Tôn Đào Phi bước ra khỏiphòng ngủ, mới vừa đóng cửa lại, liền bị Trình Phi Viễn ôm thật chặt từ phíasau, môi lạnh như băng của hắn dán chặt ở gáy cô, khiến cô co rúm lại một chút.
“Sao vậy?” Saongười này lại trở nên nhanh nhẹn như vậy.
“Anh đã cắm hoa hồngvào rồi, em xem có hài lòng hay không?” Xoay thân thể của Tôn Đào Phi lại,Trình Phi Viễn dắt Tôn Đào Phi đi tới bên bàn ăn.
33 đóa hoa hồng nở rộ,không, nên nói là 32 đóa, cộng thêm một đóa đã hơi có chút khô héo, tất cả baongoài đều không bỏ ra, đặt ở trong một bình thủy tinh chân cao màu trắng.
“Anh cứ để như vậy!”Tôn Đào Phi khẽ trợn to hai mắt. Đàn ông nha, thật đúng là sơ ý lơ là, không cókiên nhẫn.
Trình Phi Viễn khẽ vuốtve cằm, thưởng thức vòng quanh bình hoa một vòng, vô cùng thành thật nói, “Nhưvậy rất đẹp mà!”
Khóe miệng Tôn Đào Phico giật thật mạnh, bàn tay càng run lên, khó tin ngẩng đầu lên, cô thật sự hoàinghi thẩm mỹ của người này có vấn đề.
Trên thô dưới mảnh, baony lon bởi vì bị nhét vào trong bình mà vặn vẹo dữ tợn, như vậy cũng gọi là đẹpmắt.
Phí nhiều công sức mớirút được bó hoa lẫn bao ra, tâm tình Tôn Đào Phi tốt đẹp mở bao ra, đánh nhẹ bảvai người khác, “Đi lấy kéo!”
“Tuân lệnh!”
Kèm theo dáng hắn biếnmất, rất nhanh một cây kéo dường như mới tinh xuất hiện ở trước mắt.
Tôn Đào Phi bày bó hoara, thầm nghĩ trong lòng một hồi rồi nhanh chóng cầm kéo lên tỉ mỉ cắt tỉa theosuy nghĩ.
“Vợ, em còn cóbao nhiêu chuyện mà anh không biết?” Hơi thở ấm áp kiên cường của Trình Phi Viễnnhẹ nhàng phả vào cần cổ trắng noãn của Tôn Đào Phi, chỉ chốc lát sau, làn datrắng liền trở nên phấn hồng nhàn nhạt.
Tôn Đào Phi đắc ý nhíumày, sóng mắt xinh đẹp lưu chuyển, “Anh nói xem?”
Trình Phi Viễn lập tứcnhìn ngây người, tròng mắt thâm thúy trong nháy mắt đen như màn đêm, từng cáihôn không kìm được rơi vào làn da trắng nõn mê người, lưu luyến quên về.
Tôn Đào Phi bị buồn cườikhanh khách không ngừng, “Anh đừng náo loạn, em còn chưa cắm xong đâu!”
Trình Phi Viễn hít mộthơi thật sâu, đè xuống dục vọng, oang oang nói, “Vậy đừng làm nữa!” Vừa lúc, hắncũng không muốn cô làm mấy thứ này, hiện tại hắn càng muốn làm một chuyện khácvới cô. Bất quá thấy cô khó được có hăng hái như thế, hắn cũng chỉ có thể nhịnmột chút, xem hắn là ông chồng có tinh thần dâng hiến cỡ nào.
“Nếu bây giờkhông cắt, ngày mai sẽ héo hết!”
“Chết héo thì chếthéo, một bó hoa chồng em vẫn mua được” Trình Phi Viễn lớn lối vô cùng xem thường.
Làm sao giống nhau được,Tôn Đào Phi im lặng liếc mắt, đàn ông quả nhiên không hiểu lòng của phụ nữ!
Tôn Đào Phi cắm cànhhoa cuối cùng vào, còn chưa kịp thưởng thức kiệt tác của mình, ai kia đã nônnóng sốt ruột xoay người cô lại, làm cho cô còn chưa đứng vững, môi đỏ mọng đãbị một đoi môi nóng bỏng bá đạo ngậm lấy.
