Khi Quân Hôn Gặp Gỡ Tình Yêu

Chương 37: Xin chào, dỗ vợ




Cụ ông và bà nội vui vẻchơi hai ngày ở thành phố W, sau đó hài lòng tay nắm tay nhau về nhà. Hai ngườivô cùng ngọt ngào, khiến người trẻ tuổi như Tôn Đào Phi cũng hổ thẹn.

“Tội chết có thểmiễn, tội sống khó tha.” Trước khi qua kiểm an, cụ ông ghé vào bên tai Tôn ĐàoPhi, âm trầm nói.

Tôn Đào Phi cười híp mắtngẩng đầu, vô tội nháy mắt mấy cái, “Ông nội đang nói gì, cháu nghe không hiểu.”

Mắt cụ ông sáng như đuốclườm cô một cái, tựa hồ còn muốn nói tiếp cái gì, nhưng đã bị bà nội lôi kéoqua kiểm an.

“Ông nội, bà nộiđi đường cẩn thận.” Tôn Đào Phi vui sướng hướng về phía hai cụ vẫy tay một cái.Câu nói kia của cụ ông, cô làm sao không biết có ý gì, chẳng qua là cô ở thànhphố W phía xa, cho dù tay cụ ông dài hơn, cũng không duỗi tới xa như vậy.

Cho đến khi hoàn toànkhông nhìn thấy bóng dáng hai cụ, Tôn Đào Phi mới yên lặng xoay người, thở phàomột cái, rốt cuộc đã đưa được hai vị Phật gia đi.

Lại nói, hai cụ ở đâyhai ngày, hai người già thêm một Bàn Đinh, giày vò chết cô chịu mệt nhọc mỗingày.

Nhất là cụ ông, vàongày thứ hai ở đây, đơn giản nói muốn ăn bánh ngọt cô tự mình làm, mà trong taycô, công cụ, bột mì, trứng gà, cái gì cũng không có. Cho dù cô là phụ nữ khéoléo, cũng không bột đố gột nên hồ. Người phụ nữ dù khéo đến đâu cũng khó có thểthổi cơm khi không có gạo. Sau đó, nếu không phải bà nội ngăn ông, có lẽ ông cụsẽ mua cho cô một bộ thiết bị, chỉ vì ham mê ăn uống của mình.

Xuyên qua bãi tập, thậtxa, Tôn Đào Phi nhìn thấy Bàn Đinh đang chơi cực kỳ cao hứng trong hố cát. Buồnbực thở dài, vốn cô còn sợ để nó ở nhà Tống Văn, đứa nhỏ này sẽ quậy. Bây giờtrông bộ dạng nó, nhìn thấy hạt cát có lẽ còn vui hơn thấy cô. Đoán chừng cô cómất tích một hai ngày, nó cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.

“Bàn Đinh.”

“Mẹ, mẹ.”Thằngnhóc nghe thấy tiếng gọi, ngẩng đầu lên thật nhanh, nhìn qua nhìn lại sau lưngTôn Đào Phi, quơ múa xẻng nhỏ trong tay.

“Thái, thái.” TônĐào Phi dĩ nhiên là biết, tiểu tử đang hỏi ông cố, bà cố đi đâu.

Ngồi xuống, Tôn Đào Phitỉ mỉ lau đi hạt cát dính trên mặt con trai, chỉ chỉ phương xa, “Ông cố, bà cốvề nhà.”

Trong nháy mắt, khuôn mặtnhỏ nhắn của nó liền lưu luyến nặng nề, Tôn Đào Phi cơ hồ cho rằng mình nhìn lầmrồi.

“Phi Phi.” Thằngnhóc chu cái miệng nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào như đưa đám, hoàn toànkhông còn vui vẻ linh hoạt trước.

Tôn Đào Phi nhất thời bịcon lây chút thương cảm, xoa xoa đầu nó, cười nhẹ nhàng nói, “Bàn Đinh, sau nàychúng ta sẽ về nhà, khi đó chúng ta sẽ luôn luôn ở chung một chỗ.”

Mặc dù thời gian ởchung với ông nội bà nội, bố mẹ chồng không phải rất dài, nhưng cô rất thíchkhông khí ấm áp hoà thuận vui vẻ trong đại gia đình này. Thích nụ cười ấm áp, sựquan tâm ấm áp của mỗi người.

Cụ ông đi, để lại mộtchồng lớn phim truyền hình đề tài quân lữ. Tôn Đào Phi thật vất vả sắp xếp ngayngắn toàn bộ CD.

Buổi tối, lại bị TrìnhPhi Viễn hùng hùng hổ hổ lật ngổn ngang.

“Trình Phi Viễn.”Tôn Đào Phi gọi cả tên cả họ, tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông đang lậtqua lật lại say sưa đó, hung ác muốn một phát đá hắn đến Tây Ban Nha, có biếtcô tốn bao nhiêu thời gian mới sắp xếp xong hay không.

Trình Phi Viễn hơinghiêng qua, sau đó lại hết sức chuyên chú đi đến lật tới lật lui, trong miệngkhông ngừng nói thầm, “Binh lính đột kích” đi đâu rồi, anh nhớ rõ ràng hôm quamới xem mà.” Không chút nào để ý tới Tôn Đào Phi đang tức giận ngập trời.

Hít khí thật sâu, thởra, Tôn Đào Phi không ngừng tự nói với mình, thế giới tốt đẹp như thế, ánhtrăng mỹ lệ như thế, Bàn Đinh đáng yêu như thế, không nên so đo với người đànông trước mặt. Lặp lại nhiều lần, Tôn Đào Phi mới cố đè xuống tức giận tràn đầy.

Không nói một lời đi đếnbên cạnh Trình Phi Viễn, từ phía dưới rút ra “Binh lính đột kích”, bỏ đến trướcmặt hắn.

“Em đưa anh sớm,anh cũng không cần tìm lâu như vậy.” Chỉ sợ Tôn Đào Phi đưa sai, Trình Phi Viễnlật qua lật lại xem thật lâu. Cuối cùng, rất oán giận chỉ trích Tôn Đào Phi.

