Mạc Chu đứng lặng người thở dài một tiếng. Hiên Đế đúng thật là một người thông minh, vụ án này chỉ cần nghe qua vài chi tiết là dường như có thể đoán ra được hung thủ. Nhìn ra được trọng tâm án mạng chính là ấu trùng trắng kia. Còn cẩn thận sắp xếp mọi thứ, cố tình thả Phúc Đạt ra để hắn gặp Ngô Nhu Nhu tự mình khai mọi chuyện.
Chẳng trách Nguyệt Y luôn bảo rằng "tướng công nàng ta rất tài giỏi". Mạc Chu hắn xem ra không thể so sánh được rồi.
Phúc Đạt từ nãy giờ vẫn nhìn về phía Hiên Đế ánh mắt khẩn trương muốn lấy lại Tiểu Bạch của hắn:
- Ta đã nói hết rồi ngươi mau trả Tiểu Bạch cho ta.
Hiên Đế chẳng đáp lại lời đòi hỏi của Phúc Đạt, vung tay một cái đã ném chiếc bình nhỏ đựng ấu trùng văng vào đống lửa lớn để trên giá gỗ dùng thắp sáng ngục giam..
Lửa lớn bùng lên nhanh chóng đốt cháy bình nhỏ, xác của ấu trùng chỉ trong chớp mắt cháy đen tan thành tro bụi. Cảnh tượng Tiểu Bạch của tên bệnh hoạn Phúc Đạt bị thiêu đốt giống như bản thân hắn đang bị lửa nóng cháy bén vào. Hắn kêu gào lên thảm thiết đầy phẫn nộ:
- Không… Tiểu Bạch của ta…
- Tên khốn… Ta giết ngươi…
Phúc Đạt hoàn toàn bộc phát tính điên loạn của hắn, miệng há to gào lên, toàn thân căng cứng, tâm trí rối loạn khiến tay chân di chuyển không đồng bộ được với nhau, loạng choạng tìm thứ để đập phá.
Phúc Đạt lôi Ngô Nhu Nhu muốn dùng nàng ta thay thế cho đồ vật mà đập, miệng gào lên đòi "Tiểu Bạch".
Thức Vương không chần chờ nữa, chàng ta lao ngay vào muốn cứu lấy Ngô Nhu Nhu. Một thân ảnh nhanh như gió lướt vào giữa lấy tay của Phúc Đạt.
Nhìn thấy Thức Vương đang lao đến Phúc Đạt lùi chân lại kéo Ngô Nhu Nhu về sau rồi một tay ném mạnh nữ nhân này văng lên. Hướng mắt của Thức Vương luôn dõi theo Ngô Nhu Nhu, nên khi nàng ta vừa bị ném lên thì chỉ chăm chăm nhìn theo mà quên mất cánh tay của Phúc Đạt lúc này đã chụp được một đoạn gỗ gãy từ chiếc bàn cũ.
Phúc Đạt nắm đoạn gỗ đập thẳng về phía Thức Vương. Còn Thức Vương thì chỉ lao đến cố đỡ lấy Ngô Nhu Nhu. Chẳng để ý gì đến sự phản công của Phúc Đạt.
Mạc Chu đứng bên cạnh liền lao vào cản hướng tấn công của Phúc Đạt:
- Vương gia cẩn thận.
Mạc Chu lao đến giữ ngay đoạn gỗ, chân vung một cước đá thẳng vào bụng Phúc Đạt một lực thật mạnh khiến hắn văng về sau, lưng đập mạnh vào tường đá. Vậy mà hắn vẫn không hề sợ đau đớn gì, loạng choạng đứng dậy như điên dại lao về phía Mạc Chu. Hai bàn tay co lại thành trảo nắm được thứ gì là đập nát ngay.
Cấm quân hỗ trợ xông đến gần sáu bảy người khỏe mạnh mới giữ được Phúc Đạt, quật ngã đè sát hắn dưới mặt đất vậy mà vẫn cố vùng vẫy miệng kêu gào:
- Thả ta ra… Ta phải giết ngươi… Tên khốn… Trả Tiểu Bạch cho ta…
Thức Vương đỡ được Ngô Nhu Nhu ôm lấy nàng ta trong tay. Lúc này Ngô Nhu Nhu đã bất tỉnh rồi không còn ý thức được xung quanh nữa, cả người ướt đẫm máu đỏ. Hơi thở yếu ớt, sinh mệnh chỉ còn như đèn trước gió.
