Không khí lạnh lẽo trànvề, vốn là nhiệt độ ấm áp, lạnh nóng vừa phải, nay đột nhiên giảm xuống. Bầu trờibao la đã nổi lên mưa bụi dày đặc như lông trâu.
Ăn cơm tối xong, TônĐào Phi liền nhận được điện thoại anh hai gọi tới.
“Vợ, anh hai nóicửa hàng bánh ngọt đã xử lý tốt, mỗi tháng sẽ gửi sổ sách tới cho em xem, em cảmthấy thế nào?” Trình Phi Viễn mới vừa nhận điện thoại của anh hai xong, mặt vuirạo rực vội vàng nói với Tôn Đào Phi.
Tôn Đào Phi thu bát đũavào phòng bếp, xoa tay một chút, ngồi ở bên cạnh Trình Phi Viễn, như có điềusuy nghĩ nói, “Như vậy có làm phiền anh hai hay không?” cô vốn là muốn cho Tháihậu nhà cô giúp một tay, dù sao để cho chủ tịch của một công ty đã đưa ra thịtrường, quan tâm một cửa hàng bánh ngọt nho nhỏ, thật sự là đại tài tiểu dùng(có tài mà ít dùng).
Trình Phi Viễn đại kháihiểu được suy nghĩ của vợ mình, trấn an nói, “Cái này em không phải lo lắng,người tài dưới trướng anh hai đông đảo, tùy tiện phái một người là được. Hơn nữa,người tài luôn vất vả.”
Nếu Trình Phi Viễn đãnói thế, Tôn Đào Phi cũng chỉ có thể yên tâm thoải mái tiếp nhận sự sắp xếp nhưthế.
Ôm lấy con trai uể oảinằm ở một bên. Tôn Đào Phi véo véo chóp mũi nó. Nhưng cô đùa nửa ngày, thằngnhóc vẫn nhắm chặt hai mắt.
“Dù em trêu chọcthế nào, nó cũng không có tinh thần gì đâu, ban ngày vui mừng chạy lung tung mòmẫm điên cuồng ở bên ngoài, bây giờ còn có tinh thần mới là lạ?” Trình Phi Viễnrảnh rang mở miệng, cũng khiến Tôn Đào Phi ngừng lại động tác. Lại nói, hắncũng rất thương con trai.
Tôn Đào Phi buồn bực khẽvuốt ve đầu xù của con trai. Kể từ khi dọn vào quân khu, biết không ít người bạnnhỏ rồi, chỉ cần thừa dịp hai vị đại nhân không chú ý, thằng nhóc này sẽ lenlén chạy ra ngoài một mình. Không đi tìm nó, nó cũng không biết về nhà.
Ngày Trình Phi Viễntháo thạch cao, là ngày không mưa sau nhiều ngày mưa liên tiếp. Bầu trời saumưa, xanh thẳm như một mặt gương được mài bóng loáng.
Tháo thạch cao xong,bác sĩ lại tỉ mỉ kiểm tra một lượt. Cuối cùng, cười híp mắt nói với Tôn ĐàoPhi, “Tay anh hồi phục rất tốt.”
Nghe vậy, lòng từ buổisáng vẫn thấp thỏm của Tôn Đào Phi cuối cùng cũng yên tâm. Dù sao bất kể là đốivới một người bình thường, hay là một người lính, hai tay đều rất quan trọng.
Vừa ra khỏi phòng làmviệc của bác sĩ, Trình Phi Viễn liền ôm lấy eo nhỏ nhắn của Tôn Đào Phi, miệngcàng thêm hận không thể toét đến sau mang tai. Hắc hắc, kế lớn ăn thịt của hắn,sẽ dễ như trở bàn tay.
