải là bởi vì nó sao, không thấy em ở nhà liền nháolên, ai cũng dỗ không được, chỉ có thể dẫn nó tới tìm em!”

“A, a!” Thằng nhóc thấymẹ rốt cục đem tầm mắt dừng trên người nó, cho là mẹ đang chơi với mình, vui vẻquơ múa quả đấm nhỏ a a kêu.

Lúc này Tôn Đào Phi mớiphát hiện trên mặt con quả nhiên còn có nước mắt nhàn nhạt.

“Bàn Đinh!” Ôm con vàotrong ngực thật chặt.

“Mẹ!” Thấy mẹ gọi, nócũng không thể chờ đợi kêu một tiếng.

Chỉ chỉ Trình Phi Viễnđối diện, Tôn Đào Phi nói với thằng nhóc từng chữ từng chữ, “Ba ba.”

Thông qua quan sát mấyngày nay Tôn Đào Phi phát hiện Bàn Đinh trừ gọi từ “Mẹ” ra, căn bản không biếtcái gì khác, sau đó mẹ chồng nói cho cô biết, ngày đó Bàn Đinh gọi mẹ cũng là lầnđầu tiên sau khi tới Trình gia.

“Bá!” Đại khái cho là mẹđang dạy cái gì chơi vui, nó rất tích cực phối hợp, cho dù phát âm này đối vớinó mà nói có chút khó khăn.

“Ba ba.” Tôn Đào Phi vừachỉ chỉ Trình Phi Viễn đối diện, để nó ngồi tựa vào lòng cô, đối diện Trình PhiViễn.

“Bá, bá.” Thằng nhóccàng phát ra sức, cái miệng nhỏ càng phun nước bọt bắn ra ngoài.

Trình Phi Viễn cườinhìn tiểu tử hăng say gọi hắn, mặc dù phát âm của thằng bé cũng không chínhxác, nó cũng không hiểu ý tứ của ba ba, nhưng nội tâm của hắn vẫn từ từ dânglên một cỗ kích động và tự hào dày đặc, con hắn mới vừa gọi hắn là ba ba đó.

Nhìn hai mẹ con ở đốidiện vui vẻ bập bẹ ý ố, hoàn toàn quên đi một người lớn còn sống sờ sờ như hắn,Trình Phi Viễn nhớ tới trước đây không lâu Từ Dĩnh đã nói, cô gái trước mắt nàyhai mươi bảy năm qua chưa bao giờ thích bất kỳ một người đàn ông nào. Không mộtbiểu hiện gì, liếc nhìn người đối diện hai cái, Trình Phi Viễn uống một hớp càphê mới vừa đưa lên, nhìn bộ dáng của cô cũng không giống một người lạnh lùng,không biết về sau tuýp đàn ông như thế nào sẽ có thể có được tầm lòng cô gáinày. Nghĩ đến một loạt chuyện về sau có thể sẽ xảy ra, trong lòng Trình Phi Viễnhiện ra một cỗ cảm giác kỳ quái chưa bao giờ có.

“Mới vừa rồi ở cửa,nhìn thấy Từ Dĩnh chạy gấp đi, không có việc gì chứ!” Vì để cho mình dừng suynghĩ lại, Trình Phi Viễn tùy tiện tạo đề tài.

Tôn Đào Phi bĩu môi, giọngnói bình thản trả lời, “Không sao cả, cô ấy cứ luôn như vậy đấy.”

Trình Phi Viễn cầm lycà phê trên bàn lên, che giấu dấu vết ở khoé miệng, xem ra hai người này xảy ramâu thuẫn, hắn chuyển sai đề tài rồi.

“Đào Phi!” Giọng namthanh nhuận ôn hòa mang theo vui mừng không xác định từ phía sau khẽ vang lên.

Trình Phi Viễn thuận thếquay đầu, đã nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú nho nhã cả người tản ra phongđộ của người trí thức đứng thẳng người, mặt không che dấu mừng rỡ mà không lờinào có thể miêu tả được.