Thức Vương liền bồng nàng ta lên miệng kêu:
- Nhu Nhu nàng cố gắng lên…
Nguyệt Y đứng phía sau lưng Hiên Đế thấy Ngô Nhu Nhu như vậy vội vàng tiến lại gần muốn cứu nàng ta. Hiên Đế không cản Nguyệt Y, chỉ đứng cách nàng ta một khoản ngắn vừa đủ để bảo vệ Nguyệt Y.
Nguyệt Y lấy trong người ra một lọ thuốc màu trắng mà trước kia Mạc Chu đã cho nàng ta để cầm máu trị thương, đắp vào vết thương ở chân cho Ngô Nhu Nhu cầm được máu trước, sau đó còn dùng một viên Định tâm đơn do Tàu Thanh để lại cho nàng ta phòng thân.
Nguyệt Y nhìn Thức Vương rồi nói:
- Vết thương của Nhu phu nhân rách khá sâu Nguyệt Y cần phải may lại, mau đưa nàng ấy đến chỗ khác sạch sẽ hơn.
Thức Vương gật đầu định bồng Ngô Nhu Nhu lên rời đi nhưng vừa lúc đó kiệu giá của Thái hậu đã đến. Tiếng thái giám kêu vang lên chói cả ngục giam.
- Thái hậu giá đáo.
Gia Túc cô cô tay đỡ lấy Thái hậu, chân bước nhanh theo, đi phía sau còn có Lưu Ngũ Dư Thừa tướng và Phùng thái y.
- Tham kiến Thái hậu.
Cấm quân cùng Mạc Chu cúi xuống hành lễ. Bước vào nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn bên trong Thái hậu gương mặt tỏ ra không hài lòng, liền nói:
- Buông Phúc Đạt ra cho Ai gia, các ngươi dám bức cung trung thần hay sao?
Mạc Chu liền cúi đầu xuống hành lễ rồi nói:
- Bẩm Thái hậu chúng thần không dám bức cung trung thần. Chỉ là Phúc Đạt đã tự mình khai nhận mọi tội lỗi chính hắn đã giết mẫu thân và cháu mình sau đó vu oan cho Nhu Nhu phu nhân…
Tiếng của Lưu Thừa tướng vang lên cốt ý không cho Mạc Chu nói hết lời:
- Mạc đại nhân ở đây chưa đến lượt ngài lên tiếng.
Xem ra Thái hậu và lão ta muốn một tay che trời, bệnh vực Phúc Đạt.
Thái hậu không quan tâm Mạc Chu nói gì, bà ta quay sang đưa nhìn Phùng thái y, gật đầu một cái ra hiệu cho ông ta. Phùng thái y hiểu ý liền đi thẳng về phía Phúc Đạt đang bị cấm quân giữ chặt dưới nền đất.
Phúc Đạt lúc này vẫn hung hăng gào thét, miệng gầm gừ như một con thú hoang đang bị thương.
Phùng thái ý lấy ra một cây ngân châm định châm cứu khống chế căn bệnh cho Phúc Đạt. Hiên Đế đưa mắt nhìn về phía cấm quân ra hiệu cho lui ra. Lập tức cấm quân nhận lệnh buôn Phúc Đạt ra, nhờ vậy mà hắn thoát được.
Vừa bức người khỏi cấm quân là Phúc Đạt bật dậy, nắm ngay Phùng thái y kéo một cái đập thẳng lão ta xuống đất, rồi nâng lên đập xuống liên tục như một bao cát, miệng nghiến răng ken két. Chẳng còn phân biệt được ý tốt của Thái hậu đang cố tình nhờ thái y giữ mạng cho hắn.
- Grừ… Chết đi, chết đi dám hại Tiểu Bạch của ta…
Rầm rầm rầm…
Phùng thái y hoảng loạn kêu cứu nhưng đã quá muộn, chỉ trong chớp mắt đã bị Phúc Đạt đập đến chết, máu văng khắp nơi ướt cả mặt của hắn, thịt xương dập nát lẫn lộn nhầy nhụa khắp mặt đất.