Khi Pi Sà Thất Tình

Chương 122: Nghi Ngờ




Mấy thời thần sau đó.

Thái y hai ba người tập trung chuẩn đoán chứng bệnh của Nguyệt Y nhưng không ai tìm ra được nguyên nhân gì khiến cho nàng ta ngất đi, đành nói đại:

- Bẩm Minh Thượng, phu nhân sức khỏe rất yếu, mạch tượng lúc có lúc không cần phải nghĩ ngơi nhiều không nên đi lại.

Hiên Đế ngồi trên ghế nệm cách giường ngủ một bức bình phong dày rồi nói:

- Nàng ấy cho bổn quân một nữa gân cốt có phải vì vậy mà sức khỏe suy yếu không?

Thái y nghe vậy liền bẩm tấu:

- Bẩm Minh Thượng phần lớn có thể là như vậy, người còn một nữa sinh mệnh thì tự động yếu ớt cũng là bình thường. Tốt nhất đừng để phu nhân vận động quá sức, nghĩ ngơi nhiều, tránh xúc động buồn phiền.

Hiên Đế nghe như vậy thì vẫy tay ra hiệu cho thái y lui ra.

- Ngươi ra ngoài chuẩn bị thuốc đi…

Thái y cúi đầu đáp:

- Hạ thần tuân chỉ…

Nói rồi Thái y đứng lên đầu vẫn cúi, lưng vẫn khom từng bước cẩn thận lui ra.

Hiên Đế ngồi trầm lặng trên ghế nệm, lưng tựa vào ghế, người hơi nghiêng chống một tay lên chiếc bàn kế bên, một chân gác lên, một chân duỗi thẳng chạm đất, gương mặt suy tư của ngài ấy càng làm nổi bậc thêm vẻ ngoài anh tuấn, uy nghi của bậc Đế Vương cao ngạo.

Lời của thái y nói Hiên Đế chỉ tin ba phần, bảy phần còn lại đầy sự nghi ngoặc. Nguyệt Y lần trước đột ngột ngất đi, cả gương mặt điều rướm đầy máu, tim ngừng đập, hai ba tên thái y điều bảo không cứu được, cũng không tìm được nguyên nhân gì. Đã có phần không ổn.



Điều càng chắc chắn là hình như mỗi lần Nguyệt Y ngất đi vết sẹo trên mặt lại lớn ra, màu đỏ đậm của nó ngày càng đen đi, có lúc nhìn kỹ Hiên Đế vẫn nhìn ra được phần thịt đã bị thối rữa xung quanh, nhưng rồi sau đó dường như Nguyệt Y đã dùng dao ngọc tác động nên lớp thịt cũ nhanh chóng bị loại bỏ, vết da non kéo mài mới. Tình trạng da non này cũng chỉ vài ngày lại trở như cũ, thành thịt thối rữa.

Bây giờ thái y chỉ nói qua loa là cơ thể suy nhược có phần không đúng, thái y trước không nói, thái y sau này toàn là người tin cậy của Hiên Đế, y đức sâu rộng vậy mà vẫn không tìm ra được nguyên do khiến Bạch Nguyệt Y ngất đi nhiều lần. Linh tính khiến cho Hiên Đế phải tìm hiểu rõ thực hư việc này.

Hiên Đế lớn tiếng gọi:

- A Tam…

Nghe gọi cận vệ theo hầu liền từ bên ngoài đi vào cúi người hành lễ:

- Tham kiến Minh Thượng.

Hiên Đế nói tiếp:

- Ngươi cầm lệnh bài của ta đến Nam Sơn triệu lão Tiết vào Cung cho bổn quân.

A Tam nhận lệnh đáp lời:

- Bẩm Minh thượng Tiết lão chính là thiên hạ đệ nhất y dược đã ở ẩn mấy năm qua sao Minh thượng?

Hiên Đế gật đầu rồi đưa lệnh bài cho A Tam. Bóng dáng A Tam vừa đi khỏi thì cũng là lúc Cẩn Đề vào báo tin Hoàng hậu bị động thai khí ngất đi, Thái hậu lo lắng muốn Hiên Đế đến Phụng cung xem thế nào.

Hiên Đế ban đầu không muốn đi nhưng hết nô tì của Phụng cung đến thông truyền lại đến người Thái hậu hối thúc liên tục khiến cho Ngự Phòng ồn ào, mấy lần Nguyệt Y bị quấy nhiễu, nữa tỉnh nữa mê sợ nàng ta thức giấc. Nên Hiên Đế đành phải đến Phụng cung một chuyến rồi sẽ quay về ngay.

Đi rồi về ngay thì cũng cả đêm rồi, Nguyệt Y tỉnh lại từ tối nhưng đến sáng hôm sau Hiên Đế vẫn chưa trở về. Tàu Thanh nghe tin Nguyệt Y bị ngất đi nên trời vừa sáng liền nhập cung thăm hỏi.

Ngồi cạnh giường nhìn gương mặt nhợt nhạt, vết sẹo lại đậm đen lớn hơn trước của Nguyệt Y làm Tàu Thanh nhìn thấy cũng bất an.



- Muội xem, dùng Dương Hạt hoài như thế chẳng phải cách…

Nguyệt Y ngồi tựa lưng vào giường, miệng cố nở nụ cười vui vẻ để Tàu Thanh bớt lo lắng.

- Nguyệt Y lại phiền Công chúa đến thăm rồi.

Tàu Thanh tay đặt chén thuốc rỗng của Nguyệt Y xuống chiếc bàn nhỏ cạnh đầu giường rồi nói:

- Phiền hà gì… Đáng lẽ những chuyện này Hiên Đế phải làm chứ? Bây giờ người chả thấy đâu.

Nguyệt Y nói:

- Hoàng hậu thân mang hoài thai sức khỏe yếu ớt Minh Thượng ở bên cạnh cũng là phải.

Tàu Thanh nhếch miệng cười tỏ ý xem thường khi nhắc đến Hoàng hậu:

- Muội khờ khạo thì không nói, chẳng lẽ Hiên Đế không nhìn ra thủ đoạn của Hoàng hậu sao?

- Bề ngoài yếu đuối, tri lễ nhưng ẩn chứa bên trong là sự mưu tính âm hiểm. Ta cũng từng nhìn qua toa thuốc của thái y dùng để an thai cho Hoàng hậu rõ ràng thai tượng bình thường vậy mà cứ động một chút là thai yếu, ngã bệnh.

- Hoàng hậu có phải là đang dành sủng với một nữ nhân yếu ớt đau bệnh như muội không?

Nguyệt Y đầu hơi cúi xuống gương mặt thoáng buồn, cũng chẳng nói thêm gì. Thời gian nàng ta ở gần Hiên Đế đã báo đỏ rồi, chỉ sợ lần sau ngất đi là có thể vĩnh viễn không tỉnh lại được.

Nếu Hoàng hậu có thể giữ chân được Hiên Đế thì chuyện “tán công tự vẫn” của quá khứ sẽ không lặp lại nữa. Xem ra sự xa cách của Nguyệt Y đối với Hiên Đế đã có tác dụng.

Tàu Thanh thấy Nguyệt Y không nói gì đôi mắt rủ xuống buồn lại càng buồn hơn. Nàng ta cũng chỉ biết thở dài mấy tiếng, đúng là Hàn gia nợ Bạch Nguyệt Y quá nhiều.