Tôn Đào Phi nhất thờinghẹn ở cổ họng, nuốt thế nào cũng nuối không trôi, dạ dày co rút đau đớn. Côkhông nên tìm giúp hắn, càng không nên để ý người đàn ông khiến người ta tức giậnnày.

“Vợ, anh đói bụng.”

Ánh mắt Tôn Đào Phiquét qua hắn, nhẹ nhàng nói, “Em không đói.”

Trình Phi Viễn vốn hếtsức chuyên chú, tập trung tinh thần, trong nháy mắt liền nghiêng đầu, lập tứchiểu ra, nhìn sắc mặt lạnh lùng, âm trầm kia của vợ mình, hắn biết, vợ mìnhđang rất không vui.

“Vợ, ai dám chọcgiận em vậy, nói cho anh biết, anh đi đánh hắn.”

Tôn Đào Phi nhàn nhạtliếc mắt nhìn hắn, môi đỏ mọng khẽ mở, “A, phải không, vậy anh đánh chính anhtrước rồi nói.”

Không nói nhảm với hắnnữa, Tôn Đào Phi trực tiếp vào phòng ngủ, “Phanh” một tiếng, chặn ai kia ngoàicửa.

Ngồi một mình trên ghếsa lon, Trình Phi Viễn khổ cực suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc phát hiện ra nguyênnhân mình khiến Tôn Đào Phi tức giận, hung ác vỗ đầu, hắn không khỏi hối hận tạisao mình nói câu kia, thật là ‘một bước lỡ chân để hận nghìn năm’.

Nhìn chung quanh phòngkhách trống rỗng một vòng, lại nhìn cửa phòng đóng chặt.

Trình Phi Viễn khôngcòn chú ý nội dung trên TV, ngồi yên trong chốc lát nữa. Sau đó, Trình Phi Viễnliền quả quyết đứng lên, cầm cái chìa khóa đặt ở trên khay trà, mỉm cười nhìn vềphía phòng ngủ, hắn sải bước ra ngoài.

Tiếng đóng cửa khôngtính là nhẹ, khiến Tôn Đào Phi theo bản năng lật người, nhẹ nhàng kéo cửa phòngra một khe hẹp, trong phòng khách quả nhiên đã không có một bóng người.

Đồ đàn ông không timkhông phổi, chỉ lo cho mình.

Ôm thân thể mềm mềmthơm thơm của Bàn Đinh, Tôn Đào Phi khẽ hôn một cái, vẫn là nhỏ dựa vào đượchơn.

Trong mơ mơ màng màng,Tôn Đào Phi thật giống như nghe được thanh âm chìa khóa chuyển động. Động độngkhóe miệng, cô lại tiếp tục đi ước hẹn với Chu công, đợi cô tỉnh ngủ tự mình điăn, không thèm dựa vào người đàn ông” xấu đó.

Bật đèn của phòng kháchlên, Trình Phi Viễn rón rén kéo cửa phòng ngủ ra.

Dưới ánh đèn lờ mờ, mộtlớn một nhỏ, ôm nhau ngủ say ngon lành. Khóe môi cong lên, khuôn mặt cương nghịcủa Trình Phi Viễn hiện lên độ cong nhu hòa.

Nhẹ nhàng đóng cửaphòng, từ góc cửa xách ra một túi ny lon màu vàng, Trình Phi Viễn cười cười, cócái này, làm sao lửa giận của vợ hắn không biến mất như khói mây.

Từ trong túi lấy ra dưachuột, thịt gà, cà chua, xử lý sạch sẽ.

Đúng vậy, đoàn trưởngTrình của chúng ta muốn thông qua tài nấu nướng của mình, khiến vợ mình nở nụcười lại.

Bởi vì Tôn Đào Phi đangở trong hừng hực lửa giận, hơn nữa lửa giận này còn là do hắn đem tới. TrìnhPhi Viễn thật sự không có kinh nghiệm lấy lòng dụ dỗ phụ nữ. Đột nhiên nghĩ đến,thật lâu trước khi Tôn Đào Phi tới trại lính, hắn tự mình xuống bếp nấu ăn, đượcmiệng vàng của vợ mình tán thưởng, nói là làm rất ngon. Cho nên, đoàn trưởngTrình liền muốn mượn tài nấu nướng của mình để lấy lòng.

Nửa giờ sau, Trình PhiViễn mở phòng ngủ ra, ôm tiểu tử ngủ say trong lòng Tôn Đào Phi lên.

Tôn Đào Phi cơ hồ lập tứctỉnh lại, hai mắt trợn lên, “Anh làm gì vậy?”

Trình Phi Viễn không trảlời, mỉm cười thần bí.

Nhìn ba món mặn, mộtmón canh, hương vị đầy đủ trên bàn, Tôn Đào Phi kinh ngạc há to mồm.

“Anh làm?” TônĐào Phi không thể tin nhìn Trình Phi Viễn đang cười rực rỡ.

Trình Phi Viễn nghiêngngười dựa vào ghế, một tay chống bàn, nhìn Tôn Đào Phi đang mở lớn miệng, nụ cườinồng đậm trên mặt. Dưới ánh mắt hoài nghi của Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn hunghăng gật đầu.

“Đúng vậy, mộttrăm phần trăm, một phần ngàn ngàn không thể giả được.” Đồng thời cũng khôngquên dùng âm thanh lớn đáp lại.

“Nếm thử một chútxem, có phải mùi vị em thích hay không.” Chỉ vào gà xé phay xanh đỏ lẫn lộn[1], Trình Phi Viễn đề cử chuyên môn của hắn, cũng là một trong những món ăn vợ hắnthích nhất.

Nhìn người đàn ông nở nụcười chói lóa như hoa mùa hè trước mắt, chồng của cô, Tôn Đào Phi có chút hoảnghốt. Cho dù chỉ là một món ăn thật đơn giản, trong lúc lơ đãng, cũng bị ngườiđàn ông này làm ra đủ hương vị thơm ngon. Cô từ từ ý thức được, Tôn Đào Phi côtựa hồ gả cho một người đàn ông không tệ, trừ có chút khuyết điểm sơ sót ra.

“Há miệng!” TrìnhPhi Viễn gắp lên một hạt đậu phộng, đưa đến trước miệng Tôn Đào Phi. Nếu côkhông chịu ăn, vậy để hắn giúp.

