Tên che mặt áp sát Nguyệt Y đột ngột. Chặn hướng chạy của nàng ta. Tay vươn ra định bắt lấy Nguyệt Y.
Nguyệt Y thì hết chân run rẩy cả người đuối sức, không nhấc nổi chân để chạy, đành đứng trân người ra chịu trận, lần này xong đời rồi. Vừa lúc đó có một lực kéo lớn bất ngờ lôi Nguyệt Y trượt về phía sau, làm cho tên che mặt một lần nữa bắt hụt nữ nhân nhỏ bé này.
Cánh tay to lớn, dường như có chút quen thuộc bao lấy cả con người nhỏ bé của Nguyệt Y. Đến khi ngước lên nhìn thấy được người trước mắt thì Nguyệt Y chính là Hàn Hiên tướng công của nàng ta.
Hàn Hiên thân thể cường tráng, uy mãnh một tay ôm lấy Nguyệt Y tay kia nhanh như gió nắm lấy cổ tay của tên che mặt giữ lại. Đôi mắt của Hàn Hiên sắt lạnh đến đáng sợ làm cho tên che mặt ngấm phải thuốc hung hăng cách mấy cũng phải có mười phần e sợ.
Tên hắc y lợi căn bệnh kích cơ của mình có sức khỏe hơn người, cố căng da thịt lên để hất tay Hàn Hiên ra. Nhưng Hàn Hiên phản ứng cực nhanh nhạy, vuốt dọc cánh tay của tên che mặt, trượt vào khớp tay của hắn rồi dùng một ít sức bẻ nát phần xương cổ tay “rắc”.
Tên che mặt đau đớn kêu gào lên vì phần xương ở cổ tay vỡ nát, bàn tay lập tức mất cảm giác, chân lảo đảo bật ngửa ra phía sau ôm tay kêu la.
Vừa lúc hỗn loạn này chẳng biết ai bạn ai thù, Mạc Chu đã nhanh chóng lao người về phía Hàn Hiên muốn cứu Nguyệt Y khỏi tay của người lạ. Mạc Chu vung hết quyền cước, chân đá, tay đánh tấn công liên tục về phía Hàn Hiên, cố tìm sơ hở để kéo Nguyệt Y ra. Giọng kêu lớn:
- Thả nàng ta ra.
Hàn Hiên đâu phải tay vừa, một tay ôm lấy Nguyệt Y cố tình không thả ra. Một tay còn lại tỏa ra một ít nội thủ thôi, thì đã có thể dễ dàng chống trả lại các thức tấn công của Mạc Chu.
Mạc Chu bị đánh bật ra chàng ta buộc phải giữ khoảng cách với Hàn Hiên. Nhưng thân thủ của Hàn Hiên lại quá nhanh, lướt theo Mạc Chu một cái là thức quyền uy lực lao đến hạ ngay một quyền vào mặt của Mạc Chu. Trúng quyền thức này Mạc Chu không vỡ mấy cái răng thì mới lạ.
Nguyệt Y nhìn thấy được hướng tay hạ quyền của Hàn Hiên. Nàng ta liều mình xoay người qua đứng chắn trước mặt Mạc Chu. Muốn bảo vệ ngài ấy khỏi quyền cước uy lực kinh hồn của Hàn Hiên.
Hàn Hiên hạ một quyền nữa đường thì nhìn thấy Nguyệt Y đột ngột chắn trước mặt, muốn đỡ quyền cho Mạc Chu. Ngài ấy lập tức khống chế quyền thủ của bản thân lại, nắm đấm của tay may mắn là dừng lại kịp trước mặt của Nguyệt Y.
Uy lực của quyền thủ vẫn còn. Không hạ được một quyền vào mặt Mạc Chu vì sợ làm Nguyệt Y bị tổn thương. Hàn Hiên đành vung tay về phía bên trái. Nội tức tụ lại ở nắm tay tỏa ra, đập thẳng lên nền đất, tạo thành một cơn gió mạnh hất hết vào mặt Nguyệt Y và Mạc Chu. Mặt đất cứng trực tiếp chịu một quyền của Hàn Hiên vỡ nát ra, lõm xuống như một hố lớn. Sức mạnh ở tay của Hàn Hiên đúng là không phải chuyện đùa.
Mạc Chu thấy Nguyệt Y liều mạng chắn quyền thủ cho mình thì vô cùng cảm động, không nghỉ Nguyệt Y lại dám hy sinh cả mạng sống của mình vì chàng ấy. Trên đời này e là chẳng có nữ nhi nào có thể đánh đổi sinh mạng vì Mạc Chu ngoài Nguyệt Y ra đâu.
Lãm Ngọc cũng hết cả hồn tưởng là Mạc Chu xong đời rồi. Nhưng may mà có Nguyệt Y liều mình đứng chắn cho chàng ta.
Ánh mắt của Hàn Hiên sắt lên nhìn chằm chằm vào Nguyệt Y như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta. Mật báo đã báo đúng tin tức giữa Bạch Nguyệt Y và tên quan tép riu Mạc Chu này đúng là có cái gì đó. Liều chết để bảo vệ nhân tình của mình. Bạch Nguyệt Y là coi Hàn Hiên hắn chết thật rồi hay sao?
Nguyệt Y thì sợ quá nhắm chặt hai mắt lại, đến khi không thấy động tĩnh gì, cũng không thấy đau ở chỗ nào nàng ta mới từ từ hé mắt ra nhìn.
Mạc Chu vội đưa tay kéo ngay Nguyệt Y về phía lưng của mình. Muốn bảo vệ Nguyệt Y giống như nàng ta đã bảo vệ chàng ta.
Đôi mắt Nguyệt Y tròn lên khi nhìn thấy rõ được Hàn Hiên. Đúng là tướng công của nàng ta. Người mà nàng ta ngày đêm thương nhớ, khổ sở chịu đựng tương tư. Nhưng khi đối diện ngài ấy gương mặt một bên đầy sẹo lại nhói đau lên. Nguyệt Y vẫn còn chưa quên câu nói đáng sợ kia "đời này ta không muốn gặp lại ngươi. Nếu ngươi dám xuất hiện trước mắt ta ta sẽ giết ngươi."
Nguyệt Y tay chân lạnh đi nàng ta vội quay mặt lại cố ý che vết sẹo xấu xí kia trên gương mặt của mình rồi vội vã quay người cố sức co chân chạy thật nhanh rời đi.
Hàn Hiên định đuổi theo nhưng vừa lúc đó Mạc Chu và Lãm Ngọc liền bước tới ngăn cản quỳ xuống hành đại lễ miệng kêu lên:
- Tham kiến Minh Thượng.
Ngày nào Mạc Chu cũng vào Cung thiết triều mặt dù là quan viên nhỏ đứng ở phía sau cách xa Hiên Đế rất nhiều nhưng gương mặt hình dáng uy phong của ngài ấy Mạc Chu làm sao không nhận ra. Lãm Ngọc càng nhận ra người trước mặt hơn. Bởi Hiên Đế chính là huynh trưởng của Lãm Ngọc. Chàng ta có thân phận là Ngọc Vương Gia nhi tử cuối của Thái hậu đệ đệ của Thức Vương.