Cô theo bản năng ôm chặtcổ của hắn, tránh khỏi mình bởi vì đứng không vững mà trượt ngã.
Tựa hồ là không hàilòng cô không chuyên tâm, Trình Phi Viễn xử phạt, cắn xuống môi mỏng của TônĐào Phi.
Trong mắt Tôn Đào Phichợt lóe ánh sáng nhạt, ngậm đôi môi của hắn thật chặt, bú, liếm phủi, mắt thấysẽ thành công đánh vào địch quân, chiếm lĩnh quyền chủ động, lại không ngờ ngườinào đó vẫn trước cô một bước, trực tiếp tiến quân thần tốc, mạnh mẽ quấn chặtvòng quanh cô, trêu chọc chơi đùa, dồn dập, tiếng thở dốc liên tiếp phát ra từhai người, một tiếng tiếp một tiếng.
Trình Phi Viễn hơi hé mắt,nở nụ cười, hôm nay vợ hắn dường như là rất nhiệt tình.
Tay nhỏ bé lạnh lẽo nhưrắn dán lên da thịt nóng bỏng, Trình Phi Viễn bị nhiệt độ bất thình lình kíchthích đến cả người run rẩy.
“Anh chuyên tâm mộtchút cho em!” Tôn Đào Phi giữ chặt đầu hắn, trong tiếng thở dốc xen lẫn oántrách tức giận đằng đằng. Thật vất vả cô chuẩn bị làm lớn một hồi, người đànông này lại mất hồn, quá tổn thương tự ái phụ nữ của cô.
Thuần thục thô lỗ cởi yphục trở ngại, cô tiến thêm một bước trên người hắn, thừa dịp người nào đó hoàntoàn hóa đá trong nháy mắt, Tôn Đào Phi hung hăng đẩy, liền đặt hắn ở trên ghếsa lon, hài lòng sờ sờ vẻ mặt vẫn cứng ngắc của hắn, cô cười đắc ý vạn phần,bình thường cô đều là bên bị đè, hôm nay cô muốn làm chủ nhân, thề áp đảo ngườikhác, áp đảo, đè đè.
“Vợ, em muốn bávương ngạnh thượng cung.” Trình Phi Viễn cười híp mắt nhíu mày.
Tôn Đào Phi nở nụ cười,trừng mắt to tròn, trợn mắt nói, “Thế nào, có phải anh không muốn!”
Nếu như cô là bá vương,vậy chẳng phải mỗi ngày trong quá khứ cô đều bị bá vương.
Trình Phi Viễn liền vộivàng lắc đầu, cười hì hì nói, “Không có, không có, rất vui lòng, đây là vinh hạnhlớn lao.”
Tựa hồ là để tỏ lòng hắntình nguyện đến cỡ nào, Trình Phi Viễn dứt khoát mở lớn tay chân ở trên ghếsofa, vẻ mặt hưởng thụ mặc cho quân áp dụng.
Tôn Đào Phi “Xì” cười mộttiếng, những hùng tâm tráng chí kia, lập tức bị hắn quậy đến không còn một mống.
Nửa ngày, Tôn Đào Phichỉ duy trì tư thế giạng chân ở trên người của hắn, không tiến thêm chút nào,Trình Phi Viễn ngửa đầu nghi ngờ hỏi, “Thế nào?”
Tôn Đào Phi mỉm cười lắcđầu, leo xuống thân thể hắn, “Không chơi với anh, em muốn đi tắm!”
Trình Phi Viễn lanh taylẹ mắt, vừa đưa tay, liền nhanh gọn ngăn trở đường của cô, sau đó lưu loát lậtngười quả quyết áp đảo Tôn Đào Phi chuẩn bị phủi mông chạy lấy người, dẫn dắttay nhỏ bé của cô đi tới dục vọng của hắn, cười tà nói, “Vợ, sao em có thểkhông hiền hậu như thế, đốt lửa xong lại muốn chạy!”
“Sắc lang!” TônĐào Phi vội vàng rút tay về như bị lửa thiêu.
“Vợ, theo em nói,vừa rồi không phải em cũng sắc anh sao, anh chỉ đáp lại, lại nói anh sắc em, đólà thiên kinh địa nghĩa!” (Chuyện dĩ nhiên) Trình Phi Viễn xảo trá cười một tiếng,nhanh chóng cởi bỏ y phục của Tôn Đào Phi, hắn liền không kịp chờ đợi chen thânmà vào, thẳng tiến thật sâu, bị tầng tầng nóng rực chặt chẽ bao vây lấy, hắn ravào cũng càng nhanh chóng mạnh mẽ.