Khẽ cúi đầu, coi như làchào hỏi giữa hai người đàn ông. Quay đầu lại, Trình Phi Viễn liền trông thấyTôn Đào Phi ôm Bàn Đinh đứng lên, mặt mừng rỡ kêu lên, “Sư huynh!”

Chỉ trong giây lát, ngườikia đã rảo bước đến chỗ hai người bọn họ, Tôn Đào Phi vội vàng kéo chỗ ngồi bêncạnh ra để cho anh ta ngồi xuống, lại nhìn hai người đàn ông, cười giới thiệucho bọn họ, “Phi Viễn, đây là sư huynh lúc đại học của em, Cố Kiệt. Sư huynhđây là ông xã của em, Trình Phi Viễn.”

Nói tới chỗ này, TônĐào Phi ôm lấy thằng nhóc trong ngực, lại nói thêm một câu, “Đây là con trai củaem, Bàn Đinh.”

“Chúc mừng!” Giọng namướt át ấm áp nhẹ mang theo nụ cười chậm rãi vang lên, chẳng qua là nếu như lắngnghe sẽ phát hiện trong đó tràn ngập vị chua.(Dấm, há há)

Trình Phi Viễn cúi đầukhẽ nhấp một hớp cà phê nóng, lông mi dài nhẹ che cái gì đó loé lên trong mắt sắc,không tiếng động,cong cong khóe miệng, vừa rồi trên mặt người đàn ông đối diệnchợt lóe lên mất mát khổ sở, nhưng hắn thấy thật rõ ràng. Xem ra người vợ khôngtim không phổi này của hắn vẫn được rất nhiều người thích.

Nếu như Tôn Đào Phi cóthể đọc được suy nghĩ của người nào đó, nhất định sẽ hung tợn trả lại một câu:“Không bằng người khác”.

“Sư huynh, những nămnày anh ở đâu, lúc đi cũng không chào một tiếng, lúc ấy chúng em còn lo lắng thậtlâu.”

Tay Cố Kiệt đặt ở dướibàn nắm thật chặt, cô gái trước mắt vẫn tỏa sáng rực rỡ như nhiều năm trước. Côgái hắn nâng niu che chở hai năm trong lòng bàn tay, ban đầu hắn rời đi quêhương, chẳng qua là vì muốn có thể tạo dựng một khoảng trời thuộc về hắn, chocô tất cả những gì một người phụ nữ nên có, sau đó sẽ bày tỏ rõ con tim củamình, bây giờ nhìn lại hắn vẫn chậm một bước.

“Đào Phi, em dường nhưđang bận, anh còn có một số việc đi trước!” Cố gắng giữ nụ cười sắp không chịuđược trên mặt, Cố Kiệt lảo đảo rời khỏi cửa hàng bánh ngọt như chạy trốn.

Tôn Đào Phi nhìn bónglưng có chút cô đơn thê lương của Cố Kiệt, há miệng, muốn gọi hắn, trao đổi sốđiện thoại, sau này còn liên lạc với nhau. Nhưng khi nhìn bộ dạng giống như rấtđau lòng của hắn, Tôn Đào Phi vẫn không có cách nào mở miệng.

“Quan hệ của hai ngườicó vẻ rất tốt!” Nhíu mày, Trình Phi Viễn nhìn thẳng vào Tôn Đào Phi vẫn còn dõimắt ở nơi nào đó hỏi.

Quay đầu lại, Tôn ĐàoPhi gật đầu một cái, như có điều suy nghĩ đáp, “Là tốt vô cùng, sư huynh hơn emvà Từ Dĩnh một lớp, sau khi quen nhau ở câu lạc bộ kịch nói, sư huynh vẫn rấtquan tâm đến bọn em, cho nên quan hệ của chúng em không tồi.”

Thấy trên mặt Tôn ĐàoPhi trừ nhàn nhạt quan tâm, không có phát hiện vẻ gì khác. Khoé miệng Trình PhiViễn giương lên một độ cong đẹp mắt. Thật ra thì người đối diện này ở phương diệnkhác chậm hiểu chút cũng tốt, giống như trước khi kết hôn cô nói hy vọng hônnhân của họ sẽ không xuất hiện bất kỳ điều gì ngoài ý muốn, hắn cũng nghĩ nhưthế.

