Tàu Thanh đứng bên cạnh tận mắt chứng kiến y thuật kỳ diệu với kỹ thuật tách da thịt như thế này. Điều kỳ diệu là dao ngọc trên tay Nguyệt Y khi chạm vào da thịt thì lưỡi dao phát ra ánh sáng màu xanh nhẹ. Không hề thấy máu chảy ra, ngó sang gương mặt mơ màng của Ngô Nhu Nhu, nàng ta cũng không có cảm giác gì đau đớn thì phải.
Nguyệt Y dùng nẹp ngọc từ trong túi gấm ra, cố định miệng vết thương cho Ngô Nhu Nhu rồi quay sang Tàu Thanh nhờ nàng ta mang một ít giấm đỏ vào.
Mang chén giấm đỏ lại gần miệng vết thương thì lập tức những ấu trùng màu trắng bò hết về phía chén giấm. Tàu Thanh kinh ngạc nói:
- Những… Những ấu trùng này hình như chúng thích giấm thì phải.
Nguyện Y nghe vậy thì đáp lời:
- Ấu trùng này rất ghét mùi giấm, khi ngửi phải mùi này chúng sẽ bò ra ngoài tấn công lại và tiết ra những chất loãng để làm mất mùi giấm.
Vừa nói xong thì những ấu trùng trắng từ thịt chân của Ngô Nhu Nhu lập tức bò hết ra ngoài tiến vào chén giấm mà Nguyệt Y đang cầm trên tay. Nhìn thấy chúng bò ra ngoài Nguyệt Y thở phào nhẹ nhõm, tráng nàng ta lúc này đầy mồ hôi, Hiên Đế ở kế bên cẩn thận đưa tay áo lên đưa tay chậm mồ hôi cho Nguyệt Y.
- Nương tử từ từ thôi đừng quá sức.
Hiên Đế vốn là dịu dàng như thế mà, chỉ là khi không có Nguyệt Y bên cạnh thì lại trở thành một người khác, đáng sợ và lạnh lẽo đến buốt người. Cả Tàu Thanh và cả Thức Vương cũng khá kinh ngạc, khi chứng kiến một con người khác của Hiên Đế không ngờ ngài ấy lai có lúc ân cần chu đáo như thế.
Một lúc sau ấu trùng đã bò ra hết ra ngoài, sắc mặt của Ngô Nhu Nhu bắt đầu đỡ hơn, gương mặt không còn nhăn lại vì đau nhức nữa, cơ thể ấm dần lên. Thức Vương thấy Nguyệt Y ngừng tay thì nóng lòng liền hỏi ngay tình trạng của Ngô Nhu Nhu.
- Sao rồi? Ngươi chữa trị xong rồi hả? Sao lại nghĩ tay rồi.
Tàu Thanh nghe vậy thì đáp lời thay cho Nguyệt Y:
- Đệ bình tĩnh đi, cho Nguyệt Y nghĩ ngơi một chút. sức khỏe của Nguyệt Y cũng đang rất yếu.
Nguyệt Y hiểu được tâm trạng lo lắng của Thức Vương cũng giống như nàng ta lo cho Hiên Đế vậy, liền đáp lời:
- Vương Gia yên tâm đi Phúc phu nhân không sao rồi. Bây giờ Nguyệt Y sẽ loại bỏ phần thịt thối ở chân đi nữa là được. Phu nhân chỉ cần nghĩ ngơi một thời gian là sẽ khỏe lại đi đứng bình thường, không gì lo ngại nữa.
Nghe Nguyệt Y nói Ngô Nhu Nhu bình an rồi thì gương mặt của Thức Vương giãn ra trong lòng mừng rỡ.
Nguyệt Y tiếp tục phẫu thuật loại bỏ phần thịt thối ở chân của Ngô Nhu Nhu. dao ngọc trên tay liên tục phát sáng, vết cắt đi qua thì phần thịt cũng được khép lại chỉ còn đọng trên da một đường mỏng nhỏ như một vết thương nhỏ. Tận mắt thấy sự kỳ diệu này Tàu Thanh mới tin được rằng Hiên Đế đã sống sót được một cách thần kỳ như thế nào.
Từng công đoạn băng bó Nguyệt Y điều tự tay làm rất tỉ mỉ và cẩn thận. Còn bản thân Nguyệt Y thì người đã thấm mệt, tay chân cũng dần mất sức đi nhưng nàng ta vẫn cố hết sức để cứu chữa cho Ngô Nhu Nhu.
Hai canh giờ trôi qua cuối cùng Nguyệt Y cũng đã cứu chữa thành công cho Ngô Nhu Nhu. Nguyệt Y sau đó cùng Hiên Đế quay trở về Ngự Phòng. Trên đường về Hiên Đế luôn đi cạnh Nguyệt Y.
- Nương tử nàng mệt lắm không để ta bồng nàng về nghĩ ngơi nhé!
Nguyệt Y tuy thấm mệt nhưng nàng ta vẫn luôn kiêng dè, giữ khoảng cách với Hiên Đế.
- Nguyệt Y không sao, Nguyệt Y có thể tự đi được.
Hiên Đế nhìn Nguyệt Y đi từng bước chậm chạp ngài ấy lo lắng bất an biết bao nhiêu. Đi được một đoạn thì từ phía xa kiệu Phụng của Hoàng hậu đi tới. Thấy Hiên Đế Hoàng hậu lập tức xuống kiệu, gương mặt niềm nở bước nhanh chân về phía Hiên Đế.
- Tham kiến Minh Thượng.
Nguyệt Y đứng ở phía sau lưng Hiên Đế cũng vội vàng cúi người hành lễ với Hoàng hậu:
- Nô tì tham kiến Hoàng hậu.
Hiên Đế quay sang đỡ Nguyệt Y đứng dậy rồi nói:
- Đứng lên hết đi.
Hoàng hậu có phần thấy lạ, sao hôm nay Hiên Đế lại ân cần với một nô tì như thế. Đang suy nghĩ thì Hiên Đế lại nói:
- Có chuyện gì mà Hoàng hậu lại đích thân đến đây tìm bổn quân vậy?
Hoàng hậu nhớ tới mục đích đến tìm Hiên Đế thì nhanh miệng nói:
- Thần thiếp nghe nói người định điều tra vụ án của Phúc gia nên đến đây bẩm tấu với người vài chuyện mà thần thiếp biết được.
Hiên Đế ngạc nhiên khi Hoàng hậu có thông tin cung cấp cho ngài ấy thì đáp lời:
- Hoàng hậu biết về Phúc gia sao?
Hoàng hậu đáp lời:
- Trong phủ phụ thân có một cô cô đến từ nhà của Phúc gia, là người phụ bếp cho cũng đã được mười năm. Cô cô có nói Phúc đại phu nhân thường hay xuống bếp tự nấu thức ăn riêng, cử chỉ rất cẩn thận, nhưng điều lạ là mỗi lần đại phu nhân nấu bếp thường không cho ai lại gần. Có một lần bà ta tò mò lén xem món ăn mà đại phu nhân nấu là gì. Thì ra bên trong toàn côn trùng sống.
- Phụ thân tình cờ biết được chuyện này nên đến nói với thần thiếp, thần thiếp nghĩ chắc sẽ có ít được cho việc ra án của Minh Thượng nên đến đây bẩm báo với ngài.