Trước một tia thanh tỉnhcuối cùng, Tôn Đào Phi hung ác trừng mắt hắn.
Thở dốc, uyển chuyểnthan nhẹ, đè nén gầm nhẹ, một tiếng tiếp một tiếng, trải qua hồi lâu không ngừng,dạo ra một khúc nhạc hoàn mỹ trong phòng khách.
Ngoài phòng bông tuyếttrắng xóa, bên trong nhà xuân ý hoà thuận vui vẻ.
~~~~~~~~~~
Có lẽ trời cao rấtthích vui đùa khiến bạn ứng phó không kịp, luôn hung hăng cho bạn một kích lúcbạn thấy mình đang hạnh phúc nhất.
Giờ phút này Tôn ĐàoPhi cảm thấy lời đó rất đúng, Bùi Hân trước mắt cô vẫn tinh tế, ưu nhã như nửanăm trước. Ngón tay thon dài cầm chiếc thìa, nhẹ nhàng khuấy cốc cà phê đang dầnlạnh, mọi cử động giống như là được vẽ ra.
Địch không động, takhông động. Tôn Đào Phi nhàn nhạt ngưng mắt nhìn người đối diện, cô không biếtBùi Hân làm sao tìm đến chỗ cô, cô không cho là giữa hai người còn có cái gì đểnói.
Có lẽ quá khứ của haingười cùng có Trình Phi Viễn, nhưng đều đã là quá khứ, trước kia Trình Phi Viễnthích Bùi Hân, nhưng bây giờ đã khác, Trình Phi Viễn đã là người đàn ông củacô, chỉ thuộc về Tôn Đào Phi cô mà thôi.
“Tôn tiểu thư, côbiết ban đầu tại sao Trình Phi Viễn lại kết hôn với cô không?” Khuôn mặt tinh xảocủa Bùi Hân lộ ra nụ cười hoàn mỹ.
“Không muốn biết!”mặt Tôn Đào Phi không chút thay đổi, bỏ lại ba chữ như đinh chém sắt. Hiện tạiBùi Hân hỏi cái vấn đề này, cô dùng đầu ngón chân cũng có thể hiểu, lời nói kiatuyệt đối không có ý tốt gì. Hơn nữa, lúc đầu cô và Trình Phi Viễn kết hôn, vốnlà một cuộc giao dịch, nguyên nhân kết hôn là cái gì, cô cũng không quá để ý,cái cô để ý chính là hiện tại cùng với tương lai.
“Nếu như không cóchuyện gì, xin thứ cho không tiễn, Bùi tiểu thư!” Tôn Đào Phi dứt khoát đứng dậy,không muốn lôi thôi dài dòng với Bùi Hân.
“A, đúng rồi, vềsau xin gọi tôi là Trình phu nhân, cá nhân tôi mà nói, tôi không quen được gọilà Tôn tiểu thư.” Đi hai bước, Tôn Đào Phi lại quay đầu, hai chữ không quen, côđặc biệt nghiến răng thốt ra.
Đối với Bùi Hân, vô luậnlà liên quan đến Trình Phi Viễn, hay là những phương diện khác mà nói, cô cũngcó chút chán ghét cô ta, nhất là hiện tại, cô ta rõ ràng có ý đồ xấu với ngườiđàn ông của cô. Cô không cần cũng không muốn khách khí với cô ta.
Bất kể Tôn Đào Phi muốnnghe hay không, thanh âm mượt mà của Bùi Hân vẫn từ từ vang lên, “Sáu tháng trước,công ty anh hai tôi bởi vì đầu tư không tốt mà thiếu vốn. Lúc ấy Phi Viễn muốnsử dụng cổ phần của anh ấy ở công ty Trình gia giúp anh tôi, nhưng bác Trìnhkhông đồng ý, cha con hai người bọn họ giằng co hồi lâu, cuối cùng bác Trìnhnói, điều kiện là anh ấy phải lấy cô, bác Trình mới nguyện ý giúp công ty anhtôi.”