Động tác dưới tay TrìnhPhi Viễn càng chặt. Tôn Đào Phi làm sao biết tính toán trong nội tâm hắn. Chỉcho là hắn đang vui mừng, hơn nữa hôm nay đối với hắn mà nói, là một ngày vui,nên với chút động tác của người nào đó, cô cũng liền mở một con mắt, nhắm mộtcon mắt.
“Vợ, mấy ngày trướckhông phải em nói muốn ăn thịt bò bít tết ư, anh biết gần đây có một nhà hàngTây, hôm nay anh sẽ khao em, cảm ơn khổ cực nhiều ngày nay của em.”
Tôn Đào Phi nhíu mày cườimột tiếng, “Một bữa cơm, liền muốn xong việc à?”
Trình Phi Viễn cười hắchắc, “Không phải là em muốn ăn sao? Hôm nay chúng ta phải đi, ăn mừng tay củaanh một trận, hắc hắc.”
“Được rồi, vậythì cho anh một cơ hội.” Nếu hắn đã nói như vậy rồi, cô làm sao lại cự tuyệt.
Vươn tay gọi một chiếcxe taxi, Trình Phi Viễn liền bùm bùm lốp bốp, thuần thục nói ra một chuỗi địachỉ. Đoán chừng đã đi không ít lần.
Tôn Đào Phi liếc TrìnhPhi Viễn một cái, ý vị sâu xa nói, “Xem ra anh rất quen, khẳng định đi không ítlần rồi?”
Trình Phi Viễn vừa nghegiọng của vợ, cũng biết cô nhất định là nghĩ sai. “Vợ, anh tuyệt đối chung thủyvới em, nhật nguyệt chứng giám. Quen thuộc như thế, còn không phải bởi vì nhữngtiểu tử thúi kia, thường nói nhiều bên tai anh, dần dà, không quen anh cũngquen.” Chỉ sợ Tôn Đào Phi không tin, Trình Phi Viễn vội vàng giơ tay lên, làm độngtác ngón tay phát thề với trời.
“Em không có nóigì, chỉ là đồ ở ngoài tốn tiền không nói, quan trọng hơn là không vệ sinh, chỉmuốn nhắc nhở anh ít ăn đồ ở ngoài. Anh ngạc nhiên vậy làm gì, đàn ông chỉ cólàm việc trái với lương tâm, mới có thể nóng lòng giải thích kiểm điểm.”Nghiêng đầu, nụ cười chói lọi trên mặt Tôn Đào Phi như ngôi sao chói mắt chiếulấp lánh trong đêm tối. Mặc dù trong lòng ngọt ngào bởi vì lời nói của hắn,nhưng cô lại nổi lên lòng đùa giỡn.
Trán Trình Phi Viễnkhông nhịn được giật giật, hôm nay hắn cuối cùng cũng thấy được, người khác thườngnói phụ nữ chính là thứ tồn tại dã man không hiểu chuyện. Hơn nữa trước kia hắnlàm sao lại không phát hiện vợ hắn, suy nghĩ nhanh nhẹn, nhanh mồm nhanh miệngnhư thế.
“Mẹ, mẹ.” Thấy mẹcũng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ như hắn, Bàn Đinh lóe mắt to như nho đen hưngphấn kêu Tôn Đào Phi.
“Đào Phi.”
Tôn Đào Phi mới vừa đẩycửa xe ra, đứng lại, một âm thanh ôn nhuận hơi vui mừng từ xa truyền đến.
Ngẩng đầu, đã nhìn thấyCố Kiệt cách đó mười bước, không, phải nói còn có Lâm Gia Vũ.
Vô số đầu mối nhanhchóng đảo lộn một vòng trong đầu Tôn Đào Phi.
Trình Phi Viễn theo sátphía sau, nhìn thấy Cố Kiệt, trong mắt chợt lóe ánh sáng nhạt. Thoáng chốc liềnôm lấy eo nhỏ nhắn của Tôn Đào Phi, tuyên bố quyền sở hữu của mình. Dám có ý xấuvới vợ của hắn, mặc dù trước mắt chưa có hành động gì khả nghi, nhưng đã có tưtưởng xấu, vẫn nên đề phòng.