Tôn Đào Phi rất nghe lờihá miệng ra, nuốt trọn đậu phồng hồng bóng ướt át, giòn giòn xốp xốp.

Dưa chuột, mát mẻ ngonmiệng.

Gà xé phay, xốp xốptươi mới.

Đôi đũa của Trình PhiViễn đưa đến miệng của Tôn Đào Phi lần thứ tư thì bị cô nhẫn tâm đẩy ra, cô muốntự mình ăn, mới có thể ăn thật nhiều nha.

“Giúp em lấy mộtchén cơm.” Thừa dịp nuốt xuống, Tôn Đào Phi vội vàng sai khiến.

Trình Phi Viễn nhíumày, dừng hai giây, thấy Tôn Đào Phi vẫn chuyên chú nhét thức ăn vào miệng, cườikhổ lắc đầu, ngoan ngoãn vào phòng bếp.

Nhìn Tôn Đào Phi khôngngừng nhai, nơi sâu nhất trong đáy lòng Trình Phi Viễn thản nhiên tràn ra một cỗtự hào thỏa mãn nồng đậm.

“Như thế nào, vợ,tài nấu nướng của anh cũng không tệ lắm phải không!”

Tôn Đào Phi quét mắtngười nào đó cười đến mắt sắp híp thành một đường ngang, dừng đôi đũa trong taylại, lãnh đạm nói, “Miễn cưỡng tạm được.”

Khóe miệng Trình Phi Viễnrun run, miễn cưỡng tạm được, em đang không ngừng bỏ vào miệng đấy.

“Nhớ đừng quênthu chén rửa đĩa.” Lau sạch sẽ mỡ ở khóe miệng, Tôn Đào Phi vênh mặt hất hàmsai khiến Trình Phi Viễn rõ ràng đã hóa đá.

Nằm trên ghế sa lon,Tôn Đào Phi thoải mái duỗi lưng một cái, cuộc sống tốt đẹp cũng chỉ như thế. Nhấtlà thấy người nào đó bận rộn bên cạnh, cuộc sống liền càng tốt đẹp vạn phần.

“Tiểu Viễn tử,giúp ta rót ly nước.” Tôn Đào Phi rất là nhập tuồng miễn cưỡng phân phó, giốngnhư chính cô chính là Lão Phật Gia được Trình Phi Viễn phục vụ.

“Lão Phật Gia, mờiuống nước.” Ngồi xuống bên cạnh, Trình Phi Viễn cười hì hì đưa nước cho Tôn ĐàoPhi, nếu vợ muốn chơi đóng kịch, hắn cũng vui lòng theo cùng.

Nhận lấy cái ly khôngTôn Đào Phi đưa qua, Trình Phi Viễn đặt mông ngồi xuống kế bên cô, “Lão PhậtGia, bây giờ tâm tình em tốt hơn chút chưa, còn tức giận tiểu sinh hay không?”

“Còn chờ suytính.” Tôn Đào Phi rảnh rang nói, mặc dù cô đã sớm không còn tức giận, nhưngcũng không muốn hắn dễ dàng đắc ý.

Trình Phi Viễn khẽ vuốtve lọn tóc của Tôn Đào Phi, ngón tay như có như không chà nhẹ vành tai trắngnõn mịn màng của cô.

Tôn Đào Phi thoáng luithân thể ra, tức giận trợn mắt nhìn Trình Phi Viễn một cái, “Cách ta xa mộtchút.”

Trình Phi Viễn dán chặtvào Tôn Đào Phi, trầm thấp khẽ cười hai tiếng, hơi thở nóng rực phả vào cần cổcô.

“Thế này có tínhlà xa hay không.” Cợt nhả dựa vào gần sát hơn, hơi nóng ướt át của Trình Phi Viễncàng thêm dán chặt bên gáy Tôn Đào Phi, chạm nhẹ, râu ria mới mọc ra trên cằmtheo động tác của hắn, từng cái từng cái, đâm vào trên da thịt cô, chọc cô ngứangáy.

Tôn Đào Phi bị cảm giáctê tê dại dại này làm gai, kích thích đến giật nảy mình run lên.

Tôn Đào Phi cười khanhkhách, đưa tay phải ra, muốn tránh đi công kích của Trình Phi Viễn. Nhưng hắn lạithuận thế lôi kéo, cô ngược lại vững vàng ở bên người hắn.

Bàn tay hơi thô rápkhông biết từ lúc nào đã lặng lẽ chui vào bên trong quần áo của cô, không ngừngvuốt ve trêu chọc nụ mai mềm mại của cô. Chịu đựng không nổi hành hạ mắc cỡ lạikhó chịu này, Tôn Đào Phi thở nhẹ tựa đầu vào cần cổ Trình Phi Viễn, mềm mại khẽrên ra tiếng.

Hiển nhiên, một loạt phảnứng của Tôn Đào Phi, làm cho Trình Phi Viễn càng thêm khích lệ, động tác dướitay càng mạnh hơn.

“Da thịt Lão PhậtGia thật đúng là mềm mại ngon miệng, thật làm cho tay nhỏ bé của anh yêu thíchkhông muốn buông.”

Trình Phi Viễn cười nhẹngậm vành tai trắng noãn hắn thèm thuồng đã lâu, phun ra nuốt vào khuấy.

“Ừ...” Hơi ngướcđầu, Tôn Đào Phi uyển chuyển khẽ rên, trong nháy mắt cũng đỏ bừng cả mặt.

“Phi Phi.” TrìnhPhi Viễn êm ái lại đè nén gọi ra tiếng, bàn tay nắm chặt tay nhỏ bé của Tôn ĐàoPhi, đặt trên anh em của mình, để cho cô cảm nhận được nhu cầu nóng bỏng củamình.

Tôn Đào Phi theo bảnnăng muốn rút tay về, nhưng trên gương mặt tuấn tú đỏ sậm đến mức muốn chảy máucủa Trình Phi Viễn dày đặc mồ hôi, có một hai giọt thậm chí nhỏ trên mu bàn taycủa cô, nóng tim phổi người.

