Khi Pi Sà Thất Tình

Chương 44: Sự Thật




Lão đầu trọc Vô Không không cam lòng bị Ái Thận Di chửi mắng, dồn hết trách nhiệm tội ác lên người lão ta liền đối đáp lại:

- Ngươi đừng dồn hết trách nhiệm lên người ta, nếu không phải ngươi xấu hổ không dám thừa nhận chuyện có thê tử trẻ đẹp. Nếu không phải ngươi thường xuyên đánh đập nàng ta, còn ghen tuông hại chính đứa con ruột của mình thì Ái Diệp không đòi bỏ trốn theo Bửu Thạnh Quan đâu. Tất cả mọi tội ác là do ngươi.

Ai Thận Di nghe lão đầu Vô Không đối đáp lại càng làm lão ta tức giận hơn. Sự thật khiến cho Ái alo4 không thể chấp nhận được, mọi lỗi lầm là do thầy trò tên giả sư này chứ không phải lão, lão luôn yêu Ái Diệp.

- Tên khốn… Ngươi… Ta giết ngươi…

Mạc Chu lúc này nhìn thấy thái độ ngoan cố của Ái lão liền lên tiếng:

- Đủ rồi Ái lão…

- Đến lúc này rồi lão còn chưa thấy mình sai ở đâu hay sao?

Ái Thận Di quay sang nhìn chằm chằm vào Mạc Chu rồi bật cười chua chát nói:

- Ta sai sao? Ta sai còn thầy trò lão giả sư Vô Không này không có tội hay sao?

Mạc Chu đưa tay lấy một cuốn sách rồi quăng xuống trước mặt Ái Thận Di nói:

- Đây là cuốn thường ký của Ái Diệp tiểu thư viết lúc còn sống. Bổn quan trong lúc lục soát nhà của ngươi đã tìm được nó.



- Bên trong có ghi lại những hồi ức đau khổ đầy nước mắt của nàng ta. Ái Diệp thật sự yêu thương lão nên mới bằng lòng gả cho lão. Nào ngờ lão vì miệng đời mà năm lần bảy lượt từ chối danh phận của nàng ta. Còn nghi nàng ta và Bửu Thạnh Quan có tư tình ép nàng ta hủy thai. Thậm chí là bạo hành, đánh đập nàng ta.

- Nhưng Ái lão à, lão có biết vì sao Ái Diệp tiểu thư năm lần bảy lượt điều muốn rời xa lão không? Thậm chí là không ngại bản thân mang tiếng oan thông gian với Bửu Thạnh Quan không? Vì nàng ta muốn ép lão một lần đối diện với người đời. Chỉ cần lão chịu công khai mối quan hệ của cả hai, cho nàng ta một danh phận đàng hoàng Ái Diệp nhất định sẽ ở lại bên lão.

- Còn Bửu Thạnh Quang hắn một lòng tu đạo, chẳng may bị tên sư giả Vô Không này làm tiền đòi một số vàng lớn mới chịu làm lễ xuất gia cho hắn, nên mới đi mượn Ái tiểu thư một số tiền. Kẻ chủ mưu bắt cóc Ái Diệp tiểu thư là Lão Vô Không này, nhưng cuối cùng Bửu Thạnh Quan vẫn quay lại còn liều mạng cứu nàng ta, nên Ái tiểu thư mới giữ được trinh tiết. Hắn đáng tội nhưng tội của hắn không đáng chết. Cả Ái Diệp tiểu thư cũng vậy. Lão vì ghen tuông mù quáng mà đã ra tay hại chết hai mạng người vô tội.

Nghe đến đây Ái Thận Di ngơ ngác, những lời Mạc Chu nói có phải đúng không? Ái Diệp yêu lão thật sao? Nhớ lại Ái Diệp từng nói nàng ấy có một cuốn hồi ký. Nhưng lúc ấy lão chỉ tưởng nàng ta nói đùa không quan tâm lắm. Bàn tay của Ái Thận Di run rẩy cố với lấy cuốn hồi ký của Ái Diệp lật từng trang để xem. Đúng là nét chữ của Ái Diệp, nét chữ mà lão đã hằng ngày chăm chút chỉ bảo từng nét cho thê tử ngốc nghếch của mình.

Bên trong là những dòng hồi ký ghi lại từng mảnh ký ức vui vẻ của cả hai và cũng là nơi lưu lại những hồi ức đau khổ của chuỗi ngày mà Ái Diệp mất đi hài tử. Nàng ta khát khao một danh phận rõ ràng, một đứa trẻ đại diện cho tình yêu của nàng ta và Ái lão. Nào ngờ mộng ước tưởng chừng đơn giản này lại trở thành những mũi dao nhọn giết chết nàng ta.

Ái Thận Di lúc này hiểu ra hết mọi chuyện thì bàn tay của lão cũng đã nhuốm đầy máu. Lão khụy ngã bật khóc nức nở, miệng cũng chẳng dám gọi tên Ái Diệp vì tự thấy mình chẳng còn mặt mũi nào gặp thê tử ở dưới hoàng tuyền nữa rồi. Hóa ra yêu hận chỉ cách nhau một sợi tóc, mỏng manh đến bi thương.

Vụ án về phu già thê trẻ đến đây đã được Mạc Chu phá án. Quan phủ cũng ra cáo thị dán khắp nơi thông báo sự thật của án tình cho dân chúng biết. Nhìn đó mà làm tấm gương đừng để điều đáng tiếc trong cuộc sống hôn nhân lại xảy ra.

Luật pháp Đại An quốc không hề cấm phu thê cách biệt tuổi tác thành hôn. Luôn khuyến khích người đời giàu lòng vị tha chấp nhận quan điểm phu già thê trẻ. Chỉ có những vậy thì mới tránh được những bi kịch tan tốc xảy ra như Ái Diệp và Ái Thận Di còn làm một người vô tội chết oan.

Trong cáo thị cũng ghi rõ hành vi của lão giả sư Vô Không giả mạo nhà Phật, nhận hình phạt một trăm gậy hình, lưu đày ba năm vì tội hoang ***, giả sư.

Còn Tú nương và Như Yên biết chuyện không khai báo. Tú nương nhận vàng tiếp tay cho Bửu Thạnh Quan và lão giả sư Vô Không bắt bớ dân nữ nhà lành làm chuyện đồi bại. Cả hai phạt mỗi người hai mươi trượng gọi là cảnh cáo.

Ái Thận Di liên tiếp hại hai mạng người tội ác khó dung, hình bộ cũng đã định án tháng sau sẽ xử trảm để đền tội.