Hai người bạn nhỏ TrìnhĐóa Đóa và Bàn Đinh không coi ai ra gì đùa bỡn một hồi trong tiệm bánh ngọt.Sau mười phút, cô bé lôi kéo em trai đi dạo một vòng trong trong ngoài ngoài cửahàng bánh ngọt khoảng ba mươi thước vuông của thím mình.
Trở lại bên cạnh TônĐào Phi lần nữa, Trình Đóa Đóa chuyển con ngươi đen lúng liếng, thanh âm mềmnhũn ngọt ngào nói ra, “Thím, bánh kem ở chỗ của thím thật nhiều, bánh kem lầntrước thím làm, tới hôm nay Đóa Đóa vẫn còn mong ước.” Vừa nói mặt con bé càngthêm tràn đầy ánh sáng nháy mắt cũng không nháy mắt thèm thuồng nhìn chằm chằmnhiều loại bánh kem.
Tôn Đào Phi cười chaumày lại, cố nén vui vẻ muốn cười to, cúi đầu nhìn cô gái bé nhỏ vẫn nhìn chằmchằm bánh kem của mình, đứa nhỏ này dùng thành ngữ thật là rất buồn cười. Xemra con của Trình gia, không chỉ có nam thích đồ ngọt, cô bé này cũng không ngoạilệ, gien di truyền quả nhiên cực kỳ lớn.
Nếu bé thích bánh kem củacô làm như thế, người làm thím như Tôn Đào Phi cô đương nhiên rất thích ý đểcho tên bé này tâng bốc cô.
“Đóa Đóa, cháu muốnăn loại gì?”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắncủa Trình Đóa Đóa lập tức lộ ra một tươi cười rực rỡ, chuyển tròng mắt đen sángngời chói mắt, nhanh chóng quét mắt một vòng trong nhiều loại bánh kem, dần đưara tay nhỏ bé mập mạp khoa tay múa chân đo đếm chữ, “Thím, cháu không thể ănhai cái sao?”
Nhìn đôi mắt nhỏ khẩn cầuchờ đợi như con chó nhỏ của bé, Tôn Đào Phi khống chế không được, ngứa tay ôm lấykhuôn mặt nhỏ nhắn trơn mịn của bé mà nựng.
Xoa nắn xong, Tôn ĐàoPhi cười híp mắt gật đầu một cái, mắt ngắm nhìn bánh kem không tính là quá lớn,nhìn lại người nho nhỏ trước mắt, không yên lòng giao phó, “Ăn hai cái có thể,nhưng nếu như ăn không hết, đừng miễn cưỡng mình, biết không?”
Trình Đóa Đóa gật đầuliên tục không ngừng, không khách khí chút nào chỉ chỉ phương hướng bánh kem, lớntiếng nói, “Cháu muốn bánh kem pho mát dâu tây và Tiramisu đó.”
“Muốn, muốn!” BànĐinh đứng sát Trình Đóa Đóa, giống như biết chị mình muốn ăn bánh thơm thơm ngọtngọt, cũng không cam chịu rơi ở phía sau hô to lên tiếng, nhắc nhở mẹ đừng quênnó.
Tôn Đào Phi cười nhẹnhàng sờ sờ đầu nhỏ xù lên của Bàn Đinh, chỉ vào hướng ghế sa lon nói, “Các conđến đó ngồi một lát đi.”
Tôn Đào Phi lấy bánh kemra, xoay người liền nhìn thấy hai bé kia đoan đoan chánh chánh ngồi ở trên sôpha, đỏ mắt chờ mong cô đến.
Bánh kem vừa để xuống ởtrên bàn, Trình Đóa Đóa liền không thể chờ đợi múc một muỗng lớn bỏ vào trongmiệng, ô meo ô meo ăn đến mức mặt thỏa mãn say mê.
Bàn Đinh thấy thế, cũnghọc theo tự mình ăn, không để cho Tôn Đào Phi đút, mặc dù cầm nĩa run rẩy nhưngvẫn cứ cầm, tốn thật nhiều công sức đưa bánh kem vào miệng, sau đó nhìn về phíacô cười vui vẻ.
Tôn Đào Phi khích lệ sờsờ đầu nó, lần này nó ra sức ăn, chẳng qua có một nửa đều ăn ở trên mặt, TônĐào Phi chỉ có thể ở một bên không ngừng giúp nó lau đi, Trình Đóa Đóa lại là bịchọc cho cười thật vui.
“Thím, bánh kemthím làm ăn ngon lắm.” Nhai hết bánh kem trong miệng, cái miệng nhỏ nhắn rãnh rỗicủa Trình Đóa Đóa tán dương thím nhỏ của mình hết lòng.
Tôn Đào Phi lau miệngcho Bàn Đinh xong, khẽ mỉm cười với tiểu công chúa miệng ngọt, “Đóa Đóa, cháu tớiđây có nói với mẹ không?”