Hồi lâu, Tôn Đào Phi cuối cùng nhẹ nhàng vươn tay, xoa xuống khingười nào đó tha thiết chờ đợi. Chậm rãi cởi dây nịt của hắn ra, đượchắn dẫn dắt, cầm nóng rực của hắn, vuốt lên xuống.

Trình Phi Viễn nhất thời nhẹ “Hừ” ra tiếng, cách áo ngủ thật mỏng,ngậm hồng mai đã nở rộ ở dưới bàn tay hắn, mút từng ngụm từng ngụm.

Không biết là người nào rời khỏi người nào trước, y phục tung tóe côđơn rơi xuống đầy đất. Vừa xoay người, Trình Phi Viễn đè Tôn Đào Phi ởphía dưới, cảm thụ chỗ ướt át đã sớm chuẩn bị xong của cô, không kịp chờ đợi động thân mà vào.

Trong nháy mắt bị mềm mại, ướt át lửa nóng tràn đầy trời đất vâylượn, Trình Phi Viễn thoải mái tê dại da đầu, tần số đụng càng nhanhchóng, lực độ cũng càng lớn.

“Ừ, ừ...” Một tiếng tiếp một tiếng uyển chuyển yêu kiều phát ra từ trong miệng Tôn Đào Phi.

Tiếng thở dốc, thanh âm yêu kiều, từng tiếng liên tiếp vang vọng ở phòng khách, tạo ra từng khúc nhạc ngọt ngào mê người.

Trong đầu một lóe ánh sáng, một cỗ nóng rực phun ra, Trình Phi Viễnnằm ở phía trên nhất thời im lìm bất động, chỉ còn lại thở dốc thật sâu.

“Anh đi ra ngoài!” Cảm nhận được vật của người khác vẫn giữ ở trongcơ thể cô, tựa hồ lại có dấu hiệu hồi phục, Tôn Đào Phi cuống quít đẩyTrình Phi Viễn.

“Đừng động.” Trình Phi Viễn đè nén lại thân thể nhích tới nhích lui của Tôn Đào Phi, chậm rãi rút ra.

Mặc dù, Trình Phi Viễn đã nhận sai với cô. Có một số việc, cô có thểkhông so đo, nhưng có một số việc, cô tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.

“Cũng không biết TV kêu đánh kêu giết này có cái gì hay mà xem.”

Mấy buổi tối này, chỉ cần Trình Phi Viễn vừa mở TV lên, Tôn Đào Phi sẽ không ngừng ở một bên oán trách.

Nói thật, cô là có một chút cố ý, nói cô hẹp hòi cũng tốt, mang thù cũng được, dù sao cô chính là muốn nói như vậy.

Trình Phi Viễn khẽ nghiêng người, trong ánh mắt thâm thúy thoáng qua một nụ cười sáng tỏ.

“Vợ, chẳng lẽ ngày đó anh chưa đủ hiểu biết sâu sắc, thúc đẩy em vẫnnhớ mãi không quên đến nay.” Uyển chuyển cười một tiếng, hắn tuyệt đốikhông dám nói vợ mình mang thù, gia đình hài hòa là rất quan trọng.

“Có sao? Em chỉ nói thật mà thôi.” Tôn Đào Phi nhàn nhạt liếc mắt Trình Phi Viễn.

Trình Phi Viễn yên lặng không tiếng động quay đầu, không lôi thôinữa, phụ nữ thật là hẹp hòi. Nhắc nhở mọi người, phải tránh không nên đi trêu chọc.

Từ ngày Tôn Đào Phi đến, Trình Phi Viễn mở mắt có thể nhìn thấy vợyêu, nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy vợ yêu, sống thật thoải mái dễ chịu, nhiệt huyết sôi trào.

Đoàn binh lình số 323, cơ hồ tất cả mọi người đều phát hiện ra, đoàntrưởng bọn họ thật phấn chấn, cả ngày tinh thần luôn sáng láng giống như hoa mào gà.

Lão đại của họ hưng phấn sôi trào. Mỗi ngày đều mạnh mẽ hành hạ bọnhọ: đeo vật nặng chạy việt dã 7 dặm, hít đất 300 cái, huấn luyện tấncông v.v..., đa dạng chồng chất. Khiến cho mọi người khổ không thể tả,giận mà không dám nói gì.

Ai bảo lão đại của hắn là đoàn trường đại nhân, hơn nữa còn cầm lá cờ “Giữ vững đoàn chủ bài phải giữ vững vĩnh viễn”.

Cuộc sống của Trình Phi Viễn càng ngày càng dễ chịu, rực rỡ tươi sáng. Mà cuộc sống của Tôn Đào Phi lại dần dần có chút khô héo.

Rảnh rỗi quá mức, hơn nữa đã sắp hai tháng, cô tự xưng là siêng năng, làm sao có thể chịu được.

Buổi tối, đoàn trưởng Trình ăn uống no đủ hài lòng ngồi trên ghế sa lon.

“Vợ, có phải ai khiến em không vui, nói ra, anh đi đánh hắn.” Trình Phi Viễn vừa nói vừa đưa hai cánh tay vạm vỡ ra.

Tôn Đào Phi yên lặng thu bát đũa vào phòng bếp. Bạo lực, cho là quả đấm có thể chinh phục tất cả sao, đồ thô lỗ.

“Trình Phi Viễn, anh nói em đi ra ngoài tìm việc làm có được không, ở nhà thật nhàm chán.”

Trình Phi Viễn nghe vậy, thân thể vốn lười biếng, nhất thời ngồi nghiêm chỉnh, cảnh giác mạnh.

“Vợ, em muốn tìm công việc kiểu gì?” Đi theo bên cạnh Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn vô cùng tích cực hỏi.

Tôn Đào Phi mờ mịt lắc đầu một cái, “Chưa nghĩ ra hình thức cụ thể,dù sao cũng là muốn tìm chút chuyện để làm, nếu không một ngày nào đó em sẽ buồn chết mất.”

Trình Phi Viễn liếc nhìn Tôn Đào Phi tựa hồ rất là khốn khổ, vỗ tránsuy tư một lát. Đột nhiên ngẩng đầu lên, nhíu mày cười một tiếng, “Emnói anh mới nhớ, Lâm Văn đang cần giáo viên dạy tiểu học, em có thể đixem một chút. Nơi đó gần nhà, hơn nữa Bàn Đinh cũng có thể ở nhà trẻ bên cạnh.”