Gương mặt tuấn tú của CốKiệt trong nháy mắt cứng ngắc, tay đút trong túi quần nắm chặt thành nắm đấm.Cho dù sớm biết sẽ đối mặt tình huống như thế, nhưng nụ cười ngọt ngào mangchút rực rỡ trên mặt Đào Phi,vẫn làm hai mắt hắn đau nhói. Nhịn không đượctrong lòng cảm thấy đau đớn.
“Lâm tổng, ngàikhỏe chứ, đây là Trình Phi Viễn – chồng của tôi.”
“Phi Viễn, vị nàylà Lâm Gia Vũ - Lâm tổng của Hằng Duệ.”
Tôn Đào Phi làm giớithiệu đơn giản cho hai người.
“Lâm tổng, ngưỡngmộ đại danh đã lâu.” Vươn tay, Trình Phi Viễn cười nói. Người đàn ông ở trước mắtlà người thường được nhắc đến trong miệng anh hai, hắn rất quen thuộc.
“Xin chào, TrìnhPhi Viễn, cũng ngưỡng mộ đã lâu.”
“Tô Nhiễm có khỏekhông?” Tôn Đào Phi rốt cuộc có thể chen lời vào nói, vội vàng hỏi. Thật ra thìcô vẫn muốn đi thăm cô ấy. Nhưng mà bởi vì một loạt chuyện xảy ra đành trì hoãnđến nay.
“Cô ấy rất tốt,tháng trước con của chúng tôi ra đời, hiện tại cô ấy cũng ở thành phố W, có thờigian tới chơi.” Nói đến vợ con, gương mặt tuấn tú trong trẻo lạnh lùng của LâmGia Vũ mang đầy nồng đậm nhu tình.
“Muốn mời không bằngvô tình gặp được, hôm nay tôi và Đào Phi làm chủ, không biết hai vị có chịu nểmặt hay không.” Trình Phi Viễn cười ôn hòa lễ độ, trong lòng lại đánh bàn tínhnhỏ kêu vang bạch bạch. Hôm nay hắn nhất định phải khiến đàn ông nhìn lén vợ hắnhoàn toàn chết tâm.
“Đào Phi, em tớithành phố W khi nào?” Uống chút nước, Cố Kiệt nhẹ nói.
Tôn Đào Phi nhìn bên cạnhmột cái, “Tới hơn một tháng rồi, tay Phi Viễn bị thương.”
Cố Kiệt gật đầu mộtcái, thở dài lần nữa, thấy thật vô vị. Sau khi hắn lại đến cửa hàng bánh ngọtcũng không gặp lại cô được. Cuối cùng không nhịn được hỏi nhân viên trong tiệm,mới biết cô tới thành phố W. Vừa lúc Lâm tổng hỏi hắn có muốn được điều tới thànhphố W làm việc không, nghĩ đến cô ở thành phố W, hắn nghĩ cũng không thèm liềnđồng ý. Chẳng qua là, hôm nay nhìn tình cảm vợ chồng họ tốt đẹp như vậy, hắntrông mơ giải khát[1] như vậy coi như là cái gì chứ. Cho dù là nói từ phương diệnnào, hắn cũng không nên để mặc cho mình đắm chìm, nhưng hắn chính là không nhịnđược, cũng không khống chế được.
Ngắm nhìn Cố Kiệt rõràng tâm tình xuống thấp, Trình Phi Viễn cười híp mắt nói, “Trong một thángnày, Phi Phi đều không để cho người khác, tự mình chăm sóc tôi”. Nghiêng đầu,Trình Phi Viễn thâm tình khẩn thiết nhẹ nhàng nói, “Anh làm em vất vả rồi, vợ.”
