Hiên Đế nghe vậy thì gương mặt thay đổi biểu cảm, đứng dậy bước chân lại đến giường kéo Hoàng hậu thức giấc một cách thô bạo. Đẩy mạnh một cái xô ngã Hoàng hậu rời khỏi giường rồi nói:
- Ngươi và chủ tử của ngươi cút.
Hoàng hậu bị ném ra khỏi giường gương mặt còn say ngủ cũng phải tỉnh hẳn, nàng ta ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhìn Hiên Đế:
- Ơ… Minh Thượng… Thiếp. Ngôn Tình Hay
Hiên Đế lớn tiếng hơn:
- Bổn quân bảo hai ngươi cút…
Tiếng quát tháo làm cho Hoàng hậu và cả An Nhi giật mình sợ hãi, mới tối hôm qua còn ân ái sao sáng nay người đã thay đổi. Chẳng lẽ Hoàng hậu làm sai chuyện gì sao?
An Nhi vội lấy một tấc y phục quấn nhanh vào người của Hoàng hậu rồi vội vã đưa nàng ta rời đi để tránh cơn thịnh nộ của Hiên Đế.
Vậy là Hoàng hậu sáng sớm rời khỏi Ngự phòng với bộ y phục xốc xếch, hai mắt đỏ hoe rưng rức khóc. Hiên đế đúng thật như người ta nói hỷ nộ thất thường.
Chuyện Hoàng hậu thị tẩm đêm qua đã nhanh chóng lan ra trong Cung. Người vui mừng nhất có lẽ là Thái hậu. Cuối cùng Hiên Đế đã sáng mắt nhìn được ai mới là thê tử kết tóc trăm năm của mình. Thái hậu xem như đã yên tâm phần nào rồi.
Còn tại Tú Lệ Cung của Tường tần thì khác. Nô tì Thí Nhi vừa mới bẩm báo chuyện thị tẩm của Hoàng hậu xong thì nét mặt Tường tần thay đổi.
- Ngươi nói sao? Hoàng hậu đã thị tẩm đêm qua rồi sao?
Thí Nhi gật đầu rồi đáp lời:
- Dạ phải thưa chủ tử. Mấy ngày nay Hoàng hậu thường xuyên tiếp cận Minh Thượng. Còn ngâm thơ, đối câu, câu dẫn Minh Thượng.
- Nô tì còn nghe ngóng được Tuệ phi hình như muốn bắt chước the, đang học múa định là sẽ phô diễn kỹ năng hy vọng giống như Hoàng hậu thu hút được sự chú ý của Minh Thượng.
Tường tần lo lắng, nàng ta không khéo sẽ bị bỏ lại mất tâm trạng trầm tư suy nghĩ. Nô tì Thí Nhi nóng lòng hơn chủ liền nói tiếp:
- Chủ tử người nên nghĩ cách không thể để Tuệ phi giành trước ân sủng. Khí thế sẽ càng lớn hơn.
Tường tần im lặng một lúc rồi nói:
- Thật kỳ lạ… Trước giờ Minh Thượng lãnh đạm với Hậu cung cả Thái hậu cũng buồn phiền nhiều lần thúc giục chuyện thị tẩm. Minh Thượng cũng không quan tâm. Bây giờ sao đột nhiên nói thị tẩm là thị tẩm.
Thí Nhi lại nói:
- Đúng là lạ thật, nô tì còn nghe nói tối qua Hoàng hậu được ân sủng vui vẻ mà sáng nay lại bị Minh Thượng đuổi ra khỏi Ngự phòng rời đi rất vội vã y phục không chỉnh tề. Ngồi Phụng kiệu trở về mà Hoàng hậu còn rưng rức khóc…
Tường tần ngạc nhiên khi nghe Thí Nhi nói như thế, nhưng cũng vừa lúc trong đầu lại nghĩ ra một chuyện.
- Ngươi nói xem có khi nào Hoàng hậu dùng xuân dược với Minh Thượng không? Nên sáng ra mới bị ngài ấy quở trách.
Thí Nhi thấy suy đoán của Tường tần có phần hợp lý đáp lời:
- Có thể như vậy. Chắc là Hoàng hậu nóng lòng nên…
- Chủ tử hay là chúng ta cũng…
Tường tần khẽ cười rồi nói:
- Chuyện dùng xuân dược trong Cung đã cấm. Hoàng hậu biết luật mà vẫn phạm luật. Ngươi nghĩ xem nếu chuyện này đồn ra ngoài và có người bắt chước theo, thì hậu quả thế nào?
Thí Nhi chưa hiểu ý Tường tần lắm, nhưng cũng cảm thấy đây là một ý hay nên hỏi lại:
- Ý của chủ tử là…?
Tường tần lại nói:
- Cứ cho là ai đó truyền tin là Hoàng hậu bỏ xuân dược để chiếm ân sủng của Minh Thượng đi. Có hay không có thì tin này lan truyền Hoàng hậu cũng mất mặt, sĩ diện sẽ giảm đi.
- Còn lỡ như Tuệ phi ngốc nghếch bắt chước theo thì kẻ gánh hậu quả cơn phẫn nộ của Minh Thượng sẽ khác. Dù sao Hoàng hậu còn có Thái hậu ở phía sau, nên dù có giận mấy thì Minh Thượng cùng lắm là đuổi đi. Chứ không nặng tay.
- Còn Tuệ phi thì khác…? Chuyện của Hoàng hậu rồi đến Tuệ phi hai cái dồn lại chắc chắn Minh Thượng sẽ phạt nặng. Không chừng cả chức phi cũng không giữ nỗi.
Thí Nhi nghe như thế thì reo lên:
- Chủ tử người đúng là thông minh, một lần mà hạ được song điêu.
Tường tần khẽ cười rồi thì thầm vào tai của Thí Nhi dặn dò một ít chuyện cho nô tì này đi làm.
Nữ nhân cứ ngỡ thông minh tri thư đạt lễ là tốt là quý. Thì ra họ dùng cái thông minh này để chỉ để mưu tính, đạp kẻ khác xuống và trèo lên vị trí cao hơn. Thông minh như thế có cần không?
Nguyệt Y tay mang theo xích sắt, chân đi leng keng từng bước xách thùng gỗ to bên trong có vài bộ y phục của Hiên Đế. Cẩn Đề bảo nàng ta đến Khố Y phòng mang y phục đã giặt sạch của Hiên Đế về.
Thùng gỗ không nặng lắm nhưng sức khỏe của Nguyệt Y lại yếu hơn người thường, thành ra là khiêng vác nặng nề hơn. Đi cũng loạng choạng.
Vừa lúc gần với tới Ngự phòng thì Thức Vương từ xa đi đến. Thấy Nguyệt Y ở trước mặt ngài ấy chân đi nhanh hơn tiến gần đến.
Nguyệt Y từ xa đã nhìn ra Thức Vương đang đi về hướng mình, nàng ta khá sợ hãi chân lùi lại nhìn Thức Vương một cách dè chừng. Thức Vương trong ký ức của Nguyệt Y giống như một "hắc thần" hung dữ và khó tính.
Vừa bước tới Thức Vương đã nói:
- Ngươi làm sao vậy? Ai lại xích tay và chân của ngươi?
Nguyệt Y ấp úng đáp lời:
- Vương… Vương gia kim an.