Trình Phi Viễn tận chức tận trách sắp xếp thỏa đáng nhất cho vợ mình. Quan trọng nhất là, hắn nghe nói Hằng Duệ cũng đang tìm người, lại cómột sư huynh giương giương mắt hổ với vợ mình ở đó. Vì để ngừa ngộ nhỡ,hắn nên hạ thủ trước.

Từ đó có thể thấy được, đoàn trưởng Trình của chúng ta nhìn xa trông rộng, mưu tính sâu xa cỡ nào.

Tôn Đào Phi yên lặng nhìn chăm chú vào người đàn ông bên cạnh, ánhđèn trắng muốt chiếu vào khuôn mặt cương nghị của hắn, các đường nét trở nên nhu hòa hơn nhiều, nụ cười ở khóe miệng thật giống như cũng hiệnlên ánh sáng tinh khiết.

Cô không ngờ hắn nói ra ý tưởng này, bên cạnh hắn, tất cả mọi chuyệnđều có thể xảy ra, sắp xếp thỏa đáng như vậy, cô không thể nói mìnhkhông cảm động. Hơn nữa hiện tại, càng ngày cô càng phát hiện, trong lúc không nhận ra, cô giống như càng ngày càng lệ thuộc vào hắn. Nếu làtrước kia, đây là chuyện cô khinh thường cỡ nào, nhưng hiện tại cô tựahồ càng ngày càng để mặc cho chính mình lệ thuộc vào người đàn ông này.

“Thế nào, vợ, có phải phát hiện chồng em rất tuấn tú không?” Đưa tayquơ quơ trước mặt Tôn Đào Phi tựa hồ đang sững sờ, Trình Phi Viễn cườiđến thật đắc ý.

“Em đang suy nghĩ, những lời anh nói thật rất được.” Lấy lại tinh thần, Tôn Đào Phi rất là nghiêm túc nói.

Đoàn trưởng Trình của chúng ta lập tức bị nội thương nặng, vợ, để emkhen lời chồng em nói là tốt khó khăn vậy sao? Chẳng lẽ em không biết,ngôn ngữ hành động của em, chính là động lực lớn nhất của anh.

Ngồi yên trong chốc lát, Tôn Đào Phi phủi đất đứng lên, cả Trình Phi Viễn bên cạnh cũng bị giật mình.

“Vợ, em làm gì đấy?”

“Em đi hỏi Lâm Văn một chút, cố vấn tin tức.”

Trình Phi Viễn cười khổ chỉ chỉ đồng hồ treo trên tường, “Vợ, bây giờ đã sắp mười giờ rồi, em xác định muốn đi quấy nhiễu nhà hắn à. Anh dámcam đoan nhà Trịnh Khải khẳng định ngủ sớm rồi, sáng mai em đi là tốtnhất, hơn nữa ngày mai là chủ nhật.”

Trình Phi Viễn cười nhẹ nhàng nháy mắt mấy cái, đưa tay kéo Tôn ĐàoPhi, cười híp mắt nói, “Vợ, nghe lời chồng em nói, chính xác không sai,anh sẽ không hại em.”

“Anh buông tay, em muốn đi tắm.”

“Thật tốt, chúng ta cùng đi, anh cũng muốn tắm.” Bỏ qua ánh mắt trànđầy ý lạnh của vợ mình, Trình Phi Viễn cực kỳ hưng phấn ôm Tôn Đào Phi,mang cô vào trong phòng tắm, nghĩ đến một màn hương diễm tươi đẹp, hắnliền huyết mạch căng phồng.

Bởi vì trong lòng có chuyện. Sáng sớm hôm sau, khi luồng ánh sáng đầu tiên chiếu vào, Tôn Đào Phi liền mở mắt.

Vuốt vuốt eo đau nhức, nhìn lại những dấu vết thảm không nỡ nhìn trên người, cô liền tức giận, đàn ông đều con mẹ nó chỉ vì phụ nữ gì cả.

Mở cửa phòng ngủ ra, Tôn Đào Phi liếc mắt liền nhìn thấy nồi cơm điện nhỏ để trên bàn ăn, một dĩa rau trộn dưa chuột giòn, rau xanh xào ngósen và một ổ bánh bí đỏ vàng óng.

Mở nồi cơm điện, hương thơm xông vào mũi, cháo trứng muối thịt nạc nấu thật thơm ngon, khiến người ta thật muốn ăn.

Chợt, tầm mắt của cô bị tờ giấy nhắn lại một bên hấp dẫn.

Vợ!

Tối hôm qua làm em mệt rồi, anh làm cho em bữa sáng, em ăn ngon vào nhé.

Tôn Đào Phi không thể kìm được mà toét miệng, trong tròng mắt nhưnước ầm ầm gợn sóng. Sáng sớm bình thường lại tốt đẹp như vậy, bởi vìchút việc làm của người nào đó, nụ cười của cô cũng vô cùng chói mắt.

Bằng tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong, Tôn Đào Phi bạch, bạch, bạchchạy về phòng ngủ. Vỗ nhẹ cái mông nhỏ trắng hồng hào của con trai.

“Bàn Đinh, dậy nào, mặt trời lên cao rồi.”

Nó rất nhanh mở ra mắt to như nho đen, mệt mỏi nhìn mẹ một cái, lại nhắm hai mắt lại thật chặt.

Thấy thế, Tôn Đào Phi đành phải phẫn nộ rời đi, để nó tiếp tục ngủ nướng.

Dùng điểm tâm, Tôn Đào Phi ăn cực kỳ thư thái, vui vẻ. Cuối cùng, cho đến khi bụng thật sự là chống đỡ không được nữa, cô mới lưu luyến đặtđôi đũa trong tay xuống.

Sau khi dọn dẹp xong, Tôn Đào Phi liền lập tức sang gõ cửa nhà Lâm Văn.

“Lâm Văn, em nghe Phi Viễn nói, trường học của chị đang mời giáoviên.” Tôn Đào Phi không vòng tới vòng lui, trực tiếp đi thẳng vào vấnđề.