Mặt của Tôn Đào Phitrong nháy mắt trắng bệch, cũng may cô đưa lưng về phía Bùi Hân, nếu không họcòn chưa chính thức khai chiến, cô chắc đã thảm bại. Cho dù nhiều lần tự nói vớimình, không cần để ý, đó là quá khứ. Nhưng cô vẫn khống chế không được mình màkhổ sở, thương tâm.
“Nếu như tôi nhớkhông lầm, Bùi tiểu thư đã có hôn phu rồi, cô và Phi Viễn vốn không có gì, coinhư là bạn, cũng không cần phải vậy. Thật không biết nếu Lý tiên sinh biết chuyệnnày sẽ cảm thấy như thế nào!” Quay đầu lại, trên mặt Tôn Đào Phi lúc này đã lànụ cười sinh động.
“Chúng tôi đã hủyhôn rồi!” Bùi Hân bình tĩnh trần thuật, giống như đây chẳng qua là chuyện của mộtngười xa lạ, cũng không phải là việc lớn trong đời của cô.
Tôn Đào Phi cười nhưkhông cười, “Cho nên?” Thì ra cô gái này bỏ người ta rồi quay lại giành TrìnhPhi Viễn với cô sao?
“Phi Viễn, anh ấycũng không thương cô!” Bùi Hân nhìn Tôn Đào Phi cười nhạt, rõ ràng là đã tínhtrước.
Tôn Đào Phi híp mắt lại,nụ cười trên mặt càng rực rỡ, “Cô muốn nói, anh ấy yêu cô? Có lẽ trước kia lànhư vậy, nhưng hiện tại, cô cứ đi hỏi xem, xem anh ấy có còn yêu cô hay không!”
Sắc mặt của Bùi Hân khẽbiến, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục như thường, khẽ mỉm cười, ngón tay trắngnõn mở túi ở trước mặt cô, “Cô mở ra xem một chút xem!”
Nhìn phong thư mới tinhxuất hiện ở trên mặt bàn, Tôn Đào Phi mở ra. Từng tấm, từng tấm có hình ảnh củamột người đàn ông quen thuộc đập vào mắt cô, Trình Phi Viễn trong hình đều làkhóe miệng tươi cười, mặt mày dịu dàng, Bùi Hân bên cạnh cũng ngượng ngùng, dịudàng vô cùng.
Không thể không nói gócđộ chụp hình rất tốt, thời gian là tuần này. Tôn Đào Phi nhớ đêm hôm đó TrìnhPhi Viễn trở về rất muộn, nói với cô là đi trực, thì ra là hẹn với giai nhân,khóe miệng nhịn không được mà khẽ nâng lên, là cười nhạo hay là cái gì, ngay cảchính cô cũng không rõ.
Ngẩng đầu, Tôn Đào Phithu lại tất cả biểu tình, suy nghĩ quay cuồng trong đầu, đẩy phong thư tới trướcmặt Bùi Hân.
“Bùi tiểu thư, lầnđầu tiên tôi nhìn thấy Tiểu tam cầm hình tới chứng minh chuyện lén lút củamình. Xin lỗi, những hình này không đủ để chứng minh cái gì, bây giờ kỹ thuậtPS rất phát triển, không cần cô nói tôi biết, tôi đều biết. Hơn nữa, cô hấp tấpmuốn chia rẽ vợ chồng chúng tôi như vậy, cô nói xem, nếu ông nội biết sẽ như thếnào!”
“Cô...” Bùi tiểuthư ưu nhã rốt cuộc đã biến mất, cô ta trợn mắt nhìn Tôn Đào Phi, hoàn toàn pháhư phần mỹ cảm lúc trước.
Tôn Đào Phi cười nhẹ mộttiếng, phụ nữ đẹp cũng chỉ đến thế. Cô đoán ông nội bà nội, bố chồng mẹ chồngnhất định là rất không thích vị Bùi tiểu thư trước mắt này, bằng không ban đầucũng sẽ không ép Trình Phi Viễn kết hôn với cô.
Tôn Đào Phi chợt vỗtrán, làm như rất là ưu sầu nói, “Còn nữa, nếu như giới truyền thông biết Bùitiểu thư lại là Tiểu tam phá hư gia đình của người ta, không biết năm nay BùiPhó bí thư tham gia tranh cử bí thư thị ủy (bí thư ở ủy ban thành phố) có thểchịu ảnh hưởng hay không!”