Đối với nhu tình khó thấycủa người nào đó, Tôn Đào Phi hoàn toàn không có chút ngọt ngào nào, chỉ cảm thấytóc gáy toàn thân đều bị dựng lên, hôm nay người này lại trúng gió gì rồi.
Lặng lẽ dời bàn tay xuốngdưới, Tôn Đào Phi hung hăng véo bắp đùi ai kia một cái, cảnh cáo hắn không nênnói chuyện lung tung.
Trình Phi Viễn đau đếnhít hơi ở trong lòng, nhưng lại không dám biểu hiện ra, nụ cười trên mặt càngthêm rực rỡ.
Lâm Gia Vũ nhấc ly nướclên, không biến sắc giựt giựt khóe môi. Mấy cử chỉ của Trình tiên sinh này thậtgiống hắn lúc ban đầu. Hắn luôn cho rằng trong lòng Cố Kiệt có một cô gái, bâygiờ nhìn lại, người đó là Tôn Đào Phi, không thể nghi ngờ. Nhưng khi nhìn tìnhhuống này, vị Tôn tiểu thư này hiển nhiên là có cảm tình đối với Trình tiênsinh, cô giống như hoàn toàn không biết có một người đàn ông một mực yêu cô.Xem ra ái tướng dưới tay của hắn hiển nhiên là không đùa, chuyện tình cảm khôngcưỡng cầu được.
“Nếu mọi ngườikhông để ý, tôi muốn gọi Tô Nhiễm đến đây, cô ấy đang ở nhà chờ tôi mang cơm về.”Lâm Gia Vũ cười nói. Nhìn qua, trong thời gian ngắn chắc không trở về được, màtrong nhà còn một người đang chờ hắn mang cơm về.
Lâm Gia Vũ vừa dứt lời,Tôn Đào Phi liền vội vàng nói, “Hoàn toàn không để ý, anh nhanh gọi cô ấy tớiđây.”
“Vậy mọi ngườitán gẫu trước, tôi ra cửa đón cô ấy, xin lỗi không tiếp được.” Khom người, LâmGia Vũ liền tạm thời thối lui khỏi phòng.
“Phi Phi là côgái rất tốt, Phi Viễn, anh phải quý trọng cô ấy, nếu không rất nhiều người chờđào trụ cột đó.” Cố Kiệt khẽ mỉm cười, mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Trình Phi Viễn.
Trình Phi Viễn nghiêngngười qua, nhẹ ôm lấy eo nhỏ nhắn của Tôn Đào Phi, nói như chuyện đương nhiên,“Đó là khẳng định, mất cái gì, cũng không thể mất vợ.”
Ánh mắt Cố Kiệt lóelên, người đàn ông này cũng biết Đào Phi tốt sao, biết phải quý trọng rồi sao?Phải biết mấy tháng trước gặp mặt, đều là đàn ông, anh có thể cảm nhận đượcTrình Phi Viễn không có tình cảm gì đối với Đào Phi. Hiện nay! Đúng là, minhchâu như vậy cho dù lúc đầu bị mờ bụi, cuối cùng có một ngày cũng sẽ tản mát raánh sáng của mình.
Tôn Đào Phi khẽ cúi đầu,tại sao sư huynh lại nói ra một câu như vậy, cô rõ ràng nhớ trước kia cô hoàntoàn không có được hoan nghênh gì nha.
“Sư huynh, mấynăm này, anh luôn làm cho Hằng Duệ sao?”
“Ừ, từ tốt nghiệpvẫn ở dưới tay Lâm tổng.” Cố Kiệt ngắn gọn kể công việc của mình hai năm qua.
“Hiện tại Cốhuynh cũng là sự nghiệp thành công, đàn ông mà.” Lắc lắc cái ly trong tay,Trình Phi Viễn tiếp tục nói, “Tuy nói sự nghiệp rất quan trọng, nhưng có vợ, cuộcsống mới xem như hạnh phúc chân chính. Phi Phi em thấy anh nói đúng hay không.”