Lâm Văn cười ha ha, rất là vui vẻ nói, “Đúng vậy, em muốn tới làm à. Như vậy thật tốt quá, chúng ta có thể đi làm cùng nhau.”

“Em chờ một chút!” Để lại Tôn Đào Phi ngoài cửa, Lâm Văn vội vàng vào trong. Không bao lâu sau liền ôm ra không ít tài liệu, “Đây là một chút tài liệu chị tổng kết ra, em có thể xem một chút, hy vọng có ích đốivới em.”

“Cám ơn chị.” Tôn Đào Phi cảm kích không lời nào có thể miêu tả nói được.

Không ở lại lâu, Tôn Đào Phi nhanh chóng trở về nhà, dù sao thằngnhóc Bàn Đinh ở nhà một mình, cô cũng không dám ở lâu bên ngoài.

Về đến nhà, Tôn Đào Phi liền mở những tư liệu kia ra, tỉ mỉ đọc,không thể không nói Lâm Văn thật là một giáo viên tốt rất có tráchnhiệm. Từ những tâm đắc phong phú này, có thể nhìn ra kỹ xảo làm saogiao tiếp với đám con nít, làm sao nâng cao thành tích của bọn nhỏ nhanh hơn.

Chuẩn bị tất cả thỏa đáng. Ba ngày sau, vào một buổi trưa ánh mặttrời sáng sủa, Tôn Đào Phi đến trường tiểu học gần đó trong thành phố W, tiến hành phỏng vấn trong vòng nửa giờ.

Quá trình phỏng vấn rất thuận lợi, mặc dù thầy chủ nhiệm bảo cô chờkết quả ba ngày. Nhưng cô có lòng tin, tỷ lệ mình lấy được công việc này rất lớn.

Nghĩ đến Bàn Đinh nhỏ như vậy đã bị đưa vào nhà trẻ, lòng của Tôn Đào Phi liền ẩn ẩn đau, cũng làm cho cô có chút đắn đo khi tìm việc.

“Phi Viễn, anh nghĩ em có nên đi làm không. Em nghĩ tới Bàn Đinh nhỏvậy đã bị đưa đi nhà trẻ, liền cảm thấy người mẹ như mình thật vô tráchnhiệm.”

Từ phòng tắm bước ra, Tôn Đào Phi lay mái tóc vẫn còn nhỏ nước, có vẻ cực kỳ phiền não, tâm thần bất định.

Trình Phi Viễn khẽ cười rút khăn lông trong tay Tôn Đào Phi, tỉ mỉlau tóc giúp cô. Tóc của vợ hắn thật đúng là đẹp, giống như là rèn từsắt đen thượng hạng, khiến hắn sờ mãi không chán, yêu thích không buôngtay.

“Quan điểm cá nhân của anh cũng không đồng ý em đi tìm việc nhanh như vậy, giống như lời em nói, Bàn Đinh còn nhỏ như vậy, cần em chăm sóc.Còn có, em chỉ mới đến đây hai tháng, anh muốn em chơi nhiều hơn. Quantrọng là, anh sẽ nhớ em nha!” Giống như là để chứng minh tình cảm củamình đối với vợ, Trình Phi Viễn vội vàng hôn một cái lên mặt trái xoancủa Tôn Đào Phi.

“Ba hoa.” Tôn Đào Phi tức giận nhìn hắn, đường cong khóe miệng lại càng kéo lên.

“Nếu không, em làm lại công việc ban đầu của em, mở lại cửa hàng bánh ngọt, em làm bà chủ, thời gian cũng sẽ tự do hơn.”

“Nhưng, không phải đã nói, ba muốn điều anh về thành phố A sao?”

Trình Phi Viễn dừng lại động tác trong tay, dương dương đắc ý cười hắc hắc, “Anh đã bàn tốt với ba, cho anh thêm ba năm.”

Bỗng chốc, kéo lại khăn lông từ trong tay Trình Phi Viễn, Tôn Đào Phi liền vội vàng xông về phía thư phòng, “Em phải đi tìm tiệm.”

Trình Phi Viễn dở khóc dở cười lắc đầu, đi theo bóng lưng hấp tấp của Tôn Đào Phi, chậm rãi thong thả vào thư phòng.

Ba ngày sau, trường học quả nhiên gọi điện thoại tới cho Tôn Đào Phi, bảo cô đi làm. Cô liền uyển chuyển chối từ công việc này. Cùng lúc đó,cô đã tìm được tiệm bánh mới, chỉ chờ công nhân sửa chữa đến, sẽ tiếnhành sửa chữa tiệm bánh.

“Phi Phi, đến phi trường đón mọi người đi!” Nhận được điện thoại mẹchồng gọi tới, là một ngày trước Tết Trùng Cửu (mùng 9 tháng 9), khi đótiệm bánh đã sửa chữa được hai ngày rồi.

Sững sờ hồi lâu, Tôn Đào Phi cầm điện thoại di động, ví tiền, ôm lấycon trai liền vội vã đến phi trường. Cô phát hiện ra, các cụ dường nhưcũng rất thích chạy đến thành phố W.

Ở đại sảnh phi trường, nhìn tất cả mọi người giống như đoàn du lịch, Tôn Đào Phi hoàn toàn ngây ngẩn.

Ông nội bà nội, bố chồng mẹ chồng, Thái hậu nhà cô, lão Tôn tiênsinh, anh hai chị hai, Trình Đóa Đóa, cùng với chị họ và tiểu hoàng tửnhà chị ấy, đây là cả nhà vui vẻ tổng động viên sao?

“Vui không, Phi Phi.” Mẹ chồng tiến lên cho cô một cái ôm mạnh, siết cô thiếu chút nữa không thở nổi.

Dưới tầm mắt mọi người, Tôn Đào Phi cười khan gật đầu một cái, đúng là thật “Rất vui ạ”.

“Mẹ và cha con tới thăm các con một chút, thuận tiện tới thăm tiểu tử thúi Tôn Hải Dương. Vừa lúc mẹ chồng con đi qua, chúng ta liền cùngnhau tới.” Thái Hậu nhà cô vẫn mạnh mẽ mười phần, đại khái hiểu đượcThái hậu nhà cô đang nói mục đích chuyến đi này với cô.