Không ngoài dự đoán củaTôn Đào Phi, buổi trưa hai ngày sau Từ Dĩnh lại dáo dác đi đến tiệm nhỏ của cô.

“Tiểu Đào Đào!” Thanhâm lấy lòng nịnh hót ý nghĩa sâu xa của Từ Dĩnh từ cửa truyền đến.

Tôn Đào Phi nhàn nhạtnhìn lướt qua gương mặt thanh tú cười đến vô cùng vui mừng trước mắt, không rảnhmà để ý.

“Sư huynh Cố Kiệt đã trởlại, cậu biết chưa?” Từ Dĩnh nhìn lướt qua xem khuôn mặt lạnh của cô có thànhcái mông nóng hay không.

Tôn Đào Phi nhẹ “ừ” mộttiếng, cô biết nếu như cô không trả lời, con người này có thể lải nhải nhắc đinhắc lại cùng một vấn đề ở trước mặt cô, đây cũng là chiêu mà hai mươi mấy nămnay Từ Dĩnh thường dùng với Tôn Đào Phi, hơn nữa còn là trăm lần đều linh. Cuốicùng, thử hỏi ai có thể chịu được có người niệm kinh ở trước mặt mình cả ngày,rất nhiều lần Tôn Đào Phi suy nghĩ muốn trực tiếp tát cô ấy một cái bay đi,nhưng công lực của cô không đủ, cộng thêm cô cũng có chút không nỡ, cho nên ngườinày tuyệt đối là oan gia kiếp trước của cô.

“Vậy hai người gặp nhauchưa?” Trừng mắt liếc gương mặt đến gần một bước nữa, Tôn Đào Phi theo bản nănglui về sau một bước, thuận tiện không quên cho Từ Dĩnh một ánh mắt vô cùng vocùng xem thường, nếu cô chưa gặp Cố Kiệt có thể biết anh ta trở về sao?

Nhắm mắt theo đuôi theosát ở sau lưng Tôn Đào Phi, vừa quan sát sắc mặt Tôn Đào Phi, Từ Dĩnh vừa cẩnthận hỏi, “Tiểu Đào, nói năm đó cậu đối với Cố sư huynh có một chút xíu...”

Tôn Đào Phi nhanh chóngquay đầu, ý lạnh dày đặc nhìn chằm chằm cô gái nào đó lại bắt đầu nói xằng nóibậy.

Từ Dĩnh cười khan vộivàng khoát khoát tay, “Không nên hiểu lầm, mình chỉ là tùy tiện hỏi một chút!”Cười ha ha hai tiếng, Từ Dĩnh nhìn bạn của mình, chẳng lẽ cô một chút cũng khôngcảm giác được mối thâm tình của Cố sư huynh đối với cô. Về phần mặt lạnh củacô, cô biết cô cho tới bây giờ đều là tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ, bất quá mỗi lầnnhìn bộ dạng Tôn Đào Phi giận đến giơ chân, tâm tình của cô sẽ vô cùng khoáitrá, đừng bảo cô là người cuồng ngược bạn, cô vẫn rất yêu Tiểu Đào nhé.

Hồi lâu, thấy người bêncạnh không có bất kỳ phản ứng gì, Tôn Đào Phi nghiêng đầu thì nhìn thấy cô gáinào đó đã lâm vào thế giới mơ mộng không thể tự thoát ra được. Trong lòng kìmkhông được thở dài một tiếng, cô gái này cô nhìn thế nào cũng cảm thấy để cholàm giáo viên, chính là hoàn toàn gieo họa cho trụ cột xã hội tương lai, đừngxem dáng dấp dạng chó hình người khéo léo vô cùng của cô ấy, thật ra thì chínhlà một hủ nữ khó chịu siêu cấp, hơn nữa còn là cô gái bị buồn bực mục nát hoàntoàn.