Tôn Đào Phi gật đầu mộtcái, “Đúng nha, sư huynh, chừng nào thì anh tìm sư tẩu cho chúng em, mọi ngườiđều vẫn mong đợi đấy.”
“Bây giờ còn chưanên nói mấy cái này.” Nắm thật chặt cái ly trong tay, Cố Kiệt bình tĩnh nhìnTrình Phi Viễn.
Trình Phi Viễn bình thảntiếp nhận ánh mắt nhìn như bình tĩnh, kì thực sóng lớn mãnh liệt của Cố Kiệt,khiêu khích khẽ mỉm cười. Thế nào, tôi sợ cậu sao, muốn nạy góc tường ra, khôngcó cửa đâu.
Tôn Đào Phi dĩ nhiên làkhông biết gợn sóng giữa hai người đàn ông bên cạnh.
Nhìn chung quanh một lượt,chợt, Tôn Đào Phi vui mừng đứng lên, vẫy tay về phía cửa.
Trình Phi Viễn thuậnnhìn sang đã thấy, Lâm Gia Vũ dắt một cô gái mặt con nít đáng yêu tiến vào.
“Tô Nhiễm, sao cậugầy vậy?” Nhìn Tô Nhiễm sau khi sinh còn gầy hơn trước khi sinh không ít, TônĐào Phi lên tiếng kinh hô.
Tô Nhiễm khẽ mỉm cười,“Đây là lời cảm động nhất mình từng nghe trong khoảng thời gian này đấy.”
Lâm Gia Vũ săn sóc chuđáo, giúp Tô Nhiễm cởi áo khoác ngoài xuống, kéo cái ghế ra.
Tôn Đào Phi không ngừngnháy mắt mấy cái với Tô Nhiễm, thật là một người chồng tốt nha.
Trong lúc nhất thời,trên bàn ăn, chia làm hai bên, đàn ông một bên, phụ nữ một bên, tán gẫu thậtnáo nhiệt.
Trong chốc lát, các mónăn lục tục được phục vụ bưng lên.
Chẳng qua là, thịt bòbít tết không xương của Tôn Đào Phi vừa được bưng lên, liền bị Trình Phi Viễnbên cạnh cắt cho rồi.
Không khỏi nhìn hắn mộtcái, Tôn Đào Phi chỉ cảm thấy hôm nay Trình Phi Viễn vô cùng kỳ quái.
Tôn Đào Phi ho nhẹ haitiếng, ý đồ nhận được chú ý của hắn, vậy mà ai kia cũng không ngẩng đầu lên, vẫnlàm theo ý mình.
Ho một tiếng, Tôn ĐàoPhi chỉ có thể thôi, quay đầu, múc một ít cháo bắp.
“Vợ, ăn đi. BànĐinh để anh đút.” Kèm theo thanh âm ôn nhu của Trình Phi Viễn, xuất hiện ở trướcmắt Tôn Đào Phi là một phần thịt bò bít tết được cắt ra từng miếng nhỏ chỉnh tề.
Tôn Đào Phi càng hồnghi nhìn chòng chọc Trình Phi Viễn một cái, hôm nay người đàn ông này rốt cuộcthế nào. Vậy mà, Trình Phi Viễn lại cười một cái với Tôn Đào Phi, như gió xuân ấmáp.
Chuyển tầm mắt đi, TônĐào Phi liền thu được ánh mắt mập mờ của Tô Nhiễm.
“Có phải anh cóchuyện gì muốn em giúp một tay không?” Sắp đến cửa nhà, Tôn Đào Phi cuối cùngkhông nhịn được hỏi. Hành động không giải thích được của người đàn ông này hômnay chưa từng xảy ra. Cô trái lo phải nghĩ, chỉ nghĩ đến người đàn ông này nhấtđịnh là có chuyện gì muốn cô giúp một tay.