“Có một ngày cô sẽphải khóc!” Bùi Hân trừng trừng mắt hạnh, giày cao gót cồm cộp gõ trên mặt đất,rất nhanh liền biến mất khỏi tiệm.
Cơ hồ là Bùi Hân vừa rờiđi, Tôn Đào Phi liền đặt mông ngồi bệt ở trên ghế sofa, ngón tay nắm thật chặtphong thư trong tay, giống như như vậy thì những tấm hình đó có thể biến mất.
Trình Phi Viễn, anh thậtmẹ nó vô tư vĩ đại ghê gớm.
“Trình Phi Viễn,Trình Phi Viễn...” Tôn Đào Phi cắn răng nghiến lợi kêu ra cái tên đó. Tronglòng khó chịu như lửa đốt, giống như có vô số mũi kim đang đâm vào. Tay chân côđã sớm lạnh như băng.
Tôn Đào Phi không biếtmình ngồi bao lâu ở trên ghế sofa, nhìn chằm chằm ánh mặt trời từ đông chậm rãidời về tây qua lớp cửa sổ thủy tinh.
“Vợ, anh và contrai tới đón em tan làm!”
Tôn Đào Phi cố gắngkhôi phục bộ dáng như thường, không đi chất vấn người đàn ông ở trước mắt, cômuốn cho hắn một cơ hội, do hắn chính miệng nói cho cô biết sự thật.
“Ừ, đã xong rồi,chúng ta về nhà đi!”. Tôn Đào Phi lạnh nhạt nói.
“Mẹ, mẹ, ôm, ôm!”Bàn Đinh ôm lấy chân Tôn Đào Phi, bò lên trên tựa như con khỉ.
Yên lặng ôm lấy con,yên lặng đi ra ngoài.
“Vợ, hôm nay rấtmệt phải không!” Trình Phi Viễn nhạy cảm nhận thấy được hôm nay vợ mình có chútkhông bình thường.
“Anh nói xem?”Tôn Đào Phi cười như không cười, “Cuối tuần anh trực, vậy tuần này có ngày nàoanh không trực không?”
Tim của Trình Phi Viễnlộp bộp rơi xuống, sao vợ mình đột nhiên hỏi cái này, chẳng lẽ cô đã biết chuyệnhắn và Bùi Hân gặp mặt.
Ngày đó Bùi Hân độtnhiên gọi điện thoại tới, hắn chỉ nói với cô ấy vài lời đã rời đi trước, về phầnkhông nói với Tôn Đào Phi, đơn thuần là bản tính đàn ông của hắn đang tác quái,hắn cảm thấy là một người đàn ông nếu như đi chỗ nào đều phải báo cáo với vợ, vậythật là không có mặt mũi.
Cho nên, chuyện gặp mặtBùi Hân, đoàn trưởng Trình của chúng ta kiên quyết không nói cho Tôn Đào Phi,cũng hoàn toàn quên mất lời hứa trước đây không lâu của hắn với cô.
Trình Phi Viễn không biếtlà, chính là bởi vì cái bản tính đàn ông của hắn, thiếu chút nữa đã khiến hắnchia tay với Tôn Đào Phi.
“Tuần này anhkhông trực!” Ánh mắt Trình Phi Viễn không biến sắc quan sát phản ứng của TônĐào Phi.
“À!” Tôn Đào Phisờ sờ đầu con, “Hôm nay Bàn Đinh có nghe lời hay không, hôm nay anh trông nó,nó không quấy rầy anh chứ?”
Trình Phi Viễn cười hắchắc, “Không quấy rầy, có thể chia sẻ lo lắng cho vợ là vinh hạnh của anh!”
Liếc nhẹ Bàn Đinh mộtcái, Trình Phi Viễn cười cực kỳ quỷ dị.
Tiểu tử thúi, coi nhưcon thức thời, bằng không hắn cũng sẽ không tốt tính giống Tôn Đào Phi. Hắn cóphương pháp khiến cho nó nghe lời, nhưng ở trước mặt vợ mình, hắn vẫn chỉ có thểngoan ngoãn sử dụng chính sách dụ dỗ.
