Vừa nói Nguyệt Y vừa đưa dao ngọc mảnh nhỏ rạch một đường dai trên bắp tay của Châu thị. Lớp thịt chết bị xẻ ra đập vào mắt Thức Vương và Mạc Chu là hàng ngàn con trùng nhỏ màu trắng sữa tụ thành từng ổ tròn nhỏ nằm kín hết bắp tay của Châu thị. Ấu trùng trắng vẫn còn sống bò lúc nhúc có con còn đang ăn thịt của thi thể.
Nguyệt Y dùng kẹp ngọc cố định hết cơ thịt của bắp tay rồi di chuyển qua xác chết của cháu nội Phúc Gia tiểu Cầu. Một đường dao nhọn cắt qua bắp đùi của thi thể nhỏ này, da thịt cũng cắt ra làm hai. Tình trạng xuất hiện ấu trùng cũng nhiều như của Châu thị.
Lần đầu cha sinh mẹ đẻ Thức Vương nhìn thấy cảnh này ngài ấy buồn nôn muốn ói ra. Còn Mạc Chu thì cũng tái xanh cả mặt.
Nguyệt Y nói tiếp:
- Phía ngoài da thịt ngay phần lưng của Phúc đại phu nhân, Nguyệt Y tìm thấy một vết cắn nhỏ. Nhìn phần thịt bị phân hủy nơi này có thể suy đoán đây chính là nơi đầu tiên ký sinh trùng xâm nhập vào cơ thể của Phúc đại phu nhân.
- Còn ở tiểu thiếu gia nhỏ này thì Nguyệt Y nhìn thấy ở trên trán cậu ấy có một vết cắn tương tự Phúc đại phu nhân, phần thịt thối rữa cũng y như phu nhân ấy, nơi này cũng là nơi đầu tiên ấu trùng xâm nhập.
Thức Vương có điều cần hỏi liền nói:
- Vết cắn, là côn trùng cắn hay là vết gì?
Nguyệt Y xoay người lấy một tờ giấy có màu vàng ngà trên tờ giấy in rõ hình dạng dấu răng, đưa cho Thức Vương và Mạc Chu xem rồi nói:
- Đây là vết răng con người cắn.
- Thông qua hình dáng, kích cỡ của dấu răng này Nguyệt Y đoán người này là nam nhi, tuổi từ ba mươi đến bốn mươi. Trong vết cắn Nguyệt Y tìm được một số mảng bám cao răng có màu vàng sậm, độ cao răng dày và khó phân hủy hơn người bình thường. Đặc biệt cơ hàm của người này rất khỏe có thể nói cắn ra được cả da thịt của một người sống.
Nói đến đây Thức Vương và Mạc Chu bắt đầu cảm thấy vụ án này rối rồi. Mạc Chu liền lên tiếng:
- Tức là hung thủ đã cắn hai nạn nhân này sau đó là đem ấu trùng kia bỏ vào cơ thể của Phúc đại phu nhân và Phúc Tiểu Cầu. Rồi gây ra cái chết cho cả hai.
Nguyệt Y tiếp lời:
- Loài ký sinh trùng này sống nhờ vào thịt và máu người. Chúng sẽ đi vào cơ thể con người bằng các vết thương hở.
- Đầu tiên là chúng tìm đến tim, làm ổ ở nơi nay trước uống máu từ đây, rồi sinh sản khá nhanh. Số lượng ấu trùng nhiều lên sẽ tự đi dọc theo mạch máu vừa ăn thịt vật chủ vừa uống máu và tiếp tục sinh sản cho đến khi vật chủ chết đi, cạn nguồn thức ăn.
- Theo một số giáo sư nghiên cứu, ký sinh trùng này còn có một tập tính khác là khi sống hết vòng đời, sẽ tìm cách thông qua các vết thương trên người vật chủ để chui ra ngoài một lần nữa.
Vừa nói Nguyệt Y vừa dùng dao ngọc tách lấy thi thể ra phần tim người lộ ra bên ngoài. Bây giờ trái tim không còn hình dạng một màu đỏ nữa, mà ấu trùng đã sinh sôi kín hết trở thành một trái tim trắng bạch.
Thức Vương thấy đến đây thì nôn ói ra. Cả Mạc Chu cũng thế. Nguyệt Y thấy hai người nam nhân chịu không nổi thì lấy dao ngọc ra cho vết da thịt liền lại.
Thức Vương ói đến đắng miệng nói:
- Trời à…
- Giáo sư là cái gì vậy hả? Sao lại đi nghiên cứu ba cái thứ này chứ. Bổn Vương mà biết được là sẽ bêu đầu chúng hết.
Nguyệt Y lại nói:
- Nói nãy giờ thì Nguyệt Y muốn kết lại hai xác chết này chết là vì bị ấu trùng này ăn hết lục phủ ngũ tạng nên xuất huyết mà chết.
Mạc Chu mặt trắng bệch đi rồi cố nói:
- Nếu… Nếu cơ thể không có vết thương thì ấu trùng này làm sao trở ra?
Nguyệt Y đáp lời:
- Thì chúng sẽ theo mắt, mũi, miệng, thậm chí là hậu môn để ra ngoài cơ thể.
Nghe đến đây thì Mạc Chu và Thức Vương cạn lời rồi. Cái con sinh vật quái quỷ này là thứ gì chứ ở đâu mà ra? Hung thủ cuối cùng là có thù oán gì mà lại ra tay tàn độc với hai người của Phúc gia như thế.
Vừa lúc đó khói trắng từ bên ngoài cửa phòng tỏa ra nghi ngút xung quanh. Tiếng thái giám kinh hô kêu lên:
- Cháy… Cháy rồi…
- Biệt cung cháy rồi… Người đâu mau dập lửa.
Khói trắng mù mịt từ phía ngoài cửa cuồn cuộn lên bay hết vào phòng chứa thi thể, lửa lớn theo gió bùng lên hơi nóng rát cả da thịt. Tiếng thái giám nô tì bên ngoài náo loạn báo cháy vang lên khắp nơi.
Phía trong Mạc Chu và Thức Vương vã tìm đường thoát ra bên ngoài. Mạc Chu đưa tay kéo Nguyệt Y rời khỏi đám cháy, đi nhưng nàng ta do dự nói:
- Còn… Còn hai thi thể này.
Thức Vương liền nói:
- Bỏ đi mau tìm đường chạy ra.
Mạc Chu giữ chặt tay của Nguyệt Y nói:
- Muội theo sát ta…
Rầm… Rầm…
Đám cháy bất chợt bùng lên dữ dội kèm theo nhiều tiếng nổ. Biệt cung này vốn là nơi dùng để trữ dầu đốt đèn cho Cung cấm. Nên chỉ một mồi lửa nhỏ đã nhanh chóng trở thành một trận lửa lớn. Xung quanh nơi này toàn là gỗ mục, nhiều năm chưa được tu sửa nên càng bắt lửa hơn, đỗ sập xuống.
Thức Vương đi phía trước mở đường, còn Nguyệt Y tay chân yếu ớt lại vướng xích sắt di chuyển không thể nhanh, Mạc Chu liền cúi xuống bồng nàng ta lên.
May mắn là cả ba đã kịp thời thoát ra bên ngoài không bị thương nhưng y phục của Nguyệt Y bị cháy xém hết nhiều nơi. Quần áo lấm lem. Nguyệt Y sợ hãi gương mặt trắng ra không còn chút máu nào.