Trình Phi Viễn bị câunói của Tôn Đào Phi làm cho nghẹn muốn hộc máu, chẳng lẽ bình thường thái độ hắnvới cô kém như vậy.
Cho dù bị đả kích đến cỡnào, Trình Phi Viễn vẫn cười híp mắt giải thích, “Vợ, anh chỉ muốn phục vụ hầuhạ em, hơn một tháng này anh khiến em vất vả rồi.”
Tôn Đào Phi xoay người,ôm con trai đã ngủ, yên lặng vào phòng, khóe miệng nhịn không được nhẹ nhàngcong lên.
Ôm thằng nhóc đã ngủvào trong phòng, Tôn Đào Phi cũng nằm xuống bên cạnh.
Lâu không thấy vợ mìnhra ngoài, Trình Phi Viễn cũng đẩy cửa vào theo. Đập vào mắt là hình ảnh một lớnmột nhỏ đang ôm nhau ngủ. Trình Phi Viễn bình tĩnh nhìn thật lâu, không nỡ dờimắt đi, đây là vợ và con trai hắn, là hai người thân yêu nhất trong cuộc đờinày của hắn, cũng là hai người hắn thà chết cũng muốn bảo vệ.
Rón rén nằm lên giường,từ phía sau ôm Tôn Đào Phi vào lòng, Trình Phi Viễn thỏa mãn an ủi buông tiếngthở dài, hắn rốt cuộc có thể ôm cô gái này vào trong ngực thật chặt.
Ngày thu, nắng ấm nhànnhạt chiếu vào, khiến trong phòng ấm áp, phủ lên vệt sáng dày đặc, giống như làmuốn vĩnh viễn giữ lại một khắc tốt đẹp này.
Mơ màng mở mắt ra, TônĐào Phi liền cảm nhận được lồng ngực ấm áp của Trình Phi Viễn và cánh tay bá đạoôm trên eo cô.
Nhẹ nhàng đụng vào cánhtay hắn, Tôn Đào Phi vừa định dời đi, thanh âm trầm thấp khàn của Trình Phi Viễnliền vang lên từ sau người, “Tỉnh rồi?”
Phía sau cổ, hơi thở củaTrình Phi Viễn nong nóng, một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng phất qua, sau taiTôn Đào Phi tức khắc hiện lên một tầng ửng đỏ.
“Anh bỏ tay ra.”
“Yes Sir.”
Tôn Đào Phi mới lật người,mà Trình Phi Viễn vừa lấy tay ra, liền phản pháo đè cô xuống.
“Anh...” Gò mánguyên bản ửng đỏ của Tôn Đào Phi trong nháy mắt đỏ bừng, cặp mắt nổi xanh, tứcgiận trợn trừng mắt nhìn Trình Phi Viễn, “Anh...mau đi xuống.”
Trình Phi Viễn giốngnhư một đứa bé bướng bỉnh cười một tiếng, nhẹ nhàng nâng ngón tay trắng noãn củacô lên, đặt ở trên mặt nhẹ nhàng ma sát.
“Vợ, Phi Phi.”Thanh âm trầm thấp mà tràn ra dịu dàng.
Tôn Đào Phi ngây ngốc,theo bản năng né tầm mắt hút hồn của Trình Phi Viễn.
“Anh mau dậy đi,em muốn đi toilet...”
“Tốt, đượcthôi...” Tôn Đào Phi liền trơ mắt nhìn môi Trình Phi Viễn rơi xuống, trằn trọcma sát, nóng bỏng đẩy hàm răng cắn chặt của cô, quấn chặt lưỡi đang tránh né củacô, mút trong miệng cô, xoay chuyển không ngừng.