~~~~~~~~~~
“Tô Nhiễm, cậu tớià!” Tôn Đào Phi vui mừng gọi to, nhanh chóng đứng lên từ quầy thu tiền, bướcnhanh đi ra ngoài đón.
Lúc khai trương, Tô Nhiễmcó đưa tới đây một lãng hoa, nhưng lại chưa từng tới lần nào. Sau đó Lâm Gia Vũlại tới đây mấy lần, nghĩ cũng biết là ai mua. Cô nghĩ nhất định là Tô Nhiễm phảichăm sóc con gái nên không thể phân thân, không ngờ hôm nay cô ấy lại tới.
“Mình mới làm mộtchiếc bánh chocolate rừng rậm đen[1] , cậu nếm thử một chút!”
Vừa để bánh ngọt xuốngbàn, Tôn Đào Phi liền múc một muỗng lớn, “Ừ, ăn thật ngon!”
“Đào Phi, chồng cậucó khỏe không!”
Tôn Đào Phi kinh ngạcngẩng đầu, “Rất tốt, sao vậy?”
Tô Nhiễm ngượng ngùngcười một tiếng, trầm mặc hồi lâu, dường như có chút phân vân, “Có một việc mìnhkhông biết có nên nói cho cậu biết hay không!”
Tôn Đào Phi cười một tiếng,“Cậu cứ nói đi, có cái gì không thể nói đâu!” cô nghĩ mình đã đoán được là chuyệngì.
Tô Nhiễm đẩy một cáiđĩa CD tới, “Tuần trước, mình và bạn ăn cơm ở khách sạn của nhà cô ấy!” Thấy sắcmặt của Tôn Đào Phi cũng không biến hóa quá lớn, cô lại tiếp tục nói, “Không ngờ,nhìn thấy chồng cậu và một cô gái đi vào ăn cơm, sau đó lại qua hai ngày...”
Ngón tay Tô Nhiễm chạmvào đĩa CD, “Bởi vì mình nói với bạn nên cô ấy đặc biệt lưu ý, nói là nhìn thấybuổi tối thứ hai chồng cậu vào một phòng chung với cô gái kia!”
Tôn Đào Phi chỉ cảm thấytrái tim của mình bị cái gì hung hăng níu lấy, đau đến hít thở không thông.
Tô Nhiễm nhẹ nhàng cầmtay Tôn Đào Phi, nhìn mặt mũi dần dần trắng bệch của cô, rất là đau lòng, “ĐàoPhi, mình thấy chồng cậu thật lòng yêu cậu, có lẽ trong này nhất định là có hiểulầm gì, cậu nên nói chuyện rõ ràng với anh ấy. Ban đầu mình và Gia Vũ cũng lànhư vậy, ngàn vạn đừng để có người chen vào giữa hai người.”
Tuy Gia Vũ nói cô khôngnên xen vào việc của người khác, nhưng cô không muốn Tôn Đào Phi là người chẳnghay biết gì, cô thật coi cô ấy như bạn thân, nên không hy vọng cô ấy bị lừa.
Tôn Đào Phi cố gắng nặnra một nụ cười, “Mình hiểu rồi, cảm ơn cậu, Tô Nhiễm!”
Đợi sau khi Tô Nhiễm rờiđi, Tôn Đào Phi run rẩy bỏ đĩa CD vào trong máy vi tính, rất nhanh hình ảnh rõràng xuất hiện ở trước mắt, người đàn ông cao lớn anh tuấn, người phụ nữ xinh xắnđộng lòng người, ôm nhau đứng ở trước phòng, đầu người phụ nữ khe khẽ tựa vàotrên vai người đàn ông, nhẹ nhàng cười duyên, mặt mày uyển chuyển động lòng người.
Hình ảnh chuyển mộtcái, cửa phòng được mở ra, hình ảnh khôi phục lại bình thường, tầm mắt có thểthấy được chỉ còn lại thảm đỏ đến chói mắt.
Mắt chua xót vô cùngkhó chịu, giống như có đồ cái gì đó muốn lã chã rơi xuống. Ngẩng mặt tựa vàotrên ghế sa lon, cho đến khi nó chảy ngược trở lại.
Điện thoại di động bị mởra, khép lại, khép lại, mở ra, lặp lại không biết bao nhiêu lần. Con số quenthuộc hiện ra vô số lần nhưng cô cuối cùng lại không thể ấn xuống nút “gọi”.