“Phi Phi, chị và anh hai em vừa vặn có thời gian rảnh rỗi, lại nóiPhi Viễn tới thành phố W lâu như vậy, hai anh chị cũng chưa từng tới,nhân cơ hội này, chị cũng muốn cùng anh hai em tới xem một chút.” Chu Du Thanh cười khanh khách ôn tồn nói.

“Phi Phi, lần trước mẹ nói nhớ con, hôm nay liền tới thăm con với bacon, có phải rất tốt không.” Vương Cẩn Ngôn làm nũng với Tôn Đào Phi,giống như một đứa bé.

“Thím nhỏ, Đóa Đóa rất nhớ thím, cũng nhớ bánh ngọt thím làm.” tiểucông chúa Trình Đóa Đóa dựa vào chân Chu Du Thanh, nửa câu sau nóingượng ngùng vô cùng.

Tôn Đào Phi không biết nên khóc hay cười, sờ sờ đầu cô bé, “Nhưng hiện tại thím nhỏ chắc không thể làm bánh ngọt được.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn rực rỡ của Trình Đóa Đóa trong nháy mắt tốiđi, rất nhanh lại sáng chói lọi như lúc ban đầu, ngẩng đầu, ngọt ngàonói với Tôn Đào Phi, “Thật ra thì cháu nhớ thím nhỏ nhất, không có bánhngọt cũng không sao. Chỉ cần là đồ của thím nhỏ, Đóa Đóa đều thích.”

Nụ cười trên mặt Tôn Đào Phi càng thêm rực rỡ, thật là một co gái nhỏ biết lấy lòng người khác.

“Cháu cũng vậy, cháu cũng thế.” Tiểu Vương Tử không cam lòng rơi ở phía sau, chen đến cạnh chân Tôn Đào Phi.

Tôn Đào Phi sờ sờ tiểu cô nương, siết chặt tiểu vương tử, cười nói,“Tốt lắm, tốt lắm, thím biết các cháu đều là đứa bé ngoan, thím cũngthích các cháu nhất, chúng ta nhanh chóng về nhà đi!”

Vì vậy, một nhóm chừng mười miệng ăn, vẫy ba chiếc xe taxi, hùng dũng chạy thẳng tới quân khu.

Sắp xếp cho mọi người xong, Tôn Đào Phi liền ngựa không ngừng vó gọiđiện thoại cho Trình Phi Viễn, nhắn hắn cho Mạc Tiểu Kỳ tới. Dù saotrong nhà lập tức có hơn mười miệng ăn, thứ cô muốn mua thật sự khôngít.

“Chị dâu, đoàn trưởng em nói rồi, có chuyện gì chị cứ việc phân phó.Mạc Tiểu Kỳ em lên núi đao, xuống vạc dầu, quyết không chối từ.” Vừathấy Tôn Đào Phi, Mạc Tiểu Kỳ không còn xấu hổ như trước, cười hì hì bahoa với cô. Bộ dạng nóng ruột vội vã của đoàn trưởng vừa rồi, hắn thậtcảm thấy buồn cười. Hắn càng ngày càng phát hiện ra, kể từ sau khi đoàntrưởng cưới vợ, càng ngày càng hớn hở ra mặt. Làm gì còn bộ dáng đáng sợ trước kia.

Tôn Đào Phi vỗ vỗ vai Mạc Tiểu Kỳ như một đồng chí tốt, “Yên tâm, chị sẽ không khách khí. Nhưng vẫn phải nói tiếng cám ơn.”

Vừa đến siêu thị, Tôn Đào Phi liền vội vã đi vào, bắt đầu điên cuồng mua, chất đầy hai shopping cart mới chịu bỏ qua.

Trình Phi Viễn thông qua điện thoại của vợ mình, biết hôm nay ngườitrong nhà tới, cơ hồ đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Thế nhưng, khi nhìn thấy phòng khách nhà mình bị chiếm đầy, hắn vẫn giật mình. Trước kia, saohắn không phát hiện mọi người chạy đến thành phố W lại vui vẻ siêng năng như vậy. Không thể không nói mị lực của vợ hắn thật lớn đó.

Lên tiếng chào hỏi từng người, Trình Phi Viễn thừa dịp mọi người không chú ý, lặng lẽ chạy vào phòng bếp.

Tôn Đào Phi đang quơ múa cái thìa, loay hoay trước bếp, mồ hôi nóng chảy ròng.

Đáy lòng Trình Phi Viễn có chút xót xa, lại tràn đầy tràn đầy ấm áp,cảm động. Hắn nghĩ có lẽ là đời trước hắn làm quá nhiều chuyện tốt, chonên mới có thể lấy được vợ tốt như vậy. Hắn thật may mắn vì người kếthôn cùng với hắn chính là cô gái trước mắt.

Hắn cũng hối hận, hối hận tại sao, không thể trong năm tháng khi lầnđầu tiên gặp cô, tin tưởng trong lòng nhất định sẽ không chứa ngườikhác, chỉ có cô.

“Phi Phi, vất vả cho em rồi!” Từ sau lưng Tôn Đào Phi nhẹ ôm lấy eocô, giọng trầm thấp của Trình Phi Viễn tràn đầy tình cảm. Tuy trên người cô tản mát ra mùi dầu khói nhàn nhạt, nhưng hắn cũng không cảm thấy khó ngửi, ngược lại còn thấy mê lòng người.

Tôn Đào Phi tất nhiên không biết những suy nghĩ trong lòng Trình PhiViễn, vô tình vỗ tay của hắn, “Mau buông tay, nếu không đậu hũ sẽ bịnhừ.”

“Nhừ thì nhừ, để cho bọn họ ăn nhừ đi.” Trình Phi Viễn đùa bỡn lườinhác không chịu buông tay, hắn còn chưa ôm đủ, sao có thể nhanh buôngtay như vậy.

Tôn Đào Phi bất đắc dĩ thở dài, người này lại bắt đầu linh tinh rồi.

“Vậy anh giúp em xử lý con cá đó đi, em muốn làm cá trụng nước sôi,sắp không kịp rồi.” Tôn Đào Phi không ôm bất cứ hy vọng nào, thuận miệng nói.

