Thái hậu uống hết tách trà ấm, tâm trạng cũng không khá hơn là mấy giọng buồn bã nói:
- Hiên Đế hình như biết điều gì đó.
- Đứa trẻ này ngày càng vượt xa sự kiểm soát và hiểu biết của Ai gia. Cả họa diệt môn mà cũng thốt ra được…
Gia Túc cô cô cúi người cung kính nói:
- Minh Thượng thật sự tài giỏi, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi đã có thể xây dựng lực lượng riêng, hầu như không cần sự hậu thuẫn của Lưu gia.
- Người trước giờ luôn nghe theo lời của Thái hậu, cung kính từ hiếu. Chẳng phải là từ khi quen với ả xấu xí kia thì dường như chống đối lại người. Tất cả là do ả ta dèm pha bên cạnh thánh giá.
Nhắc đến cái gai nhọn Bạch Nguyệt Y là Thái hậu thay đổi ngay sắc mặt, từ gương mặt buồn bã chuyển sang tức giận.
- Chuyện ả giết Phúc Lâm ta vẫn chưa tính với ả. Ta tuyệt đối không để cho ả sống yên một ngày nào…
Sự thù hận, uất nghẹn của Thái hậu đã dâng đến đỉnh điểm. Bà ta đã trải qua phong ba hai triều đại, đấu tranh âm mưu hãm hại có gì mà chưa nếm trải. Bao nhiêu vật cản đường điều bị thanh trừng thì một Bạch Nguyệt Y làm sao bà ta để vào mắt. Lần này cứ cho là Nguyệt Y may mắn sống dưới sự che chở của Hiên Đế mà vượt qua hiểm cảnh. Lần sau chắc gì may mắn được. Bẫy và âm mưu thì luôn rình rập chỉ cần trúng một lần là đủ giết chết Bạch Nguyệt Y rồi.
Cũng cùng lúc này tại Thanh Giao cung.
Nguyệt Y cả đêm hết lòng cứu chữa cho Ngô Nhu Nhu. Vết thương của nàng ta khá nghiêm trọng phải dùng đến kim ngọc khâu gần mười sáu mũi mới có thể cầm máu ở chân lại. Xương ngực lẫn xương đùi của Ngô Nhu Nhu cũng bị ảnh hưởng rạn nứt nhiều nơi. Lượm lại được cái mạng cũng là mừng. Xem như Nguyệt Y một lần nữa đón nàng ta từ quỷ môn quan trở về.
- Vương gia vết thương của Nhu phu nhân khá nghiêm trọng, xương cốt rạn nứt nhiều nơi, máu bầm ứ tụ ở nhiều đoạn xương. Nguyệt Y cũng đã xử lý những vết máu tụ rồi, còn xương cốt phải từ từ mới có thể liền lại, tạm thời không thể di chuyển chỉ có thể ở yên trên giường, tránh cử động mạnh.
Thức Vương gương mặt lo lắng nhìn Nguyệt Y rồi nói:
- Nàng ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi sao?
Nguyệt Y gật đầu rồi nói:
- Dạ phải.
- Nhưng Nhu phu nhân phải tịnh dưỡng một thời gian khá dài, cung cấm dù sao cũng không thích hợp cho tịnh dưỡng. Vương gia nên nghĩ cách đưa phu nhân đến một nơi thích hợp hơn.
Lời của Nguyệt Y nói chứa đầy ẩn ý, dù sao nơi này có Thái hậu bà ta nhất định sẽ không để yên cho Ngô Nhu Nhu khỏe lại. Chưa kể chuyện của Phúc gia nàng ta cũng như Nguyệt Y điều là cái gai trong mắt của Thái hậu cần phải nhổ bỏ thì mới cảm thấy có thể ăn nói được với “tri kỷ”.
Thức Vương hỏi lại:
- Chẳng phải ngươi nói Nhu Nhu tạm thời không thể duy chuyển cử động mạnh sao? Bây giờ kêu rời đi liệu…
Nguyệt Y đáp lời:
- Minh thượng được tiến cống một cây nhân sâm của Nam Hồng. Loại sâm này hiếm có vô cùng, giữ khí huyết, kinh mạch ổn định đặc biệt dành cho nữ nhi thì vô cùng hiệu quả. Sâm cát lát ngậm trong miệng, Ngô phu nhân có thể di chuyển liên tục suốt bảy ngày bảy đêm sẽ không vấn đề gì.
Nói rồi Nguyệt Y cúi người hành lễ rồi quay người rời đi. Thức Vương còn chưa định thần hết lời của Nguyệt Y nói thì đã thấy nàng ta bỏ đi. Liền đuổi theo vô tình nắm lại cánh tay của Nguyệt Y rồi nói:
- Khoan đã…
Giọng Thức Vương ngập ngừng một lát rồi quyết định nói ngay:
- Ngươi đi cùng ta đi…
- Ngươi và ta đã như vậy rồi thì ngươi không thể ở cạnh Hoàng huynh được nữa, hãy theo ta. Ta sẽ chăm sóc cho ngươi hết cuộc đời còn lại.
Nguyệt Y nghe mấy lời này của Thức Vương thì khẽ cười mềm mại nói:
- Nguyệt Y muốn mấy ngày ngắn ngủi còn lại muốn ở bên cạnh Minh Thượng. Người và Nhu phu nhân đi đường bình an.
Nói rồi Nguyệt Y kéo tay Thức Vương ra. Thức Vương phản ứng mạnh lại, cố tình bước lên ngăn bước chân của Nguyệt Y lại:
- Ngươi nói vậy là sao?
- Cái gì mà ngày ngắn ngủi.
Nguyệt Y bình thản đáp lại lời của Thức Vương.
- Mặt của Nguyệt Y bị trúng độc, chất độc đã thấm vào xương cốt không cách nào cứu chữa được nữa. Có lẽ là chưa tới nữa tháng sẽ phát độc.
- Những ngày cuối cùng còn lại Nguyệt Y muốn ở bên cạnh Minh Thượng.
Lời của Nguyệt Y khiến cho trái tim Thức Vương như thắt lại nhói đau âm ĩ. Ngài ấy đã làm gì đây? Làm hại một nữ nhân mà bản thân không hề có một chút hiềm khích nào với nàng ta. Nàng ta còn năm lần bảy lượt giúp cho Ngô Nhu Nhu. Lấy đức báo oán vậy bây giờ Thức Vương phải làm gì để báo “đức” đây?
- Ta… Ta xin lỗi… Ta…
- Ta lúc ấy không hề biết trong dao nhọn lại có độc… Ta không cố tình…
Nguyệt Y lại mỉm cười hiền hòa nói:
- Nguyệt Y chấp nhận lời xin lỗi của người.
Thức Vương ngớ người ra trước câu nói của Nguyệt Y, nữ nhân này đang làm cái quái gì thế, tại sao không trách mắng, không hận thù ngài ấy đi mà lại tha thứ trong lúc này. Chấp nhận lời xin lỗi chẳng phải để cho tâm của Thức Vương được an tâm mà vui vẻ rời khỏi đây không vướng bận hay sao?