Lần đầu tiên cô mất đidũng khí chất vấn một người, nói cô nhát gan cũng tốt, khiếp đảm cũng được, ítnhất bây giờ còn chưa muốn buông tay, cũng căn bản chưa có chuẩn bị buông tay.
Chân trời chầm chậm phủmột tấm màn đen, người đi đường đi qua đi lại, vội vội vàng vàng quay về nhà.
Điện thoại lạnh nhưbăng “ong ong” vang dội ở trên tay, ánh đèn sáng ngời rọi vào phía trên, hiệnrõ ràng ba chữ, Trình Phi Viễn.
Tôn Đào Phi lạnh lùngnhìn lướt qua, không để ý tới, một lần, hai lần, ba lần... Cho đến khi TrìnhPhi Viễn xuất hiện ở cửa tiệm.
“Sao em không nhậnđiện thoại?” Trình Phi Viễn tức giận quát. Cô có biết hắn lo lắng cỡ nào haykhông, hắn sợ cô có chuyện gì xảy ra.
“Em không thoảimái!” thần sắc Tôn Đào Phi uể oải, mệt mỏi lãnh đạm nói.
Bàn tay hơi lạnh nhẹnhàng đặt lên trán của cô, Tôn Đào Phi chỉ cảm thấy ghê tởm khó chịu. Nhàn nhạtnhìn đi chỗ khác, không làm như vậy, cô sợ mình sẽ ghê tởm mà ói ra.
Trình Phi Viễn phát hiệnvợ mình khác thường, vô cùng khác thường, nói chuẩn xác, từ mấy ngày trước đã bắtđầu không bình thường, hôm nay càng rõ ràng hơn.
“Phi Phi, em làmsao vậy?” Trình Phi Viễn lo lắng nhẹ giọng hỏi.
Tôn Đào Phi nhìn chằmchằm Trình Phi Viễn, “Anh nói xem?”
“Em không nói,anh làm sao biết, có việc gì em cứ nói cho anh biết!” Trình Phi Viễn nhìn bộdáng lạnh nhạt của vợ mình, gấp gáp vò đầu bứt tai.
Tôn Đào Phi trực tiếpnghiêng đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn vẻ mặt nóng nảy, lo lắng của hắn.
Có phải đàn ông nàocũng giả bộ thế này không.
“Về nhà nào, BànĐinh đang ở nhà chờ đó!”
Về đến nhà, ăn cơmxong, ôm con trai chơi một lát, Tôn Đào Phi yên lặng tắm rồi ngủ.
Trình Phi Viễn nhìnbóng lưng buồn bực vô cùng của vợ mình, cả buổi tối, vợ hắn cũng không nhìn hắnmột cái, suy nghĩ nửa ngày, hắn vẫn không hiểu, vợ mình rốt cuộc là làm sao!
Ngày thứ nhất, Tôn ĐàoPhi đáy lòng khó chịu, đau khổ vô cùng.
Trình Phi Viễn dùng vôsố biện pháp, nghĩ cách trêu chọc làm vợ mình vui vẻ, một chút hiệu quả cũngkhông có.
Hai ngày, vẫn không cóhiệu quả.
Ba ngày, buổi tối,Trình Phi Viễn đẩy cửa nhà ra, nghênh đón hắn trừ không khí vắng ngắt, vẫn làkhông khí vắng ngắt.
Trên bàn cơm chỉnh tề đểmột phong thư và một đĩa CD. Bằng tốc độ nhanh nhất lật xem một lần, đoàn trưởngTrình của chúng ta liền ngơ ngẩn hóa đá. Hắn đã hoàn toàn rõ ràng vì sao vợmình biến mất, và nguyên nhân hai ngày nay vợ mình không vui.
Hắn phi như bay đến cửahàng bánh ngọt, nhưng đón hắn lại cũng là một mảnh đen như mực, hung hăng đánhxuống tay lái.
Trình Phi Viễn hối hậnvô cùng, nếu sớm biết, sớm biết như vậy, cho dù là vợ hắn muốn biết hắn mộtngày hắn đi cầu mấy lần, hắn cũng sẽ không có chút nào giấu giếm, nói ra hết.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Chocolate rừng rậmđen: làm bằng chocolate, nhìn có vẻ như rừng...