Tôn Đào Phi choángváng, không biết từ lúc nào, bộ ngực mềm mại bị bàn tay mang chút vết chai thôráp của người nào đó che phủ, kích thích đến mức Tôn Đào Phi trong nháy mắt mởra cặp mắt mông lung, muốn ngăn lại động tác của Trình Phi Viễn. Nhưng TrìnhPhi Viễn trước một bước kiềm chế chắc hai tay của cô, cách áo ngực ren, khôngngừng xoa nắn nơi mềm mại của cô.
Một lúc lâu, đại kháilà cảm thấy đủ rồi, Trình Phi Viễn gõ nhẹ cái trán của cô, sâu thở hổn hển mấyhơi, từ trên người cô lật xuống, “Đi đi!”
Lấy được tự do, Tôn ĐàoPhi lập tức lật người, đỏ ửng cả mặt, chạy trối chết rời khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng chạy trốichết của Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn tà khí nhếch miệng. Trước bỏ qua em, buổitối chúng ta chậm đã.
Cả buổi chiều, lúc nàoTôn Đào Phi cũng có thể cảm nhận được tầm mắt sáng quắc lửa nóng phóng trênthân mình của người khác, khiến cho cô có loại cảm giác sống chung phòng vớisói. Bất quá, cô cũng có một dự cảm, tối nay chuyện gì đó chắc không trốn tránhđược. Cho dù đã làm vô số lần chuẩn bị trong lòng, trong lòng của cô vẫn còn cóchút khẩn trương.
Ăn cơm tối xong, TrìnhPhi Viễn liền tích cực ôm con trai dỗ dành nó ngủ. Vậy mà thằng nhóc này giốngnhư là đối nghịch với ba, bướng bỉnh đến khi mặt của Trình Phi Viễn cũng xanhnghét, mới nhắm mắt lại.
“Vợ, anh đi tắm.”Trong mắt thâm thúy của Trình Phi Viễn lóe sáng lấp lánh, cười híp mắt hưng phấnnói với Tôn Đào Phi đang tựa vào trên ghế sa lon xem ti vi.
Tâm Tôn Đào Phi loạnnhư ma nhìn hắn một cái, xoay người lại rất nhanh, tầm mắt chuyên chú trên tivi lần nữa, chỉ có chính cô biết, cô thật ra không hề xem.
Mười lăm phút sau, TônĐào Phi vẫn dựng lỗ tai lên nghe cửa phòng tắm được mở ra, lòng của cô nhất thờithắt chặt.
Không lâu sau, hơi thở ấmáp của ai kia đến gần.
Sau đó, Tôn Đào Phi bịhắn ôm lấy.
“Tay của anh.”Tôn Đào Phi kêu lên, giùng giằng muốn xuống đất.
“Đừng động.”Trình Phi Viễn thở nhẹ. Cảm nhận được thân thể người nào đó biến hóa, Tôn ĐàoPhi thật không dám động nữa.
Con trai đã sớm bịTrình Phi Viễn đặt ở trên giường nhỏ.
“Phi Phi, cho anhcó được không?” Nhiệt độ của Trình Phi Viễn nóng bỏng, xuyên qua quần áo thật mỏng,trực tiếp truyền đến các góc trên thân thể cô.
Tôn Đào Phi ngẩng đầu,nhìn Trình Phi Viễn phía sau, mặc dù sắc mặt đỏ sậm, nhưng vẫn hỏi thăm ý kiếncủa cô, lòng bỗng dưng mềm nhũn ra, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Khẽ nâng người dậy, TônĐào Phi chủ động hôn lên đôi môi mỏng của Trình Phi Viễn, không lưu loát mútvào. Rất nhanh, Trình Phi Viễn liền lửa nóng đáp lại, mút vào, nuốt từng ngụm từngngụm.
Da thịt trắng nõn nhưngọc, bộ ngực rất tròn, bờ eo mảnh khảnh mềm mại, hai chân thon dài, hoa cốcnhư ẩn như hiện.
Máu nóng của Trình PhiViễn trong nháy mắt sục sôi, đầu hôn mê. CHốc lát, hai mắt của hắn cũng chỉ thậtnhìn chằm chằm phía dưới, không nỡ dời mắt đi.