Trình Đóa Đóa lắc đầu mộtcái, “Ba mẹ cháu đi công tác, tối nay cháu vốn muốn đền nhà thím, bất quá cháuquá nhớ thím, cho nên đến đây luôn.” Nháy mắt to như quả nho đen, cô bé bật thốtlên lời ngon tiếng ngọt.
Tôn Đào Phi bị lời củabé làm rốt cuộc cười to lên tiếng, đứa nhỏ này sao khôi hài như vậy đây? Thậtlà mồm mép hạng nhất.
Thật ra thì Tôn Đào Phikhông biết là, khi cái miệng nhỏ nhắn của người bạn nhỏ Trình Đóa Đóa ngọt nhưmật, đều là bé làm chuyện sai lầm hoặc là có việc cầu người, bé nói xong nhữnglời ngon tiếng ngọt này đều là kỳ vọng có thể lừa dối vượt qua kiểm tra hoặc làđạt tới chút mục đích.
“Vậy Đóa Đóa,cháu có nói cho bà nội không?” Tôn Đào Phi vẫn là ý cười đầy mặt hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn củaTrình Đóa Đóa nhất thời tối xuống, đầu nhỏ cũng thấp xuống, dưới lông mi thậtdài là một cái bóng mờ nhỏ, “Không có, buổi sáng lúc đi học cháu quên mang điệnthoại di động, cho nên...” Trong tiếng nói mềm nhũn của bé tràn đầy áy náy.
Tôn Đào Phi cúi đầu liếcnhìn bé đang rũ đầu xuống, trong nháy mắt liền hiểu dụng ý trong câu nói củabé.
Buồn cười xem xét bé,Tôn Đào Phi ý nghĩa sâu xa nhẹ nói, “Đóa Đóa thím không trách cháu, nhưng lầnsau còn như vậy nhất định phải nói cho người lớn biết trước? Nếu không người lớnsẽ lo lắng.”
“Cháu biết rồi ạ.”Thái độ của Trình Đóa Đóa vô cùng nghe lời gật gật đầu
Vỗ nhẹ lên đầu bé, liếcnhìn tiểu Bàn Đinh ăn thật hăng say, Tôn Đào Phi ôn nhu nói, “Nhanh ăn đi, thímđi gọi điện thoại cho bà nội.”
Điện thoại nhà vừa tiếpthông, thanh âm hốt ha hốt hoảng của mẹ chồng liền vội vàng truyền đến, “PhiPhi.”
“Mẹ, có phải mẹđang tìm Đóa Đóa hay không.”
Thanh âm vừa rồi còn vôcùng lo lắng của Vương Cẩn Ngôn trong nháy mắt chuyển thành nghi ngờ, “Làm saocon biết?”
Tôn Đào Phi liếc nhìnhai bé đang ăn vui vẻ, không tiếng động thở dài, “Mẹ, con bé ở chỗ con, mẹ đừnglo lắng nữa.”
Trong điện thoại lập tứctruyền đến thanh âm thở dài ra một hơi của mẹ chồng, “Tiểu tổ tông này khiến mẹvội muốn chết, thiếu chút nữa mẹ đã đi tìm ba con.”
Nghe thanh âm rõ ràng gấpgáp tức giận của mẹ chồng, Tôn Đào Phi vội vàng giải thích thay bé: “Mẹ, hômnay con bé ra cửa quên mang điện thoại di động, mẹ cũng đừng trách nó.”
Lại trấn an mẹ chồngtrong điện thoại di động một lát, Tôn Đào Phi mới kết thúc cuộc nói chuyện.
“Thím, bà bảo thếnào ạ?” Trình Đóa Đóa vừa thấy Tôn Đào Phi ngồi xuống đối diện, không thể chờ đợihỏi.
Tôn Đào Phi liếc nhìnbé, bất đắc dĩ thở dài, “Thím đã nói với bà nội, nhưng mà trước bà nội đang tìmcháu đó, lần sau Đóa Đóa lại gặp tình huống như thế, trước tiên có thể về nhà,rồi bảo bà nội đưa cháu tới chỗ thím biết không, nếu không cháu xem bà nội lo lắngbiết bao nhiêu.”
“Cháu sai rồi.” mặtbé tràn đầy trong sáng nhìn Tôn Đào Phi sợ hãi nói, bé giống như đích xác đãlàm một chuyện sai lầm.
Chỉ sợ cô bé khóc, TônĐào Phi vội vàng ôm lấy mặt trái xoan của bé, cười híp mắt nói, “Không sao, khôngsao.”
“Vậy buổi tốichúng ta có thể mang bánh ngọt về nhà không, Đóa Đóa nói xin lỗi với bà nội.”
“Dĩ nhiên có thể.”Đối với lòng hiếu thảo của bé, Tôn Đào Phi dĩ nhiên là đáp ứng sung sướng vôcùng.