Vậy mà, Trình Phi Viễn lại rất nghe lời buông tay ra, cởi áo khoácquân trang xuống, vén tay áo lên, bắt đầu thuần thục cắt cá rọc xương.

Vương Cẩn Ngôn rón ra rón rén tựa vào cửa phòng bếp, nhìn đôi vợchồng son đang phối hợp ăn ý trong phòng bếp, trên khuôn mặt được chămsóc tốt tràn đầy nụ cười nồng đậm không che giấu được, xem hai bọn họ ân ái, người làm mẹ như bà cũng yên lòng. Nhớ ngày đó là bà làm chủ bắtcon trai cưới người vợ này, bây giờ nhìn con trai đau lòng lo lắng chocô con dâu này, tất cả lo âu ban đầu của bà cũng có thể tan biến hết.

Đại khái là bởi vì có Trình Phi Viễn giúp một tay, thức ăn làm rất nhanh.

“Phi Viễn, anh đi ra ngoài gọi mọi người chuẩn bị ăn cơm.” Lau mồ hôi rịn trên trán, Tôn Đào Phi nhẹ nói.

“Yes Sir, thuận tiện anh sẽ bày bàn ra. Em vất vả rồi, vợ yêu.” Trước khi đi, Trình Phi Viễn vẫn không quên trộm hôn lên mặt đẹp hồng hào của Tôn Đào Phi một cái.

Tôn Đào Phi lập tức vỗ nhẹ lên hông của hắn, “Không nghiêm chỉnh, mọi người đang ở phòng khách đó.”

“Ở trong phòng khách thì thế nào, anh hôn vợ mình, có cái gì mà phảiche giấu.” Trình Phi Viễn lại bắt đầu lập trình ăn vạ của hắn.

Tôn Đào Phi thấy hắn lại bắt đầu, vội đẩy đẩy hắn ra, “Tốt lắm, anh mau qua đó đi, đi mở tiệc.”

“Phi Phi, em vất vả rồi.” Chu Du Thanh vừa bưng món ăn mới được làm xong ra ngoài, vừa cười nhẹ nhàng nói.

Tôn Đào Phi khẽ mỉm cười, “Không sao, việc em nên làm mà.”

“Ô, Phi Phi những thức ăn này đều là em làm sao, thật thần kì. DuThanh biết nấu ăn thì cũng thôi đi, hiện tại em cũng biết làm, thật làlàm cho chị tự ti mặc cảm nha.” Trong giọng nói ngạc nhiên của chị họcòn mang theo chút ghen tị.

Tôn Đào Phi biết vị Đường tỷ này mọi mặt đều rất ưu tú, nhưng chuyệnnấu ăn lại không biết gì, đây chính là khuyết điểm lớn nhất của chị ấy.

“Chị họ, món ăn của em nhìn thì đẹp nhưng ăn không ngon, lại nói, em trừ những thứ này, những thứ khác em đều không biết.”

“Phi Phi, tối nay ông nội bà nội qua đêm ở chỗ các con, còn chúng tađã đặt xong khách sạn rồi.” Trong bữa cơm, ba chồng liền sắp xếp vấn đềchỗ ở của mọi người.

“Chính là khách sạn mẹ và mẹ con ở lần trước, rất gần nhà các con.”Mẹ chồng lập tức theo sát ba chồng bổ sung phía sau, thanh âm vui sướnglộ ra nhè nhẹ tranh công, giống như cũng bởi vì công lao trước đó bà đã ở khách sạn này, mọi người mới có thể tìm được chỗ ở nhanh như vậy.

Đối với sự sắp xếp của ba chồng, dĩ nhiên là không có ai phản đối,lại nói, ông nội bà nội tuổi đã cao, không nên mệt nhọc đi xa.

“Phi Phi, ba nghe ba con nói, mì con kéo rất ngon, hưởng tận chântruyền của ông ấy. Không biết ngày mai, chúng ta có thể nếm thử tài nấunướng của con không?” Nhận được nụ cười ấm áp như hồ ly của ba chồngmình, Tôn Đào Phi chỉ cảm thấy da đầu tê dại, sao cô có cảm giác bị tính kế nhỉ.

“Nếu ba muốn ăn, vậy con cũng chỉ có thể bêu xấu.” Thật ra thì côđúng là đã học tám chín phần mười tay nghề của lão Tôn nhà mình. Ban đầu đồng chí Tôn Hải Dương cũng bởi vì chuyện này, hỏi ba mẹ mình tại saomuốn hắn thừa kế gia nghiệp, mà không phải con gái như cô. Lúc ấy lãoTôn tiên sinh nhà cô liền cả giận, hét lớn, con gái của Tôn Ái Quốc ôngkhông nên chịu nỗi khổ này, thừa kế gia nghiệp là chức trách của contrai như hắn, không thể trốn tránh. Đồng thời cũng tỏ rõ, cổ phần củacửa hàng trong nhà, cô chiếm bốn phần, cho Trình Hải Dương sáu phần, làphí vất vả hắn xử lý sản nghiệp. Lời tuy nói như thế, nhưng khi cô lấychồng thì đồ cưới ba mẹ cho đã vượt xa một phần cổ phần. Cho nên làm một người con gái, cô rất là may mắn khi mình được sinh ra trong một giađình có ba mẹ thương yêu cô như vậy.

Bây giờ nhìn lại trời cao cũng rất ưu ái Tôn Đào Phi cô, không chỉcho cô ba mẹ tốt, còn cho cô nhà chồng tốt vậy. Cho nên bất luận nói từphương diện nào cô đều là một cô gái may mắn và hạnh phúc.

“Phi Viễn, ngày mai anh gọi Hải Dương và Thành Phi về nhà ăn cơm. Lại nói, Chu Thành Phi là em trai chị dâu, sao tới bây giờ anh cũng khôngnói với em.”

“Vợ, em cũng không hỏi anh mà.” Trình Phi Viễn đáp vòng quanh, động tác giúp Tôn Đào càng êm ái.

Tôn Đào Phi âm thầm liếc mắt, nói xạo. Bất quá cô cũng không so đovới hắn, cô còn phải tính toán tính toán ngày mai phải chuẩn bị baonhiêu thứ đây?