“Phi Viễn.” Chưabao giờ bị người nào lửa nóng nhìn chằm chằm như thế, Tôn Đào Phi cuối cùng ngượngngùng kêu lên.
Hai tay thô ráp khẽ vuốtve da thịt mềm mại của Tôn Đào Phi, làm cho người phía dưới run rẩy ưm một tiếng.
Trình Phi Viễn chạm khẽmôi đỏ mọng của Tôn Đào Phi, chậm rãi dời xuống, nhẹ nhàng ngậm nụ mai mềm mại.Một cái tay nhẹ nhàng vuốt ve một đóa mai khác, cho đến khi cả hai ngạo nghễ nởrộ. Lưu luyến nơi mềm mại, khẽ hôn, ma sát thân thể phía dưới, cho đến khi cảmnhận được Tôn Đào Phi chuẩn bị sẵn sàng.
Trình Phi Viễn mới đỡanh em của mình, chậm rãi tiến vào hoa cốc ươn ướt mềm mại.
Dị vật bỗng chốc xâm lấn,đau đớn như tê liệt cuốn tới, “Đau!”
Trên mặt Trình Phi Viễncũng rỉ ra một tầng mồ hôi dày, “Vợ, em nhịn một chút, anh cũng đau.”
Động thân, Trình Phi Viễncắn răng hoàn toàn tiến vào, nóng bỏng ôn nhu mềm chặt chẽ bao vây lấy hắn, hắnchậm rãi động, từng phát từng phát, mặc dù rất nhẹ, nhưng Tôn Đào Phi vẫn chỉ cảmthấy đau không nói ra được. Hoàn toàn không có cảm giác say đắm muốn chết nhưtrong tiểu thuyết.
Không biết đã trải quabao lâu, Tôn Đào Phi cuối cùng không nhịn được ngủ mê man.
Hôm sau tỉnh lại, cảngười đau nhức không nói ra được. Tôn Đào Phi hung ác trừng mắt người đàn ôngôm chặt lấy cô đang ngủ say bên cạnh.
“Em tỉnh rồi.”Tay Trình Phi Viễn lại bắt đầu xấu xa dao động chung quanh trên tay Tôn ĐàoPhi.
Mạnh mẽ hất tay hắn ra,chậm rãi ngồi dậy. Nhớ tới tối hôm qua hắn làm cho cô đau đến muốn chết, TônĐào Phi thuận miệng hỏi, “Trình Phi Viễn, em nói anh không phải là xử nam chứ,tối ngày hôm qua anh cả một chút kỹ thuật cũng không có.”
Trình Phi Viễn ho haitiếng, trên mặt ngăm đen xuất hiện một mạt đỏ sậm.
Tôn Đào Phi vô cùng hứngthú xoay người, cười nhẹ nhàng nói, “Không phải là thật sao!”
“Thế nào, vợ, emthích anh có cô gái khác trước khi có em sao.” Ôm chặt lấy eo nhỏ nhắn của TônĐào Phi, Trình Phi Viễn híp cặp mắt, cười như không cười hỏi.
Tôn Đào Phi cười ha ha,khoát khoát tay, “Không có, không thể nào.”
Thì ra là, hắn còn là mộtxử nam. Một người đàn ông già ba mươi ba tuổi còn là một xử nam. Tôn Đào Phi âmthầm vui vẻ sung sướng ở đáy lòng, hoàn toàn quên chính cô cũng là xử nữ già 26tuổi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Trông mơ giải khát:ví với việc dùng ảo tưởng để tự an ủi. Do tích: quân lính trên đường hành quânrất khát. Thấy vậy Tào Tháo liền bảo rằng, họ sắp sửa hành quân qua rừng mơ.Nghe vậy, ai nấy đều ứa nước miếng và cảm thấy đỡ khát hẳn.