Đại khái là dáng dấphai bé kia thật sự quá khả ái, quá khiến người người đều thích, cơ hồ là mỗikhi có người vào đều sẽ chú ý rồi chơi đùa cùng hai đứa, người bạn nhỏ TrìnhĐóa Đóa làm như đã sớm quen loại ánh mắt chú ý này, đối mặt những anh chị chơiđùa bé, cũng sẽ giống như Bàn Đinh, ngọt ngào cười với mọi người một tiếng, cònbất chợt kêu lên đôi câu.
Nguyên nhân bởi hai békia, buôn bán trong tiệm của Tôn Đào Phi nhiều hơn bình thường không ít. Chọccho cô không khỏi cảm thán, xem ra không chỉ có nam sắc mê người, đồng sắc (sắcđẹp con nít) còn hơn chứ không kém.
“Bà chủ, chị khỏechứ.”
Tôn Đào Phi nhìn hai côgái dễ thương trước mắt. Mặc dù các cô là khách quen trong tiệm, nhưng cô vẫnkhông hiểu họ gọi cô lại có chuyện gì, nghi ngờ nháy mắt mấy cái, “Có chuyện gìkhông?”
“Chị khỏe chứ, emtên là Tôn Hồng, bạn ấy gọi Vương Hà. Chúng em đều là học sinh trong lớp giáosư Từ Dĩnh.” Một cô gái dáng dấp nhỏ nhắn trong đó vội vàng tự giới thiệu haingười.
Gật đầu một cái, TônĐào Phi hỏi, “Các em có chuyện gì sao?”
“Hai đứa bé kialà người nhà chị sao?” Vương Hà nghiêng đầu chỉ chỉ Trình Đóa Đóa và Bàn Đinh,quay đầu lại cặp mắt nhìn chằm chằm Tôn Đào Phi.
“Là đứa bé nhà chị,bất quá có vấn đề gì.”
Lời của Tôn Đào Phi vừadứt, cô gái gọi Tôn Hồng liền gấp không thể chờ nói, “Là như vậy, chúng em thamgia tranh tài đóng kịch, muốn nhờ diễn một chút, cho bọn chúng diễn hai nhân vậttrong kịch của chúng em.”
Tôn Đào Phi nhất thời sữngsờ một giây, lấy lại tinh thần, cô vẫy vẫy tay với hai bé ngồi cách đó khôngxa.
“Chuyện gì vậythím.” Tiểu công chúa Trình Đóa Đóa dắt Bàn Đinh đứng ở trước mặt ba người lớn,không hiểu hỏi thím nhỏ của mình.
“Đóa Đóa, các chịđây có một chuyện muốn nói với cháu.” Chỉ chỉ hai cô bé bên cạnh, Tôn Đào Phinhẹ nói. Cô cảm thấy những chuyện phải theo ý nguyện của bé, cô không thể tựmình quyết định.
Tầm mắt Trình Đóa Đóa lậptức dời phương hướng, bưng tay nhỏ bé, cố làm nghiêm trang già dặn hỏi, “Các chịtìm em có chuyện gì?”
Tôn Đào Phi cúi đầu, buồncười hai tiếng, bé sĩ diện cũng thật có hình có dáng.
“Người bạn nhỏ,chào em...” Tôn Hồng chậm rãi nói ra mục đích của các cô với Trình Đóa Đóa lầnnữa, bé cũng mở to mắt, tập trung tinh thần nghe rất là nghiêm túc.
Trình Đóa Đóa nghexong, mím chặt cái miệng nhỏ nhắn túc nghiêm mặt tự hỏi, hồi lâu, bé ngẩng đầulên không nắm được chủ ý hỏi thăm Tôn Đào Phi, “Thím nhỏ, thím cảm thấy Đóa Đóanên đi không?”
Tôn Đào Phi cười híp mắtnhìn mắt bé, hỏi ngược lại, “Cháu muốn đi không?”
Bé gật đầu một cái.
“Vậy thì đi đi!”Tôn Đào Phi làm quyết định thay bé, theo ý cô những chuyện lặt vặt này rất cóthể rèn luyện người, cô dĩ nhiên là ủng hộ bé đi, lại nói theo cô biết bé cũngtừng tham gia không ít tranh tài diễn xuất tương tự, vở kịch này đối với bé mànói tuyệt đối không có vấn đề.
“Thím nhỏ tốt nhất,để cho em trai cùng đi với cháu có được không?” Ôm hông của Tôn Đào Phi, TrìnhĐóa Đóa lại bắt đầu rót thuốc mê cho thím nhỏ của bé.
“Có thể.”
Nghe vậy, Trình Đóa Đóacũng không còn già dặn vừa rồi, miệng nhỏ nhếch đến sắp chạm tay. Bàn Đinh thấychị cười, cũng vui vẻ cười theo ở bên cạnh.
Hai cô gái kia thấy TônĐào Phi đáp ứng, dĩ nhiên là cảm kích họ thật lâu, cũng nói cho họ biết hai béchỉ tới đó vào thứ bảy chủ nhật là được.